Bài viết của một học viên Israel

[MINH HUỆ 10-07-2016]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các bạn đồng tu.

Vào năm 2005, các học viên ở Israel quyết định thành lập một chi nhánh của thời báo Đại Kỷ Nguyên tại Israel. Vào năm 2006, công ty cần một người quản lý chuyên nghiệp về mảng bán hàng. Tôi nhận ra rằng mình nên đảm nhận vai trò đó. Do vậy, tôi đã trở thành nhân viên làm việc toàn thời gian đầu tiên cho tờ báo tại Israel.

Kể từ đó tôi đảm nhận rất nhiều vai trò liên quan đến mảng tài chính của tờ báo. Bên cạnh đó tôi cũng phải dựng lập một cuộc sống phù hợp với xã hội người thường. Điều này xuất phát từ thể ngộ rằng chúng ta cần phải lưu lại một con đường cho thế hệ mai sau vậy nên chúng ta cần phải phù hợp tối đa với xã hội người thường.

Tôi cũng kết hôn với một học viên khác và chúng tôi đã sinh được bốn cháu. Chúng tôi tự chủ về mặt tài chính và cố gắng hết sức để phù hợp tối đa với các hoạt động xã hội người thường. Nhận thức rằng cần phải trở thành một phần của xã hội cũng như cách sống của chúng tôi đã giúp tôi rất nhiều trong các hoạt động thương mại của tờ báo, trong việc nắm bắt được công tác quản lý kinh doanh và hiểu được tất cả các phân tầng trong xã hội vận hành như thế nào.

Thời báo Đại Kỷ Nguyên đã trải qua những cải tổ lớn vào năm 2011. Chúng tôi nhận ra mình cần phải có những thay đổi nghiêm túc trong toàn bộ máy để cải tiến và trở thành một tổ chức quan trọng trong xã hội.

Trước đây chúng tôi hoạt động như một tờ báo tuần và chỉ đăng tải những tin tức chung chung mà không có bất cứ sự khác biệt hay độc đáo gì so với các tờ báo khác. Chúng tôi rất khó bán được quảng cáo vậy nên chúng tôi không thể trả lương cho nhân viên ngoại trừ những người ăn lương hoa hồng. Sau khi tái cơ cấu, chúng tôi dần dần bắt đầu trả được lương cho ngày càng nhiều nhân viên hơn. Chúng tôi chuyển sang dạng thức báo in tháng trên giấy chrome. Chúng tôi có những nhà quảng cáo từ những thương hiệu hàng đầu. Chúng tôi cũng xây dựng nội dung và bản sắc riêng cho mình

Sư phụ giảng tại “Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013”:

“Sư phụ dẫn dắt mọi người làm Thần Vận, thực tế chính là làm mẫu cho mọi người. Tôi đã đưa Thần Vận thành biểu diễn số một thế giới, ít nhất trong lĩnh vực văn nghệ và trong lĩnh vực nghệ thuật, Thần Vận đã là vai chính rồi. Vậy các hạng mục khác thì thế nào? Chư vị đối với một chút thành tích mà mình làm ra rất là hiu hiu tự đắc, chư vị đã đóng vai chính chưa? Ngay cả vai phụ chư vị còn chưa phải, có người còn đang là vai hề xấu! Đó là điều đệ tử Đại Pháp nên làm ư? Là điều Sư phụ bảo chư vị làm ư? Trong chúng ta có người nói, nói rằng ‘hiện nay chúng ta không đủ quỹ, không làm ra hạng mục được’. Vậy là chư vị chưa làm được tốt, chư vị chưa coi đó như việc đệ tử Đại Pháp thật sự cần phải làm mà làm, như một công ty thật sự mà làm. Một kênh thông tấn mang tính toàn thế giới mà quỹ chu chuyển không có mấy trăm triệu thì không là công ty lớn. Tất nhiên lời nói ra thì khẳng định có người có áp lực. Tôi không phải là nói rằng chư vị chưa đạt được mức độ đó là không được. Tôi chỉ là từ đạo lý mà nói về việc này, chúng ta nên làm như thế thì mới được.”

Để có được một cục diện mới cho thời báo Đại Kỷ Nguyên, chúng tôi đã trải qua một quá trình cải tổ rất lâu dài và phức tạp. Một trong những điều giúp đưa tờ báo đến vị thế của ngày hôm nay chính là quyết định khởi đầu cho việc tổ chức những sự kiện rất nổi bật.

Chúng tôi quyết định tổ chức những sự kiện này bởi vì chúng tôi nhận ra đó sẽ là những cách tuyệt vời để chúng tôi giới thiệu Đại Kỷ Nguyên đến với nhiều người hơn nữa và cũng là cách để có thêm thu nhập trong khi giảng chân tướng.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc năm 2015”:

“Mục đích chư vị làm kênh truyền thông, là để giảng chân tướng, cứu người, chấm dứt bức hại, vạch trần tà ác, ngoài đó ra thì đều là để làm nổi bật bản thân kênh truyền thông để hoàn thành việc đó, cho nên chư vị cần phải biết chư vị làm gì.”

Tháng 3 năm ngoái, chúng tôi tổ chức một buổi lễ với các bài diễn thuyết do báo Đại Kỷ Nguyên Israel đăng cai. Sự kiện đó có khoảng 800 người tham dự mà rất nhiều trong đó là những thành phần ưu tú trong ngành y tế và trong giới kinh doanh của Israel. Sự kiện đó được rất nhiều thương hiệu hàng đầu tài trợ.

Sau khi có được một số kinh nghiệm trong việc tổ chức sự kiện cho khoảng 200 đến 400 người, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi có khả năng thu hút được nhiều người hơn nữa tham gia vào những sự kiện nổi bật của chúng tôi. Chúng tôi quyết định đột phá và tổ chức một sự kiện thậm chí còn lớn hơn.

Mỗi sự kiện chúng tôi tổ chức đều hướng đến những chủ đề khác nhau. Lần này chúng tôi tổ chức một sự kiện gồm 700 người tham dự với chủ đề về sức khoẻ. Một trong những bài diễn thuyết là về chủ đề cưỡng bức mổ cướp nội tạng, do giáo sư Jacob Lavee, giám đốc hiệp hội các bác sỹ chống mổ cướp nội tạng (DAFOH) thuyết trình.

Những nỗ lực của chúng tôi để có thể sản xuất được một sự kiện mang tính trọng đại khiến mọi khâu chuẩn bị thêm khó khăn và đầy thách thức. Chúng tôi ra quyết định về việc tổ chức chỉ bốn tháng trước đó, một khung thời gian kỷ lục đối với chúng tôi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ và thực thi rất hợp lý tuy nhiên tiến độ của chúng tôi trên bề mặt không được nhanh cho lắm. Mọi việc tiến triển rất chậm và chúng tôi vẫn chưa có được bất kỳ nhà tài trợ nào. Các học viên khác bị quá tải bởi những hạng mục khác, họ cảm thấy rất khó để có thể trợ giúp. Những khó khăn này đã khiến tôi rơi vào trạng thái lo âu và thất vọng.

Vào đêm hôm đó tôi mơ thấy mình đã tham gia vào một sự kiện nhưng bất thành do không có đủ người tham dự. Tôi bị đau đầu trầm trọng và cảm thấy như mình liên tục ở trong trạng thái mê man.

Sau đó một sự việc đã xảy đến khiến mọi thứ xung quanh thay đổi. Tôi đã mất bình tĩnh trước nhóm. Tôi lo lắng về việc thiếu các tình nguyện viên cho các công việc cần thiết. Sự việc này đã giúp tăng cường trao đổi trong nhóm và rồi cuối cùng các thành viên trong nhóm đã có thể nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng hơn. Hết người này đến người khác bắt đầu tình nguyện tham gia, nói rằng họ sẽ làm bất cứ điều gì có thể để mang đến sự thành công cho sự kiện.

Vào tuần tiếp theo, chúng tôi tổ chức một nhóm học Pháp với quy mô toàn quốc để quảng bá cho việc Thần Vận đến Israel. Trong những năm trước, tôi đã không đóng vai trò chủ chốt trong số các học viên Đại Pháp tại Israel, bởi tôi cảm nhận được sự chỉ trích, tâm tật đố và và sự thiếu tin tưởng giữa các đệ tử Đại Pháp. Những cảm xúc này đã suy yếu dần qua năm tháng và trước cuộc họp tôi cảm thấy rằng mình thực sự muốn tham dự và cần phải đóng một vai trò chủ đạo trong phần chia sẻ kinh nghiệm vào cuối tuần. Tuy nhiên trước hàng loạt những công việc đang ở phía trước để chuẩn bị cho buổi lễ, làm việc đó là không hợp lý.

Bước đó hiển nhiên là rất quan trọng. Một điều gì đó đã thay đổi một cách sâu sắc trong tôi. Sư phụ đã cho tôi thấy được mối liên hệ sâu sắc và toàn vẹn của mỗi từng đệ tử Đại Pháp. Cũng giống như một người mẹ đang quan sát những đứa con của mình bằng một sự từ bi vô hạn ở tất cả những mặt tốt hay mặt xấu bên trong chúng. Khi chia sẻ với nhóm, những học viên khác cũng đã có thể thấy được những gì mà chúng tôi đã trải qua ở Đại Kỷ Nguyên và tôi tin rằng điều đó sẽ giúp họ hỗ trợ chúng tôi bằng chính niệm mạnh mẽ hơn khi cần trong buổi sự kiện.

Điều này một lần nữa lại nhắc nhở tôi rằng tiến độ của cả nhóm quan trọng hơn tiến độ của cá nhân và rằng sự thành công của Đại Kỷ Nguyên chỉ có thể được đảm bảo khi chúng tôi quyết định cùng nhau tiến tới bước tiếp theo. Nếu tôi chỉ thực thi một mình, điều đó thực sự là vô ích. Nhưng nếu chúng tôi cùng nhau hoàn thành mọi việc và thành công thì đó mới là thành công thật sự.

Vào buổi sáng đầu tuần, việc đầu tiên là chúng tôi phải tổ chức một buổi họp toàn thể nhân viên của tờ báo để bắt đầu phối hợp tốt hơn trong công tác chuẩn bị cho buổi lễ. Sáng hôm đó tôi đã trải qua một số khổ nạn. Tôi bước hụt chân và suýt ngã khi đang bế con lên cầu thang ở trường mẫu giáo. Nhưng có gì đó đã giữ tôi lại và ngăn tôi không bị trượt ngã. Sau đó, trên đường đến sở làm, tôi bị va chạm xe ô tô nhẹ. Người kia có những hành xử thiếu lý trí và quát mắng tôi. Điều đó khiến tôi mất bình tĩnh và khá khó chịu khi cuối cùng tôi cũng đến được văn phòng.

Trong suốt buổi họp, tôi chia sẻ với mọi người những trải nghiệm của mình. Trong khi đang chia sẻ, tôi đã nhận ra những thiếu sót của mình. Tôi nghĩ rằng những khổ nạn này cho thấy sự kiện đó rất quan trọng và thực tế là khi tôi cố gắng để vượt qua chúng chứng tỏ rằng tôi là một người tu luyện rất tốt. Tôi đã nhận ra việc dùng những khổ nạn này để chứng minh rằng hạng mục đó rất quan trọng và tôi đã tu luyện tốt thì chính là tôi đang thực sự gia cường thêm năng lượng cho những khổ nạn đó. Tôi nhận ra rằng mình vẫn có thể làm được những việc quan trọng và thăng tiến trong tu luyện mà không cần phải đối mặt với bất kỳ can nhiễu nào từ cựu thế lực.

Sau khi nhận ra điều đó, tôi vẫn phải đối mặt với các khảo nghiệm nhưng mọi việc không còn cảm tính như trước và những can nhiễu mạnh mẽ như vậy không bao giờ tái diễn nữa.

Tuy nhiên, mười ngày trước sự kiện, tình hình vẫn không đơn giản chút nào dù cho mọi người đã dốc toàn lực. Tại thời điểm đó tỷ lệ đăng ký rất thấp, ít hơn một nửa số người được mong đợi, chúng tôi vẫn có một danh sách các hạng mục lớn phải hoàn thành mà không hề khả thi và áp lực đặt lên tôi lớn đến mức mà tôi gần như không thể thở được.Tôi có cảm nhận mạnh mẽ rằng chúng tôi đang cố gắng để đạt được những điều bất khả thi. Tôi cũng cảm thấy rằng thần thông của tôi đơn giản là không đủ và tầng thứ tâm tính cũng không đạt. Tôi cảm thấy thật bế tắc.

Và sau đó đột nhiên trong khi đang lái xe, tôi đã được trải nghiệm năng lực siêu thường của công năng dao thị và túc mệnh thông mà qua đó tôi đã thấy được hết sức rõ ràng toàn bộ diễn tiến của sự kiện chỉ trong một giây ngắn ngủi: trước, trong và quan trọng nhất là sau sự kiện.

Thể ngộ này đã khiến hết thảy những gì mà tôi đang làm đi đúng hướng. Tôi nhận ra rằng bất kể sự kiện đặc biệt này chuyển sang hướng tốt hay xấu, trong mọi trường hợp vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước hoặc sau đó. Tuy nhiên điều quan trọng nhất là nếu sự kiện này đã tồn tại trong một không gian khác thì tất yếu nó sẽ phải xảy đến vì vậy giờ đây tất cả những gì mà tôi cần phải làm là quay trở lại điểm khởi đầu, mười ngày trước buổi sự kiện, và sửa lại những lỗi cần thiết để cải thiện tình hình. Tôi nhận ra rằng mình đã nhận được một món quà rất lớn-đó là có được một “cơ hội thứ hai” ngay khi vẫn còn đang ở trong cơ hội thứ nhất.

Từ thời khắc mà tôi được trải nghiệm công năng dao thị và công năng túc mệnh thông, sự tăm tối bao quanh tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh, lý trí, hiệu quả cao trong công việc và thực sự hạnh phúc để tiếp bước trên con đường này và tận hưởng từng giây phút của nó. Tôi thực sự nhận ra rằng bản thân con đường thậm chí còn quan trọng hơn cả cái đích đến của nó. Điều quan trọng nhất là tôi phải bước đi thật tốt trên con đường của mình.

Trong bài giảng thứ hai trong Chuyển Pháp Luân, khi bàn về “công năng dao thị và công năng túc mệnh thông,” Sư phụ giảng:

“Tuỳ theo khi không ngừng đề cao tầng, công năng túc mệnh thông tự nhiên sẽ xuất hiện; tương lai trong [quá trình] tu luyện sẽ gặp tình huống như thế. Khi chủng công năng này xuất hiện, [chư vị] sẽ biết {nhận thức} được việc ấy, do đó Pháp này, Lý này chúng tôi đều giảng hết.”

Mỗi ngày, mỗi bước trên chặng đường khi mà lễ sự kiện đang đến gần, hay trong suốt quá trình của sự kiện, có rất nhiều khảo nghiệm để kiểm định xem tâm trí tôi có bị lung lạc hay không.

Một ngày trước lễ sự kiện, một trong những diễn giả, phó chủ tịch của một trong những bệnh viện lớn nhất ở Israel, báo với tôi rằng bà ấy nằm trong danh sách đen của ĐCSTQ. Bà sẽ có chuyến thăm Trung Quốc và bà ấy phải tiếp đón Phó Thủ Tướng Trung Quốc tại bệnh viện của mình. Tin nhắn của bà ấy thể hiện sự sợ hãi nhưng tâm tôi vẫn không động và tôi không lo lắng một chút nào cả. Tôi đã có thể trả lời bà ấy một cách bình tĩnh.

Tôi chia sẻ việc này với các học viên khác và chúng tôi đã hỗ trợ bà ấy bằng chính niệm. Bà ấy đã đến diễn thuyết tại lễ sự kiện. Ngày hôm sau, bà ấy đã đăng ảnh của sự kiện cùng một bài viết rất tích cực lên trang mạng cá nhân của bà và bà đã ca ngợi chúng tôi hết lời. Bà nói rằng bà thật hạnh phúc khi được trở thành một phần của chúng tôi.

Hai giờ trước buổi sự kiện, giáo viên dạy con gái lớn của tôi đã gọi điện thoại cho tôi và chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện rất gay gắt. Trong khi đang nói chuyện với cô ấy, một học viên đã đến và ra hiệu để tôi dừng ngay cuộc nói chuyện. Anh ấy nói rằng một trong những diễn giả đã gửi thư nói rằng ông ấy không thể tham dự do khủng hoảng cá nhân. Tôi nghĩ về việc đó trong giây lát và nhận ra rằng bất kể chuyện gì xảy ra thì buổi lễ nhất định sẽ thành công. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cho cô giáo dạy con gái tôi gọi điện cho tôi một phút trước đó để cuộc nói chuyện gay gắt giữa chúng tôi sẽ giúp tôi nhận định đúng về lời nhắn của vị diễn giả. Tôi nhận ra rằng trước khi tôi tiếp tục chuẩn bị cho buổi lễ sự kiện, tôi nên bớt chút thời gian và đồng hoá với Pháp. Tất nhiên, việc này sẽ giúp tôi bảo trì chính niệm. Và tôi đã nhanh chóng đạt được trạng thái thanh tịnh.

Khi tĩnh tâm, tôi nhận ra rằng việc vị diễn giả đó tham dự hay không tham dự không thành vấn đề. Tôi đã gọi điện thoại cho ông ấy với một tâm thanh tịnh. Tôi nói chuyện với ông ấy không một chút vị tư hay không hề có bất cứ chấp trước nào vào kết quả. Sau vài phút, ông ấy viết lại cho tôi và nói rằng ông ấy sẽ đến. Tâm tôi vẫn không động bởi vì tôi nghĩ rằng đó là sự lựa chọn của ông ấy. Bài diễn thuyết của ông ấy tại buổi lễ thật xuất sắc.

Khi buổi lễ bắt đầu và mọi người chuẩn bị đến, một cuộc xung đột đã nổ ra giữa hai nhà tài trợ. Vị giám đốc điều hành của tạp chí, người chịu trách nhiệm về tài trợ, đã không thể giải quyết được vấn đề và một trong số họ dọa sẽ kiện chúng tôi. Vị giám đốc điều hành gọi tôi lên gấp. Không còn nhiều thời gian và mọi người đang vào sảnh. Tôi không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào. Thể ngộ duy nhất của tôi tại thời điểm đó là việc này phải được giải quyết ngay lập tức. Đột nhiên tôi nhớ lại điều gì đó mà cha tôi đã từng nói với tôi khi tôi còn là một đứa trẻ. Và tôi đã nói lại chính điều đó với ông ấy và vấn đề đã được giải quyết ngay lập tức. Tôi hiểu rằng khi chúng ta có Pháp trong tâm, chính Thần sẽ trợ giúp chúng ta và họ sẽ khai mở trí huệ cho chúng ta, nếu không làm sao tôi có thể nói ra được chính xác điều cần phải nói để giải quyết vấn đề?

Khi có xung đột giữa các học viên và sự bất đồng xuất hiện tại buổi lễ, chúng tôi đã biết cách giải quyết hầu hết mọi vấn đề bởi vì chúng tôi đã cùng nhau làm việc với sự gắn kết và chúng tôi duy trì một bầu không khí chân thành và cởi mở mà chính điều đó đã giúp chúng tôi giải quyết xung đột một cách hiệu quả. Thật tuyệt vời khi mỗi người đều vì mọi người trong những tình huống then chốt và mức độ hài hoà và phối hợp thật ngoài sức tưởng tượng. Lần nào nó cũng khiến tôi phải kinh ngạc.

Buổi lễ đã đạt được sự thành công to lớn. Khoảng 800 người là những thành phần ưu tú trong xã hội của Isarel đã đến dự và khán phòng đã chật kín. Tuy nhiên, đó chỉ là tiêu chuẩn của người thường. Chúng ta đều là các vương chủ từ thiên thượng giáng hạ xuống đây để đề cao các tiêu chuẩn của chúng ta lên càng ngày càng cao. Sư phụ không hạn chế chúng ta trong tu luyện cá nhân hay Ngài không giới hạn chúng ta trong những hành động giáo điều. Do vậy, đây chỉ là một bước rất nhỏ trên cả chặng đường. Theo tôi thấy, điều đó vẫn chưa thể đáp ứng được tiêu chuẩn cao nhất của chúng ta. Nếu chúng ta luôn nhớ rằng Sư phụ chính là người đẩy chúng ta tiến về phía trước, chúng ta mới có thể trở về với cảnh giới cao nhất của mình.

Trong Bài giảng thứ tám, Sư phụ giảng:

“… hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy.”

Con xin cảm tạ Sư phụ đã kéo con lên từ địa ngục và ban cho con chiếc thang để trở về nhà.

Tôi xin cám ơn tất cả các bạn đồng tu đã giúp tôi tiến bước và đề cao trong tu luyện cá nhân.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/10/157760.html

Đăng ngày 29-8-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share