Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-8-2016] Người chồng 46 tuổi của tôi được chẩn đoán bị xuất huyết cuống não và tổn thương thần kinh mặt vào Tết Nguyên đán năm 2012.
“Rất có khả năng là ông ấy sẽ không thể hồi phục hoàn toàn,” bác sĩ nói. “Ông ấy chỉ có thể làm việc nhẹ và phải được tiêm chủng vào mỗi mùa xuân và mùa thu để đề phòng nhiễm khuẩn. Nếu bệnh tái phát, có thể nó sẽ chuyển sang xuất huyết não, và tính mệnh ông ấy sẽ bị đe dọa.”
Với một gia đình nông dân đang phải trải qua những khó khăn về tài chính, lại còn cần chăm sóc cha mẹ già và con trẻ, tình cảnh này thật không thể bi đát hơn.
Sức mạnh của Pháp Luân Công
Cha tôi vốn là một học viên Pháp Luân Công bảo tôi rằng môn tu luyện này dạy người ta làm người tốt. Ông còn nhắc tôi nhớ rằng tôi đã chứng kiến rất nhiều trường hợp khỏi bệnh nặng sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, ông đề nghị chồng tôi cân nhắc thử tập môn này.
Mẹ chồng tôi hoàn toàn ủng hộ việc con trai học Pháp Luân Công, do vậy không có nhiều áp lực căng thẳng với chồng tôi khi bắt đầu con đường tu luyện. Sau đó ông ấy bảo tôi tập cùng.
Sau hai tuần tập Pháp Luân Công, chồng tôi đã khỏi các loại bệnh.
Hành xử theo nguyên lý của Pháp Luân Công
Vào mùa xuân năm ngoái, một người hàng xóm của chúng tôi đã chiếm khoảng 820 bộ đất canh tác của chúng tôi. Chúng tôi rất tức giận. Chồng tôi cùng với một người em, được vài người dân làng khuyến khích, đã chuẩn bị gây hấn với anh ta.
“Đừng có gây sự với hàng xóm của con nữa,” cha tôi nói. “Bây giờ các con là người tu luyện rồi. Qua việc học Pháp, chúng ta đều nhận thức được rằng bất cứ điều gì xảy ra với một người tu luyện không phải là ngẫu nhiên. Chúng ta nên hành xử theo nguyên lý của môn tu luyện, đó là Chân – Thiện – Nhẫn.”
Sư phụ dạy chúng ta,:
‘’ Khi chúng ta gặp phải những chuyện phiền phức như thế, thì [chúng ta] không được giống như người ta mà tranh mà đấu. Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, thì chư vị chẳng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa. Do đó chư vị không thể theo giống như hắn, chư vị thật sự không thể tức giận hắn, ngay cả khi hắn làm chư vị rất mất mặt, không cất đầu lên được.’’ (Chuyển Pháp Luân)
Nghe theo lời khuyên của cha tôi và nghĩ đến tầm quan trọng của việc tu luyện, chồng tôi và tôi quyết định thôi không đánh nhau với người hàng xóm ấy.
Tuy nhiên, chúng tôi thực sự cảm thấy thật bất công và không thể bình tâm, chúng tôi ăn không ngon ngủ không yên. Chồng tôi thì có thể bình thản sau vài ngày, nhưng tôi thì không thể. Vì thế, tôi cố gắng học Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Công nhiều hơn nữa.
‘’ Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.’’ (Chuyển Pháp Luân)
‘’ Bởi vì người thường không ngộ được [Pháp] lý này, nên với lợi ích trước mắt mà tranh mà đấu.’’ (Chuyển Pháp Luân)
Sau khi hiểu được pháp lý trên, tôi đã có thể buông bỏ tâm khó chịu của mình và tâm tôi trở nên bình lặng.
May mắn bất chấp nghịch cảnh
Vào đầu mùa thu hoạch, địa phương chúng tôi trải qua một đợt thời tiết xấu, nên những người nông dân cố gắng thuê cùng một người điều khiển máy gặt.
Khi máy gặt bắt đầu hoạt động, người hàng xóm chúng tôi đến và nói với người lái máy gặt ưu tiên thu hoạch thửa ruộng của anh ấy trước. Chồng tôi không gây gổ với anh ta, nhưng tôi thì rất tức giận.
Rủi thay, do cây trồng trên thửa ruộng của anh ta rất cứng, nó đã làm hỏng máy gặt. Người chủ máy từ chối tiếp tục công việc với anh ta. Phải mất nhiều công thuyết phục anh ta mới lại thu hoạch ở thửa ruộng của chúng tôi. Công việc thu hoạch rất trôi chảy.
Một ngày sau khi chúng tôi hoàn thành việc thu hoạch, một cơn mưa nặng hạt trút xuống vùng này, và chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi thật may mắn.
Sự trung thực của người tu luyện được tin tưởng
Trong suốt mùa đông, ngôi nhà gỗ nhỏ mà chúng tôi thuê trở nên khá lạnh, do vậy trong môi trường đó không dễ mà học Pháp và luyện công.
Chúng tôi quyết định mua một ngôi nhà cách nhiệt và giữ nhiệt tốt hơn. Chúng tôi nhanh chóng tìm ra một chỗ, và tất cả giấy tờ đều thuận lợi cho việc mua bán này.
Người bán biết rằng chúng tôi là người tu luyện, và rằng chúng tôi tuân theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Ông ấy để chúng tôi chuyển về và đưa cho chúng tôi giấy chứng nhận sở hữu ngôi nhà không chút lo lắng, cho dù ông ấy còn biết rằng chúng tôi cần bán nông sản thì mới có thể trả tiền cho ông ấy.
Sau khi chuyển về và ổn định, chồng tôi đã bán tất cả nông sản và thanh toán cho người chủ căn nhà.
Khi đó, sau khi chúng tôi bán hết nông sản, giá sụt xuống một cách bất ngờ. Bạn bè và gia đình chúng tôi đều cảm thấy rằng chúng tôi đã được hưởng phúc.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/3/158084.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/27/修心性-让地获丰收-330289.html
Đăng ngày 22-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.