Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-4-2016] Tôi đã tu luyện tinh tấn trong 18 năm qua, và tôi có thể nhận ra rằng Sư phụ luôn ở bên tôi mọi lúc mọi nơi. Bất cứ khi nào tôi buông bỏ tự ngã khi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công, giải cứu đồng tu, và cứu chúng sinh, tôi đều cảm thấy chính niệm của mình ngày càng mạnh mẽ hơn. Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ một trong số các kinh nghiệm mà tôi đã trải qua trên con đường tu luyện của mình.

Một ngày nọ, sau khi học xong bốn bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi chợt nhớ ra rằng ngày hôm đó mình chưa đi ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Công. Tôi đến nhà đồng tu Giáp và biết được ông đang thu xếp để chuẩn bị đón một học viên mới sẽ ra tù vào ngày hôm sau.

Học viên này đã bị bắt khi đang giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người và bà ấy đã bị giam giữ ba năm trong nhà tù. Mặc dù không biết bà ấy, tôi vẫn muốn đi để hỗ trợ các đồng tu. Đó là lần đầu tiên tôi tham gia giải cứu một đồng tu bị giam giữ trong khu vực của chúng tôi.

Bảy giờ sáng hôm sau, tôi và các đồng tu cùng đi đến trại giam và phát chính niệm cho đến 9 giờ sáng. Cuối cùng, khoảng 150 học viên và người thân của học viên mới này đã tụ tập tại lối vào trại giam. Một đồng tu nữ với chính niệm rất mạnh mẽ đã đi cùng với người thân của học viên này vào trong.

Lính canh nói rằng chỉ cảnh sát ở khu vực học viên này đang sinh sống mới có thể đưa bà đi. Do đại diện của cảnh sát địa phương không xuất hiện, tình hình trở nên bế tắc trong hơn hai giờ đồng hồ.

Sau đó, học viên này được đưa ra ngoài. Bà bị người đứng đầu Phòng 610 địa phương và ba viên cảnh sát đẩy vào một chiếc xe tải. Khi chiếc xe tải chuẩn bị đi qua cổng thì con gái của học viên này lao ra chặn đầu xe. Nhiều người bắt đầu đứng xung quanh chiếc xe và chặn nó. Người đứng đầu Phòng 610 và các cảnh sát ra khỏi xe và xua đám đông đi.

Ngay sau đó, chồng của học viên này nhanh chóng bước vào trong xe và kéo bà ra ngoài. Ông đưa vợ vào xe của mình và cố gắng lái xe đi. Nhưng các học viên khác không biết ông là ai nên đã chặn xe của ông lại. Nhân viên Phòng 610 nhân cơ hội này đã chộp lấy chìa khóa xe và kéo người học viên này ra khỏi xe.

Tôi đứng bên ngoài đám đông và quan sát mọi việc. Một kế hoạch giải cứu liền xuất hiện trong tâm trí của tôi.

Tôi nhanh chóng bước lên và nắm lấy cánh tay người đứng đầu Phòng 610 và đẩy anh ta trở lại. Tôi giữ anh ta thật chặt và nói “Bản án của học viên này đã kết thúc, nhưng các anh vẫn không trả tự do cho người phụ nữ này. Hãy nhìn xem, một đám đông người xem đang tụ tập ở đây. Hình ảnh của các anh đã bị ảnh hưởng không tốt.” Sau đó tôi nhìn người học viên đang bị giữ trong xe, nhưng bà ấy không có phản ứng gì với tôi.

Người đứng đầu Phòng 610 cố gắng thoát ra khỏi tôi, nhưng tôi vẫn nắm chặt tay anh ta. Anh ta hỏi: “Cô có phải là ……?” Ý anh ta muốn hỏi tôi có phải là học viên Pháp Luân Công không. Tôi chỉ cười đáp trả. Anh ta đứng ngây người ra, không nói hết câu, cũng không nghĩ đến việc tôi có phải là học viên Pháp Luân Công hay không nữa. Một mặt tôi khuyên nhủ anh ta: “Anh quyết định đi” (ý tôi nói là hãy thả người học viên kia ra), một mặt tôi kéo anh ta ra xa chiếc xe hai mét và giữ chặt anh ta. Tôi nhìn người học viên trong xe một lần nữa, nhưng bà ấy vẫn không hiểu rằng tôi đang muốn giúp bà trốn thoát. Vì vậy, tôi cầu xin Sư phụ tạo ra lá chắn bảo vệ xung quanh chúng tôi.

Ngay sau đó, người đứng đầu Phòng 610 thoát ra khỏi tôi và lao vào xe. Tôi nhanh chóng bắt được anh ta và đẩy anh ta trở lại bốn mét. Tôi thực sự cảm nhận được Sư phụ đã giúp tôi làm điều này. Các đồng tu liền bao vây xung quanh anh ta và phát chính niệm, và nói với anh ta rằng bức hại các học viên Pháp Luân Công sẽ gặp quả báo.

Tôi để người đứng đầu Phòng 610 ở đó, rồi chạy đến mở cửa xe. Tôi nói với người học viên này rằng: “Chạy nhanh đi!” Bà ấy cúi thấp xuống và nhanh chóng lẻn vào đám đông. Tôi nhìn thấy bà ấy chạy đi rất xa. Tôi vốn bị cận thị, nhưng lần này tôi có thể nhìn thấy bà ấy rõ ràng. Tôi biết rằng tôi đã được Sư phụ an bài để có thể làm được tất cả việc này.

Thật không may, không một ai trong số các học viên và người thân của bà nhận ra rằng bà đã chạy thoát. Vì vậy, tôi cố chạy theo để bắt kịp bà và thấy bà đang van xin một tài xế taxi cho bà đi nhờ. Người lái xe đã từ chối, vì vậy tôi nói với học viên này rằng: “Đừng làm khó anh ta. Đi với tôi. Sư phụ sẽ bảo hộ cho chúng ta”.

Trên đường đi, tôi nói với bà ấy: “Hiện nay các học viên ở địa phương chúng ta đang bận rộn với việc giảng chân tướng. Nếu chúng ta chính niệm chính hành, thì Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta và giúp chúng ta thành công. Đừng lo lắng gì cả.”

Khi chúng tôi đi tới một ngã tư, tôi nhận thấy các nhân viên Phòng 610 đang đi đến gần chúng tôi. Tôi nhanh chóng kéo bà vào một tòa nhà ở góc đường. Tôi nhìn ra ngoài và thấy một người đàn ông đáng ngờ đang tìm kiếm xung quanh. Một lúc sau, anh ta rời đi. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang điểm hóa cho chúng tôi rời đi. Sau đó, tôi đưa người học viên này băng qua đường và lên một chiếc xe buýt. Sau một vài lần chuyển xe, chúng tôi đã về đến nhà của một học viên nữ lớn tuổi.

Khi chúng tôi mở cửa bước vào, tôi nhìn thấy nhiều học viên đang tập trung tại đây và đang phát chính niệm. Tuy nhiên, người học viên lớn tuổi này có vẻ khó chịu khi tôi đưa người lạ đến nhà bà. Nghĩ về những gì mà chúng tôi vừa trải qua, tôi cảm thấy chúng tôi không nên bị đối xử như vậy. Mặt tôi đỏ bừng lên, và tay tôi nắm chặt lại. Tôi cố gắng không để nước mắt rơi và không biết phải nói gì. Nhưng sau đó tôi nghĩ: “Chúng tôi nên suy nghĩ về tình huống của người học viên lớn tuổi này và không nên gây áp lực cho bà.” Vì vậy, tôi chuẩn bị đưa học viên này đến một nơi khác.

Các học viên đã phát chính niệm xong, và một trong số họ đã nhận ra nữ học viên này. Cô ấy chỉ vào người học viên này và nói: “Cả hai chúng tôi cùng bị bắt giữ. Chúng tôi đang phát chính niệm cho bà. Bà hãy ngồi xuống đi”. Bầu không khí đột nhiên thoải mái và tất cả mọi người vui mừng khi việc giải cứu đã thành công.

Người học viên lớn tuổi cảm thấy một chút xấu hổ vì đã từ chối yêu cầu của chúng tôi. Vì vậy, bà đã đồng ý để người học viên mới ở lại nhà với một người họ hàng. Trước khi rời đi, tôi đã sắp xếp cho các học viên khác đến thăm bà.

Sau đó, tôi nghĩ về người học viên lớn tuổi này. Trước đây bà ấy đã hỗ trợ rất nhiều về chỗ ở cho các học viên vô gia cư và giúp họ cùng tham gia vào hạng mục giảng thanh chân tướng. Những gì bà đã làm ở tuổi 70 thực sự xuất sắc! Tôi nhận ra rằng tôi nên nghĩ nhiều hơn cho người khác, buông bỏ những chấp trước còn lại của mình và tiếp tục đề cao tâm tính. Sau đó, tôi cảm thấy tâm mình thật nhẹ nhàng. Trong đợt giải cứu này, chúng tôi đã thành công bằng chính niệm mạnh mẽ, và chúng tôi đã nhận được sự bảo hộ của Sư phụ từ bi tôn kính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/30/327339.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/15/157418.html

Đăng ngày 3-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share