Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở hải ngoại

[MINH HUỆ 27-6-2016] Tu luyện không phải là một chuyện đơn giản. Tôi muốn kể ra một vài mâu thuẫn mà tôi đã có với người điều phối trong vài năm qua. Tôi đã không có một thể ngộ rõ ràng về những việc này cho đến thời gian gần đây.

Sự thuyên chuyển

Kể từ năm 2007, tôi đã tham gia quảng bá cho Shen Yun (Thần Vận) và tôi vẫn luôn làm việc trong hạng mục đó. Tôi rất thích hạng mục này vì tôi luôn có thể được gặp Sư phụ.

Tôi rất vui và coi nó như một cơ hội mà Sư phụ an bài [cho mình]. Tuy nhiên, tâm trạng của tôi thường lên lên xuống xuống. Tôi rất hạnh phúc khi có thể gặp được Sư phụ và tôi thất vọng khi không thể gặp Ngài.

Khi không thể gặp Sư phụ, tôi nghĩ rằng đó là kết quả do mình hoặc cả nhóm đã không làm tốt.

Về cơ bản, tôi đã xem xét mọi việc dựa trên chấp trước muốn gặp Sư phụ của mình.

Sau một vài năm, khi công tác hậu cần đã thành thục, người điều phối địa phương chúng tôi bảo tôi ngừng làm việc trong hạng mục mà tôi vẫn làm và đưa cho tôi một nhiệm vụ khác.

Điều ấy khiến tôi không vui. Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ mới không phù hợp với mình và thậm chí tôi còn thấy khó chịu vì bị mất đi cơ hội gặp Sư phụ.

Khi nghĩ về những việc khác mà người điều phối đã làm trong quá khứ khiến tôi không thích, sự bất bình của tôi càng trở nên tệ hơn.

Tuy nhiên, tôi biết đó là một khổ nạn mà mình phải vượt qua, và tôi cũng biết rằng mình nên thực hiện theo [yêu cầu] của người điều phối một cách vô điều kiện. Dần dần, tôi nhận ra rằng nhiệm vụ mà mình không thích cũng rất quan trọng, vì vậy tôi quyết định làm tốt hơn.

Một khảo nghiệm khác

Trong chuyến lưu diễn của Shen Yun 2015, vì lý do biến động nhân viên, tôi đột nhiên có cơ hội tham gia hạng mục cũ và có thể lại được gặp Sư phụ. Việc này giúp tôi nhận ra nhiều tâm chấp trước của bản thân và tôi bắt đầu đề cao trong những phương diện đó.

Khi chuyến lưu diễn 2016 đến, tôi được đề nghị tiếp tục phụ trách công tác này. Với một thái độ chân thành và thuần tịnh, tôi tập trung để làm sao làm các việc tốt hơn và không còn chấp trước rằng mình có thể được gặp Sư phụ hay không.

Giống như nhiều học viên khác, tôi làm việc rất chăm chỉ. Khi cảm thấy mệt mỏi, tôi biết mình cần phải luyện công thường xuyên hơn.

Tôi bắt đầu dành ra một khoảng thời gian để luyện năm bài công pháp. Khi luyện bài tĩnh công đả tọa, tôi đã khóc vì biết rằng Sư phụ luôn luôn ở bên cạnh mình.

Một học viên khác chia sẻ với tôi rằng vấn đề không phải là khoảng cách vật lý giữa chúng ta và Sư phụ, mà vấn đề là liệu chúng ta có làm tốt [các việc] mà đệ tử Đại Pháp cần làm hay không. Dù có thế nào, Sư phụ vẫn luôn bên cạnh trông nom chúng ta.

Ngày hôm sau, một học viên nói rằng lần này tôi không thể gặp Sư phụ. Một lần nữa, tôi đã khóc – không phải khóc vì thất vọng mà là từ sự ấm áp và cảm giác được tín nhiệm.

Tôi cảm thấy như mình được quay lại một cuộc chiến thời cổ đại, lúc ấy tôi là một vị đại tướng quân chỉ huy các trận chiến. Thường thường, hoàng thượng cần thân chinh ngự giá để cổ súy tinh thần cho các tướng sỹ. Nhưng Ngài vô cùng tín nhiệm tôi nên đã không cần đến.

Tôi tự nhủ trong tâm: “Sư phụ, xin đừng lo lắng. Con sẽ làm tốt những việc này [trách nhiệm gắn liền với Shen Yun].” Khi đó, tôi có một cảm giác thần thánh và năng lượng siêu thường.

Sự thuyên chuyển lại

Vài ngày sau khi chuyến lưu diễn của Shen Yun kết thúc, người điều phối đã gọi cho tôi và hỏi tôi về việc tham gia Shen Yun trong suốt hai năm qua. Tôi có rất nhiều suy nghĩ để chia sẻ nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trước khi tôi có thể đáp lại, người điều phối đã ngắt lời tôi: “Chị nghĩ sao nếu từ giờ chị sẽ phụ trách chính hạng mục này?”

Tôi rất ngạc nhiên và không thể tin vào tai mình. Hai năm trước, chính người điều phối đó đã cấm tôi [tham gia] các hoạt động chủ chốt, và chỉ để tôi tham gia những việc nhỏ, nhưng cũng khiến tôi hài lòng.

Tại sao đột nhiên tôi lại được giao một trách nhiệm lớn như vậy?

Khi chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, tôi nhận ra đây là sứ mệnh của mình, và tôi cần làm tốt việc đó. Tôi nói với người điều phối: “Không có vấn đề gì, chị có thể tin tưởng ở tôi.”

Trong tâm mình, tôi biết đó cũng là một lời hứa với Sư phụ.

Khi học Pháp nhiều hơn và nhìn lại những trải nghiệm của bản thân trong suốt mấy năm qua, tôi chợt ngộ ra rằng không phải là người điều phối mà chính là các vị Thần đã ngăn tôi tham gia vào hạng mục đó. Tất cả những vấn đề này xảy ra bởi vì tâm tôi bất thuần và còn nhiều chấp trước.

Một khi tôi đề cao lên, tình huống của tôi tự nhiên sẽ cải biến.

Tầm quan trọng của việc hướng nội

Có thể có nhiều mâu thuẫn giữa các học viên trong quá trình tu luyện, và nếu chúng ta đối đãi với những việc này bằng nhân tâm thì sẽ rất khó để vượt qua chúng.

Tuy nhiên, nếu chúng ta coi bản thân mình là đệ tử Đại Pháp, và luôn luôn nghĩ cách để có thể làm tốt hơn, chúng ta sẽ có thể tạo ra những bước đột phá.

Đây là một phần trong quá trình tu luyện của chúng ta, và nó cũng là điều mà Sư phụ yêu cầu. Khi chúng ta mang tâm thuần tịnh, những lời mà chúng ta nói ra sẽ có năng lượng và ảnh hưởng lớn hơn khi chúng ta nói với người khác về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp ở Trung Quốc.

Trong các bài giảng Pháp, Sư phụ đã nói về lịch sử của địa cầu trong vòng 200 triệu năm qua. Nếu 5.000 năm là khoảng thời gian cho một nền văn minh, có nghĩa là khoảng 40.000 nền văn minh đã từng hưng thịnh rồi suy tàn trong lịch sử. Chúng ta hãy nhìn vào bức tranh lớn, hãy minh bạch về những gì mình đang làm, và hoàn thành sứ mệnh của bản thân.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/27/330567.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/17/157857.html

Đăng ngày 2-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share