Bài viết của một học viên Pháp Luân Công từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-05-2016]

Trước đây tôi luôn cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Tôi càng phải làm nhiều việc thì lại càng lo lắng hơn, dù là tham gia hạng mục Đại Pháp hay trong công việc cá nhân.

Sự tình tiến triển đến mức tôi thấy mình lo lắng ngay cả khi không làm gì! Tất nhiên, bất cứ việc gì người khác thấy bình thường thì đối với tôi nó đều trở nên đặc biệt.

Sau khi ngộ ra được rằng sự sợ hãi tự nó là một ý niệm, và những ý niệm đó là tồn tại vật chất – Tôi thấy mình không còn bị phân tâm khi phát chính niệm nữa.

Tôi cảm thấy dường như cơ thể, tâm trí và thậm chí cả không gian xung quanh tôi đều hợp thành một. Tôi cũng ngộ ra rằng các vị thần và Pháp thực sự tồn tại trong vũ trụ này, rằng các chấp trước có biểu hiện ra như là nghiệp, và tất cả mọi thứ chúng ta nhận thức thông qua các giác quan đều là ảo giác.

Sự việc xảy ra ở thế giới bên ngoài nhất định là phản ánh của tư tưởng con người. Ví dụ, nếu một người khác giới nào đó bỗng nhiên quan tâm đến bạn, đó có thể là vì bạn vẫn còn chấp trước vào tình cảm nam nữ.

Khi một ai đó đố kỵ với bạn, đó có thể là vì bạn vẫn còn đố kỵ bên trong tâm mình hoặc một chấp trước khác cần được loại bỏ. Khi bạn nhìn thấy hai người đang cãi nhau, đó có thể là vì bạn cũng có tâm tranh đấu hoặc muốn tranh luận đúng sai.

Bất kỳ tình huống nào chúng ta gặp đều liên quan trực tiếp tới các nhân tố bên trong chúng ta, nếu không thì các tình huống như thế sẽ nhất định không xuất hiện.

Nếu những nhân tố cá nhân (chấp trước và nghiệp) là nguồn gốc của các khổ nạn, thì có thể hiểu được rằng tất cả khổ nạn mà chúng ta gặp phải đều là do tự mình tạo nên theo cách này hoặc cách khác. Không phải chúng ta đã tự tạo nghiệp – thứ là nguyên nhân của tất cả các khổ nạn mà chúng ta gặp phải sao?

Khi đệ tử Đại Pháp nào đó bị bức hại, chẳng phải chính sự bức hại đó là bằng chứng cho sự tồn tại của các chấp trước của người thường sao? Chẳng phải chính các chấp trước người thường kia đang bị nhắm vào hay sao?

Nó chẳng phải là những thứ mà việc “hướng nội” đóng một vai trò quan trọng trong đó sao: tra xét bản thân để tìm ra nhân tố gì đang tồn tại bên trong chúng ta đang khiến các nhân tố bên ngoài của chúng ta phát sinh?

Nhờ những nhận thức mới này, hiện giờ tôi thấy dễ dàng để giảng chân tướng hơn vì tôi không còn phải trì hoãn hay băn khoăn về những điều nhỏ nhặt nữa.

Bây giờ tôi biết rằng sự sợ hãi mà thỉnh thoảng tôi cảm thấy là một chủng vật chất trong một không gian khác, thứ đó chắc chắn không phải là tôi, và cũng không phải là một phần của tôi. Vì vậy, bắt buộc tôi cần hoàn toàn loại bỏ các chấp trước này.

Ngay khi tôi ngộ ra điều này, tôi có thể bình tĩnh nói chuyện với người lạ về Pháp Luân Công và lý do tại sao việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó lại quan trọng đối với tương lai của họ như vậy.

Tôi nhận thấy rằng tâm mình lúc đấy hoàn toàn không còn chút lo lắng nào. Đó là một cảm giác giải thoát thực sự.

Sư phụ giảng:

“Những phiền toái đó là tự họ chiêu mời đến. Nếu chư vị không có tâm ấy, người xấu sẽ không xuất hiện, cựu thế lực sẽ không an bài việc này, bày ra rõ như thế rồi, chư vị mà không có cái tâm đó, thì chúng an bài việc đó làm chi? Chúng chẳng phải làm điều thừa sao, còn bị tôi nắm thóp và xử lý chúng” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/31/329359.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/19/157470.html

Đăng ngày 15-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share