Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục
[MINH HUỆ 14-3-2016] Anh trai và tôi bấy lâu nay vốn có ân oán người thường chồng chất, nên mấy chục năm qua không qua lại với nhau. Khi tôi 20 tuổi, chúng tôi tranh cãi, và chúng tôi đã không gặp mặt hay nói chuyện với nhau hơn 40 năm nay, ma chay cưới hỏi đều không đến. Tôi không biết, không biết anh ấy và gia đình đang sống ở đâu. Bọn trẻ sau này cũng không biết đến anh ấy. Mối quan hệ của chúng tôi giống như một khối băng khổng lồ không bao giờ tan chảy, không có hồi kết.
Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, được Đại Pháp cảm hóa, tôi cũng giới thiệu môn tu luyện thiền định ôn hòa này với anh ấy, nói rằng giúp đề cao cả tâm lẫn thân. Nhưng không lâu sau đó, cuộc bức hại diễn ra. Mâu thuẫn của chúng tôi không những chưa hóa giải được, mà còn sinh ra một sự hiểu lầm thêm mới về tôi.
Trong quá trình tu luyện Đại Pháp, tôi không ngừng thăng hoa, triệt để cải biến thái độ cách thức xử sự, cuối cùng nghĩ rằng: Tôi nhất định phải chuyển biến mối quan hệ này. Sư phụ giảng: “Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999]). Huống hồ đây là anh trai của tôi!
Nhưng nói thì dễ hơn làm. Tôi hy vọng rằng tôi sẽ có bước đột phá, nhưng sau nhiều năm qua, tôi vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Khi tôi nghĩ thêm nữa về điều này, tôi nhận ra rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần phải phải làm tốt và luôn chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp bất kể thái độ của người khác ra sao. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó.”
Tôi quyết định rằng phải cải biến suy nghĩ của mình và tống khứ chấp trước vào thể diện và tư lợi.
Một ngày nọ, tôi nghe nói rằng anh trai tôi phải nhập viện và đang phải làm phẫu thuật, nên tôi đã đến thăm anh ấy. Tôi bắt đầu bằng việc thành tâm xin lỗi anh ấy và hỏi thăm cuộc sống của anh ấy và những gì anh đã trải qua trong mấy chục năm qua kể từ khi chúng tôi đường ai nấy đi. Anh trai tôi rất cảm động.
Khi chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, tôi đã giải thích với anh ấy về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã cố gắng phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp bằng chiến dịch tuyên truyền thù hận. Mặc dù anh trai tôi đã hơn 80 tuổi và đã là đảng viên trong hơn 50 năm qua, nhưng anh tin vào những gì tôi nói.
Trước khi rời đi, tôi biếu anh ấy 1.000 nhân dân tệ. Tôi nói: “Em lấy làm tiếc về những gì đã xảy ra. Thật may mắn có Đại Pháp chỉ cho em thấy rằng cần thay đổi và cải thiện. Nếu không học Đại Pháp, em có thể sẽ không đến đây, và hai anh em mình có lẽ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”
Anh trai tôi tôi nghe vậy đã rơi lệ và nói: “Em đã thay đổi rất nhiều.” Chị dâu tôi nói: “Chị nhớ rằng trước kia em vốn tính khí nóng nảy. Chị không khi nào nghĩ được rằng cơn nóng giận bao lâu nay như vậy của em nay đã tan đi. Anh chị tin em và anh chị biết rằng Pháp Luân Đại Pháp hẳn là rất tốt!”
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện khá lâu. Tôi chỉ ra rằng ĐCSTQ đã giết hại hàng triệu người dân trong các cuộc vận động của nó, trong đó có việc bức hại và giết hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh trai tôi nói rằng anh sẽ thoái đảng, “Và không chỉ riêng anh. Cả gia đình anh cũng sẽ thoái!”
Tôi đưa cho anh cuốn sách Cửu Bình. Anh trai tôi đọc nó và sau đó bảo tôi hãy nói cho anh nhiều thông tin về Pháp Luân Đại Pháp hơn nữa. Gần đây anh ấy bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách gồm các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Từ tận đáy lòng con xin cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp đã giúp đỡ con và cứu gia đình con.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/3/14/325315.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/9/156209.html
Đăng ngày 3-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.