Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-3-2016] Tôi đã không tu luyện tinh tấn trong thời gian dài. Tôi cảm thấy như thể có một đám mây đen phủ trên đầu và tất cả các chủng quan niệm người thường liên tục nổi lên, hết niệm này đến niệm khác.
Mặc dù tôi đã hướng nội và có thể xác định, buông bỏ một số chấp trước, nhưng tôi biết mình đã không tìm được gốc rễ của những thứ đang can nhiễu tôi.
Gần đây, tôi gặp một khảo nghiệm tâm tính khác. Khi tôi xin Sư phụ để biết mình nên làm gì, tôi đột nhiên nhận thấy tư tâm chôn sâu đã can nhiễu tu luyện của tôi trong nhiều năm.
Vì chồng tôi có nhiều anh chị em, nên đại gia đình của anh rất bận rộn, có nhiều sự kiện diễn ra, như đám cưới, tiệc đón thành viên mới chào đời, con cháu đi học đại học, v.v..
Con trai tôi vào đại học khi tôi bị cầm tù vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng gia đình chồng tôi không gửi chút tiền nào làm quà như họ đã làm với những con cháu khác [trong gia đình]. Vì điều này mà tôi không bằng lòng và muốn tránh giao lưu với họ.
Nhưng tôi cũng biết rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và mình phải đối tốt với mọi người. Vì vậy, tôi vẫn giữ quan hệ thân mật với họ, ít nhất trên bề mặt.
Gần đây, một cháu trai của chồng tôi được nhận vào một trường đại học ở tỉnh khác. Vì cậu cháu này học ở một trường trung học không xa nhà chúng tôi, nên cháu thường ghé qua thăm chúng tôi. Trên bề mặt, dường như chúng tôi rất thân thiết.
Một ngày, chồng tôi nói rằng em của anh nhờ anh lái xe chở cháu đến trường đại học. Vì giá xăng cao, nên chúng tôi sẽ phải chi hơn 1.000 nhân dân tệ. Tôi nói: “Sao chú ấy không tự chở con mình đến trường? Sao đó lại là trách nhiệm của anh?”
Chồng tôi không nói gì. Tôi nhận ra mình có tâm chấp trước bảo vệ lợi ích cá nhân. Tôi nghĩ: “Tôi phải buông bỏ quan niệm người thường này. Hãy để anh ấy quyết định.”
Một vài ngày sau, chồng tôi đã hỏi cha mình xem người em trai này có cho con trai chúng tôi chút tiền nào khi cháu vào đại học không. Cha anh nói ông không nhớ. Sau đó, chồng tôi nói rằng anh biết cậu em này đã không cho con trai chúng tôi chút tiền nào. Tôi lập tức nói: “Điều đó có nghĩa là chúng ta không bắt buộc phải cho cậu ta tiền.”
Chồng tôi hỏi tôi: “Hành xử theo cách này có đúng không?”
Tôi lập tức nhớ rằng mình là một học viên, vì vậy tôi giữ im lặng và nghĩ mình sẽ để anh ấy quyết định.
Cách đây một vài ngày, cháu dâu tôi (con dâu của chị chồng cả) có em bé, vì vậy chúng tôi đến làng của họ để chúc mừng. Gia đình em chồng tôi cũng ở đó. Theo phép lịch sự, tôi mời con trai chú ấy đến nhà chúng tôi, nghỉ lại và sau đó chúng tôi sẽ đưa cháu đến ga xe lửa vào hôm sau. Sự thật là, tôi không muốn giúp nhưng lại đưa ra lời mời để giữ mối quan hệ thân thiện.
Sau tất cả, nhà chồng tôi quyết định rằng chồng tôi không cần phải lái xe chở cháu trai tôi đến trường đại học nữa. Thay vào đó, chị cả sẽ đưa cháu đến trường bằng tàu hỏa.
Đêm hôm đó, cháu trai nghỉ lại cùng chúng tôi. Sau bữa tối, tôi ngồi đả tọa, tuy nhiên, tôi không thể tĩnh lại được.
Tôi cảm thấy sai khi không tặng cho cháu trai chút quà vì cháu khá thân với chúng tôi, nhưng ngay bây giờ tiền là một vấn đề lớn đối với gia đình chúng tôi. Chồng tôi đã vay một khoản tiền với lãi suất cao và nó sắp đến hạn trả. Chúng tôi phải mượn tiền để trả khoản nợ cũng như lãi. Gia đình chúng tôi cũng có nhiều khoản nợ khác. Tôi nghĩ: “Ai có thể giúp đỡ tôi? Ai có thể cho tôi lời khuyên?“
Tôi đã xin Sư phụ cho mình thấy những gì tôi đang không nhận ra. Câu “Hãy thành tâm” hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi lập tức cảm thấy một vật chất lớn và nặng được lấy ra khỏi [cơ thể], rào cản giữa tôi và gia đình chồng bị giải thể. Tôi đột nhiên nhận ra rằng nhiều năm qua tôi đã không thành tâm. Không phải tôi đang chiểu theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” sao? Đây hẳn là lý do khiến tôi đã không tinh tấn hoặc không tiến bộ được trong tu luyện.
Tôi nhận ra rằng vấn đề không phải là tiền hay tôi nên cho hoặc không cho bao nhiêu tiền, mà vấn đề chính là tâm ích kỷ xấu xa bị chôn sâu. Lúc đó, tôi hiểu rằng tất cả mâu thuẫn và bất hạnh với gia đình chồng là cơ hội để tôi tu luyện và đề cao. Tôi thực sự nên cảm tạ gia đình chồng tôi.
Sáng hôm sau, tôi cho cháu tôi 200 nhân dân tệ và thành tâm nói với cháu rằng: “Những ngày này, cô chú thiếu tiền vì vừa phải trả một khoản nợ lớn. Cô chú rất vui vì thành tích rất tốt của cháu, cháu hãy nhận món quà nhỏ này.”
Cháu trai có thể cảm nhận được sự chân thành của tôi, cháu hạnh phúc khi nhận món quà và bắt đầu chuyến hành trình của mình.
Sau khi rào cản giữa tôi và gia đình chồng biến mất, tâm tôi rộng mở! Tôi cảm thấy rất thân với họ và thực sự quan tâm đến họ.
Em chồng tôi có vấn đề về đầu gối và cô ấy gặp khó khăn khi đứng lên hoặc đi lại. Trước đó, khi cô ấy đến nhà để gặp bố chồng tôi, tôi chỉ chào hỏi lịch sự nhưng không muốn tỏ ra thân thiện với cô.
Hôm qua, tôi gọi cho cô ấy hỏi thăm sức khỏe và hứa sẽ qua thăm cô sớm. Bây giờ, tôi chắc chắn muốn đến thăm cô ấy, vì tôi muốn nói cho cô Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và nói với cô về cuộc đàn áp. Tôi muốn cô ấy có cơ hội để hiểu Pháp Luân Đại Pháp và có một tương lai tươi sáng.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã điểm hóa cho con cần phải thành tâm, và giúp con nhổ tận gốc sự ích kỷ và tâm oán hận của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/13/325282.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/18/155949.html
Đăng ngày 1-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.