Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-1-2016] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 10 năm. Tôi thường cảm thấy rằng những điều hạnh phúc và huy hoàng nhất trong cuộc đời mình đều xoay quanh các bài giảng của Sư phụ.
Mỗi tuần tôi đều gặp gỡ các học viên khác để học Pháp. Mỗi lần có khoảng 10-20 người tham dự. Một số là học viên rời quê nhà của họ để tránh bị bức hại; những người khác đến từ nơi không có nhóm học Pháp; và một số là từ thôn chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau đọc sách và phát chính niệm như một nhóm.
Các học viên làm việc tại các điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp học Pháp cùng nhau mỗi ngày và họ đã thực hiện như thế trong nhiều năm qua. Những người thuê nhà của tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện tốt, và họ đã giúp giữ an toàn cho điểm học Pháp của chúng tôi. Họ nói rằng tôi là một người tốt, vì tôi thường hết lòng giúp đỡ những người thuê nhà khi họ cần.
Căn phòng chúng tôi dùng để học Pháp cùng nhau nằm ở phía tây của ngôi nhà và phòng sản xuất tài liệu nằm ở phía đông. Chúng tôi luyện công vào mỗi buổi sáng, phát chính niệm lúc 6 giờ sáng và sau đó học Pháp. Mỗi tuần chúng tôi sản xuất khoảng 1.600 bản tư liệu để các học viên đến lấy và mang đi phân phát.
Tu luyện đứng hàng đầu
Một học viên đã không thể vượt qua những khổ nạn từ phía gia đình khi gặp nghiệp bệnh. Bà đã rời bệnh viện và đến chỗ tôi. Tại đây, bà đã học Pháp, luyện công nhóm, và giúp sắp xếp các tài liệu lại với nhau. Kết quả là bà đã hồi phục một cách nhanh chóng.
Sáng ngày 20 tháng 7 năm 2015, sau khi luyện công, bà nói mình bị đau ở bụng và thắt lưng. Chúng tôi vẫn tiếp tục phân phát 300 tài liệu Pháp Luân Đại Pháp trên đường đến một ngôi làng. Ba tiếng rưỡi sau, chúng tôi hoàn tất việc phân phát những tài liệu này và đến nhà người thân của bà. Bà nói rằng cơn đau đã không còn nữa.
Phía minh bạch của mọi người
Một lần, một người dân làng đã túm lấy cổ áo tôi và đe dọa sẽ tố cáo tôi. Tôi bảo anh ấy không nên làm điều đó nhưng anh đã phớt lờ. Tôi giải thích: “Anh sẽ tự làm tổn thương bản thân và gia đình mình nếu anh tố cáo tôi. Tôi không muốn tiền của anh. Tôi đến để nói chuyện với anh về Pháp Luân Đại Pháp, để anh có thể tránh khỏi thảm họa trong tương lai.”
Con gái anh đứng cạnh anh nài nỉ anh buông tôi ra. Tôi nói với cô bé: “Cháu là một đứa trẻ ngoan và cháu sẽ có được một tương lai tươi sáng.”
Ở một ngôi làng khác, một nhóm nông dân đã vây quanh chúng tôi và muốn tố cáo chúng tôi. Tôi bảo họ không nên làm vậy, bởi vì chúng tôi đã đi một chặng đường dài để nói cho họ biết về Pháp Luân Đại Pháp. Một người phụ nữ vẫn khăng khăng muốn tố cáo chúng tôi. Tôi nói với bà ấy: “Chúng tôi đã đi một chặng đường dài để mang cho bà thông tin mà chúng tôi đã tự in ra. Bất kỳ những gì mà bà có được từ việc tố cáo chúng tôi cũng sẽ làm hại bà và gia đình của bà.”
Tuy nhiên, một người đàn ông vẫn muốn tố cáo chúng tôi. Tôi đã bảo với ông ấy: “Tất cả các anh trông có vẻ là những người tốt, nhưng các anh đã bị những tin đồn và tuyên truyền trên truyền hình lừa dối.” Cuối cùng họ đã để chúng tôi yên. Chúng tôi không sợ vì chúng tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ cho mình.
Rút kinh nghiệm từ một mối đe dọa
Chồng, con trai và con dâu tôi ủng hộ việc tu luyện của chúng tôi và hỗ trợ điểm sản xuất tài liệu. Chồng tôi mang vật tư vào nhà và che chúng lại. Vợ chồng con trai tôi cũng xem các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân mỗi ngày.
Năm ngoái vào một ngày nọ, tôi đã cùng với các học viên khác đi phân phát tài liệu. Chồng, con trai và con dâu tôi ở nhà. Một học viên đã vội vã đến nhà tôi và bảo với con trai tôi rằng cảnh sát đang chuẩn bị lục soát khu vực này vào buổi tối. Bà ấy đã bảo họ di dời các tài liệu, thiết bị và khuyên tôi không nên về nhà.
Sáng hôm sau khi về đến nhà, tôi nhìn thấy điểm sản xuất tài liệu rất bừa bộn. Gia đình tôi đã rất sợ hãi. Họ đã chuyển các máy tính, máy in, vật tư và hàng chục nghìn tờ tiền giấy có in thông điệp Đại Pháp đến nhà của một người hàng xóm. Mực in bị văng tung tóe khắp nơi.
Chiều hôm đó trời mưa rất lớn. Con trai tôi và tôi đã chuyển mọi thứ về lại nhà mình trong trận mưa như trút.
Tôi đã không thể giữ vững tâm tính của mình và bực bội với người học viên đến báo cho gia đình tôi biết về việc lục soát của cảnh sát. Tôi đã tức giận vì bà ấy đã khiến gia đình tôi chịu quá nhiều áp lực. Tôi sợ rằng họ sẽ không để chúng tôi làm tài liệu ở đó nữa và điểm sản xuất tài liệu sẽ phải dời đi.
Tôi đã phớt lờ lời xin lỗi của bà ấy và nói với bà ấy: “Tại sao bà không mang một số thiết bị về nhà? Khi ấy bà sẽ không cần phải đến lấy tài liệu ở chỗ tôi nữa.” Khi chúng tôi gặp nhau để cùng học Pháp, một vài học viên làm ở điểm sản xuất tài liệu cũng bắt đầu tranh luận với vị học viên này. Tất cả chúng tôi đều đổ lỗi cho nhau.
Vài ngày sau đó chúng tôi đã bình tĩnh lại. Sư phụ đã bảo chúng ta phải hướng nội bất cứ khi nào chúng ta gặp phải mâu thuẫn. Chúng tôi phát hiện rằng những vật chất xấu trong không gian khác đã dùng các chấp trước của học viên để can nhiễu điểm sản xuất tài liệu và ngăn chúng tôi làm tốt ba việc. Chúng tôi có thể rơi vào bẫy này sâu hơn nếu như phàn nàn về người khác.
Các chấp trước người thường được phơi bày trong mâu thuẫn chính xác là những gì chúng ta phải loại bỏ. Trong khi học Pháp nhóm, chúng tôi đã hướng nội và nói về những thiếu sót của mình. Chúng tôi đã ngừng phàn nàn và đổ lỗi cho người khác.
Một học viên đã nói rằng chúng ta không nên phạm phải sai lầm kiểu này một lần nữa. Điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi lại tiếp tục hoạt động trở lại ngay sau đó. Chồng, con trai và con dâu tôi đã không còn sợ nữa. Như thể là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong khoảng thời gian hữu hạn còn lại, chúng ta nên cố gắng làm tốt hơn và hoàn thành sứ mệnh của mình với tư cách là các đệ tử Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/29/322856.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/24/155687.html
Đăng ngày 29-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.