Bài viết của một học viên ở châu Âu

[MINH HUỆ 29-12-2015] Cuối tuần trước, tôi được mời đọc bài chia sẻ tại một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm và tham gia các hoạt động Đại Pháp tại một đất nước láng giềng. Tuy nhiên, gần đây chúng tôi khá bận rộn với hạng mục thu thập chữ ký khởi kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân trên khắp cả nước, vì vậy tôi cảm thấy tôi nên quan tâm tới vợ của tôi, vốn không phải là học viên, và không nên để cô ấy ở nhà một mình.

Nhưng sau đó, cô ấy bất ngờ thông báo kế hoạch đi công tác vào cuối tuần: Cô ấy sẽ tham dự một hội thảo dành cho các luật sư. Điều này thật tuyệt: “Nếu cô ấy đi, nghĩa là tôi cũng có thể đi!” Giá máy bay rất rẻ, chỗ ở miễn phí, và lịch trình bay lý tưởng – công việc đời thường của tôi cũng không bị ảnh hưởng.

Còn một yếu tố khác, đó là vì một vài lý do, lịch luyện công thường lệ vào mỗi thứ bảy của tôi với các học viên mới trong khu vực của tôi bị hủy bỏ. Mọi việc dường như đều được Sư phụ an bài để tôi có thể đến với Pháp hội này.

Nhưng sau đó, kế hoạch công tác của vợ tôi không thành công, vì vậy tôi đã quyết định ở nhà. Tôi cảm thấy buồn vì điều này.

Vào ngày thứ sáu, một ngày trước chuyến khởi hành của tôi nếu kế hoạch không bị hủy bỏ, tôi đã chia sẻ với nhóm học Pháp địa phương về việc lẽ ra tôi không thể tham gia các hoạt động vào cuối tuần. Một học viên khác nhắc tôi về buổi luyện công thường lệ của chúng tôi vào chủ nhật. Tôi đã cố gắng dồn sự tập trung của tôi cho buổi luyện công này. Dự báo thời tiết thông báo rằng trời sẽ nắng vào hôm đó, vì vậy tôi đã mời các học viên mới đến công viên tham gia cùng chúng tôi.

Nhưng sương mù đã bao phủ toàn bộ thành phố vào ngày chủ nhật, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, và cuối cùng không có ai đến điểm luyện công cả.

Tôi đã phàn nàn với vợ tôi về hai ngày cuối tuần vô nghĩa ở nhà và nói với cô ấy: “Tại sao em lại không tới hội thảo dành cho các luật sư để anh có thể tới Pháp hội?” Cô ấy lập tức trả lời: “Tại sao anh không tới Pháp hội để em có thể tới hội thảo dành cho các luật sư?”

Đó là lúc tôi nhận ra sai lầm của bản thân khi để người khác quyết định việc tôi tham gia một hoạt động của Đại Pháp, thay vì làm những điều tôi tin là đúng và để Pháp thân của Sư phụ an bài mọi chuyện khác.

Thực tế, tôi cũng phát hiện ra rằng những kế hoạch tham dự các hoạt động Đại Pháp của tôi thường xuyên phụ thuộc vào vấn đề của vợ tôi (hoặc phụ thuộc vào quan niệm của tôi về nhu cầu của cô ấy) hay nhu cầu của những người thân của tôi, mỗi lần như vậy tôi đều biện minh rằng tôi “đang nghĩ cho người khác.”

Bây giờ tôi đã nhận rõ ra rằng những suy nghĩ đó thực sự ích kỷ. Việc chúng ta tham dự các hoạt động Đại Pháp không phải phục vụ cho bản thân chúng ta, mà là vì chúng sinh. Nếu chúng ta bỏ lỡ một hoạt động vì chúng ta mải bận tâm với các vấn đề cá nhân, chẳng phải đó là vấn đề về tâm tính và thiếu tín tâm vào Sư phụ?

Trong bài “Người tu cần tránhTinh Tấn Yếu Chỉ”, Sư phụ đã giảng rằng:

“Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà luỵ, mà dày vò, mà ma,”

Chúng ta không thể dùng những nguyên lý của Đại Pháp để biện minh cho bản thân mình. Là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, chúng ta cần phải cân nhắc đến tất cả mọi người, không chỉ riêng người thân của chúng ta. Tôi tin rằng nếu chúng ta có thể đối đãi đúng đắn bằng tâm từ bi đối với người thân và những người khác, gia đình chúng ta sẽ hiểu và ủng hộ những nỗ lực của chúng ta.

Trên đây là thể ngộ ở tầng thứ hiện tại của tôi.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/29/154272.html
Đăng ngày 26-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share