Bài viết của Linh Lan, một học viên ở miền Tây Mỹ quốc
[MINH HUỆ 27-11-2015] Trước đây, khi đọc những bài giảng [mới] của Sư phụ, tôi thường thấy rất tuyệt vời. Tuy nhiên, sau khi nghe bài giảng mới đây của Sư phụ, tâm trí tôi nặng trĩu trong nhiều ngày. Tôi nhận ra Chính Pháp sẽ sớm kết thúc, nhưng [từ trước đến giờ] tôi đã không suy nghĩ cẩn thận về hậu quả của việc không đạt viên mãn.
Trước khi đến Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015 ở Los Angeles, tôi cứ liên tục sửa lại câu hỏi mình muốn hỏi Sư phụ. Nước mắt trào ra khi tôi nghĩ đến câu hỏi của mình: “Con có thể làm gì nếu thời gian còn lại không đủ?” Nhưng tôi quá xấu hổ để [có thể] hỏi câu này.
Khi chúng tôi được thông báo tại Pháp hội rằng đã đến thời gian cho phần hỏi đáp, tôi đã bỏ nhanh tờ câu hỏi của mình trở lại túi.
Nhưng Sư phụ đã thực sự trả lời câu hỏi của tôi:
“Kỳ thực làm người tu luyện, để tâm bình tĩnh một chút, chính là làm tốt những gì chư vị nên làm, thì cái gì cũng có! Chư vị làm tốt ba việc, thì dù chư vị ở chân trời góc biển, chư Thần [vẫn] đều đang chăm chú nhìn chư vị, các Pháp thân của Sư phụ đều đang chăm chú nhìn chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)
Là đệ tử của Sư phụ, làm sao tôi có thể xin thêm thời gian hay đòi hỏi Sư phụ nói điều gì đó để làm dịu bớt đi sự lo lắng của mình? Từ những ngày đầu khi chúng ta đọc Chuyển Pháp Luân, chúng ta đã được đắm mình trong sự từ bi của Phật quang và tất cả [chúng ta] đều hy vọng được cứu độ. Những lời giảng của Sư phụ khiến tôi nghĩ: Trong mắt của Phật Chủ thì hành xử và tư tưởng của chúng ta có xứng đáng để [chúng ta] được cứu độ không?
Tôi học bài giảng [mới] của Sư phụ nhiều lần và cuối cùng đã [có thể] bình tĩnh từ nội tâm.
Sư phụ giảng:
“Người tu luyện thời quá khứ là tống khứ từng chấp trước một, từng chấp trước một, [còn] chư vị là, với cơ hồ tất cả chấp trước đều đang ở đó, [chư vị] khiến chúng từng tầng từng tầng trở nên yếu đi, giảm đi, yếu đi, càng ngày càng giảm đi, càng ngày càng nhỏ, tôi là làm vậy cho chư vị, bảo đảm rằng đệ tử Đại Pháp trước khi viên mãn vẫn có thể sinh sống bình thường nơi người thường, có thể cứu người một cách bình thường trong quần thể con người, đồng thời, chính vì có nhân tâm chưa hoàn toàn tống khứ, [nên] cũng có thể khiến chư vị tu luyện trong can nhiễu của nhân tâm, mọi thời khắc cảnh tỉnh chính mình, tu luyện chính mình, hoàn thành trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp, đó chính là uy đức, đó chính là xuất sắc, đó chính là con đường mà chư vị đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)
Tôi ngộ ra rằng miễn là mình có cơ hội học Phật Pháp, thời gian không phải là vấn đề, vì Sư phụ có lực lượng để thay đổi thời gian.
Lo lắng không còn đủ thời gian để tu luyện thực sự là do tôi hối tiếc vì đã bỏ lỡ những cơ hội đã qua để thăng tiến trong tu luyện và lo lắng về những gì có được trong tương lai nếu tôi làm chưa đủ tốt.
Nếu chúng ta mong muốn đi đến [bước] cuối cùng của Chính Pháp, chúng ta phải rút kinh nghiệm từ quá khứ và quy chính bản thân trên phần [đường] còn lại của hành trình tu luyện. Chúng ta cần khẩn trương và tiến từng bước đến viên mãn.
Sư phụ sẽ không đối xử khác đi với chúng ta. Tuy nhiên chúng ta không thể buông lơi. Mỗi buổi sáng, ngay khi thức dậy, tôi tự hỏi chính mình: “Tôi đã học Pháp và luyện công với tâm thuần tịnh chưa? Tôi đã tập trung tốt khi phát chính niệm chưa? Tôi đã dụng tâm cứu độ chúng sinh chưa? Tôi đã tiến bộ trong việc học thuộc Pháp chưa?”
Tôi quyết định đối chiếu bản thân với các yêu cầu của Đại Pháp trong mọi khía cạnh cuộc sống, cảnh giác với chấp trước bảo vệ bản thân khi giao tiếp với mọi người, quan sát những tư tưởng phóng túng khi cô đơn, và loại bỏ những chấp trước của mình trong khổ nạn.
Đừng áp lực về thời gian. Hãy tự hỏi bản thân, chúng ta đã đồng hóa được bao nhiêu với Pháp và cách để chúng ta thực hiện được tốt hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/27/319723.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/7/153981.html
Đăng ngày 21-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.