Bài viết của một học viên Đại Pháp từ Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-7-2015] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được nhiều năm, nhưng lại chưa đối xử với chồng mình theo cách của một người tu luyện nên làm. Điều này đã gây tác động tiêu cực đến anh khiến cho anh dần dần thay đổi từ việc ủng hộ sang chống đối Đại Pháp. Sau khi tôi hướng nội, tôi đã nói chuyện với anh cũng như chỉnh lại hành vi của mình, kể từ đó anh càng trở nên ủng hộ Đại Pháp hơn.

Ủng hộ Đại Pháp

Trước khi kết hôn, tôi là một cô gái được nuông chiều – tất cả mọi người đều yêu thương tôi, cả người trong nhà lẫn người ngoài. Nhưng sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra rằng chồng tôi có bản tính nóng nảy và trong quá khứ có lần anh đã đánh tôi. Vì thế, tôi nghĩ rằng anh không được nuôi dạy tử tế và thậm chí còn xem thường anh.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2002 và đã chứng kiến nhiều điều kỳ diệu trong tuần đầu tiên khi bước vào tu luyện. Chồng tôi đã rất ủng hộ.

Không lâu sau khi tôi trở thành học viên, tôi được giao nhiệm vụ tổng hợp và phân phối các tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp đến các học viên. Tôi nói với chồng mình rằng những tài liệu này giúp thức tỉnh mọi người. Sau đó, anh đã đọc qua hết tất cả những tài liệu này.

Khi Cửu Bình được xuất bản vào năm 2004, nhiều học viên không chắc liệu nó có phù hợp cho người thường hay không. Vì họ biết rằng chồng tôi ủng hộ Đại Pháp, nên họ cho rằng cách tốt nhất là để anh ấy đọc qua cửu bình trước, để xem anh có thể chấp nhận nội dung này không. Anh đã đọc toàn bộ cuốn sách trong một đêm. Anh cảm thấy rằng nó hoàn toàn phù hợp với người thường.

Anh không bao giờ ngăn cản tôi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp và đối xử rất tốt với các học viên khi họ đến thăm tôi.

Thay đổi thái độ

Vào năm 2008, một người thân của tôi đã bị bức hại vì nói với mọi người về chân tướng của Đại Pháp. Sự việc này đã khiến chồng tôi mất bình tĩnh.

Cảnh sát đã đến nhà của chúng tôi hai lần để sách nhiễu tôi. Lần đầu tiên chồng tôi không có ở nhà, nhưng lần thứ hai thì có. Anh đã không mở cửa khi cảnh sát gõ cửa. Anh đã kể cho tôi chuyện này và nói rằng anh đã lo sợ vì chúng tôi có nhiều tài liệu Đại Pháp ở trong nhà.

Một người hàng xóm đã cảnh báo và bảo anh ấy đề nghị tôi tránh đi một thời gian. Chồng tôi nghi ngờ rằng một trong những người hàng xóm của chúng tôi đã báo cáo tôi với cảnh sát. Anh bảo tôi nên cẩn thận và nói với những học viên khác đừng đến nhà tôi nữa.

Trong quá khứ, chồng tôi thường không lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt, nhưng sau vụ việc này với cảnh sát anh trở nên hay hoảng sợ. Hơn nữa, các học viên thường hay đến nhà chúng tôi cũng không mấy cẩn trọng. Ví dụ, họ gây ồn ào và nói chuyện rất lớn tiếng.

Chồng tôi không thể hiểu tại sao các học viên lại hành xử một cách thiếu thận trọng đến như vậy, trong khi lẽ ra họ phải tốt hơn những người thường và phải nghĩ cho người khác trước. Anh ấy bắt đầu đánh giá những lời nói và hành động của tôi. Anh ấy thậm chí còn nói rằng anh cảm thấy xa lạ khi ở trong ngôi nhà của chúng tôi.

Hướng nội

Mọi hành động của tôi đều chiểu theo Pháp khi tôi ra khỏi nhà, nhưng khi ở nhà, tôi lại không đối xử với chồng tôi giống như một chúng sinh. Tôi nhận ra rằng mình phải thay đổi. Khi nhà của chúng tôi quá bừa bộn, tôi không cố gắng dọn dẹp, và khi anh ấy cần đến sự giúp đỡ của tôi, tôi luôn đáp lại với vẻ cáu kỉnh. Những hành động này không phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp, nó đã khiến anh có một ấn tượng tiêu cực về Đại Pháp.

Sư phụ yêu cầu chúng ta thức tỉnh nhiều người hơn nữa, nhưng những hành động của tôi lại đẩy chồng tôi ra xa. Song những người thân trong gia đình của chúng ta có một mối quan hệ tiền duyên rất lớn với chúng ta, và vì thế chúng ta cần phải cẩn thận và chú ý hơn đến cách cư xử của mình đối với họ.

Sau khi suy nghĩ kỹ hơn về điều này, tôi nhận ra rằng cách cư xử của tôi xuất phát từ việc liên tục bị Đảng Cộng sản Trung quốc (ĐCSTQ) tẩy não cùng với cả những quan niệm hậu thiên của bản thân tôi.

Tôi từ chối nhượng bộ vì tôi nghĩ rằng mình đúng và khao khát được công nhận. Hơn nữa, tôi nói bất cứ điều gì mình muốn nói mà không nghĩ cho người khác, đôi lúc tôi còn mượn Pháp để dập tắt ý kiến của anh. Tôi vẫn còn nhiều tâm tự tư cần phải buông bỏ.

Sư phụ đã giảng trong “Bài giảng thứ sáu”, “Chuyển Pháp Luân

“Chư vị nếu muốn tu luyện, thì cái ‘tình’ của con người cần vứt bỏ. Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. ‘Tình’ là việc của người thường; người thường là vì ‘tình’ mà sống.”

Bây giờ tôi đã tìm ra nguyên nhân gốc rễ, tôi cần phải đối xử tốt với chồng của mình.

Tôi nói với chồng mình rằng: “Sư phụ của em bảo rằng phải luôn luôn nghĩ cho người khác. Nếu anh không thể chấp nhận điều này, thì có lẽ chúng ta nên đường ai nấy đi. Anh là một người tốt, và nếu em hoặc những học viên khác đã làm điều gì đó khiến cho anh không thích họ hoặc thiếu tôn trọng Sư phụ, vậy thì trách nhiệm này không thể đổ hết lên anh được.”

Tôi nói tiếp: “Em đã tu luyện Đại Pháp được nhiều năm rồi và chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua rất nhiều gian nan và thử thách. Việc anh thiếu ủng hộ Đại Pháp cũng có một phần trách nhiệm của em trong đó, do vậy em sẽ thay đổi để trở nên tốt hơn.”

Anh nói rằng điều khiến anh thay đổi là do cách hành xử của tôi. Chẳng hạn như, hai lần nọ khi anh đi ra ngoài thị trấn, tôi đã không đón anh tại bến xe. Sau đó, khi anh về đến nhà thì tôi lại mất kiểm soát tâm tính và không buồn giải thích tại sao tôi không đến đón anh. Anh bảo tôi rằng tôi nên chiểu theo các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Tuy nhiên, những hành động của tôi lại trái ngược với những nguyên lý này. Đây là kiểu hành xử mà anh không thể hiểu được.

Anh nói: “Học viên các em đều đang tu luyện chiểu theo nguyên lý vĩ đại của vũ trụ, mà không một môn tu luyện nào khác có thể so sánh được. Tuy nhiên, tại sao em vẫn hành xử như vậy? Anh biết Đại Pháp là tốt, nhưng lý do anh không tu luyện Đại Pháp là do tính khí của anh xấu, và anh sợ mình bị trượt ngã rồi làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Đại Pháp.”

Chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu, câu chuyện đã giúp chồng của tôi hiểu ra nhiều điều. Anh cầu xin Sư phụ Lý tha thứ cho anh, và hứa sẽ ủng hộ Đại Pháp.

Sau đó, chồng tôi trở nên ủng hộ Đại Pháp hơn cả so với trước đây. Anh đã đưa ông chú 80 tuổi của tôi từ quê lên để ông có thể nghe được chân tướng về Đại Pháp. Mặc dù là một cảnh sát đã về hưu, nhưng cuối cùng chú tôi cũng đã trở thành một học viên.

Chồng tôi đã mang theo sách cửu bình và những tài liệu giảng chân tướng khác khi anh đến thăm bạn bè hoặc người thân. Trong một bữa tiệc sinh nhật của một người thân, anh đã chọn nhạc cho bữa tiệc vì anh sợ những người khác có thể sẽ thêm vào các bản nhạc của ĐCSTQ.

Tôi hy vọng rằng bất kỳ học viên nào gặp vấn đề tương tự cũng có thể thu xếp tốt đẹp hoàn cảnh gia đình của họ để có thể tập trung vào việc cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/10/312214.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/26/152244.html

Đăng ngày 28-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share