Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-9-2015] Một ngày vào năm 2015, tôi tỉnh dậy vào buổi sáng và cảm thấy chóng mặt, mất cân bằng. Tôi khó có thể giữ cho mình khỏi ngã. Vùng phía sau tai trái của tôi rất đau và tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi không nói cho gia đình biết để không khiến họ lo lắng. Hôm đó, tôi cố gắng nghe ba bài giảng trong các bài giảng Pháp ở Tế Nam và đi giảng chân tướng.
Hôm sau, tình trạng của tôi không cải thiện được chút nào. Tôi cảm thấy rất đau khi nuốt.
Mười năm trước, điều tương tự đã xảy ra với tôi. Tôi đã không hành xử tốt và để gia đình đưa mình đến bệnh viện, ở đó tôi bị chẩn đoán xuất huyết não và phải nằm viện sáu ngày.
Các triệu chứng rất giống nhau, và lần này tôi đã nhớ lại những gì Sư phụ giảng:
“Khi chư vị cứ mãi nhìn nhận rằng bản thân mình có bệnh, thì có khi dẫn đến bản thân chư vị phát bệnh. Bởi vì tâm tính của chư vị đã giáng hạ xuống đến cơ sở của người thường, mà người thường đương nhiên sẽ mắc bệnh.” (Chuyển Pháp Luân)
“Chúng ta làm người luyện công chân chính, cần phải từ tầng rất cao mà xét vấn đề, không thể dùng quan điểm của người thường mà xét vấn đề. Khi chư vị cho rằng có bệnh, như thế có thể dẫn đến mắc bệnh. Bởi vì khi mà chư vị cho rằng nó có bệnh, thì tâm tính của chư vị cũng cao như người thường.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghĩ trong tâm: “Đây tuyệt đối không phải bệnh của người thường, mà là tà ác đang bức hại mình. Mình phải tiếp tục nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và phát chính niệm.”
Hôm đó, tôi nghe ba bài giảng, nhưng tình trạng của tôi vẫn không được cải thiện. Tôi nghĩ: “Có lẽ thời gian gần đây mình không ngủ đủ. Tối nay, mình sẽ đi ngủ sớm. Ngày mai, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”
Ngày thứ ba, mọi thứ vẫn vậy. Con đau vẫn rất khó chịu. Sau bữa sáng một lúc, khi ngồi trên giường, tôi nghe thấy một giọng nói trong tâm trí mình: “Hướng nội tìm. Hướng nội là pháp bảo.”
Tôi đột nhiên nhận ra Sư phụ đang điểm hóa cho mình vì mình không thể tự ngộ được điều này. Sau khi [mọi người trong] gia đình tôi đi làm, tôi ngồi xuống và bắt đầu tìm nhân tâm và bất cứ điều gì mà tôi đã làm trái với Pháp.
Thứ nhất, tôi thấy mình có tâm an dật. Tôi luôn lên kế hoạch luyện năm bài công pháp ngay sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm, nhưng tôi luôn không làm điều này. Tôi sẽ tự nhủ với mình rằng: “Mình chỉ ngủ thêm vài phút nữa, sau đó mình sẽ luyện công.” Khi tôi mở mắt ra thì đã rạng sáng rồi.
Đôi lúc, khi chỉ còn 5 phút nữa là đến thời gian phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi sẽ nghĩ: “Mình sẽ ngủ thêm năm phút và tỉnh dậy trước khi phát chính niệm.” Khi tôi tỉnh dậy thì đã là 7 giờ sáng rồi.
Thứ hai, tôi không tôn kính Sư phụ và Pháp. Nhiều lúc, tôi nghe các bài giảng Pháp trong khi làm các công việc nhà. Đôi lúc, tôi nằm xuống giường trong lúc đang đọc Pháp.
Thứ ba, tôi thỉnh thoảng quên học Pháp. Tôi bắt đầu viết đơn khiếu nại kiện Giang Trạch Dân và giúp các học viên khác viết. Tôi cũng làm các hạng mục giảng chân tướng khác. Đôi lúc hai ngày trôi qua mà tôi vẫn không học Pháp.
Nhận ra được các vấn đề của mình, tôi đã quyết định được mình nên làm gì tiếp theo. Tình trạng của tôi là do cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở trong việc học Pháp của tôi mà bức hại. Tôi nghĩ: “Bắt đầu ngay lập tức, tôi sẽ đọc ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân một ngày.”
Tôi ngồi song bàn để đọc sách. Cố gắng quên đi cơn đau. Từng chút một, cơn đau của tôi lắng xuống. Dù có cảm thấy mệt thế nào, tôi cũng không nằm xuống trong lúc đang đọc.
Khi tôi đọc xong một bài giảng, cơn đau của tôi biến mất. Hôm đó, tôi đã đọc xong cả ba bài giảng. Tôi đã không quá hoan hỷ. Tôi chỉ tự nhủ rằng: “Có lẽ mình đã làm đúng nhờ việc hướng nội. Ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu Sư phụ không điểm hóa để mình tỉnh ngộ? Cảm tạ Sư phụ!”
Kể từ hôm đó, tôi học Pháp vào mỗi buổi sáng, dù gì đi chăng nữa. Nếu tôi phải đi giảng chân tướng vào buổi sáng, tôi sẽ học bù ngay vào buổi chiều.
Kinh nghiệm của tôi trong những năm qua giúp tôi hiểu rằng Sư phụ luôn bên cạnh, bảo hộ và chỉ dẫn, điểm hóa cho tôi trong tu luyện. Tôi thật may mắn biết bao!
Tôi cũng biết rằng tà ác sẽ lợi dụng sơ hở của chúng ta nếu những tư tưởng của chúng ta lệch khỏi Pháp. Là những học viên Đại Pháp, chúng ta phải học Pháp tốt. Những điều chúng ta làm chỉ có ý nghĩa khi chúng ta học Pháp tốt.
Tôi hy vọng chia sẻ của mình có thể là một lời nhắc nhở cho các đồng tu ở tình huống tương tự. Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp hay bất kỳ ngôn từ nào có nhiễm văn hóa Đảng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/7/315304.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/16/152549.html
Đăng ngày 22-10-2015; Bản dịch có thể sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.