Bài viết của Tuệ Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-05-2015] Tôi năm nay 69 tuổi. 19 năm trước, vào năm 1996, tôi đã thật may mắn khi được bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cơ thể tôi thật thảm hại. Nhưng tu luyện đã thay đổi số phận của tôi. Đại Pháp thật vĩ đại, Sư phụ từ bi đã vớt tôi lên từ địa ngục và ban cho tôi cuộc sống mới.
Giành giật sự sống
Năm 29 tuổi, tôi đã bị lên cơn đau tim sau một cuộc tranh luận gay gắt với chồng. Kể từ đó, tim tôi yếu đến nỗi tôi phải thường xuyên nhập viện.
Năm sau đó, tôi cùng lúc bị các bệnh như viêm thận, viêm khớp dạng thấp, tăng sản cổ tử cung, ngực và thắt lưng. Suốt cả năm tôi phải nằm viện, và không thể chăm lo cho gia đình, thậm chí ngay cả con gái của mình.
Mặc dù tôi đã đến bệnh viện nhiều lần nhưng bệnh vẫn không được chữa khỏi.
Ngược lại, sức khỏe của tôi cứ mỗi năm lại càng tồi tệ hơn. Trĩ, đại tràng, trực tràng, túi mật, dạ dày, lá lách, tất cả đều có vấn đề. Tôi bị tăng sản vú, bị viêm mũi và xoang, viêm tai giữa, viêm họng, viêm amiđan, và hội chứng globus thực quản, khiến tôi thậm chí còn không thể uống nước. Tôi cũng bị mất ngủ trầm trọng, bị tê cứng vai, thường xuyên bị cảm lạnh, dù có uống bao nhiêu thuốc đi nữa cũng vô dụng.
Lần nào đi viện tôi cũng phải châm cứu trị liệu và điều trị bằng phép thấu nhiệt. Có một đội ngũ chuyên gia y tế phối hợp để tư vấn cho tôi, nhưng mọi biện pháp điều trị đều vô dụng.
Tôi bị chướng bụng, và thân nhiệt rất thấp. Tôi hầu như không thể ăn, thường bị đột quỵ và cần cấp cứu ngay lập tức.
Do tình trạng của mình, nên hầu như tôi không đóng góp được gì cho cơ quan, mà còn gây ra nhiều phiền toái. Ông chủ của tôi đã phải trả tiền chăm sóc y tế cho tôi, và phải phân công một đồng nghiệp giúp đỡ tôi khi tôi cần nhập viện.
Chồng tôi ngoại tình và không về nhà. Anh ấy không chi trả một xu nào tiền điều trị y tế của tôi, cũng như không hề ghé thăm tôi.
Tôi phải một mình xoay sở và chống chọi với bệnh tật. Nhiều lần tôi đã nghĩ đến việc tự tử. Nhưng khi nghĩ đến mẹ già và đứa con nhỏ của mình, tôi lại tiếp tục sống.
Chồng tôi qua đời năm 1990 do tai nạn xe hơi, cùng năm đó bệnh viện phát hiện ra tôi bị u nang buồng trứng.
Năm sau, bệnh viện đã cử một chuyên gia từ Bắc Kinh đến để tiến hành phẫu thuật la-ze cho tôi. Tôi gần như đã chết bởi dị ứng với thuốc gây mê trong khi phẫu thuật.
Năm tiếp theo, tôi bị ngã gẫy xương hông trái, nhưng lại không có đủ tiền cho liệu pháp điều trị kéo dãn cần thiết. Nên tôi để vậy mà không điều trị gì cả và cắn răng chịu đựng.
Thời gian đó, tôi chỉ được hưởng 60% lương. Khi chồng tôi còn sống, anh chưa từng đưa cho tôi một đồng tiền chi phí sinh hoạt. Thay vào đó, anh ấy còn đòi tôi đưa cho anh ấy nay 20 nhân dân tệ, mai 30 nhân dân tệ, và nếu tôi từ chối đưa, anh ấy sẽ đánh đập tôi.
Bởi vậy, tôi không có tiền tiết kiệm, và thậm chí không trả nổi 10% hóa đơn tiền thuốc.
Tôi đấu tranh để được sống, nhưng cũng đang chờ chết.
Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới
Số phận quay lưng lại với tôi, như thể đã định sẵn cái chết cho tôi.
Năm 1994, tôi bước sang tuổi 48, năm đó bác sỹ đã phát hiện ra tôi bị ung thư buồng trứng giai đoạn cuối và khuyên tôi tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.
Tôi nói với bác sỹ: “Tôi quyết định sẽ không làm gì cả và phó mặc mọi thứ cho số phận!”
Tôi nói với con gái: “Cơ thể mẹ giờ đây đã vô phương cứu chữa. Gần như không còn sức đề kháng. Phẫu thuật chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc khiến cho các tế bào ung thư lan ra nhanh hơn và khiến mẹ chết sớm hơn. Chi trả tiền và vay nợ [để điều trị] sẽ là lãng phí, và nó cũng sẽ không cứu được mẹ.”
Con gái tôi đã khóc và nài nỉ tôi tìm kiếm một phương thức điều trị y tế nào đó chứ không nên buông xuôi.
Khi nhận thấy tôi sẽ không nghe theo, cháu đã gợi ý: “Tại sao mẹ không thử tập khí công xem có giúp được gì không.”
Tôi đã thử tập vài môn khí công, tiêu tốn không ít tiền của và thời gian, nhưng đều vô dụng.
Một ngày cuối năm 1995, tôi đã đến công viên để tập môn khí công của mình và nhìn thấy vài áp phích quảng bá Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã hỏi một phụ nữ trẻ đang theo tập môn này: “Cô phải trả bao nhiêu tiền học phí vậy?”
Tôi đã rất sốc khi cô ấy nói rằng không phải trả tiền phí.
“Cô nói thật không? Người ta đều tính phí hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn nhân dân tệ tiền giảng dạy…”
Cô ấy mỉm cười trả lời: “Sư phụ của chúng cháu không cho phép làm điều đó.”
“Khi nào Sư phụ của cô đến đây?
“Sư phụ sẽ không đến đây đâu.”
“Vậy thì làm sao tôi có thể học được? Làm thế nào để tôi có thể được ông ấy giúp chữa lành bệnh được?”
Người phụ nữ trẻ đó trả lời: “Dì à, tất cả những gì dì cần làm là luôn suy nghĩ và hành xử tuân theo các nguyên lý của vũ trụ, Chân – Thiện – Nhẫn, và đến đây để học các bài công pháp. Rồi Sư phụ của chúng cháu sẽ thanh lý mọi bệnh tật trên thân thể dì.”
Khi nghe đến từ “Nhẫn”, tim tôi như ngừng đập. Tôi thốt lên: “Này cháu, từ ‘Nhẫn’ này nghe thật kỳ diệu. Nếu dì có thể nhẫn chịu và không nóng giận, thì dì sẽ không mắc bệnh. Đây là điều mà dì muốn!”
Ngay khi miệng tôi thốt ra những lời này, tôi cảm thấy có một cái gì đó chuyển động “rột, rột, rột” gần hông trái của mình, chỗ bị thương trước đó, như thể ai đó đã tháo bỏ đi cái kẹp lớn bằng sắt ra khỏi chỗ đó. Thực sự khoan khoái khôn tả!
Khi trở về nhà, tôi đã kể chuyện này với hàng xóm của mình, họ đều nghĩ rằng có gì đó không ổn, và nhất quyết bắt tôi đến bệnh viện để khám.
Sau đó tôi đã hỏi một số học viên Pháp Luân Đại Pháp và được biết rằng Sư phụ đã sử dụng Pháp Luân để điều chỉnh thân thể tôi.
Và vậy là tại điểm luyện công, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi, thậm chí trước cả khi tôi bắt đầu luyện công. Tôi cảm nhận thấy rõ ràng được bảy lần Pháp Luân xoay chuyển ở thắt lưng của mình. Sau đó, tôi có thể duỗi thẳng lưng. Nó thực sự quá thần kỳ!
Vào cuối tháng 1 năm 1996, tôi chính thức trở thành một đệ tử Đại Pháp.
Ngày đầu tiên tham gia luyện công tập thể, tim tôi đau ghê gớm. Tôi lo lắng không biết rằng liệu mình có thể giữ nguyên tư thế trong suốt bài công pháp số hai hay không. Dù sao đi nữa, tôi vẫn quyết giữ nguyên tư thế này lâu đến mức có thể.
Thật tuyệt! Ngay khi nâng tay lên giữ trước trán (Đầu tiền bão luân), tôi có thể cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển ở lưng nơi gần tim tôi. Cảm giác vô cùng thoải mái.
Tôi quá đỗi vui mừng và luôn suy nghĩ: “Sư phụ thật phi thường, Ngài có thể biết chính xác tôi bị đau ở đâu! Sư phụ thật quá vĩ đại!”
Trong 10 năm qua, căn bệnh tim này đã nhiều lần khiến tôi phải cấp tốc tới bệnh viện, nhưng sau hôm đó nó đã không còn gây rắc rối gì cho tôi nữa. Không ngôn từ nào có thể biểu đạt được hết lòng biết ơn của tôi với Sư phụ!
Từ đó về sau, dù có đang luyện công hay không, tôi cũng thường xuyên cảm thấy Pháp Luân với các kích thước và năng lượng khác nhau quay ở chỗ này, chỗ kia, trên khắp thân thể tôi.
Nhiều lần, tôi cảm nhận được dòng năng lượng mạnh mẽ thông thấu toàn thân. Năng lượng này vô cùng thoải mái.
Kể từ đó, bàn tay và bàn chân lạnh ngắt của tôi đã trở nên ấm áp. Nhiều khi cảm giác lòng bàn chân và lòng bàn tay của tôi giống như những quả cầu lửa lớn đến mức tôi không cảm thấy lạnh dù đang luyện công ngoài trời trong thời tiết lạnh giá.
Sau đó, ba lần liền tôi phát hiện ra trong chất thải của mình có mủ, và tôi không bao giờ bị chướng bụng nữa. Cảm giác ngon miệng đã quay trở lại. Tôi cũng bỏ hút thuốc sau khi nhiễm thói quen xấu này 20 năm trước.
Từ đó, bất kể là trời mưa hay nắng, mỗi sáng tôi đều đến công viên để luyện công tập thể.
Vào một đêm khuya, trời chuyển gió lớn, nhưng tôi tự nhủ rằng dù mưa gió dữ dội tới đâu, cũng không ngăn cản được tôi. Ngày hôm sau, tôi vẫn đến điểm luyện công đúng giờ như thường lệ.
Tôi quyết tâm tham dự khóa học tiếp theo của Sư phụ, nhưng biết rằng Sư phụ đã được mời sang nước ngoài, và từ năm 1995, Ngài đã phổ truyền Đại Pháp ra thế giới.
Bởi vậy, tôi nhận ra rằng tôi có thể xem các bài giảng của Sư phụ qua video và tham dự bất kể khi nào tôi muốn.
Có lần tôi bị muộn giờ một chút. Tôi đã phải nhảy hai bước liên tiếp qua sáu bậc cầu thang [cho kịp giờ] và ngồi xuống sàn nhà lạnh. Đại Pháp đã ban cấp cho tôi năng lượng.
Nhưng tôi đã vô cùng khốn khổ vì dường như luôn ngủ thiếp trong khi xem video, thậm chí khi đã liên tục nhắc nhở bản thân cần phải tỉnh táo.
Sau đó, tôi đã minh bạch ra vấn đề sau khi đọc lời giảng Sư phụ:
“Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết.” (Chuyển Pháp Luân)
Toàn thân tôi hoàn toàn vô bệnh. Tôi vừa đi vừa nhảy, và luôn mỉm cười từ khi không còn gánh nặng tinh thần về bệnh tật.
Hơn một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nơi tôi làm việc đã tiến hành một đợt kiểm tra y tế cho nhân viên nữ.
Khi tới lượt tôi, bác sỹ ngạc nhiên thốt lên: “Bệnh ung thư đã biến mất!”
Ông ấy đã hội chẩn với ba vị bác sỹ khác. Họ xem xét y bạ của tôi và quyết định tiến hành một đợt xét nghiệm khác.
Cuối cùng, ông ấy kết luận: “Thậm chí không có một dấu vết nào của các tế bào ung thư ác tính! Huyết áp, thân nhiệt và mọi thứ khác của cô, tất cả đều hoàn toàn bình thường!”
Ông ấy kinh ngạc và bối rối hỏi tôi: “Cô đã dùng loại thần dược nào vậy?
Tôi vui vẻ giải thích: “Tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một tháng. Tôi chỉ luyện công và tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp trong từng suy nghĩ, từng lời nói, và hành động của bản thân! Tôi không phải trả một đồng nào cả, thậm chí tôi còn chưa từng được gặp Sư phụ của Đại Pháp!”
“Thật không thể tin được! Quá thần kỳ! Đúng là phép màu! Pháp Luân Đại Pháp quá phi thường!”
Một số đồng nghiệp của tôi vốn có nhiều vấn đề [về sức khỏe], lúc đó lại phát hiện thêm nhiều bệnh khác, họ nhìn tôi và tuyên bố: “Chúng tôi cũng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”
Nói “Không” với 50 nghìn nhân dân tệ
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, từng thời từng khắc tôi luôn nhắc nhở mình phải tuân theo những yêu cầu của Sư phụ, phải chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn trong mọi lời nói và hành động.
Mỗi khi tuyết rơi, tôi thường quét sạch tuyết từ sân nhà mình đến tất cả các đường nhánh dẫn lên đường chính, và quét tuyết trên hai con đường dẫn tới hai nhà vệ sinh công cộng.
Bất kỳ lúc nào nhìn thấy mảnh gạch đá trên đường, tôi luôn nhặt lên ném đi, để đảm bảo rằng không ai sẽ bị thương do vấp phải nó.
Nếu nhặt được tiền, tôi luôn cố gắng tìm chủ nhân của số tiền đó [để trả lại].
Nếu người ta muốn cảm ơn tôi hoặc đền đáp gì đó cho tôi, tôi đều nói với họ rằng: “Hãy cảm tạ Sư phụ của Đại Pháp! Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Hãy thường xuyên niệm chín chữ vàng này, bạn sẽ đắc phúc báo!”
Hệ thống cột nước dùng chung trong khu dân cư của chúng tôi lại phải sửa chữa vào năm 2002. Trước đây, mỗi người dân trong khu phải chịu trách nhiệm đào một phần của đường ống ngầm, nhưng kể từ khi mọi người biết tôi bị bệnh, họ đã không yêu cầu tôi làm công việc này nữa.
Giờ đây tôi đã khỏe mạnh, tôi muốn góp sức mình vào công việc đó. Hàng xóm của tôi đều nói rằng tôi không cần phải bận tâm. Tôi vẫn kiên quyết và cuối cùng họ đã đồng ý. Tôi chọn dùng một chiếc búa lớn và trong phút chốc đã hoàn thành phần việc của mình.
Hàng xóm đều rất kinh ngạc và tán thưởng: “Chà, chị làm tốt quá!”
Tôi nói với họ: “Các vị quên rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp à! Mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất. Giờ đây tôi tràn đầy năng lượng và sức sống!”
Tất cả họ đều kinh ngạc trước sự thần kỳ và huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp, điều có thể khiến một người mang trọng bệnh phục hồi sức khỏe đáng kinh ngạc.
Tôi nhân cơ hội này nhắc họ: “Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tính mệnh song tu. Đừng để những tuyên truyền trên ti vi lừa dối. Những tuyên truyền đó do chính phủ dàn dựng để phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và khiến mọi người quay lưng với Đại Pháp!”
Tôi từng bốn lần bị tai nạn xe hơi kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lần nào cũng khá nghiêm trọng, nhưng tôi không bao giờ đòi tiền bồi thường của một ai.
Sư phụ giảng:
“Tốt xấu xuất tự một niệm;” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi tín Sư tín Pháp. Tôi luôn nói với những người có liên quan rằng tôi ổn, và không cần phải đến bệnh viện.
Và quả thật, sự thần kỳ của Đại Pháp đã triển hiện, tôi hoàn toàn ổn. Mọi người xung quanh đều hết sức kinh ngạc khi hết lần này đến lần khác được chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp.
Công an đã từng bắt một người đàn ông trẻ bởi anh ấy đã đâm xe vào tôi và bỏ chạy. Họ giữ giấy phép lái xe của anh ấy, phạt anh ấy 30.000 nhân dân tệ, và yêu cầu anh ấy bồi thường cho tôi 50.000 nhân dân tệ. Tôi đã từ chối nhận số tiền đó.
Đội trưởng Đội Công an Giao thông đã quá thất vọng, ông ấy đập mạnh xuống bàn và quát tôi: “Làm người trung gian hòa giải không hề đơn giản. Người khác luôn than vãn vì họ nhận được quá ít tiền bồi thường. Còn cô! Cô đã làm lãng phí thời gian điều tra của chúng tôi cho vụ việc này! Chúng tôi đã cho cô sự công bằng và cô hết lần này đến lần khác từ chối nó!”
Tôi nói với ông ấy: “Tôi biết các anh đã làm điều tốt cho tôi. Gia đình tôi thực sự có thể sử dụng đến 50.000 nhân dân tệ mà các anh đưa cho tôi. Ngay cả khi nó chỉ là 5.000 nhân dân tệ thì cũng đã rất hữu ích rồi. Nhưng, tôi là một học viên Pháp Luân Công, tôi không thể làm trái với các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp được. Tôi không thể nhận số tiền đó.”
Việc kinh doanh ngày càng phát đạt nhờ Đại Pháp
Theo thời gian, mọi bệnh tật của tôi đều đã khỏi. Tôi cũng đã đến tuổi nghỉ hưu theo quy định.
Bởi toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi đều đã dùng để điều trị y tế trước đây, nên tôi đã mở một quán ăn nhỏ để kiếm đủ tiền lo cho bản thân và nuôi con học đại học.
Khách hàng của tôi về cơ bản đều là những người có thu nhập thấp. Vì đồ ăn tôi bán ngon, bổ mà giá không quá đắt, nên người này giới thiệu cho người khác, khách hàng ngày càng đông.
Một lần, khách quá đông, tôi đã xin lỗi khách hàng: “Xin quý khách vui lòng quay lại vào dịp khác. Chỗ tôi quá nhỏ và không đủ bát đũa cho tất cả mọi người!”
Nhưng mọi người đều không muốn rời đi nơi khác. Họ nói với tôi: “Không, chúng tôi muốn ăn ở đây. Chúng tôi sẽ đợi. Đồ ăn của chị ngon và bổ dưỡng, giá cả lại hợp lý. Chị không lợi dụng chúng tôi. Chị rất tốt bụng và nhã nhặn…”
Một số người tiếp tục đề nghị: “Tại sao chị không mua thêm bát và đũa đi. Chúng tôi sẵn lòng đứng ăn ở bên ngoài mà.”
Bởi vậy tôi đã mua thêm bát đũa, dựng một vài tấm ván để làm bàn và ghế phía ngoài quán ăn, và khách hàng vẫn tiếp tục kéo đến.
Trong những ngày nóng nực, gió to, tuyết rơi, hay khi trời mưa, tôi thường xin lỗi khách hàng: “Tôi rất lấy làm tiếc vì đã để các anh phải ăn ở ngoài trong thời tiết này!”
Tuy nhiên, những vị khách đó lại động viên tôi: “Cảm ơn chị vì đã lo lắng cho chúng tôi. Chúng tôi ổn cả. Chị thật nhân hậu, và đã làm cho chúng tôi những món ăn ngon. Chúng tôi rất vui khi ăn ở đây. Chúng tôi sẽ nói với mọi người về chị và quảng cáo miễn phí cho chị.”
Tôi tranh thủ mọi thời điểm để nói với họ: “Tôi đã từng ốm yếu, nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã chữa lành mọi bệnh tật của tôi, và tôi không phải trả tiền dù chỉ một đồng! Tôi không có gì để đền đáp ơn cứu mạng của Sư phụ. Sư phụ của chúng tôi chỉ yêu cầu các đệ tử của Ngài nói và hành động chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Do vậy, những gì tôi đang làm đều là tuân theo những lời giảng của Sư phụ…”
Một người bán tỏi lớn tuổi thường dừng lại [ở quán tôi] sau khi bán hàng ở khu chợ sáng của thành phố. Tôi mua hết số tỏi còn lại và đặt chúng ở giữa quán ăn của mình để khách hàng có thể tự lấy chúng.
Một khách quen của tôi là một người đàn ông lớn tuổi bán trứng ở cùng khu chợ đó. Dù gì thì tôi cũng cần [dùng đến] trứng, nên tôi đã mua hết số trứng còn lại của ông, và thêm chúng vào trong các thành phần của các món ăn để bán cho khách.
Quán ăn của tôi ngày càng nổi tiếng và phát đạt.
Quả thực, các khách quen của tôi đã quảng cáo miễn phí giúp tôi. Sau khi nghe nói tôi kinh doanh chiểu theo những nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn bởi tôi tu luyện Đại Pháp, nhiều khách hàng mới đã từ nơi xa đến xem và tự mình trải nghiệm điều đó.
Khách hàng thường nói với tôi: “Trong xã hội ngày nay, chỉ có Chân – Thiện – Nhẫn mới có thể dạy người ta phải công bằng và trung thực trong kinh doanh! Chị sẽ không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng cũng không gặp bất lợi, bởi sự công bằng và trung thực của chị đang đem lại cho chị danh tiếng, có nhiều khách hàng hơn, và ngày càng phát đạt!”
Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi sẽ tiếp tục thể hiện lòng biết ơn của mình với Sư phụ bằng cách chiểu theo lời dạy của Ngài mà đóng góp cho cộng đồng những gì tốt nhất trong khả năng của mình.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/5/14/308531.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/19/150638.html
Đăng ngày 25-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.