Bài của một đệ tử người Tây phương tại Mỹ
[MINH HUỆ 01-08-2007]
Chúng ta hiểu rằng ích kỷ chính là một đặc tính đã biến đổi của cựu vũ trụ, và sự ích kỉ của chúng đã khiến cho vô lượng chúng sinh chống lại Chính Pháp của Sư Phụ, điều đó dẫn đến vô lượng chúng sinh bị đào thải. Khi tôi mới bắt đầu tập luyện hơn một năm trước đây, tôi nhìn những chấp trước của mình một cách rất giản đơn. Tôi chú trọng vào việc loại trừ các chấp trước tuy vẫn không hiểu tại sao một số chúng lại xấu. Ví dụ như chấp trước hiển thị, tôi hiểu rằng Sư Phụ đã dạy chúng ta rằng đây là một chấp trước rất xấu, nhưng tôi lại không hiểu một cách thực sự tại sao. Tôi cũng có tư tưởng như vậy khi nhìn nhận nhiều chấp trước khác. Bây giờ, tôi hiểu rằng vũ trụ mới là vị tha thuần tịnh, còn những chấp trước mà Sư Phụ đã chỉ bảo cho chúng ta là những biểu hiện của sự ích kỷ. Nếu tôi tu luyện và đồng hóa bản thân với Chân, Thiện, Nhẫn, tôi phải rũ bỏ được tất cả những suy nghĩ và biểu hiện ích kỉ. Sao tôi có thể mang theo mình tất cả cái “hành trang” ích kỉ này đến vũ trụ mới. Tôi muốn chia sẻ cùng các bạn tu hiểu biết của mình về tính ích kỉ qua những trải nghiệm mới đây, biểu hiện trong quan hệ của tôi với các bạn đồng tu.
Tôi đã luôn nghĩ mình hiểu Pháp rất tốt, và ít khi tôi thấy mình sai. Thậm chí đôi khi tôi nghĩ rằng khó mà có ai đó có thể khuyên bảo mình. Trong thảo luận với các bạn đồng tu, mọi người bảo tôi nên nghiêm khắc nhìn lại mình khi mọi người nói chuyện. tôi. Thay vì nhẫn nại chờ đợi mọi người nói xong, thì trong đầu tôi chỉ nghĩ đến ý kiến của mình. Khi mọi người kết thúc, tôi luôn chỉnh sửa họ và đưa ra ý kiến riêng mà tôi thấy chúng vượt hơn hẳn hiểu biết của họ,. Khi chỉnh lỗi người khác, giọng nói của tôi chẳng có chút vị tha nào. Khi phát chính niệm, nếu tôi nhìn thấy tay của một ai buông xuống là tôi nghiêm khắc gọi tên họ, như thể là tôi bắt lỗi một đứa bé ăn vụng bánh vậy.
Khi nghe hai người bạn đồng tu nói về cách ứng xử của mình, tôi đã sốc. Tôi biết là hành động của tôi chưa hoàn hảo nhưng không nhận thấy mình đã ảnh hưởng xấu đến mọi người như vậy. Tôi luôn nguỵ trang chấp trước này với ý nghĩ “mình đang giúp mọi người hoàn thiện, do vậy mình phải thúc họ làm tốt hơn nữa.” Tất cả những gì tôi nghĩ đều là cái tôi nghĩ, là những gì thuộc về ý kiến của tôi. Tôi chưa một lần nghĩ về cách hành động và giọng điệu của mình tác động như thế nào đến người khác, Tôi bắt đầu nhận ra điều này nghiêm trọng như thế nào. Tôi dính mắc vào cái quan niệm mà đã huỷ diệt cựu thế lực, những vị đã từng là Thượng đế kì diệu trong các tầng của họ. Tôi cám ơn các bạn tu đã chỉ bảo cho tôi và xin lỗi về những hành xử của mình. Bây giờ tôi đang nỗ lực thật nhiều để thay đổi cách đối xử với mọi người. Sư Phụ dạy chúng ta luôn coi trọng người khác trước tiên, và suy xét cách ứng xử của mình đối với người khác. Bây giờ khi phát chính niệm, nếu ai đó buông tay, tôi gọi tên họ nhẹ nhàng. Dường như bây giờ mọi người phát chính niệm đã tốt hơn trước và tôi không còn hành xử kiểu độc đoán như vậy nữa.
Mới đây tôi lại hiểu được tính ích kỉ biểu hiện như thế nào qua trao đổi với mọi người. Trên đường về nhà sau khi tham dự Pháp hội D.C. vừa qua, tất cả đang trao đổi cùng nhau về những điều học hỏi và kinh nghiệm được. Khi trò chuyện đang vui, tôi chợt cảm thấy mình có điều gì không ổn. Tôi nhận thấy một cảm giác quen thuộc, mắt nặng trĩu và đỏ ngầu. Tôi biết là hắc quỉ tà ác đang cố gắng thâm nhập tâm trí tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là phát chính niệm mạnh mẽ nhưng lại không có tác dụng gì. Khi đó, tôi nhìn lại bản thân và cố tìm hiểu khe hở nào trong mình cho phép tà ác can nhiễu. Tôi nhận ra mỗi khi nghe ai đó đang nói, tâm trí tôi tập trung toàn bộ vào những gì mình sẽ nói sau đó. Tôi đã quá bận tâm với sự hiểu biết của mình, và không cho rằng ý nghĩ của người khác cũng quan trọng. Đấy chẳng phải là biểu hiện tâm lí nâng cao bản thân và ích kỉ sao? Khi tôi nhận ra hành động không đúng của mình, tôi đã loại trừ chúng và thay đổi cách suy nghĩ. Ngay lập tức, các can nhiễu biến mất, và tôi lại cảm thấy bình thường. Bây giờ, khi mọi người nói chuyện, tôi dành toàn bộ sự chú ý lắng nghe những điều họ nói. Tôi thấy hiểu biết của mọi người thực tế đã giúp mình rất nhiều.
Tóm lại, tôi muốn nhắc nhở các bạn một số điều. Chúng ta phải có khả năng nhìn vượt lên trên ý kiến cá nhân, chấp nhận những quan điểm và phê bình của người khác. Việc chỉ ra những vấn đề còn tồn tại của bạn rất quan trọng đối với người tu luyện, nhưng chúng ta phải làm việc này với một tấm lòng nhân hậu. Khi mọi người trao đổi, chúng ta nên lắng nghe một cách hoà ái và kiên nhẫn những điều người khác muốn nói. Nếu chúng ta quá dính mắc vào tư tưởng và quan niệm của bản thân, những chấp trước này sẽ ngăn cản chúng ta đón nhận sự giúp đỡ của mọi người. Chúng ta là một chỉnh thể, và điều cơ bản chúng ta phải làm việc và cộng tác cùng nhau trong công việc. Đồng hành tốt đẹp với các bạn tu không phải là điều khó, chỉ cần tự nguyện rũ bỏ quan niệm cá nhân với những gì là phải trái đúng sai. Chúng ta cùng nhau đặt Pháp lên hàng đầu và vứt bỏ khỏi mình những quan niệm ích kỉ làm chậm bước chúng ta.
Làm ơn từ bi chỉ bảo cho tôi những điều chưa đúng.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/1/88224.html
Đăng ngày 23-05-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát với nguyên tác.