Bài viết của một học viên ở Na-uy

[MINH HUỆ 17-01-2015] Có hai điểm du lịch lớn ở Na uy mà các đoàn khách du lịch Trung Quốc thường tới thăm. Một là tòa thị chính, nơi trao giải Nobel Hòa bình và hai là công viên Frogner. Tôi đã tới hai điểm du lịch này để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho du khách Trung Quốc, nhưng không đến thường xuyên. Tôi nghĩ rằng có quá ít du khách để giảng chân tướng ở đó.

Sư phụ đã nói:

“Tại Pháp hội lần trước tôi đã nói rồi, rằng không được buông lỏng việc giảng chân tướng ở các điểm du lịch. Nhất là những du khách đến từ Trung Quốc, nhất định phải tới giảng chân tướng nhắm đến họ. Các nơi đều đang hành động, thực thi được rất tốt.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới 2014).

Tôi nhận ra khoảng cách giữa tôi và các học viên tu luyện tinh tấn. Do đó tôi đã khôi phục lại việc giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc vào ngày 27 tháng 05 năm 2014.

Buông bỏ quan niệm người thường

Vì tôi dành nhiều thời gian để gọi điện thoại về Trung Quốc trên hệ thống toàn cầu, tôi nghĩ mình sẽ không gặp khó khăn gì khi nói chuyện trực diện với du khách Trung Quốc. Một lần, một nhóm du khách vừa ăn xong và họ ngồi nghỉ ngơi bên ngoài khách sạn. Hướng dẫn viên du lịch nói với họ: “Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã làm cho Na uy có thời khốn đốn vì Na uy đã trao giải Nobel hòa bình cho một người Trung Quốc mà ĐCSTQ không thích.” Tôi tham gia thảo luận cùng họ.

Một khách du lịch nói: “Chúng tôi không quan tâm đến những gì chị nói, chị hãy đi đi!” Những khách du lịch khác đồng tình với cô ấy. Sự phản ứng của họ gây rắc rối cho tôi, do đó tôi bắt đầu phát chính niệm: “Thanh trừ tất cả tà ác và các nhân tố cộng sản đang can nhiễu các du khách – hãy để họ lắng nghe sự thật.” Ngay sau đó, có hai người tới nghe tôi nói, nhưng họ không thoái ĐCSTQ.

Tôi cảm thấy chán nản và về nhà trong trạng thái thất vọng. Tôi tự hỏi làm sao mà chuyện này có thể xảy ra. Tôi bắt đầu hướng nội, và thấy mình có tâm tranh đấu. Nói chuyện với du khách Trung Quốc tại điểm du lịch khác với nói chuyện trên điện thoại. Khi nói trên điện thoại, bạn không thể nhìn thấy người đối diện, do đó dễ dàng để không bị động tâm, cho dù họ phản ứng thế nào.

Nói chuyện với mọi người ở điểm du lịch hoàn toàn khác. Trong khi nói chuyện với một người, những người khác có thể vây quanh bạn và đưa ra ý kiến của họ. Khó kiểm soát được tình huống. Một số du khách tỏ ra không mấy thân thiện. Điều này có lẽ là lý do tại sao tôi cảm thấy tổn thương và tại sao tâm tranh đấu lại xuất hiện. Đó cũng là lý do tại sao tôi bắt đầu tranh cãi với họ. Kết quả là, một khi người khách đầu tiên từ chối thoái ĐCSTQ, những người khác cũng bị ảnh hưởng. Điều này xảy ra nhiều lần, và tôi đều vô cùng nuối tiếc mỗi lần như vậy.

Một học viên nói với tôi rằng tôi nên đọc Cửu Bình và Giải thể văn hóa Đảng trước khi tôi tới các điểm du lịch. Tôi đã đọc cửu bình 3 lần và bắt đầu nghe bài thâu âm Giải thể văn hóa Đảng. Tôi nhận ra rằng tâm tranh đấu của mình bắt nguồn từ văn hóa Đảng, và cảm giác nghi ngờ và cảnh giác khi ở quanh du khách Trung Quốc của tôi cũng bắt nguồn từ văn hóa Đảng.

Tôi sợ họ sẽ lợi dụng tôi, và nỗi sợ hãi đó xuất hiện khi tôi giảng chân tướng cho họ.

Có lần tôi thấy một học viên cao tuổi đề nghị một người đàn ông trung niên thoái ĐCSTQ. Cô ấy nói chuyện một lúc lâu, nhưng người đàn ông đó không đồng ý thoái. Tôi đã bước tới giúp đỡ, nhưng người đàn ông đó bắt đầu chửi mắng tôi. Tôi không đáp trả ông ấy, nhưng bị động tâm.

Một ngày khác, một khách du lịch nam đã thóa mạ tôi trước các du khách Trung Quốc. Tâm tôi bị tổn thương một chút, nhưng cảm giác rằng tôi bị ảnh hưởng ít hơn so với lúc trước.

Tôi bắt đầu học Pháp tốt, và học thuộc Pháp vào buổi sáng. Điều này giúp tôi rất nhiều. Các học viên khác cùng tham gia với tôi, và cả môi trường chỉnh thể của chúng tôi không ngừng thăng tiến.

Tu luyện tâm tính

Tôi nhận ra rằng nếu tôi vẫn còn tâm tranh đấu, điều này có nghĩa là tôi đang đi theo an bài của cựu thế lực. Nhưng khi tôi kiểm soát được hành xử của mình, tôi có thể cảm nhận được an bài của Sư phụ.

Sau đó, khi tôi gặp một nhóm du khách, nhiều du khách đã đặt câu hỏi nhưng không nghe tôi trả lời. Trước đó, tôi sẽ luôn lớn giọng khi nêu quan điểm của mình, nhưng lần này tôi nhận ra rằng đó sẽ là tâm tranh đấu, do đó tôi kiềm chế bản thân mình. Một du khách tới và nói lớn: “Pháp Luân Công bị đối xử bất công, và các học viên đều tốt. Bức hại Pháp Luân Công là sai trái.” Những lời của ông ấy như tiếng sấm nổ, và các du khách ngay lập tức trở nên im lặng. Một phụ nữ hỏi ông ấy rằng có phải ông ấy cũng tu luyện Pháp Luân Công hay không. Người đàn ông trả lời: “Tôi không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi biết sự thực.”

Ông ấy ngồi xuống một cái ghế băng và bắt đầu đọc ấn phẩm đặc biệt Đại Kỷ Nguyên được xuất bản dành cho các du khách Trung Quốc. Một số du khách cũng lấy tờ Đại Kỷ Nguyên và sau đó lên xe buýt. Người đàn ông lớn tuổi vẫn ngồi ở đó đọc báo. Tôi nói: “Đoàn của ông đã lên xe buýt. Tại sao ông vẫn còn ngồi đây?” Ông ấy mỉm cười đáp: “Đó không phải là đoàn của tôi. Tôi bị bỏ rơi lại phía sau. Tôi đã gọi cho hướng dẫn viên du lịch của mình, và anh ấy nói tôi hãy ngồi đợi ở đây.”

Tôi nhận ra rằng đó chính là an bài của Sư phụ. Người đàn ông nói với tôi rằng ông ấy là một công chức chính phủ, nhưng đã rời khỏi vị trí của mình ở độ tuổi ngũ tuần. Ông không muốn giống như những công chức khác. Ông nói ông đã thoái ĐCSTQ. Tôi nhận thấy rằng ông ấy thực sự khác biệt với những người chưa thoái ĐCSTQ.

Bí thư Đảng thoái ĐCSTQ

Công viên Frogner của Na uy là một điểm du lịch mà các du khách Trung Quốc đến thăm, do đó tôi đã đợi ở cổng sau của công viên để nói chuyện với họ. Một người đàn ông đến với một nhóm du khách cùng với một người phụ nữ trẻ. Người đàn ông trông có vẻ là thủ trưởng và người phụ nữ trẻ là thư ký của ông ấy. Khi họ bước tới và đọc các bảng trưng bày của tôi, tôi nói với ông rằng trông ông ấy giống như người lãnh đạo. Ông ấy nói: “Đúng. Tôi là bí thư Đảng trong một thời gian dài.” Tôi bắt đầu nói với ông ấy về chân tướng Pháp Luân Công.

Ông ấy ngay lập tức lùi lại và hỏi: “Chị từ đâu tới vậy?” Tôi mỉm cười với ông ấy. Ông ấy tiếp tục nói: “Giữ im lặng không có tác dụng đâu. Tôi sẽ chụp hình chị và tìm các thông tin của chị.” Ông ấy giơ máy ảnh lên trong khi nói. Tôi vẫn cười và nói: “Tôi không nghĩ là anh sẽ làm điều đó vì anh trông có vẻ là một người tốt.”

Một nhóm du khách Trung Quốc vây quanh chúng tôi. Tôi bắt đầu nói với họ về lịch sử của ĐCSTQ, về việc nó đã bức hại Pháp Luân Công như thế nào, và lý do tại sao người Trung Quốc cần phải thoái Đảng. Tôi nhìn người đàn ông và nói: “Nếu anh là người đầu tiên thoái Đảng, anh sẽ gặp may mắn.”

Người đàn ông ngồi trên ghế băng và nghe tôi nói, nhưng ông ấy từ chối thoái. Tôi nhắc ông về việc nói đến những quan chức cấp cao của ĐCSTQ “Nỗ lực chấm dứt tham nhũng sẽ kết liễu ĐCSTQ, và nếu các quan chức của nó không làm gì để chấm dứt tham nhũng, họ cũng sẽ mất quyền lực.”

Tôi cũng nhắc ông ấy nhớ về sự sụp đổ của Liên bang Nga đã được chính các lãnh đạo đảng của họ tuyên bố trước khi việc đó thực sự xảy ra như thế nào. “Một ngày nào đó lãnh đạo của ĐCSTQ có thể cũng sẽ nói điều tương tự.” – tôi nói.

Người đàn ông và người phụ nữ trẻ ngay sau đó đã quyết định thoái Đảng bằng cách sử dụng hóa danh mà tôi đưa cho họ.

Hướng dẫn viên du lịch đã cảm động

Khi tôi đang cầm tờ báo đứng ở cửa trước của công viên Frogner, một nhóm du khách đến và tôi bắt đầu nói chuyện với họ. Hướng dẫn viên du lịch của họ hét lên với tôi: “Hãy ngừng nói chuyện với các du khách của tôi!” Anh ấy đưa khách của mình đi qua tôi.

Một người phụ nữ chậm rãi đi về phía tôi. Cô ấy có tật ở chân và tụt lại sau nhóm du khách.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài điều này. Tôi trấn an cô ấy và bắt đầu nói chuyện với cô. Cô ấy nói phải đi tìm đoàn của mình trước khi tôi có thể thuyết phục cô ấy thoái ĐCSTQ. Cô ấy đi loanh quoanh nhưng không tìm thấy đoàn của mình và trở nên lo lắng. Đột nhiên tôi có một ý tưởng. Có lẽ nhóm của họ đang ở cổng sau. Tôi nói với cô ấy rằng tôi có thể đưa cô ấy đến cổng sau.

Trong khi chúng tôi tới đó, tôi tiếp tục nói chuyện với cô ấy và nói cho cô ấy biết sự thật. Cuối cùng, cô ấy đã đồng ý thoái. Khi chúng tôi tới đó, một người nói với cô ấy rằng họ đã đợi cô ấy hơn 30 phút. Hướng dẫn viên du lịch hỏi cô ấy: “Chị đã ở đâu vậy? Tôi không thể tìm thấy chị mặc dù đã tìm kiếm khắp công viên hai lần.” Tôi giải thích tình huống của cô ấy cho người hướng dẫn viên. Anh ấy nhận ra tôi, và sau đó đã cảm ơn tôi. Những người khác trong đoàn cũng cảm ơn tôi và lên xe buýt.

Tôi giơ cao tấm bảng có hàng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Các du khách vẫy chào tôi trên xe buýt. Tôi hy vọng rằng lần tới, người hướng dẫn viên đó sẽ không ngăn các học viên Pháp Luân Công nói chuyện với du khách.

Khách du lịch Trung Quốc nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Tôi thỉnh thoảng luyện bài tĩnh công khi không có khách du lịch Trung Quốc trong công viên. Tôi ngồi ngay cạnh tấm bảng trưng bày. Hai lần tôi nghe thấy có người nói to “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong khi tôi đang ngồi luyện tĩnh công. Tôi vui mừng và cảm thấy chúng sinh đang thức tỉnh.

Trong hơn ba tháng, tôi đã giúp các du khách Trung Quốc thoái ĐCSTQ và tôi nói cho họ nghe về Pháp Luân Công tại các điểm du lịch. Các chấp trước của tôi về tranh đấu, sợ hãi và các yếu tố văn hóa Đảng khác đã được thanh trừ, và tôi đã học được cách từ bi.

Giảng chân tướng tại các điểm du lịch đã giúp tôi học Pháp tốt và có chính niệm mạnh mà cứu được nhiều người hơn. Tôi thấy mình có thể tu luyện tốt hơn giống như thuở ban đầu.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/17/303246.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/5/148233.html

Đăng ngày 11-03-2015; Bản dịch sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share