Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên
[MINH HUỆ 08-03-2014] Tôi hiện đã 37 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trước khi tu luyện, tôi bị rất nhiều chứng bệnh như: viêm dạ dày cấp tính, và viêm túi mật do giun đòn. Khi các chứng bệnh xuất hiện, tôi luôn phải cuộn tròn dưới đất vì đau đớn. Tôi nôn ra tất cả những mà thứ mình đã ăn vào. Sau đó, tôi bị ớn lạnh và tình trạng này kéo dài hơn hai tuần.
Tôi đã phải tiêm và truyền rất nhiều. Việc này đã khiến cho cả hai tay của tôi bị sưng. Tôi phải uống rất nhiều thuốc và bị tổn thương não. Từ đó, tôi không thể giải được cả những phép toán đơn giản nhất.
Tôi thường xuyên thầm khóc và đau buồn về tai hoạ này. Tôi đã trút sự thất vọng của mình lên những người xung quanh tôi. Càng ngày tôi càng trở nên hung dữ hơn. Bất cứ khi nào tôi phải đi chăn bò, tôi sẽ luôn đánh chúng nếu chúng không nghe lời.
Tôi kết hôn năm 21 tuổi. Sau khi lập gia đình, tôi và chồng thường cãi nhau về những điều vụn vặt, và đánh nhau về những vấn đề quan trọng.
Tính tình và thái độ nóng nảy của tôi đã khiến cho bố mẹ chồng bực bội. Họ đã xúm lại với chồng tôi để phản đối tôi. Tôi cảm thấy ngôi nhà của mình thật lạnh lẽo. Nếu không có khóc lóc thì cũng sẽ có tranh cãi.
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp
Khi con trai của tôi được ba tháng tuổi, tôi bắt đầu gặp những cơn ác mộng. Hoặc là tôi thức dậy vào lúc nửa đêm, la hét, hoặc là tôi cảm thấy như có ai đó hay cái gì đó đang giữ tôi. Tôi kể cho chồng tôi nghe về một vài cơn ác mộng và anh ấy đã rất sợ.
Mất ngủ trong một thời gian dài đã khiến cho diện mạo của tôi thay đổi. Khi tôi về thăm cha mẹ tôi, họ đã đề nghị tôi nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và nói rằng đó là một con đường tu luyện chân chính.
Mùa Đông năm 1998, khi tôi và chồng đưa con đi dạo, tôi đã nghe được tiếng nhạc của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhìn thấy cha mẹ tôi và cô em gái thứ hai ngồi cùng với một nhóm người. Em gái tôi kéo tôi lại và bảo tôi hãy ngồi cùng với cô ấy. Cô ấy nói: “Có rất nhiều người từ thành phố đã tới làng để chỉ cho chúng ta các bài công pháp.” Vậy là, các bạn đồng tu của tôi đã dạy tôi Đại Pháp tuyệt vời này.
Tôi bắt đầu tu luyện mỗi ngày kể từ đó. Những cơn ác mộng đã giảm bớt, và thỉnh thoảng tôi cũng trải qua tiêu nghiệp, vì vậy tôi tin vào Đại Pháp và đã vượt qua những khảo nghiệm.
Loại bỏ tính nóng nảy
Vào vụ mùa, cha mẹ chồng bắt đầu tranh cãi với tôi. Tôi không nhận ra rằng đó là lúc để tôi tu luyện bản thân tiến lên cao tầng. Tôi đã thất bại hết lần này đến lần khác. Họ trở nên xấu xa hơn, mẹ chồng tôi vừa khóc vừa nói với cha chồng của tôi về điều tôi đã làm sai. Chồng của tôi cũng nhảy vào toàn bộ câu chuyện. Tôi quỳ xuống và bắt đầu khóc.
Sư phụ đã giảng:
“Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Sau đó tôi nhận ra rằng điều này xảy ra là vì tôi đã từng nợ họ trong quá khứ. Đau khổ chỉ là để loại bỏ nghiệp lực của tự thân. Tôi là một người tu luyện; vì vậy tôi bắt đầu không nổi nóng nữa. Khi mẹ chồng của tôi muốn tranh đấu, tôi không còn để tâm nữa. Một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, gia đình của tôi đã trở nên thân thiết hơn.
Trong năm 2007, cơn nóng giận của tôi xuất hiện trở lại và tôi đã cãi nhau với một người hàng xóm. Sau khi trở về nhà, tôi lấy làm tiếc về việc mình đã làm. Đêm hôm đó, tôi mơ thấy một ai đó đang khâu cái miệng tôi lại. Tôi giật mình thức giấc và kiểm tra cái miệng của mình. Cảm ơn trời nó chỉ là một giấc mơ.
Là Sư phụ đã nhắc tôi cần phải loại bỏ tâm tranh đấu của mình. Nếu tôi không thay đổi, liệu giấc mơ có trở thành sự thật không? Tôi đã xin lỗi trước bức ảnh của Sư phụ và quyết tâm sửa chữa lỗi lầm này.
Tôi đã tìm người hàng xóm và xin lỗi người ấy. Tôi cũng kể cho cô ấy nghe về giấc mơ của mình. Tôi nói: “Chúng tôi đang tu luyện theo phương pháp tu luyện chân chính, và tôi phải đi đúng đường.” Sau đó tôi nói với cô ấy về cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và về việc cô ấy sẽ được phúc báo như thế nào nếu cô ấy thoái xuất khỏi nó. Cô ấy đã nhìn thấy sự chân thành của tôi; vì thế cô ấy không chỉ thoái xuất mà còn kêu chồng và con trai cùng thoái xuất.
Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều, thật sự nhiều
Vào một buổi chiều mùa Xuân năm 2000, tôi bảo chồng tôi leo lên một cái cây vì chúng tôi cần một ít củi. Cái cây rất lớn. Khi chồng tôi leo lên cây xong, anh bảo tôi giữ cái thang. Tuy nhiên, cái rìu tuột khỏi tay của anh ấy và rơi vào đầu tôi.
Tôi quỳ xuống và vỗ nhẹ vào cái đầu dính đầy máu của mình. Tuy nhiên, tôi không hề cảm thấy đau một tí nào. Tôi lấy tay ấn vào vết cắt và đi tìm cô em gái sống gần đó. Bác sĩ quyết định khâu nó lại. Nhưng khi ông nhìn thấy vết cắt, ông nói: “Không cần phải khâu, nó chỉ là một vết cắt nhỏ. Tôi sẽ bôi lên đó ít thuốc và cô có thể về.”
Cái rìu mới được mua cách đây vài ngày, và nó rất sắc. Nếu điều này xảy ra với một người bình thường thì cô ấy/anh ấy chắc chắn sẽ chết. Điều này xảy ra vì tôi đã từng giết ai đó trong quá khứ và phải trả món nợ đó trong đời này. Tôi cảm thấy ổn, nhưng chẳng phải đó là Sư phụ đã bảo vệ cho mỗi người trong chúng ta sao?
Trưởng thôn chấp nhận Pháp Luân Công
Là một đệ tử Đại Pháp có nghĩa là trách nhiệm của bạn là phải cứu người. Mỗi khi tôi đi mua bất cứ thứ gì, tôi đều giảng chân tướng cho tất cả mọi người và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Với một số người không gia nhập đảng thì tôi khuyên họ chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Trong tháng Tư năm 2012, đội trưởng mang một “thẻ tuyên hứa” đến từng nhà và bảo mọi người ký tên vào đấy. Tấm thẻ nói rằng mọi người sẽ được thưởng nếu họ tố cáo những người tu luyện Pháp Luân Công. Trên đó có in những điều vu khống về Pháp Luân Công nên dĩ nhiên tôi không ký.
Người đội trưởng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, vì vậy anh bảo tôi ký chữ ký giả lên đó. Tôi nói: “Sư phụ tôi đã cứu mạng tôi; tôi không thể làm điều giống như vậy được.”
Ngày kế tiếp, người đội trưởng báo cáo tôi với trưởng thôn. Họ gây áp lực lên bố mẹ chồng của tôi và bảo tôi đi đến ủy ban thôn để nói chuyện. Tối hôm đó, gia đình chồng tôi khuyên tôi không nên đi, nói rằng nếu có chuyện gì xảy đến với tôi, gia đình sẽ không còn. Sau bữa tối, con trai của tôi bảo tôi rằng chúng ta nên đi dán các tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi đã dán hàng chục tài liệu và khi chúng tôi quay về thì đã 11 giờ khuya.
Ngày kế tiếp, tôi đi đến ủy ban thôn. Trưởng thôn và bí thư thôn đã có mặt ở đó. Trông họ thật ảm đạm. Tôi bảo họ rằng hiện nay đã có hơn 100 quốc gia có người tu luyện Đại Pháp. Tôi nói rằng Đại Pháp đem đến cho con người sức khoẻ tốt và dạy chúng ta cách để trở thành một người tốt. Ngoài ra, tôi cũng bảo họ rằng những người tu luyện Đại Pháp là những người tốt, và tu luyện Đại Pháp không có gì sai cả.
Tôi nói chuyện với họ khoảng 30 đến 40 phút. Cuối cùng cả hai cùng mỉm cười. Họ bảo tôi hãy cứ làm bất cứ điều gì mà tôi cần phải làm. Trên đường về nhà, tôi đã cảm ơn Sư phụ vì sự từ bi của Ngài.
Hoa Ưu Đàm nở trong nhà tôi
Năm 2009, hoa Ưu Đàm đã nở trong nhà tôi. Trong suốt mùa đông, chúng cũng nở ở chỗ làm của chồng tôi. Chúng chuyển từ màu xanh sang màu trắng hồng khi chúng tôi mang chúng về nhà. Cả gia đình đều rất cảm động.
Tôi cần phải tu luyện để loại bỏ những chấp trước của mình. Tôi cần phải chân chính để có thể trở về nhà cùng Sư phụ.
Đây là lần đầu tiên tôi gửi bài viết của mình. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ giúp. Cảm ơn Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/8/师父给我很多很多……-288486.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/10/112.html
Đăng ngày 02-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.