Tôi nhất định sẽ đi theo Sư phụ đến cùng
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-09-2025] Năm 16, 17 tuổi, tôi lên Bắc Kinh làm thuê. Sau đó, tôi làm việc ở một nhà máy và gặp chồng tôi, anh ấy là đồng hương với tôi. Sau này, hộ khẩu của chúng tôi đều ở Bắc Kinh.
Mùa hè năm 1998, chúng tôi chuyển đến nơi ở hiện tại. Một hôm, trong lúc đang chuyển nhà, tôi thấy nhiều người đang luyện công trước một trung tâm thương mại cách nhà tôi không xa. Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, tôi bất giác bước tới, đặt đồ trong tay xuống, đứng phía sau họ và cũng muốn tập theo. Đồng nghiệp giúp tôi dọn nhà thấy vậy sốt ruột nói: “Ôi trời, chị tập gì vậy chứ? Còn đang phải chuyển nhà mà. Chị chuyển cho xong đi rồi lúc đó an tâm mà luyện.” Tôi không biết đó là công pháp gì, nhưng từ tận đáy lòng, tôi muốn tập theo.
Khoảng một tháng sau, chúng tôi chuyển đến ở. Một buổi sáng, tôi chủ định đến trung tâm thương mại hôm nọ, đứng phía sau mọi người để luyện theo. Vừa làm động tác đầu tiền bão luân, 10 đầu ngón tay của tôi đau đến run lên, đau không chịu nổi nên tôi đã bỏ về. Tôi vốn bị đau ngón tay kinh niên sau khi sinh, các bác sỹ không thể chữa khỏi. Nhưng đi được nửa đường, tôi cảm thấy mình bỏ về như vậy có gì đó không đúng nên lại quay trở lại và tiếp tục luyện theo mọi người. Khi tiếp tục luyện, tôi lại cảm thấy rất thoải mái, ngón tay cũng không còn đau nữa và từ đó đến nay tôi không bị đau chút nào. Tôi ngộ ra từ Pháp rằng Sư phụ đã quản tôi trước cả khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Pháp thân của Sư phụ đã dẫn tôi đến điểm luyện công. Ngay ngày đầu tiên, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi cảm thấy bài công pháp này thực sự quá tốt, tôi sẽ tiếp tục luyện.
Vài ngày sau, một học viên nói với tôi rằng chỉ luyện công thôi thì không đủ, tôi cần phải đọc sách học Pháp nữa. Vừa nghe xong tôi bật khóc, vì tôi chưa từng đi học một ngày nào! Tôi không biết chữ thì làm sao đọc sách được. May mắn thay, một học viên khác sống trong khu nhà của tôi nói rằng cô ấy sẽ dạy tôi đọc. Tôi đọc từng chữ một theo cô ấy. Tôi rất háo hức học được hết tất cả các chữ trong sách, đến nỗi trong mơ tôi cũng đang học chữ. Người học viên đó không hề chê tôi ít học, học chậm, mà rất kiên nhẫn khi dạy tôi. Tôi rất biết ơn cô ấy. Nhưng hai tháng sau, cô ấy chuyển nhà, tôi cảm thấy lo lắng và hụt hẫng. Từ đó, tôi chỉ luyện công mà không học Pháp, và cứ như vậy trong hơn 10 năm. Khi đó, tôi cũng không hiểu tầm quan trọng của việc học Pháp.
Sau này, một điểm học Pháp được thành lập tại nhà tôi, ai đến nhà tôi học Pháp tôi đều chào đón, không từ chối, tôi rất vui khi các đồng tu đến nhà tôi học Pháp. Tôi đọc theo mọi người và dần dần, tôi học được ngày càng nhiều chữ Hán. Đến giờ tôi có thể đọc sách trôi chảy hơn và bệnh tật trên thân cũng không còn. Người nhà rất vui khi thấy tôi khỏe mạnh trở lại và ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi vì sợ hãi nên không cho tôi tu luyện. Nhưng làm sao tôi có thể ngừng tu luyện được! Một hôm, chúng tôi đã tranh cãi về việc này. Tôi giải thích cho anh rằng tôi muốn tu luyện đến nhường nào, nhưng anh ấy vẫn không đồng ý, tôi khóc lóc cầu xin cũng không được. Không còn cách nào khác, tôi liền quỳ xuống trước mặt anh ấy, ôm chân anh ấy nói: “Em có chết cũng phải tu luyện công pháp này.” Tôi vừa quỳ xuống, anh ấy liền sững người, giật mình hoảng sợ, nói: “Cô quỳ đây đâu phải là quỳ tôi? Cô đang quỳ Sư phụ của cô đấy!” Bây giờ nghĩ lại, anh ấy nói như vậy là vì phía minh bạch của anh ấy không thể chịu nổi cái quỳ này của một đệ tử Đại Pháp. Sau đó anh ấy không còn quản tôi nhiều nữa.
Tôi muốn chia sẻ với mọi người hai câu chuyện về việc người thường đắc phúc báo sau khi minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Ba năm trước, một đồng nghiệp cũ cùng làng tôi đã biết về Pháp Luân Đại Pháp và cũng đã làm tam thoái nói với tôi rằng cháu trai cô ấy kết hôn bảy năm nay mà vợ vẫn chưa có thai. Cháu dâu đã thử đủ mọi phương pháp điều trị nhưng vẫn không thể có thai. Tôi nói với cô ấy rằng tôi muốn nói chuyện với họ. Tôi đi xe buýt đường dài và khi xuống đã thấy cháu trai của người đồng nghiệp cùng vợ của cậu ấy ở trạm xe buýt. Mẹ của cậu ấy cũng đi cùng. Tôi đã giảng chân tướng cho họ. Họ đều thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi tặng họ tấm bùa hộ mệnh và dặn họ niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“. Tôi nói với họ rằng nếu thành tâm niệm chín chữ chân ngôn này thì phép màu sẽ xảy ra.
Một năm sau, đồng nghiệp cũ nói với tôi rằng vợ của cháu trai đã sinh được một cậu con trai. Gia đình họ rất hạnh phúc và muốn cảm ơn tôi. Tôi nói họ hãy cảm tạ Sư phụ, đó đều là nhờ Sư phụ quản. Họ nhờ đồng nghiệp cũ chuyển cho tôi ít đặc sản địa phương làm quà. Tôi cảm ơn người đồng nghiệp cũ nhưng không nhận quà. Cô ấy liên tục cảm ơn tôi. Tôi bảo cô ấy hãy cảm tạ Sư phụ. Cô ấy đã nói cảm tạ Sư phụ hai lần.
Trong khu nhà tôi có một người phụ nữ trạc tuổi tôi, sức khỏe rất kém. Một hôm, thấy bà ấy đang ngồi bên ngoài tòa nhà nên tôi đã đến giảng chân tướng và bảo bà hãy thành tâm niệm chín chữ chân ngôn, chỉ cần thành tâm là thần tích sẽ xuất hiện. Một thời gian ngắn sau, tôi gặp lại bà. Bà ấy hợp thập cúi đầu chào tôi. Tôi nói bà hãy cảm ơn Sư phụ đã giúp bà. Bà kể rằng ban đêm hễ thấy khó chịu là bà lại dậy niệm chín chữ chân ngôn và sau đó cảm thấy khá hơn. Bà nói bà muốn cảm tạ Sư phụ.
Tôi tu luyện đã bao nhiêu năm nay, Sư phụ đã không những bảo hộ tôi mà còn bảo hộ cả người nhà tôi. Người nhà, bạn bè và họ hàng của tôi cũng có rất nhiều người nhận được phúc báo. Từ tận đáy lòng, tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ đi theo Sư phụ đến cùng để trở về gia viên chân chính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/10/498826.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/18/230963.html



