Bài viết của Thường Nhạc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-04-2024] Chúng tôi là một gia đình ba người hạnh phúc. Vợ chồng tôi là những người lương thiện, chăm chỉ và tiết kiệm, còn con trai chúng tôi vừa hiểu chuyện lại biết nghe lời. Chúng tôi chung sống hòa thuận với hàng xóm và đồng nghiệp, và chẳng ai có thể ngờ rằng một gia đình yên ổn như vậy lại bị tù tội.

Tuy nhiên, kể từ khi một cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào tháng 7 năm 1999, chồng tôi và tôi đã ra ra vào vào các trại tạm giam, lớp học tẩy não, bệnh viện tâm thần, trại lao động và nhà tù.

Trong lịch sử, ĐCSTQ muốn đả đảo ai thì người đó sẽ bị lật đổ trong vòng chưa đầy ba ngày. Tuy nhiên, đã hơn 20 năm trôi qua, chúng tôi vẫn ở đây vì Sư phụ đang dõi theo chúng tôi.

Kỳ thực, con trai chúng tôi đã có công ăn việc làm ổn định, gia đình đông đúc và các cháu nội của chúng tôi ngoan ngoãn. Tôi và chồng đều có sức khỏe tốt và cả nhà chúng tôi đều được đắm mình trong Phật quang của Chân-Thiện-Nhẫn. Niềm hạnh phúc của chúng tôi được thể hiện trên khuôn mặt rạng ngời và chúng tôi khiến cho những người hàng xóm phải ghen tị.

Chúng tôi sẽ không bao giờ quên những người hảo tâm đã giúp đỡ chúng tôi. Tại đây, chúng tôi báo cáo những nghĩa cử cao đẹp của họ để chúng sẽ mãi mãi lưu truyền và để con cháu đời sau của chúng ta tưởng nhớ.

Bức hại bắt đầu

Tháng 11 năm 1999, chồng tôi đã đến Văn phòng Khiếu nại của Quốc vụ viện ở Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, nhưng ông ấy đã bị cảnh sát đưa trở lại khu vực của chúng tôi và đưa thẳng đến một trại tạm giam. Đây là một tin tức chấn động tại đơn vị làm việc của chúng tôi, và một người trầm tính khiêm tốn như chồng tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng.

Một đồng nghiệp đã nghỉ hưu nói rằng ĐCSTQ đã đi quá xa khi những người như chồng tôi bị bỏ tù. Hai đồng nghiệp đã đến thăm và an ủi tôi. Với việc toàn thể bộ máy nhà nước đang chống lại chúng tôi, chuyến thăm của họ không phải vì tình bằng hữu – mà đó là biểu hiện của lương tri và ý thức công lý của họ.

Vào tháng 3 năm 2000, lính canh phụ trách trại tạm giam gọi tôi đến lấy quần áo mùa đông cho chồng tôi. Tôi đến đó và đưa cho ông ấy cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp – Chuyển Pháp Luân, nhờ ông ấy giao lại cho chồng tôi. Ông ấy lấy cuốn sách, lật đến trang có hình chụp Sư phụ và hỏi: “Đây có phải là Sư phụ của chị không?” Tôi nói phải. Ông ấy nhẹ nhàng nói: “Chị muốn tôi làm trái quy định sao.” Tôi nói: “Anh không cần thiết phải làm vậy, nhưng tôi hy vọng anh cũng sẽ đọc cuốn sách này”.

Ông ấy lặng lẽ nhét cuốn sách vào túi áo khoác. Sau đó ông ấy đưa cuốn sách cho chồng tôi, cuốn sách này đã được truyền đi khắp nơi trong trại tạm giam một thời gian dài. Nhiều năm sau, một học viên đã mang cuốn sách ra khỏi trại tạm giam.

Tôi đến Quảng trường Thiên An Môn vào tháng 4 năm 2000. Khi tôi sắp bắt đầu thiền định dưới cột cờ, một viên sĩ quan cảnh sát đã chú ý đến tôi. Anh ấy không giao nộp tôi ngay mà anh ấy bảo tôi về nhà nhưng tôi đã từ chối. Tôi được đưa đến văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh.

Một sĩ quan cảnh sát lớn tuổi đã nói chuyện với tôi cả buổi chiều. Tôi nói với ông ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tu luyện của Phật gia, dạy mọi người trở thành người tốt theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn. Người tu luyện phải đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu và chúng tôi không sát sinh hay tự sát.

Tôi chép tay một số bài thơ trong Hồng Ngâm của Sư phụ và đưa cho ông xem. Ông ấy đọc chúng và nói: “Chúng được viết hay tuyệt!” và bỏ chúng vào túi của mình. Ông ấy mang bữa tối cho tôi, nhưng một sĩ quan khác đã chửi rủa: “Đừng ăn cơm của chúng tôi, hãy để Sư phụ của bà cấp đồ ăn cho bà đi”. Ông ấy nghiêm mặt nói với viên sĩ quan đó: “Hãy dừng trò vô lý lại!”

Đêm đó, trong khi còng tay tôi vào ghế, ông ấy hỏi tôi có thít chặt quá không và nới lỏng cổ tay tôi. Đến nửa đêm, ông ấy đắp chăn cho tôi.

Sau khi được đưa về tỉnh, tôi đã bị giam giữ phi pháp trong 15 ngày. Các lính canh của trại tạm giam cho phép tôi ra ngoài sân mỗi sáng để phụ giúp việc bếp núc. Họ nói: “Bác không giống họ (tù nhân); bác không đáng bị nhốt.” Họ đưa cho tôi những xiên bột chiên còn dư lại, món ăn này còn ngon hơn cả bữa sáng. Tôi đưa chúng cho các tù nhân cùng phòng và thay vào đó ăn bánh bao và dưa chua.

Một cô gái bị giam giữ vì lạm dụng ma túy, cha mẹ cô vô cùng lo lắng. Lính canh nói với cha mẹ cô: “Hãy để con các vị làm bạn với các học viên Pháp Luân Công, họ sẽ giúp đỡ cô ấy.” Cô gái sau đó nói với những người khác: “Chúng ta ở đây vì chúng ta đáng bị như vậy, nhưng dì ấy (ám chỉ tôi) ở đây vì chính phủ đã sai lầm”.

Một cô gái khác bị bắt vì làm nghề mại dâm. Tôi đã giúp đỡ cô ấy và nói chuyện với cô ấy về cách trở thành một con người tử tế. Sau này cô ấy nói với tôi: “Cháu sẽ không bao giờ làm gái mại dâm nữa, ngay cả khi cháu chết đói”.

Tôi bước ra khỏi trại giam 15 ngày sau đó. Tháng 6 năm 2000, chồng tôi cũng về nhà. Ban lãnh đạo nơi làm việc đã tổ chức một cuộc họp để thảo luận về việc sa thải chúng tôi vì cả hai chúng tôi đều đã đến Bắc Kinh, nhưng người quản lý của chúng tôi nói: “Chính quyền không có chính sách sa thải người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy chúng ta không thể làm điều đó”. Cuối cùng chúng tôi bị kỷ luật nhẹ.

Ngày 23 tháng 12 năm 2001, lãnh đạo đơn vị làm việc của chúng tôi và các đặc vụ của Phòng 610 quận đã đưa tôi đến bệnh viện tâm thần. Sáng sớm hôm sau, người quản lý của tôi mang cho tôi một chiếc chăn và nói: “Họ đã lén lút làm điều này sau lưng tôi. Nếu như tôi biết, tôi sẽ không để chuyện này phát sinh.”

Vài ngày sau, khi chồng tôi từ ngoại ô trở về nhà, các đặc vụ Phòng 610 đã chặn ông ấy lại ở một ngã tư và cố gắng đưa ông ấy đến bệnh viện tâm thần. Người quản lý ngăn họ lại và nói: “Ông ấy là người của tôi và tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu có bất cứ điều gì xảy ra”. Các đặc vụ Phòng 610 đã phải bỏ cuộc.

Sau Tết Cổ truyền năm 2001, Phòng 610 đã yêu cầu cơ quan nơi làm việc của chúng tôi bố trí người theo dõi chồng tôi. Người đồng nghiệp được giao nhiệm vụ nói với chồng tôi: “Lãnh đạo yêu cầu tôi để mắt tới anh đấy”.

Năm đó, chồng tôi ở cùng phòng khách sạn với đồng nghiệp trong một chuyến công tác. Người dọn phòng tìm thấy một cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp khi đang dọn phòng và báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến đột kích phòng, người đồng nghiệp chỉ vào túi xách của chồng tôi và nói: “Đây là đồ của tôi; không được động vào nó.” Hành động tử tế của người đồng nghiệp đã bảo vệ chồng tôi.

Năm 2009, chồng tôi bị đưa đến một trại lao động phi pháp. Mỗi dịp Trung thu sau này, lãnh đạo đơn vị đều cử người quản lý quận mang bánh trung thu và trái cây đến thăm ông ấy. (Người lãnh đạo nơi làm việc ban đầu đã được thay thế)

Tôi bị kết án tù phi pháp vào năm 2014. Những người họ hàng của tôi từ quê nhà đến bằng xe tải. Họ đến thẳng Phòng 610 hỏi rằng tôi đã vi phạm luật gì khi tín ngưỡng vào Pháp Luân Công và làm người tốt. Phòng 610 và nhân viên tòa án nói: “Bà ấy sẽ ổn nếu viết một bản cam kết nói rằng bà ấy sẽ ngừng tu luyện, nhưng bà ta đã cự tuyệt.”

Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, người thân của tôi đều đứng về phía Đại Pháp và không bao giờ trợ giúp những kẻ xấu.

Tôi thường xuyên luyện công trong trại tạm giam mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Lính canh nhắc nhở tôi đừng luyện công quay mặt ra cửa, vì cô ấy sẽ gặp rắc rối nếu có người ở sân đối diện nhìn thấy tôi tập.

Trong lao ngục, tôi phải ngồi trong tù vì không từ bỏ đức tin của mình. Suốt 24 giờ một ngày, có hai “trợ thủ” ở bên cạnh tôi, kiếm cớ để chửi bới và đánh tôi. Nếu tôi cần tắm hay sử dụng nhà vệ sinh, tất cả mọi người đều phải rời khỏi đó ngoại trừ những trợ thủ và tù nhân bảo an.

Một số tù nhân bảo an đến gần tôi và âm thầm đưa ra đề xuất cho tôi: “Khi họ đánh cô, chỉ cần hô hoán ‘bớ người này người kia đang đánh tôi!’ và tố giác với lính canh khi cô có cơ hội.” Mặc dù những trợ thủ đều do lính canh tuyển lựa, nhưng những lính canh sau này họ không dám đứng về phía những tù nhân vi phạm nội quy nhà tù một cách công khai.

Những tù nhân bảo an không phải làm việc; họ trực trong phòng giam khi các tù nhân trở về sau khi lao động và tuần tra vào ban đêm. Họ có những đặc quyền nhất định chẳng hạn như được sử dụng nước nóng. Một tù nhân bảo an nói với tôi: “Tôi có thể lấy nước nóng cho chị khi chị cần.” Tôi nói: “Thường thì tôi không cần đâu, nhưng tôi chỉ khó ngủ sau khi tắm vào ban đêm.”

Cô ấy nói: “Hãy giấu túi nước nóng dưới chăn của chị. Khi đến giờ trực ban tôi sẽ đổ đầy nước nóng vào và nhét nó vào trong chăn của chị.” Cô ấy làm vậy mỗi lần tôi tắm vào mùa đông.

Nhà tù phát một bữa ăn thưởng mỗi tháng một lần. Mỗi khu nhà giam sẽ báo cáo số lượng người cho căn-tin và sau khi nhận suất ăn, đội trưởng tù nhân sẽ phân phát chúng. Trưởng tù nhân ăn suất của tôi và bảo các tù nhân cùng phòng không được chia phần của họ cho tôi. Một tù nhân đã lén bỏ một ít thức ăn của cô ấy vào bát của tôi và nháy mắt yêu cầu tôi giữ im lặng.

Trong hơn 20 năm bị bức hại, mọi người đã mang đến cho chúng tôi sự ấm áp và giúp đỡ bằng lòng chính trực và thiện lương của họ. Tôi nhìn thấy niềm hy vọng cho nhân loại thông qua họ. Tôi cũng nhìn thấy sức mạnh của Chân-Thiện-Nhẫn.

Vì lợi ích của họ, tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình để nhiều người tốt bụng hơn có thể thức tỉnh khỏi sự lừa dối của ĐCSTQ, minh bạch chân tướng và có một tương lai tươi sáng.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/21/475373.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/25/218753.html

Đăng ngày 15-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share