Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-06-2024] Tháng 6 năm ngoái, tôi bắt đầu làm giúp việc cho một cặp vợ chồng cao tuổi. Công việc chính của tôi là nấu ăn, giặt giũ, lau dọn nhà cửa, và phụ bà vợ tắm rửa cho ông chồng. Ông lão bị bệnh đã nhiều năm.
Công việc này không mấy khó khăn với tôi bởi tôi đã có nhiều năm kinh nghiệm. Tuy nhiên, tôi nghĩ công việc gần đây nhất tôi đã làm chưa tốt, vì vậy tôi quyết định lần này phải làm tốt hơn.
Ví như, tôi lau dọn một số vị trí ngóc ngách trong ngôi nhà mà 30 năm qua chưa từng được chạm tới, tôi cọ rửa các dụng cụ nhà bếp như mới. Tôi làm thêm giờ mà không cần trả công. Tôi đã làm tốt công việc của mình và ông bà chủ nhà rất vui, hài lòng với công việc của tôi.
Trong công việc lần này, tâm thái của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Trước đây, tôi luôn than vãn khi mệt mỏi. Tôi phàn nàn chồng mình không có năng lực còn bản thân không biết nắm bắt khi cơ hội đến. Tôi không nhận ra rằng mình có quá nhiều chấp trước và tôi đã quên hướng nội. Sau đó, tôi ngộ ra rằng tất cả đều là cơ hội để tôi tu luyện. Tôi quyết định không phàn nàn nữa, thay vào đó tôi tập trung vào việc cải thiện bản thân mọi lúc.
Khi tôi chứng kiến bà chủ nhà loay hoay để tắm, cắt móng tay, cạo râu, hay rửa chân cho ông, tôi đã giúp bà mặc dù những việc này không nằm trong phạm vi công việc của tôi. Họ thường cảm động không nói nên lời vì tôi chăm sóc cho ông như cho chính bố mình. Hai ông bà nói rằng thậm chí con cái họ cũng không làm được cho họ nhiều như vậy. Tôi luôn mỉm cười và nói với họ rằng tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ Lý dạy chúng tôi phải đối đãi tốt với mọi người.
Ông bà chủ nhà đối xử rất tốt với tôi. Họ luôn chuẩn bị sẵn một cốc nước ấm cho tôi khi tôi đến và bảo tôi hãy nghỉ ngơi ít phút. Họ biết rằng một khi tôi bắt đầu làm việc, tôi sẽ làm một lèo. Họ thường nhắc nhở tôi phải giải lao. Trong tháng đầu tiên, họ tăng thêm 10% lương cho tôi và nói rằng tôi đã làm nhiều hơn những gì tôi được trả. Cả hai ông bà đều có học thức và là quản lý ở nơi làm việc trước khi họ về hưu. Họ nói: “Chúng tôi đã ngoài 80 tuổi và tiếp xúc với biết bao người rồi, nhưng không ai tốt như cháu.” Tôi đáp: “Bởi vì cháu là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.”
Vào dịp Tết Trung thu, họ nhất quyết tặng tôi hai chai rượu đắt tiền và hai hộp bánh trung thu, mỗi chai rượu và hộp bánh giá trị hơn 1.000 Nhân dân tệ, mặc dù tôi có từ chối thế nào. Sau đó, tôi đã mua tặng họ quần áo lót hàng hiệu có giá trị cao hơn quà họ tặng tôi. Họ rất ngạc nhiên và không biết phải làm gì. Bà chủ nhà mở hộp trang sức của mình ra và bảo tôi hãy chọn bất cứ thứ gì tôi thích. Tôi nói với bà ấy: “Cháu đối xử tốt với hai bác không phải vì muốn lấy thứ gì của các bác. Cháu nên đối xử tốt với mọi người, nếu không, cháu không xứng là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.” Lời tôi nói khiến họ cảm động.
Tôi nhận thấy bà chủ nhà muốn lau sạch toàn bộ khu bếp. Trước Tết cổ truyền, tôi đã dành cả một tuần để lau sạch tường và trần nhà, dán giấy tường và sơn lại các tủ. Căn bếp trông như mới. Bà chủ nhà rất vui. Bà ấy nói rằng nhiều năm trước bà đã muốn làm mới căn bếp nhưng không thể làm được vì chồng bà bị bệnh. Khi tôi thấy bà ấy vui, tôi cũng rất vui.
Ngày đầu tiên đến làm việc, tôi đã nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và họ không có thắc mắc gì. Bà vợ nói rằng khi họ đi du lịch nước ngoài cùng gia đình con gái, họ đã gặp các học viên nói với họ về sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với môn tu luyện. Họ nói họ biết ĐCSTQ là tà ác và đã đồng ý làm tam thoái. Tuy nhiên, vào lúc đó, bà vợ chưa hiểu rõ tu luyện là như thế nào. Thông qua những việc tôi làm, bà ấy đã có được hiểu biết rõ hơn về một học viên. Con trai và con gái của bà đều hài lòng với thái độ và công việc của tôi và tôn trọng tôi. Họ cảm thấy may mắn khi bố mẹ họ tìm được một người tốt như vậy.
Tuy nhiên, khi tôi nói chuyện với cô con gái về việc thoái ĐCSTQ, cô ấy không sẵn sàng. Cô ấy nói rằng sau khi sống ở nước ngoài một thời gian dài, cô ấy nhận ra có nhiều đặc vụ ở đó, và cô không muốn thảo luận thêm về việc này với tôi. Tôi biết đó chưa phải là lúc thích hợp để đề cập đến vấn đề này, thay vào đó, tôi nên làm việc tốt hơn và chăm chỉ hơn.
Hai tháng sau, cô con gái cùng chồng trở về Trung Quốc vì bố họ đổ bệnh rất nặng. Họ chứng kiến tôi làm việc như thế nào và tôi đã chăm sóc bố họ ra sao. Tôi đến bệnh viện nhiều lần trong ngày, mang thức ăn đến, bón cho ông ăn và trò chuyện cùng ông. Vào đêm trước khi ông ấy qua đời, ông đã nói chuyện và cười với tôi, và còn gọi lớn tên tôi. Ông nói với con gái rằng tôi đã làm mọi việc của một cô con gái. Ông ra đi thanh thản vì đã tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Lần sau đó, khi tôi đề cập đến việc thoái ĐCSTQ với cô con gái, cô ấy đã cười và đồng ý ngay.
Tôi giúp việc cho nhà họ đến nay chưa đầy 1 năm. Bất kể tôi làm nhiều bao nhiêu hay làm tốt bao nhiêu, tôi không bao giờ đòi được trả công cho điều đó. Tôi chỉ hy vọng có nhiều người hơn biết được Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Mặc dù hiện giờ chỉ còn lại bà chủ và lẽ ra không cần tôi giúp vì bà còn khỏe và có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bà và con cái của bà không muốn tôi nghỉ việc. Công việc của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngoài việc nhà, tôi chủ yếu đưa bà ấy đi chợ, đi dạo và trò chuyện cùng bà. Hàng xóm của bà nghĩ rằng chúng tôi là hai mẹ con. Tôi thường mua thức ăn cũng như đồ ăn vặt cho bà, và gọi taxi về nhà nếu bà thấy mệt. Bà cảm động, khóc nói với tôi: “Bác sống đến tuổi này rồi, cả cuộc đời bác chỉ biết chăm lo cho người khác; không có ai chăm sóc cho bác chu đáo như cháu. Bác quả là có phúc.”
Ông bà chủ nhà, con cái, bạn bè và người thân của họ đều biết tôi là một người tốt. Tôi viết lại câu chuyện của mình để chứng thực sự mỹ diệu của Đại Pháp, không phải để chứng thực bản thân. Cảm ân Sư phụ!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/15/478519.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/25/219197.html
Đăng ngày 21-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.