[MINH HUỆ 23-8-2005] Triệu Vĩnh Trinh là người triều đại nhà Minh, thời vua Chính Đức (1505 – 1521). Khi còn nhỏ có gặp một người xem tướng, và người kia bảo rằng: “Cháu có thiện căn lớn lắm, nếu vào 23 tuổi đi thi hương thì chắc chắn đỗ đầu. Nếu sau đó tiếp tục siêng năng tu thiện, thì còn được nhiều phúc báo nữa. Nay chỉ có thể ước lượng đến đó thôi.”

Năm 23 tuổi, Triệu Vĩnh Trinh đi thi hương, không những không đỗ đầu mà còn trượt oách.

Một hôm nằm mộng, được yết kiến Văn Vương Đế Quân (theo truyền thuyết Trung Hoa, đây là vị Thần coi sóc việc học hành thi cử). Văn Vương Đế Quân quở trách: “Ngươi đi thi lần này, lẽ ra đỗ đầu. Nhưng người nhìn thị tỳ của gia đình bằng con mắt dâm đãng, lại còn dẫn dụ cợt nhả con gái hàng xóm. Do vậy công danh của ngươi đã bị tước bỏ.” Triệu Vĩnh Trinh tự nhiên bị mắng, không phục, liền biện giải: “Thảo dân tuy có dâm ý, nhưng chưa hề làm việc dâm ô. Không được tính đã phạm dâm luật. Sao trừng phạt thảo dân?”

Văn Vương Đế Quân nổi giận mắng rằng: “Ngươi tưởng rằng có hành vi dâm ô mới nên tội ư? Hễ ai có dâm tâm điên đảo, ác ý triền miên, thân thể tuy chưa có hành vi dâm ô, nhưng mỗi khi nhìn thấy ‘sắc’ liền sinh dâm ý, thì cũng bị trừng phạt, bị tước đoạt công danh. Huống là ngươi không biết phân biệt nam nữ, đùa cợt tình tứ, đụng vai chạm tay. Thử hỏi ngươi, đó là cái tâm gì? Chỉ vì ngươi có lòng tà dâm cợt nhả với người ta, dẫn dụ làm tình cảm người ta khởi phát, nên khiến họ rơi vào vòng thống khổ mê tình loạn ý. Trời vì thế tước đoạt công danh của ngươi. Đã chẳng biết hối cải, ngươi còn dùng lời lẽ xảo biện như thế, ta e rằng, tai vạ sắp giáng xuống đầu ngươi đó!”

Bị mắng, Triệu Vĩnh Trinh đột nhiên tỉnh ngộ, khóc lóc lạy lục, thảm thiết thề rằng: “Thảo dân biết tội rồi. Nguyện rằng từ nay mắt nhìn không tà ý, tâm chẳng động trước tình. Nếu còn phóng túng niệm tà dâm nữa, xin cam chịu Trời trừng phạt, chịu báo ứng mất mạng.”

Văn Vương Đế Quân thấy Triệu Vinh Trinh quả nhiên hối hận và lập lời thề độc, bèn phán: “Xem như ngươi có thành ý. Nếu đúng được như vậy, biết giữ mình vững vàng chẳng động dâm niệm, biết khuyên người khác hãy khởi niệm hoà ái, hãy bỏ niệm dâm tà, thì ngươi sẽ được khôi phục công danh và đỗ đầu, hơn nữa còn được phúc phận to lớn.” Dứt lời liên lấy bút chỉ vào tâm của Triệu Vĩnh Trinh. Triệu Vĩnh Trinh thất kinh và tỉnh mộng.

Từ đó Triệu Vĩnh Trinh siêng năng trau dồi đức hạnh bản thân. Một đời hành thiện cho mình, khuyến thiện cho người. Quả là may mắn, đã có thiện căn và phúc phận từ đời trước, nay được Văn Vương Đế Quân chỉ cho lỗi lầm. Nếu không thì không nhận ra tội lỗi ấy, phí hỏng một đời.

Triệu Vĩnh Trinh đỗ đầu thi hương năm 26 tuổi. Bốn năm sau đỗ tiến sỹ. Sau được phong làm trấn thủ một vùng. Con cháu đời sau của ông cũng được giáo huấn cẩn thận và nhiều người quý hiển.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/8/23/108941.html.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/4/11/71833.html.

Đăng ngày: 18-4-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share