[MINH HUỆ 5-8-2005] Khi các học viên bị những kẻ ác khủng bố, họ có thể sử dụng công năng để ngăn chặn khủng bố trong khi trừng phạt và cảnh cáo những kẻ ác. Bằng cách này các học viên có thể phân biệt rõ ràng bản thân minh với người khác, và đó cũng là một hình thức thể hiện lòng từ bi để đánh thức những kẻ ác ngu xuẩn. Sau đây là trích đoạn từ câu chuyện tu luyện của Phật Milarepa kể về chủ đề dời chuyển nghiệp bệnh.
* * * * *
Một hôm, sư phụ Milarepa dường như bệnh rất nặng. Lúc đó, bác sỹ Caopu mang đến nhiều rượu ngon và thịt để giả vờ thể hiện săn sóc. Khi đến trước mặt Sư Phụ Milarepa, ông ta cười lớn, “Hà! Một người đã hoàn hảo như ngài thì không nên có bệnh nặng mới phải! Làm sao mà ngài bị bệnh được? Nếu bệnh có thể phân chia cho người khác, ngài có thể phân bổ cho các đồ đệ của ngài. Nếu bệnh có thể dời chuyển, xin hãy chuyển bệnh của ngài cho tôi! Ngài đang trong tình huống thật khó khăn — ngài sẽ làm gì đây?”
Sư Phụ Milarepa mỉm cười hoà dịu, “Thực ra ta không phải chịu mang bệnh. Ông nên hiểu rõ là vì sao ta lại bệnh. Nguyên nhân đối với bệnh tật của người thường và nghiệp bệnh của hành giả du-già là khác nhau. Trạng thái tự nhiên khi họ bị bệnh cũng khác nhau. Thực tại biểu hiện bệnh của tôi thực sự là một hình thức biểu hiện của một trạng thái nghiêm túc của Phật Pháp.”
Caopu nghĩ như thế thì bệnh tật hoàn toàn không có thể dời chuyển được, không giống như Milarepa nói là nó có thể dời chuyển. Làm sao bệnh tật lại có thể dời chuyển sang người khác được? Nghĩ vậy nên ông ta nói, “Tôi không chắc chắn về nguyên nhân gây bệnh của Sư Phụ. Nếu nó gây ra bởi thế lực ma quỷ, ngài có thể sử dụng năng lượng để loại trừ ma quỷ. Nếu nó gây ra bởi sự không hài hoà của tứ đại (đất, lửa, nước và gió), ngài nên chỉnh lại bản thân và uống thuốc. Nếu bệnh thật sự có thể chuyển sang người khác, vậy thì xin hãy chuyển nó cho tôi.”
Sư Phụ Milarepa nói, “Có một người mang tội lỗi rất lớn, và con ma trong tâm ông ta đã đến hại ta. Nó làm cho tứ đại trong ta bị đảo lộn không hài hoà và làm cho ta bị bệnh. Ta không nghĩ là ông có thể loại trừ nó. Cho dù ta có thể chuyển bệnh cho ông, nhưng ông không thể chịu đựng được dù chỉ một chốc lát. Vậy nên tốt hơn là ta không nên chuyển nó cho ông.”
Caopu nghĩ, “Ông ta không hề có khả năng chuyển bệnh sang người khác tí nào, và đó là tại sao ông ta lại nói thuyết nhiều lời như vậy. Vậy thì ta phải chọc quê ông ta một phen mới được!” Và ông ta cứ khăng khăng nài nỉ Sư Phụ Milarepa chuyển bệnh cho mình.
Sư Phụ Milarepa nói, “Vì ông cứ khăng khăng nài nỉ, ta sẽ tạm thời chuyển dời bệnh đến cánh cửa đàng kia. Nếu chuyển nó cho ông, thì ông không thể chịu đựng nổi. Hãy xem đây!” Rồi Sư Phụ Milarepa dùng thần thông để chuyển bệnh đến cánh cửa. Cánh cửa kêu cọt kẹt, như muốn sáp vỡ ra, và chỉ sau một lúc, cánh cửa thực sự bị vỡ tan nát ra làm nhiều mảnh. Lúc đó Sư Phụ Milarepa trông thực sự khoẻ mạnh lại.
Caopu nghĩ, “Đây chẳng qua là ông ta làm trò ảo thuật thôi! Nó không thể lừa nổi ta.” Rồi ông ta nói, “Phi thường! Thật là phi thường. Nhưng xin Sư Phụ hãy chuyển bệnh cho tôi.”
Sư Phụ Milarepa nói, “Vì ông cứ khăng khăng nài nỉ, ta sẽ chuyển một nửa bệnh cho ông. Nếu ta chuyển hết cho ông, thì ông nhất định không chịu nổi” Rồi Ngài chuyển một nửa bệnh cho Caopu. Caopu lập tức chịu đựng đau đớn vô cùng và gần như ngất xỉu. Ông ta không thể cựa quậy không thể thở. Khi ông ta gần chết, Sư Phụ Milarepa lấy lại hết bệnh và hỏi ông ta, “Ông cảm thấy thế nào sau khi ta chuyển một nửa bệnh cho ông? Ông thể thể chịu đựng nổi không?”
Sau khi trải qua cơn đau khủng khiếp, Caopu tở nên thật sự hối lỗi. Ông ta quỳ xuống, dập đầu dưới chân Sư Phụ Milarepa mà khóc, “Sư Phụ! Sư Phụ! Thánh hiền! Thánh hiền! Con thật sự hối lỗi! Xin hãy tha lỗi cho con. Con muốn dâng tất cả của cải của con để tỏ lòng tôn kính với Sư Phụ. Sư Phụ, xin thầy giúp con tiêu trừ tội lỗi và nghiệp quả!” Caopu khóc từ thành tâm.
Sư Phụ Milarepa thấy Caopu đã thật sự hỗi lỗi, và ông ta rất thành thật. Ngài lấy đi tất cả bệnh tật còn lại và nói với Caopu, “Cả đời ta, ta chưa hề muốn của cải, huống nữa bây giờ, khi ta sắp lìa đời. Con có thể giữ lấy của cải cho mình. Sau lần này, con đừng bao giời làm những việc của ma quỷ nữa, cho dù là khi con nghèo khổ nhất. Ta hứa lần này ta sẽ tiêu trừ nghiệp quả mà lỗi lầm của con đã gây ra cho con.”
Caopu nói với Sư Phụ Milarepa, “Nguồn gốc của những việc làm ma quỷ của con trước đây hoàn toàn là theo đuổi giàu có. Bây giờ con không cần nó nữa. Mặc dù Sư Phụ không nhận nó, nhưng các môn đồ của ngài ít nhất cũng cần tiền và thực phẩm để tu luyện. Xin hãy nhận tiền của con cho các đồ đệ của ngài.” Thậm chí ông ta đã cầu xin như vậy, Sư Phụ Milarepa vẫn không chấp nhận tiền của ông ta. Sau đó cuối cùng các môn đồ của Ngài cũng chấp nhận số tiền đó và sử dụng để chuẩn bị cho giáo hội. Cho đến bây giờ, nó vẫn là một truyền thống để tổ chức các giáo hội ở Quba, Tây Tạng. Từ đó trở đi Caopu đã thực sự từ bỏ sự ràng buộc về giàu có nơi cuộc đời và trở thành một người tu luyện rất gỏi.
(Sưu tầm từ “Câu chuyện tu luyện của Phật Milarepa” https://www.minghui.org/mh/articles/2000/12/31/5862.html)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/8/5/107811.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/8/31/64437.html.
Đăng ngày 2-10-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.