[MINH HUỆ 30-4-2006] Ghi chú: thông tin dưới đây là từ nguồn tin nội bộ về cách thức ĐCSTQ mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công trong khuôn khổ quân y. Nguồn tin là từ một bác sỹ quân y kỳ cựu tại thành phố Thẩm Dương, người đã từng cung cấp thông tin liên quan đến vụ việc này vào lần trước.
Thông tin thêm về việc mổ cắp nội tạng sống của học viên Pháp Luân Công
Cuối tháng trước, tôi đã nói về việc “xử lý” đối với các học viên Pháp Luân Công tại Thẩm Dương và một số vùng khác ở Trung Quốc. Tại, đây, tôi muốn cung cấp thêm một số thông tin nữa cho cộng đồng quốc tế để nhanh chóng ngăn chặn hành động này.
Hiện nay, khó khăn lớn nhất chính là thâu tập bằng chứng về việc thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công và từ các tù nhân khác. Thiếu bằng chứng cụ thể sẽ là một chướng ngại cho các tổ chức quốc tế khi cần giải quyết vấn đề này.
Liên quan đến việc thu thập bằng chứng, tôi có thể nói khái lược về thủ tục của chính quyền mà tôi đã từng thực chứng, mong rằng các tổ chức liên can có thể từ đó hình dung ra cách xử lý. Vì lý do an toàn, tôi vẫn không thể tiết lọ toàn bộ quy trình cụ thể. Phần trình bày ở đây mới chỉ là một phần.
Dùng cưỡng bức để thu hoạch bộ phận người sống
Nói chung, có 2 loại nguồn cấp bộ phận người: ‘tự nguyện’ và ‘không tự nguyện’. Nhưng chính quyền luôn tuyên bố rằng tất cả bộ phận cơ thể là từ những người hiến tự nguyện. Điều đó có nghĩa gì? Thực ra các học viên Pháp Luân Công và những người tù bị giam là với tên thật; nhưng một khi bị chuyển sang để cắt mổ thì lúc bấy giờ là tên giả. Nói cách khác, người ta đã giả mạo danh tính. Như vậy, có đủ cả các thông tin cá nhân, và giấy tờ hiến bộ phận cơ thể có được ký (tất nhiên, chữ ký đó là giả mạo). Tôi đã từng tiếp xúc với trên 60 nghìn hồ sơ với các chữ ký giả mạo ấy. Tất cả các mẫu đơn đều nói rằng người hiến tạng đã tự nguyện hiến bộ phận cơ thể của mình và chịu mọi trách nhiệm liên đới. Có một số hồ sơ thậm chí là hiến tặng tim. Rất nhiều chữ ký của nét chữ giống nhau, do một người ký. Những hồ sơ ấy được bảo lưu trong 18 tháng, rồi sau đó bắt buộc bị huỷ sau 18 tháng lưu trữ. Những hồ sơ này lưu tại các khu vực quân đội cấp tỉnh. Muốn đọc chúng, phải có giấy phép do cán bộ ĐCSTQ trung ương tỉnh cấp.
Cũng cần nhắc đến rằng, nếu trong quá trình ghép tạng cho bệnh nhân, nếu việc cấy ghép bất thành, thì mọi hồ sơ liên quan đến nguồn gốc tạng đó kể cả thân xác phải được tiêu huỷ trong 72 giờ. Tất cả các giấy tờ liên quan và thân xác (dẫu rằng thân thể đó bấy giờ vẫn còn sống) sẽ phải được thiêu huỷ và hoả táng đó được nhân viên quản lý quân đội chứng thực. Nhân viên quân đội này có quyền bắt, giam và hành quyết bất kể bác sỹ, công an, công an quân đội hoặc nhân viên nghiên cứu nào làm tiết lộ bí mật quân sự này. Nhân viên quân đội này là người trực thuộc quân uỷ trung ương đảng.
Mổ cắp các phần cơ thể sống
Khi một người tù được xếp vào loại “nguồn” nội tạng, thì người đó được chuyển khỏi nơi giam giữ (nhà tù, trại lao động, trung tâm tạm giam hoặc trại tập trung). Lúc bấy giờ người ấy bị tước bỏ danh tính và được dùng một mã số thay vào đó, ứng với danh tính giả mạo được tạo ra cho người “hiến tạng”. Người đó sẽ nhận thông báo rằng mình được chuyển sang nơi kiểm tra sức khoẻ. Thực tế là, kiểm tra sức khoẻ, rồi bị gây tê cục bộ, sau đó bị bổ cắt lấy đi bộ phận cơ thể. Vì lý do an toàn, chi tiết về nhân viên quân đội liên đới đến việc này được giấu.
Lý do của sự khác biệt giữa con số công bố và con số thực tế
Nhiều người theo dõi các thống kê mà chính quyền đưa ra về hoạt động cấy ghép. Trên thực tế, con số đó nhỏ hơn nhiều lần so với thực tiễn cấy ghép các bộ phận người hoạt động ngầm. Ví dụ, khi mà chính quyền công bố rằng hàng năm có 30 nghìn ca, thì trên thực tế là khoảng 110 nghìn ca cấy ghép các bộ phận cơ thể hàng năm. Nguồn cung cấp bộ phận cơ thể rất dồi dào. Cũng vì lý do đó mà giá thành nội tạng cấy ghép đã được giảm xuống [trong thời gian mấy năm qua].
Rất nhiều các bệnh viện nằm trong chi phối của quân đội, mặc dù có báo cáo một số thông tin cấy ghép cho chính quyền trung ương và cho công chúng, nhưng thực tiễn một phần lớn các ca cấy ghép được thực hiện bí mật. Con số thực tế cao hơn rất nhiều so với thống kê của chính quyền. Như tôi đã nói ở lần trước, trong con mắt của những người [làm cái công việc này], những tù nhân kia không còn được coi là con người nữa, mà là một loại súc vật. Khi làm những việc đó những lần đầu, một số họ cảm thấy run sợ. Nhưng sau hàng nghìn ca, mọi thứ đã thay đổi. Họ vô cảm về việc những con người đang còn sống bị cắt bỏ các bộ phận và vô cảm trước việc hoả thiêu những người còn sống.
Thế giới vẫn biết rằng Trung Quốc xuất khẩu nhiều loại hàng hoá. Nhưng tại Trung Quốc này đây, một số lượng lớn những con người đang sống đã trở thành một loại hàng xuất khẩu. Nói cách khác, khi một người Trung Quốc nào đó đạt một số chỉ tiêu cơ thể nào đó, thì sẽ trở thành hàng hoá để xuất khẩu qua một mạng lưới quốc tế. Việc ghép tạng [khi ấy] sẽ được thực hiện ở nước ngoài, và thân thể cũng như các nguồn gốc liên đới sẽ bị tiêu huỷ. (Ghi chú: Tại nhiều quốc gia ngoại quốc, có tồn tại các trung tâm giao dịch của Trung Quốc chịu trách nhiệm xử lý nguồn cơ thể cấy gép sống; rất nhiều sứ quán Trung Quốc và toà lãnh sự Trung Quốc cũng có liên quan vào hoạt động này). Trung Quốc đứng đầu thế giới trong ngạch xuất khẩu cơ thể sống. Hầu như tất cả những người bị biến thành hàng hoá ấy đều kèm theo hồ sơ cá nhân, nhưng là hồ sơ giả mạo. Tôi không có thông tin chi tiết của hoạt động này. Như tôi được biết, hơn 940 người đã được xuất khẩu vào năm 2005. Thực tiễn, có một mạng lưới quốc tế rất lớn về thu hoạch tạng và cấy ghép tạng, và trung tâm giao dịch của mạng lưới đó chính là Trung Quốc. Từ năm 2000 đến nay, 85% các ca ghép tạng được thực hiện tại Trung Quốc. Đây là số liệu có từ Quân uỷ Trung ương Trung Quốc. Một số quân nhân đã thăng chức lên cấp “tướng” vì đã “hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ” này.
Hệ thống Giám sát và Quản lý, và bằng chứng
Như tôi đã từng chỉ rõ, hoạt động cấy ghép tạng được quân đội quản lý. Hệ thống giám sát quản lý này hoàn thiện hơn các tổ chức hành chính của chính phủ nhiều lần. Khi một việc được xếp vào loại “thông tin quân sự”, thì hầu như tuyệt đối không thể có được thông tin. Tôi tin rằng nhiều người đã hiểu hệ thống quân sự [của Trung Quốc] được tổ chức như thế nào. Vì vậy, chúng ta cần đặt chú trọng vào nơi các cơ sở quân sự hoạt động. Cần phải chuyển trọng tâm vào các cơ sở quân sự. Đó mới thật là các “trại tập trung”.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói được vào lúc này. Tôi lấy làm tiếc vì lý do an toàn, nên chưa thể đi sâu hơn vào chi tiết.
Một bác sỹ quân y kỳ cựu tại thành phố Thẩm Dương
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/4/30/126537.html.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/5/1/72700.html, https://www.theepochtimes.com/news/6-5-1/41053.html.
Đăng ngày: 3-5-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.