Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-11-2019] Chỉ hai năm sau khi nghỉ hưu, tôi đã vội vã đến bệnh viện trong tình trạng đột quỵ. Một ngày tôi không thể nói chuyện được rõ ràng. Miệng của tôi ngượng nghịu và tôi thậm chí không thể cầm được đũa khi ăn cơm.

Trước khi nghỉ hưu, tôi đã một vài lần được trải nghiệm việc tịnh hóa thân thể vào buổi đêm. Có lúc tôi bị tiêu chảy, có lúc lại bị nôn suốt cả đêm. Nhưng ngày hôm sau, tôi sẽ khỏe lại và đi làm bình thường. Tôi không cảm thấy đau hay khó chịu mà ngược lại cảm thấy thoải mái. Vì thế, tôi băn khoăn tại sao mình lại gặp phải triệu chứng của một cơn đột quỵ như thế này.

Sau khi biết tình hình của tôi, các học viên khác đã tới bệnh viện thăm tôi. Thông qua chia sẻ của họ, tôi nhận ra rằng ở nhà tôi vẫn chưa giữ vững được tâm tính, mặc dù tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được gần 20 năm.

Vì đã không vượt qua được tốt các khảo nghiệm tâm tính trong gia đình, nên tôi cảm thấy mình có thể làm tổn hại hình ảnh của Đại Pháp, và lo sợ rằng Sư phụ sẽ không nhận tôi là đệ tử của Ngài nữa. Tâm tôi tràn ngập đau buồn.

“Cuốn sách nói rằng các học viên không có bệnh”

Một ngày ở bệnh viện, tôi đi bộ lên một ngọn đồi ở gần đó. Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên, cao ráo trong bộ đồ thiền đang ngồi trên một tảng đá, trong túi xách có một cuốn sách được gói bằng vải satin màu vàng. Tôi rất tò mò và hỏi anh ấy đó là cuốn sách gì. Anh đáp: “Đây là một cuốn sách tu luyện có tên là Chuyển Pháp Luân.”

Tôi nói với anh rằng tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng lại bị đột quỵ. Người đàn ông trả lời: “Cuốn sách nói rằng các học viên không có bệnh. Chị có tin điều đó không?”

Tôi biết anh ấy đúng, nhưng tôi đã không biết trả lời anh ấy như thế nào. Tôi sợ rằng tôi không đạt được tiêu chuẩn của một học viên. Khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện, người đàn ông đi xa dần và nhanh chóng biến mất.

Sau khi trở lại bệnh viện, tôi nhận ra Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Sư phụ đã không từ bỏ tôi, một đệ tử không có quyết tâm. Tôi yêu cầu được xuất viện và không dùng thuốc gì nữa. Tôi học Pháp nhiều và nhanh chóng bình phục.

Tôi có bị bệnh thận không?

Tuy nhiên, không lâu sau, tôi lại đột nhiên không thể cử động được. Tôi bị một cơn đau nhói kéo dài từ tối đến sáng, khiến tôi hét lên trong đau đớn.

Con trai đưa tôi tới bệnh viện, nhưng kết quả cho thấy không có gì bất ổn. Sau khi kiểm tra, tôi đột nhiên trở nên khỏe mạnh. Bác sỹ thậm chí đã nói: “Chị bị mắc căn bệnh gì vậy? Sao chị lại hồi phục nhanh đến thế?” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã dùng miệng của vị bác sỹ để điểm hóa cho tôi rằng chính Sư phụ đã giúp tôi.

Khoảng một năm sau, tôi xuất hiện triệu chứng bệnh thận. Trước khi đắc Pháp, tôi từng bị bệnh thận nhưng đã khỏi sau khi thân thể được tịnh hóa. Lần này gia đình đưa tôi đến bệnh viện mặc dù tôi phản đối. Sau khi kiểm tra, bác sỹ ngay lập tức yêu cầu tôi ở lại viện.

Lần này tôi có chính niệm hơn và tìm cơ hội để rời đi. Tôi ở nhà một bạn đồng tu trong 20 ngày. Trong suốt thời gian ấy, tất cả những gì tôi làm là học Pháp, phát chính niệm và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với những học viên khác.

Khi trở về nhà, tôi đã thay đổi thành một người hoàn toàn mới. Gia đình muốn tôi tới bệnh viện để xem liệu bệnh tình của tôi đã được chữa khỏi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay chưa. Tôi nghĩ đây hẳn sẽ là cơ hội tuyệt vời để họ chứng kiến huyền năng kỳ diệu của Đại Pháp. Kết quả của bệnh viện cho thấy mọi thứ đều bình thường. Tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Con trai yêu cầu bác sỹ kê đơn thuốc cho tôi, nhưng bác sỹ nói rằng không cần thiết.

Sau sự việc này, tôi thể ngộ sâu sắc rằng các học viên thực sự không có bệnh. Một số chỉ là giả tướng nghiệp bệnh, điều mà một vài học viên gọi là “can nhiễu của cựu thế lực.” Tất cả phụ thuộc vào việc các học viên đối đãi với bản thân mình như thế nào.

Sư phụ đang chăm sóc cho chúng ta

Khi một vài học viên gặp nghiệp bệnh, họ nghĩ rằng Sư phụ không còn chăm sóc cho họ nữa. Một học viên tôi gặp vào mùa hè năm ngoái đã nghĩ như vậy và sau đó qua đời. Loại suy nghĩ này là sai lầm. Sao chúng ta lại có thể nghĩ rằng Sư phụ không quản mình nữa? Sao chúng ta có thể hình dung được lòng từ bi quảng đại của Sư phụ và Ngài đã trân quý chúng ta như thế nào?

Gần đây tôi có một giấc mơ, tôi nhìn thấy một sinh mệnh giống như tê giác đang tấn công tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và tôi thức dậy với một cơn đau lưng. Tôi tăng cường chính niệm của mình và tôi đã khỏe lại chỉ sau hai ngày.

Thông qua những trải nghiệm này, tôi minh bạch một cách sâu sắc sự nghiêm túc của tu luyện và tầm quan trọng của việc phát chính niệm. Tôi đã từng lơ là việc phát chính niệm rất nhiều lần. Đó là cách tôi để cựu thế lực lợi dụng sơ hở của mình, và là lý do tại sao tôi bị nghiệp bệnh can nhiễu hết lần này đến lần khác. Tôi phải bù đắp ngay bây giờ!

Một người bạn thân của tôi, là bác sỹ đã dùng kính hiển vi để kiểm tra mẫu máu của tôi. Anh nhận thấy có các vật chất nhiều màu sắc và vật chất cao năng lượng phát sáng trong máu của tôi. Tôi nghĩ rằng hẳn là Sư phụ đã cho tôi biết điều này để tôi gia tăng tín tâm trong tu luyện.

Chút trải nghiệm tôi viết ra trên đây là muốn chứng thực sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/1/-390063.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/29/181258.html

Đăng ngày 17-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share