Bài viết của Phượng Vũ, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-09-2019] Đã hơn 20 năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khi đó tôi vẫn còn đang học đại học. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã dần nhận thức được sâu sắc hơn về ý nghĩa nhân sinh, đó chính là phản bổn quy chân, trở về tự kỷ chân chính của sinh mệnh. Tôi không còn tranh đấu vì danh, vì lợi nữa. Thay vào đó, tôi trở nên vô tư và tĩnh tại.
Nắm bắt công việc
Năm 2015, tôi bắt đầu làm việc trong vai trò kế toán và quản lý vật tư cho một nhà máy dệt may nhỏ. Nhà máy có hơn 20 nhân viên nữ. Lúc đầu, tôi chỉ tập trung làm tốt công việc của mình ở văn phòng. Sau đó, tôi nghe thấy mọi người bàn luận về tôi, họ nói rằng: “Kế toán mới quá kém. Cô ta chẳng làm bất cứ việc gì ngoài việc ngồi lỳ ở văn phòng. So với kế toán cũ thường hay giúp đỡ chúng ta thì cô này kém xa.” Tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện và mình nên quy chính lại bản thân khi người khác chỉ ra những thiếu sót của mình.”
Kể từ đó, hàng ngày tôi bắt đầu hỗ trợ việc khuân vác và chuyển các thùng hàng sau khi hoàn thành công việc của mình. Tôi thường rất mệt mỏi. Giám đốc và các nhân viên khác đánh giá cao sự chăm chỉ của tôi. Họ đến trò chuyện và dạy tôi cách thực hiện công việc. Tôi đã nhanh chóng làm quen với mọi người.
Có lần, một đồng nghiệp mà chúng tôi gọi là “Dì Trần” đã la mắng tôi vì một chuyện nhỏ. Dì ấy la mắng tôi một lúc lâu và đến khi mệt thì nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục la mắng tôi.
Sư phụ giảng:
“…là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Trong suốt thời gian đó tôi vẫn giữ im lặng. Vị giám đốc đến chỗ tôi và nói nhẹ nhàng: “Cô đừng để bụng. Bà ấy vẫn luôn như vậy.” Tôi mỉm cười đáp lại để bảo đảm với ông ấy rằng tôi vẫn ổn.
Vào giờ ăn trưa, dì Trần cố bê một bình nước khoáng để đặt lên cây nước nóng lạnh, nhưng nó quá nặng. Dì nhờ mọi người giúp đỡ, nhưng không ai phản ứng. Tôi chạy đến và nói: “Để cháu giúp dì!” và đặt bình nước lên. Dì Trần cảm động và kể từ đó, dì tôn trọng và xem tôi như một người bạn.
Trước khi tôi nói với mọi người rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, các công nhân thỉnh thoảng cũng nói về môn tu luyện, và tất cả suy nghĩ của họ đều là phản ánh những tuyên truyền vu khống trên truyền hình về Pháp Luân Đại Pháp. Sách Pháp Luân Đại Pháp bị cấm ở Trung Quốc và thông tin bị phong tỏa trên internet, do đó, họ cũng không có cách nào để hiểu được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy buồn khi nghe họ nói chuyện. Nhưng lúc đó tôi cũng không biết phải giảng chân tướng cho họ như thế nào.
Nhà máy rơi vào tình trạng khó khăn tài chính do quản lý kém. Khi tôi thành thạo hơn với các công việc trong nhà máy, tôi nhận thấy tồn tại một số vấn đề trong quản lý và bắt đầu tham gia vào việc quản lý thời gian và chất lượng. Tôi giúp đỡ các việc khi có thể. Mặc dù việc này rất mệt mỏi, nhưng công việc trở nên hiệu quả hơn nhiều và chất lượng cũng được cải thiện. Các công nhân đánh giá cao những nỗ lực của tôi.
Tôi cũng giúp giải quyết những xung đột nhỏ giữa công nhân và giám đốc. Nhiều công nhân thích tâm sự với tôi về những khó khăn của họ thay vì nói với giám đốc, vì tôi có thể thông cảm với họ và công tâm. Đôi khi, vì những chuyện than phiền liên quan đến giám đốc mà họ bỏ việc. Tôi đã gọi những phụ nữ đó lại và thay mặt giám đốc xin lỗi họ. Nhiều người nói họ sẽ quay lại làm việc chỉ vì tôi, chứ không phải vì giám đốc.
Sống theo tiêu chuẩn của một người tu luyện
Tôi sống theo tiêu chuẩn của một người tu luyện, đối xử với mọi người một cách chân thành và làm tốt công việc của mình. Một số đồng nghiệp đã đề nghị giám đốc tăng lương cho tôi, mặc dù bản thân tôi không bao giờ đề cập đến việc đó. Sư phụ Lý (nhà sáng lập) yêu cầu các học viên buông bỏ những truy cầu vào danh, lợi và luôn nghĩ cho người khác trước.
Sau khi tôi bắt đầu tiếp quản công việc quản lý, nhà máy đã bắt đầu có lãi. Một công nhân ở một nhà máy khác đã đến thăm nhà máy của chúng tôi và nói với tôi: “Cô đang làm công việc của một giám đốc nhà máy. Nếu tương lai tôi mở một nhà máy, tôi sẽ mời cô về làm giám đốc.” Một lần, một đồng nghiệp nói với tôi: “Cô là người tốt nhất, không ai có thể sánh được.” Thực tế, tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp mới là tốt nhất.
Một hôm, mẹ của giám đốc đến nhà máy. Bà thấy tôi làm việc chăm chỉ mà không phàn nàn, thậm chí còn bình tĩnh và không nghĩ gì đến lợi ích cá nhân. Bà hỏi: “Tại sao cháu lại tốt như vậy?” Tôi trả lời: “Cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý dạy chúng cháu tuân theo tiêu chuẩn cao.” Đó là lần đầu tiên tôi công khai việc tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Kể từ đó, không ai nói điều gì xấu về Pháp Luân Đại Pháp. Rất nhiều công nhân đã hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nhận ra môn tu luyện này là tốt. Nhiều người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, kể cả người đồng nghiệp đã từng hiểu nhầm Đại Pháp nhiều nhất. Thậm chí có người còn nhờ tôi hướng dẫn luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.
Một lần, giám đốc nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt! Tôi đã từng hỏi liệu những gì họ nói trên truyền hình có đúng không. Trước đây ở nhà máy chúng ta có một nhân viên nam thường xuyên đánh vợ. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy không bao giờ làm tổn thương vợ nữa. Bây giờ nhìn thấy cô, tôi thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!” Tôi đã dễ dàng thuyết phục được giám đốc và vợ ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Sau đó, vì tôi chuyển đến một thành phố khác nên đã phải rời nhà máy. Cả giám đốc và vợ đều muốn tôi tiếp tục giúp họ quản lý nhà máy.
Thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có được thân thể khỏe mạnh, tâm tính đề cao và có được nhận thức sâu sắc hơn về ý nghĩa nhân sinh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/6/392344.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/9/180243.html
Đăng ngày 05-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.