Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Canada
[MINH HUỆ 30-07-2019] Năm 1997, tôi và gia đình tôi cùng đắc Pháp tại Trường Xuân. Tôi hiện đang theo học chương trình thạc sĩ Quản trị kinh doanh (MBA) tại một trường đại học ở thành phố Quebec. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình trong quá trình quảng bá Shen Yun tại Mexico vào năm 2018.
Buông bỏ chấp trước vào tự ngã
Vào cuối năm ngoái, điều phối viên Shen Yun tại Mexico đã gọi cho tôi để hỏi liệu tôi có thể giúp bán vé không. Ông ấy nói rằng tình hình ở Mexico rất khó khăn, vì ông cảm thấy rất áp lực, dường như có một lực cản nào đó rất lớn từ không gian khác. Vì các buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào tháng 4, là mùa đông ở Canada, và chỉ có vài hoạt động Đại Pháp tại Quebec, nên tôi đã đồng ý giúp. Tôi đã đăng ký các khóa học trực tuyến dành cho chương trình MBA vào mùa đông, ôn lại kỹ năng ngôn ngữ Tây Ban Nha, xin nghỉ công việc bán thời gian vào cuối tuần, và đến thành phố Mexico vào đầu tháng 3.
Đây là lần thứ hai tôi đến thành phố này, do đó tôi khá quen thuộc với văn hóa, lối sống, và ngôn ngữ địa phương. Đặc biệt, tôi cảm giác như có một mối liên hệ tiền duyên rất sâu với nơi này. Hết thảy dường như rất thân thiết, tự nhiên và quen thuộc với tôi, nên tôi đi lại khắp thành phố một cách tùy ý. Tuy nhiên, điều phối viên yêu cầu tôi chăm sóc các học viên lần đầu đến Mexico. Tôi thấy đây là một thử thách lớn vì tôi cần phải quan tâm đến nhiều thứ nhỏ nhặt vốn rất mất thời gian và mệt mỏi.
Tôi cần một không gian yên tĩnh bởi tôi phải tham gia các khóa học trực tuyến dành cho chương trình MBA mỗi khi tôi không đi bán vé Shen Yun. Vì tôi sống cùng những người khác, nên lối sống của các học viên khác khiến tôi không thể tập trung tinh lực khi học. Ngoài ra, tôi đã quen với việc sắp xếp kế hoạch làm việc cá nhân khá tỉ mỉ. Tuy nhiên, khi chúng tôi làm việc nhóm, tôi thường phải phối hợp với người khác, điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải bỏ qua thời gian biểu của mình. Điều này khiến nhiều kế hoạch riêng của tôi bị trì hoãn.
Việc sống tập thể dường như là điều bình thường đối với những học viên thích giúp đỡ người khác. Thế nhưng đối với tôi đó là một đại quan, một trải nghiệm đau đớn, đặc biệt khi lối sống khủng khiếp này vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi một cách nghiêm trọng. Nhiều lần tôi nghĩ rằng tôi nên thuê một phòng khách sạn và sống một mình. Tuy nhiên, tôi biết rằng, là một người tu luyện, tôi không thể trốn tránh mâu thuẫn, đây là một khảo nghiệm mà tôi cần phải vượt qua.
Trong quá trình khó khăn này, tôi nhận ra rằng chúng tôi nên hình thành một chỉnh thể. Việc bán vé thành công hay không phụ thuộc vào việc chúng ta có rơi vào bẫy của cựu thế lực hay không. Chúng nhìn chằm chằm xem chỉnh thể chúng tôi có gián cách hay không, chúng tôi có thể buông bỏ tự ngã hay không, và liệu chúng tôi có thể phối hợp nhóm với nhau hay không. Vì vậy, tôi tự nói với mình rằng tôi không nên chuyển ra ngoài, mà phải ở cùng các đồng tu. Mặc dù có những thăng trầm, nhưng chúng tôi đã cố gắng phối hợp như một chỉnh thể trong suốt quá trình đó. Mỗi buổi sáng, chúng tôi học Pháp cùng nhau, và cuối cùng chúng tôi đã đạt được doanh số.
Ngoài ra, tự ngã của tôi cũng bị khảo nghiệm tại quầy bán vé. Một ngày nọ, khi tôi đang ở trung tâm thương mại, một học viên từ thành phố khác ở Mexico đến hỗ trợ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi chào nhau và giới thiệu tên. Sau đó, cô ấy bắt đầu nói về cách giới thiệu và mời mua vé. Cô ấy nói: “Năm nay, Mexico vừa có một tổng thống cánh tả mới, vì vậy bạn nên nói về sự nguy hiểm của Đảng Cộng sản khi bán vé”. Khi đó, tôi cảm thấy khá bực mình. Tôi nghĩ, sao cô ấy có thể bắt đầu dạy tôi cách bán vé khi chúng tôi chỉ vừa gặp nhau? Tôi không phải là một người mới, tôi biết nên điều chỉnh cách bán vé tùy theo phản ứng của khách hàng như thế nào. Vậy tại sao cô ấy lại dạy tôi phải làm gì? Điều này tạo nên sự gián cách trong tâm tôi với người học viên này. Cuối cùng, tôi đã tranh cãi với cô ấy tại quầy vé chỉ vì một chuyện nhỏ trong quy trình thu tiền bán vé.
Ngoài ra, có một cặp vợ chồng phải làm việc toàn thời gian và chỉ có thể hỗ trợ bán vé vào dịp cuối tuần. Khi làm việc cùng họ, tôi nhận thấy rằng một số khách hàng lắng nghe họ nói trong một thời gian dài, và những người này đáp lại bằng cách nói,:“Tôi sẽ suy nghĩ về điều này”. Khi đó, hai học viên này sẽ để khách đi mà không cố gắng thuyết phục họ và chốt đơn hàng. Vào thời điểm đó, chỉ còn ba tuần nữa là tới ngày biểu diễn, và tôi cảm thấy khá lo lắng. Tôi đã trách cứ họ một cách thô lỗ nhiều lần khi họ không bán được vé. Sau đó, điều phối viên đã sắp xếp cho họ bán vé tại một trung tâm thương mại khác. Khi tôi biết họ đã chuyển đi, tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi đến đây để giúp các học viên địa phương, nhưng thực ra tôi đã ép họ bỏ đi.
Điều phối viên đã nói chuyện với tôi về cách làm việc với những học viên khác. Ông ấy nói rằng nhiều học viên địa phương tại Mexico còn chưa quen với việc bán vé. Bất chấp những khó khăn về tiền bạc và hạn chế về thời gian, họ vẫn đến để hỗ trợ bán vé Shen Yun. Điều này thực sự phi thường và nên được trân quý. Ông đề nghị rằng mặc dù các học viên địa phương còn thiếu sót trong tu luyện bản thân, nhưng họ là những học viên Trung Quốc lâu năm đã đắc Pháp trước giai đoạn bức hại, và chúng ta nên đối đãi với họ bằng lòng từ bi. Ông ấy đề nghị tôi nên hướng nội.
Sau khi hướng nội, tôi thấy rằng trên bề mặt, dường như tôi rất lo lắng cho việc bán vé. Tuy nhiên, động cơ của tôi có thực sự là 100% chiểu theo Pháp? Không phải. Trong sâu thẳm, tôi có tâm vị kỷ, kiêu ngạo và chứng thực bản thân, khiến tôi cảm thấy bị tổn thương. Vì hành vi của các học viên khác và nhận thức về Pháp của họ khác với tôi, nên tôi đã nảy sinh ác cảm và tạo ra gián cách giữa chúng tôi, trong khi phối hợp tốt với người khác đòi hỏi bạn phải hoàn toàn buông bỏ bản thân. Bạn phải buông bỏ tự ngã của mình đến mức vô ngã. Rõ ràng là tôi còn cách xa cảnh giới đó. Trong số những quan niệm người thường của mình, tôi cũng đặt ra “kết quả” và một số nguyên tắc cho bản thân, và bác bỏ bất cứ ai không đạt tiêu chuẩn đó. Điều này khiến động cơ của tôi cách rất xa so với sự thuần khiết.
Sau khi tìm thấy những chấp trước này, tôi chú ý loại bỏ những quan niệm bằng cách phát chính niệm. Khi tôi có cơ hội khác để phối hợp với các học viên địa phương, tôi âm thầm phát chính niệm khi họ đang nói chuyện với khách hàng, thay vì phán xét liệu họ có làm tốt công việc hay không.
Khi các học viên tiếp xúc với khách hàng, thì họ thường nói rằng họ cần nói chuyện với các thành viên trong gia đình để quyết định chọn xem ngày nào. Tùy theo từng tình huống, tôi tham gia vào cuộc trò chuyện và nói thêm rằng, theo tiến độ bán vé thì sẽ có ít chỗ ngồi còn trống hơn để họ lựa chọn, vì thế họ nên nhanh chóng đưa ra quyết định. Khi tôi không thể nói chuyện với họ, tôi thường phát chính niệm để những khách hàng này quay lại và mua vé. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ an bài những người có tiền duyên đến xem Shen Yun.
Khi tôi buông bỏ được tâm vị kỷ, tôi cảm thấy rằng mặc dù thành phố nơi tôi sống (Quebec) đã tổ chức Shen Yun trong hơn 10 năm, nhưng các học viên địa phương tại Mexico không hề thua kém các học viên tại Quebec ở phương diện kiến thức về Shen Yun, tâm cứu người mạnh mẽ và kỹ năng bán hàng.
Một lần nọ, một người đàn ông lớn tuổi trông rất sang trọng đi ngang qua quầy vé của chúng tôi. Tôi đã đưa ông một tờ rơi giới thiệu Shen Yun. Sau khi xem xong, ông ấy nói rằng vợ ông có tham gia một câu lạc bộ xã hội dành cho giới chủ lưu. Những người từ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã thâm nhập vào câu lạc bộ và tuyên truyền những lời dối trá về Shen Yun. Người đàn ông này chỉ nói được một ít tiếng Anh, trong khi tiếng Tây Ban Nha của tôi thì lại không đủ giỏi để giảng chân tướng một cách sâu sắc. Lúc này, đồng nghiệp của tôi, một học viên người Mexico, bước tới và chào vị khách. Anh ấy đã nói chuyện với người đàn ông này khá lâu, bắt đầu từ việc ĐCSTQ đã phá hủy văn hóa truyền thống Trung Hoa như thế nào, đến việc Shen Yun biểu diễn tuyệt vời ra sao, và chương trình đã được chào đón thế nào trong giới chủ lưu. Người đàn ông lắng nghe sự thật, nhưng không mua vé ngay.
Vài tuần sau, chỉ trước ngày biểu diễn vài ngày, khi trung tâm thương mại vừa mở cửa, ông ấy đến thẳng quầy vé của chúng tôi, mua 9 vé có giá cao nhất, và nói rằng ông muốn mời tất cả cháu trai và cháu gái của ông đến xem chương trình. Người học viên trò chuyện cùng ông ấy lần trước đã không có mặt vào ngày hôm đó, nhưng tôi thực sự biết ơn những nỗ lực của anh ấy và cảm tạ Sư phụ đã cho tôi thấy uy lực của việc phối hợp chỉnh thể như thế nào.
Loại bỏ chấp trước vào danh lợi
Tại Mexico, việc làm việc ở quầy bán vé có thể rất căng thẳng. Mỗi ngày, tôi phải làm việc từ 10 tiếng trở lên, và liên tục 6 ngày mỗi tuần. Mexico là một quốc gia rất đông dân, và lưu lượng người mỗi ngày ở trung tâm thương mại tương tự như vào dịp Giáng sinh ở Canada. Mỗi ngày, tôi thức dậy vào lúc 4 giờ sáng để luyện công và học Pháp nhóm vào lúc 6 giờ 30 phút sáng. Sau khi xong việc, tôi đến trung tâm thương mại. Tôi thường về nhà vào khoảng 11 giờ đêm. Tôi đăng ký học 4 môn trong chương trình MBA. Mặc dù các môn học này được dạy trực tuyến, nhưng tôi vẫn phải dành thời gian và công sức để nghiên cứu tài liệu và hoàn thành bài tập về nhà. Sau vài tuần, tôi cảm thấy rất căng thẳng vì nếu tôi đảm bảo làm tốt việc bán vé Shen Yun thì tôi lại không còn đủ sức để học. Giải pháp duy nhất là phải học nhồi trước kỳ thi, sau khi tôi trở về nhà.
Kế hoạch ban đầu của tôi là trở về nhà ngay sau khi chương trình biểu diễn ở thành phố Mexico kết thúc, vì nó sát với kỳ thi kết thúc môn học của tôi. Tuy nhiên, điều phối viên cho biết điểm dừng thứ ba của Shen Yun ở Mexico là Queretaro, đây cũng là nơi có doanh thu thấp và họ chỉ có 4 học viên địa phương. Người điều phối muốn chúng tôi ở lại thêm vài ngày để hỗ trợ cho quầy vé ở các trung tâm thương mại của thành phố Queretaro. Với sự thuyết phục của người điều phối, các học viên khác đều đổi vé máy bay của họ để dời lại ngày về. Tôi là người duy nhất không thể đưa ra quyết định. Các học viên bảo tôi nên trở về nhà để hoàn thành việc học và họ có thể tự lo liệu.
Có lẽ Sư phụ thấy tôi quá chấp trước nên Ngài đã thức tỉnh tôi bằng một khảo nghiệm. Một buổi sáng nọ, tôi nhận được một thư điện tử của trường học, thông báo rằng tất cả các học bổng mà tôi nộp đơn đều bị từ chối. Điều này thật bất ngờ mặc dù số tiền học bổng không đáng kể. Điểm GPA của tôi trong học kỳ trước khá cao. Tôi cũng tham gia với tư cách là phó chủ tịch câu lạc bộ sinh viên trong khoa và từng tổ chức nhiều sự kiện, vì thế tôi nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ nhận được học bổng. Do đó, điều này khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
Điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân về việc buông bỏ chấp trước vào danh lợi:
”Những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Sau đó, tôi bắt đầu nghĩ về lý do vì sao tôi lại quá chấp trước vào việc học ở trường. Suy xét đến niệm đầu này, tôi nhận ra rằng đó là do tôi muốn đạt điểm cao để tìm được một công việc tốt, và điều này được thúc đẩy bởi khao khát vì lợi ích thiết thân. Tuy nhiên, so với việc phó xuất vì Shen Yun, thì việc nào nên được ưu tiên hơn? Điều đó quá rõ ràng.
Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với các học viên, và mọi người đều cảm thấy vui vì tâm tính của tôi đã đề cao. Khi chúng tôi đặt lại vé máy bay, chúng tôi phát hiện rằng vé máy bay vào ngày hôm sau khi kết thúc chương trình biểu diễn tại Queretaro có giá rẻ nhất. Tất cả chúng tôi đều gặp tình huống giống nhau, mặc dù chúng tôi bay theo những hướng khác nhau. Khi tôi trở về nhà, tôi thực sự đã theo kịp việc học ở trường và tham gia các sự kiện lớn ở miền Đông Canada, gồm các sự kiện ngày 25 tháng 4 và ngày 13 tháng 5. Sư phụ đã an bài những điều tốt nhất cho tôi.
Vượt quan nghiệp bệnh
Khi mới đến Mexico, tôi thích nghi với lối sống địa phương rất nhanh. Các học viên Trung Quốc khác không quen với đồ ăn Mexico, nhưng tôi thực sự rất thích các món ăn ở đây và chưa bao giờ bị mệt. Mọi người đùa rằng ắt hẳn tôi từng là một người Mexico trong kiếp trước. Các học viên Trung Quốc khác phải trải qua nhiều mức độ nghiệp bệnh khác nhau khi họ mới đến đây, và vài người trong số họ bị khá nghiêm trọng, nhưng riêng tôi vẫn ổn.
Một sáng nọ, trên đường đến trung tâm thương mại, chiếc xe buýt đi qua một cây cầu bắc ngang qua sông. Tôi nhìn cảnh toàn thành phố từ trên cao và một ý nghĩ xuất hiện trong đầu: “Có rất nhiều học viên có năng lực ở Bắc Mỹ, nhưng vì sao tôi lại được Sư phụ chọn đến Mexico? Có lẽ trong lịch sử, tôi đã từng thệ nguyện sẽ cứu chúng sinh ở đây, và tôi phải cố gắng hết sức để hoàn thành”. Sau đó, tôi đến quầy bán vé.
Chiều hôm đó, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, mặc dù tôi chưa từng trải qua bất kỳ nghiệp bệnh nào trong suốt 5-6 năm qua. Vào buổi tối, khi tôi trở về căn hộ, tôi cảm thấy ngày càng lạnh, mặc dù nhiệt độ đang là 20 độ C. Các học viên lấy bốn chiếc chăn len dầy quấn quanh tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Tôi không thể ngủ và cũng không thể tập trung khi phát chính niệm. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi đã gọi lớn vài lần để cầu xin Sư phụ giúp, nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi.
Trong khi mê man, tôi nghĩ rằng hôm sau là ngày cuối tuần, vì vậy cần có thêm học viên đến trung tâm thương mại, và sẽ không ổn nếu tôi bỏ qua ca trực của mình. Cuối cùng, vào đêm khuya, tôi chuyển từ trạng thái lạnh sang nóng hừng hực. Khổ nạn này kéo dài suốt đêm đến sáng hôm sau, và sau đó tôi học Pháp với mọi người.
Người điều phối yêu cầu tôi nghỉ ngơi. Tôi ngủ một chút, sau đó thức dậy luyện công và cảm thấy đỡ hơn nhiều. Vì thế, tôi đến trung tâm thương mại vào buổi chiều. Hai ngày tiếp theo, tôi không còn cảm thấy quá lạnh hoặc quá nóng. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể ăn bất cứ thứ gì, và tôi nôn bất cứ món gì ăn vào, do đó tôi chỉ uống nước. Thật kỳ diệu khi tâm trí tôi vẫn rất thanh tỉnh tại quầy vé, và tôi không cảm thấy đói chút nào. Tôi làm việc tại quầy vé cả ngày mà không cảm thấy mệt mỏi.
Nghiệp bệnh lần này đến và đi rất nhanh. Thể ngộ của tôi về vấn đề này là tôi cần phải chịu đựng vì chúng sinh của tôi, và đồng thời loại bỏ những sinh mệnh bại hoại tại các không gian khác.
Sư phụ giảng:
”Đặc biệt là trong thời kỳ Chính Pháp, tất cả các sinh mệnh chính-phụ trong vũ trụ đều muốn có thể được cứu độ trong Chính Pháp lần này, kể cả vô lượng những Thần rất lớn ở tầng tầng lớp lớp cao nhất, và đặc biệt là chúng sinh của thế giới của họ, vì họ đều đặt một chân ở tại thế gian, ở trong tam giới, họ có thể bỏ qua cơ hội cứu mạng mà vạn kiếp không gặp được chăng? ‘Các vị cần phải cứu tôi’, đều nói ‘các vị phải cứu tôi, các vị phải cứu tôi’, nhưng hình thức biểu hiện không có giống như nhận thức luận lý của thế gian, [rằng khi yêu] cầu người cần phải rất lễ phép, rất khiêm tốn mới được: ‘các vị cứu tôi, tôi phải trước tiên cảm kích các vị, tôi cung cấp thuận tiện cho các vị’, nhưng không phải thế đâu. Như họ xem xét, ‘các vị muốn có thể cứu tôi, các vị phải có thể đạt tới tầng thứ của tôi mới được, các vị phải có uy đức ấy, các vị mới có thể cứu tôi được. Các vị không có uy đức ấy, các vị không đạt đến cao như tôi, thì cứu tôi sao đây?’ Vậy họ bèn để chư vị vấp ngã, chịu khổ, trừ bỏ chấp trước của chư vị, sau đó khiến uy đức chư vị được kiến lập, chư vị tu luyện đến tầng thứ nào đó rồi, chư vị mới có thể cứu họ được, [họ] đều làm như thế cả”. (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)
Mặt khác, tôi cảm thấy rằng cựu thế lực đã tìm thấy sơ hở và lợi dụng tôi. Khi tôi thấy các học viên khác trải qua nghiệp bệnh, tôi đã có tâm hiển thị và bị dùi vào sơ hở. Tôi nghĩ tôi có khả năng thích nghi với môi trường mới hơn những người khác, và không bị ảnh hưởng bởi không khí, thức ăn hoặc nước bị ô nhiễm. Tôi nhận ra rằng sự ô nhiễm chỉ là giả tướng trên bề mặt. Về bản chất, tôi nên phủ nhận những khổ nạn ép nhập lên tôi bằng chính niệm.
Đạt tiêu chuẩn của Pháp
Trải nghiệm một tháng qua là một giai đoạn tu luyện bứt phá đối với tôi, và tôi cũng gặp được nhiều người Mexico có tiền duyên thông qua việc bán vé Shen Yun. Tôi đã thấy và gặp nhiều câu chuyện cảm động, nhưng tôi sẽ không liệt kê tất cả ở đây. Cuối cùng, tất cả các buổi biểu diễn tại thành phố Mexico và Queretaro đều bán hết vé vì mọi người phối hợp với nhau rất tốt.
Vào đêm diễn mở màn tại thành phố Mexico, tôi ngồi ở một góc, nơi được mở ra vào phút cuối trước khi chương trình bắt đầu. Khi tôi quay lại nhìn thấy nhà hát được 5.000 người lấp đầy, cộng với những ghế phụ được mở bán thêm, mắt tôi đẫm lệ. Chúng tôi đã đáp ứng các yêu cầu của Sư phụ bằng cách tìm từng người một, vốn nên đến xem buổi biểu diễn này, và họ đang ngồi vào những chiếc ghế thuộc về họ. Cảm giác này thật khó tả. Nó cũng làm dấy lên cảm giác xấu hổ và hối tiếc vì chúng tôi đã không làm tốt như vậy tại Quebec. Kết quả cuối cùng sẽ luôn phản ánh việc chúng ta dành bao nhiêu tâm huyết để biến nó thành hiện thực. Từ đó trở đi, tôi biết mình nên dùng tâm thái nào để đối đãi với việc quảng bá Shen Yun vào năm tới tại Montreal.
Tôi nghĩ rằng trong thời kỳ Chính Pháp, mặc dù mỗi học viên đang đếm từng phút, từng giây để cố gắng cứu người, nhưng Sư phụ vẫn luôn dạy chúng ta phải tu luyện bản thân để đáp ứng tiêu chuẩn của Pháp. Tôi cũng thấy rằng, đối với một người tu luyện, việc nỗ lực và đặt tâm vào mỗi hạng mục là điều không thể ép buộc, vì điều này nên dựa trên nhận thức sâu sắc về Pháp của người đó.
Khi bạn giữ chính niệm, mặc nhiên bạn sẽ có quyết tâm và động lực để vượt qua khổ nạn. Khi điều đó dường như khó có thể xảy ra, hãy nghĩ xem liệu chúng ta có thể làm được chăng. Đồng thời, chúng ta phải hướng nội, đối chiếu hành vi của bản thân chiểu theo Đại Pháp, phân tích từng ý từng niệm để xem liệu nó xuất phát từ chủ ý thức, chấp trước, tâm vị kỷ, nghiệp tư tưởng, hay do cựu thế lực ép nhập vào. Ngoại trừ ý niệm xuất phát từ chủ ý thức, thì đối với các nguyên nhân còn lại, chúng ta phải phát chính niệm liên tục để loại bỏ và phủ nhận chúng.
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Canada năm 2019).
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/30/390681.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/3/178718.html
Đăng ngày 02-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.