Bài viết của một học viên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-12-2009] Sau mấy năm khổ nạn gia đình cuối cùng tôi đã nhận ra rằng tôi đã hiểu không đúng về thiện.
Giống như những học viên khác sống ở hải ngoại những ngày trước đây, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã nhận ra việc duy hộ Pháp là rất quan trọng. Tôi có thể buông bỏ mọi thứ và thường tham gia vào những lần kháng nghị phản đối bức hại, và thậm trí nghĩ về việc trở lại Trung Quốc. Làm những công việc để chứng thực Pháp luôn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Tôi không bao giờ trì hoàn công việc đến ngày hôm sau nếu nó có thể được hoàn thành trong ngày hôm đó. Nhưng tôi đã không làm tốt với những khổ nạn gia đình vì học Pháp không đủ.
Những lời nhắc nhở từ những học viên khác đã giúp tôi dần dần nhận ra rằng tôi phải làm tốt trong môi trường gia đình, bằng việc hoàn thành trách nhiệm của một người vợ một người mẹ ngoài công việc hàng ngày của tôi. Đúng là tôi đã đang làm tất cả những công việc nhà, nhưng tôi thường làm chúng trong khi phàn nàn và không thể hiện nhiều từ bi. Tuy nhiên sau khi tôi quyết định làm tốt ở nhà, hoàn cảnh đã thay đổi và những rắc rối đã biến mất. Hàng ngày tôi bận rộn với công việc, chợ búa, nấu ăn, giặt giũ quần áo, chăm sóc con cái, và giúp đỡ chồng tôi. Tôi đã làm tất cả những việc này mà không phàn nàn oán trách. Mỗi buổi tối tôi thường rất mệt và phải đặt công việc Đại Pháp sang một bên. Tuy nhiên tất cả cố gắng này đã không làm chồng tôi hài lòng. Anh thường trách móc tôi về nhiều thứ. Tôi rất buồn vì điều này. Tại sao những cố gắng của tôi không được anh đánh giá cao? Tôi có làm gì sai không?
Sau đó tôi đã gặp một học viên mà tôi đã tập luyện cùng trước kia, và tôi nói với cô ấy về vấn đề của tôi. Cô ấy đáp lại: “Chị đang đi sai đường. Mặc dù thỉnh thoảng chị không qua những khảo nghiệm tâm tính trong quá khứ, nhưng chị đã đi đúng hướng, làm tốt điều mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Như vậy chị đã kiên định. Nhưng giờ đây chị chỉ là một người vợ và một người mẹ tốt. Tại sao lại như vậy? Có phải chị muốn có được danh tiếng tốt? Tất nhiên, chúng ta nên đối xử tốt với thành viên trong gia đình, nhưng chúng ta cũng không nên chấp trước vào đó, vì chúng ta có nhiều điều quan trọng hơn cần làm.” Những lời của cô ấy đã thức tỉnh tôi. Đúng vậy, cô ấy đúng. Làm sao tôi có thể lẫn lộn về điều này trong vài năm qua?
Tôi đã vật lộn với những đấu tranh tình cảm trong mấy năm qua. Nhiều dự án Đại Pháp có thể đã được xử lý nhanh, với chất lượng cao, nhưng thay vào đó đã bị cản trở chậm lại, và cuối cùng tôi thậm trí đánh mất cả tự tin. Tôi cảm thấy vô vọng và đã lãng phí mấy năm– cựu thế lực chầm chậm, âm thầm và lặng lẽ vắt kiệt lòng kiên trì bền bỉ của tôi. cựu thế lực đã khai thác sự thiếu hiểu biết của tôi về Pháp, và đã làm tôi tin rằng công việc cực nhọc và những cố gắng không ngừng của tôi trong cuộc sống hàng ngày là từ bi. Điều này đã trở thành một cách để bức hại tôi.
Sư Phụ là từ bi. Ngài ban cho tôi một cơ hội để tôi tạm thời được tách khỏi gia đình tôi. Đồng thời tôi có thể tham gia vào nhóm học Pháp nhiều hơn cùng với các bạn học viên. Điều này cho phép tôi có thời gian suy nghĩ.
Tôi bắt đầu nghĩ từ bi thật sự mà Sư Phụ nói trong bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân là gì.
“Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc khó nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.”
Mặc dù tôi đã đọc Pháp này rất nhiều lần, cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu nó. Vì những thành viên trong gia đình không tu luyện, họ theo con đường của người thường. Họ tự chọn con đường để đi và chịu trách nhiệm về những hành động của họ. Những học viên chúng ta nên hoàn thành trách nhiệm gia đình của chúng ta, nhưng mặt khác, chúng ta tới đây với một sứ mệnh vĩ đại và chịu trách nhiệm đối với cả chúng sinh, chứ không phải chỉ gia đình của chúng ta.
Tất nhiên chúng ta có thể nói với gia đình về Đại Pháp và cuộc bức hại, và nói với họ rằng tu luyện là con đường duy nhất để thay đổi đời người. Nếu họ không nghe, thì không cần phải lo lắng trong tâm, nhưng những học viên chúng ta phải liên tục làm tốt những việc cần làm và không chấp trước vào những lời bình luận của người thường, như Sư Phụ dạy chúng ta. Chúng ta càng chấp trước vào nó, gia đình chúng ta có thể càng đòi hỏi chúng ta, và hoàn cảnh sẽ càng trở nên xấu hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải chúng ta đang bị mắc kẹt sa lầy trong tu luyện cá nhân sao? Nếu chúng ta dành tất cả những cố gắng của chúng ta cho gia đình, làm sao chúng ta có thể có chính niệm hoặc có đầu óc để quan tâm tới nhiều chúng sinh hơn? Những vấn đề này đã xảy ra với tôi vì tôi không có một hiểu biết Pháp rõ ràng.
Sau khi tôi hiểu được tầng này của Pháp và trở nên kiên định, chồng tôi “giống như diều không dây”. Anh cầu xin tôi giúp đỡ anh và cần sự giúp đỡ của tôi về nhiều thứ. Sau đó tôi nhận ra rằng thái độ của tôi đối với anh trong quá khứ thiếu từ bi. Tôi đã đảm nhận tất cả trách nhiệm, và không cho anh cơ hội được mạnh mẽ và độc lập. Nói cách khác, tôi đã lấy đi cơ hội trải qua cực khổ để trả nợ nghiệp của anh, hoặc tăng cường chính niệm của anh. Đây có phải là từ bi thật sự không?
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/16/214387.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/28/113421.html
Đăng ngày 01-01-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản