Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 05-12-2018] Vài ngày trước, một đồng tu gọi cho tôi và nói rằng trông tôi trẻ hơn, hứng khởi hơn và có làn da đẹp hơn. Cô ấy cho rằng tôi đã có một bước đột phá trong tu luyện và muốn tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình tại nhóm học Pháp vào tối đó. Sau khi tôi chia sẻ với nhóm của chúng tôi, tôi đã được đề nghị viết lại kinh nghiệm và thể ngộ của mình để chia sẻ với các học viên khác.

Tìm ra sơ hở

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 17 tháng 11 năm 1998. Chưa đầy một tuần, nhiều căn bệnh nan y của tôi, trong đó có bệnh tim thiếu máu cục bộ, bệnh chàm dị ứng, và mở màng họng bất thường đều đã biến mất. Tôi đã không phải đi khám bác sỹ hay uống một viên thuốc hay chất dinh dưỡng bổ sung nào kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Là một học viên, tôi được trải nghiệm niềm vui được hoàn toàn khỏe mạnh.

Mặc dù toàn quốc ngập tràn những lời dối trá và vu khống Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi chưa bao giờ buông lơi hay bỏ việc học Pháp, luyện công, và làm những gì một học viên nên làm.

Mặc dù tôi luôn giữ vững ý chí tu luyện mạnh mẽ trong tâm, tôi loanh quanh ở một tầng thứ thấp trong một thời gian dài. Vấn đề chính của tôi là tôi luôn cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp. Một lần, khi tôi đang đọc trong trạng thái mơ màng, một giọng nói xấc xược vang lên trong đầu tôi: “Ai nói điều này?” Tôi choáng váng tỉnh ngủ và nghĩ: “Không phải Pháp này do Sư phụ (Lý Hồng Chí) hay sao? Làm sao mình lại có thể mơ màng đến mức thậm chí không nhận thức được là mình đang học Pháp?”

Tôi duy trì việc học ít nhất một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi cũng học các kinh văn khác khi có thời gian. Nhưng cho dù tôi học bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn không thể nắm bắt được ý nghĩa sâu sắc của các lời giảng. Tôi thường cảm thấy mông lung.

Chẳng hạn như Sư phụ Lý giảng:

“Nếu như đó là lời chân thật, mọi người thử nghĩ xem thế giới bên trong hạt cát ấy lại có hạt cát nữa phải không, như thế hạt cát ở bên trong hạt cát ấy lại cũng có tam thiên đại thiên thế giới có phải không? Như vậy thế giới bên trong hạt cát ở bên trong hạt cát ấy cũng lại có hạt cát nữa phải không? Cứ truy mãi xuống như thế thì vô cùng vô tận.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ Tám)

Tôi chưa bao giờ hiểu được mối quan hệ giữa “thế giới” và “hạt cát”. Dường như thể có một rào cản giữa tôi và Pháp.

Một trong những nguyên nhân cho trạng thái u ám của tôi đó là tôi đơn giản là bị nhiễm sâu văn hóa Đảng. Lớn lên và sống trong văn hóa Đảng trong hơn 60 năm, tôi đã kiệt sức vì sự tuyên truyền không ngừng của chế độ. Mặc dù những chiến dịch vu khống của họ chẳng lọt tai nhưng tôi đã trở nên thờ ơ với nhiều vấn đề.

Cố gắng để tẩy sạch tâm trí của mình, tôi đã nghe Cửu Bình, Giải thể văn hóa Đảng và Mục đích cuối cùng của Đảng Cộng sản. Kết quả là những suy nghĩ mất tập trung trong đầu tôi đã giảm đi nhưng tôi vẫn không có được sự thay đổi căn bản.

Tôi không có nhiều nghiệp bệnh trong quá trình tu luyện của mình, nhưng ngay trước Pháp hội New York năm 2017, nó đã xuất hiện mạnh mẽ. Tôi bắt đầu ho và nôn mửa. Tôi khó thở, mất giọng và bị đi ngoài. Cảm giác như thể tôi bị suy tim, và mặt tôi đột nhiên đầy những nếp nhăn. Tôi sụt nhiều cân và làn da chuyển sang màu nâu.

Tôi liên tục hướng nội và biết rằng nếu tôi có thể tìm ra sơ hở của mình và buông bỏ nó, tôi có thể ngay lập tức vượt qua khảo nghiệm. Mặc dù tôi hướng nội, tôi vẫn không thể tìm ra được sơ hở của mình. Không biết được nguyên nhân, tôi coi tất cả các triệu chứng đó như là việc Sư phụ loại bỏ nghiệp lực cho tôi và tôi chỉ tín Sư tín Pháp. Tôi không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ niệm bất hảo nào và cuối cùng đã vượt qua khảo nghiệm và các triệu chứng cũng biến mất.

Trước Pháp hội tại Washingon D.C năm 2018, hai tay tôi bị lở loét đến mức tôi gần như không thể tự chăm sóc cho bản thân. Điều này đã từng xảy ra trước đây trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng chưa bao giờ đến mức như thế. Tôi hướng nội thật sâu nhưng không thể tìm ra lý do thực sự cho việc này, cũng không tìm thấy sơ hở cơ bản của mình trong tu luyện.

Trước Pháp hội tại Úc năm nay, khi tôi đang viết bài chia sẻ kinh nghiệm, tôi muốn viết về hai trải nghiệm về nghiệp bệnh mà tôi vừa nêu trên. Tôi nghiêm túc hướng nội về lý do tại sao tôi gặp phải những khổ nạn đó thì đột nhiên một suy nghĩ rõ ràng xuất hiện trong tâm trí tôi và sơ hở cơ bản của tôi trở nên rõ ràng: Tôi đã nghi ngờ Pháp ở hai phương diện.

Về phương diện thứ nhất, Sư phụ đã giảng:

“Vào 20 tháng Bảy, 1999 tôi đã đẩy toàn bộ các học viên [theo học Đại Pháp] trước 20 tháng Bảy đến vị [trí] rồi, đẩy đến vị trí tối cao của chư vị.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ)

Mặc dù tôi thuộc về lớp những học viên trước 20 tháng 7, tôi nghi ngờ việc tôi thuộc về nhóm đó bởi vì tôi tin rằng mình đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp quá trễ trong đời.

Thứ hai. Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta cần lập tức trăm mạch đều khai [thông]” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ Tám)

Nhưng tôi lại nghi ngờ các kênh năng lượng của mình chưa được mở ngay từ đầu. Khi tôi đọc lại đoạn Pháp này, tôi biết rằng đó chính là điểm hóa từ bi của Sư phụ, và tôi thừa nhận rằng mình thực sự đã nghi ngờ như vậy. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì đã không thực sự tin tưởng Sư phụ!

Tôi biết Phật Pháp là vô biên, vậy tại sao tôi đã không tin vào Sư phụ khi Ngài đề cập tới những vấn đề này trong Pháp? Nó có thể là sơ hở chết người trong tu luyện của tôi!Tôi hướng nội sâu hơn nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân sâu xa đã khiến tôi không tín Sư tín Pháp.

Gần đây, tôi đọc được một bài chia sẻ kinh nghiệm “Thể ngộ sâu sắc hơn về nghiệp bệnh” đã truyền cảm hứng cho tôi và giúp tôi tạo ra một bước đột phá trong thể ngộ. Một học viên đã viết: “Khi tôi đọc câu này trong Chuyển Pháp Luân ‘Tào Tháo nghe vậy liền tưởng rằng Hoa Đà muốn lấy đầu của mình’, một giọng nói vang lên trong đầu tôi: ‘Suy nghĩ đó do khối u nói ra!’”

Anh ấy ngộ ra rằng khối u trong não Tào Tháo là một linh thể xấu xa và nó ở đó để lấy đi mạng sống của ông ta, hoàn trả những món nợ của ông ta từ tiền kiếp. Khối u đã tạo ra một ý nghĩ trong đầu Tào Tháo rằng Hòa Đà muốn lấy mạng ông ta. Tào Tháo không biết rằng suy nghĩ này không phải là bản thân ông ta. Do đó ông ta tin vào ý nghĩ đó và đã giam Hoa Đà. Cuối cùng Hoa Đà chết. Không tiến hành phẫu thuật mở não để lấy khối u theo đề nghị của Hoa Đà, linh thể trong khối u này cuối cùng đã lấy đi mạng sống của Tào Tháo.

Từ bài viết này, tôi nhận thức được rằng sự nghi ngờ của tôi với Sư phụ và Pháp không phải là con người thật của tôi. Tôi suy ra rằng những suy nghĩ tiêu cực đó chắc hẳn phải được tạo ra từ nghiệp lực của tôi. Nghiệp lực này sợ bị thanh trừ trong quá trình tu luyện của tôi, do đó nó cố gắng hết sức để can nhiễu tôi bằng cách phản ánh sự nghi ngờ vào trí não tôi. Mục đích là tạo ra sơ hở trong tu luyện của tôi và làm tôi mất niềm tin vào Sư phụ và Pháp. Mục đích cuối cùng là khiến tôi thất bại trong tu luyện. Tôi đã bị mê lạc bởi nghiệp tư tưởng và đã sai lầm cho rằng nó chính là con người thật của mình trong hơn 10 năm!

Nhưng tôi không dừng lại ở đó. Khi tôi hướng nội sâu hơn nữa, tôi tự hỏi bản thân: “Làm cách nào mà nghi tâm này lại tồn tại trong tâm trí tôi trong một thời gian dài đến thế? Cái gì đã nuôi dưỡng nó? Tại sao tôi không thể phân biệt chúng với những suy nghĩ của chính bản thân mình?”

Phân tích của người học viên về lý do Tào Tháo bị thao túng bởi linh thể của khối u đã giúp tôi hiểu sâu hơn. Anh ấy viết: “Tại sao nguyên thần của Tào Tháo có thể bị linh thể này thao túng vào thời điểm then chốt đó? Con người có những chấp trước như nghi ngờ, sợ hãi, phòng thủ và tự cho mình là đúng. Những chấp trước này cung cấp cho những linh thể xấu xa một trường nghiệp lực để tồn tại và chúng có thể dễ dàng qua mặt chủ nguyên thần của người đó.”

Khi tôi tìm kiếm những nguyên nhân này trong bản thân mình, tôi nhận ra rằng tôi cũng có nghi tâm và tự cho mình là đúng. Nhưng vào lúc đó, tôi không nhận ra rằng tôi cũng có tâm sợ hãi và tự bảo vệ bản thân. Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ rằng tôi ở trong một căn phòng trống lớn. Có cửa sổ với rèm che ở trên tường. Các cửa sổ thì lớn, nhưng những tấm màn che thì nhỏ. Dù tôi cố gắng thế nào đi nữa để kéo rèm che xuống, chúng vẫn không thể che kín các cửa sổ. Tôi sợ rằng mọi người bên ngoài có thể nhìn qua cửa sổ.

Khi tỉnh dậy, tôi ngộ ra rằng trên thực tế, tôi đã có tâm sợ hãi và tự bảo vệ bản thân. Khi suy ngẫm, tôi nhận ra rằng trong môi trường của Đảng cộng sản, hầu hết mọi người đều có nghi tâm mạnh mẽ và tâm tự bảo vệ bản thân. Tôi dần dần buông bỏ được những chấp trước này khi mới tu luyện, nhưng bởi vì tôi đã bị bắt giam phi pháp hai lần và bị giám sát cả ngày lẫn đêm trong một thời gian dài, chúng đã được kích hoạt trở lại mà tôi không nhận biết được.

Tôi nghĩ rằng tôi đã buông bỏ được nghi tâm và tâm tự bảo vệ bản thân khi tôi tới Úc nhưng sau khi có giấc mơ đó, tôi nhận ra rằng chúng chưa bị loại bỏ hoàn toàn tận gốc rễ; chỉ là chúng trở nên yếu hơn.

Do đó, khi nghiệp tư tưởng phản ánh những nghi ngờ vào tâm trí tôi, nó phù hợp với nghi tâm của tôi, tâm sợ hãi, tâm tự bảo vệ bản thân và tâm tự cao tự đại. Điều này khiến tôi không thể nhận ra rằng các chấp trước của mình đang được nghiệp lực gia cường.

Sau khi tôi gỡ bỏ được nghi tâm bị nghiệp tư tưởng đẩy vào tâm trí của mình và buông bỏ được các chấp trước đã nuôi dưỡng nghiệp tư tưởng đó, tôi cảm thấy rằng rào cản giữa tôi và Pháp đã biến mất. Tôi có thể học Pháp với sự háo hức và không còn bị ám ảnh bởi cơn buồn ngủ nữa. Nếu đôi khi tôi cảm thấy hơi buồn ngủ, tôi có thể dễ dàng vượt qua nó. Và tôi có thể dễ dàng ngộ được ý nghĩa sâu xa hơn của Pháp.

Bây giờ, tôi cảm thấy rằng tôi đang trở lại tu luyện như thưở ban đầu. Tôi biết rằng tôi có rất nhiều chấp trước cần phải loại bỏ và tôi phải tinh tấn hơn nữa vì đã gần tới giai đoạn cuối cùng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/5/378023.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/13/174618.html

Đăng ngày 01-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share