Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-11-2015] Tiếp theo Phần 1, Phần 2

3. Tham dự khóa giảng ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên

Sau khi khóa giảng ở Đại Liên kết thúc, Sư phụ thấy chúng tôi không muốn xa Ngài, nên đã bảo chúng tôi rằng: “Tháng 6 có một khóa giảng ở Thành Đô. Chư vị hãy cùng tôi đến núi Nga Mi.”

Tôi cùng một vài học viên đã bay tới Thành Đô. Tài xế taxi kể với chúng tôi rằng đã xảy ra một đợt hạn hán khá nghiêm trọng kéo dài mà chỉ mới kết thúc cách đây vài ngày. Trời bắt đầu mưa vào ngày Sư phụ đến Thành Đô. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã ban phúc lành cho thành phố.

Những ngày chúng tôi ở đó trời đều mưa. Chúng tôi và Sư phụ ở cùng khách sạn. Mỗi ngày, khi chúng tôi đi cùng Sư phụ đến lớp, trời ngừng mưa. Buổi tối, sau khi trở về, trời lại bắt đầu mưa ngay lập tức. Lần nào cũng như vậy, vì thế không ai trong chúng tôi phải lo mang ô khi rời khỏi khách sạn.

Chủ nhật hôm đó, các học viên địa phương đã mời Sư phụ và chúng tôi tới thăm một số danh lam thắng cảnh. Khi chúng tôi đang trèo lên núi Thanh Thành, Sư phụ nói: “Nhìn tôi có vẻ thoải mái, nhưng thực tế tôi đang gánh chịu nghiệp lực to lớn cho các học viên. Tôi phải giải quyết vô số những mâu thuẫn và món nợ của chư vị trong lịch sử. Cảm giác như có ba ngọn núi lớn đang đè lên tôi. Thật khó để tôi cất từng bước. Nhưng nếu tôi không gánh chịu nghiệp lực cho các học viên, không ai trong các vị có thể tu luyện.” Tôi đã khóc sau khi biết những gì Sư phụ phải chịu đựng vì chúng tôi. Tôi tự nhủ mình sẽ làm bất kỳ điều gì để giảm bớt gánh nặng cho Sư phụ.

Mọi người đều đẫm mồ hôi trong khi leo núi. Sư phụ mua cho chúng tôi dưa chuột và nói: “Dưa chuột tốt cho các vị. Chúng làm dịu cơn khát, đồng thời cũng làm bớt đói.” Mọi người đều cười.

Có một đạo quán trên núi Thanh Thành. Sư phụ dẫn chúng tôi vào trong và giảng cho chúng tôi về con người hiện đại đã trộn lẫn hai trường phái Phật gia và Đạo gia như thế nào. Khi chúng tôi rời đi, tôi nghe thấy một vị Đạo sĩ nói về chúng tôi: “Họ không phải người thường. Đây là một nhóm người phi thường!” Tôi nói với Sư phụ những gì mà tôi nghe được. Ngài nhìn vị đạo sĩ và nói: “Vị này căn cơ cũng không tệ lắm.”

Núi Nga Mi là một trong bốn ngọn núi nổi tiếng của Phật giáo Trung Quốc. Khi chúng tôi đến đó, mưa ngừng rơi, trời lạnh và có sương mù. Chúng tôi biết thời tiết sẽ rất lạnh khi ở trên đỉnh núi, vậy nên tôi hỏi Sư phụ xem chúng tôi có nên mua một vài chiếc áo khoác không. Ngài bảo chúng tôi hãy chỉ mua một vài cái áo choàng che mưa. Tôi đã dùng 10 nhân dân tệ để mua mười cái áo che mưa, Sư phụ nói rằng Ngài không cần dùng.

Chúng tôi đi cáp treo tới Kim Đính. Một học viên nói với Sư phụ: “Con nhìn thấy một con rồng.” Sư phụ ra hiệu để cô ấy nói nhỏ lại. Tôi hỏi Sư phụ xem có thật là rồng hay không. Ngài nói với tôi rằng: “Có. Chẳng những bên trong mà bên ngoài khoang cáp treo cũng có rồng đang nâng khoang xe.”

Trên đỉnh núi, các khách du lịch khác mặc áo khoác mùa đông dày. Tôi chỉ mặc y phục mùa hè và áo mưa mỏng. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Tôi cảm thấy có hơi ấm dâng lên từ bàn chân. Tôi không thể nhìn được rõ qua lớp sương mù, vì vậy tôi đã nhắm mắt lại. Khi nhắm mắt, tôi thấy một vị kim Phật đang ngồi ở đó đả tọa. Vị Phật biến mất, sau đó tôi thấy những tia sáng lấp lánh. Tôi mở mắt và nhìn lên bầu trời, trước mắt tôi là những vị Phật khổng lồ, vị này kế tiếp vị kia. Một số họ trông giống các vị Bồ Tát và một số vị trông giống Phật Thích Ca Mâu Ni. Tôi không nhận ra được hết tất cả các vị Phật.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và chỉ nhìn. Họ đang tỏa sáng rực rỡ, tôi không thể tiếp tục mở mắt. Tôi quay đầu sang bên phải và có thêm các vị Phật xuất hiện. Điều tương tự xảy ra khi tôi xoay đầu sang bên trái. Thường thì tôi không thể nhìn được gì bằng Thiên Mục trừ khi Sư phụ muốn tôi nhìn được. Những gì tôi nhìn được vào hôm đó là một món quà từ Sư phụ.

Khi chúng tôi chia sẻ lại những suy nghĩ của mình tại khách sạn, Sư phụ đã đến gặp chúng tôi. Chúng tôi đứng dậy, Sư phụ bảo chúng tôi hãy chia sẻ về những gì mà chúng tôi đã nhìn được vào hôm đó. Học viên Khương từ Quý Châu nói rằng anh đã nhìn thấy các vị Phật, bao gồm Phật Thích Ca Mâu Ni, Phật A Di Đà, Quan Thế Âm Bồ Tát, Chúa Jesus, Đức mẹ Maria, Thánh Jehovah, Bát Tiên và nhiều chư Phật khác mà anh không nhận ra được. Sư phụ nói rằng hôm nay tất cả các vị Đại Phật đã ở đó. Tôi hỏi Sư phụ tia sáng mà tôi đã nhìn thấy là gì. Ngài nói với tôi rằng tôi đã nhìn thấy vũ trụ bị tạc nổ và các ngôi sao bị giải thể.

Sư phụ nói: “Đây, để ta viết cho con một chữ!” Ngài dùng ngón trỏ phải của mình và vạch một chữ “Phật” lớn trên tường. Tôi thấy tia sáng màu xanh lá cây tỏa ra từ đầu ngón tay của Ngài và hỏi xem chữ Phật có ở đó mãi mãi không. Ngài gật đầu nói: “Có, bất cứ ai ở trong căn phòng này đều sẽ nhận được phúc lành.”

Nửa giờ sau, một học viên vào phòng của chúng tôi. Lúc bước vào, cô nói lớn: “Ồ, Sư phụ đã viết một chữ ở đây.” Chúng tôi hỏi cô chữ đó là gì và nó được viết ở đâu. Cô đã trả lời đúng. Chúng tôi khá ngạc nhiên.

Tôi nhớ một câu chuyện mà học viên này từng nói với tôi. Một ngày mùa hè ở Bắc Kinh, cô ngồi bên ngoài cửa. Thời tiết nóng đến nỗi cô nghĩ: “Thật tuyệt nếu có một quả dưa hấu lạnh để Sư phụ giải nhiệt.” Khi cô nghĩ điều này một học viên đến mang theo một quả dưa hấu. Sau đó, cô nghĩ: “Nếu có thêm chút hoa quả khác nữa thì tốt.” Không lâu sau, một học viên khác mang các loại hoa quả khác đến. Cô vô cùng vui mừng khi tất cả mong muốn của cô đều trở thành hiện thực. Khi cô đứng dậy, Sư phụ bước đến cửa và nói với cô bằng nét mặt nghiêm nghị: “Đủ rồi. Con còn muốn bao nhiêu nữa.” Cô biết rằng mình không nên có những suy nghĩ như vậy.

Sau đó, chúng tôi đi thẳng đến Lạc Sơn và thấy một bức tượng Đại Phật. Bức tượng nhìn đã nhiều năm tuổi và có những vết nứt ở một số nơi. Một học viên nói với Sư phụ rằng: “Ông ấy nói ngón chân thứ ba bị đau, lưng bị ẩm.” Tôi cùng bạn học viên đó đi xem chuyện gì đã xảy ra. Ngón thứ ba của bức tượng đã bị nứt và có một người đang đứng trên đó chụp ảnh. Chúng tôi trèo lên và phát hiện ra có một khe nước nhỏ được hình thành sau cơn mưa, khe nước nhỏ nước xuống lưng của bức tượng. Không lạ khi ông than phiền rằng cảm thấy ẩm và khó chịu. Thì ra bức tượng chính là một Pháp thân của Phật. Câu chuyện của những người bị quả báo sau khi đập vỡ các bức tượng trong Cách mạng Văn hóa hẳn là đúng.

Học viên Từ nói với Sư phụ rằng vị Đại Phật nhìn giống một cô gái 15 tuổi. Cô làm cử chỉ bày tỏ sự tôn kính đối với Sư phụ và nói: “Đây là một vị Phật Như Lai.” Sư phụ nói rằng vị Đại Phật Lạc Sơn chỉ có thể nhìn được đến tầng của Như Lai.

Khi đến lúc phải đi, Sư phụ nói lớn: “Chư vị đến từ Thế giới Pháp Luân, hãy đi thôi!” Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi lần đầu tiên nghe Sư phụ nói rằng những học viên chúng tôi đến từ Thế giới Pháp Luân.

Sau khi chúng tôi trở về, tôi nhận ra rằng mình đã không lắp phim vào máy ảnh. Vì vậy, tất cả những bức ảnh mà tôi nghĩ mình đã chụp được trong chuyến đi cùng Sư phụ đều không có. Tôi biết mình có tâm hoan hỉ và hiển thị, vì được chụp ảnh cùng Sư phụ. Hoặc có lẽ một số điều trong chuyến đi nên được giữ bí mật.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/4/318462.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/22/153780.html

Đăng ngày 23-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share