Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 17-12-2014] Một sự cố liên quan đến tiền bạc đã dạy cho tôi một bài học. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, tôi đã quyết định chia sẻ những thể ngộ của mình cùng với các bạn đồng tu.

Vì doanh nghiệp của tôi luôn có nguồn tài chính ổn định, trong nhiều năm qua tôi đã dành dụm được hàng trăm nghìn nhân dân tệ, [số tiền này] tôi dự định sẽ ủng hộ cho các hạng mục của Đại Pháp. Tuy nhiên, những đồng tu mà tôi hỏi đều nói rằng: “Không cần tiền.” Tôi nghĩ rằng vì tôi ít tiếp xúc với các học viên khác, nên tôi không biết được hạng mục nào đang cần tiền.

Vì vậy, tôi đã đưa số tiền đó cho đồng tu Mai – người hay tiếp xúc với các học viên tại các điểm sản xuất tài liệu. Một thời gian sau, tôi hỏi Mai: “Số tiền mà tôi ủng hộ đã dùng chưa?” Cô ấy nói: “Chưa, điểm sản xuất tài liệu này vốn không thiếu tiền.“

Mai và một học viên khác sau đó đã mở một cửa hàng và cần tiền gấp. Dù không hỏi mượn tiền của tôi, nhưng tôi biết cô ấy đang ở trong tình trạng khó khăn [về tài chính].

Vì gặp khó khăn khi vay tiền từ người thường, và chỉ có tôi là có thể giúp đỡ được cô. Vì vậy, tôi đã bảo với cô ấy rằng: “Hãy dùng số tiền mà tôi đã đưa cho chị.” Mai ngay tức thì nói: “Không phải là số tiền đó chị định dành cho Đại Pháp dùng sao?” Tôi nói: “Đã khá lâu rồi và số tiền đó thì vẫn chưa cần dùng đến. Việc kinh doanh của chị hiện đang cần đến nó, vậy hãy dùng nó đi.” Mai đã nói: “Chị phải xác định rõ mục đích mà chị định sử dụng số tiền này là gì?”

Tôi e rằng cô ấy sẽ không nhận số tiền đó, nên tôi đã nói với cô một cách đơn giản: “Số tiền này là của tôi, nên sử dụng nó như thế nào là do tôi quyết định. Lúc đầu tôi có hai mục đích: Một là để cho các học viên Đại Pháp sử dụng và thứ hai là dùng cho các hạng mục của Đại Pháp. Vì các hạng mục Đại Pháp không cần đến nó, tại sao chị lại không thể sử dụng nó nhỉ?” Thực tế, những gì tôi nói về việc để tiền cho các học viên Đại Pháp sử dụng chỉ là quyết định ngay tại lúc ấy, vì lo rằng Mai sẽ không nhận. Cô ấy đã do dự, nhưng cuối cùng thì cũng đã quyết định thuận theo lời đề nghị của tôi.

Nhưng rắc rối đã đến một cách nhanh chóng. Sau khi Mai sử dụng số tiền đó, viêc kinh doanh của cô ấy thường không thuận lợi. Đầu tiên, Sở Công thương mại, Cục Thuế và Sở cảnh sát đã phát hiện ra lỗi của cô ấy. Sau đó, các đồng tu hợp tác với cô ấy đã gặp một loạt các rắc rối. Mọi người đều có ý kiến khác nhau về cách làm thế nào để điều hành việc kinh doanh. Mai đã quen dựa vào người khác, nhưng giờ đây cô đã trở thành người điều hành chính việc kinh doanh. Mỗi ngày cô đều phải làm việc từ sáng sớm cho đến tận chiều tối, và không có thời gian để học Pháp hay luyện công.

Cửa hàng nằm trên một khu vực nhộn nhịp, vì vậy lẽ ra nó phải đông khách, tuy nhiên, vì một vài lý do nào đó, không có nhiều khách đến mua hàng. Đôi khi Mai thậm chí còn không có đủ khả năng để trang trải các khoản chi phí. Sau đó, chủ nhà đã nâng tiền thuê từ 100.000 lên đến 150.000 nhân dân tệ. Dù chúng tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để có thể giảm tiền thuê phòng xuống, nhưng việc điều hành kinh doanh vẫn còn khá khó khăn.

Mọi người đã cùng hướng nội, cố gắng tìm ra lý do tại sao tình hình lại như thế này. Tôi nghĩ: “Có thể là vì số tiền mà mình đã cho Mai mượn không nhỉ, vì thế mà cựu thế lực đã dùi vào sơ hở của tôi chăng?” Nhưng tôi đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó: “Tiền là của tôi, việc tôi quyết định dùng nó như thế nào không ai có quyền can thiệp, vấn đề chắc không phải là vì điều này rồi.”

Khi tôi đến cửa hàng của Mai, tôi thấy cô ấy rất khổ não. Cô mới chỉ có kinh doanh một chút mà đã không có khả năng để trả nợ rồi, đôi khi cô ấy rất lo lắng, cô gần như đã bật khóc. Tôi nói: “Nếu chị không thể trả nợ cho tôi, thì hãy coi số tiền mà tôi cho chị mượn như một món quà vậy. Chúng ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng nhau đã quá lâu rồi, giờ đây chúng ta đã là một nhóm, tại sao lại phải thêm căng thẳng vì những sự việc này?” Tôi đã nói nên điều này từ tận đáy lòng của mình. Nhưng thái độ của Mai rất kiên quyết: “Ngay cả trường hợp tôi phải bán đi cửa hàng, tôi vẫn sẽ trả lại tiền cho chị. Học viên Đại Pháp không thể nợ nần được.”

Không lâu sau đó, Mai đã bán cửa hàng. Lúc cô ấy đưa lại cho tôi vài nghìn nhân dân tệ, trông cô ấy giống như là một người lính bị thất trận vậy: kiệt sức vì bỏ ra nỗ lực quá lớn nhưng không thu lại được gì cả. Niềm an ủi duy nhất của cô đó là việc cô đã hoàn trả được món nợ của mình. Trước tình cảnh này, trái tim tôi luôn cảm thấy nặng trĩu, cảm giác rằng trong toàn bộ sự việc này tôi cũng có một phần nguyên nhân, nhưng tôi không biết mình đã sai ở đâu.

Vài ngày trước đây, sau khi đọc được một bài viết của một đồng tu có tựa đề: “Trong tiệm ngộ nhìn thấy vấn đề trường kỳ thua lỗ và kinh doanh (Phần 2)” tôi chợt ngộ ra được vấn đề là gì. Trong bài viết có đoạn: “Nếu nhất thời không cần dùng tới, tôi thấy họ gửi tiết kiệm không động tới, đợi cơ hội lần sau. Nhưng số tiền này không thể dùng được, bởi vì thực tế số tiền này không thuộc về bất kỳ một người nào. Nếu dùng số tiền này đầu tư, cựu thế lực sẽ can nhiễu rất lớn, dễ thua lỗ, như vậy sẽ tạo nghiệp lớn.”

Mặc dù những gì đồng tu này thấy được chỉ là từ góc độ tầng thứ tu luyện của anh ấy và có thể không chính xác nhưng nó vẫn khiến tôi chấn động.

Vì vậy, lý do Mai thất bại có thể là vì số tiền mà tôi đưa cho cô ấy. Tôi đã từng có suy nghĩ: “Số tiền này là để cho Đại Pháp sử dụng.” Mặc dù Mai giữ số tiền đó trong một thời gian khá lâu và vẫn chưa dùng đến nó, tuy nhiên nó vẫn là tiền dành cho Đại Pháp. Mục đích dùng số tiền đã được định sẵn rồi.

Cũng giống như trong thời cổ xưa, các vị hoàng đế tích trữ lương thực để sử dụng trong các tình huống khẩn cấp, tuy nhiên ngay cả khi không có thảm họa, điều đó không có nghĩa là quan lại có thể sử dụng nó. Trường hợp này bản chất của tình huống thay đổi rồi. Tà ác đã thấy rõ: Tiền này là cấp để Đại Pháp dùng, vậy làm sao các vị có thể thay đổi điều đó một cách đơn giản như vậy được? Nó [tà ác] đã tìm được một cái cớ để bức hại và can nhiễu chúng ta, khiến chúng ta phải trả giá đến cùng.

Tôi nhận ra rằng, đối với tài nguyên của Đại Pháp, tôi đã mắc lỗi nghiêm trọng. Mặc dù số tiền trông như có vẻ là tài sản cá nhân của tôi, tuy nhiên, nó cũng là một nguồn tài nguyên của Đại Pháp. “Dành cho Đại Pháp sử dụng” có nghĩa là nó không thuộc về bất cứ ai, [và không phải] để cho ai khác sử dụng.

Các bạn đồng tu của tôi: hãy dĩ Pháp vi Sư, và xin hãy từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì chưa đúng đắn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/17/301595.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/25/147445.html

Đăng ngày 23-01-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share