Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 07 – 11 – 2013] Con xin kính chào Sư phụ từ bi! Xin chào các bạn đồng tu!
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi trở nên bận rộn với việc theo đuổi sự nghiệp. Nhằm tiến thân, tôi đã bắt đầu uống rượu khi người quản lý gây sức ép. Một đêm năm 2005, tôi tỉnh dậy trong lúc vẫn còn say. Tôi cảm thấy thất vọng vì cuộc đời của mình lại thành ra như thế này, và sâu thẳm bên trong, tôi rên rỉ: “Mình có thực sự muốn sống như thế này không? Mình đã từng tu luyện Pháp Luân Công. Mình từng là một người tu luyện Chân, Thiện và Nhẫn! ”
Tôi quyết định rằng bất chấp áp lực từ cha mẹ và công ty, tôi sẽ quay lại tu luyện Pháp Luân Công. Ngày hôm sau, tôi đi tìm các đồng tu mà tôi đã từng biết. Cuối cùng tôi đã tìm thấy người chưa bao giờ ngừng tu luyện, và tôi đã lại có thể đọc những bài giảng của Sư phụ.
Tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì sự chăm sóc và cứu độ từ bi của Ngài trong tất cả những năm qua, nhờ vậy mà tôi có thể kiên định tu luyện Đại Pháp. Tôi viết ra những kinh nghiệm tu luyện của mình dưới đây với hy vọng rằng có thể cung cấp cái nhìn sâu sắc cho các học viên trẻ để giúp họ tránh đi đường vòng trong tu luyện tương lai.
Trí huệ khai mở thông qua học Đại Pháp
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Khi đó, tôi mới 13 tuổi. Một đêm nọ, khi tôi đến nhà ông nội, ông đang luyện công. Tôi không biết ông đang làm gì và làm theo các động tác của ông. Sau đó tôi cảm thấy rất khỏe. Ông nội nói với tôi: “Đây là Pháp Luân Công.” Cái tên có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ đã nghe nó ở đâu. Ông tôi nói: “Hôm nay, ông thấy người ta tập ở quảng trường, vì vậy ông đã học một chút. Chúng ta hãy đi đến đó vào ngày mai và luyện công với họ.”
Đấy là cách tôi được giới thiệu về Pháp Luân Công, và sau đó tôi nhận ra rằng mình đã được an bài để tu luyện.
Thật không may, cha mẹ tôi rất nghiêm khắc với việc học ở trường của tôi và không cho phép tôi tu luyện Pháp Luân Công. Mỗi khi tôi quyết định: “Mình sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ” và đi đến điểm luyện công để luyện công buổi sáng, tôi lại lo lắng rằng họ sẽ mắng tôi. Khi tôi tham dự nhóm học Pháp vào buổi tối, tôi cũng “sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ”. Tôi nghĩ rằng: “Ngay cả khi mình chỉ học được một chút Pháp ngày hôm nay, cũng sẽ là không uổng công. Còn việc sẽ phải đối mặt với những lời trách mắng khi quay về như thế nào, bây giờ mình sẽ không nghĩ tới nữa!”
Vì sợ bị mắng, tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi đi ra ngoài. Tuy nhiên khi luyện công hay học Pháp, tôi lại rất trầm tĩnh, ôn hòa và cảm thấy rằng tâm tính của mình được đề cao. Năng lượng từ bi này có thể làm tan biến mọi tiêu cực. Thật bất ngờ, cha mẹ tôi không nói gì khi tôi trở về nhà.
Thử thách đầu tiên tôi gặp phải sau khi bắt đầu tu luyện là cân bằng giữa thời gian học Pháp và học ở trường. Tôi nghĩ, tại sao mình phải đi học? Đó là để tiếp thu kiến thức và các nguyên tắc của cuộc sống. Bây giờ, Sư phụ đã ban cho tôi những nguyên lý này và tôi phải học chúng cho tốt. Tuy nhiên, tôi phải chú ý đi học vì đây là trách nhiệm của một học sinh và đó cũng là điều một học viên nên làm vì chúng ta phải làm người tốt ở bất cứ đâu.
Ban đầu, tôi phải đối mặt với nhiều khó khăn, chẳng hạn như phải thức dậy từ rất sớm để luyện công và sau đó cũng phải làm bài tập vào ban đêm. Tôi làm xong bài tập về nhà rất khuya và lúc đó, tôi đã rất buồn ngủ. Nhưng việc nào quan trọng hơn? Làm bài tập hay học Pháp?
Vì vậy mỗi tối, tôi rời nhà sớm hơn nửa tiếng để học Pháp trước khi làm bài tập. Dù phải thức khuya thế nào để làm xong bài tập, tôi cũng cố gắng học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Dù vào buổi sáng tôi mệt mỏi thế nào, tôi vẫn buộc bản thân phải thức dậy đúng giờ.
Ban đầu, việc này rất khó khăn. Khi thực sự không muốn thức dậy vào buổi sáng, tôi sẽ nói với bản thân mình: “Đừng để ý tới cơn buồn ngủ và hãy thức dậy ngay!” Ngay khi chân tôi vừa chạm mặt đất, tôi liền cảm thấy tỉnh táo và cơn buồn ngủ đã biến mất!
Sau khi hoàn thành bài tập, tôi nghĩ: “Mình mệt mỏi quá. Mình nên nhanh chóng đi ngủ.” Mỗi khi điều này xảy ra, tôi sẽ nhắc nhở bản thân mình: “Điều mình thực sự muốn học là Pháp và mình vẫn chưa làm. Nếu đi ngủ bây giờ, mình sẽ lãng phí ngày hôm nay. Học Pháp mới là việc chính trong ngày.” Khi cầm sách lên, tôi ngay lập tức cảm thấy tỉnh táo và nhìn thấy Sư phụ mỉm cười với tôi. Từ đó về sau, dù khuya thế nào hay buồn ngủ thế nào sau khi hoàn thành bài tập, tôi sẽ ngay lập tức trở nên tỉnh táo khi cầm sách Pháp lên và bắt đầu học.
Khi không ngừng luyện công, đầu óc của tôi ngày càng trở nên sáng suốt hơn và tôi có thể nhớ mọi thứ rất nhanh chóng. Một lần nọ, giáo viên ngữ văn của tôi đã cho chúng tôi thời gian để học thuộc lòng hai bài văn cổ trong lớp học. Những người khác đều nỗ lực để ghi nhớ trong khi tôi nhìn chúng một cách bình tĩnh và chăm chú hai lượt. Sau đó, tôi bắt đầu làm bài tập toán. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ hoàn thành bài tập về nhà ở trường và học Pháp vào tối hôm đó.
Giáo viên ngữ văn của tôi không hài lòng khi thấy tôi đang làm bài tập toán và bảo tôi đứng lên. Cô ấy nói: “Cô bảo em học thuộc lòng hai bài này. Em đã làm chưa?” Tôi nói rằng tôi đã học thuộc lòng chúng. Giáo viên không tin tôi và bảo tôi đọc một chút. Tôi bắt đầu đọc đoạn đầu tiên và khi tôi đọc xong, cô ấy nói đó không phải là đoạn mà cô ấy muốn.
Vì vậy, tôi đọc đoạn thứ hai và khi tôi sắp đọc xong, giáo viên lại cố ý nói rằng không phải là đoạn đó. Vì vậy, tôi đọc đoạn thứ ba. Khi giáo viên thấy rằng tôi đã học thuộc lòng phần đầu của tác phẩm, cô ấy nghĩ rằng tôi có thể không nhớ đoạn cuối cùng, vì vậy cô ấy nói: “Hãy đọc đoạn cuối cùng.”
Tôi cũng đã đọc được đoạn cuối cùng và cả lớp vỗ tay và cổ vũ cho tôi. Giáo viên nói: “Em giỏi lắm. Em được sự cho phép của cô để làm bài tập toán.”
Tôi có thể dễ dàng hiểu được những điều các giáo viên dạy trên lớp và tôi có thể hoàn thành bài tập rất nhanh. Điều này giúp tôi có thêm thời gian để học Pháp. Chúng bổ sung cho nhau, càng học Pháp nhiều, trí huệ của tôi càng được khai mở và tôi có thể dễ dàng nắm bắt những điều các giáo viên dạy. Tôi hiểu được nhiều điều ngay khi nhìn thấy chúng.
Việc học ở trường trở nên nặng hơn khi gần đến kỳ thi trung học, nhưng việc học ngày càng trở nên dễ dàng hơn đối với tôi. Đồng thời, một số khả năng siêu thường giúp tôi học đã xuất hiện và tôi có thể hoàn thành bài tập nhanh hơn và có thời gian để học Pháp.
Một ngày nọ, cha tôi trở về nhà và hào hứng nói: “Cha nghe một vài giáo viên nhận xét rằng con là học sinh thông minh nhất trong lớp. Những đứa trẻ khác phải học tập chăm chỉ trong khi đối với con thì rất dễ dàng. Con thực sự có tài!”
Thực ra, có một học viên trẻ khác trong lớp của tôi cũng khá giỏi. Cậu ấy từng là một học sinh cá biệt không bao giờ chịu học hành tử tế. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cậu ấy đã chăm chú nghe giảng trên lớp. Giáo viên khen ngợi cậu ấy là học sinh tiến bộ nhanh nhất và có sự thay đổi rõ rệt nhất. Cả lớp đã vỗ tay khen ngợi cậu ấy.
Chệch khỏi Đại Pháp
Năm 1999, tôi học trung học và không thể đi đến điểm học Pháp thường xuyên. Ở nhà, cha mẹ tôi không cho phép tôi học Pháp và luyện công. Dần dần, tôi ngày càng buông lơi. Khi bức hại bắt đầu, trước những lời bôi nhọ vu khống Đại Pháp và Sư phụ, tôi không biết điều gì đang xảy ra và không biết phải làm gì. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng Sư phụ đã thừa nhận điều này như là một khảo nghiệm cho người dân và các học viên. Vào thời điểm đó, suy nghĩ của tôi hoàn toàn phù hợp với cựu thế lực và nhiều điều trong thể ngộ của tôi đã lệch khỏi Pháp.
Dần dần, những suy nghĩ của tôi thay đổi và tôi không còn chiểu theo các Pháp lý, nhưng tôi đã không nhận ra điều này. Tôi chỉ cảm thấy rằng khi học Pháp, tôi không còn cảm nhận được sự tiến bộ nhanh chóng mà tôi từng có trước kia. Cha mẹ tôi đã phá hủy các sách Đại Pháp của ông nội tôi. Ông bị họ đe dọa nên cũng không dám nói chuyện với tôi về việc tu luyện nữa. Sau đó, khi lên đại học, tôi không thể liên lạc với ông nội và không còn đọc những bài kinh văn gần đây của Sư phụ. Tôi đã hoàn toàn bị phong tỏa bởi cựu thế lực mà không nhận ra rằng tôi đang dần dần trượt dốc.
Tôi chỉ biết rằng sâu thẳm bên trong, tôi cảm thấy đau đớn và hối tiếc sâu sắc. Vì vậy, tôi bắt đầu chơi điện tử để làm tê liệt bản thân mình. Sau đó, tôi bị mất kiểm soát và đôi khi tôi đã ngồi chơi thâu đêm.
Năm 2004, một học viên phân phát DVD giảng chân tướng về màn kịch tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn đến ký túc xá đại học của chúng tôi. Tôi đã bị sốc sau khi xem nó – hóa ra vụ tự thiêu là lừa đảo! Tôi đã có một đêm mất ngủ. Mình đã làm gì trong suốt những năm qua! Tôi cực kỳ tức giận! Sau này khi nằm mơ, tôi thấy rằng trước đây tôi đã ký một thỏa thuận với một số vị Thần rằng tôi phải tách ly khỏi Đại Pháp trong mười năm. Có vẻ như phần biết của tôi đã bị ức chế bởi vì sau khi thức dậy, tôi đã dần dần và hoàn toàn quên giấc mơ này.
Sau khi tốt nghiệp, tôi bận rộn với công việc và bị người quản lý ép uống rượu. Nửa đêm nọ, tôi thức dậy trong trạng thái say xỉn và thẳm sâu bên trong, tôi rên rỉ: “Mình có thực sự muốn sống như thế này không? Mình đã từng tu luyện Pháp Luân Công. Mình từng là một người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu cuộc sống của mình không chứa đựng Chân-Thiện-Nhẫn, mình thà chết còn hơn!”
Ngày hôm sau, tôi đi tìm các đồng tu mà tôi biết. Cuối cùng tôi đã tìm thấy người vẫn luôn kiên định. Một lần nữa, tôi lại có thể đọc các bài giảng của Sư phụ và bắt đầu tu luyện trở lại.
Đột phá những can nhiễu của cựu thế lực
Tu luyện là nghiêm túc. Khi tôi bắt đầu tu luyện trở lại, cha mẹ tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi đang đọc sách Đại Pháp. Kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ, họ luôn kiểm soát tôi chặt chẽ và không cho phép tôi tu luyện. Bây giờ, Đại Pháp đang bị bức hại và họ thậm chí còn đáng sợ hơn. Đặc biệt là với mẹ tôi, bà rất căng thẳng và buộc tôi phải đồng ý ngừng tu luyện. Lúc đó, tôi đành đồng ý bừa với bà và định bụng sau này sẽ thuyết phục bà rằng tôi đang làm đúng.
Sau đó, tôi kể với các đồng tu điều đã xảy ra và một số học viên nghĩ rằng vì tôi vừa tu luyện trở lại, nói điều này để an ủi mẹ cũng không phải là sai. Kết quả là, vài ngày sau, tôi đã bị bức hại. Cảnh sát xông vào nhà tôi, lấy lý do rằng có sách Đại Pháp trong máy tính của tôi để bắt tôi.
Nhiều suy nghĩ người thường trong tôi bắt đầu nổi lên: “Tôi chưa kết hôn, làm thế nào tôi có thể tìm được một người vợ trong tương lai?” “Tôi không thể giữ được việc làm dịch vụ dân sự và cha mẹ tôi sẽ không hiểu tôi…” Nhưng tại thời điểm cuối cùng, tôi đã có suy nghĩ này: “Cuối cùng mình đã có thể tu luyện. Chắc trong tù cũng có các học viên. Mình có thể học Pháp và luyện công với họ.”
Khi nghĩ về tu luyện, thắt lưng của tôi đột nhiên bật tách và mở ra. Tôi giật mình nhưng chợt hiểu rằng mình đang được khai ngộ. Tôi chắc chắn sẽ đi ra ngoài một cách an toàn.
Hóa ra cảnh sát đã thực sự lên kế hoạch trong một thời gian dài để bắt tôi. Khi tôi bị cầm tù tại trại giam, tôi thấy tình hình rất ảm đạm. Cha mẹ tôi sợ rằng sự căng thẳng tinh thần sẽ khiến tôi sụp đổ nên họ đã nhờ người đến an ủi tôi. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ ổn và chắc chắn sẽ được thả.
Có một tù nhân trong trại giam hỏi một câu đố lạ để làm khó những người khác. Nhiều người đã cố gắng giải nó trong hai ngày nhưng không có kết quả. Một người nói rằng hãy để cho tôi, một học viên Pháp Luân Công, thử trả lời. Tôi đã thầm cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để tôi có thể chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp cho họ.
Sau khi nhìn câu hỏi, câu trả lời đã xuất hiện ngay trong đầu tôi. Khi tôi nói câu trả lời thành tiếng, tất cả bọn họ đã vô cùng bất ngờ và thốt lên: “Giỏi quá! Giỏi quá!” Tù nhân đó cũng nói: “Tuyệt vời! Tôi thật ngưỡng mộ bạn!”
Một người đàn ông trẻ nói lớn: “Tôi phải tập Pháp Luân Công sau khi được thả mới được.” Một người đàn ông lớn tuổi đi thỉnh nguyện và bị bắt đã bắt tay tôi và nói to: “Tôi tin bạn. Tôi muốn thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Làm thế nào để thoái?”
Bởi vì vừa mới tu luyện trở lại, tôi không hiểu rõ về tam thoái. Vì vậy, tôi chỉ nói với ông ấy rằng ông phải ghi nhớ trong tâm rằng ông không còn là thành viên của ĐCSTQ.
Câu chuyện về khả năng giải câu đố của tôi nhanh chóng lan rộng đến các tù nhân khác và hầu hết họ đã thay đổi quan điểm về Pháp Luân Công. Trong những ngày ở trại giam, có vẻ như tôi đang được ở trong một vòng tròn bảo vệ. Não của tôi cũng trống rỗng và tôi không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào.
Một vài ngày sau đó, tình hình thay đổi nhanh chóng vì những tài liệu khởi tố gửi lên thành phố đã bị ai đó chặn lại và không được chấp thuận. Lúc đầu, tưởng như không có cách nào để giải cứu tôi nhưng sau đó hóa ra các lãnh đạo của công ty tôi, những người trong sở cảnh sát và bộ phận kiểm tra kỷ luật đã đến nói chuyện với tôi và nói chuyện với giám đốc đồn cảnh sát, yêu cầu thả tôi ra. Vị giám đốc đồn cảnh sát đã bắt tôi không thể chịu được áp lực này nhưng lại không muốn thả tôi ra. Do đó, ông ấy gửi tôi đến một trung tâm tẩy não.
Khi bị gửi đến trung tâm tẩy não, không hiểu sao tôi lại trở nên hôn mê. Những người đó rất sợ hãi, vì người thân và lãnh đạo ở công ty tôi thường đến để yêu cầu thả tôi và để tôi được trở lại làm việc. Sau đó, một lãnh đạo từ thành phố đến và nói với những người ở trung tâm tẩy não: “Các anh phải giải thích rõ trường hợp này. Nếu các anh có thể giải thích tội danh rõ ràng, thì hãy xử lý anh ấy. Nếu các anh không thể, đừng kéo dài mãi thế.” Vì vậy, tôi đã được trở về nhà vào ngày hôm sau.
Tuy nhiên, tôi đã bị một đặc vụ ĐCSTQ, người đã ở cùng tôi tại trung tâm tẩy não, lừa ký. Anh ta nói dối rằng tôi chỉ cần ký một chữ là được và không cần viết gì cả. Kết quả là, tôi đã bị rơi vào bẫy và hợp tác với tà ác. Tôi cũng vô tình để cho cựu thế lực một cái cớ để tiếp tục bức hại tôi.
Áp lực trong không gian khác đã không giảm đi khi tôi trở về nhà. Ông nội tôi rất căng thẳng về việc tôi bị bắt giữ bất hợp pháp. Ban đầu, ông vẫn đang rất khỏe mạnh, nhưng đột nhiên nghiệp bệnh nghiêm trọng đã bắt đầu xuất hiện. Một vài ngày sau khi tôi trở về, ông đã qua đời.
Khi ông nội tôi qua đời, mẹ tôi thầm nói với tôi: “Khi những người khác qua đời, họ bị xích lại và dẫn đi bởi các âm binh. Tại sao nhiều thiên thần đến đón ông khi ông qua đời vậy? Tu luyện Pháp Luân Công thật khác biệt!”
Sau khi ông nội qua đời, tôi còn lại một mình và phải đối mặt với nhiều áp lực hơn. Những người thân của tôi đã không hiểu và nghĩ rằng tôi đang tự tìm rắc rối. Lãnh đạo công ty tôi cũng nghĩ rằng tôi đang gây rắc rối cho họ bằng việc tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi không biết làm thế nào để đột phá môi trường áp lực này, vì vậy tôi tiếp tục học Pháp trong tuyệt vọng. Dần dần, tôi hiểu ra rằng đây không phải là tu luyện cá nhân, và tôi nhớ ra một số Pháp lý trong tu luyện Chính Pháp.
Tại thời điểm này, các hắc thủ của cựu thế lực đã vươn tới công ty của tôi và bắt đầu can nhiễu. Công ty đã gọi cho cha mẹ tôi để đe dọa và ép buộc cha tôi ký “cam kết không tu luyện” thay cho tôi.
Mẹ tôi đã rất tức giận trước việc này đến nỗi bà ấy lên cơn đau tim và phải đưa đến bệnh viện. Khi xe cứu thương đến, tất cả mọi người trong công ty biết điều gì đã xảy ra. Tôi cầu xin Sư phụ không để cho mẹ tôi chết để mọi người không hiểu lầm Đại Pháp. Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng miễn là tôi bước đi một cách chân chính thì không ai dám gây rắc rối và mẹ tôi sẽ ổn.
Khi lấy thư cam kết và xé nó đi, tôi đột nhiên thấy thoải mái. Tất cả các trường không gian của tôi trở nên trong sạch ngay lập tức. Tôi biết rằng an bài của cựu thế lực đã bị phá vỡ.
Khi tôi trở về nhà, mẹ tôi đang chờ tôi và làm tôi ngạc nhiên khi nói với tôi rằng lúc bà đang nằm trong xe cứu thương, bà đột nhiên cảm thấy tỉnh táo và trước đây chưa bao giờ cảm thấy tràn đầy năng lượng như vậy. Bà đã xuống xe và đi về nhà. Bà cảm thấy rất khỏe và thoải mái. Bà nói: “Điều này thật tuyệt vời!”
Cha tôi vẫn còn lo lắng rằng các lãnh đạo của tôi sẽ gây khó dễ cho tôi. Tôi nói với ông ấy rằng thiện và ác đang giao tranh và tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông ấy. Ông ấy cao hứng nói: “Con là đứa con trai rất xuất sắc. Sư phụ của con rất xuất sắc. Rất nhiều điều đã xảy ra trong mấy ngày qua, nhưng con vẫn có thể vượt qua một cách an toàn. Sư phụ của con đang bảo vệ con.”
Tôi không biết liệu mình có quá đáng không khi xé tờ giấy cam kết. Vì vậy, đêm đó tôi tìm một đồng nghiệp và hỏi anh ấy nghĩ gì về việc này. Anh ấy đã giơ ngón tay cái lên và nói: “Xuất sắc. Chúng tôi biết điều gì đang xảy ra.” Sau đó, không còn rắc rối nào xảy ra nữa. Thay vào đó, những điều tốt đẹp đã đến.
Tập trung cứu độ chúng sinh
Can nhiễu sẽ giảm bớt khi chúng ta bước trên con đường chân chính và có đủ chính niệm. Môi trường học Pháp của tôi đã trở nên tốt hơn và tôi có nhiều năng lượng hơn khi làm ba việc.
Một ngày nọ, tôi đi đến cổng của một ngôi làng để dán áp phích. Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ hãi và phát chính niệm ngay lập tức để loại bỏ nó. Tôi nhận ra rằng dù nhân tố tà ác nào xuất hiện, tôi cũng phải loại bỏ chúng bởi vì tôi đến đây để cứu người. Ngay lập tức, trường không gian của tôi trở nên trong sạch.
Khi tôi chuẩn bị rời đi sau khi dán các áp phích, một người qua đường đi qua và anh ấy nhìn lại những thứ tôi vừa mới dán lên. Anh ấy đọc to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Anh ấy hét lên phía sau tôi: “Đợi đã! Bạn có DVD không?” Thật tình cờ là tôi có mang theo một DVD Thần Vận và đưa cho anh ấy. Anh ấy đã rất vui.
Tôi thường xuyên để các DVD Thần Vận trong xe của mình và lái xe đến các địa điểm khác nhau. Tôi sẽ dừng xe khi nhìn thấy người trên đường và giới thiệu chương trình Thần Vận cho họ và tặng họ các DVD. Đôi khi, tôi phát được hơn 200 DVD trong một chuyến đi.
Một lần nọ, khi tôi tặng một người DVD Thần Vận, ông ấy nói: “Pháp Luân Công phải không? Tôi không muốn.” Người bên cạnh ông ấy đã xem DVD Thần Vận của năm ngoái và hỏi liệu ông ấy có thể có nó không. Tôi mô tả những nội dung tuyệt vời trong đĩa DVD. Người ban đầu từ chối đã lắng nghe một cách tò mò và rõ ràng là ông ấy muốn có một đĩa nhưng lại ngại hỏi. Vì vậy, tôi đã tặng ông ấy một đĩa. Tôi nói: “Hãy nhìn xem, tôi dám phân phát các DVD, còn các ông thì không dám xem?” Ông ấy đã cười phá lên và nhận đĩa.
Tôi đi đến một thành phố và ngay sau khi tôi nói rằng tôi đang phát tặng các DVD Thần Vận, một người đàn ông la lớn: “Các DVD Thần Vận của năm nay này!” Ngay lập tức, rất nhiều người vây quanh tôi. Tôi đã phát tất cả các DVD trong vòng một vài phút và họ nói rằng họ mong muốn Thần Vận sẽ sớm đến Trung Quốc.
Kết luận
Một lần nọ khi đang ngồi thiền, tôi nhìn thấy tất cả các chi tiết của một sự việc từng xảy ra khi tôi còn nhỏ:
Khoảng năm 1992, tôi đã mơ thấy cùng một giấc mơ vào mỗi đêm. Tôi mơ thấy tôi rớt từ một nơi rất cao và không thể nhìn thấy kết thúc. Tôi cứ rơi và rơi. Sợ hãi, tôi tỉnh dậy. Tôi có giấc mơ này trong một vài ngày và trong những giấc mơ, tôi tiếp tục rơi và không bao giờ chạm đất.
Lần cuối cùng, tôi mơ thấy tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất, và tôi sợ hãi thức dậy. Khi tôi lay nhẹ cha tôi, ông ấy nói: “Con lại có ác mộng bị rơi xuống à?” Tôi hỏi ông ấy: “Ai là Lý Hồng Chí hả cha? Lần này, khi rơi xuống đất, con thấy một ông già với bộ râu trắng. Ông ấy nói với con rằng con phải tìm một người nào đó tên là Lý Hồng Chí.”
Bây giờ tôi hiểu ra giấc mơ đó là để nói với tôi rằng vũ trụ nơi tôi đến đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Nếu không được kiểm soát, nó sẽ bị phá hủy. Ông già đó nói với tôi rằng chỉ bằng việc dám mạo hiểm tất cả mọi thứ và đi xuống thế giới con người để tìm Sư phụ, tôi mới có hy vọng. Tuy nhiên, tôi cũng có thể bị hủy hoại trong thế giới con người.
Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng miễn là tôi đi xuống, vũ trụ này sẽ có một tia hy vọng! Vì vậy, tôi đã nhắm mắt lại và nhảy xuống. Ông già đó đã đi theo tôi để chắc chắn rằng tôi sẽ tìm kiếm Sư phụ. Ông ấy nói với tôi rằng tôi phải tìm thấy Ngài.
Trong kiếp này, tôi đã gặp được cơ hội vạn năm này. Tôi thực sự rất may mắn. Khi tôi hỏi lại cha tôi về khoảng thời gian mà tôi gặp ác mộng đó và hỏi ông ấy rằng liệu tôi có thể tìm thấy Sư phụ ở đâu, ông ấy nói rằng ông ấy đã quên việc này từ lâu.
Tất cả mọi người đến đây vì Pháp nhưng có bao nhiêu người đã bị mê lạc trong thế giới con người hoặc bị tà đảng lừa dối mà quên mất thề nguyện lịch sử của mình. Các đệ tử Đại Pháp phải làm tốt ba việc vì đó là những thệ nguyện mà chúng ta đã thề với Sư phụ trước khi tới đây, và cũng là mong ước của chúng sinh trong thế giới của chúng ta.
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/7/明慧法会–万幸-我终于找到了师父-282012.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/12/143140.html
Đăng ngày 17-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.