Bài viết của một đệ tử ở Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-09-2013] Một buổi sáng tháng 04 năm 2012, chồng tôi, cũng là một học viên, đột nhiên xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh nghiêm trọng. Anh bảo tôi: “Đừng lo. Anh là sinh mệnh do Đại Pháp tạo nên. Anh không sợ chết, nhưng anh không thể chết vì sinh mệnh của anh là tới đây để để chứng thực Pháp.”

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)

Nhờ có niệm này, anh ấy đã khiến một trong những bệnh viện tiếng tăm nhất ở hành phố chúng tôi chứng kiến kỳ tích.

Phản ứng đầu tiên của chúng tôi

Sau đó, chúng tôi cùng nhau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, đọc Luận ngữ và Hồng Ngâm. Cùng lúc đó, lời yêu cầu các bạn đồng tu hỗ trợ phát chính niệm của chúng tôi đã truyền tới khắp các khu vực của thành phố.

Khoảng 2 giờ chiều hôm đó, chồng tôi rơi vào trạng thái hôn mê. Khoảng 10 giờ tối cùng ngày, chồng tôi đã hôn mê sâu. 5 giờ sáng hôm sau, anh ấy vẫn ở tình trạng hôn mê sâu. Tôi phải làm gì bây giờ? Hôm đó là ngày nghỉ lễ và chúng tôi dự định sẽ ăn tối với ba mẹ chồng. Họ đều là người thường, nếu như họ đến, nhìn thấy chồng tôi trong tình trạng như vậy, sẽ không ai có thể ngăn được họ đưa anh ấy tới bệnh viện.

Nghĩ cho người khác

Tôi biết với chính niệm đó của chồng tôi, anh ấy sẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn cần nghĩ cho người thường. Đến bệnh viện không có nghĩa là chúng tôi đang cầu sự giúp đỡ từ bác sĩ.

Vì vậy tôi quyết định đưa anh ấy tới bệnh viện. Tôi cũng báo cho người em rể của anh ấy. Khi chồng tôi được đưa vào phòng chụp CT, tôi tự nhủ: “Sư phụ, dù cho kết quả như thế nào chúng con sẽ đi tiếp trên con đường Sư phụ đã an bài cho chúng con.” Theo lời bác sĩ, chồng tôi không còn hi vọng gì nữa vì có ổ xuất huyết rộng trên thân não của anh ấy. Các bác sĩ thậm chí còn khuyên không nên nhập viện vì cũng sẽ vô ích.

Tuy nhiên, các bác sĩ đã nhầm. Họ không biết rằng sinh tử của người thường, con người không thể kiểm soát; nhưng đệ tử Đại Pháp là có Sư phụ bảo hộ, [sinh tử của họ] chẳng lẽ lại do một người thường phán quyết sao? Các học viên đều tự tin và biết mình phải làm gì.

Bốn ngày

Ngày đầu tiên trong bệnh viện, người em rể của chồng tôi đề nghị chúng tôi chuẩn bị hậu sự. Chồng tôi đã bảo cậu ấy đừng lo lắng quá. Nhưng cậu em rể không tin và đã tìm đến một người bạn của mình là bác sĩ chuyên khoa ở bệnh viện khác. Vị bác sĩ này nói với tôi rằng: “Nếu còn chút niềm tin thì hãy cầu nguyện.” Cô ấy biết rằng y học hiện đại không thể cứu sống chồng tôi và chỉ còn cách cầu xin thần linh mà thôi. Tôi nói với cô ấy rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Cô ấy trả lời: “Được, vậy chị hãy cầu nguyện. Mạng sống của anh ấy giờ phụ thuộc vào vận may của anh ấy.” Và ngày thứ nhất đã trôi qua.

Ngày thứ hai, bác sĩ kiểm tra và đã nói rằng chúng tôi hãy chuẩn bị cho hậu sự cho anh ấy.

Em rể của chồng tôi bắt đầu lo lắng: “Hãy chuẩn bị hậu sự thôi. Nếu không sẽ quá muộn.” Những học viên khác và tôi nói rằng: “Đừng lo lắng. Anh ấy sẽ ổn thôi.”

Khoảng giữa trưa, một đồng tu đang phát chính niệm bên cạnh giường chồng tôi thì anh ấy tỉnh dậy và nói với mọi người trong phòng bao gồm cả những bệnh nhân và người thăm nuôi khác rằng: “Mạng sống của tôi là do Pháp Luân Đại Pháp cấp cho.” Dù giọng anh không được rõ ràng nhưng mọi người đều có thể nghe chính xác anh nói gì.

Ngày thứ ba, bác sĩ tới khám, sau đó rời đi mà không nói gì về việc chuẩn bị hậu sự.

Đêm đó, chồng tôi liên tục trở mình và kim truyền dịch gắn ở tay anh ấy rớt ra mấy lần. Hai đồng tu khác và tôi không biết chuyện gì đang xảy ra và hỏi chồng tôi: “Anh đang cố gắng làm gì đó?” Anh dốc hết sức để trả lời: “Về nhà.” Tôi đã minh bạch ý của anh ấy, nên đã gọi y tá xuống để tháo kim truyền dịch ra. Sau khi tháo xong, chồng tôi ngủ ngon hơn. Lúc đó đã quá 11 giờ đêm, y tá mời tôi gặp bác sĩ để ký một số giấy tờ. Tôi đã không đọc kỹ lắm vì nghĩ rằng đó chỉ là một số thủ tục pháp lý.

Khi huyết áp chồng tôi lên tới 200, tôi có hơi lo lắng. Tôi hướng nội và nhận ra mình có chấp trước quá nhiều vào chỉ số huyết áp cũng như biểu hiện sức khoẻ của anh. Huyết áp có thể là chỉ số quan trọng đối với người thường nhưng nó lại là một giả tướng để khảo nghiệm người tu luyện. Khi tôi tống khứ chấp trước đó đi và bắt đầu phát chính niệm cùng với các đồng tu khác, huyết áp của chồng tôi giảm từ 200 xuống 190 và sau đó là 170.

Ngày thứ tư, khi tôi nói với em rể của anh về việc thu xếp đưa chồng tôi xuất viện thì cậu ấy bắt đầu mắng tôi và thậm chí đe doạ sẽ giết tôi. Tôi không hề động tâm bởi những lời nói tiêu cực và đe doạ này. Thay vào đó, tôi nghĩ về việc làm sao để cứu cậu ấy. Cuối cùng, cậu ấy quyết định hỏi mẹ chồng tôi. Khi tới bệnh viện, tâm tư của bà rất bất ổn định. Cuối cùng bà đã thương lượng với chồng tôi là sẽ ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa rồi sẽ về nhà, chồng tôi cũng đã đồng ý.

Duy trì chính niệm

Đối với việc có nên về nhà hay không và việc thảo luận quyết định với người thường, các bạn đồng tu đã có nhiều ý kiến khác nhau. Tôi biết rằng tất cả những gì mà các bạn đồng tu muốn là duy hộ Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp và giúp chúng tôi không đi chệch khỏi Pháp. Tôi muốn gửi sự biết ơn tới họ vì sự chân thành và tốt bụng này.

Vào lúc đó, một số bạn đồng tu nói với tôi rằng tôi không nên nghe lời của bất kỳ ai mà hãy đưa chồng của tôi trở về nhà ngay. Tôi vẫn lằng nghe nhưng không nói nhiều với họ về điều này. Tôi nhớ lại một đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

“…chư Thần thì khác, chư Thần nhìn vũ trụ trong phạm vi năng lực của mình nên cùng một vấn đề thì tất cả các lạp tử đều cho xuất ra kết quả, chư Thần nhìn một cách lập thể, nhìn vấn đề toàn diện mọi mặt, vì vậy khi chư Thần an bài thì đạt được mục đích ở nhiều mức độ.” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương)

Tôi không lo sợ rằng mạng sống của chồng tôi có thể bị nguy hiểm vì tôi biết rằng quá trình tịnh hoá cần mất một khoảng thời gian. Vậy nên tôi chú trọng việc để người thường chứng kiến được sự thần kỳ của Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng: “Mình ở đây là để cứu chúng sinh chứ không phải để huỷ hoại chúng sinh. Tôi cần phải dựa vào chấp trước của họ để có thể cứu họ.”

Thử thách ở nhà

Sau khi trở về nhà, hoàn cảnh đã thay đổi, nhưng yêu cầu của Đại Pháp với chúng tôi không hề thay đổi. Người thường và các học viên thường có những cái nhìn khác nhau và cách hành xử cũng khác nhau. Thật khó để có thể viên dung được cho tốt, không đi ngược lại với các nguyên tắc của Đại Pháp, và có thể khiến cho người thường có thể lý giải. Một trong những vấn đề là việc uống thuốc.

Khi xuất viện, bác sĩ đã kê một số loại thuốc để ổn định huyết áp của chồng tôi. Tôi không muốn cho chồng tôi uống nhưng gia đình tôi không hiểu điều đó. Dù gia đình của anh đã chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của anh nhưng cũng thật khó để cho họ có thể hoàn toàn đồng ý với quan điểm của người tu luyện. Các đồng tu đã thảo luận với chồng tôi và nói anh ấy nên kiên định trong vấn đề này. Và các đồng tu cũng gia tăng cường độ và mật độ phát chính niệm để loại bỏ và tiêu trừ các can nhiễu khác nhau.

Ban đầu tôi quan sát mẹ chồng để chắc rằng bà ấy không cho chồng tôi uống bất cứ loại thuốc nào. Sau đó, anh ấy đã nói với tôi rằng: “Em và mẹ cứ cãi nhau suốt. Hãy để anh lo việc này.” Tôi hướng nội và nhận ra tâm chấp trước vào tâm lo sợ về tác dụng tiêu cực của thuốc người thường.

“Nhưng tu luyện chính là để đề cao, chư vị đã có thể xả chấp trước này, thế thì sao không xả bỏ luôn bản thân việc sợ chấp trước đó? Xả nó vô lậu ấy chẳng phải là xả cao hơn nữa là gì?” (Vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Cuối cùng, tôi cũng đã loại bỏ tâm chấp trước đó.

Sau đó, các bạn đồng tu và chồng tôi cùng nhau thảo luận vấn đề này với mẹ anh ấy, và đã thuyết phục thành công mẹ anh trong việc để anh tuỳ ý uống thuốc hay không.

Một vấn đề nữa là chồng tôi không thể tự di chuyển, hay làm vệ sinh cá nhân. Thông qua việc phát chính niệm, học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm, vấn đề này đã được giải quyết nhanh chóng. Chúng tôi ngày càng ngộ thêm nhiều điều từ Pháp. Chồng tôi từ từ gia tăng thời gian luyện công. Trong khi luyện công, mồ hôi của anh chảy ra thành một vũng trên sàn. Ý chí kim cương của đệ tử Đại Pháp đã phá tan sự chống đỡ của tà ác. Anh đã hồi phục rất nhanh, đã có thể đi lại được. Một tháng sau, anh đã có thể lái xe.

Thức tỉnh và biết ơn

Sau khi chứng kiến quá trình hồi phục và sự thần kỳ của Đại Pháp, cả gia đình anh đều thay đổi và biết ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ vô tư của họ. Hơn nữa, em rể của chồng tôi hoàn toàn thay đổi. Cậu ấy nói với chúng tôi rằng: “Trước đây em đã không hiểu nhiều về Pháp Luân Công. Bây giờ thì em đã thật sự hiểu anh chị. Các bạn đồng tu của anh chị thật chân thành và tốt bụng. Họ không hề có chút vụ lợi nào. Những gì họ làm, gia đình của chúng ta không thể làm được.

Tôi hiểu rằng khi đối mặt với ma nạn, chúng ta nên giao tất cả cho Sư phụ. Nhờ có Sư phụ gia trì, nhờ có Sư phụ điểm hóa, tôi mới có thể đạt được vững chắc như kim cương.

Con xin cảm tạ Sư tôn vĩ đại đã từ bi bảo hộ và điểm hóa cho con đường tu luyện của con. Nếu chỉ có tự bản thân mình thì tôi có thể làm được gì đây. Tôi cũng xin gửi lời biết ơn tới các bạn đồng tu đã giúp tôi trong suốt giai đoạn khó khăn vừa qua.

Trên đây là thể ngộ giới hạn tại tầng thứ của tôi. Nếu có gì thiếu sót xin các bạn đồng tu hãy từ bi chỉ ra.

Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình bằng một câu trong bài “Lời cảnh tỉnh” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ:

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên —Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/7/正念配合同修-闯过生死-279098.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/10/142647.html

Đăng ngày 12-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share