Bài viết của một học viên từ tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01 – 08 – 2013] Tôi là một nông dân. Một học viên khác đã dạy tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Thu năm 2005. Lúc đó tôi khoảng 38 tuổi.

Cha tôi sống ở làng bên. Vào sáng ngày 18 tháng 09 năm 2006, một người hàng xóm đã đưa ông đến nhà tôi. Sự xuất hiện của ông khiến tôi bị sốc. Kể từ khi tôi đến thăm ông vài ngày trước đó, ông đã trở nên rất yếu. Bàn chân và cẳng chân của ông bị sưng lên khiến ông đau đớn và không thể đi lại được. Ông cũng nói lắp bắp không mạch lạc. Tôi đã lo lắng đưa ông đến bệnh viện.

Sau khi chúng tôi đến viện, các bác sĩ đã chỉ chúng tôi đưa cha đến khám ở nhiều khoa khác nhau. Sau một tuần điều trị, tình trạng của ông trở nên tồi tệ hơn. Mu và gót bàn chân của ông sưng phồng, bàn tay ông cũng vậy.

Chúng tôi phải giúp ông làm cả những việc đơn giản như ngồi dậy trong một vài phút; suốt cả ngày ông chủ yếu là nằm. Ông không thể tự đi bộ, và toàn cơ thể ông đều đau nhức. Lưng của ông gần như bị thối rữa. Ông chỉ có thể ăn vài thìa sữa chua mỗi ngày.

Các hóa đơn y tế của ông cũng ngày càng chồng chất. Thậm chí sau nhiều xét nghiệm, các bác sĩ vẫn không thể đưa ra một chẩn đoán cuối cùng và chỉ nghi ngờ ông mắc bệnh gan hoặc thận. Cha tôi đã được giữ lại bệnh viện để xét nghiệm thêm.

Sau khi mất thêm một tuần nữa và tiêu tốn hàng ngàn nhân dân tệ chi phí y tế, ông được chuyển đến một bệnh viện được trang bị tốt hơn. Tuy nhiên, sức khỏe của ông vẫn không được cải thiện.

Tôi đã nói chuyện với giám đốc bệnh viện (bạn tôi), và ông ấy cố gắng an ủi tôi. Tôi biết cha tôi sẽ không thể qua khỏi.

Tôi phải đưa cha về nhà vào đầu tháng Mười. Đến lúc đó, ông đã hoàn toàn kiệt sức. Tất cả bạn bè và hàng xóm của tôi lặng lẽ bàn về việc lo hậu sự cho ông.

Vào lúc đó, tôi nhớ ra mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng thời gian đó, một học viên khác cũng đến thăm cha tôi. Chúng tôi đã cùng nhau giảng chân tướng về Đại Pháp cho cha tôi.

Tôi nói với ông: “Con biết chúng ta đã đến hai bệnh viện và tiêu tốn hết sáu ngàn nhân dân tệ, nhưng bệnh của cha vẫn không được chữa khỏi. Chúng ta không đủ khả năng đi đến bệnh viện khác. Cha nên chân thành nhẩm niệm trong tâm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ Nhưng cha không nên truy cầu chữa bệnh. Rồi phép màu sẽ xảy ra.”

Cha tôi lặp đi lặp lại những từ trên trong một tuần, sau đó ông có thể ngồi dậy khoảng 10 phút và tự đi bộ một chút. Sau nửa tháng, chân của ông không còn sưng nữa, và ông có thể đi bộ 10 mét. Vị giác của ông cũng bắt đầu phục hồi. Hai mươi ngày sau, các chỗ sưng của ông gần như biến mất, và việc tiêu hóa của ông trở lại bình thường. Ông thậm chí còn có thể đi bộ từ phòng mình đến phòng ăn.

Sau khi chân thành nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” trong suốt hai tháng, cha tôi đã hồi phục và thậm chí còn lên cân.

Bạn bè và hàng xóm của tôi đã phải sửng sốt thốt lên: “Thật kỳ diệu!”

Khi giám đốc bệnh viện gọi điện hỏi thăm tình trạng của cha tôi và biết được rằng bệnh tật của ông đã biến mất, ông ấy vô cùng ngạc nhiên. “Ông đã đi đâu vậy?” ông ấy hỏi. Tôi nói với ông ấy rằng chúng tôi không đi bất cứ đâu. “Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Đó là điều không thể! ” ông ấy nói. Ông ấy đã coi bệnh của cha tôi là vô phương cứu chữa.

Tôi đã chứng kiến ​​quyền năng kỳ diệu của Đại Pháp khi tôi thực sự tin vào Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí. Chính Sư phụ từ bi, vĩ đại đã cứu mạng cha tôi.

Kể từ đó, bảy thành viên khác trong gia đình của tôi, bao gồm cha mẹ tôi, vợ tôi, và ba đứa con của chúng tôi, tuổi từ 8 đến 75, cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Toàn bộ gia đình của tôi sống dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ. Chúng tôi không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của mình với sự cứu độ của Sư Phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/1/新学员-十几千伏高压打到父亲身上之后-277463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/9/141924.html

Đăng ngày 22-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share