Bài viết của Bạch Liên, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26 – 08 – 2012] Tôi kết hôn vào năm 1993. Tôi tự phụ đến mức mà chồng tôi phải đáp ứng mọi nhu cầu của tôi. Ở nhà, bất cứ điều gì tôi nói đều phải được thực thi. Là một người phụ nữ có  ý chí mạnh mẽ, tôi không khoan dung đối với những người khác. Hơn nữa, tôi rất sắc sảo trong kinh doanh, khôn ngoan trong vấn đề tiền bạc và rất thạo giao dịch theo đường cửa sau. Bằng sự quyết đoán của mình, chẳng phải cuộc sống nên thuận theo ý muốn của tôi sao? Nhưng ngược lại – tôi không có đến một ngày thoải mái.

Từ năm 1993 – 1994, tôi đã mấy lần bị sẩy thai. Sau khi phải nằm trên giường khoảng một năm, cuối cùng tôi đã sinh được một cậu con trai.  Từ đó trở đi, tôi bị mất ngủ, trở nên rụt rè và quá thận trọng, đồng thời lại thường có những suy nghĩ dại dột. Tôi thường xuyên phải đến gặp bác sỹ và hóa đơn viện phí của tôi lên đến hàng nghìn nhân dân tệ mỗi năm. Sau đó, tôi trở nên ngày càng yếu hơn và nhiều bệnh khác xuất hiện: viêm bể thận, viêm gan HBV, viêm hang vị dạ dày, viêm ruột, thiếu máu và những bệnh khác nữa. Xương cốt của tôi trở nên rệu rã. Cân nặng của tôi giảm từ 65 kg xuống còn khoảng 45kg. Cố chữa trị trong vô vọng, tôi đã gặp rất nhiều bác sỹ Tây y, DDông y và thậm chí cả thầy cúng. Nhưng không một ai có thể chữa khỏi cho tôi. Hệ tiêu hóa của tôi thậm chí còn không thể tiêu hóa nổi cháo. Một lần tôi chỉ ăn ít thịt lợn, mà hậu quả là tôi đã phải nằm bẹp trên giường và không ăn được gì trong chín ngày. Mặc dù không ăn nhưng tôi lại cảm thấy chướng bụng và tiêu chảy liên tục. Sự chịu đựng này thật là thống khổ.

Trong khi tìm kiếm phương thức chữa trị, tôi đã tìm thấy Đại Pháp và có một cuộc sống mới

Vào tháng 10 năm 1994, một đồng nghiệp đã nói với tôi rằng chị dâu của anh ấy bị đột quỵ. Sau khi tham dự các khóa học Pháp Luân Công với sự giúp đỡ của những người khác ở Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam, chị ấy đã hoàn toàn bình phục. Lúc đó tôi không tin, tôi cười và nói, “Làm sao nó lại có thể kỳ diệu đến vậy? Chẳng lẽ sự bất tử là có thật à?”

Khi đến thăm em gái tôi, cô ấy để ý thấy bộ dạng ốm yếu của tôi nên khuyên tôi nên bỏ ra 20 nhân dân tệ để đến học một môn khí công gần nhà cô ấy. Lúc đó tôi đang chơi mạt chược và gạt cô ấy đi, rồi nói: “Chị đi còn không vững, nói gì đến luyện công.” Sau đó, một người bạn tốt của tôi đã khuyên tôi nên học Pháp Luân Công. Cô ấy nói, “Pháp Luân Công là Pháp môn của Phật gia. [Pháp Luân Công] sẽ loại bỏ bệnh tật và nâng cao thể chất.” Tôi đã chú ý đến câu nói này. Tôi nghe nói rằng không lâu nữa ông chủ của tôi sẽ dừng thanh toán cho các khoản chi phí về y tế, vì vậy sẽ rất khó khăn khi tự mình phải trả hàng nghìn nhân dân tệ mỗi năm! Sau khi nghe thấy rằng học Pháp Luân Công là miễn phí, tôi đã quyết định học thử.

Tôi đã dành thời gian nghỉ trưa ở nhà đồng nghiệp của tôi để học các bài công pháp, mỗi ngày một bài. Trong bảy ngày đó, tôi đã không còn bị tiêu chảy, nhu động ruột của tôi lần đầu tiên trở lại bình thường sau mười năm. Tôi do dự mua một bát mì lớn. Tôi đã ăn hết sạch! Ồ, Pháp Luân Công lại có thể kỳ diệu đến vậy sao? Tôi hỏi mượn một số cuốn sách từ đồng nghiệp của tôi. Anh ấy nhìn tôi cứ như thể tôi từ trên trời rơi xuống và hỏi: “Tôi chỉ có một cuốn sách [để đọc] và chị có thể hiểu được không nhỉ?” Tôi nài nỉ và hứa sẽ trả lại cuốn sách ngay sau khi đọc xong. Cuối cùng anh ấy đã đồng ý và đưa cuốn Pháp Luân Công cho tôi. Sau khi tôi đọc xong một lượt, tôi cảm động sâu sắc: Tôi hiểu nguyên nhân mà tôi phải chịu đựng rất nhiều bệnh tật từ khi còn trẻ là bởi vì tôi quá độc đoán, quá ích kỷ và quá khôn ngoan.

Ngày hôm sau khi tôi trả lại cuốn sách, đồng nghiệp của tôi hỏi “Chị đọc xong rồi sao? Chị hiểu được những gì?”  Tôi lắp bắp và chỉ có thể nói, “Tôi… cuốn sách này dạy tôi trở thành một người tốt. Cuốn sách này không phải do một người bình thường viết – nó được viết bởi một bậc thánh nhân.” Anh ấy lại nhìn tôi một lúc và nói, “Ồ, vậy ra chị cũng biết ‘bậc thánh nhân’ là gì!

Nhớ lại thời gian đó, tôi không thể trách móc những người coi thường tôi. Tôi đã thực sự hao tổn tâm huyết mưu cầu danh vọng và lợi ích cá nhân. Tôi đã rời xa Đạo lý [làm người] biết bao!

Cuối cùng, vào ngày 22 tháng 10 năm 1994, tôi đã đắc Pháp! Qua việc đọc các sách Đại Pháp, tôi hiểu được rằng tu luyện liên quan đến việc đề cao tâm tính. Con người phải coi nhẹ những lợi ích cá nhân. Con người phải khoan dung với những người khác, chân thành, từ bi và trở thành một người tốt dựa trên tiêu chuẩn “Chân – Thiện – Nhẫn”. Tôi không còn muốn làm một người như trước kia nữa.

Tại công xưởng, công việc của tôi là nhặt ra những kén tằm bị lỗi và tôi được trả lương dựa trên khối lượng tằm bị lỗi. Để tăng thêm thu nhập, tôi đã từng làm việc một cách qua loa và cố tình ném vào đó một số kén tằm tốt. Tôi càng kiếm được lợi thì công ty lại càng thiệt hại. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi nghiêm túc hơn trong công việc của mình. Mặc dù kiếm được ít tiền hơn trước nhưng tôi cảm thấy thoải mái bởi vì tôi biết rằng công ty bị thiệt hại ít hơn.

Tôi càng học Pháp thì tôi càng cảm thấy xấu hổ. Trước đây, trong kinh doanh, để tối đa hóa lợi nhuận, tôi đã chuyển gỗ từ thị trấn của mình để bán ở các thành phố. Tôi bán gỗ chất lượng thông thường với giá như của gỗ chất lượng cao. Tôi dùng mánh khóe lợi dụng những người khác và nghĩ rằng mình thật “thông minh”. Tôi thực sự rất ngu xuẩn! Cuối cùng những gì đến với tôi là bệnh tật và tôi phải chịu đựng ngày này qua ngày khác. Trước đó tôi đã nghĩ đến việc tự tử để kết thúc mọi thứ nhưng vì con trai nhỏ tôi đã không làm điều đó.

Khi tôi hiểu được những việc làm sai trái của mình và quyết định trở thành một người tốt thực sự, Sư Phụ bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Vào ngày nghỉ cuối tuần, tôi bắt đầu run lên và bị tiêu chảy. Chất thải có lẫn máu, mủ trong đó, và có mùi rất kinh khủng. Đến ngày thứ hai, tôi hết tiêu chảy và có thể đi làm một cách dễ dàng. Không cần một viên thuốc nào, bệnh viêm hang vị dạ dày mà tôi từng phải chịu đựng cả chục năm đã hoàn toàn được chữa lành. Giờ đây tôi khỏe mạnh biết bao? Theo lời của chồng tôi thì tôi “có thể nhai được cả đá.

Trước đây, tôi không thể làm việc và chỉ có thể ngồi ở nhà một cách vô dụng. Giờ đây, hàng ngày tôi có thể đạp xe chín cây số để đi làm. Tôi có thể dễ dàng xách mỗi tay một thùng nước leo sáu tầng cầu thang, lau nhà, nấu ăn, giặt quần áo. Tôi tự nguyện làm việc nhà một cách vui vẻ. Sau khi đắc Pháp, chẳng có việc khó nào là khổ nạn cả.

Chồng tôi thức tỉnh và hối lỗi

Vào tháng 07 năm 1999, kẻ độc tài Giang Trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo Pháp Luân Công. Những đám mây đen đột nhiên bao trùm, những tin đồn và những lời vu khống phô thiên cái địa. Chồng tôi trở nên thất lạc trong ảo tưởng và sợ hãi vì cảnh sát bắt giữ các học viên và lục soát nhà của họ ở khắp nơi. Như bị ám ảnh bởi một điều gì đó, anh ấy đã cãi nhau với tôi và không cho phép tôi tiếp tục tu luyện.

Ban đầu, anh ấy cố gắng để “thay đổi tôi bằng cách thuyết phục:” miễn là tôi từ bỏ tu luyện, anh ấy hứa sẽ chăm sóc cho tôi như trước đây (sau khi tôi bắt đầu tu luyện và sức khỏe của tôi được cải thiện, anh ấy đã dừng làm mọi việc nhà và chờ thức ăn được bê đến tận giường). Tôi không đồng ý với anh ấy bởi vì tôi biết đó không phải là điều mà một người tốt muốn! Sau khi sự thuyết phục của anh ấy không có tác dụng, anh ấy chuyển sang thái độ gay gắt hơn. Anh ấy chơi mạt chược, tính khí cáu bẳn, xé sách Đại Pháp, ném lung tung các đĩa nhạc luyện công và nhiếc móc Sư phụ cùng Đại Pháp. Anh ấy gán nhãn cho tôi là phản cách mạng chống phá Đảng và cố gắng ép buộc tôi ly dị [anh]. Tôi cảnh báo anh ấy không được phạm phải những hành động tà ác chống lại Đại Pháp, chống lại Phật Pháp nếu không anh ấy sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt trong tương lai. Anh ấy vỗ ngực và nhổ nước bọt, “Trừng phạt à? Tôi không sợ trừng phạt! Tôi không tin vào Thần! Phật Pháp à? Nếu cô có thể thì cô hãy thử bay lên đỉnh tháp nước bên kia con phố xem nào!” Anh ấy cư xử như một kẻ côn đồ, một phần tử của ĐCSTQ tà ác.

Một lần, khi anh ấy thấy tôi định đi ra ngoài, anh ấy liền ném cái chảo xuống nền nhà khiến thức ăn vung vãi khắp nơi. Thấy rằng tôi không phản ứng lại, anh ấy tìm một chiếc rìu và dọa sẽ chặt chân tôi. Không hề dao động, tôi vẫn tiếp tục đi ra để thỉnh nguyện cho Đại Pháp và giảng chân tướng. Nếu không có Đại Pháp, có thể tôi đã chết từ lâu rồi. Làm sao tôi có thể để cho bè lũ vô lại phỉ báng Đại Pháp?

Cuối năm 2000, tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp, bị treo lên và bị công an đánh đập một cách tàn bạo. “Bốp! Bốp!” Họ đánh tôi bằng một cái dùi cui to như một chai bia nhưng tôi không hề cảm thấy đau một chút nào. Cuối cùng dùi cui đã bị gãy. Khi công an đã mệt lử, họ tống tôi vào một trại giam, nơi mà tôi bị giam giữ gần một năm. Chồng tôi nhiều lần đòi ly hôn nhưng tôi biết đó không phải là mong muốn thật sự của anh ấy vì vậy tôi không đồng ý.

Vào tháng 08 năm 2001, tôi trở về nhà và bị sốc khi thấy anh ấy đang nằm trên ghế sôpha, gầy như một bộ xương và cuộn tròn như một con mèo. Là một người đã xin gia nhập lực lượng không quân, anh ấy đã từng mạnh mẽ và khỏe mạnh. Nhưng bây giờ thì…

Anh trai của anh ấy ôm anh ấy và khóc. Anh ấy bị tràn dịch: Phổi của anh ấy đầy bong bóng và hai phần ba phổi của anh ấy bị hoại tử. Anh ấy thở hổn hển và phải dùng thuốc để điều trị ung thư gan.

Sau khi hỏi đi hỏi lại,  anh trai anh ấy đã nói cho tôi sự thật về tình hình của anh ấy. Chúng tôi vay mượn tiền khắp mọi nơi để phẫu thuật cho anh ấy. Theo lời bác sỹ thì nếu phẫu thuật khả quan anh ấy có thể sống thêm tám tháng nữa. Sau đó chồng tôi nói: “Như thế thì anh không muốn điều trị. Nếu không chúng ta sẽ mất cả người lẫn của.”

Tôi nảy ra một suy nghĩ. Tôi hỏi xem kế hoạch của anh ấy là gì. Anh ấy trả lời một cách thẳng thắn, “’Tùy em thôi. Chẳng phải em đã khỏi bệnh mà không phải dùng đến bất cứ viên thuốc nào hay sao? Vì vậy anh cũng sẽ chẳng dùng bất cứ viên thuốc nào đâu.” Tôi nói với anh ấy, “Đây không phải là bệnh. Nó được gây ra bởi nghiệp mà anh đã phạm phải khi nhiếc móc Sư phụ và Đại Pháp…” Anh ấy hiểu điều đã xảy ra và chân thành muốn sửa lại những gì đã làm. Anh ấy đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ nhiều lần và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Sau một vài ngày, anh ấy gặp lại bác sỹ. Bác sỹ nhìn anh ấy và nói, “Anh trông giống như một người khác hẳn!”

Chồng tôi hoàn toàn tin tưởng vào Đại Pháp. Kể từ đó, anh ấy hoàn toàn ủng hộ việc tu luyện của tôi. Khi tôi phát các tài liệu giảng chân tướng, Cửu Bình về Đảng Cộng Sản và đĩa biểu diễn nghệ thuật Thần Vận, anh ấy đứng trông chừng cho tôi. Có lần, anh ấy đã thấy một cuốn Cửu Bình trong một thùng rác, anh lau sạch nó, giấu nó ở trong áo của mình và đưa nó cho người phụ trách về chính trị của anh ấy trong quân đội. Người phụ trách không dám ủng hộ trực tiếp nhưng bảo anh ấy hãy cẩn thận trong tương lai.

Qua việc ủng hộ Đại Pháp, chồng tôi đã nhận được phúc báo rất lớn. Anh ấy trở nên mạnh khỏe và luôn được lãnh đạo khen ngợi trong công việc. Ngay cả bản thân anh ấy cũng thấy được rằng anh ấy được “Thần phù hộ.”
Biết ơn trước sự bảo hộ của Sư phụ

Trong giờ ngủ ở trường trung học, con trai tôi đã lăn ra khỏi giường và ngã đập đầu vào một chiếc hộp gỗ. Thầy giáo đã đưa cháu vào bệnh viện và người ta chuẩn đoán cháu bị chấn thương nghiêm trọng. Khi chúng tôi nhận được điện thoại, chồng tôi sợ đến mức không thể đứng vững. Ngay lập tức tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và cầu xin Sư phụ cứu con trai tôi. Chúng tôi vội vàng đến bệnh viện và thấy con trai tôi đang nằm trên một chiếc giường trong phòng cấp cứu. Mặt cháu không còn thần sắc, cháu bất tỉnh và ở trong trạng thái vô thức. Bác sỹ nói rằng cháu cần phải nằm viện khoảng một tháng. Tuy nhiên, chưa đến bốn ngày thì con trai tôi đã hoàn toàn bình phục và nhảy lên nhảy xuống trên giường. Ngay cả bác sỹ cũng thấy việc đó rất lạ. Con trai tôi thích đi học, thường đạt điểm cao nên lo lắng về bài kiểm tra toán sắp tới, vì vậy cháu muốn xuất viện và quay lại trường học. Khi cháu trở lại, thầy giáo của cháu đã sợ rằng cháu sẽ bị ảnh hưởng sau này bởi chấn thương. Trong bài kiểm tra sau đó, cháu đạt 117 điểm trên 120 điểm. Thầy giáo của cháu thở phảo nhẹ nhõm và thấy đó là một kỳ tích. Người thầy giáo này là anh rể của tôi, người đã bảo tôi xin nhiều thuốc hơn khi con trai tôi nằm viện và anh ấy đề nghị được bồi hoàn cho tôi bằng quỹ của trường. Tôi đã từ chối một cách lịch sự.

Trong thời gian đó, tôi đã dùng một cái phích cách nhiệt để mang bữa trưa cho con trai tôi. Chiếc phích được làm từ thủy tinh và nhựa. Con trai tôi cầm cái phích và múc bằng chiếc thìa kim loại. Trong khi cháu đang cúi xuống phích, đột nhiên có một tiếng nổ lớn – cái ruột phích bằng thủy tinh đã phát nổ và những mảnh thủy tinh vỡ bắn vào mặt cháu. Tôi đã bị sốc và vội nói, “Đừng lo, Sư phụ đang bảo hộ cho con.” Tôi dùng khăn giấy để lau sạch mặt cho cháu. Không một mảnh da nào bị trầy xước và mắt của cháu vẫn ổn.

Trong thời trung học, có một cục bướu to trên đùi của con trai tôi. Bác của cháu bảo cháu hãy tiến hành phẫu thuật nhưng cháu từ chối. Cháu biết rằng Đại Pháp là tốt, nhưng trong suốt thời kỳ bức hại đến ngạt thở, những kẻ ác đã lợi dụng việc tôi bị giam giữ kéo dài và dùng quan hệ gia đình để lừa dối cháu. Họ nói với cháu rằng nguyên nhân gia đình của chúng tôi bị ly tán và tài chính bị vắt kiệt là do tôi tu luyện Pháp Luân Công, chứ không phải do sự bức hại của họ. Họ ép cháu phải viết  bài và phát biểu tố cáo Đại Pháp tại những cuộc hội họp lớn. Từ trong tâm, con trai tôi biết rằng những việc làm xấu xa đó sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt và cháu rất buồn, vì vậy cháu đã nghiêm chính thanh minh trên trang web Minh Huệ tuyên bố những hành động của cháu là vô hiệu. Cháu đã không đến bệnh viên để làm phẫu thuật. Mặc dù bị chảy một ít máu và mủ nhưng vết thương không bị nhiễm trùng. Không lâu sau vết thương lên da non và hoàn toàn bình phục. Một lần nữa con trai tôi đã chứng thực được uy lực siêu thường của Đại Pháp.

Một lần khác, gia đình tôi ngồi trên một chiếc xe tải ở trang trại của anh trai tôi, trên đó có 6 chỗ ngồi ở đằng trước và khoang hàng ở phía sau. Khi chúng tôi gần lên đến một ngọn đồi lớn thì đột nhiên vì lý do nào đó mà cửa xe bật mở. Cháu trai, cháu gái và tôi đã bị ngã khỏi xe và chúng tôi đã bị lăn xuống dốc. Đầu tôi đập xuống trước còn tay tôi gần như chỉ cách bánh xe tải đúng một phân. Ở trong xe, con trai tôi khóc cho tôi. Anh trai tôi thì sợ đến thất thần, lo rằng chúng tôi bị ngã chết. Thực tế, cháu gái tôi chỉ bị xước đầu gối còn cháu trai tôi hoàn toàn không bị hề hấn gì. Cháu gái và anh trai của tôi đều nói, “Hôm nay chúng ta đã được Sư phụ của em gái phù hộ! Chính là Ngài đã bảo hộ cho chúng con!

Được đắm mình trong Phật ân của Sư phụ, sẽ phải mất hơn ba ngày để chúng tôi có thể liệt kê ra tất cả những trải nghiệm kỳ diệu về Đại Pháp trong gia đình chúng tôi. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt! Con xin cảm tạ ơn cứu độ của ân Sư.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/26/法轮大法救我出苦海-261981p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/6/135309.html

Đăng ngày 1-11-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share