Bài của một học viên ở nội Mông Cổ

[MINH HUỆ 10 – 12 – 2011] Tôi vui mừng vì bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Nhìn lại mười ba năm tu luyện của mình, bản thân tôi đã trải nghiệm được Pháp Luân Đại Pháp phi thường như thế nào và sự từ bi vô lượng của Sư Phụ. Những điều kỳ diệu đã xảy ra trên con đường tu luyện của tôi. Được bảo hộ bởi Sư Phụ và cùng với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi dần dần vứt bỏ được tất cả các chấp trước và dục vọng và vượt qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác. Tôi may mắn vì có thể được tham gia vào Pháp hội qua Internet lần thứ tám dành cho học viên ở Trung Quốc. Đây là một cơ hội để học hỏi từ các học viên trên khắp thế giới. Đa tạ Sư Phụ và các bạn đồng tu!

Bước trên con đường trở về chân ngã

Từ hồi nhỏ, tôi rất thích đi chùa và chơi ở trong chùa. Tôi rất thích ngắm các tượng Phật và các bức bích họa, và nghe những câu chuyện thần thoại. Tôi ốm yếu từ khi còn nhỏ và bị nhiều thứ bệnh. Đau dạ dày, và đau không thể chịu đựng được. Cứ vài ngày tôi lại bị đau nửa đầu.

Tôi có hai người cô. Cô lớn có một số công năng đặc dị và có thể trị các loại bệnh mãn tính. Nhưng cô đã không giúp được tôi. Bác sĩ nói rằng tôi mắc bệnh liệt tiền đình một bên, và các vấn đề về tim. Bệnh viện đã thử tất các cách chữa trị cho tôi. Chồng tôi là một bác sĩ, và con trai tôi là một bác sĩ phẫu thuật não. Nhưng không ai trong số họ có thể trị được bệnh của tôi. Tôi đã đến các chùa để cúng dường và còn đến cả Tây Tạng để cầu xin Đức Phật.

Bất chấp hoàn cảnh khó khăn đau khổ, tôi vẫn dạy khí công cho người khác và chữa bệnh. Trong khi những người khác thì khỏi bệnh đau lưng, cơ lưng của tôi lại bị thương và vô phương cứu chữa. Khi những người mà tôi trị cho hết chứng mất ngủ, thì đến lượt tôi lại bị mất ngủ trong nhiều năm. Nếu không có Sư Phụ cứu, tôi có thể đã trao đổi cuộc sống của mình cho những bệnh nhân ung thư mà tôi đã chữa trị.

Trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có ý định ra nước ngoài để dạy khí công, và tất cả các công việc giấy tờ đã được hoàn tất. Vào phút cuối, tôi đã lấy 500 nhân dân tệ và đi ra ngoài làm vài việc. Khi bước ra khỏi nhà, tôi gặp một người đang bán đậu hũ. Từ chỗ 500 nhân dân tệ, tôi đã lấy ra một tờ 5 nhân dân tệ để mua một miếng đậu hũ. Nhưng sau đó, tôi đơn giản là không thể tìm được số tiền còn lại. Cuối cùng, tôi đã trễ giờ xuất ngoại.

Năm sau, không lâu sau khi tôi bắt đầu tập Đại Pháp, nhiều người đã đến nhà tôi để học. Tôi muốn cho họ một cuốn Chuyển Pháp Luân. Trong một dịp, tôi đã đi đến kệ sách để lấy thứ gì đó, và thật không thể tin được tôi đã tìm thấy được 500 nhân dân tệ đó ở trên kệ sách. Tôi mở phong bì và đếm số tiền ở bên trong. Chỉ thiếu 5 tệ trong số 500 nhân dân tệ. Tôi đã đưa tiền cho con trai tôi, và cháu đã mua nhiều sách Chuyển Pháp Luân.

Mọi người tập công và học Pháp cùng nhau, và chúng tôi nghe các bài giảng của Sư Phụ. Không có lời nào có thể miêu tả được sự vui mừng và háo hức mà tôi cảm thấy vào thời điểm đó. Sư Phụ giảng,

“Sự việc lớn nhường này lẽ nào không có an bài về các phương diện trong lịch sử? Kỳ thực hết thảy những gì tôi làm, đều từ hằng vô số năm trước đã được an bài hết cả rồi, gồm cả những ai đắc Pháp trong đó cũng không hề ngẫu nhiên, nhưng biểu hiện lại tương đồng như hình thức trong người thường”. (“Cảnh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư Phụ đã thay đổi toàn bộ đường đời của tôi

Tôi đã tìm được thứ quan trọng nhất đời mình – Đại Pháp. Khi mở cuốn sách quý giá này ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là Sư Phụ. Ngài đang cười với tôi và nước mắt lăn dài trên má tôi. Sư Phụ giảng,

“Người ta theo một con đường lớn [đại đạo] mà tu lên, [còn] họ [theo] các đường nhánh; họ tu cái này, cái kia can nhiễu; tu cái kia, cái này can nhiễu; đều can nhiễu đến họ, họ đã không [thể] tu được nữa rồi.” (“Bài giảng thứ nhất”, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đọc những từ này, tôi trở nên hơi lo lắng và nhắm mắt lại, sợ không dám đọc tiếp nữa. Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói nói với tôi, “Hãy đọc tiếp đi!” tôi lại đọc ngay lập tức:

“Những sự tình ấy chúng tôi đều phải giải quyết, cái tốt lưu lại, cái xấu bỏ đi; đảm bảo từ nay trở đi chư vị có thể tu luyện; nhưng [chư vị] phải đến học Đại Pháp một cách chân chính.” (“Bài giảng thứ nhất”, Chuyển Pháp Luân)

Kể từ đó, tôi không thể tách rời khỏi Đại Pháp và Sư Phụ. Sư Phụ đã chịu đựng mọi thứ cho tôi.

Ngài tịnh hóa thân thể tôi, hết lần này đến lần khác, tiêu trừ nghiệp lực của tôi. Những căn bệnh mãn tính quấy rầy tôi đã biến mất. Khuôn mặt xanh bủng beo gầy còm của tôi trở nên hồng hào. Thể trạng yếu ớt trở nên khỏe mạnh, và bản tính tiên thiên bị vùi lấp của tôi đã được đánh thức.

Một đêm khi đang ngủ, chủ nguyên thần của tôi đã rời thân thể và bay lên. Một con quỷ xuất hiện và đi theo tôi. Tôi hô to, “Sư Phụ!” và nó biến mất ngay. Tôi bay trở lại và lặng lẽ trở về thân thể.

Ban đầu, tôi thấy sợ khi đi giao tài liệu cho các học viên khác. Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ. Có nhiều người trên phố. Có nhiều xe hơi và nhiều thứ mà không thể được nhìn thấy bằng mắt thường, đang phiêu đãng bay trên không trung, cản con đường mà tôi phải đi. Miễn là tôi nói ra từ “giải thể”, những thứ này được giải quyết ngay. Chỉ có một vài người trên các đường phố lớn và không gian trở nên rất yên lặng. Tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi muốn. Khi tôi tỉnh giấc, những cảnh tượng trong mơ cũng xảy ra trong đời thực. Không kể có bao nhiêu người trên đường phố, cứ khi nào tôi nói “định”, họ đều quay người chuyển hướng khác và đứng yên. Tôi đi qua họ và họ không thể nhìn thấy tôi. Sau khi đi qua, tôi giải khai cho họ. Tôi thấy rằng khi tôi muốn đưa tay lên phát chính niệm, ngay trước khi tôi đưa tay lên, tà ác đã bị diệt rồi.

Cứ khi nào tôi đi, tôi lại truyền chân tướng Đại Pháp theo hoàn cảnh lúc bấy giờ và dùng các góc độ khác nhau. Mọi người thích tụ tập quanh tôi và nghe tôi nói. Họ thay đổi tư tưởng theo tư tưởng của tôi. Tôi ngộ ra rằng tất cả những điều này được an bài bởi Sư Phụ. Pháp Thân của Ngài đã dẫn những người có duyên đến với tôi.

Tôi có bảy anh chị em. Có gần 200 người trong gia đình lớn bốn thế hệ của tôi. Mọi người biết tôi là một cô con gái hiếu thảo và một người vợ người mẹ đức độ. Tôi làm việc trong ngành giáo dục 30 năm và có nhiều học sinh. Họ cung cấp cho tôi nhiều cơ hội để giảng chân tướng và thuyết phục họ thoái đảng.

Tạo điều kiện cho thân nhân của Sư Phụ đắc Pháp và bắt đầu tu luyện

Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp năm 1998. Như vậy đến nay tôi đã tu luyện được hơn một thập kỷ. Chồng tôi, không phải là học viên, rất ủng hộ tôi tu luyện. Khi càng ngày càng nhiều người đến nhà chúng tôi để học các bài tập công và học Pháp, chúng tôi đã ghép ba phòng mới và rộng dành cho lễ cưới của con trai tôi và dùng chúng làm nơi tu luyện. Chúng tôi còn mua một chiếc tivi màu và đầu đĩa DVD. Con trai tôi đã mua một máy ghi âm và nhiều sách Chuyển Pháp Luân cho những học viên mới ở vùng nông thôn. Chúng tôi cung cấp điều kiện ăn ở cho những học viên này. Hàng ngày, có ít nhất 20 người đến 30 người đã nghe các bài giảng của Sư Phụ, và nhiều lúc lên đến 70 người hay 80 người. Những người này có vẻ là những người bạn và họ hàng của tôi, nhưng thực ra họ đều là thân nhân của Sư Phụ, những người đang đợi Pháp Luân Đại Pháp, đang đợi được cứu.

Trong giai đoạn tu luyện cá nhân, chúng tôi thăng tiến rất nhanh. Miễn là chúng tôi giữ vững tâm tính và kiên định học Pháp, mọi người đều trải nghiệm được những điều kỳ diệu. Một số người nhìn thấy Pháp Thân của Sư Phụ. Những người khác cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và nói họ thấy mỗi chữ đều là màu vàng. Một số thì nhìn thấy từng hàng từng hàng những tiểu anh hài đang ngồi đả tọa luyện công. Một nhóm trong số chúng tôi có lần ngồi tập bài thiền định trước lối vào một trung tâm mua bán ở thành phố. Một chiếc xe tải lớn đi lên và ai đó ở trong xe đã châm một quả pháo lớn, sau đó ném nó lên khoảng trời bên trên chúng tôi. Cuối cùng, như thể là quả pháo có mắt. Nó nhanh chóng quay trở lại chiếc xe tài và phát nổ. Mọi người trông thấy đều sửng sốt và nói rằng quả pháo không thể làm hại những người tu luyện. Nhưng tất cả chúng tôi đều hiểu rằng Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi khỏi nguy hiểm. Một dịp khác, trời đổ mưa bất ngờ trong khi chúng tôi đang luyện các bài động công. Nhiều người đứng ở chân tường để trú mưa, và chúng tôi vẫn tiếp tục tập. Những người thường mà trú mưa đều bị ướt sũng trong khi chúng tôi chỉ bị ướt một chút. Qua những sự kiện này, chúng tôi đã chứng thực được sự siêu thường của Đại Pháp.

Thời kỳ sau ngày 20 tháng 07 năm 1999

Ngày 20 tháng 07 năm 1999, chế độ do Giang Trạch Dân dẫn đầu đã phát động bức hại Pháp Luân Công. Vào ban đêm, hơn một chục người trong số chúng tôi học Pháp như thường lệ. Một học viên chạy đến chỗ tôi và nói với tôi rằng cảnh sát đã bắt một xe hơi đầy các học viên. Anh đề nghị chúng tôi nên giải tán ngay. Không ai trong số chúng tôi bị lay động, và sau khi học xong Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân, mọi người đã chia sẻ hiểu biết của mình. Chúng tôi đều đồng ý nên tiếp tục học Pháp vào ngày hôm sau. Họ nói, “Nhà cầm quyền vô duyên vô cớ không cho chúng ta tu luyện chân chính. Sư Phụ và các chính Thần đang coi sóc chúng ta!

Năm giờ sáng hôm sau, chúng tôi tập công như trước kia. Ngay sau đó, nhiều cảnh sát mang theo nhiều máy quay đã đến điểm tập công của chúng tôi. Sau đó, chồng và con trai tôi chạy đến chỗ tôi và kéo tôi ra ngoài. Cảnh sát đã theo chúng tôi đến tận nhà, nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh. Tôi nói với họ về những thay đổi xảy ra với tôi sau khi bắt đầu tập luyện và nói với họ, “Pháp Luân Công vô tội. Sư Phụ dạy chúng tôi để trở thành những người tốt hơn tuân theo các tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, và điều này không có gì sai cả. Là các học viên Pháp Luân Công, chúng tôi mang lại lợi ích cho gia đình và xã hội”. Tôi nói với họ suốt dọc đường cho đến khi về đến tận nhà tôi. Sau đó tôi bỗng quay người lại và chặn lối vào. Tôi nói, “Không ai được phép động đến Pháp Luân Công. Bắt giữ các đệ tử Đại Pháp là một tội lỗi, và dù là ai làm như vậy đi chăng nữa thì sẽ phải gánh chịu hậu quả”. Viên cảnh sát nói, “Chúng tôi sẽ không bắt chị. Chúng tôi định chỉ kiểm tra mọi thứ.” Họ bước vào nhà, nhưng không tìm hay tịch thu được gì. Họ chỉ lấy vài cuốn sách mỏng mà tôi đã chuẩn bị để cho họ đọc. Những viên cảnh sát khác cũng đến vài nhà học viên khác, nhưng đã không đột kích nhà họ hay bắt bất kỳ ai. Kể từ đó, nhóm học Pháp của chúng tôi tiếp tục học Pháp cùng nhau.

Hơn một chục học viên trong vùng tôi đã đến quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp. Mặc dù an ninh rất thắt chặt ở quảng trường Thiên An Môn, tôi đã được phép đi qua mà không bị hỏi gì. Chúng tôi đã ngồi và phát chính niệm ở đại sảnh, sau đó đi tới Trung Nam Hải để phát chính niệm cũng như đưa ra các thông điệp. Chúng tôi đã không để lỡ bất kỳ bài tập công hay học Pháp nào. Mọi người đi và về một cách bình an. Hàng ngày, chúng tôi tiếp tục học Pháp cùng nhau ở nhà tôi.

Nhóm học Pháp chưa bao giờ bị gián đoạn

được.

Hàng ngày, chúng tôi học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và xen kẽ với việc học các bài giảng mới và các bài giảng cho các địa phương khác nhau của Sư Phụ. Chúng tôi không theo một phương pháp học Pháp cứng nhắc. Thỉnh thoảng, một người đọc một đoạn nhỏ hay một câu hỏi, và mọi người theo lần lượt. Đôi khi, mọi người đọc cùng nhau. Điều này đảm bảo rằng không kể trình độ học vấn hay lứa tuổi như thế nào, mọi người đều có một cơ hội để đọc hết các bài giảng.

Có hai người trong nhóm học của chúng tôi bị mù chữ và thậm chí còn không thể viết được tên của bản thân mình. Đầu tiên chúng tôi để một người nghe những người khác đọc, và sau đó dạy bà đọc, từng câu từng câu một. Sau đó, bà bắt đầu cùng đọc với mọi người và sau đó cuối cùng bà tự đọc dần dần, cho đến khi bà có thể đọc hết toàn bộ cuốn sách. Bây giờ mọi người trong nhóm chúng tôi có thể đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân mà không bỏ sót một chữ nào.

Hàng năm, nhóm học Pháp của chúng tôi lại tụ lại với nhau vào ngày 25 tháng 04 và ngày 13 tháng 5. Chúng tôi chia sẻ thể ngộ về Pháp, và vào ban đêm chúng tôi cùng nhau ra ngoài để giảng chân tướng và treo biểu ngữ để kỷ niệm những ngày này.

Chúng tôi thường phát chính niệm cùng nhau, phát thẳng vào các tình huống khác nhau ở những vùng địa phương. Sở cảnh sát từng dựng một buổi trưng bày phỉ báng Đại Pháp trên đường phố. Mọi người đã cùng nhau phát chính niệm. Nửa giờ sau, chúng tôi ra ngoài để phát chính niệm cự li gần. Kết quả là, bầu trời trong sáng bỗng thay đổi, và trời bắt đầu mưa, và buổi trưng bày không thể tiếp tục. Các nhân viên nhanh chóng gói ghém đồ và rời đi. Sau đó, họ không bao giờ tổ chức lại những buổi trưng bày như vậy nữa.

Ngày 29 tháng 04 năm 2007, thư ký của Ủy ban Chính trị và Pháp luật đã phỉ báng Đại Pháp trên truyền hình. Chiều hôm đó, mọi người trong nhóm học của chúng tôi đã phát chính niệm đối diện đài truyền hình đó. Ngày hôm sau, đài truyền hình lại phát sóng các chương trình phỉ báng Đại Pháp. Chúng tôi đã phát chính niệm để thanh lý các nhân tố tà ác, và chương trình truyền hình đó đã dừng phát sóng ngay lập tức.

Tháng Năm năm nay, nhà cầm quyền đã truyền bá những tuyên truyền của nó về Pháp Luân Công, nhắm vào các trường tiểu học và trung học cơ sở. Họ dùng các cuốn sách mỏng và bảng trưng bày để đạt được mục đích của mình. Chúng tôi đã phát chính niệm sau khi biết điều này và giảng chân tướng cũng như gửi các truyền đơn đến những nhân viên trong ban tuyên truyền và phòng giáo dục. Một số học viên đã đi đến văn phòng của hiệu trưởng để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Vài ngày sau, các bảng trưng bày đều biến mất.

“Tốt xấu xuất tự nhất niệm”

Một hôm, chồng tôi và tôi đi đến siêu thị để mua vài thứ, và trong lúc chúng tôi đang đi bộ trên đường, một chiếc xe tải từ phía sau đâm vào tôi. Đầu tôi bị đập vào chiếc gương lớn trước xe. Chiếc gương vỡ tan. Tôi bị quăng ra ba đến bốn mét và nằm trên mặt đất. Tôi bị choáng bởi những gì xảy ra và không thể nhìn thấy gì ở phía trước. Ngay khi đó, tôi đã nhớ đến lời Sư Phụ giảng“Tốt xấu xuất tự nhất niệm” (“Bài giảng thứ tư”, Chuyển Pháp Luân). Tôi là một đệ tử Đại Pháp! Chồng tôi chạy đến và muốn giúp tôi đứng lên, nhưng tôi đã không để anh nâng tôi dạy. Thay vào đó, tôi tự mình từ từ đứng dậy. Tôi nhìn người lái xe đứng đó, kinh hãi không nói được gì. Chồng tôi lo lắng và nói, “Sao anh còn đứng đó? Mau đưa nạn nhân vào bệnh viện đi”. Người lái xe tỉnh lại sau cú sốc và luôn miệng xin lỗi. Tôi bảo họ để cho tôi rời đi, và cứ như thế tôi đi về nhà. Một lát sau, người lái xe tải đuổi theo sau chúng tôi. Anh ta khăng khăng đòi đưa tôi đi bệnh viện, nhưng tôi quả quyết với anh ta là tôi không sao cả. Người thanh niên mà đi cùng anh ta nói, “Cô đúng là một người tốt”. Tôi nói với anh ta rằng Sư Phụ của chúng tôi dạy tôi làm một người tốt và bảo họ hãy nhớ, “Pháp Luân Đại Pháp Tốt. Chân-Thiện-Nhẫn Tốt”.

Vụ tại nạn này khiến tôi ngộ sâu hơn rằng cuộc đời hiện tại của tôi hoàn toàn dùng để chứng thực Pháp. Miễn là chúng ta hành theo Pháp, tín Sư tín Pháp, và làm tốt ba việc, chúng ta sẽ có thể hoàn thành những sứ mệnh lịch sử của chúng ta.

Xin cảm tạ Sư Phụ cùng các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/10/明慧法会–坚信师尊证实大法–放下执著救度众生-249498.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/25/130325.html#.T3pdUvCO2Gg

Đăng ngày: 14– 4– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share