Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 22-06-2020] Khi còn học đại học ở Trung Quốc, tôi đã tham gia vào nhóm phát thanh của trường và học được một số kỹ năng phát sóng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ chuyển ra nước ngoài sinh sống và sử dụng những kỹ năng này để trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh và thực hiện thệ nguyện từ thời tiền sử của mình với Sư phụ.

Tôi đã tham gia vào Đài Phát thanh Hy vọng (SOH) vào năm 2011. Tôi không biết nói tiếng Anh và không có bằng lái xe. Vì vậy, tôi có thể hỗ trợ công tác hậu cần, tôi đã giúp họ khâu chuẩn bị thiết bị. Cuối cùng, tôi đã trở thành một đạo diễn chương trình. 9 năm sau, tôi vẫn đảm đương vị trí đạo diễn chương trình đó.

Công việc của tôi

Đạo diễn chương trình thực sự là một điều phối viên. Cô ấy phải chịu trách nhiệm duy trì tiến độ và đảm bảo sao cho tất cả các khâu của chương trình hoạt động ổn định. Cô là người kiểm duyệt cuối cùng cho toàn bộ quá trình phát sóng. Cô có thể phát hiện ra các lỗi kịp thời và ngăn ngừa tổn thất, vì nó có thể biến một sơ xuất rất nhỏ thành một sự cố lớn trong quá trình phát sóng.

Để làm tốt công việc này, tâm trí của tôi phải rất tập trung để tránh bị sao nhãng. Tôi cũng cần phải khoan dung khi mọi chuyện diễn ra không như ý. Đôi khi, tôi đã làm không tốt phần việc này và tôi nhớ rất rõ những sự cố tồi tệ đó.

Ví dụ: một quảng cáo không đáp ứng yêu cầu và đại diện bán hàng của chúng tôi phải giải thích và xin lỗi khách hàng. Một lần khác, các phân đoạn của một chương trình được ghi trước đã phát sai thứ tự và người dẫn chương trình đã gọi điện cho tôi. Tôi ngủ quên vào buổi sáng hôm đó, và đoạn đầu tiên được phát sóng là chương trình của ngày hôm trước và không chính xác.

Khi có sự cố xảy ra, tôi tự trách bản thân và nghiêm túc suy nghĩ về quá trình tu luyện của mình. Nhưng đôi khi tôi vẫn còn cố chấp và chấp nhận lỗi lầm của bản thân, và chỉ có thể tìm kiếm lý do trên bề mặt.

Khi trạng thái tu luyện của tôi tốt, tôi nhận được sự trợ giúp của Sư phụ. Ví dụ, tôi có thể đột nhiên nhớ ra phải kiểm tra một cái gì đó hoặc nhìn thoáng qua một cái gì đó và sau đó phát hiện ra một vấn đề để kịp thời xử lý.

Để trở thành đạo diễn chương trình không phải là vì tôi giỏi, nhưng đó là sứ mệnh của tôi trong hơn 9 năm qua. Tôi đã trưởng thành cùng các đồng tu. Cảm ơn các bạn!

Người cuối cùng được rời đi

Một yêu cầu đối với đạo diễn chương trình là bạn không được rời đi khi chương trình đang phát sóng. Khi Pháp hội được tổ chức, các học viên khác có thể rời đi, nhưng giám đốc chương trình phải ở lại để đảm bảo cho chương trình phát sóng hoạt động tốt.

Trong những năm đầu làm việc tại đây, người đạo diễn kỳ cựu của chương trình luôn là người có trách nhiệm và ở lại cùng tôi đến cuối cùng. Cho đến khi tôi đủ khả năng để đảm nhận trách nhiệm đó. Khi mọi người rời đi và tôi ở lại đó một mình, tôi tự hào về bản thân và thấy hạnh phúc cho các học viên khác. Tôi tin rằng mình sẽ không bị bỏ rơi vì mọi người sẽ được hưởng lợi từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm của các học viên. Đó là khi tâm tôi không có mâu thuẫn.

Sau này khi tôi tham gia biểu diễn cho Đoàn nhạc Tian Guo, luôn có một cuộc diễu hành vào Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Đài phát thanh sẽ luôn phát trực tiếp sự kiện này, vì vậy tôi phải lựa chọn giữa hai vai trò là “Giám đốc chương trình” và “Người đánh trống”. Sau mỗi lần như vậy, tôi đều chọn vai trò là “Đạo diễn chương trình”.

Có một năm, tôi muốn có một sự thay đổi vì tôi đã bỏ lỡ rất nhiều lần và muốn tham gia vào cuộc diễu hành để có trải nghiệm khoảnh khắc huy hoàng. Nhưng điều phối viên của đài phát thanh muốn tôi ở lại và biên tập các cuộc phỏng vấn cho buổi phát sóng trực tiếp.

Sau đó, tôi nghe nói rằng có một học viên khác cũng được yêu cầu phải ở lại và làm việc này. Tôi đã rất khó chịu với người điều phối vì đã ngăn cản học viên ấy tham gia cuộc diễu hành và tôi đã nói với anh ấy cảm giác của mình.

Điều phối viên đã cố gắng trấn an tôi và thuyết phục tôi rằng làm một trong hai việc đều là đang chứng thực Pháp. Tôi bắt đầu chỉ trích anh vì đã xử lý vấn đề không hợp lý. Anh ấy chấp nhận lời chỉ trích của tôi và xin lỗi vì đã không xem xét vấn đề một cách thấu đáo.

Sau đó, tôi đề nghị mời các học viên ở ngoài thị trấn đến để hỗ trợ buổi truyền hình trực tiếp để các học viên địa phương có thể tham gia vào cuộc diễu hành. Anh ấy đã đồng ý và sắp xếp mọi thứ hợp lý hơn. Mọi thứ trông thật hoàn hảo: Người điều phối viên đã đề cao tâm tính, tất cả công việc đều diễn ra tốt đẹp, và ước nguyện của tôi đã được hoàn thành.

Vào Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi rất vui khi có thể chơi với ban nhạc. Điều làm tôi ngạc nhiên là đội trống bây giờ đã có thêm một người! Tôi ngay lập tức hiểu ra rằng tôi không nên ở đó.

Chúng tôi đã kết thúc cuộc diễu hành với sáu tay trống ở năm vị trí. Trải nghiệm của tôi đã không được tốt như tôi mong đợi. Tôi cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, và lòng tôi nặng trĩu.

Tôi nhớ lại lời Sư phụ đã giảng:

“…sự tịch mịch khó chịu đựng là điều nguy hiểm lớn nhất của con người, cũng là cái khó lớn nhất trong tu luyện”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Nhìn bề ngoài, thì mọi thứ dường như đã được sắp xếp hợp lý, nhưng nguyên nhân của tất cả những điều này là gì? Đó là bản ngã của tôi. Tôi cảm thấy cô đơn khi làm việc ở trạm phát sóng và muốn tham gia diễu hành. Tôi đã hợp lý hóa các sự viêc này bằng suy nghĩ của người thường. Mãi cho đến khi gặp phải tình huống “Thêm một người”, tôi mới tỉnh ngộ.

Con người thường nhìn vào sự sắp xếp trên bề mặt, nhưng các vị thần nhìn vào nhân tâm. Tôi hiểu ra rằng việc giữ một vị trí để thực hiện công viêc trong lặng lẽ là để tôi luyện cho một vị giác giả trong tương lai. Chỉ bằng cách buông bỏ các sở thích cá nhân và không có cái “tôi” thì người ta mới có thể làm được tốt. Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện khác về việc gạt bỏ cái tôi của mình sang một bên ra sao.

Một chương trình phát sóng được ghi trước đã được đổi thành chương trình phát sóng trực tiếp vào cuối tuần. Người dẫn chương trình sẽ báo cáo về cuộc họp báo của Tổng thống và hy vọng tôi có thể hỗ trợ và phát sóng từ xa. Tôi thấy không hợp lý vì người dẫn chương trình ở San Francisco và cũng có một đạo diễn chương trình khác ở San Francisco. Tôi nghĩ họ nên hợp tác với nhau và thực hiện phát sóng trực tiếp từ San Francisco. Tại sao họ lại đề xuất tôi làm việc này?

Hóa ra, vị đạo diễn chương trình ở San Francisco đã có cuộc hẹn để giảng chân tướng cho một khách hàng. Tôi đề nghị người dẫn chương trình tự mình dẫn dắt chương trình. Nhưng người dẫn chương trình cần có người trả lời đường dây nóng. Tôi tự nghĩ: “Người dẫn chương trình có thể tự trả lời”. Bằng mọi giá, tôi miễn cưỡng nhận trách nhiệm này vì tôi còn một số việc khác muốn làm. Tôi tiếp tục tìm cách để có thể hoàn thành cả hai việc.

Tôi nhận thấy tôi đang cố bảo vệ lợi ích cá nhân của mình. Nó rõ ràng là tâm vị tư. Tôi đã bị sốc và cuối cùng đành chấp nhận nhiệm vụ không như mong đợi.

Chương trình phát sóng trực tiếp kéo dài hai giờ rất khắt khe nhưng vẫn hoàn thành tốt và rất nhiều người đã gọi đến đường dây nóng. Nghe người dẫn chương trình phân tích và bình luận về các sự kiện hiện tại và những phản hồi chân thành từ khán giả, tôi rất xúc động. Sứ mệnh đã bị lãng quên từ lâu của tôi đã được đánh thức trở lại.

Mặc dù chương trình truyền hình trực tiếp được thực hiện từ xa nhưng tín hiệu rất ổn định và tôi đã phối hợp với người dẫn chương trình rất tốt. Khi buổi phát sóng kết thúc, tôi cảm thấy rất vui và tự hào vì tôi là một phần trong nỗ lực đó. Đột nhiên tôi hiểu rằng đó là sự an bài của Sư phụ. Ngài đã sắp xếp để tôi chỉ đạo chương trình ngày hôm đó.

Nhớ lại cảm giác miễn cưỡng của mình vào buổi sáng hôm đó, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Tôi đã gây ra bao nhiêu căng thẳng cho người khác! Ngay lập tức tôi nhắn tin cho người đạo diễn chương trình kia và nói với anh ấy rằng mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp và anh không phải lo lắng. Anh nhanh chóng trả lời rằng vị khách hàng, người đã từ chối nghe anh giảng chân tướng cuối cùng đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó vào ngày hôm đó!

Sư phụ đã cấp cho tôi những gì tốt nhất để tu luyện, nhưng nhiều lần tôi lại không thuận theo mà lại dùng suy nghĩ của người thường để làm ngược lại. Tôi thấy rất vui vì mình đã có chính niệm vào ngày hôm đó, vì thế được chứng kiến lòng từ bi và sự an bài hoàn hảo của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!

Tu bỏ trạng thái “miễn cưỡng”

Một số sự việc đã xảy ra trong thời gian gần đây là nhắm vào trạng thái “miễn cưỡng” của tôi. “Sự miễn cưỡng” của tôi có vẻ hợp lý, nhưng tôi biết mình có vấn đề về tâm tính. Tôi bắt đầu truy xét xem nó đến từ đâu. Tôi biết mình đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì người khác, vì vậy không nên tồn tại cảm xúc miễn cưỡng này.

Sư phụ giảng:

“Chỉ là chúng ta trong cuộc bức hại này, trong cái gọi là khảo nghiệm này, có những vị đã tống khứ chấp trước, có những vị chưa tống khứ chấp trước, có những người trái lại còn gia tăng chấp trước”. (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi nhận ra mình đang ở trong nhóm cuối cùng mà Sư phụ nhắc đến, những người có tâm chấp trước ngày càng lớn.

Làm đạo diễn chương trình là nhiệm vụ trọng yếu nhất của tôi. Thời gian đầu, tôi có tâm lý hợp tác với những người khác. Tôi đã làm mọi thứ có thể để đáp ứng nhu cầu của mọi người.

Dần dần, khi mọi người đến và rời đi, đội ngũ quản lý ngày càng chuyên nghiệp được sắp xếp tại các vị trí. Với vai trò của mình, cách tiếp cận của tôi bắt đầu thay đổi – từ việc làm hài lòng người khác nay chuyển sang đưa ra yêu cầu đối với người khác, từ việc chăm sóc người khác đến ra lệnh cho người khác, từ việc tham khảo ý kiến của người khác đến chỉ đạo họ, và từ không có tâm phàn nàn thì giờ phối hợp với đồng tu bằng thái độ miễn cưỡng. Các chấp trước của tôi đã được khuếch đại trong suốt quá trình này.

Đó là bởi vì tôi đã không học Pháp tốt. Tôi đã coi công việc là tu luyện. Tôi đã bỏ bê việc tu luyện tâm tính – xem xét thái độ của bản thân đối với người khác.

Nói về thái độ của mình, hành động của một đồng tu khiến tôi thấy khó chịu vì vậy tôi đã nghiêm khắc khiển trách cô ấy. Tôi đã xin lỗi cô sau đó và hỏi cô cảm thấy thế nào. Cô nói: “Tôi đã rất xấu hổ. Nhưng rồi tôi tự nhủ phải nhớ đến những lúc chị đã đối xử tốt với tôi”. Khi tôi nghe đến đây, toàn tâm tôi chết lặng.

Ai đó đã làm tổn thương bạn, nhưng bạn vẫn có thể nghĩ về điểm tốt của họ. Vào lúc đó, tôi đã hiểu được lòng từ bi của một học viên Đại Pháp. Tôi thật sự muốn thay đổi thái độ của bản thân mình đối với người khác.

Gần đây, tôi đảm nhận việc điều phối chương trình phát sóng chung hàng giờ để đưa tin tức về đại dịch trên toàn nước Mỹ. Ban đầu, tôi nhận nhiệm vụ một cách “miễn cưỡng” vì hầu hết những người thông báo đều là những người xa lạ với tôi và đều là tình nguyện viên. Làm thế nào tôi có thể đảm bảo một nhóm tình nguyện viên sẽ phối hợp trực tuyến để ghi lại và tải lên mỗi giờ hàng ngày?

Hàng ngày tôi đều xem diễn đàn. Tôi cảm ơn, động viên và khen ngợi họ từ tận đáy lòng mình. Tôi chân thành đánh giá cao mọi người đã vượt qua mọi khó khăn để giữ cho diễn đàn hoạt động tốt. Nó thực sự rất đáng được quan tâm!

Một ngày nọ, có một học viên nói với tôi: “Thật tốt khi được làm việc cùng với bạn.” Sự khích lệ bất ngờ của cô ấy đã giúp tôi nhận ra rằng người khiến người khác cảm thấy thư thái chính là con người thật của tôi, ngược lại khi các chấp trước gia tăng trong qua trình làm việc thì cần phải chính lại theo Pháp.

Các cuộc gọi điện thoại từ những thính giả của chúng tôi

Một công việc khác mà tôi đảm nhận là trả lời đường dây nóng. Trong những năm qua, tôi đã trả lời nhiều cuộc điện thoại từ các thính giả của chúng tôi, và hầu hết trong số họ gọi là để nói rằng họ yêu quý chúng tôi đến nhường nào. Một số nói rằng chúng tôi là một mùa xuân trong trẻo ở Bay Area, rằng chúng tôi là một nhà truyền thông có lương tâm.

Hai cuộc gọi điện thoại tiêu biểu bởi những bình luận nghiêm túc của họ.

Vào một buổi phát sóng tin tức buổi sáng cách đây nhiều năm, người dẫn chương trình đã đọc nhầm “BlackBerry” thành “blueberry”. Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kéo dài một tiếng kết thúc, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người đàn ông, ông ấy nói: “Làm thế nào bạn có thể gọi tên điện thoại di động‘ BlackBerry ’là‘ blueberry? ’Bạn đã nói sai nhiều lần. Tôi thường nghe tin tức buổi sáng của bạn hàng ngày”.

Lần khác, một người phụ nữ nói: “Tôi thực sự rất thích người dẫn chương trình của bạn. Họ tận tâm và tài năng, đôi khi hài hước, sắc sảo, và đôi khi làm tôi bật cười. Tôi thực sự thích các bạn“.

Một người khác nói: “Nếu một người dẫn chương trình có những thiếu sót mà không được sửa chữa trong một tháng, hai tháng hoặc nửa năm, đó là lỗi của cô ấy. Nhưng nếu cô ấy vẫn còn thiếu sót sau một vài năm, đó là lỗi của bạn, bởi vì bạn đã ở bên cô ấy. Tại sao bạn không nói thật với cô ấy? ” Tôi đã không thể nói nên lời.

Tôi nhận ra rằng những người nghe chính là chúng sinh của chúng ta. Việc chúng ta làm tốt là họ đang làm điều tốt, và hy vọng họ được cứu. Khi chúng ta làm không tốt, thì họ trở nên rất lo lắng.

Mỗi khi tôi quên rằng hạng mục này là để tu luyện và cứu người, thì sẽ có một cuộc gọi đến đường dây nóng nhắc cho tôi biết tôi là ai và tại sao tôi lại ở đây? Xin cảm ơn quý thính giả của SOH.

Lời kết

Bản thân tôi không cảm thấy công việc này là khó nhọc, nhưng tôi sẽ cảm thấy mệt mỏi bất cứ khi nào trong tôi có xuất hiện suy nghĩ của người thường.

Chúng tôi đã mở thêm một chương trình phát thanh được phát sóng trực tiếp vào 4 giờ sáng hàng ngày trong thời gian xảy ra đại dịch. Tôi cảm thấy áp lực rất lớn trong thời gian đầu. Đến thứ sáu, khi buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng trong tuần kết thúc, tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi tiếp tục nghĩ: “Tôi mệt mỏi quá. Mệt mỏi quá!“

Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao tôi lại mệt mỏi như vậy và những gì tôi đã làm. Tôi nhận ra rằng tôi đã không làm bất cứ điều gì, rằng chính người dẫn chương trình đã làm tất cả công việc. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy mệt mỏi như vậy?

Tôi đã suy nghĩ và nhận ra rằng nhiều “tình huống” đã xuất hiện vào giữa buổi phát sóng trong tuần đó, và tôi đã phàn nàn và mất bình tĩnh. Đó là năng lượng tiêu cực mà tôi đã phát ra khiến cho phía con người của tôi mệt mỏi, chứ không phải là do có nhiều việc!

Trên thực tế, đây là một cơ hội mà Sư phụ đã an bài để tôi tu luyên tâm tính của bản thân bằng cách hiểu cho người khác và đề cao tâm tính, chứ không phải là lúc để tôi nghĩ về áp lực mà tôi phải chịu đựng. Tôi không thể dùng khối lượng công việc của mình như một cái cớ để chểnh mảng trong tu luyện cá nhân.

Sư phụ giảng:

“Mọi người biết rằng làm kênh thông tấn là để cứu người, là để giảng chân tướng, vì để chấm dứt cuộc bức hại này. Nhưng mục đích cuối cùng là gì? Mỗi người chư vị [làm] trong kênh truyền thông đều đang trên con đường tu luyện của mình. Những việc chư vị làm chính là con đường tu luyện của chư vị. Đó là nhất định. Dù chư vị ở kênh truyền thông là khởi tác dụng thế nào, phân công [làm] gì, [thì] đó chính là con đường tu luyện của chư vị. Cho nên phải bước đi cho tốt con đường ấy, tức là phải dụng tâm vào tu luyện của mình; dù là tới lúc nào cũng không được phóng túng, cuối cùng là cần viên mãn mà”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Hai ngày trước, có người hỏi tôi làm cách nào để có thể trụ lại với công việc này trong 10 năm. Tôi đã không có câu trả lời ngay lúc đó. Sau này khi nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng đó phải là nhờ sự trợ giúp của Sư Phụ và tâm nguyện của tôi để trở thành một lạp tử mà Sư phụ có thể sử dụng cho Đại Pháp – đó là cách mà tôi có thể đạt được cho ngày hôm nay.

Trong công việc của tôi, không có phạm vi cố định, không có áp lực như những người dẫn chương trình phải đối mặt, không có những lối mòn để bùng nổ như nhân viên bán hàng của chúng tôi, không có tăng ca như những người biên tập làm việc ở hậu trường, không biết đến vất vả như những công việc khác.

Là một đạo diễn chương trình, tất cả những gì tôi cần làm chỉ là ngồi đó và giám sát mọi khía cạnh. Khi mọi việc diễn ra tốt đẹp, tôi không có gì phải làm ngoài việc chiêm ngưỡng dòng suối trong vắt – đang hướng đến chúng sinh, đến thế giới – và làm sạch mọi thứ trên đường đi của nó!

Con xin cảm tạ Sư phụ đã mở ra con đường chứng thực Pháp cho con. Con sẽ tu sửa bản thân, hoàn thành lời thệ ước của mình, và đưa chúng sinh trở về nhà!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của Đài Phát thanh Hy vọng năm 2020)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/22/407954.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/4/185738.html

Đăng ngày 26-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share