Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 19-07-2020] Bài chia sẻ dưới đây được viết vào ngày 20 tháng 7, đánh dấu 21 năm cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công).

Vào tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công và cho đến nay cuộc đàn áp này vẫn đang tiếp diễn. Sau ngày 20 tháng 7, các học viên Pháp Luân Công, vì để duy trì hoàn cảnh tu luyện hợp pháp và quyền tự do tín ngưỡng theo Hiến pháp, đã đến Bắc Kinh và các cơ quan chính quyền địa phương để thỉnh nguyện ôn hòa. Mặc dù hai thập kỷ đã trôi qua, ký ức về những ngày đầu thỉnh nguyện ôn hòa ấy vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim tôi.

Vào năm 1999, tôi 16 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở. Tôi không thể ngờ vào một ngày hè tưởng chừng như rất bình thường đó, tôi đã đối mặt với một trong những quyết định lớn nhất cuộc đời, một quyết định đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

Bắt đầu cuộc hành trình

Vào buổi sáng ngày 21 tháng 7 năm 1999, các học viên được biết ĐCSTQ đã phát động một chiến dịch tuyên truyền lừa dối và phỉ báng Đại Pháp nhằm tạo cơ sở cho việc cấm môn tập này. Để giúp chính phủ biết chân tướng và bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng theo Hiến pháp của người dân Trung Quốc, một vài học viên và tôi đã đến Văn phòng Tỉnh ủy.

Chúng tôi đến đó vào khoảng giữa trưa, ở đó đã có rất nhiều học viên, cả già lẫn trẻ. Dọc hai bên đường Nhân Dân đều có rất nhiều học viên đứng thành hàng dài. Mọi người đều đứng ở trên vỉa hè. Một số đang chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, một số khác chỉ yên lặng đứng ở đó. Chúng tôi không hề gây ảnh hưởng đến giao thông trên đường. Một lát ngay sau, chúng tôi nghe nói có một vài học viên đã vào trong cơ quan và đề đạt nguyện vọng của mình.

Chúng tôi đợi ở đó khá lâu nhưng không có tin tức gì. Trong khi chờ đợi, một vài chiếc xe ô tô đến đậu ở hai bên đường. Cảnh sát mặc thường phục bước ra khỏi xe và bắt đầu kéo, đá, và đánh các học viên. Thái độ của họ rất thô bạo và ngang ngược. Các học viên khác và tôi bị ép lên một chiếc xe ô tô.

Ngày hôm đó, chúng tôi bị dẫn đến một học viện cảnh sát cách xa thành phố. Chúng tôi ra khỏi xe và thấy hàng trăm học viên khác đã ở đó, họ đang ngồi ở sân của học viện. Các học viên vẫn tiếp tục đến và đến buổi tối thì toàn bộ khoảng trống ở đó được lấp đầy bởi các học viên. Từng học viên ra khỏi xe đều lặng lẽ ngồi vào sân. Không khí ở đó vô cùng tĩnh lặng và trật tự.

Tôi vẫn nhớ mình ngồi gần một đôi trẻ đã đính hôn. Người con gái là một giáo viên và cũng có hai học sinh nam học cấp ba ngồi gần đó. Cái nắng gay gắt của mùa hè ở Trường Xuân vô cùng khó chịu. Chúng tôi ngồi yên lặng dưới cái nắng gay gắt ấy mà không hề phàn nàn gì. Một số học viên bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Bầu không khí vô cùng tường hòa. Một số học viên tới chia sẻ với những người phụ trách ở đó. Nhưng sau một vài giờ, chúng tôi không thấy họ quay trở lại. Vào buổi chiều, cảnh sát vũ trang đến và có mang theo súng. Họ canh gác ở cổng chính. Họ dường như rất căng thẳng. Một số cảnh sát mặc thường phục đi tuần ở phía ngoài học viện.

Bầu không khí căng thẳng không làm chúng tôi sợ hãi. Các học viên vẫn tiếp tục học Pháp. Chúng tôi không hề sợ hãi. Tất cả đều kiên định và bình tĩnh. Mọi người đều suy nghĩ rất đơn giản. Chúng tôi chỉ muốn nói với Chính phủ về Đại Pháp và tại sao chúng tôi lại muốn tu luyện. Các học viên khi đó không hề biết rằng cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp do chế độ Giang Trạch Dân phát động đã bắt đầu.

Chúng tôi ngồi ở đó trong suốt ngày đầu tiên. Những học viên ở đó đều không được chuẩn bị gì cả. Nhiều người chẳng có chút gì để ăn. Buổi chiều, một vài học viên dùng tiền của mình để mua nước và bánh mì và chia sẻ cho tất cả mọi người.

Buổi tối, cảnh sát và lực lượng vũ trang dần dần rời đi. Mặc dù họ rất dữ tợn khi đứng quanh chúng tôi vào buổi chiều, nhưng họ chẳng làm gì chúng tôi cả. Bây giờ nghĩ lại, tôi nghĩ rằng đó là vì chính niệm của chúng tôi đã giải thể tất cả những thứ bất hảo. Các học viên cảm thấy rằng chúng tôi không nên thụ động ngồi chờ, do đó, vào khoảng 10 giờ tối, với sự hướng dẫn của một học viên biết đường, chúng tôi đã ra khỏi đó. Chúng tôi giúp nhau đi xuyên qua các con phố tối đèn và đi bộ hàng giờ cho đến khi quay về thành phố Trường Xuân.

Mặc dù ngồi dưới ánh nắng chói chang cả ngày và nhiều người chẳng ăn gì, nhưng chúng tôi vẫn không cảm thấy mệt. Ngược lại, tôi còn cảm thấy khá thoải mái. Một làn gió nhẹ lướt qua, tôi có một cảm giác lâng lâng khó tả.

Khi quay về đến Văn phòng Tỉnh ủy, lúc đó đã quá nửa đêm. Các học viên đi cùng tôi nhất trí nghỉ lại ở nhà một học viên và quay về vào ngày hôm sau. Một số học viên đã quyết định ngồi ở cổng chính của tòa nhà cho đến sáng hôm sau.

Tình hình trở nên căng thẳng

Ngày tiếp theo là ngày 22 tháng 7, chúng tôi quay lại tòa nhà Văn phòng Tỉnh ủy trước lúc bình minh. Chúng tôi thấy rất nhiều học viên đến từ các nơi đã đi cả đêm để đến đó. Chúng tôi quyết định chờ đợi. Đến sáng, các học viên xếp hàng trên các con đường xung quanh tòa nhà, số lượng học viên đông hơn rất nhiều so với ngày hôm trước; họ đứng trên vỉa hè và các ngõ gần đó.

Chúng tôi ở đó một cách trật tự như ngày hôm trước và cũng không cản trở lối đi của người đi bộ hay các phương tiện giao thông. Chúng tôi thấy có nhiều cảnh sát hơn hôm trước và rất nhiều người mặc thường phục đi lại xung quanh. Sau đó cảnh sát và quân cảnh đã dán băng cảnh báo trên đường phố phía trước tòa nhà; một số nói chuyện qua bộ đàm. Không khí căng thẳng hơn hôm trước rất nhiều.

Vào khoảng 8 đến 9 giờ sáng, cảnh sát bắt đầu dồn các học viên lên xe cảnh sát và chuẩn bị đưa họ đi. Chúng tôi có kinh nghiệm từ hôm trước nên không ai trong chúng tôi nghe theo họ. Chúng tôi nói rằng chúng tôi ở đó để nói lên sự thật về Đại Pháp, chúng tôi sẽ không đi cho đến khi được nói chuyện với lãnh đạo. Vì thế chúng tôi nắm lấy tay nhau. Cảnh sát bắt đầu giật mạnh và kéo chúng tôi lên xe tải. Một số trong chúng tôi nhảy khỏi xe bằng cách đẩy cửa mở ra trong khi một số khác thì từ chối vào xe. Cảnh sát chia thành từng nhóm 3 đến 5 người bế một số học viên lên xe.

Đối mặt với các cảnh sát hung bạo như vậy, các học viên vẫn đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu. Người đứng trước bảo vệ người đứng sau. Tất cả đều khóa tay và đứng vai kề vai tạo thành bức tường nhiều tầng và yêu cầu cảnh sát dừng các hành động bạo lực đối với mọi người. Sau đó, khi xe cảnh sát chở đầy các học viên chuẩn bị rời đi, dưới tình thế cấp bách, một số chúng tôi vượt qua băng cảnh báo và ngồi trên đường hoặc đơn giản ngồi ở đó thành một hàng rào ngăn không cho xe di chuyển. Khung cảnh lúc đó rất hùng tráng, thậm chí cảnh sát còn thấy rất ngạc nhiên.

Cuối cùng vẫn có rất nhiều học viên bị kéo lên xe tải. Tôi cùng với nhiều học viên khác cũng bị đưa đến sân vận động Nam Lĩnh. Khi tôi bước ra khỏi xe, tôi thấy sân vận động chứa đầy các học viên. Một số họ là những người già, số khác là trẻ em, có cả các nhân viên văn phòng, thậm chí còn có cả phụ nữ mang thai, tất cả mọi người ở mọi giai tầng trong xã hội. Tôi không thể tính được có khoảng bao nhiêu người ở đó. Cũng như hôm trước, tất cả đều ngồi tĩnh lặng trên sân. Tôi nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc – họ cũng bị bắt đến học viện cảnh sát hôm trước cùng tôi.

Sư phụ khích lệ chúng tôi

Vào khoảng giữa trưa xuất hiện một cảnh tượng khó quên. Một sinh viên đại học chỉ tay lên bầu trời với nụ cười rất tươi trên khuôn mặt. Anh ấy nói: “Mọi người hãy nhìn kìa!” Chúng tôi cùng nhìn lên và hô lớn “Sư phụ!”. Ở giữa bầu trời trong xanh kia có một đám mây trắng. Rất nhiều người trong chúng tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ và ai nấy đều nước mắt lăn dài trên má.

Sau đó, chúng tôi được đưa đến một trường tiểu học ở quảng trường Nhân Dân. Mặc dù chúng tôi đã rất cố gắng trong hai ngày qua để được gặp chính quyền và nói rõ chân tướng về Đại Pháp nhưng không ai đến để lắng nghe chúng tôi cả. Đến tối, sau khi xa nhà hai ngày, tôi quyết định rằng nếu tiếp tục ở đó và chờ đợi thì thật vô ích. Sau khi nghĩ tới việc gia đình tôi sẽ lo lắng cho tôi như thế nào, tôi bèn bắt taxi để trở về nhà.

Sau đó, ĐCSTQ đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo chưa từng có đối với các học viên Pháp Luân Công. Rất nhiều người đã bị bắt và gia đình của họ bị lục soát một cách phi pháp. Họ bị bắt cóc, tống tiền, bị tra tấn và thậm chí bị giết. Một số bị mất việc làm, hoặc bị đuổi khỏi trường đại học. Một số thậm chí còn bị mổ cướp nội tạng sống, Đây chính là thảm kịch nhân quyền lớn nhất của thế kỷ này. Cuộc bức hại tàn ác này đã diễn ra trong 21 năm và vẫn đang tiếp diễn.

Đạo đức và dũng khí là những phẩm chất đáng quý nhất của con người. Đối mặt với cuộc bức hại tàn ác, các học viên Pháp Luân Công vẫn chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, dùng phẩm chất chân thành, đại thiện, đại nhẫn của người tu luyện để đối đãi với cường quyền bất công. Trong phong ba bão táp họ vẫn kiên định duy hộ những gì trân quý nhất cho thế nhân. Tôi cảm thấy may mắn khi được là một đệ tử Đại Pháp. Mặc cho cuộc bức hại tàn ác kéo dài, chúng tôi vẫn không hề sợ hãi và không hề từ bỏ hay thỏa hiệp. Chúng tôi vẫn làm những việc mà chúng tôi tin là chân chính nhất – kiên trì nói lên chân tướng về cuộc bức hại đối với người dân toàn thế giới và giúp họ nhìn thấy bản chất của ĐCSTQ để từ đó họ có thể tránh bị liên lụy vì tội ác của nó. Chúng tôi mong muốn mọi người được an toàn và có một tương lai tươi sáng.

Hướng tới tương lai

21 năm qua, với sự nỗ lực kiên trì của các học viên trên toàn thế giới, ngày càng có nhiều người hiểu được bản chất tà ác của cuộc đàn áp này. Ngày càng có nhiều người đang cùng với các học viên phản đối nó và nhận ra bản chất thật của ĐCSTQ và lựa chọn cách tránh xa khỏi nó. Đến nay, gần 360 triệu người đã công khai thoái xuất khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó. Dưới cuộc đàn áp tàn bạo, Pháp Luân Công chẳng những không bị khuất phục mà còn hồng truyền đến hơn 100 quốc gia và khu vực trên thế giới với hơn 100 triệu người theo tập. Pháp Luân Đại Pháp đã nhận được hơn 3.000 giấy chứng nhận, lời chúc mừng, thư cảm ơn của các quốc gia, chính phủ trên toàn thế giới.

Lịch sử đã cho thấy những quốc gia cường quyền và tà ác, nhìn bề ngoài có vẻ hùng mạnh, nhưng sẽ không thể trường tồn. Trong cuộc bức hại này, chính và tà đều thể hiện rất rõ. Mọi người có thể lựa chọn giữa đúng và sai. Chúng tôi mong rằng mọi người sẽ nắm bắt cơ hội quý giá này và đưa ra lựa chọn có trách nhiệm cho bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/19/珍存于心底的记忆-409073.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/24/185999.html

Đăng ngày 22-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share