Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2019] Hồi tôi còn nhỏ, cuộc sống gia đình rất khó khăn. Mẹ tôi bị bệnh cao huyết áp, thấp khớp và suy nhược thần kinh. Mẹ rất yếu và thường bị kỳ thị và xem thường. Bố tôi phải xa nhà làm thuê để kiếm tiền lo cho gia đình và để thanh toán chi phí y tế tốn kém của mẹ.

Từ khi còn nhỏ tôi đã phải gánh vác việc nhà và đồng áng, cũng như phải thay mẹ đảm nhận vai trò chăm sóc cho em trai. Cuộc sống của tôi không có hạnh phúc!

Khi tôi 13 tuổi, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Mẹ tôi bị bệnh thận nặng và phải nằm viện một năm, tôi và em trai sáu tuổi phải ở nhà một mình.

Tôi phải đi học, cho em ăn, làm việc nhà và đồng áng. Em tôi khóc vì nhớ mẹ nên tôi phải mạnh mẽ và phải giấu đi những giọt nước mắt của mình. Tôi mệt mỏi sau một ngày dài làm việc vất vả, nhưng vẫn ôm em trong lòng và vỗ về rằng mẹ sẽ sớm về.

Ký ức của tôi chỉ đầy những khó khăn và buồn phiền!

Đại Pháp cứu mẹ tôi

Cuối cùng mẹ tôi đã được xuất viện, nhưng bác sỹ nói rằng bệnh của mẹ không thể trị khỏi và cần phải an dưỡng cho tốt. Bởi vậy, cha tôi phải nghỉ làm để ở nhà chăm sóc chúng tôi.

Tháng 9 năm 1999 là thời điểm không thể nào quên– mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi nghiêm khắc chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để tu luyện bản thân và dần dần hồi phục. Căn bệnh mà bác sỹ khẳng định rằng không thể chữa khỏi đã biến mất và mẹ tôi đã bình phục hoàn toàn.

Mọi người trong gia đình chúng tôi đều rất hạnh phúc, và mẹ tôi lại mỉm cười trở lại. Mẹ gánh vác mọi công việc mà trước giờ tôi phải làm, và cuối cùng tôi cũng trở thành một đứa trẻ hạnh phúc. Bố tôi cũng yên tâm đi làm trở lại. Gia đình chúng tôi tràn ngập tiếng cười. Hai mươi năm sau, chúng tôi vẫn vô cùng hứng khởi khi nói về khoảng thời gian này.

Một ngày nọ, bạn bố tôi đến thăm. Chú ấy đã không gặp chúng tôi trong một thời gian dài. Khi thấy mẹ tôi khỏe mạnh, chú đã rất ngạc nhiên thốt lên: “Chị vẫn còn sống à? Tôi những tưởng là hôm nay đến đây là không được gặp chị nữa rồi!”

Mẹ tôi thấy bộ dạng của chú ấy như vậy, mỉm cười và hãnh diện nói: “Vâng, tôi vẫn còn sống. Tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chính Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Đại Pháp đã cứu sống tôi.”

Mặc dù, thời điểm đó cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc là Giang Trạch Dân vừa mới phát động cuộc đàn áp phô thiên cái địa, nhưng chúng tôi không muốn giấu giếm sự thật rằng: Chính Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống mẹ và cứu gia đình chúng tôi. Chúng tôi đều ủng hộ mẹ tu luyện vì chúng tôi biết đâu là chính và đâu là tà.

Sư phụ Lý đã cứu con trai tôi

Những ngày tháng hạnh phúc của thời thơ ấu của tôi mau chóng trôi qua. Tôi trưởng thành và kết hôn vào năm 2004. Trong một lần kiểm tra sức khỏe, tôi bị chẩn đoán thiếu máu bẩm sinh. Bác sỹ nói tôi không thể có con. Ngay cả khi tôi có thai thì thai nhi cũng không thể phát triển bình thường. Đây là cú sốc lớn đối với vợ chồng chúng tôi.

Khi hay tin, mẹ đã mang cho tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Vì đã chứng kiến ​​sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp triển hiện trên thân thể của mẹ, nên tôi không hề do dự liền rất nghiêm túc đọc sách. Sáu tháng sau, kỳ tích đã triển hiện: Tôi có thai và mọi thứ đều bình thường. Y học hiện đại không cách gì sánh được với huyền năng của Đại Pháp!

Khi tôi đi khám thai, bác sỹ nói với chúng tôi rằng dây rốn quấn quanh cổ thai nhi. Vì con của một đồng nghiệp của chồng tôi cũng bị chết yểu vì nguyên nhân này nên chúng tôi rất lo lắng.

Tôi nói với mẹ chuyện này và bà nói: “Đừng lo, mẹ sẽ dạy con luyện các bài công pháp của Đại Pháp. Đại Pháp siêu thường không gì là không làm được, và Đại Pháp có thể quy chính lại hết thảy mọi thứ.“

Và như vậy tôi bắt đầu hàng ngày học Pháp, luyện công.

Khi mang thai tám tháng, tôi khám thai và bác sỹ nói rằng mọi thứ đều bình thường. Mẹ chồng tôi rất vui sướng và cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp mặc dù bà không tu luyện.

Con trai tôi bây giờ đã 13 tuổi và cao 1,75 mét. Cháu cũng thường học Pháp và luyện công cùng tôi. Chính là Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho tôi một đứa con trai tốt như vậy!

Tôi cũng học được cách nghĩ cho người khác. Tôi tôn trọng mẹ chồng và đối xử tốt với bà. Mẹ chồng tôi không có con gái, nhưng bà nói bà thật may mắn khi có một người con dâu như tôi. Bà thường khen ngợi tôi trước mặt bạn bè và hàng xóm, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ bà.

Bố mẹ chồng cũng giúp đỡ tôi trong quá trình tu luyện. Khi con tôi còn nhỏ, ông bà đã giúp tôi chăm sóc cháu để tôi có thể dành thêm thời gian cho các hạng mục Đại Pháp. Ông bà cũng nhắc nhở tôi chú ý vấn đề an toàn mỗi khi tôi ra ngoài giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Khi bố mẹ chồng tuổi tác ngày một cao, tôi đề nghị chồng mời ông bà chuyển đến ở cùng. Chúng tôi đã mua một ngôi nhà khác, mặc dù việc mua nhà mới khiến tình hình tài chính của chúng tôi trở nên eo hẹp. Nhưng bố mẹ chồng tôi rất hài lòng với sự sắp xếp này.

Cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp! Chỉ có tinh tấn thực tu, làm tốt ba việc, thì con mới không cô phụ Sư tôn đã từ bi khổ độ chúng con, xin Sư tôn yên tâm!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/14/396419.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/4/183496.html

Đăng ngày 18-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share