Thỉnh nguyện hòa bình 25/4 - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Wed, 10 Apr 2024 13:22:16 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=5.9.8Sự kiện gây chấn động 25 năm trước —— Cuộc thỉnh nguyện “25/4” là gì?https://vn.minghui.org/news/263444-su-kien-gay-chan-dong-25-nam-truoc-cuoc-thinh-nguyen-254-la-gi.htmlWed, 10 Apr 2024 13:22:16 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=263444[MINH HUỆ 06-04-2024] Sự kiện “25/4” là một cuộc thỉnh nguyện tự phát của hàng chục ngàn người diễn ra vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Cuộc thỉnh nguyện này đã gây chấn động cả trong và ngoài Trung Quốc, đồng thời khiến Trung Quốc bấy giờ giành […]

The post Sự kiện gây chấn động 25 năm trước —— Cuộc thỉnh nguyện “25/4” là gì? first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Tần Mộng Tô

[MINH HUỆ 06-04-2024] Sự kiện “25/4” là một cuộc thỉnh nguyện tự phát của hàng chục ngàn người diễn ra vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Cuộc thỉnh nguyện này đã gây chấn động cả trong và ngoài Trung Quốc, đồng thời khiến Trung Quốc bấy giờ giành được tiếng vang trên trường quốc tế. Cũng có nhân chứng cho biết, lúc ấy, số người đi không chỉ là 10.000, bởi vì dưới sự chỉ huy của cảnh sát, những người đi thỉnh nguyện đã xếp hàng một cách trật tự và yên lặng từ cổng Văn phòng Kháng cáo Trung ương đến một điểm cách đó khá xa, ước tính phải có đến khoảng 30.000 người. Cho dù số người là 10.000 hay 30.000, tôi đều cho rằng cuộc thỉnh nguyện này hết sức đáng nhớ. Dưới đây xin phân tích theo ba điểm sau:

1. Hoạt động hợp pháp, văn minh

Cuộc thỉnh nguyện hợp pháp

“Thỉnh nguyện” là tên gọi thông dụng của “khiếu nại”. Trung Quốc thời cổ đại, trong các triều đại sau thời nhà Ngụy và nhà Tấn (265 – 420 SCN), từ chính quyền trung ương đến chính quyền địa phương các cấp đều đặt “Trống Đăng Văn”, còn thiết lập các cơ cấu hay nhân sự chuyên trách, gặp người đánh trống phải lập tức tiếp nhận hoặc báo cáo lên trên. Đây cũng chính là nguồn gốc của tục lệ “đánh trống kêu oan”. Ở Trung Quốc đại lục, theo định nghĩa của chính quyền Trung Cộng, “khiếu nại” là công dân, pháp nhân hoặc các tổ chức khác ở Trung Quốc sử dụng hình thức thư từ, điện thoại, hoặc trực tiếp tới nơi… để phản ánh lên các cấp chính phủ hay quận huyện về những oan khuất, ý dân, hay chỗ sai sót của quan chức (cảnh sát), đề xuất kiến nghị, ý kiến hay khiếu nại, thỉnh cầu, v.v.

Những người tự phát tham gia cuộc thỉnh nguyện “25/4” đều là công dân Trung Quốc, họ đã dùng phương thức trực tiếp tới Văn phòng Kháng cáo Trung ương để phản ánh về những vấn đề mà Văn phòng Khiếu nại địa phương nói là chỉ có chính quyền trung ương mới giải quyết được. Hành vi này hiển nhiên là hợp pháp. Chính vì vậy, Thủ tướng và các quan chức đương nhiệm của Văn phòng Kháng cáo Trung ương đã yêu cầu những người đi thỉnh nguyện chọn ra người đại diện, và đã tiếp đón đại diện tạm thời của những người đi thỉnh nguyện tại Văn phòng Kháng cáo Trung ương, đồng thời tiếp nhận yêu cầu của họ.

Lời nói và hành vi văn minh

Qua bàn tay của Trung Cộng, Trung Quốc từ lâu đã không còn là một quốc gia văn minh. Điểm này được bộc lộ rõ nét ở mọi phương diện trong xã hội, ai cũng có thể thuận miệng dẫn ra hàng loạt ví dụ, dù có tô vẽ hoa mỹ đến đâu cũng khó mà phủ nhận được. Bên trong Trung Quốc, người Trung Quốc đã đánh mất giới hạn đạo đức, nếu dùng từ cực đoan, ích kỷ, đi ngược lại với thiên lý, giết người hại mệnh… cũng không diễn tả hết được, còn nữa, cả nước từ trên xuống dưới đều là cười kẻ nghèo, không cười phường kỹ nữ, đen trắng điên đảo, thiện ác đảo ngược. Ở nước ngoài, đám “phấn hồng” [những người bợ đỡ, tô vẽ cho Trung Cộng] khi vượt tường lửa, đi du lịch, du học, nhập cư hết lần này đến lần khác đã vạch áo cho người xem lưng mà bêu riếu người Trung Quốc, họ không phải vì sợ thế giới không biết đến chỗ xấu xí của người Trung Quốc, mà họ đã được Trung Cộng dạy cho thành vô tri, vô sỉ, và ích kỷ.

Ngược lại, những người thỉnh nguyện “25/4” của 25 năm trước ăn mặc giản dị, gọn gàng, ngôn ngữ cử chỉ bình hòa, có sự ước thúc, đến chọn chỗ đứng cũng cố gắng không gây phiền hà cho người khác, còn tự giác giữ gìn vệ sinh, trật tự nơi công cộng. Những cử chỉ và tố chất văn minh cao độ của những người đi thỉnh nguyện ấy khiến cảnh sát cũng phải kinh ngạc, cảm động; cảnh sát không phải hò hét người đi thỉnh nguyện rằng “Các người không phải là nhân dân!”, cũng không phải dùng bạo lực với họ. Cảnh tượng hàng vạn học viên Pháp Luân Công tự phát cùng đứng xếp thành hàng dài đã giành được tiếng vang về cho người Trung Quốc khi khiến cộng đồng quốc tế thấy được qua nhóm người thỉnh nguyện này rằng Trung Quốc đương thời là một đất nước tự do, cởi mở, và đủ văn minh để trở thành môi trường đầu tư tốt.

Yêu cầu hợp lý

Bản kiến nghị của buổi thỉnh nguyện “25/4” chỉ có ba yêu cầu: Một là, trả tự do cho hơn 40 học viên thỉnh nguyện ở Thiên Tân bị cảnh sát chống bạo động bắt giữ. Hai là, cung cấp hoàn cảnh luyện công hợp pháp cho các học viên Pháp Luân Công (ý này bao gồm nhưng không giới hạn ở việc không tiếp tục ngầm định tội rồi mới ngụy tạo chứng cứ, không bật loa âm lượng lớn và phun vòi rồng áp suất cao để quấy nhiễu học viên đang luyện công ngoài trời, không dùng những thủ đoạn ngầm để cấm các nơi cung cấp địa điểm luyện công cho học viên Pháp Luân Công). Ba là, cho phép xuất bản cuốn sách chỉ đạo tu luyện “Chuyển Pháp Luân” và các sách khác của Pháp Luân Công.

Những yêu cầu này đều được đề xuất theo đúng quy định pháp luật, và là sau hai, ba năm các học viên nhẫn chịu sự đàn áp ngầm và bán công khai. Điều này là hợp lý và hợp pháp ở bất kỳ quốc gia nào tôn trọng hiến pháp và các quyền cơ bản của con người (tự do cá nhân, tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do giáo dục, tự do làm việc, tự do rèn luyện sức khỏe, bình đẳng và không phân biệt đối xử).

Ở một xã hội bình thường, trước những yêu cầu hợp lý như vậy, chính phủ không những sẽ xử lý thỏa đáng ngay tại chỗ, mà còn phải quay lại kiểm điểm và cải thiện công tác quản lý của mình. Còn với Trung Quốc, tại thời điểm chưa đầy chục năm xảy ra vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 năm 1989 (sự kiện Lục Tứ), trong mắt thế giới, đây hoàn toàn không phải là một xã hội bình thường. Vì vậy, cuộc thỉnh nguyện hòa bình, lý tính này của hàng chục nghìn người, cũng như phản ứng tích cực của Thủ tướng Trung Quốc bấy giờ trước ba yêu cầu của những người thỉnh nguyện, đã khiến cộng đồng quốc tế phải chấn động trước sự văn minh, khai sáng của Trung Quốc.

Lúc ấy, không ai ngờ được rằng, tối ngày 25 tháng 4 năm 1999 hôm ấy, Giang Trạch Dân, Chủ tịch đương nhiệm của Trung Cộng, lại nổi trận lôi đình, lấy quyền lực của người đứng đầu mà quát tháo Bộ Chính trị om sòm. Trước sự phản đối của các ủy viên khác của Bộ Chính trị, Giang đã cho thành lập “Phòng 610” và phát động cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7. Kể từ đó, hàng trăm triệu học viên Pháp Luân Công và những người thiện lương từng đồng tình và ủng hộ các học viên Pháp Luân Công kiên trì tín ngưỡng, đột nhiên lại phải đối mặt với một thảm họa chính trị và thảm họa nhân quyền —— Những ai không đồng tình với Giang Trạch Dân sẽ bị tước đoạt tất cả các quyền cơ bản của con người như tự do cá nhân, tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do giáo dục, tự do làm việc, quyền tự do rèn luyện sức khỏe, và không bị phân biệt đối xử, đồng thời bị “bôi nhọ danh dự, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể”.

2. Hành động vĩ đại khi cứu vãn đạo đức Trung Quốc khỏi nguy cơ sụp đổ

Ở Trung Quốc đại lục và trong giới nói tiếng Hoa ở nước ngoài, rất nhiều người bài xích một cách khó hiểu, thậm chí phản cảm với “văn hóa truyền thống”, cho rằng chế độ “gia trưởng” truyền thống là “cặn bã phong kiến”. Thực ra, không phải là chế độ “gia trưởng” có gì sai, cái sai là nó đã bị Trung Cộng lạm dụng ác ý. Các lãnh đạo Trung Cộng rao giảng với nhân dân Trung Quốc rằng “lợi ích của Đảng là trên hết”, “yêu cha yêu mẹ không bằng yêu Đảng”, “Đảng Cộng sản Trung Quốc là cha mẹ tái sinh ra bạn”, “Đảng nuôi sống bạn”, “mọi việc đều phải phục tùng an bài của Đảng”… những luận điệu này khiến người Trung Quốc nghe mãi thành quen, nên không còn cách nào khác. Chúng còn bảo người Trung Quốc rằng “Trong thiên hạ, quạ nào mà chẳng đen” – khắp thế giới đều như vậy cả. Nói cách khác, việc Trung Cộng dùng lũng đoạn và quyền lực chính trị để thực hiện “chế độ gia trưởng” không liên quan gì đến bản chất của văn hóa truyền thống Trung Hoa. Nếu so sánh văn hóa truyền thống với chiếc mũ, bạn đội mũ cho thời trang, cho ấm, thì Trung Cộng trong thời “Đại phê phán”, “Ngồi máy bay” lại dùng cái mũ đó để kích động dân chúng thù hận những người thuộc thành phần địa chủ, phú hộ, người bất đồng chính kiến, và cánh hữu. Bản thân chiếc mũ không có tội, mà tội ác là ở con cháu của chủ nghĩa Mác-Lênin ── Trung Cộng. Nó đã dùng đến cả trăm năm để phá hủy toàn diện nền văn minh và đạo đức của Trung Quốc.

Từ xưa đến nay, văn hóa truyền thống của nền văn minh Trung Hoa đều lấy con người làm gốc, lấy quy phạm đạo đức chính thường của con người làm cơ sở. Như nền dân chủ tự do của Hoa Kỳ đòi hỏi phải lấy nhận thức về hiến pháp và pháp lý của công dân làm nền tảng, mới có thể vận hành lành mạnh và phát huy tác dụng tích cực. Tương tự, văn hóa truyền thống Trung Hoa cũng lấy đạo đức cá nhân làm cơ sở tất yếu. Nhưng ở Trung Quốc, mỗi một phần tử “phấn hồng”, từ nhỏ đến già, đều bị Trung Cộng nhồi nhét những quan niệm đi ngược lại các giá trị phổ quát. Môi trường thiếu đạo đức đầy lừa lọc, đấu tranh trong và ngoài nước, là thứ đặc sản khắc họa Trung Cộng một cách chân thực nhất. Hãy thử tưởng tượng, làm người tốt thì không cách nào sinh tồn, còn làm người xấu thì dường như chẳng mất gì, mà cái được ngắn hạn lại rất lớn. Khi tạo ra một môi trường xã hội như vậy, thì chẳng phải chính quyền này đang dạy và ép buộc người dân làm người xấu, làm kỹ nữ, trộm cắp sao? Chẳng trách những người hiểu chuyện thường nói: Trung Quốc là đất nước biến người tốt thành kẻ xấu.

Thiên đạo minh tỏ. Con người bảo Thần không tồn tại thì chỉ là sự vô tri, cuồng vọng của con người ── con người trên địa cầu này nói không có không gian cao tầng thì liệu không gian cao tầng có biến mất không? Không! Tương tự, nhân quả thiện ác là chân lý của vũ trụ cũng vậy. Vì sao ở Đài Loan tự do dân chủ, khi xảy ra trận động đất hơn ​​7 độ richter, mà chỉ có một số tòa nhà bị nghiêng, còn kết cấu tòa nhà, cửa ra vào và cửa sổ vẫn còn tốt? Vì sao ở Trung Quốc, nơi con cháu của chủ nghĩa Mác-Lênin kiểm soát mọi tiếng nói và nguồn lực, ai ai cũng có thể cất tiếng hát “Đất nước tuyệt vời của tôi”, mà một cơn gió mạnh đã có thể thổi bay cửa sổ của cả một tòa nhà thành từng mảnh? Một trận động đất là khiến hết tòa nhà này đến tòa nhà khác đổ sập như đống đậu hũ? Thật ứng với lời ai đó từng nói:

Vô tri vô sỉ bất lương bất thiện
Bẫy nhau hại nhau làm tổn thương nhau
Người ta gặp nạn mà bạn bảo tốt
Oan oan tương báo sẽ đến lúc bạn gặp tai ương

Nhìn lại lịch sử, Trung Quốc hiện đại có hai bờ vực đạo đức:

Một là: Vụ thảm sát trên Quảng trường Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 năm 1989. Vụ thảm sát này đã trực tiếp khiến giới trí thức Trung Quốc nản lòng thối chí, từ bỏ trách nhiệm xã hội mà tầng lớp trí thức của một quốc gia lẽ ra phải có.

Hai là: Cuộc bức hại Pháp Luân Công ngày 20 tháng 7 năm 1999 nhắm vào hàng trăm triệu người Trung Quốc theo đuổi thiện lương đã khiến hầu hết người Trung Quốc vì lo cho sự sinh tồn của mình mà nhanh chóng từ bỏ con đường đi tìm chân lý, chân tướng, và chọn để bị cuốn theo sóng lớn, đi theo đám đông, chỉ chạy theo lợi.

Về sự kiện “25/4” cách đây 25 năm, đó là hành động vĩ đại của một nhóm người Trung Quốc có cử chỉ văn minh và tư tưởng cởi mở, đã vận dụng đạo đức, dũng khí, và tín ngưỡng đạo đức vào thực tiễn để cứu vãn một bờ vực đạo đức đang trên đà sụp đổ.

3. Ngọn hải đăng dẫn đường

Từ những người sống sót đã trăm tuổi sau Cách mạng Văn hóa, đến những nhân chứng của cuộc cải cách mở cửa đã ở độ tuổi 60-70, các thế hệ người cao tuổi ở Trung Quốc đều biết rõ sự kiện “25/4” năm 1999, đáng tiếc là đã không thể ngăn chặn được bờ vực đạo đức thứ hai của Trung Quốc sụp đổ: Nếu như nói “lệnh đàn áp” ngày 20 tháng 7 năm 1999 được đưa ra dưới danh nghĩa Bộ Nội vụ vẫn bị nhiều người từng trải qua nhiều cuộc vận động chính trị trước đó chế nhạo và bác bỏ, thì đến năm 2001, “vụ tự thiêu giả Thiên An Môn” vào đêm Giao thừa đã thực sự trở thành một trận Waterloo đối với hầu hết người dân Trung Quốc, khiến rất nhiều người tự nguyện mắc chứng “mất trí nhớ”, chủ động “chỉ quan tâm đến tiền”.

Thời ấy, những người thuộc thế hệ 8X, 9X vẫn còn trẻ, thế hệ 2K mới ra đời, nhưng những thế hệ này từ nhỏ chỉ được nghe thông tin dối trá, nên đã bị Trung Cộng thuần hóa thành “nghe nói đến Pháp Luân Công là biến sắc”, thậm chí có người vượt tường lửa, đọc được thông tin chân thực rồi mà vẫn cảm thấy khó tin. Nào “Baidu”, “WeChat”, “Douyin”, Trung Cộng đã bắt kịp thời đại và sử dụng đủ loại công cụ để giữ cho “tỏi tây”, “súc vật của hợp tác xã” và “ốc vít” ở bên trong bức tường đỏ để có thể theo dõi và tẩy não bất cứ lúc nào. Ở quốc gia của Trung Cộng, con người không được tôn trọng và đối xử như con người, “tỏi tây”, “súc vật của hợp tác xã”, và “ốc vít” không có những quyền cơ bản của con người. Năm này qua năm khác, hệ sinh thái ngày càng xuống cấp nghiêm trọng; sau ba năm dịch bệnh, một số người dù đã bắt đầu thức tỉnh; một số ít đã chuyển sang phản đối Trung Cộng, nhưng trong hơn một tỷ người Trung Quốc, bao nhiêu người có thể biết được Chân-Thiện-Nhẫn sẽ mang đến cho họ niềm hy vọng và phúc báo như thế nào? Có bao nhiêu người biết thế giới thực và cuộc sống bình thường bên ngoài bức tường đỏ là như thế nào?

Bài viết này xin được vinh danh ngày “25/4” của 25 năm trước, để kỷ niệm những tượng đài đạo đức được trui rèn từ Chân-Thiện-Nhẫn.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/6/474934.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/7/216492.html

Đăng ngày 10-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sự kiện gây chấn động 25 năm trước —— Cuộc thỉnh nguyện “25/4” là gì? first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Nhân chứng trực tiếp kể lại diễn biến dẫn đến cuộc thỉnh nguyện lịch sử ở Bắc Kinh 24 năm trướchttps://vn.minghui.org/news/247788-nhan-chung-truc-tiep-ke-lai-dien-bien-dan-den-cuoc-thinh-nguyen-lich-su-o-bac-kinh-24-nam-truoc.htmlTue, 16 May 2023 09:37:33 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=247788[MINH HUỆ 26-04-2023] Lại một ngày 25 tháng 4 nữa lại đến, là người chứng kiến toàn bộ sự việc tại Học viện Giáo dục Thiên Tân 24 năm trước, những cảnh tượng trong quá khứ lại tái hiện trước mắt tôi. Ngày 25 tháng 4 vốn là một ngày […]

The post Nhân chứng trực tiếp kể lại diễn biến dẫn đến cuộc thỉnh nguyện lịch sử ở Bắc Kinh 24 năm trước first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Nhã Khê

[MINH HUỆ 26-04-2023] Lại một ngày 25 tháng 4 nữa lại đến, là người chứng kiến toàn bộ sự việc tại Học viện Giáo dục Thiên Tân 24 năm trước, những cảnh tượng trong quá khứ lại tái hiện trước mắt tôi.

Ngày 25 tháng 4 vốn là một ngày bình thường như bao ngày khác, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, “ngày 25 tháng 4” của năm 1999 lại là một ngày ghi dấu những khoảnh khắc lịch sử.

Một sự kiện thỉnh nguyện quy mô lớn của 10.000 học viên Pháp Luân Công diễn ra tại Bắc Kinh vào ngày hôm ấy đã gây chấn động không chỉ ở Trung Quốc mà còn cả thế giới; là điểm mốc bắt đầu của cuộc đấu tranh ôn hòa cho quyền tự do tín ngưỡng của các học viên Pháp Luân Đại Pháp, bất chấp sự an toàn và sinh tử cá nhân; là minh chứng cho sự công bằng, đề cao công lý, lòng nhân ái và lòng khoan dung cao cả. Sự kiện này được cộng đồng quốc tế gọi là “cuộc thỉnh nguyện lớn nhất, ôn hòa nhất và trọn vẹn nhất trong lịch sử kháng nghị ở Trung Quốc”.

Cuộc kháng nghị “ngày 25 tháng 4” của các học viên Pháp Luân Công bắt nguồn từ sự việc xảy ra tại Học viện Giáo dục Thiên Tân. Tôi đã tham gia và chứng kiến ​​toàn bộ quá trình của vụ việc xảy ra tại Học viện Giáo dục Thiên Tân.

Ngày 11 tháng 4 năm 1999, Hà Tộ Hưu, một nhà khoa học nhiệt thành ủng hộ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã đăng một bài báo có tiêu đề “Tôi không tán thành thanh thiếu niên tập khí công” trên tạp chí “Khoa học và Công nghệ Thanh niên” do Học viện Giáo dục Thiên Tân xuất bản. Bài viết nhằm bịa đặt, vu khống, hãm hại Pháp Luân Công, bôi nhọ nhà sáng lập Pháp Luân Công, làm xấu hình ảnh học viên Pháp Luân Công và dựng lên các ví dụ giả tạo.

Sau khi nắm được tình hình, ngày 19 tháng 4, tôi hẹn một số học viên Pháp Luân Công khác ở Thiên Tân cùng đến gặp Ban Biên tập của tạp chí “Khoa học và Công nghệ Thanh niên” của Học viện Giáo dục Thiên Tân để giảng chân tướng, làm sáng tỏ sự thật, và đưa ra một vài yêu cầu từ phía chúng tôi.

Khoảng chín giờ, trưởng ban biên tập tiếp chúng tôi. Sau khi ngồi xuống, chúng tôi đi thẳng vào vấn đề, giải thích lý do chúng tôi đến và nói với họ rằng những gì Hà Tộ Hưu viết trong bài báo đó đã được xác minh là không đúng sự thật. Chúng tôi nêu rõ những người bao gồm cả chúng tôi, con cái và người thân của chúng tôi, đã được hưởng lợi về thể chất và tinh thần như thế nào sau khi tu luyện Đại Pháp, đồng thời kiên quyết bác bỏ những lời nói không đúng sự thật của Hà Tộ Hưu. Lúc đó, trưởng ban biên tập đã chăm chú lắng nghe và liên tục ngỏ ý xin lỗi chúng tôi. Vị ấy nói rằng: Trước đây tôi không biết Pháp Luân Công tốt như vậy, thảo nào có nhiều người tu luyện Pháp Luân Công đến thế. Chúng tôi liền đưa ra ba yêu cầu với tòa soạn: 1) công khai xin lỗi Pháp Luân Công trên tạp chí; 2) yêu cầu tác giả sửa lại bài viết để giảm tác động tiêu cực; 3) xuất bản một bài viết có nội dung tích cực về Pháp Luân Công trong số tiếp theo của tạp chí.

Ban biên tập đã ghi lại từng yêu cầu của chúng tôi và nói: Chúng tôi sẽ xin ý kiến ​​cấp trên và nghiên cứu vụ việc, sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng và trả lời các vị trong thời gian sớm nhất. Khi đó, chúng tôi thấy họ có thái độ tốt và rất chân thành, họ muốn giải quyết vấn đề này chứ không phải làm chiếu lệ. Vì vậy, chúng tôi kết thúc buổi nói chuyện và ra về.

Trên đường đi ra, chúng tôi thấy có nhiều học viên Pháp Luân Công cũng đến tòa soạn để phản ánh tình hình. Một vài người trong chúng tôi giải thích tình hình cho mọi người, và sau đó chúng tôi cùng nhau đến khu vực sân của học viện. Lúc này, đã có hơn chục học viên Pháp Luân Công đang đứng ở sân. Đến chiều rồi đến tối, chúng tôi vẫn không nhận được tin tức cũng như câu trả lời nào. Trong ngày hôm đó, có nhiều học viên Pháp Luân Công cũng đến để phản ánh tình hình. Nhân viên của viện giáo dục nói: “Các vị đến đông quá, chúng tôi không thể tiếp đón hết, chúng tôi đã nắm được phản ánh từ phía anh chị rồi, mọi người hãy quay về và chờ tin tức.”

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày qua đi, chúng tôi không những không nhận được câu trả lời thỏa đáng mà còn mất liên lạc với người phụ trách sự việc của học viện. Chúng tôi nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi.

Trong mấy ngày đó, học viên đến sân của học viện ngày càng nhiều, nhưng mọi người đều trật tự, rất ôn hòa và lý trí, không hô khẩu hiệu, không căng biểu ngữ, không ồn ào, tất cả đều ngồi yên lặng học Pháp, luyện công. Dù rất đông nhưng học viên có ý thức nhường lối đi để đảm bảo sự thuận tiện cho giảng viên và sinh viên của học viện. Để không ảnh hưởng đến môi trường làm việc và học tập bình thường của học viện, các học viên Pháp Luân Công cố gắng hạn chế tối đa việc sử dụng nhà vệ sinh của trường, một số học viên thông thạo địa bàn đã chỉ cho các học viên khác nhà vệ sinh công cộng gần đó. Ngoài ra, một số học viên còn dùng túi nilon đi thu dọn chai nước, giấy, gói đựng đồ ăn … do người khác vứt ra. Hành động của các học viên phản ánh phẩm chất cao thượng của người tu luyện, nghiêm khắc với bản thân và làm mọi việc vì người khác.

Đường Cam Túc bên ngoài cổng học viện là trục đường giao thông chính của khu Hòa Bình, có rất nhiều phương tiện giao thông và người đi bộ qua lại. Trong những ngày đó, học viên chúng tôi có trách nhiệm duy trì trật tự giao thông mỗi ngày để đảm bảo giao thông đường bộ xung quanh trường không bị cản trở.

Đến chiều ngày 23 tháng 4, một bước ngoặt lớn đã xảy ra!

Chúng tôi phát hiện thấy một số học viên sau khi sử dụng nhà vệ sinh công cộng gần học viện đã không quay lại. Một số người nhìn thấy các học viên khi vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh liền lập tức bị cảnh sát mặc thường phục bắt rồi nhét vào xe. Cảnh sát bắt đầu bắt người!

Cùng lúc đó, loa công suất lớn của học viện thông báo yêu cầu chúng tôi giải tán, nếu không chúng tôi sẽ tự gánh chịu hậu quả. Các học viên Pháp Luân Công có mặt không hề bị lay động trước lời thông báo đó. Thực ra mấy ngày đó đã có camera của công an ghi lại toàn bộ quá trình từ căn phòng nhỏ trên tầng 2 bên phải của học viện. Họ lén lút kéo rèm, chỉ để lộ camera và liên tục điều chỉnh hướng quay lén học viên chúng tôi. Nhưng chúng tôi không hề sợ hãi bởi chúng tôi minh bạch và đường hoàng. Chúng tôi không sợ mọi người tìm hiểu và biết rõ về chúng tôi. Chúng tôi là những người tốt tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, vậy thì có gì phải sợ? Có gì mà phải gánh chịu hậu quả? Chúng tôi sao có thể rời đi khi yêu cầu của chúng tôi còn chưa được học viện trả lời?

Trong suốt buổi chiều, âm thanh từ những chiếc loa công suất cao liên tục đằng đằng sát khí, gầm thét đe dọa. Chúng tôi cảm thấy như mây đen đang giăng kín đầu, báo hiệu giông tố sắp đến.

Bỗng có tiếng nói: “Nhìn kìa! Pháp Luân!”. Chúng tôi đồng loạt ngẩng đầu lên, trên bầu trời xuất hiện một Pháp Luân lớn, thỉnh thoảng quay tới quay lui, còn nhìn thấy rõ chữ Vạn lớn ở giữa, các Pháp Luân với đủ mọi kích cỡ và màu sắc ở khắp mọi nơi trên mặt đất, trên tường và trên cơ thể của các học viên. Tôi thấy các đồng tu bật khóc, chắp tay hợp thập và nhìn lên bầu trời không chớp mắt. Một số nhân viên của học viện cũng chạy ra ngoài để xem cảnh tượng ngoạn mục này, họ rất phấn khích và liên tục nói thật kỳ diệu! Thật kỳ diệu! Cảnh tượng này kéo dài rất lâu.

Khi trời bắt đầu chạng vạng tối, cảnh sát bắt đầu đến để giải tỏa hiện trường. Một số xe cảnh sát lớn đậu bên ngoài cổng học viện. Cảnh sát lôi học viên chúng tôi ra ngoài mà không nói bất cứ lý do gì, kéo lê từng người một. Bất cứ ai cố gắng chống cự đều bị đánh đập. Một số cảnh sát còn đẩy học viên xuống đất rồi dùng chân gắng sức đạp mạnh. Một bà lão có phần đậm người bị bốn công an túm hai tay hai chân kéo lê ra ngoài. Áo của bà bị kéo cao khiến lưng bà cọ xát với mặt đất đến chảy máu. Đối với những học viên nam, cảnh sát không tiếc sức lực, đánh đập dã man, rồi ấn mạnh họ vào xe cảnh sát. Còn có nhiều học viên Pháp Luân Công kiên quyết đứng đó và đọc to “Luận ngữ”. Thanh âm đó rung chuyển cả đất trời.

Chúng tôi được biết tổng cộng có đến 45 học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ phi pháp vào ngày hôm đó. Nhưng khi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) đưa tin về vụ việc xảy ra tại Học viện Giáo dục Thiên Tân, cảnh sát trưởng thành phố Thiên Tân ngang nhiên tuyên bố rằng họ không bắt giữ một học viên nào cũng như không đánh đập bất kỳ ai. Giữa thanh thiên bạch nhật và trước sự chứng kiến ​​của đông đảo bao nhiêu người, ĐCSTQ đã ngang nhiên nói dối trắng trợn, đổi trắng thay đen trước hàng trăm triệu người xem truyền hình.

Sau lại có người nói: “Hãy đến Chính quyền thành phố! Chúng ta phải nói với họ sự thật, họ không thể bắt người!” Vậy là các học viên Pháp Luân Công có mặt lúc đó liền đi đến Chính quyền thành phố Thiên Tân. Khi chúng tôi đến nơi, mọi người đều mạnh mẽ yêu cầu trả tự do cho các học viên bị bắt. Một quan chức chính quyền bước ra và nói: “Chúng tôi không thể đưa ra quyết định. Bộ Công an đã tiếp nhận vụ việc này. Không ai dám thả người nếu không có sự cho phép của Bắc Kinh”. Vị quan chức này nói thêm: “Mọi người hãy đến Bắc Kinh đi, đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương ở Bắc Kinh mà yêu cầu họ giải quyết”.

Theo đó, một số học viên bắt xe buýt, một số đi tàu hỏa, có người đi bộ suốt đêm để đến Bắc Kinh.

Ngày 25 tháng 4 năm 1999, các học viên Pháp Luân Công đã thực hiện quyền công dân của mình theo Hiến pháp, chúng tôi không hẹn mà cùng đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương của Quốc vụ viện gần Trung Nam Hải để thỉnh nguyện. Đây được xem là cuộc đại thỉnh nguyện “Ngày 25 tháng 4” của hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công. Sự kiện này gây chấn động trời đất, khiến tà ác bắt đầu khiếp sợ.

Đã 24 năm trôi qua kể từ ngày “25 tháng 4” năm 1999. Hơn 24 năm qua, để bảo vệ quyền được tu luyện và nói với thế giới sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, nhiều đệ tử Đại Pháp đã bị bức hại, gia đình ly tán, cửa nát nhà tan, và biết bao nhiêu đệ tử Đại Pháp đã bị bức hại đến chết. Cuộc bức hại tà ác vẫn đang tiếp diễn, những hành vi sách nhiễu, bắt giữ và kết án đê hèn đối với các học viên Pháp Luân Công vẫn đang diễn ra hàng ngày ở Trung Quốc đại lục. Đặc biệt, tội ác thu hoạch nội tạng vô nhân đạo của ĐCSTQ từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống cũng vẫn đang tiếp diễn cho đến ngày nay.

Có người nói: Việc kẻ ác hoành hoành là do còn có sự “nhắm mắt làm ngơ” của những người ngoài cuộc. Cho tới nay, có không ít người vẫn im lặng, không quan tâm, thậm chí lạnh lùng thờ ơ trước cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Công. “Sự im lặng chỉ tạm thời là tấm giấy thông hành cho người im lặng, nhưng cuối cùng nó sẽ là nấm mồ dành cho họ. Những ai giữ im lặng trước sự bạo ngược và tội ác đều phải trải giá đắt cho điều đó. Ngày nay, những bi kịch như thế không phải đang thường xuyên xảy ra ở Trung Quốc hay sao?

Hiện nay, không chỉ các học viên Pháp Luân Công mà tất cả mọi người đều đang trải qua nỗi kinh hoàng dưới sự cai trị của ĐCSTQ. Trong những năm gần đây, đã có không biết bao nhiêu trường hợp mất tích như em học sinh Hồ Hâm Vũ. Nạn bắt cóc trẻ em và thu hoạch nội tạng sống đang trở thành một mắt xích trong chuỗi ngành cung ứng kinh hoàng này. Những sự thật gây sốc này không đủ để khiến mọi người tỉnh ngộ sao? Trong một xã hội đầy rẫy bạo lực và dối trá khắp nơi như vậy, cái giá của sự im lặng thật khủng khiếp.

Ngạn ngữ Phương Tây có câu: “Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào vô tội”. Khi xảy ra thảm họa tuyết lở, không một bông tuyết nào cho rằng đó là trách nhiệm của mình. Tất nhiên, một bông tuyết đơn lẻ không thể gây ra lở tuyết, nhưng vì hàng vạn bông tuyết tụ lại với nhau nên mới gây ra thảm họa như vậy.

80 triệu người dân Trung Quốc vô tội đã bị bức hại đến chết bởi các chiến dịch khác nhau của ĐCSTQ, tựa như thảm họa tuyết lở, hết lần này đến lần khác. Thành viên của ĐCSTQ tà ác, bao gồm Đảng viên, Đoàn viên, Đội viên và cả những người dân thường hiền lành nhưng lại giữ im lặng chính là những bông tuyết. ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công trong suốt 24 năm qua, là người, đặc biệt là người dân Trung Quốc trong hoàn cảnh này, có bao giờ bạn tự hỏi mình đã làm gì khi chứng kiến ​​đồng bào của mình bị tà ác và ma quỷ giày xéo, chà đạp?

Thượng đế ban cho mỗi người một linh hồn, và cũng ban kèm theo cả lương tâm và quy tắc đạo đức. Đối mặt với những điều đúng sai, đối mặt với cuộc chiến giữa thiện và ác, bạn có thể dùng lương tâm của mình để đưa ra phán quyết và bảo vệ công lý không? Lời nói và việc làm của mỗi người đều được trời ghi nhận, những gì bạn làm hôm nay là lựa chọn và đặt định cho tương lai của chính mình.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/26/459229.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/28/208260.html

Đăng ngày 16-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Nhân chứng trực tiếp kể lại diễn biến dẫn đến cuộc thỉnh nguyện lịch sử ở Bắc Kinh 24 năm trước first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Đài Loan: Biết đến Pháp Luân Đại Pháp nhờ Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 tại Bắc Kinhhttps://vn.minghui.org/news/245497-dai-loan-biet-den-phap-luan-dai-phap-nho-cuoc-thinh-nguyen-on-hoa-ngay-25-thang-4-tai-bac-kinh.htmlThu, 04 May 2023 09:05:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=245497[MINH HUỆ 27-04-2023] Ngày 25 tháng 4 năm 1999, sau khi hàng chục học viên Pháp Luân Đại Pháp bị giam giữ bất hợp pháp ở Thiên Tân, khoảng 10.000 học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa và yêu […]

The post Đài Loan: Biết đến Pháp Luân Đại Pháp nhờ Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 tại Bắc Kinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại Cao Hùng, Đài Loan

[MINH HUỆ 27-04-2023] Ngày 25 tháng 4 năm 1999, sau khi hàng chục học viên Pháp Luân Đại Pháp bị giam giữ bất hợp pháp ở Thiên Tân, khoảng 10.000 học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa và yêu cầu trả tự do cho những công dân vô tội này.

Mặc dù cuộc thỉnh nguyện đã diễn ra một cách hòa bình từ đầu đến cuối, nhưng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vẫn phát động cuộc bức hại vào tháng 7 năm 1999. Do tuyên truyền rộng rãi của ĐCSTQ, nhiều người ở Trung Quốc hiểu lầm cuộc thỉnh nguyện là một “cuộc cướp chính quyền”, trong khi nhiều người bên ngoài Trung Quốc bị ấn tượng bởi sự dũng cảm và sự ôn hòa của các học viên trong cuộc thỉnh nguyện.

Ví dụ, ở Đài Loan, các phương tiện truyền thông đã đưa tin rộng rãi về sự kiện này vào ngày hôm sau. Nhiều người ca ngợi các học viên vì thái độ ôn hòa của họ, nói rằng họ là niềm hy vọng cho tương lai của Trung Quốc. Tò mò về Pháp Luân Đại Pháp, một số người dân Đài Loan bắt đầu tìm hiểu về môn thiền định này và dưới đây là những gì họ thấy.

Trở về cội nguồn

Sau khi Đài truyền hình Đài Loan đưa tin về cuộc thỉnh nguyện trong bản tin trưa, China Times (một tờ nhật báo ở Đài Loan) đã đăng bài trường thuật dài một trang về cuộc thỉnh nguyện vào ngày 28 tháng 4 năm 1999. Bài báo cũng giới thiệu về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, kèm một bức ảnh luyện công tập thể với sự tham gia của 2.000 học viên tại thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông. Tương tự như cuộc thỉnh nguyện, các học viên cũng rời điểm luyện công mà không để lại bất kỳ mẩu rác nào, bài báo cho biết.

bbb0884f069fe6034328929d4a9828fc.jpg

Bà Hứa Mỹ Huệ đang đọc Chuyển Pháp Luân, gồm các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Làm kế toán tại một công ty tư nhân, bà Hứa Mỹ Huệ đã đọc tin tức trong giờ nghỉ trưa như thường lệ. Bà thầm nghĩ, thật khó tưởng tượng được trong xã hội cộng sản lại có một nhóm người đến và đi như vậy mà không hề có một tổ chức nào quản lý. “Mình cần phải tìm hiểu xem đây là gì”. Hơn nữa, ĐCSTQ nổi tiếng với việc ngược đãi người dân một cách tàn nhẫn trong vài thập kỷ qua. Nhóm người này hẳn phải có dũng khí rất lớn mới làm được như vậy. “Hầu hết mọi thứ hoặc mọi người mà ĐCSTQ chống lại đều tốt. Thêm vào đó, nhóm người này tuân theo các bài giảng về Chân-Thiện-Nhẫn. Mình cần phải tìm hiểu thêm xem sao.”

Sau khi liên hệ với bạn bè ở Đài Bắc để được hỗ trợ, bà Hứa đã đợi sáu tháng nhưng không nhận được tin tức gì. Bà gọi điện cho tờ báo, hỏi thông tin liên lạc của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bà được hướng dẫn đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp, trước tiên bao gồm Chuyển Pháp Luân (bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp) và Tinh Tấn Yếu Chỉ. Từ đó, bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2000.

Đọc các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp là một trải nghiệm đặc biệt. Cuốn sách trả lời tất cả các câu hỏi của bà và dạy bà nhiều điều hơn nữa. Trước đây, bà đã thử nhiều môn tu luyện khác nhau, nhưng không pháp môn nào thực sự giúp được bà. “Cuối cùng, Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi biết ‘trở về cội nguồn’ có ý nghĩa thực sự là gì. Tôi rất biết ơn”, bà nói. Năm 2001, bà tham gia khóa học 9 ngày, xem các video bài giảng của Đại sư Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Việc học nhóm và luyện công khiến bà cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày.

Môn tu luyện đã cải biến cả tâm và thân của bà. Trước đây, người giám sát của bà Hứa tại nơi làm việc thường hay trách mắng bà, khiến bà bị trầm cảm và thỉnh thoảng bị đau bụng. Bà chia sẻ: “Bây giờ, khi mâu thuẫn nảy sinh, tôi nhắc nhở bản thân tuân theo lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp và nhận ra các chấp trước của mình. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn cho tôi bình an và sức mạnh.”

Cải thiện tâm và thân

b723e230a355ae0397040cd0c8996e1d.jpg

Bà Lý Tú Khanh tại một hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 2020

Bà Lý Tú Khanh, giáo viên cấp hai cũng rất ngạc nhiên khi biết đến cuộc thỉnh nguyện ôn hòa vào tháng 4 năm 1999. Bà nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp là gì? Tại sao những học viên này lại làm vậy?” Xét cho cùng, mấy ai dám thách thức chính quyền cộng sản vì niềm tin của họ. Bà Lý từng theo tín ngưỡng của gia đình, nhưng đối mặt với xã hội hỗn loạn với đủ loại cám dỗ, bà thường cảm thấy bất lực.

Tuy nhiên, vì bận rộn bà đã không nghĩ sâu thêm. Một ngày vào năm 2001, bà nhìn thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân trên bàn của một đồng nghiệp. Bà hỏi liệu bà có thể đọc được không. Người đồng nghiệp đồng ý và đưa bà thêm nhiều bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Đã hai năm trôi qua kể từ cuộc thỉnh nguyện ôn hòa năm 1999 và bà Lý cảm thấy cảm kích vì đã không bỏ lỡ cơ hội lần này để bước vào tu luyện.

“Cuốn sách này thực sự tuyệt vời!! Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn là những gì chúng ta cần”, bà nhớ lại cảm giác sau khi đọc Chuyển Pháp Luân. Vì ấn tượng sâu sắc bởi những kiến thức và trí tuệ trong cuốn sách, bà đã quyết định tham gia nhóm luyện công vào ngày hôm sau.

Do áp lực công việc và gia đình, bà Lý bị suy nhược tinh thần nặng nề và chứng mất ngủ hành hạ bà suốt một năm. Mặc dù bà đã thử dùng thuốc và thay đổi thói quen sinh hoạt, nhưng không có gì thay đổi. Hai tuần sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những vấn đề này đã biến mất và bà có thể ngủ rất say.

Sau đó, cha và mẹ chồng của bà Lý qua đời cách nhau một ngày, không lâu sau đó hai chị gái của bà cũng lần lượt qua đời. Đối diện với tất cả những điều này, bà Lý nhận ra cuộc sống luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của con người và bà cảm thấy trân quý hơn sự bình an về nội tâm mà bà có được nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Bà giải thích: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nghĩa là tôi phải thực sự phải đề cao tâm tính. Điều đó có nghĩa là liên tục hướng nội và xem xem mình có thể làm tốt hơn như thế nào. Miễn là chúng ta chính niệm và luôn tinh tấn, thì chúng ta sẽ bước trên đường trở về ngôi nhà thiên thượng của chính mình.”

Góc nhìn của một chủ doanh nghiệp

a11576751549052b0bcd33d009c98ea3.jpg

Bà Quan Dục Chân cho biết Pháp Luân Đại Pháp đã giải thích cho bà ý nghĩa của cuộc sống

Đến từ Bình Đông, bà Quan Dục Chân và chồng sở hữu một cửa hàng vest. Gia đình bà sống trong một căn hộ nhỏ với không gian chật hẹp. Bà giải thích: “Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi có một thái độ tích cực và dạy tôi nhìn mọi thứ từ một góc độ mới.

Hứng thú với các môn tu luyện từ khi còn nhỏ, bà Quan đã tìm hiểu về Cơ Đốc giáo, Đạo giáo và Phật giáo. Nhưng một số câu hỏi của bà vẫn không bao giờ được giải đáp. Đến giữa tháng 4 năm 1999, bà và chồng đến một công viên gần nhà để đi dạo, ở đó họ thấy một biểu ngữ ghi “Pháp Luân Đại Pháp”. Họ đến gần và được tặng một cuốn Chuyển Pháp Luân. Bà Quan đọc xong cuốn sách trong một ngày và bà đã tìm thấy câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của mình về cuộc sống.

Vài ngày sau, bà nghe tin về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ở Bắc Kinh qua bản tin truyền hình. “Tại sao tất cả họ đều ôn hòa như vậy, không có khẩu hiệu hay biểu ngữ nào?”, bà Quan nghĩ. “Đây có phải là Pháp Luân Đại Pháp không?” Sau đó, bà gọi điện cho một điều phối ở điểm luyện công gần nhà và tham gia nhóm luyện công vào ngày hôm sau.

Bà Quan từng thường xuyên cãi nhau với chồng. Một người từ một tổ chức tôn giáo đã mời bà tu luyện trong ba năm để cải thiện cuộc sống gia đình và chữa bệnh dạ dày của bà. Ngay khi chuẩn bị rời đi, bà Quan nhìn thấy một bản tin khác về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa. Không do dự, bà Quan từ chối bạn của bà và nói rằng bà đã tìm thấy con đường của mình.

Nhìn lại, bà Quan cảm thấy hạnh phúc vì đã tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp và nguyên lý sâu sắc Chân-Thiện-Nhẫn của pháp môn tu luyện. Hơn nữa, bệnh đau dạ dày của bà đã được chữa khỏi mà không cần đến bác sỹ. “Nó [căn bệnh] không bao giờ tái phát nữa. Và điều này giống như một phép màu”, bà Quan nói thêm.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/27/459129.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/28/208263.html

Đăng ngày 04-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đài Loan: Biết đến Pháp Luân Đại Pháp nhờ Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 tại Bắc Kinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Chân tướng cuộc Thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 -Tuyên truyền lừa dối xuyên tạc cuộc thỉnh nguyện ôn hòa để biện minh cho cuộc đàn áp bạo lựchttps://vn.minghui.org/news/136204-chan-tuong-cuoc-thinh-nguyen-ngay-25-thang-4-tuyen-truyen-lua-doi-xuyen-tac-cuoc-thinh-nguyen-on-hoa-de-bien-minh-cho-cuoc-dan-ap-bao-luc.htmlWed, 07 Aug 2019 00:13:00 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=136204[MINH HUỆ 24-04-2010] Sáng ngày 25 tháng 4 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công bắt đầu xếp hàng ngay ngắn và trật tự bên ngoài Văn phòng Kháng cáo Trung ương ở Bắc Kinh. Đây là Khu Phức hợp của Chính quyền Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gần Trung […]

The post Chân tướng cuộc Thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 -Tuyên truyền lừa dối xuyên tạc cuộc thỉnh nguyện ôn hòa để biện minh cho cuộc đàn áp bạo lực first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
[MINH HUỆ 24-04-2010] Sáng ngày 25 tháng 4 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công bắt đầu xếp hàng ngay ngắn và trật tự bên ngoài Văn phòng Kháng cáo Trung ương ở Bắc Kinh. Đây là Khu Phức hợp của Chính quyền Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gần Trung Nam Hải. Họ yêu cầu trả lại môi trường tự do tu luyện Pháp Luân Công mà họ từng có trong nhiều năm, và quan trọng hơn là thả hàng chục học viên vừa bị bắt giữ gần đây ở thành phố phụ cận Thiên Tân. Cảnh sát Thiên Tân đã chỉ dẫn các học viên đưa yêu cầu của họ lên Văn phòng Kháng cáo Trung ương ở Bắc Kinh và các học viên đã làm đúng như vậy.

Khi số học viên đông lên, những quan chức mưu mô của ĐCSTQ đã chỉ đạo cảnh sát yêu cầu những người tham gia kháng cáo xếp hàng dọc theo Trung Nam Hải. Những người kháng nghị ôn hòa này, không chút nghi ngờ gì về động cơ thầm kín đằng sau việc này, nên đã đồng ý. Nhưng chính điều này lại tạo cho các quan chức của ĐCSTQ cái cớ mà họ cần để xuyên tạc bản chất của cuộc thỉnh nguyện này. Thay vì miêu tả đúng như những gì đã diễn ra là một cuộc biểu tình hết sức ôn hòa và lặng lẽ của những người đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình, các quan chức của ĐCSTQ lại dán nhãn cho sự kiện này là “cuộc bao vây khu phức hợp chính quyền trung ương (Trung Nam Hải)”. Sau đó, truyền thông nhà nước đã huy động tối đa bộ máy tuyên truyền của nó nhằm vu khống sự kiện này để lừa dối không chỉ người dân Trung Quốc mà cả người dân trên toàn thế giới.

Kể từ đó, các cơ quan chính quyền của ĐCSTQ đã sử dụng cách giải thích lệch lạc, lừa dối của họ về sự kiện này để “biện minh” cho việc đối xử tàn nhẫn với Pháp Luân Công. Trong suy nghĩ của nhiều người trên thế giới, cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 được gọi là “sự cố Trung Nam Hải”, mang hàm nghĩa tiêu cực, đúng như tuyên truyền lừa dối của ĐCSTQ.

Chính vì vậy, việc phơi bày chân tướng của toàn bộ sự việc có ý nghĩa quan trọng, để mọi người không tiếp tục bị lừa nữa. Tuyên truyền giả dối này đã cáo buộc cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 là bằng chứng cho thấy Pháp Luân Công theo đuổi quyền lực chính trị và là mối đe dọa nguy hiểm và có thể là bạo lực đối với quốc gia và người dân; ngoài ra còn có những cáo buộc khác nữa. Những luận điệu này được nhắc đi nhắc lại trên truyền thông Trung Quốc ở cả trong nước và nước ngoài, từ đó gây ra sự hiểu lầm ở khắp nơi về sự kiện này.

Một cuộc điều tra trung thực về sự kiện này cho thấy một bức tranh khác biệt rõ ràng, hoàn toàn khác với bức tranh đáng sợ được tô vẽ trong tuyên truyền của ĐCSTQ.

1. Diễn biến sự kiện

Các học viên Pháp Luân Công đến Trung Nam Hải để thỉnh nguyện cho 45 học viên Pháp Luân Công vừa bị Cục Công an Thành phố Thiên Tân giam giữ phi pháp. Vì Pháp Luân Công giúp người học cải thiện sức khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần nên số học viên ở Trung Quốc Đại lục đã tăng lên nhanh chóng. Theo một báo cáo của chính phủ vào năm 1998, số học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc là từ khoảng 70 triệu đến 100 triệu người. ĐCSTQ coi đây là mối đe dọa chính trị tiềm ẩn mặc dù Pháp Luân Công không mưu cầu chính trị. Một số quan chức chính phủ đã lợi dụng tình huống này bằng cách tạo ra các vấn đề nhằm tranh thủ uy thế chính trị. Do đó, các cơ quan báo chí do chính quyền kiểm soát liên tục đăng tải những câu chuyện và bài báo sai sự thật nhằm công kích Pháp Luân Công.

Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 khởi phát từ những diễn biến ở Thiên Tân trước đó, khi một nhà khoa học của ĐCSTQ Hà Tộ Hưu đăng một bài báo trên Tạp chí Khoa học và Công nghệ Thanh niên (một tạp chí do Học viện Giáo dục Thiên Tân xuất bản) với tiêu đề “Tôi không ủng hộ thanh niên luyện tập khí công”. Trong bài báo này, ông ta đã bịa đặt ra những câu chuyện rằng [luyện] Pháp Luân Công có thể dẫn đến bệnh tâm thần và còn ngụ ý rằng Pháp Luân Công có thể trở thành một tổ chức tương tự như các Boxers (võ sỹ quyền anh) từng lãnh đạo một cuộc phiến loạn trong thế kỷ 19 nhằm phá hoại đất nước Trung Quốc. Nhiều học viên Pháp Luân Công bức xúc trước lời vu khống này. Không còn cách nào khác, một số học viên đã đi thỉnh nguyện, vốn là một biện pháp được chính phủ chấp thuận. Ngày 18 tháng 4, họ đã đến Học viện Giáo dục Thiên Tân để trình bày sự thật về Pháp Luân Công. Sau đây, bài viết sẽ giải thích tại sao không còn cách nào khác để phản ánh những cáo buộc như vậy.

Cục Công an Thiên Tân xuất hiện và sách nhiễu là việc hoàn toàn bất ngờ đối với các học viên. Họ cũng không trao đổi với các học viên cho thỏa đáng, mà cho người đến đánh một số học viên. Vào ngày 23 tháng 4, họ bắt đầu giải tán và giam giữ các học viên, tương đương với việc chặn kênh duy nhất mà các học viên Pháp Luân Công có thể trình bày chân tướng với chính quyền. Ngày 25 tháng 4, các học viên tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên một cơ quan có thẩm quyền cao hơn. Họ yêu cầu thả các học viên vô tội, một môi trường tự do và hợp pháp để luyện các bài công pháp, và giảm bớt áp lực mà chính quyền đã gây ra cho các học viên Pháp Luân Công bấy lâu.

Ban đầu, các học viên tập trung quanh Văn phòng Kháng cáo Trung ương. Sau đó, một số cảnh sát bảo họ rằng tập trung một nơi thì không an toàn, còn chỗ kia thì thoải mái, không hạn chế số người. Vì vậy, theo sự chỉ dẫn của cảnh sát, các học viên chia thành hai nhóm xếp hàng dọc theo Trung Nam Hải. Sau đó, ông Hà Tộ Hưu đến, hòng phá rối các học viên; nhưng không ai phản ứng lại.

Theo một nhân chứng, tối ngày 24 tháng 4, một số học viên đang làm việc ở Cục Công an đã đưa danh thiếp của họ tới Trung Nam Hải, đề nghị một cơ hội thảo luận về tình huống này, song không có phản hồi nào cả. Đến 9 giờ tối, các học viên bắt đầu tập trung tại Phố Phủ Hữu gần Trung Nam Hải, một số người mang theo hành lý, một số mang theo thảm ngồi thiền. Hầu hết các học viên đến từ các thành phố bên ngoài Bắc Kinh.

Vào lúc 6 giờ sáng ngày 25 tháng 4, một nhân chứng đến lối vào phía Bắc của đường Phủ Hữu và phát hiện ra cảnh sát đang chặn đường đến Trung Nam Hải. Không ai trong các học viên tìm cách đi qua, nhưng họ đã chứng kiến ​​một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Đầu tiên, cảnh sát dẫn các học viên từ phía Đông sang phía Tây của con đường, rồi dẫn họ đi về phía Nam hướng đến Trung Nam Hải. Trong khi đó, có một nhóm khác đến từ hướng ngược lại, cũng do cảnh sát dẫn dường, và cả hai nhóm đã gặp nhau ngay bên ngoài cổng chính của Trung Nam Hải. Theo truyền thông, đã có hơn 10.000 học viên tập trung bên ngoài Trung Nam Hải.

Chẳng mấy chốc, học viên từ các hướng đều tập trung tại đây. Họ đứng kín các vỉa hè bên ngoài Trung Nam Hải. Nhưng giao thông không hề bị tắc nghẽn; ngay cả đường dành cho người khuyết tật cũng vẫn thông suốt. Có những cụ ông, cụ bà 70, 80 tuổi, những phụ nữ mang thai gần đến ngày sinh và những bà mẹ bế trẻ sơ sinh trên tay. Nhiều người hầu như không ăn uống gì để hạn chế việc sử dụng nhà vệ sinh.

Các học viên không đi lại trên đường phố, không hô khẩu hiệu hay vẫy biểu ngữ, cũng không có bất kỳ cuộc ẩu đả nào. Ở Trung Quốc, việc kháng nghị lên chính quyền không yêu cầu phải có giấy phép của cục công an. Mỗi học viên đến đó chỉ để trình bày quan điểm của riêng mình. Họ đến để phản ánh về sự ngược đãi đối với họ và bạn bè của họ, điều này không vi phạm bất kỳ quy định hay điều luật nào. Khi thấy đã đạt được mục đích bày tỏ quan ngại và được chính phủ hiểu và ủng hộ, các học viên đã lặng lẽ giải tán vào lúc 11:30 tối (1)

2. Nguyên nhân của việc tập trung

Trên bề mặt, nguyên nhân của cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 có vẻ là là do các vụ bắt giữ ở Thiên Tân và một bài báo công kích Pháp Luân Công của Hà Tộ Hưu. Nhưng nguyên nhân sâu xa xuất phát từ sự lo lắng của chính quyền trung ương trước sự phổ biến chưa từng thấy của Pháp Luân Công. Sau bảy năm kể từ khi Đại sư Lý Hồng Chí lần đầu tiên truyền giảng ra công chúng vào năm 1992, đã có khoảng 70 đến 100 triệu học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc Đại lục. Để có được nhận thức đầy đủ về sự kiện này là rất phức tạp, vì nó có cả nguyên nhân trong dài hạn và ngắn hạn, lại liên quan đến các cuộc đấu đá chính trị trong nội bộ ĐCSTQ.

A. Nguyên nhân dài hạn và ngắn hạn

Nguyên nhân dài hạn của cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 là sự đàn áp liên tục đối với Pháp Luân Công. Trước sự phổ biến nhanh chóng của Pháp Luân Công, chính quyền trung ương đã lo sợ mất quyền kiểm soát đối với người dân. Do đó, chính quyền đã tìm cách làm suy yếu Pháp Luân Công thông qua các phương tiện truyền thông, bằng cách cấm sách, tiến hành điều tra bí mật và quấy nhiễu các địa điểm luyện công từ những năm trước đó, hòng phá hủy môi trường tu luyện Pháp Luân Công của các học viên. Do vậy, các học viên không còn cách nào khác để trình bày sự thật về các vụ trấn áp, ngoài thỉnh nguyện lên chính quyền trung ương. Cuộc tập trung vào ngày 25 tháng 4 chỉ nhằm mục đích như vậy.

Chính quyền trung ương bắt đầu chỉ trích Pháp Luân Công vào ngày 17 tháng 6 năm 1996. Ngày hôm đó, Quang Minh Nhật báo (cơ quan ngôn luận của Quốc vụ viện, vốn chỉ phản ánh quan điểm ​​của các quan chức chính phủ trong các bài báo) đã đăng một bài báo chỉ trích Pháp Luân Công là môn tu luyện “phản khoa học“, “mê tín”, và gọi các học viên là những kẻ “ngốc”.

Ngày 24 tháng 7 năm 1996, Văn phòng Xuất bản Tin tức Trung Quốc đã ban hành một thông báo về việc “lập tức tịch thu năm cuốn sách, trong đó có Pháp Luân Công” (2) trên toàn quốc. Sau đó, hàng chục tờ báo và tạp chí bắt đầu tham gia chiến dịch chống phá Pháp Luân Công. Một số học giả là quan chức trong chính quyền như Hà Tộ Hưu cũng tích cực tham gia chiến dịch này. Họ đã khoác danh “nhà khoa học” để vu khống Pháp Luân Công. Văn phòng Xuất bản và Bộ Tuyên truyền Trung ương cũng lệnh cho tất cả các công ty xuất bản không được xuất bản các sách liên quan đến Pháp Luân Công.

Một số cơ quan chính phủ bắt đầu điều tra Pháp Luân Công vào đầu năm 1997. Bộ Công an đã triển khai một cuộc điều tra Pháp Luân Công trên toàn quốc, viện cớ là Pháp Luân Công bị liệt vào cái gọi là hoạt động tôn giáo bất hợp pháp. Vì môn tu luyện Pháp Luân Công không có những hoạt động như vậy nên cuộc điều tra không tìm được cớ gì để có thể truy tố. Bấy giờ, các cơ quan chính phủ hữu quan thành lập một đội theo dõi Pháp Luân Công. Đồng thời, họ lệnh cho phòng Giáo dục Thể chất điều tra các hoạt động của Pháp Luân Công. Mặc dù mọi phản hồi từ các phòng Giáo dục thể chất đều tích cực, các báo cáo của họ đều chỉ ra rằng Pháp Luân Công là một hoạt động có tác dụng cải thiện sức khỏe, chữa lành bệnh tật và không có yếu tố tôn giáo bất hợp pháp nào, nhưng Bộ Công an vẫn khăng khăng cho rằng việc giám sát chặt chẽ các hoạt động của Pháp Luân Công là cần thiết.

Ngày 21 tháng 7 năm 1998, một số cơ quan chính phủ lại ban hành “Thông báo tiến hành điều tra Pháp Luân Công”, trong đó nhấn mạnh rằng ông Lý Hồng Chí đang truyền bá tà giáo và rằng các học viên Pháp Luân Công “chủ chốt” đang tiến hành các hoạt động tội phạm. Thông báo này cũng lệnh cho tất cả các cơ quan Công an và Bảo vệ Chính trị địa phương điều tra hoạt động nội bộ của những người này và tìm kiếm bằng chứng về bất kỳ hành vi phạm tội nào trong Pháp Luân Công. Như vậy, rõ ràng là các cơ quan Công an đã dán nhãn cho Pháp Luân Công là tham gia vào hoạt động tội phạm mà không có bất kỳ bằng chứng nào. Nói cách khác, đây là kết án trước, điều tra sau.

Sau khi văn bản này được ban hành, nhiều cơ quan công an địa phương tuyên bố hoạt động của Pháp Luân Công bị coi là hội họp bất hợp pháp. Họ đã giải tán các nhóm luyện công, tịch thu tài sản cá nhân của các học viên và còn giam giữ, bắt giữ, đánh đập và lăng mạ các học viên Pháp Luân Công. Ở một số khu vực, các học viên bị phạt, các sách liên quan đến Pháp Luân Công đã bị cấm. Các học viên đã nhiều lần cố gắng kháng nghị thông qua các kênh thông thường, nhưng không thành công.

Ở Trung Quốc Đại lục chỉ có một tiếng nói chính thức, mà lại có quá nhiều bài báo chỉ trích, phỉ báng và vu khống Pháp Luân Công đã được xuất bản trong những năm trước khi lệnh cấm chính thức được ban hành. Không một bài báo nào bảo vệ Pháp Luân Công có thể được xuất bản. Trong bối cảnh không còn sự lựa chọn nào khác, các học viên Pháp Luân Công đã tới Bắc Kinh, yêu cầu chính phủ cho họ một môi trường tự do để tu luyện. Nói tóm lại, cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 bắt nguồn từ những vu khống của chính quyền mà Pháp Luân Công đã nhẫn chịu trong nhiều năm. Ngoài ra, các học viên không có nơi nào khác để trình bày sự thật ở Trung Quốc Đại lục – không còn cách nào khác để thực hành quyền tự do ngôn luận.

Một lý do ngắn hạn khác dẫn đến cuộc thỉnh nguyện này, như đã đề cập bên trên, là để yêu cầu thả các học viên đã bị bắt bớ trong vụ việc ở Thiên Tân. Nỗ lực báo cáo vụ việc đó lên chính quyền ở Thiên Tân đã dẫn đến việc Cục Công an Thiên Tân bắt giữ 45 học viên. Ở Trung Quốc Đại lục, kháng nghị không chỉ là quyền được pháp luật bảo vệ mà còn là cách thức duy nhất mà các học viên có thể sử dụng để trình bày sự thật. Việc các học viên tập trung tại Bắc Kinh là một cuộc thỉnh nguyện hợp pháp; điều bất thường duy nhất là số lượng người tham dự quá lớn.

B. Nguyên nhân chính trị

Sự đàn áp của chính quyền dẫn đến sự kiện ngày 25 tháng 4 nhiều khả năng liên quan đến các cuộc đấu đá chính trị giữa các quan chức cấp cao. Các phe phái trong chính quyền trung ương có nhiều quan điểm khác nhau về Pháp Luân Công. Trong đó, một số người tìm cách lợi dụng việc tiêu diệt Pháp Luân Công để thăng tiến trong sự nghiệp chính trị của họ. Theo một bài báo của Thông tấn xã Trung ương (ngày 5 tháng 4 từ Đài Bắc), ý đồ chính trị của chính quyền đằng sau sự kiện ngày 25 tháng 4 có thể nói là thủ đoạn “thả rồi bắt” và ”[chính quyền] chịu đựng một chút rồi mới buộc tội [Pháp Luân Công]“. Mục đích là để làm cho Trung Nam Hải trông như phải chịu áp lực, rồi cấm Pháp Luân Công, khiến chính phủ có đủ điều kiện triển khai vũ lực để đập tan cái gọi là mối đe dọa này.

Ngay từ năm 1996, một số cơ quan trong chính quyền trung ương đã chú ý đến sự phát triển nhanh chóng của Pháp Luân Công. La Cán, Tổng Thư ký Quốc vụ viện thời bấy giờ, đã ra lệnh cho Bộ Công an tiến hành một cuộc điều tra bí mật. Cán bộ trong hệ thống công an đã trà trộn để tham gia vào các hoạt động Pháp Luân Công, nhưng không tìm thấy bằng chứng nào về hành vi phạm tội.

Ngay cả khi thiếu bằng chứng, ​​trong chính quyền vẫn có hai luồng ý kiến về cách ứng xử với Pháp Luân Công. Một phía cho rằng Pháp Luân Công không phải là vấn đề chính trị, do đó, không nên bị cấm. Phía bên kia lo lắng về sự phổ biến và ảnh hưởng ngày càng lớn của Pháp Luân Công, điều mà họ cho rằng có khả năng trở thành một lực lượng chống lại ĐCSTQ. Họ kiên quyết cấm Pháp Luân Công. Đầu vào năm 1998, La Cán, Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, đã tích cực chủ trương cấm Pháp Luân Công. Thủ tướng Chu Dung Cơ đã bác bỏ ý kiến ​​này, còn Chủ tịch Giang Trạch Dân không bày tỏ ý kiến gì.

La Cán là họ hàng của Hà Tộ Hưu, một thành viên của Học viện Khoa học Trung Quốc. Hà Tộ Hưu đã sử dụng truyền thông để công khai vu khống Pháp Luân Công, hòng tạo ra mâu thuẫn giữa Pháp Luân Công với chính quyền trung ương. Mục đích của ông ta là nhằm tạo ra những vụ việc khiến các phe phái trong ĐCSTQ phải đồng ý rằng việc cấm Pháp Luân Công là đúng đắn và cần thiết. Sau sự kiện ngày 25 tháng 4, La Cán báo cáo rằng Pháp Luân Công có hàng chục triệu học viên, mang bản chất tôn giáo, mê tín, và ông Lý Hồng Chí, hiện đang sinh sống ở New York, bị nghi ngờ có một mạng lưới quốc tế phức tạp. Ông ta báo cáo rằng Pháp Luân Công, vì thế, là mối đe dọa tiềm ẩn đối với sự ổn định xã hội. Những quan điểm ​​này thậm chí còn được truyền đi rộng khắp, sang cả Hồng Kông và truyền thông quốc tế, nhằm thổi phồng “mối đe dọa” tiềm ẩn của Pháp Luân Công.

Thực ra, Pháp Luân Công là môn tu luyện hình thức hoạt động rất lỏng lẻo, không ghi danh, không cấp bậc. Vậy làm thế nào những học viên đó, không có một tổ chức, lại có vẻ “được tổ chức và chỉ đạo tốt” như vậy? Phải chăng đây là nguyên nhân khiến cảnh sát cũng có thể giả danh là học viên? Ba ngày trước cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, các cơ quan an ninh đã nhận được thông tin về cuộc thỉnh nguyện và đã bắt đầu theo dõi chặt chẽ tình hình. Họ không báo cáo thông tin này trước khi sự việc xảy ra, mà vờ nhận lỗi sau đó. Đây chẳng phải là “thủ đoạn chịu đựng rồi mới buộc tội” sao?

Bằng chứng khác cho thấy sự việc ngày 25 tháng 4 là một cái bẫy do công an dựng lên và các học viên Pháp Luân Công vô tội đã rơi vào cái bẫy này khi chưa kịp hiểu vấn đề. Nội dung sau đây sẽ phân tích vấn đề này.

3. Một số giải thích làm rõ

A. Các học viên bị chính quyền lừa bao quanh Trung Nam Hải

Các học viên Pháp Luân Công bị cáo buộc là “bao vây” Trung Nam Hải vì họ đã xếp thành một vòng tròn quanh khu vực đó. Trên thực tế, họ đứng như vậy là do Cục Công an dàn xếp. Trong phần đầu của phần bài viết này, chúng tôi đã chia sẻ lời kể của một nhân chứng về sự việc. Ông đã chỉ ra rằng các học viên Pháp Luân Công bị cảnh sát chỉ đạo đi theo hai tuyến đường rồi cùng đổ về tập trung ở cổng trước của Trung Nam Hải và tạo thành một vòng tròn. Ngay cả khi nhân chứng đó đang kể với chúng tôi sự việc này, ông cũng chưa nhận ra là các học viên bị cảnh sát lừa. Ông chỉ đơn giản kể lại những gì đã chứng kiến. Nhiều người, kể cả các học viên Pháp Luân Công, không nhận thức được tình huống này sau khi đọc những gì ông thuật lại. Mãi đến ngày 24 tháng 6, một số học viên mới chỉ ra mưu đồ này trong một bài viết đăng tải trên Internet.

Ba ngày trước sự kiện ngày 25 tháng 4, Cục Công an đã nhận được thông tin và đang theo dõi chặt chẽ tình hình. Họ đã quyết định không báo cáo thông tin này, mà thà là bị chỉ trích sau đó. Còn có thông tin rằng Hà Tộ Hưu, khi được đề nghị bình luận về vụ việc, đã nói: “Lúc này, tôi sẽ không bình luận vì tôi không muốn làm xáo trộn hết cả kế hoạch này.” (3)

Phải chăng một số người trong một số cơ quan chính phủ đã lên kế hoạch cho sự kiện ngày 25 tháng 4? Có khả năng những bài viết của Hà Tộ Hưu và việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công ở Cục Công an Thiên Tân đều là những cái bẫy nhỏ nằm trong một kế hoạch tổng thể?

B. Các học viên Pháp Luân Công tới Bắc Kinh chỉ để thỉnh nguyện cho công lý

Các học viên đã đến Bắc Kinh và Thiên Tân bởi vì không còn cách nào khác để trình bày sự thật và cải chính những tuyên truyền vu khống nhắm vào họ. Họ đã chọn phương thức “kháng nghị”, là quyền được luật pháp Trung Quốc bảo vệ. Theo Điều 41 “Hiến pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, công dân có quyền phê bình và góp ý với bất kỳ cơ quan hay viên chức nhà nước nào. Công dân có quyền kháng nghị, nộp đơn kiện hoặc lên tiếng với các cơ quan nhà nước về bất kỳ hành vi nào của các cơ quan hoặc viên chức vi phạm pháp luật hoặc không làm tròn nhiệm vụ. Điều này được nêu trong Điều 10 của “Bộ luật Kháng nghị” Trung Quốc rằng có thể trình các vấn đề kháng cáo lên các cơ quan hành pháp có liên quan, hoặc cơ quan cao hơn một cấp, vì những cơ quan này mới có thẩm quyền pháp lý để đưa ra quyết định.

Sau khi Cục Công an Thiên Tân bắt giữ các học viên vào ngày 23 tháng 4, một số học viên đã tập trung tại Văn phòng Kháng cáo Trung ương Thành phố Thiên Tân để kháng nghị và trình bày sự thật. Tuy nhiên, đơn kháng nghị không được tiếp nhận. Thay vào đó, khoảng 40 học viên nữa đã bị bắt. Do đó, các học viên Pháp Luân Công đã phải kháng nghị lên tuyến trên của chính quyền thành phố Thiên Tân, đó là chính quyền trung ương ở Bắc Kinh. Ở Trung Quốc, việc kháng nghị không yêu cầu phải đệ đơn lên Cục Công an. Mỗi học viên tự đại diện cho chính mình để báo cáo việc bị đối xử bất công mà họ hoặc bạn bè, người thân của họ đã phải chịu. Những cuộc thỉnh nguyện ở Thiên Tân và Bắc Kinh này không vi phạm bất cứ quy định nào của chính phủ.

Đại sư Lý luôn dạy các học viên Pháp Luân Công không được vi phạm pháp luật. Bất kỳ học viên chân chính nào cũng tuân theo lời dạy này, vì đây là một trong những nguyên tắc của Pháp Luân Công và họ sẽ không vi phạm luật pháp. Do đó, trong những sự việc này, các học viên luôn hành xử ôn hòa và thiện lương. Họ có trật tự và hợp tác trước sự sắp xếp và chỉ dẫn của cảnh sát. Họ đứng tại địa điểm mà các nhân viên Văn phòng Kháng cáo và cảnh sát giao thông yêu cầu, chờ đợi để được các quan chức tiếp nhận. Toàn bộ quá trình không xuất hiện bất kỳ biển hiệu hay khẩu hiệu nào, cũng không gây tắc nghẽn giao thông. Các học viên thậm chí đã nhặt tất cả rác trên đường ở khu vực đó. Những chi tiết như vậy đã được truyền thông quốc tế đưa tin.

C. Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 không phải do Đại sư Lý Hồng Chí chỉ đạo

Trong một báo cáo 10.000 từ do Cục Công an Trung Quốc chuẩn bị, Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, bị cáo buộc dàn dựng toàn bộ sự kiện ngày 25 tháng 4 ở hậu trường. Trên thực tế, Đại sư Lý có đi qua Bắc Kinh trên đường sang Úc để tham dự một hội nghị Pháp Luân Công, nhưng không ở Bắc Kinh vào ngày 25 tháng 4. Để giảm chi phí vé máy bay, Ngài đã dừng chân ở Bắc Kinh và Hồng Kông. Ngài đã chờ quá cảnh ở Bắc Kinh trong 48 giờ và rời Bắc Kinh vào ngày 24 tháng 4 sang Hồng Kông. Chính phủ Trung Quốc tuyên bố đây không phải là việc ngẫu nhiên và rằng ông Lý đã lên kế hoạch cho mọi việc trong khi lấy lý do quá cảnh.

Chính phủ Trung Quốc không hiểu làm thế nào khi không có sự tổ chức mà lại có nhiều người đến vậy đến Trung Nam Hải cùng lúc. Thực ra, chủ yếu là do môi trường luyện công và mối quan hệ cá nhân của các học viên. Việc hồng truyền Pháp Luân Công hầu hết là do cá nhân các học viên thực hiện; bản thân họ sau khi được hưởng lợi từ pháp môn này, đã nói lại cho bạn bè và gia đình. Nhiều người luyện công trong công viên theo nhóm. Không cần có tổ chức, không cần ai chính thức lên kế hoạch, bất cứ hoạt động nào vẫn sẽ được nhiều người biết đến trong một khoảng thời gian ngắn thông qua hình thức kết nối cá nhân này.

D. Làm sao 10.000 người có thể tập hợp mà không cần “được tổ chức”

Có những người khó mà tưởng tượng được lại có nhiều người đến thế tự đi thỉnh nguyện. Họ có thể thực sự tự mình quyết định như thế chăng? Chỉ cần nhớ lại năm 1980, khi các cuộc tụ họp tự phát ở châu Âu đã nổ ra trên khắp cả nước và ở nhiều nơi khác trên thế giới để kháng nghị cho vụ ám sát John Lennon. Mọi người có mặt tại đó, tay cầm biểu ngữ, tranh vẽ, nến, nhạc và kỷ vật. Vậy ai đã tổ chức việc này? Ủy ban nào phái họ đến? Ai đã phát ảnh và băng nhạc mà họ mang theo? Tất nhiên, chúng ta đều biết rằng đây là những người tự phát đi theo trái tim mình. Đó cũng là tình huống của cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4.

Có người nhận xét: “Chà, kỷ luật [của cuộc thỉnh nguyện] tại Trung Nam Hải còn cao hơn cả kỷ luật của cảnh sát tại hiện trường. Hẳn là phải được huấn luyện.” Đúng vậy, cần phải đào tạo toàn diện mới có thể khiến một đám đông lớn có kỷ luật đến thế. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu mỗi cá nhân hàng ngày đều tự rèn luyện kỷ luật cho bản thân mình trong nhiều năm – học các nguyên tắc hành xử và cải thiện bản thân cho đến khi không còn những phản ứng cảm xúc bốc đồng nữa, học cách suy xét cho người khác trước, và rèn luyện để trở thành người ngày càng tốt hơn về mọi phương diện? Pháp Luân Công là một môn tu luyện nghiêm túc. Mỗi người trong những người thỉnh nguyện gần Trung Nam Hải ấy chỉ đơn giản là biểu hiện những gì họ đã học được trong Pháp Luân Công, hành xử theo những nguyên lý giúp bản thân cải thiện, thay đổi và thăng hoa tinh thần. Đây là tiêu chuẩn hành vi mà họ cố gắng duy trì mỗi ngày – cả ở nhà, nơi làm việc, trường học, v.v.

Tại sao hành vi của họ tại Trung Nam Hải lại phải khác thường ngày? Nếu mọi người suy xét kỹ lưỡng thì sẽ thấy không quá khó hiểu. Một cá nhân tự giữ kỷ luật thì dễ hơn nhiều so với đám đông. Đây là một đám đông của những cá nhân có kỷ luật như thế. Giao thông không bị gián đoạn, không hô khẩu hiệu, không vẫy biểu ngữ hay biển hiệu, và không ai bị quấy nhiễu hay đe dọa. Các học viên Pháp Luân Công không chỉ thu nhặt rác của bản thân, mà còn nhặt những đầu mẩu thuốc lá của cảnh sát bỏ lại. Đây rõ ràng không phải là cuộc biểu tình chính trị.

4. Tóm lại, ai mới là kẻ “phá vỡ ổn định xã hội”?

Các học viên Pháp Luân Công thường được biết đến là những công dân gương mẫu. Tại nơi làm việc, họ là những người làm việc siêng năng, tận tụy và trung thực, không quan tâm đến lợi ích hay tổn thất cá nhân, nghiêm khắc với bản thân, tốt bụng và quan tâm tới người khác. Nhiều học viên Pháp Luân Công là những nhân viên xuất sắc nhất trong đơn vị công tác. Ở thành phố Trường Xuân, có một câu nói được lan truyền giữa những người chủ lao động: “Chúng tôi sẽ thuê bất cứ ai đang tu luyện Pháp Luân Công, bởi vì chúng tôi muốn được thảnh thơi.” Ở nhà, các học viên là những người chồng tốt, những người vợ hiền, và những đứa con ngoan, luôn nỗ lực để cuộc sống gia đình được êm ấm, hòa thuận. Những phẩm chất này không hề phá vỡ trật tự xã hội, mà ngược lại còn giúp đảm bảo điều đó.

Pháp Luân Công nhấn mạnh vào sự thiện lương, hài hòa và yên bình để đảm bảo một xã hội vận hành suôn sẻ. Điều này phù hợp với điều mà chính quyền Trung Quốc mong muốn là ‘”ổn định là trên hết“. Bất kể họ ở ngoài đường, tại nơi làm việc hay gia đình, các học viên Pháp Luân Công đều cố gắng hết sức giúp đỡ người khác và là một phần tử tích cực của xã hội. Thay vì ca ngợi và đón nhận tác động tích cực của Pháp Luân Công đối với xã hội, chính quyền lại đẩy hàng triệu triệu người tốt sang phía đối lập với chính quyền Trung Quốc và dấy lên xung đột, gây ra bất ổn lớn trong xã hội.

Những người cha, người mẹ bị tống vào tù hoặc trại lao động phải bỏ lại con cái, có trường hợp thậm chí còn không có người chăm sóc. Gia đình và cộng đồng tan nát chỉ vì cuộc bức hại của chính quyền Trung Quốc. Mẹ tố con, con tố cha, hàng xóm tố giác lẫn nhau. Nói thẳng ra là không ai được giữ vị thế trung lập. Vô số học sinh đã bị đuổi khỏi trường vì tu luyện Pháp Luân Công. Nhiều người trưởng thành bị đuổi việc và phạt nặng chỉ vì không từ bỏ tu luyện. Vậy, xin hỏi chính quyền Trung Quốc, ai mới là kẻ phá vỡ sự ổn định xã hội đây? Giả sử Pháp Luân Công, có trường hợp nào đó, ở phương diện nhỏ nào đó, đã phá vỡ sự ổn định xã hội (mà điều này còn chưa hề xuất hiện) thì khách quan mà nói, chính quyền Trung Quốc rõ ràng là giỏi [phá hoại] hơn pháp môn này gấp cả trăm lần.

Tài liệu tham khảo

(1) 4/26, Nhật báo Trung ương

(2) Cuốn sách giới thiệu về Pháp Luân Công Trung Quốc đã được đổi tên thành Pháp Luân Công sau khi cuộc bức hại xảy ra tại Trung Quốc vào tháng 7 năm 1999.

(3) Minh Báo, 5/5/99, phiên bản điện tử. (Báo Hồng Kông)


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/24/116311.html

Đăng ngày 07-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Chân tướng cuộc Thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 -Tuyên truyền lừa dối xuyên tạc cuộc thỉnh nguyện ôn hòa để biện minh cho cuộc đàn áp bạo lực first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hai nhân chứng hồi tưởng lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 cách đây hai thập kỷhttps://vn.minghui.org/news/126787-hai-nhan-chung-hoi-tuong-lai-cuoc-thinh-nguyen-on-hoa-ngay-25-thang-4-cach-day-hai-thap-ky.htmlMon, 29 Apr 2019 02:07:56 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=126787[MINH HUỆ 24-04-2019] Ngày 25 tháng 4 năm 1999 là một ngày đặc biệt trong lịch sử Trung Quốc hiện đại. Hai ngày sau khi 45 học viên bị bắt giữ ở Thiên Tân, ngày 25 tháng 4, khoảng 10.000 học viên đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa kêu gọi trả tự […]

The post Hai nhân chứng hồi tưởng lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 cách đây hai thập kỷ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
[MINH HUỆ 24-04-2019] Ngày 25 tháng 4 năm 1999 là một ngày đặc biệt trong lịch sử Trung Quốc hiện đại. Hai ngày sau khi 45 học viên bị bắt giữ ở Thiên Tân, ngày 25 tháng 4, khoảng 10.000 học viên đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa kêu gọi trả tự do cho những học viên bị bắt giữ và quyền tự do thực hành tín ngưỡng.

Mặc dù những vấn đề này đã được thủ tướng Chu Dung Cơ giải quyết cùng ngày, nhưng sau đó ba tháng, vào tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động chiến dịch bức hại Pháp Luân Công. Tấn thảm kịch này vẫn kéo dài tới ngày nay đã ảnh tới hàng triệu học viên và người nhà của họ.

Để kỷ niệm 20 năm cuộc kháng nghị ôn hòa này, nhiều học viên đã gửi tới Minh Huệ những hồi ức của mình về sự việc ngày hôm đó. Dưới đây là hồi ức của một học viên ở Thiên Tân, người bị bắt giữ vào ngày 23 tháng 4 năm 1999, và của một học viên [không để lại danh tính] đã tới Bắc Kinh tham gia cuộc thỉnh nguyện vào ngày 25 tháng 4.

Bị bắt giữ ở Thiên Tân

Bối cảnh

Một bài báo của ông Hà Tộ Hưu trên Tạp chí Khoa học và Công nghệ Thanh niên ngày 11 tháng 4 năm 1999 đã phỉ báng Pháp Luân Công và thể hiện sự phản đối của ông đối với môn tu luyện. Trước sự việc này, một số học viên đã tới nhà xuất bản, Đại học Sư phạm Thiên Tân từ ngày 18 tới ngày 24 tháng 4 để trình bày về những lợi ích mà họ đã đạt được nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Ban đầu, các cán bộ nhà trường đã cảm ơn các học viên và xin lỗi về bài báo đó. Nhưng sau đó tình hình đã nhanh chóng thay đổi.

1ce2b83b7eabce003aeb8212136a34bf.jpg

Các học viên đến Đại học Sư phạm Thiên Tân để giang rõ sự thật về Pháp Luân Công vào ngày 21 tháng 4 năm 1999

La Cán, bấy giờ là trưởng Ban Chính trị và Pháp luật (PLAC), đã ra lệnh cho chính quyền Thiên Tân huy động hơn 300 cảnh sát vũ trang để “đối phó” với các học viên đang ở Đại học Sư phạm Thiên Tân. Nhiều học viên đã bị hành hung và 45 người trong số họ đã bị bắt. Khi các học viên khác tới Thiên Tân để yêu cầu trả tự do cho những học viên bị bắt, họ đã được thông báo rằng đây là mệnh lệnh từ Bắc Kinh, họ phải tới đó để giải quyết tình hình.

Hồi ức cá nhân

“Khoảng 3 giờ chiều ngày 23 tháng 4 năm 1999, khoảng 20 cảnh sát vũ trang tiến vào trường đại học. Họ ra lệnh cho chúng tôi rời đi. Người đầu tiên bị quẳng ra khỏi cổng trường là một học viên nam, tiếp theo đó là nhiều người khác.

“Một nam học viên trong quân đội và tôi ở cùng nhau. Mỗi người chúng tôi bị bốn cảnh sát vũ trang khống chế. Tay bị vặn ngược ra sau lưng, cổ bị ấn xuống, chúng tôi thậm chí còn không thể ngẩng đầu lên được. Cảnh sát tống chúng tôi vào một chiếc xe buýt, trong xe còn nhiều cảnh sát nữa đang đứng.

“Mất khoảng 10 phút mới tới đồn cảnh sát. Họ đẩy mạnh, khiến tôi ngã xuống sàn và bị rách quần. Cảnh sát tách chúng tôi ra và tiến hành thẩm vấn như thể chúng tôi là tội phạm. Chúng tôi không được ngồi hay uống chút nước nào.

“Cuộc thẩm vấn kéo dài tới 10 giờ tối. Khi có thêm nhiều học viên tới chính quyền thành phố Thiên Tân yêu cầu trả tự do cho chúng tôi, các đồng tu của tôi và những người có mặt với chúng tôi đều được thả. Ngày hôm sau, tôi nghe nói có một số học viên vẫn chưa được thả ra.”

Lưu ý: Hà Tộ Hưu là anh vợ của La Cán. Sau khi Giang Trạch Dân lập nên Phòng 610 dưới sự chỉ đạo của Ban Chính trị và Pháp luật để đàn áp Pháp Luân Công, La Cán giám sát các hoạt động của Phòng 610 từ xa, còn Hà Tộ Hưu được chỉ định là “cố vấn hàn lâm”.

Thỉnh nguyện ôn hòa

Hồi ức cá nhân

“Sáng ngày 24 tháng 4, một học viên gọi điện cho tôi để kể về [những sự việc] đã xảy ra ở Thiên Tân. Anh ấy hỏi tôi có muốn tới Bắc Kinh cùng anh và nhiều học viên khác để thỉnh nguyện không. Tôi liên hệ với các phụ đạo viên ở điểm luyện công trong thành phố và 20 người trong chúng tôi đã thảo luận với nhau. Chúng tôi kết luận những học viên vô tội bị bắt giữ là sai trái.

“Chúng tôi đi bằng tàu hỏa. Bởi vì không có chuyến nào đi thẳng đến Bắc Kinh nên chúng tôi đã mua vé đổi chặng ở Thiên Tân. Khi chúng tôi tụ họp ở Thiên Tân, có 36 người chúng tôi – và người nhà đã quyết định đi cùng nhau sau khi nghe tin về sự việc này. Chúng tôi tới Bắc Kinh vào rạng sáng ngày 26 tháng 4.

“Một học viên ở đó đã nói với chúng tôi rằng thủ tướng Chu Dung Cơ đã gặp các học viên đại diện vào ngày hôm trước và đã đồng ý yêu cầu trả tự do cho những học viên bị giam giữ ở Thiên Tân, cho phép xuất bản kinh sách của Pháp Luân Công, và cho phép tu luyện Pháp Luân Công mà không bị cản trở. Thủ tướng cũng nói thêm rằng luyện công chưa từng và sẽ không bị cấm. Chúng tôi rất mừng về điều đó. Sau khi luyện công chung ở Bắc Kinh, chúng tôi đã trở về nhà.

“Ngày hôm sau, một người từ sở cảnh sát đã tập hợp và chất vấn chúng tôi. Mặc dù cũng ngạc nhiên với phản ứng của thủ tướng Chu, anh ta nói: “Những gì xảy ra ở Thiên Tân sẽ không xảy ra ở đây.” Thực ra, dưới sự chỉ tạo của cấp trên, cảnh sát đã giám sát chúng tôi mấy năm rồi. Cảnh sát không chỉ luyện công và thiền định cùng chúng tôi, họ còn lắp đặt nhiều thiết bị giám sát tại các điểm luyện công. Họ phát hiện ra rằng môn tập thực sự đã cải thiện sức khỏe của họ và các học viên là những người đáng kính.

“Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thân thiện, cởi mở. Tuy vậy, sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, viên cảnh sát đó đã đưa tôi vào một trại giam bởi vì anh ta nghĩ tôi là người điều phối. Anh ta nói rất khó xử khi phải làm vậy nhưng không có sự lựa chọn nào khác nên đành phải tuân lệnh cấp trên.”

Qua hai chia sẻ này, có thể thấy rõ rằng chính quyền nhiều nơi ở Trung Quốc biết khá rõ Pháp Luân Công. Với quyết định cá nhân khi ra lệnh bức hại Pháp Luân Công, Giang đã đẩy hệ thống tư pháp và nhà nước vào thế đối lập với các học viên vô tội cũng như nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Bài viết liên quan bằng tiếng Trung:

https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/24/385488.html


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/24/385486.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/26/176629.html

Đăng ngày 29-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hai nhân chứng hồi tưởng lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 cách đây hai thập kỷ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hồi tưởng lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ở Bắc Kinh vào năm 1999https://vn.minghui.org/news/126643-hoi-tuong-lai-cuoc-thinh-nguyen-on-hoa-o-bac-kinh-vao-nam-1999.htmlFri, 26 Apr 2019 02:44:14 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=126643Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc [Minh Huệ 20-4-2019] Tôi đã tham gia cuộc thỉnh nguyện ôn hòa vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Nguyên nhân dẫn đến việc gần 10.000 học viên Pháp Luân Công tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện là vì vài chục học viên Pháp […]

The post Hồi tưởng lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ở Bắc Kinh vào năm 1999 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>

Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[Minh Huệ 20-4-2019] Tôi đã tham gia cuộc thỉnh nguyện ôn hòa vào ngày 25 tháng 4 năm 1999. Nguyên nhân dẫn đến việc gần 10.000 học viên Pháp Luân Công tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện là vì vài chục học viên Pháp Luân Công tại Thiên Tân, một thành phố cách Bắc Kinh khoảng 100 km (60 dặm) về phía Đông, đã bị cảnh sát bắt giữ và đánh đập.

Tôi vẫn nhớ như in những cảnh tượng của ngày hôm đó. Một lượng lớn các học viên đã đến Văn phòng Kháng cáo Quốc gia để yêu cầu trả tự do cho các học viên ở Thiên Tân. Sau đây là miêu tả một số trải nghiệm của tôi trong ngày hôm đó.

Các học viên đứng theo hàng bên ngoài Văn phòng Kháng cáo Quốc gia

Ngày 24 tháng 4, tôi nghe nói rằng cảnh sát Thiên Tân đã bắt giữ và đánh đập các học viên Pháp Luân Công. Chính quyền Thiên Tân cho biết chỉ lên cấp quản lý cao hơn mới có thể giải quyết được vấn đề này.

Ngày 25 tháng 4, sau khi tham gia luyện công tập thể buổi sáng và chăm sóc các con, tôi đi đến Văn phòng Kháng cáo Quốc gia ở đường Tây An. Tôi thấy các học viên đến sớm hơn đang đứng ở phía Tây đường Phủ Hữu. Còn tôi đứng ở phía Tây Nam của giao lộ giữa đường Phủ Hữu và đường Tây An.

Hôm đó, đường Tây An có nhiều xe cộ và đông người đi bộ qua lại. Các học viên Pháp Luân Công đứng thành hai đến ba hàng trên vỉa hè. Vỉa hè rất thông thoáng. Xe đạp, vốn là phương tiện có thể chặn lề đường, đã được sắp xếp lại. Giao thông hôm đó có trật tự và thông suốt mà không bị tắc.

Đường Tây An có khu buôn bán, các quầy hàng nhỏ và khu dân cư. Chúng tôi tránh không đứng ở lối ra vào của các quầy hàng và nhà dân. Đường phố được giữ sạch sẽ.

Nhiều học viên từ ngoại ô Bắc Kinh và các tỉnh khác tiếp tục đến đó. Khi có nhiều người tham gia hơn, tôi dần di chuyển sang phía Tây. Tôi gặp một học viên mà tôi biết. Chúng tôi đứng cạnh nhau. Sau đó, tôi được biết rằng phần lớn các học viên tôi biết đã đến và đứng ở đường Phủ Hữu, Trường An và Tây An.

Thông điệp được truyền miệng

Tôi nghe nói rằng rất nhiều học viên đã đứng thành hàng dài hơn 1.5 cây số. Nhiều cảnh sát quay video các học viên. Tôi bèn quyết định quan sát xem việc gì đã xảy ra.

Tôi đi theo hướng Nam của đường Phủ Hữu. Tôi thấy các học viên đứng thành ba đến bốn hàng. Tôi không thể nhìn thấy phía cuối của những hàng này. Nhiều người đứng và đọc sách. Các xe cảnh sát đậu trên đường.

Cảnh sát đứng bên đường và hút thuốc. Có một số người đi bộ. Tôi nghĩ rằng nếu có bất kỳ tình huống nào xảy ra, những học viên biết được sẽ thông báo cho mọi người. Rồi tôi quay trở lại nơi tôi đứng trước đó.

Sau đó, các học viên ở phía đường Phủ Hữu bắt đầu truyền hỏi nhau: Có ai đại diện để nói chuyện với chính quyền chưa? Một lúc sau, một thông điệp được truyền lại rằng: một số đồng tu đã đi vào rồi. Chúng tôi tiếp tục đứng đợi.

Trời đã tối mà vẫn chưa có thêm thông tin gì. Vì vậy, tôi quyết định đứng nguyên ở đó. Có thêm một số xe cảnh sát đến.

Vào 9 giờ tối, các học viên truyền một thông điệp từ phía đường Phủ Hữu rằng Thủ tướng đã đến và chính quyền Thiên Tân đã trả tự do cho các học viên đang bị giam giữ. Thông điệp này cho phép mọi người rời đi. Nhưng không một ai đi ngay. Chúng tôi chờ cho đến khi thông tin được xác nhận, rồi mọi người mới bắt đầu tản đi.

Tôi cố tình đợi thêm một lúc để xem tôi có thể làm gì. Tôi thấy một số người cầm túi ni-lông và nhặt rác trên mặt đất. Thoáng một cái đã không còn ai ở quanh đó nữa. Tôi cũng lên xe đạp rời đi.

Các học viên Pháp Luân Công hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 đã diễn ra trong ôn hòa. Chỉ vì đố kỵ, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, kẻ đã khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công, đã lợi dụng sự kiện này để phỉ báng các học viên bằng cách miêu tả cuộc thỉnh nguyện ôn hòa là “bao vây khu chính quyền Trung Nam Hải”. Cuộc bức hại tàn bạo này vẫn đang diễn ra cho đến ngày nay.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/20/再忆当年四·二五-385283.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/23/176595.html

Đăng ngày 26-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hồi tưởng lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ở Bắc Kinh vào năm 1999 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hồi tưởng nhân kỷ niệm 20 năm cuộc kháng nghị ôn hòa ngày 25 tháng 4https://vn.minghui.org/news/126127-hoi-tuong-nhan-ky-niem-20-nam-cuoc-khang-nghi-on-hoa-ngay-25-thang-4.htmlSat, 13 Apr 2019 10:20:32 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=126127Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức [Minh Huệ 6-4-2019] Ngày 25 tháng 4 năm 1999, gần 10.000 học viên Pháp Luân Công đã tập trung tại Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên Văn phòng Kháng cáo Quốc gia ở kế bên khu phức hợp của chính quyền trung ương Trung […]

The post Hồi tưởng nhân kỷ niệm 20 năm cuộc kháng nghị ôn hòa ngày 25 tháng 4 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức

[Minh Huệ 6-4-2019]

Ngày 25 tháng 4 năm 1999, gần 10.000 học viên Pháp Luân Công đã tập trung tại Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên Văn phòng Kháng cáo Quốc gia ở kế bên khu phức hợp của chính quyền trung ương Trung Nam Hải. Họ kiến nghị trả tự do cho 45 học viên bị bắt giữ tại Thiên Tân, một thành phố cách Bắc Kinh gần 100km (60 dặm).

Họ lặng lẽ chờ đợi và nhanh chóng rời đi sau khi được thông báo rằng các học viên đã được thả. Cuộc kháng nghị có trật tự đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với người dân địa phương và các phóng viên truyền thông.

294e6b47d257b74a4ecef1dd2ce873fb.jpg

Cuộc kháng nghị ôn hòa vào ngày 25 tháng 4 năm 1999 tại Bắc Kinh

Tuy nhiên, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không chấp nhận bất kỳ tiếng nói đối lập nào. Người phát ngôn của đảng tuyên bố rằng không có cáo buộc nào đối với các học viên bị bắt. Thay vào đó, chính quyền đã bí mật chuẩn bị phát động cuộc bức hại trên quy mô toàn quốc.

Đại Pháp hồng truyền

Pháp Luân Công lần đầu tiên được phổ truyền tại Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm vào năm 1992. Hiệu quả cải thiện sức khỏe và đạo đức khiến pháp môn này trở nên phổ biến rộng rãi. Chỉ trong vòng bảy năm đã có 100 triệu người bước vào tu luyện Pháp Luân Công.

Nhóm học Pháp của tôi đã tăng gấp đôi về số lượng trong vòng nửa năm nên được chia thành hai nhóm. Nhiều điểm luyện công tập thể mới đã được thiết lập và cũng mở rộng thêm. Người ta có thể thấy người luyện Pháp Luân Công trong các công viên và các khu vực công cộng khác.

Một nữ học viên nói: “Tôi muốn thốt lên giữa nơi công cộng: Hãy đến tập Pháp Luân Công đi. Môn này tốt lắm!”

Pháp Luân Công được xã hội hoan nghênh và khen ngợi vì nâng cao đạo đức con người. Đây đáng lẽ là cơ hội duy nhất để chính phủ Trung Quốc xử lý cuộc kháng nghị ôn hòa này một cách đúng đắn và đưa đất nước phát triển theo hướng thịnh vượng, lành mạnh.

ĐCSTQ phát động và tăng cường cuộc bức hại

Đáng tiếc là, ĐCSTQ chuyên chế không chấp nhận bất cứ điều gì có thể làm suy giảm quyền lực của nó. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, người đứng đầu ĐCSTQ, vì đố kỵ với [sự phổ biến của Pháp Luân Công] mà phát động cuộc bức hại. Các học viên Pháp Luân Công không có mưu cầu chính trị, và không phải là mối đe dọa đối với quyền lực của nó.

ĐCSTQ đã bức hại các học viên Pháp Luân Công vô tội bằng bạo lực và dối trá. Theo chỉ thị của Giang, ĐCSTQ đã thành lập Phòng 610, một tổ chức an ninh nằm ngoài hệ thống pháp luật có quyền lực vượt trên cảnh sát và hệ thống tư pháp, có chức năng duy nhất là điều phối và tiến hành bức hại Pháp Luân Công.

Các học viên Pháp Luân Công tuân theo nguyên lý phổ quát Chân – Thiện – Nhẫn. Họ bắt đầu giảng chân tướng để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại tàn bạo của ĐCSTQ.

Nhiều học viên đã đến Bắc Kinh để lên tiếng cho Pháp Luân Công sau ngày 20 tháng 7 năm 1999. Họ đã giương cao biểu ngữ Pháp Luân Công và đứng lên bảo vệ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công.

Tuy nhiên, Giang và tay sai đã tăng cường bức hại. Để kích động thù hận đối với Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn và bôi nhọ Pháp Luân Công.

Mọi người cần phải nhận ra sự thật

Trang web Minh Huệ đã công bố thông tin về cái chết của hàng nghìn học viên Pháp Luân Công do cuộc bức hại 20 năm qua gây ra. Con số thực tế có thể cao hơn nhiều vì có rất nhiều người bị cầm tù và tra tấn vì tu luyện Pháp Luân Công, nhưng do sự phong tỏa thông tin nên đa số trường hợp như vậy không thể xác nhận được.

Chứng cứ cho thấy ĐCSTQ đã thu hoạch nội tạng từ các tù nhân bị giam giữ còn sống để cung cấp cho ngành công nghiệp ghép tạng.

20 năm đã trôi qua, các học viên Pháp Luân Công vẫn kiên định với đức tin và tiếp tục nâng cao nhận thức của công chúng trên khắp thế giới. Nỗ lực của họ đã thức tỉnh lương tâm của nhiều người.

Một số người đã hiểu rõ về Pháp Luân Công; một số người đứng lên và ủng hộ, một số người bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, và một số đã thoái ĐCSTQ và Đoàn, Đội của nó. Lương tâm của nhiều người dân Trung Quốc đã được đánh thức khi nhận ra bản chất thật của Đảng. Mặc dù có nhiều người đã tiếp nhận sự thật về Pháp Luân Công nhưng vẫn còn nhiều người cần phải biết về điều này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/6/384807.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/9/176435.html

Đăng ngày 13-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hồi tưởng nhân kỷ niệm 20 năm cuộc kháng nghị ôn hòa ngày 25 tháng 4 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thành phố New York: Mít-tinh lớn kỷ niệm cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 của Pháp Luân Công ở Bắc Kinhhttps://vn.minghui.org/news/68050-thanh-pho-new-york-mit-tinh-lon-ky-niem-cuoc-thinh-nguyen-on-hoa-ngay-25-thang-4-cua-phap-luan-cong-o-bac-kinh.htmlTue, 03 May 2016 12:57:32 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=68050[MINH HUỆ 25-4-2016] Ngày 23 tháng 4 vừa qua, nối tiếp sự kiện diễu hành tại Flushing tại thành phố New York là cuộc mít-tinh lớn với gần 1.000 học viên Pháp Luân Công tham gia. Cả hai sự kiện này đều nhằm kỷ niệm cuộc […]

The post Thành phố New York: Mít-tinh lớn kỷ niệm cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 của Pháp Luân Công ở Bắc Kinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Thải Cúc, phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 25-4-2016] Ngày 23 tháng 4 vừa qua, nối tiếp sự kiện diễu hành tại Flushing tại thành phố New York là cuộc mít-tinh lớn với gần 1.000 học viên Pháp Luân Công tham gia. Cả hai sự kiện này đều nhằm kỷ niệm cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 năm 1999 ở Bắc Kinh, ba tháng trước khi chính quyền Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại tàn bạo Pháp Luân Công ở Trung Quốc.

Với những tấm biểu ngữ mang nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Đưa Giang Trạch Dân ra công lý”, và “Thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)”, sự kiện này thu hút sự quan tâm của đông đảo công chúng. Kể từ cuối tháng 5 năm ngoái, đã có hơn 200.000 đơn tố cáo được gửi tới Tòa án Nhân dân Tối cao Trung Quốc, tố cáo cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ Giang Trạch Dân vì tội phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công cách đây 17 năm.

Đứng về phía chính nghĩa

Đoàn nhạc Tian Guo tham gia biểu diễn trong khuôn khổ cuộc mít-tinh. Ông Trương Nhi Bình, người phát ngôn của Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, đã thuật lại sự kiện thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 năm 1999.

“Biểu hiện ôn hòa và thuần thiện của các học viên Pháp Luân Công thể hiện niềm tin kiên định của họ vào nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi tự hào về họ, bởi những gì họ đã làm thể hiện rằng họ đang bảo vệ những giá trị căn bản của dân tộc Trung Hoa, ấy là những giá trị gắn với chuẩn tắc căn bản nhất của nhân loại,” ông nói.

Ông Trương hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ chung tay cùng các học viên nỗ lực chấm dứt cuộc bức hại ở Trung Quốc. “Bằng cách đứng về phía chính nghĩa, chúng ta sẽ mang đến cho bản thân chúng ta, cho Trung Quốc, cho toàn thể thế giới này một tương lai tươi sáng,” ông nói.

2016-4-24-minghui-falun-gong-newyorkrally-01--ss.jpg

Ông Trương Nhi Bình, phát ngôn viên của Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, hồi tưởng lại sự kiện thỉnh nguyện ôn hòa năm 1999.

“Tường hòa và lý tính”

Bà Diêu Khiết, một phụ đạo viên của một điểm luyện công của Pháp Luân Công tại Bắc Kinh trước khi cuộc bức hại khai màn, đã tham dự cuộc thỉnh nguyện năm 1999. Tháng 12 năm 1999, chính quyền đã vu khống bà là “tấn công Trung Nam Hải” (khu phức hợp của chính quyền trung ương Trung Quốc) và kết án bà bảy năm tù giam.

Hiện bà đang sinh sống tại Mỹ. Bà Diêu thuật lại lý do vì sao bà cùng các học viên khác đi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện. “Sau khi một tạp chí ở thành phố Thiên Tân phỉ báng Pháp Luân Công, nhiều học viên đã đi đến gặp nhà xuất bản để giảng chân tướng, nhưng họ đã gặp phải cảnh sát vũ trang; 45 học viên vô cớ bị bắt giữ. “Vì ở Thiên Tân, họ bị tước đoạt quyền lợi, nên nếu chiểu theo luật thì chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất là đi đến Bắc Kinh để phản ánh tình huống lên chính quyền cấp cao hơn.“

Khoảng 8 giờ tối ngày 25 tháng 4 năm 1999, sau khi được thông báo rằng yêu cầu của mình đã được giải quyết, trong vòng nửa giờ đồng hồ, toàn thể học viên đã rời điểm thỉnh nguyện. “Họ còn tự nguyện dọn dẹp sạch sẽ nơi đó, và thậm chí còn nhặt cả những mẩu thuốc lá mà cảnh sát vứt xuống đất”, bà Diêu nói.

Người ngoài cuộc đã rất ấn tượng trước tâm thái tường hòa, lý tính của các học viên trong suốt buổi thỉnh nguyện. Bà Diêu cho biết sở dĩ như vậy là vì các học viên Pháp Luân Công chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để đạt tới cảnh giới đạo đức cao như vậy.

“Toàn thể người dân Trung Quốc đang lựa chọn lập trường”

Ông Lý Thiên Tiếu, một nhà phân tích chính trị thuộc Khoa Khoa học Chính trị của Đại học Columbia, cho biết ĐCSTQ đã dùng mọi phương cách trong suốt 17 năm qua để tấn công Pháp Luân Công nhưng không thành công.

“Đó là nhờ nguyên lý của Pháp Luân Công. Bởi Chân-Thiện-Nhẫn là đại biểu cho chính nghĩa và đạo đức, bất kỳ ai đi công kích những giá trị này đều phải thật bại,” bà Lý nhận xét.

Chính quyền Cộng sản đã leo thang đàn áp Pháp Luân Công trên toàn quốc và thậm chí còn thu hoạch tạng từ các học viên Pháp Luân Công bị cầm tu ngay khi họ còn sống. “Hồi đầu, chúng tôi nghĩ chỉ có rất ít bệnh viện tham gia. Nhưng giờ chúng tôi biết rằng sự thực khủng khiếp hơn nhiều so với những gì mà chúng tôi hình dung. Hàng nghìn trường hợp, thậm chí là hàng vạn trường hợp—số lượng lớn hơn rất nhiều lần so với con số mà chúng tôi từng nghĩ”, Damon Noto, nhà phát ngôn của Hiệp hội các Bác sỹ Chổng Thu hoạch Tạng (DAFOH) cho biết.

2016-4-24-minghui-falun-gong-newyorkrally-05--ss.jpg

Ông Damon Noto của Hiệp hội các Bác sỹ Chổng Thu hoạch Tạng (DAFOH) nói với khán giả về nạn thu hoạch tạng của chính quyền Trung Quốc từ các học viên còn sống ở Trung Quốc.

Ông Uông Chí Viễn, phát ngôn viên của Tổ chức Thế giới về Điều tra Bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG), cho hay trước sự tàn ác của chính quyền Cộng sản trong suốt cuộc bức hại Pháp Luân Công và các cuộc vận động chính trị trước đó, toàn thể người dân Trung Quốc đang lựa chọn lập trường trước sự kiện trọng đại này, không ai có thể hy vọng gì vào ĐCSTQ cả.

Thoái ĐCSTQ ‘là lối thoát duy nhất’

Phần lớn người dân Trung Quốc đang hoặc đã từng gia nhập các tổ chức của Đảng Cộng sản. Không giống như bản thân đảng đó, hầu hết các thanh thiếu niên thụ động gia nhập các tổ chức Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên của ĐCSTQ một cách thụ động.

Ông Dư Xuân Quang, cựu giáo viên tiếng Anh của một trường trung học của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc nói rằng đảng đã tẩy não sâu nhiều thế hệ người Trung Quốc. “Chính Cửu Bình đã giúp tôi hiểu thấu ĐCSTQ rốt cuộc là gì, nó đã phỉ báng Pháp Luân Công ra sao, và bức hại các học viên tàn bạo đến thế nào.”

Hai nghị quyết gần đây được Ủy ban Đối ngoại của Hạ viện Hoa Kỳ, H.R.1150 và H.R.3694 thông qua nhằm ủng hộ tự do tín ngưỡng và lên án hoạt động buôn bán tạng. Cả hai nghị quyết này đều chỉ ra những vi phạm nhân quyền đang diễn ra ở Trung Quốc.

“Tháng trước, khi tới Washington D.C, tôi gặp một nhóm người Trung Quốc đang được thuê để ‘hoan nghênh’ các lãnh đạo Trung Quốc tới thăm. Tôi không thể hình dung được tại sao những người này lại bán nhân phẩm của họ với giá 80 nhân dân tệ như vậy,” ông Dư nói.

Theo Dịch Dung, giám đốc Trung tâm Phụ vụ Thoái Đảng Toàn cầu, đã có hơn 230 triệu người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

2016-4-24-minghui-falun-gong-newyorkrally-03--ss.jpg

Bà Dịch Dung, Giám đốc Trung tâm Phục vụ Thoái Đảng Toàn cầu, nói có hơn 230 triệu người dân Trung Quốc đã thoái xuất khỏi các tổ chức ĐCSTQ.

“Thoái xuất khỏi ĐCSTQ minh chứng rằng người dân Trung Quốc đã ngày càng hiểu rõ bản thân và xã hội hơn. Tất cả những điều này sẽ khai sáng lên một tầm cao đạo đức cho xã hội này,” ông David Tompkins, một liên lạc viên của trung tâm thoái đảng, bày tỏ.

Phản hồi tích cực từ các du khách Trung Quốc

Nhiều khách bộ hành đã dừng chân để tìm hiểu về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, trong đó có những người đang làm việc ở nhà hàng và cửa tiệm gần đó.

Nhiều người trong số họ nói với các học viên rằng họ muốn thoái ĐCSTQ. Anh Ngô, một du khách Trung Quốc Đại lục, lần đầu tiên đến Hoa Kỳ du lịch, nói rằng anh đã từng xem các đoạn phim về các hoạt động của Pháp Luân Công. “Nhưng lễ mít-tinh này tuyệt vời hơn rất nhiều so với những gì anh đã xem qua máy tính,” anh nói.

Với sự phấn chấn khi được tận mắt chứng kiến lễ diễu hành và mít-tinh của các học viên, anh Ngô bày tỏ rằng anh cảm thấy người dân Trung Quốc rất đáng thương, vì “ở Trung Quốc, chúng tôi không có nơi nào để lên tiếng cho những nguyện vọng của mình.” Anh nói rằng anh sẽ nói với người khác về Pháp Luân Công sau khi anh quay trở lại Trung Quốc.

Bà Martha Flores-Vazquez, một lãnh đạo cộng đồng ở Flushing, chia sẻ rằng bà rất tự hào về các học viên Pháp Luân Công vì những gì họ đã đóng góp cho cộng đồng và xã hội. “Chúng ta cần phải duy trì một xã hội an toàn, hòa bình và chính nghĩa,” bà nói.

“Cuộc bức hại kéo dài 17 năm là quá dài,” bà nói thêm. “Chúng ta phải chấm dứt nó.”

2016-4-24-minghui-falun-gong-newyorkrally-07--ss.jpg

Lãnh đạo cộng đồng ở Flushing bà Martha Flores-Vazquez kêu gọi nhiều người hơn nữa tham gia vào nỗ lực của các học viên nhằm chấm dứt cuộc bức hại ở Trung Quốc.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/4/25/327120.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/27/156441.html

Đăng ngày 3-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thành phố New York: Mít-tinh lớn kỷ niệm cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 của Pháp Luân Công ở Bắc Kinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Nhớ lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 04https://vn.minghui.org/news/59090-nho-lai-cuoc-thinh-nguyen-on-hoa-ngay-25-thang-04.htmlWed, 06 May 2015 10:36:31 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=59090[MINH HUỆ 24-04-2015] Ngày 25 tháng 04 năm 1999 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Sống gần Bắc Kinh, tôi may mắn có cơ hội tham gia cuộc thỉnh nguyện ôn hòa quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc hiện đại. Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa nhất Tôi là một […]

The post Nhớ lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 04 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
[MINH HUỆ 24-04-2015] Ngày 25 tháng 04 năm 1999 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Sống gần Bắc Kinh, tôi may mắn có cơ hội tham gia cuộc thỉnh nguyện ôn hòa quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc hiện đại.

Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa nhất

Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sau khi luyện xong các bài công pháp tại điểm luyện công vào tối ngày 24 tháng 04 năm 1999, một điều phối viên tự nguyện đã nói với chúng tôi rằng nhiều học viên ở Thiên Tân đã bị bắt giữ vì yêu cầu tạp chí Học viện giáo dục Thiên Tân rút lại bài viết nói xấu Pháp Luân Công.

Các học viên khác ở Thiên Tân cũng đang lên kế hoạch đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau để thỉnh nguyện công lý. Tôi đã quyết định tham gia cùng với họ.

Sáng ngày 25 tháng 04, vẫn tin vào chính phủ, tôi đã đến Bắc Kinh cùng với các học viên địa phương. Nhiều học viên ở Bắc Kinh và các thành phố lân cận đã đến trước chúng tôi. Chúng tôi đi cùng một hướng – tiến đến khu phức hợp chính quyền trung ương – và tham gia thỉnh nguyện ôn hòa cùng với 10.000 học viên khác.

Tất cả chúng tôi đều trầm tĩnh và yên lặng. Không ai làm gì kích động cả. Hầu hết chúng tôi cả ngày không ăn uống, nên chúng tôi không phải dùng nhà vệ sinh.

Chúng tôi đứng đó cả ngày, chờ đợi phản hồi. Đến chiều, khi nghe rằng Thủ tướng đã đồng ý khôi phục lại quyền tự do tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi đã nhanh chóng rời đi. Tôi để ý rằng không có cọng rác nào trên mặt đất.

Chúng tôi thấy một Pháp Luân lớn trên bầu trời

Một học viên đi về nhà vào khoảng 4 giờ chiều để chuyển ca làm. Hai học viên khác và tôi đưa cô ấy đến trạm xe buýt. Khi chúng tôi quay trở lại điểm thỉnh nguyện, tôi thấy một Pháp Luân lớn trên bầu trời. Hình dáng của nó trông giống như một Pháp Luân trên bìa của sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi đã nói điều này với hai học viên khác và họ cũng thấy nó. Chúng tôi rất phấn khởi.

Khi chúng tôi đi ngược lại thì thấy nhiều Pháp Luân hơn ở trên mặt đất và chúng xoay rất nhanh. Pháp Luân biến mất khi chúng tôi quay trở lại nhóm. Tôi cảm thấy được động viên rất lớn.

Một người lạ đối xử với chúng tôi như người thân

Chuyến xe buýt cuối cùng đã rời đi khi cuộc thỉnh nguyện kết thúc. Tôi cùng với khoảng 12 học viên không chắc sẽ ở đâu vào đêm đó.

Một phụ nữ khoảng độ tuổi ngũ tuần đến gần chúng tôi và mời chúng tôi ở lại nhà bà. Hóa ra bà ấy cũng là một học viên và vừa mới trở về từ cuộc thỉnh nguyện.

Bà ấy cho chúng tôi ở trong một căn phòng vừa mới sửa lại cho đám cưới của con trai bà. Chúng tôi rất biết ơn bà.

Đứng cả một ngày, thật là quá đủ khi có một nơi ngồi xuống và nghỉ ngơi, dù rằng nhiều người như thế ở chung một căn phòng.

Sáng hôm sau, trước khi rời đi, bà đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi. Chúng tôi rất cảm động bởi lòng tốt của bà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/24/293189.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/1/149959.html

Đăng ngày 06-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Nhớ lại cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 04 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Những cuộc đời thay đổi kể từ cuộc kháng nghị ôn hoà ngày 25 tháng 04https://vn.minghui.org/news/59013-nhung-cuoc-doi-thay-doi-ke-tu-cuoc-khang-nghi-on-hoa-ngay-25-thang-04.htmlSat, 02 May 2015 07:57:30 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=59013Bài viết của phóng viên Minh Huệ [MINH HUỆ 24-04-2015] Cuộc kháng nghị ôn hoà của 10.000 học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh năm 1999 đã được các hãng truyền thông trên toàn thế giới đưa tin rộng rãi. Đối với hầu hết những người sống bên ngoài Trung Quốc thì đó là […]

The post Những cuộc đời thay đổi kể từ cuộc kháng nghị ôn hoà ngày 25 tháng 04 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 24-04-2015] Cuộc kháng nghị ôn hoà của 10.000 học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh năm 1999 đã được các hãng truyền thông trên toàn thế giới đưa tin rộng rãi. Đối với hầu hết những người sống bên ngoài Trung Quốc thì đó là lần đầu tiên họ nghe nói đến Pháp Luân Công. Cuộc kháng nghị đã có ảnh hưởng sâu sắc tới rất nhiều người và đó đã trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời họ. Họ đã bắt đầu quan tâm đến Pháp Luân Công, tìm kiếm và tìm hiểu về nó, và nhiều người cuối cùng đã bắt đầu theo tập Pháp Luân Công.

6ae19df7daa97d0613cbdff7779357a9.jpg

Cuộc kháng nghị ôn hoà tại Văn phòng Kháng án ở Bắc Kinh hôm 25 tháng 04 năm 1999

Hiện có 500 ngàn học viên Pháp Luân Công ở Đài Loan, rất nhiều trong số đó đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sau cuộc kháng nghị ôn hoà 25 tháng 04. Trong bài viết này, chúng tôi sẽ đề cập tới bốn trong số những học viên này.

Cô Lý Hữu Quân, kinh ngạc trước sự ôn hoà, đã muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công

7bd2732adde72a664adca4c309293954.jpg

Cô Lý Hữu Quân và chồng

Cô Lý Hữu Quân đã có bằng Thạc sĩ ở Luân Đôn, và đã có một công việc rất thành công trong lĩnh vực tài chính. Cô và chồng, một nhà quản lý tài chính công nghiệp có chức vị cao, đã sống một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nhưng những cơn đau vai nghiêm trọng đã luôn hành hạ cô. Sau khi thử đủ loại phương cách chạy chữa và tập tành, cô Lý đã chẳng còn nhiều hy vọng rằng những cơn đau của mình sẽ có ngày thuyên giảm.

Cô Lý đã xem một bản tin trên TV về cuộc kháng nghị 25 tháng 04 vào tháng 05 năm 1999. Sự ôn hoà của cuộc kháng nghị đã làm cô kinh ngạc. “Dường như những người kháng nghị đến từ mọi ngành nghề trong xã hội. Nhưng họ rất yên lặng. Sau khi rời khỏi nơi đó họ không để lại chút rác bẩn nào trên đường. Thậm chí họ còn nhặt những đầu mẩu thuốc lá mà các viên cảnh sát vứt xuống”.

“Pháp Luân Công là gì? Ai là sư phụ của họ? Môn này dạy người ta những gì mà sao họ điềm tĩnh đến thế?” Cô Lý đã muốn biết thêm về môn này, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu.

Vào tháng 10 năm 2000, một cơ hội đã tới. Một đồng nghiệp của cô đã mời một số học viên Pháp Luân Công tới dạy động tác cho công ty của cô. Cô Lý đã rất vui và đã tham gia với họ vào mỗi buổi trưa.

Hai tháng sau, mẹ cô bỗng dưng hỏi cô: “Sao dạo này mọi người không nghe thấy con phàn nàn về cơn đau vai của con nữa nhỉ?” Lúc đó cô Lý mới nhận ra là cơn đau đã biến mất sau khi cô bắt đầu tu luyện các bài công pháp Pháp Luân Công hàng ngày.

Cô Lý cũng rất kinh ngạc trước những bài giảng của Pháp Luân Công. “Đôi khi, tôi bị công việc và những chuyện tại công ty làm cho mệt mỏi. Nhưng tôi thấy rằng đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Công, đã làm cho tôi bình tâm trở lại. Cuốn sách cho tôi sự thông tuệ để giải quyết các vấn đề. Tôi rất ngạc nhiên và đã đọc tất cả các kinh sách của Pháp Luân Công, hết cuốn này tới cuốn khác. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực.”

Cô Lý là người sắc sảo và ác khẩu. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cô đã thực hành theo nguyên tắc “Chân – Thiện – Nhẫn”, và kiềm chế lời nói của mình. Trong cuộc sống hàng ngày, cô cố gắng đối xử với mọi người với tâm từ bi, và luôn luôn quan tâm tới cảm xúc của những người khác.

Cô cũng thấy rằng cô không còn bị tác động bởi những khó khăn trong công việc. Tâm trí cô được giải thoát. “Tu luyện Pháp Luân Công là điều tuyệt vời nhất đối với tôi”. Cô nói.

Tôi muốn tuân theo nguyên tắc “Chân – Thiện – Nhẫn”

d3c36f7217225925efd1fe5733e43893.jpg

Ông Lý Quốc Khâm biết đến Pháp Luân Công nhờ cuộc kháng nghị ôn hoà 25 tháng 04

Ông Lý Quốc Khâm và vợ đều là công trình sư tại một công ty nhà nước. Ông không thấy thoả mãn với mức thu nhập cao và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, vì ông vẫn chưa tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi – Mục đích của cuộc sống là gì? Ông đã thử các trường phái tu luyện hơn mười năm, nhưng chỉ càng thấy thêm bối rối.

Bản tin trên TV về cuộc kháng nghị 25 tháng 04 đã khơi dậy sự tò mò của ông. Ông đã tìm kiếm Pháp Luân Công trên Internet, và vào tháng 05 năm 1999 ông đã tìm thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân trong một cửa hàng sách địa phương. Ông đã tìm được rất nhiều câu trả lời trong cuốn sách. Ông đã mua tất cả các kinh sách Pháp Luân Công, và đã đọc miệt mài không nghỉ.

“Đây là một phương pháp tu luyện cực kỳ cao cấp”, ông Lý nghĩ, “thật là hiếm có. Mình thật may mắn khi tìm thấy nó”. Ông đã bắt đầu tu luyện không chút ngần ngại. Ông cũng kể cho chị gái của mình về những gì ông tìm được, và chị ông cũng trở thành một học viên.

Một cuộc đời không đau đớn hay lo lắng

de12639aa66ba579c674bb167f794617.jpg

Bà Trần Tú Ngọc đang luyện công

Bà Trần đã từng có một cuộc đời khổ cực. Chồng bà nghiện cờ bạc nên bà không những phải nuôi cả gia đình mà bà còn phải kiếm tiền để trả cho những món nợ cờ bạc của chồng mình. Công việc nặng nhọc cùng cuộc sống khổ cực đã khiến bà phát đủ loại bệnh. Sau khi các con trai của bà khôn lớn, bà đã ly hôn.

Mùa hè năm 1999 bà đã bị tai nạn xe hơi. Bà bị thương nghiêm trọng và mất sáu tháng mới bình phục. Một người bạn đã nói với bà về Pháp Luân Công, việc đó đã làm bà nhớ về bản tin TV về cuộc kháng nghị mà bà đã xem cách đó một tháng.

Bà đã dành một tuần để tìm hiểu xem Pháp Luân Công thực sự là gì, và đã quyết định theo tập cùng bạn của mình.

“Tôi thấy tôi trở nên khoẻ mạnh hơn ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Nhiều bệnh tật trước đây làm tôi khổ sở hơn 20 năm, kể cả bệnh viêm mũi, viêm niệu đạo, và viêm khớp đều biến mất mà không cần điều trị”.

Bà Trần cũng thấy nhẹ lòng hơn. Bây giờ bà sống vui vẻ với con cháu mình. Bà không còn ghét chồng cũ. Bà đã nói với ông về Pháp Luân Công, và mời ông đi xem Thần Vận. “Tôi đã tặng ông ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân, và hy vọng rằng ông ấy có thể sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc. Biết đâu một ngày nào đó ông ấy còn có thể cùng tu luyện với tôi”. “Tôi thật là may mắn và hạnh phúc khi tu luyện Pháp Luân Công”, bà Trần chia sẻ.

“Tôi đã rất xúc động vì sự dũng cảm của các học viên Pháp Luân Công”

5fb54323132b2e87d23e5ef1ad7a442e.jpg

Bà Hoàng Thải Tú tại một sự kiện của Pháp Luân Công

Bà Hoàng Thải Tú đến từ tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Sau khi lấy chồng bà đã chuyển tới sống ở Đài Loan. Bà bị sốc khi xem bản tin trên TV về cuộc kháng nghị 25 tháng 04 năm 1999. Lớn lên dưới sự cai trị của Đảng Cộng sản, bà biết rất rõ cuộc đàn áp có thể nghiêm trọng đến thế nào và môi trường đó cam go đến thế nào đối với các học viên Pháp Luân Công. Bà đã rất xúc động trước sự dũng cảm của các học viên.

Bà nhận ra rằng Pháp Luân Công chắc hẳn phải rất siêu việt, và cũng muốn tu luyện.

Bà đã không có cơ hội mãi cho đến tháng 02 năm 2001. Bà Hoàng tìm thấy thông tin liên lạc của một điểm luyện công địa phương, và đã có được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Nằm trên ghế sofa, bà bắt đầu đọc. Sau một vài trang, bà đã ngồi thẳng ngay dậy và đã bắt đầu đọc cuốn sách với một thái độ nghiêm túc.

“Đây không phải là một cuốn sách bình thường. Tôi đã từng đọc rất nhiều sách, nhưng không một quyển nào giống như quyển sách này. Mỗi một câu đều đáng ghi nhớ. Tôi đã đọc nó rất nhiều lần, và mỗi lần tôi đều ngộ được những điều mới”.

Bà Hoàng đã tham gia một khoá học Pháp Luân Công chín ngày vào tháng 03, một tháng sau đó. “Tôi thật là may mắn khi được tu luyện. Tôi rất thích khóa học đó, và tôi đã lại tham gia một khoá khác vào tháng 04”.

“Tôi muốn nói với những người khác rằng Pháp Luân Công tuyệt vời thế nào, đặc biệt là những người Trung quốc đã bị những tuyên truyền của chính quyền Trung Quốc lừa dối”, bà Hoàng nói. Bà thường xuyên đi phát tài liệu về Pháp Luân Công tại các điểm du lịch, và thậm chí còn ra nước ngoài tham dự các sự kiện giúp cho công chúng biết về thực trạng của môn tu luyện và cuộc bức hại.

“Nhờ Pháp Luân Công, tôi đã biết được mục đích thực sự của cuộc sống. Cuộc đời của tôi thật giàu ý nghĩa”, bà chia sẻ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/23/307911.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/24/149869.html

Đăng ngày 02-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Những cuộc đời thay đổi kể từ cuộc kháng nghị ôn hoà ngày 25 tháng 04 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tìm hiểu về sự kiện thỉnh nguyện “Ngày 25 tháng 04 năm 1999”: Chuyện gì đã thật sự xảy ra ở Thiên Tân trước những ngày diễn ra sự kiện thỉnh nguyện (Phần 1)https://vn.minghui.org/news/43011-tim-hieu-ve-su-kien-thinh-nguyen-ngay-25-thang-04-nam-1999-chuyen-gi-da-that-su-xay-ra-o-thien-tan-truoc-nhung-ngay-dien-ra-su-kien-thinh-nguyen.htmlMon, 30 Sep 2013 09:37:32 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=43011[MINH HUỆ 30-07-2013] Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ do Giang Trạch Dân lãnh đạo) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công kéo dài hơn 14 năm qua. Một trong những lý do […]

The post Tìm hiểu về sự kiện thỉnh nguyện “Ngày 25 tháng 04 năm 1999”: Chuyện gì đã thật sự xảy ra ở Thiên Tân trước những ngày diễn ra sự kiện thỉnh nguyện (Phần 1) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-07-2013] Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ do Giang Trạch Dân lãnh đạo) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công kéo dài hơn 14 năm qua. Một trong những lý do chính mà họ vin vào để bắt đầu cuộc đàn áp là sự kiện thỉnh nguyện ôn hoà ngày 25 tháng 04 năm 1999. Vào ngày hôm đó, khoảng 10,000 học viên Pháp Luân Công đã đi đến Văn phòng Kháng cáo Trung ương để thỉnh nguyện cho quyền tự do tín ngưỡng của họ một cách ôn hoà.

Sự kiện này đã chấn động toàn thế giới và được truyền thông phương Tây ca ngợi là “cuộc thỉnh cầu có quy mô lớn nhất, và lý trí, ôn hoà nhất trong lịch sử Trung Quốc”. Tuy nhiên, chế độ Giang Trạch Dân đã bóp méo sự thật và chụp mũ cho nó là “có động cơ chính trị” và “bao vây chính quyền Trung ương Trung Nam Hải”.

Trên thực tế, cuộc thỉnh cầu ôn hoà ngày 25 tháng 04 không phải là một cuộc vây hãm. Nó cũng không mang theo động cơ chính trị. Vậy điều gì đã thật sự diễn ra? Bài viết này sẽ làm sáng tỏ sự thật.

Học viện Giáo dục Thiên Tân châm ngòi cho sự kiện

Cơ sở đầu tiên của Học viện Giáo dục Thiên Tân

Học viện Giáo dục Thiên Tân ban đầu chỉ là một cơ sở nhỏ, sau đó được kết hợp với một số trường đại học khác vào tháng Tư năm 1999, và trở thành một thành viên của Tân Đại học Sư phạm Thiên Tân. Tuy nhiên, Học viện Giáo dục Thiên Tân vẫn còn trong trí nhớ của nhiều người vì vai diễn mà nó đã đóng trong sự kiện tháng Tư năm 1999.

Tạp chí Khoa học và Công nghệ Tuổi trẻ do Học viện Giáo dục Thiên Tân xuất bản đã được lưu hành trên toàn quốc và có tác động tới xã hội. Vào ngày 10 tháng 04 năm 1999, Hà Tộ Hưu, một nhà vật lý quan tâm nhiều đến chính trị hơn là khoa học, đã phát biểu trong một bài báo của tạp chí với nhan đề: “Tôi không ủng hộ những người trẻ tập luyện khí công”, trong đó ông trực tiếp tấn công Pháp Luân Công và người sáng lập pháp môn này với những lời dối trá độc hại kèm theo những nhận xét vu khống khác nhau.

Sau khi bài báo được công bố, một vài học viên đã đi đến Học viện Giáo dục Thiên Tân để giảng rõ sự thật, hy vọng rằng thông qua cuộc đàm phán trực tiếp với Ban biên tập, có thể xóa đi các tác động tiêu cực và bất lợi của bài báo này.

Các học viên đòi trả lại sự thật

Học viên “A”, 60 tuổi, nghe nói về các bài viết vu khống và đã cùng những người khác đi đến học viện. Bà đã ở đó từ ngày 19 đến 23 tháng 04 để chờ câu trả lời từ phía học viện và bà đã chứng kiến toàn bộ quá trình và các sự kiện diễn ra trong những ngày này.

Bà nhớ lại: “Từ ngày 19 tháng 04, các học viên đã lần lượt đi đến học viện giáo dục. Hầu hết chúng tôi yên lặng ngồi chờ ở bên ngoài, trong khi một số đã vào trong để nói chuyện với những người có liên quan. Một vài học viên mang theo những bức thư để chia sẻ với học viện về việc họ và các con của họ đã được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Công như thế nào; một số thậm chí đã mang con của họ theo cùng để chứng thực sự tốt lành của Pháp Luân Công.

Trong số đó, có một cô bé đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Cô đã từng bị bệnh bạch cầu và bị trọc đầu do hoá trị. Sau khi cô bé bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tình trạng của cô bé đã cải thiện một cách nhanh chóng và cô bé đã có thể quay lại trường học sau khi hồi phục. Cô đến cùng với mẹ của mình để giải thích những lợi ích của Pháp Luân Công từ những trải nghiệm của bản thân.

Học viên “B” là một người đàn ông 50 tuổi, đã không cầm nổi nước mắt khi kể lại những sự kiện tại Học viện Giáo dục Thiên Tân cách đây 14 năm:

“Khi tôi đang ở sở làm, một đồng tu hỏi tôi có biết về bài viết trên Tạp chí Khoa học và Công nghệ Tuổi trẻ đã có những cáo buộc sai lầm chống lại Pháp Luân Công và gây tác động xấu trong nhân dân hay không. Một số học viên đã đi đến viện giáo dục để giảng rõ sự thật. Tôi đã bị sốc khi nghe điều này, không chắc chắn lý do tại sao có người lại phản đối một môn tu luyện tốt đến như vậy. Tôi đã quyết định tự mình đi đến đó để xem xét tình hình. Ngày hôm sau, sau buổi luyện công nhóm, chúng tôi đã có một buổi thảo luận ngắn về sự việc và quyết định rằng chúng tôi nên giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho những người ở học viện giáo dục. Sáng hôm đó tôi đã đi đến học viện.

Học viên “C”: “Tôi từng sống ở vùng ngoại ô của Thiên Tân. Khi chúng tôi nghe nói về sự việc, một số học viên và tôi đã có một cuộc thảo luận và cảm thấy rằng vì tất cả chúng tôi đều được hưởng lợi rất nhiều từ việc tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi phải có nghĩa vụ giảng rõ sự thật cho học viện giáo dục. Bắt đầu từ ngày 19 tháng 04, một vài học viên trong khu vực của chúng tôi đã bắt đầu đi đến Học viện Giáo dục Thiên Tân để giảng rõ sự thật và yêu cầu Ban biên tập khôi phục lại danh dự của Pháp Luân Công.”

Tập hợp một cách trật tự và ôn hoà, bất chấp những tuyên truyền sai trái

Học viên “D”: “Có thêm nhiều học viên đến vào ngày 21 tháng 04, trong đó có nhiều người từ tỉnh Hà Bắc, vì vậy học viện giáo dục đông kín học viên. Để có thể duy trì trật tự, các học viên đã giữ im lặng và không đi lại nhiều. Một số học viên địa phương giữ trách nhiệm đón tiếp những người từ các tỉnh đến và sắp xếp vị trí để họ ngồi và chờ đợi tin từ cuộc đàm phán với học viện. Tôi giữ nhiệm vụ đón tiếp các học viên đến bằng xe buýt từ Đại Cảng và Ninh Hà.

“Một số đã mang toàn bộ gia đình của họ đến để giảng rõ sự thật; một vài người thậm chí còn mang cả các em bé sơ sinh và mấy đứa nhỏ theo. Ngoài ra còn có các học viên làm trong quân đội đến trong những bộ quân phục. Mặc dù có rất nhiều người ở đó, nhưng môi trường vẫn ôn hoà và có trật tự. Đến tối, một số học viên địa phương đưa những người ở tỉnh về nhà riêng của họ để nghỉ qua đêm; một số học viên từ những nơi khác đã qua đêm trong khuôn viên trường vì họ không muốn là gánh nặng cho các học viên địa phương. Các học viên đã giúp đỡ và chia sẻ đồ dùng của họ với nhau. Tất cả chúng tôi đều có chung một mong ước – chứng thực sự tuyệt vời của Pháp Luân Công thông qua lời nói và hành động của chúng tôi.

“Một học viên muốn ghi hình lại sự kiện, vì vậy một học viên khác và tôi đã đề nghị giúp anh ấy, nhưng chúng tôi bị người đứng đầu bộ phận an ninh của học viện và hai sỹ quan mặc thường phục chặn lại. Họ ép chúng tôi phải để cuốn băng lại cho họ. Tôi cũng nhận thấy rằng có nhân viên trong hai toà nhà gần cổng chính của học viện đã bí mật ghi lại hình ảnh của tất cả các học viên phía sau những tấm rèm.”

Học viên “B” tiếp tục: “Vào ngày 21 tháng 04, tôi đang ngồi ở phía bên trái cổng chính của học viện. Có khá nhiều học viên ở tỉnh đến vào buổi chiều hôm đó, vì vậy tôi cùng một học viên khác giúp giữ gìn trật tự. Sau đó, học viên này đã yêu cầu các học viên ra về trước khi cảnh sát ép mọi người giải tán bằng vũ lực. Rất nhiều người xem đã đứng ở ngoài cổng, một số sống trong các toà nhà gần đó. Họ nói: “Những người học Pháp Luân Công các bạn tốt thật. Các bạn rất đông, nhưng mọi thứ đều trong trật tự và rất yên lặng’.

“Không lâu sau đó, tôi nhận thấy cảnh sát bí mật trà trộn vào trong chúng tôi. Họ thường đi theo những người giữ gìn trật tự. Một số cũng cố gắng tỏ ra thân thiện để tìm ra ai là người tổ chức. Các học viên đã rất thành thực với họ, vì tất cả đều đến với mục đích và ý định tốt. Hai cán bộ đã lại gần tôi hai lần và cố gắng để lấy được một vài thông tin, vì họ tin rằng các học viên phải có người đứng đầu để giữ gìn và duy trì sự sắp xếp tốt đến như vậy.

Lời hứa của học viện và “những mệnh lệnh” trái ngược từ những người có thẩm quyền cao hơn

Học viên B: “Tôi nghe nói rằng có kết quả tích cực từ cuộc đàm phán với học viện trong ngày đầu tiên. Nhân viên học viện không biết nhiều về Pháp Luân Công, nhưng chịu ảnh hưởng tích cực từ những lời giải thích của các học viên và đã hứa sẽ chỉnh sửa lại những sai sót của họ và khôi phục lại danh tiếng cho Pháp Luân Công.

“Tuy nhiên, ngày hôm sau (23 tháng 04), tôi nghe những cảnh sát mặc thường phục nói chuyện với nhau: “Chúng tôi có lệnh từ cấp trên cấm không cho học viện đính chính.”

“Tôi không hiểu điều họ muốn nói là gì, nhưng cảm nhận thấy bầu không khí bắt đầu thay đổi. Chúng tôi đã chờ đợi một cách yên lặng; mọi thứ vẫn ôn hoà và có trật tự cả bên trong lẫn bên ngoài của học viện. Giao thông cũng vẫn diễn ra một cách bình thường.

“Cục Cảnh sát Thiên Tân đã gửi một số cảnh sát giao thông đến hướng dẫn giao thông trên những đường phố gần đó. Một cảnh sát đã khen ngợi chúng tôi: “Các bạn rất trật tự và có kỷ luật, tốt hơn cả quân đội!” Tất nhiên, anh ấy không biết được rằng chúng tôi không hề có một tổ chức nào hết, mà tự bản thân giữ gìn kỷ luật. Chúng tôi chỉ làm theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và tự điều chỉnh bản thân theo những nguyên lý này.

Cảnh tượng tráng lệ khích lệ tất cả chúng tôi

Học viên “E”: “4 giờ chiều ngày 23 tháng 04, tôi nhìn lên bầu trời và thấy xuất hiện nhiều mặt trời. Nhìn gần hơn một chút, tôi ngạc nhiên nhận ra rằng chúng thực ra là các Pháp Luân! Chúng có màu sắc tươi sáng, giống như cái mà chúng ta nhìn thấy trong các video giảng Pháp của Sư phụ. Tôi đã reo lên: ‘Nhìn kìa, Pháp Luân!’ Các học viên nhìn lên trời và trở nên vô cùng mừng rỡ. Chúng tôi đã kêu to Sư phụ, và vừa vỗ tay vừa lau những dòng nước mắt. Đột nhiên, bầu trời phía trên viện giáo dục phủ đầy Pháp Luân. Chúng liên tục xoay chuyển và đổi màu; có các kích thước lớn nhỏ khác nhau; một số xuất hiện phía trên các toà nhà ở khu vực giảng dạy và một số thì rơi trên người chúng tôi.

“Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt! Một cán bộ đã rất sợ hãi và chạy ra ngoài cổng, la lên rằng ‘oh… (điềm gở)! Có rất nhiều Pháp Luân!” Những người đứng xem cũng chứng kiến cảnh tượng tráng lệ này. Họ hào hứng nói, ‘Nhìn kìa, đây là màu đỏ, đó là màu xanh lá, và có cái màu xanh da trời…’ Cảnh tượng này tiếp tục diễn ra khoảng 25 phút, sau đó một nhóm cảnh sát xuất hiện. Họ quát tháo để cố gắng giải tán đám đông, nhưng không một ai thèm để ý đến họ. Các học viên vẫn giữ im lặng và ôn hoà. Sau đó, có rất nhiều Pháp Luân đã xuất hiện phía bên trên của toà nhà đối diện, và tất cả mọi người gồm cả cảnh sát và những người xem bắt đầu vỗ tay cổ vũ. Tôi nghe thấy một số sỹ quan thì thầm với nhau: “Trời ơi! Tất cả đều là thật. Đừng làm phiền họ nữa!”

Học viên “A” kể tiếp: “Từ 4 giờ 30 chiều ngày 23 tháng 04, cảm giác giống như toàn bộ học viện được bao phủ bởi một lớp vỏ bảo vệ; bầu không khí thiêng liêng, trang trọng và mạnh mẽ. Chúng tôi nhìn thấy rất nhiều sỹ quan đi đến học viện. Chúng tôi ở đó để giảng rõ sự thật cho học viện giáo dục một cách ôn hoà và có lý trí, nhưng ĐCSTQ cố gắng bóp méo sự thật và làm sai lệch bằng chứng để chống lại chúng tôi. Vấn đề có thể được giải quyết một cách dễ dàng nhưng lại bị ĐCSTQ dùng như một cái cớ để đàn áp Pháp Luân Công một cách tàn bạo. Người ta không thể không hỏi: ‘Có gì sai khi làm một người tốt?’

“Chúng tôi vẫn duy trì sự bình tĩnh và ôn hoà trong bầu không khí nhộn nhịp này. Đột nhiên, một ai đó bắt đầu đọc thuộc lòng Luận Ngữ, sau đó những người khác cũng đọc theo. Dần dần, âm thanh đó rền vang và lan toả khắp khuôn viên trường vì có đến hàng ngàn học viên cùng đọc Luận Ngữ, liên tục không ngừng.

“Ngay sau đó, vô số Pháp Luân đầy màu sắc tươi đẹp xuất hiện lại trên bầu trời. Các học viên bắt đầu hào hứng reo lên, vì Pháp Luân không ngừng xuất hiện và xoay tròn trên bầu trời”.

“Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ngoạn mục này”.

“Nhiều người đứng xem bao gồm cả cảnh sát cũng đã chứng kiến cảnh tượng tráng lệ và kỳ diệu này, tất cả đều sửng sốt và ngạc nhiên. Một số bắt đầu chỉ trích ĐCSTQ, ‘Những người này là những người tốt. Bắt họ vì lý do gì vậy?”

(còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/30/1999年天津教育学院事件始末(1)-277239.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/10/141474.html

Đăng ngày 30-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tìm hiểu về sự kiện thỉnh nguyện “Ngày 25 tháng 04 năm 1999”: Chuyện gì đã thật sự xảy ra ở Thiên Tân trước những ngày diễn ra sự kiện thỉnh nguyện (Phần 1) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Điều mà một cựu viên chức Bộ Thương mại chứng kiến vào ngày 25 tháng 04 năm 1999https://vn.minghui.org/news/40893-dieu-ma-mot-cuu-vien-chuc-bo-thuong-mai-chung-kien-vao-ngay-25-thang-04-nam-1999.htmlSun, 21 Jul 2013 07:27:40 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=40893[MINH HUỆ 25-04-2013] Vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã đến Văn phòng Thỉnh nguyện của Hội đồng Nhà nước tại Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền hợp pháp được tự do tu luyện […]

The post Điều mà một cựu viên chức Bộ Thương mại chứng kiến vào ngày 25 tháng 04 năm 1999 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Hà Vũ, một phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 25-04-2013] Vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã đến Văn phòng Thỉnh nguyện của Hội đồng Nhà nước tại Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền hợp pháp được tự do tu luyện Pháp Luân Công. “Thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04”, như được biết đến, được coi là “cuộc thỉnh nguyện lớn nhất, ôn hòa nhất, lý trí nhất, và thành công nhất tại Trung Quốc.” Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo của Giang Trạch Dân, chính quyền Trung Quốc tuyên bố rằng nó là một “âm mưu chính trị” nhằm mục đích “bao vây Trung Nam Hải”, tòa nhà của chính phủ. Chế độ đã dùng cuộc thỉnh nguyện hòa bình này như một cái cớ về việc tại sao các học viên Pháp Luân Công nên bị đàn áp.

Bà Trương Diệc Khiết, một cựu viên chức của Bộ Thương mại, đã chứng kiến những gì xảy ra vào ngày 25 tháng 04. Bà từng là Bí thư thứ hai của Vụ Các vấn đề Kinh tế tại Đại sứ quán Trung Quốc ở Romania vào giữa những năm 1980, và là Tổng cục phó và sau đó là Tổng cục trưởng của Bộ Thương mại vào những năm 1990. Bà đã bị giam giữ phi pháp bảy lần vì tu luyện Pháp Luân Công. Vào ngày kỉ niệm lần thứ 14 cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04, một phóng viên Minh Huệ đã phỏng vấn bà Trương, hiện đang sống ở New York. Nhìn lại những sự kiện trong quá khứ và trải nghiệm của mình về cuộc bức hại, bà Trương nói rằng bà không hối tiếc về những sự lựa chọn của bản thân.

Bà Trương Diệc Khiết, cựu viên chức Bộ Thương mại

Chứng kiện Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04

Vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, bà Trương từ Đức quay trở về nhà ở Bắc Kinh vào khoảng 02 giờ chiều. Trong khi sống ở nước ngoài, bà rất nhớ những đồng tu. Bà đã gọi cho nhiều học viên ngay khi đặt hành lý xuống. Tuy nhiên, các cuộc gọi của bà không được trả lời, gồm cả những cuộc gọi đến các điều phối viên ở khu vực kề cận.

“Chồng tôi, khi đó là trưởng Văn phòng Thương mại châu Âu tại Bộ Ngoại giao, đã nhận một cuộc gọi từ Bộ trưởng, Thạch Quảng Sinh. Ông ấy nói với chồng tôi rằng tìm những học viên làm việc tại Bộ và bảo họ rời khỏi Trung Nam Hải. Khi nghe thông tin ngày, tôi nhảy lên xe đạp của mình và chạy đến Trung Nam Hải.

“Tôi ra khỏi quận Bắc Lý Tiểu, thành phố Đông Hoa, đạp xe qua đường Sùng Văn Môn, và đến đường Trường An. Tôi nghĩ: ‘Điều gì đó đã xảy ra. Đường Trường An bình thường rất nhộn nhịp, nhưng hôm nay nó trống không. Không có người đi bộ và không có xe cộ. Có thể là có một lệnh giới nghiêm.’ Tôi chỉ thấy một vài người trên vỉa hè, và sau đó phát hiện rằng họ là mật vụ. Tôi chạy xe đạp rất nhanh ở giữa đường và không ai ngăn tôi lại. Họ ngạc nhiên nhìn tôi và có lẽ nghĩ rằng tôi là một đặc vụ.”

Bà Trương đã đến Trung Nam Hải trong nháy mắt. “Tôi thấy các học viên xếp hàng ở cả hai bên vỉa hè. Có nhiều người đến nỗi tôi không thể thấy cuối hàng. Hầu hết họ đang đứng và đọc sách. Một số ngồi xuống đọc các sách Đại Pháp hay luyện công. Công an trông có vẻ thoải mái. Họ đang nói chuyện với người khác hoặc là với các học viên. Rất trật tự và yên lặng, và không có bạo động.”

Các học viên đứng trật tự trên vỉa hè

Công an nhàn nhã đứng nói chuyện

Bà Trương đậu xe đạp và tiến hành tìm hiểu tình hình. Các học viên kể với bà rằng Hà Tộ Hưu, anh em vợ với La Cán, đã xuất bản một bài báo tại Trường Đại học Thiên Tân của tạp chí Giáo dục Thanh niên. Bài viết đã lăng mạ Pháp Luân Công. Một số học viên ở Thiên Tân cảm thấy rằng cần phải giải thích sự thật cho ban biên tập và yêu cầu gỡ bỏ bài viết. Vào ngày 23 và 24 tháng 04 năm 1999, Sở Công an Thiên Tân đã ra lệnh cho công an chống bạo động đánh đập các học viên Pháp Luân Công đến thỉnh nguyện, khiến các học viên bị thương. Công an đã bắt giữ 45 người. Khi các học viên Pháp Luân Công yêu cầu thả các học viên, họ được cho biết rằng các học viên sẽ không được thả mà không có sự đồng ý từ Bắc Kinh. Công an Thiên Tân đã đề nghị các học viên Pháp Luân Công: “Hãy đến Bắc Kinh. Chỉ có đến Bắc Kinh mới có thể giải quyết vấn đề.”

Bà Trương đã đi bộ dọc vỉa hè với hy vọng tìm thấy các đồng nghiệp ở Bộ và các học viên trong quận mình. “Trong số các học viên tôi thấy có sinh viên, cán bộ, quân nhân, và công an. Một số học viên đến từ các vùng ngoại ô gần đó. Một số người hỏi tôi, nhưng họ không phải là học viên hay mật vụ. Họ chăm chú lắng nghe tôi. Họ rất đúng mực và nói năng cẩn thận. Tôi nghĩ họ đã được huấn luyện đặc biết, và đoán họ tham gia vào hoạt động tình báo. Tôi nghĩ mình nên nói với họ về Pháp Luân Công, nên tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và nhận thức của tôi với họ. Họ không thể tìm thấy bất kỳ điều gì sai khi tôi nói với họ về Pháp Luân Công và gật đầu đồng ý.”

“Thực ra, vào đầu năm 1997, La Cán, Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, đã ra lệnh cho Bộ trưởng Bộ công an phái các mật vụ đi thu thập chứng cứ rằng Pháp Luân Công là một ‘tà giáo’. Sau khi mật vụ gặp các học viên, họ thấy rằng Pháp Luân Công là một môn tập luyện tốt. Họ không thể thu thập được bất kỳ thông tin nào chống lại Pháp Luân Công. Một số đã bắt đầu tu luyện và thậm chí họ còn nói với bạn bè và gia đình về sự tốt lành của môn tu luyện. Một khi họ hiểu sự thật về Pháp Luân Công, họ cũng đã trở thành các học viên.”

Khi bà Trương tiếp tục tìm kiếm bạn bè và đồng nghiệp, bà dừng lại để nói chuyện với mọi người. Sau khi mặt trời lặn, cuối cùng bà đã tìm thấy một đồng nghiệp. Ông ấy nói rằng nhiều học viên đã cùng đi gặp Thủ tướng Chu Dung Cơ và đang nói chuyện. Nhóm các học viên đã nói chuyện thay mặt tất cả học viên và sẽ sớm có một câu trả lời. Trong nháy mắt, người điều phối nói rằng mọi việc đã được giải quyết và bảo tất cả về nhà ngay lập tức. Lúc đó đã là hơn 09 giờ tối.

Bà Trương vẫn còn nhớ rõ khung cảnh hôm đó. “So với bầu không khí vào buổi chiều, tôi cảm thấy áp lực vào buổi tối. Khi mọi người đang rời đi, tôi có thể nghe tiếng chân của họ. Nó rất yên lặng. Không ai ra lệnh, nhưng các học viên trật tự hơn những người lính. Khi phân nửa số người rời đi, tôi tìm thấy chiếc xe đạp và rời đi trong đám đông. Khi đó là khoảng 10 giờ tối.”

Sau đó, một số học viên nghe từ nguồn tin bên trong rằng chế độ đã chuẩn bị dùng lực lượng quân đội để bao vây Trung Nam Hải. Nhưng vì các học viên rất bình tĩnh và lý trí, nên một sự kiện đẫm máu tiềm ẩn đã được tránh khỏi. Sự kiện này sau đó được thế giới biết đến là “Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04.”

Dũng cảm và không sợ hãi, vì họ kết nối với Đại Pháp

“Vào lúc đó, tôi không suy nghĩ gì và đi về phía Trung Nam Hải. Khi điều gì đó sắp can nhiễu Đại Pháp, tôi theo bản năng đã làm những gì phải làm. Tôi đã trải qua sự việc Truyền hình Bắc Kinh vào tháng 05 năm 1998, và đã suy nghĩ nghiêm túc về Đại Pháp và ý nghĩa đối với tôi. Vì thế, tôi đã không do dự vào ngày 25 tháng 04.”

Vào cuối tháng 05 năm 1998, Hà Tộ Hưu đã lên án Pháp Luân Công trong một cuộc phỏng vấn ở Truyền hình Bắc Kinh; tuyên bố rằng nó có hại, v.v. Sau khi chương trình được phát sóng, hàng trăm học viên đã đi hay viết thư đến đài truyền hình để giảng chân tướng bằng cách kể về trải nghiệm cá nhân của họ khi tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi giám đốc điều hành đài truyền hình hiểu sự thật, đài đã nhanh chóng phát sóng một chương trình tích cực về Pháp Luân Công, cho thấy các học viên tập luyện ôn hòa vào buổi sáng giữa những người khác trong một công viên.

“Khi chúng tôi đến đài truyền hình để giảng chân tướng, các chuyên viên thu hình đã thô bạo hướng camera về phía các học viên và ghi hình mọi thứ. Chúng tôi bình tĩnh trước những camera. Chúng tôi nghĩ rằng Đại Pháp đang bị phỉ báng và những người này không hiểu sự thật. Chúng tôi đến đó để nói với họ rằng Đại Pháp đã đem đến lợi ích cho hàng chục triệu người cũng như cho quốc gia.

Một số trong chúng tôi có địa vị xã hội và được giáo dục tốt. Chúng tôi đã trải qua những cuộc vận động chính trị trong quá khứ và những người thân lớn tuổi của chúng tôi đã từng bị chế độ bức hại. Mặc dù chúng tôi không phải là kiểu người tin vào mọi thứ, nhưng chúng tôi không từ bỏ câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống. Tôi có tiền, địa vị xã hội, và một đời sống gia đình tốt. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy có một sự mất mát sâu thẳm trong tâm hồn, và tôi nghĩ rằng cuộc đời không chỉ có như vậy. Con người không thể mua được sức khỏe, tiền bạc và danh vọng có thể dễ dàng mất đi.”

Trong những năm này, bà Trương càng đọc nhiều, bà càng có nhiều câu hỏi. Bà không thể tìm được câu trả lời từ tôn giáo hay khí công. Càng tìm hiểu nhiều, bà càng thất vọng, đến khi bà học Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994. “Tôi đã bị sốc! Cuối cùng tôi đã tìm được câu trả lời sau tất cả những năm qua, và tâm tôi mở ra. Tôi đã tìm thấy Chân – Thiện – Nhẫn, con đường mà chúng ta nên theo!”

Những bệnh tật của bà Trương đã được chữa lành sau khi bà luyện các bài công pháp, đọc các sách, và đồng hóa với các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bà tràn đầy năng lượng và có tinh thần tốt. Bà có thể dể dàng giải quyết những vấn đề khó và cải thiện chất lượng và hiệu quả công việc. Bà không còn lo lắng về được và mất, và tốt với mọi người xung quanh, gồm cả những người làm hại bà. Bà tập trung làm tốt công việc và không để tâm người khác đánh giá bà thế nào. Bà ngừng lo lắng về sự xúc phạm người khác hoặc cảnh giác khi giao tiếp với người khác. “Tôi không nhận ra rằng tôi có thể thanh thản và vô tư như vậy! Và mọi thứ xung quanh rất tốt đẹp! Tôi cảm thấy rất may mắn khi có thể tu luyện.”

Năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng, và nhanh chóng được miệng truyền miệng ở Trung Quốc. Trong vòng vài năm có hàng chục triệu người tu luyện Pháp Luân Công. Lúc đó ở Bắc Kinh, có nhiều người làm việc cho chính quyền trung ương, các bộ và Ủy ban Hội đồng Nhà nước, Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, và các trường đại học, đều đang tu luyện Pháp Luân Công. Nhiều quan chức trung và cao cấp làm việc tại Bộ Thương mại, Cố vấn Thương mại và Kinh tế Hải ngoại, và Công ty Cổ phần Ngoại thương số 08, cũng đang tu luyện Pháp Luân Công. Người ta biết rằng các học viên có đạo đức tốt, tận tâm trong công việc, và có sức khỏe tốt.

Sự phổ biến của Pháp Luân Công đã khiến pháp môn lan truyền nhanh chóng và điều này đã dấy lên sự đố kỵ và nỗi sợ hãi của Giang Trạch Dân, lãnh đạo ĐCSTQ sau này. Năm 1996, Giang Trạch Dân và bè đảng của ông ta đã bắt đầu lên kế hoạch đàn áp Pháp Luân Công. Vào tháng 06 năm 1996, Quang Minh Nhật báo, một trong những tờ báo chính thức của ĐCSTQ, đã phát hành một bài viết công kích Pháp Luân Công. Tháng 07 năm 1996, Cục Xuất bản Tin tức Trung Quốc, dưới chỉ đạo của Ban Tuyên giáo của Ủy ban Trung ương, đã ban hành một lệnh nội bộ cho tất cả các thành phố và tỉnh thành, cấm xuất bản và phân phối các sách Pháp Luân Công. Bộ đã lờ đi rằng các sách Pháp Luân Công nằm trong danh sách bán chạy nhất. Cuộc chiến chống những ấn phẩm khiêu dâm và bất hợp pháp đã được dùng như một cái cớ để cấm những cuốn sách. Vào đầu năm 1997, Bộ công an bắt đầu một cuộc điều tra toàn quốc để thu thập chứng cứ với mục đích tuyên truyền Pháp Luân Công là một “tà giáo”. Tháng 05 năm 1998, chế độ đã tạo nên “Sự cố Truyền hình Bắc Kinh”. Vào đầu năm 1999, Bộ trrưởng Bộ công an đã phái mật vụ đến các điểm luyện công để sách nhiễu các học viên và gây rối loạn; nhưng những việc này đã được các học viên giải quyết ôn hòa. Tháng 04 năm 1999, chế độ đã cài bẫy các học viên để họ dẫn họ đi thỉnh nguyện. Việc này đã tạo nên một môi trường để đàn áp Pháp Luân Công.

“Tôi biết rằng có nguy hiểm. Nhưng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công 05 năm, và cuộc sống của tôi đã kết nối với Đại Pháp. Tôi xem Đại Pháp quan trọng hơn cả cuộc đời mình. Khi những tình huống khó khăn vây quanh Đại Pháp, tôi không nghĩ gì cả và sẵn sàng đối mặt, ngay cả khi tôi bị tấn công bằng máy bay và pháo binh. Giang Trạch Dân đã giận dữ thề rằng ông ta sẽ tiêu diệt Pháp Luân Công trong ba tháng. Sự tra tấn tàn bạo và mổ cướp nội tạng của các học viên còn sống là bằng chứng cho ác tâm của ông ta. 14 năm sau, Pháp Luân Công vẫn được tập luyện và đã truyền đến khắp mọi giai tầng trên thế giới.”

Chúng tôi cảm thấy áp lực trước cuộc thỉnh nguyện lớn

Bà Trương đã luyện công cùng với một nhóm các học viên vào lúc 05 giờ sáng tại Hoa viên Tiểu khu Bắc Lý ở thành phố Đông Hoa. Sau Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04, bà Trương cảm thấy tình hình căng thẳng. Mật vụ đứng gần xa để quan sát các hoạt động của họ.

“Một buổi sáng, chúng tôi đi đến hoa viên và phát hiện phân ở khắp mặt đất và trên các ghế ngồi. Sau đó chúng tôi biết rằng công an ở đồn công an địa phương đã làm việc này. Chế độ cộng sản đã dùng những cách này để phá hoại các hoạt động của chúng tôi. Chúng tôi chỉ đạo bản thân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bức hại chúng tôi không phải là họ đang chống lại những nguyên lý này sao? Tôi cảm thấy tiếc cho họ. Không khí rất căng thẳng, và chúng tôi cảm thấy một sự việc lớn nào đó sắp xảy ra.”

Tháng 06 năm 1999, bè đảng của Giang Trạch Dân đã thành lập một “đội ngũ lãnh đạo trung ương” có quyền lực trên luật pháp. Nó được giao trách nhiệm giải quyết các vấn đề về Pháp Luân Công. Vào đầu tháng 07 năm 1999, Giang Trạch Dân đã thi hành một chiến dịch tập trung tại cấp chính quyền trung ương để tiêu diệt Pháp Luân Công. Ngày 20 tháng 07 năm 1999, Giang Trạch Dân đã công khai phát động đàn áp Pháp Luân Công.

Một số người nghĩ rằng lý do mà chế độ cộng sản bức hại Pháp Luân Công là vì các học viên thỉnh nguyện tại Trung Nam Hải là làm chính trị. Bà Trương nghĩ rằng lý do này là vô căn cứ. Bà giải thích: “Những người liên quan đến chính trị hầu hết quan tâm đến đạt được quyền lực. Các học viên Pháp Luân Công là một phần của xã hội, và nhiều người trong số họ là các lãnh đạo trong lĩnh vực làm việc của họ. Có quân nhân, công an, chuyên gia và trí thức, quan chức chính phủ, doanh nhân, người lao động, và nông dân. Họ đến từ mọi thành phần trong cuộc sống, và nhiều người được giáo dục tốt và có địa vị xã hội cao. Những người tu luyện xem danh lợi rất nhẹ. Dù họ sống trong thế giới trần tục, tâm trí họ ở trong một cảnh giới khác. Họ không quan tâm đến chính trị dù bất kỳ lý do nào. Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thành lập, nó đã tham gia vào chính trị và gây ra cái chết của hàng chục triệu người! Nếu chế độ muốn bức hại bạn hay giết bạn, tất cả những gì phải làm là tạo ra một lời buộc tội vô căn cứ và cho rằng bạn tham gia chính trị. Nó sẽ cướp mọi thứ để bạn cảm thấy chết còn hơn sống.”

Khi các học viên giảng chân tướng cho người dân, nhiều người nghĩ rằng họ đang chống lại Đảng. Ngược lại, Đảng muốn bức hại họ. Bà Trương nói: “ĐCSTQ có thể giam bạn phi pháp, cướp của bạn, tra tấn bạn, hãm hiếp bạn, và giết bạn, nhưng nó không cho phép bạn lên tiếng. Nó không xem những gì nó làm hay cách nó cư xử là hành vi phạm tội. Nhưng, một người sẽ bị kết tội là phạm tội khi phơi bày những hành vi phạm tội của ĐCSTQ. ĐCSTQ cố tình bóp méo sự thật. Không có thực thể nào tà ác hơn ĐCSTQ.”

“Trong các nước dân chủ, không có những tù nhân lương tâm như thế này. Suy nghĩ đơn thuần của người dân không cấu thành tội và mọi người có thể tự do suy nghĩ. Hệ thống luật pháp chỉ trừng phạt những người phạm tội. Chế độ cộng sản không cho người ta suy nghĩ độc lập và nó muốn điều khiển suy nghĩ con người. Nó xem những người hành xử theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn là tội phạm. Khi các học viên Pháp Luân Công chống lại cuộc đàn áp, không phải là họ bảo vệ quyền của mọi người sao?”

Không hối tiếc

Vì không từ bỏ tín ngưỡng, bà Trương đã bị giam bảy lần kể từ tháng 07 năm 1999. Lý Lam Thanh, trưởng Phòng 610, đã kết án bà 18 tháng trong một trại lao động cưỡng bức, và sau đó thêm 10 tháng, trong suốt thời gian này bà đã bị ngược đãi thể chất và tra tấn tinh thần nghiêm trọng.

Để “chuyển hóa” bà Trương, các lính canh đã ép bà đứng và thức trong 42 ngày đêm, và bà bị tẩy não nghiêm trọng. Họ đánh đá bà đến khi bà bị bầm dập khắp người, khiến bà bị liệt giường trong 17 ngày. Bà Trương gần như bị mù, giọng yếu, tóc chuyển màu xám, mặt bà biến dạng do bị tra tấn thời gian lâu. Bà nói: “Họ dùng mọi cách để tra tấn tôi. Mọi việc tôi trải qua đã cho tôi nhìn thấu bản chất tà ác của họ, và tôi càng tin tưởng hơn vào Chân – Thiện – Nhẫn.”

“Trong những năm qua, nhiều người ở Flushing, New York đã hỏi chúng tôi tại sao chúng tôi kiên trì tu luyện khi ở đó có sự bức hại nghiêm trọng như vậy. Họ muốn biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuối cùng họ cũng đã bắt đầu tu luyện. Có những người khác ở Flushing gây phiền phức cho chúng tôi vì họ không hiểu chúng tôi. Một ngày nọ những người này muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, họ bắt đầu tu luyện và những căn bệnh của họ được chữa lành. Lúc đầu, một vài trong số họ bị ĐCSTQ lừa dối và chống lại chúng tôi. Một phụ nữ từng gây rối và la hét chúng tôi bây giờ nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau khi hiểu sự thật, cô ấy cũng muốn tu luyện.”

Kể từ cuộc thỉnh nguyện ôn hòa của các đệ tử Đại Pháp tại Trung Nam Hải 14 năm trước, tinh thần của Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04 vẫn tiếp tục. Các học viên Đại Pháp đang nói với người dân sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, làm việc để chấm dứt cuộc bức hại, và thuyết phục người dân thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ đã đem đến cơ hội cho người dân hiểu sự thật và tự lựa chọn một tương lai tươi sáng. Bà Trương Diệc Khiết không hối tiếc và cảm thấy rất tự hào khi có thể bước vào con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/25/一位前经贸部官员所亲历的“四二五”-272481.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/4/140289.html

Đăng ngày 21-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Điều mà một cựu viên chức Bộ Thương mại chứng kiến vào ngày 25 tháng 04 năm 1999 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>