Đệ tử nhỏ tuổi - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Wed, 05 Mar 2025 12:52:33 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Đệ tử Đại Pháp trẻ: Thực sự học được tín Sư tín Pháphttps://vn.minghui.org/news/280535-de-tu-dai-phap-tre-thuc-su-hoc-duoc-tin-su-tin-phap.htmlWed, 05 Mar 2025 12:52:33 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280535[MINH HUỆ 16-01-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp trẻ ở Hoa Kỳ, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần 20 năm. Mặc dù tôi luôn là đệ tử Đại Pháp, nhưng con đường tu luyện không phải luôn thuận buồm xuôi gió. Suốt dọc […]

The post Đệ tử Đại Pháp trẻ: Thực sự học được tín Sư tín Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 16-01-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp trẻ ở Hoa Kỳ, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần 20 năm. Mặc dù tôi luôn là đệ tử Đại Pháp, nhưng con đường tu luyện không phải luôn thuận buồm xuôi gió. Suốt dọc đường, tôi có rất nhiều sai sót, và không thể thể hiện mình là một đệ tử Đại Pháp chân chính trong từng tư từng niệm, từng cử chỉ từng hành động.

Tôi hết sức cảm tạ Sư phụ không ngừng khích lệ mình, và cho mình cơ hội đề cao, mỗi lần tôi đi lệch, [Ngài] đều dẫn tôi trở lại con đường tu luyện, khiến tôi mỗi ngày đều thay đổi và không ngừng lý giải sâu thêm thế nào là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Bây giờ, tôi sẽ báo cáo với Sư phụ một số trải nghiệm tu luyện gần đây, đồng thời giao lưu với các đồng tu.

1. Thực sự học được tín Sư tín Pháp

Là một người làm việc trong lĩnh vực điều trị y tế, trong mười năm qua, cuộc sống của tôi tràn đầy những thay đổi, vì sự nghiệp học hành, tôi từng chuyển đến nhiều nơi ở Hoa Kỳ. Bây giờ nghĩ lại, tôi biết đó là Sư phụ từ bi đã an bài cho mình từng bước trên con đường này, cho tôi đi những nơi cần đi, từ đó khiến tôi thành công trong học tập và sự nghiệp, cũng như đề cao trong tu luyện.

Dù tôi luôn biết tính trọng yếu của tín Sư tín Pháp, nhưng nhiều khi chấp trước của tôi quá lớn, vượt cả chính tín đối với an bài của Sư phụ. Trong một năm cuối học chuyên ngành, khi ghi danh vào dự án thực tập ở bệnh viện, tôi gần như không ngừng đọc thuộc Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Dù tôi tự nhủ hết thảy đều được an bài tốt, không nên chấp trước vào kết quả, nhưng lý giải của tôi về những Pháp lý này của Sư phụ rất nông cạn. Trong tâm tôi đã nghĩ xong mình phải đến bệnh viện nào thực tập, thậm chí tôi còn thuyết phục bản thân, điểm xuất phát của nguyện vọng này của mình là tốt. Lựa chọn đầu tiên của tôi là một bệnh viện của trường đại học danh tiếng, tôi cho rằng nếu mình được đào tạo ở đó, thì có thể mang đến “tiếng tăm” cho Đại Pháp. Nhưng trên thực tế, đằng sau điều này là tâm cầu danh và tâm hiển thị của tôi. Khi tôi thầm vui mừng và tưởng tượng rằng mình sẽ dành thời gian cho dự án thực tập này trong mấy năm tiếp theo, tôi vẫn không ngừng dùng Pháp của Sư phụ để nhắc nhở bản thân như trước. Tôi vốn cho rằng, không ngừng đọc thuộc đi đọc thuộc lại đoạn Pháp này có nghĩa là mình đã vứt bỏ chấp trước rồi, nguyện vọng của mình cũng chính đáng, mình đang tiếp nhận an bài của Sư phụ.

Còn nhớ sau khi tôi mở email, phát hiện mình không chỉ rớt nguyện vọng thứ nhất, mà còn rớt nguyện vọng thứ hai, tâm tôi đã tiêu trầm. Tôi hết sức bối rối và kinh ngạc, cho rằng hẳn là mình đã làm sai gì rồi. Hôm đó, tôi khóc đến sưng cả mắt, oán trách với người khác và với chính mình điều này thật bất công. Tôi không muốn chuyển nhà đến bờ bên kia của Hoa Kỳ vì một dự án thực tập mà mình không có hứng thú về căn bản. Tôi cảm thấy buồn cho chính mình, nghĩ không thấu vì sao xảy ra việc kiểu này.

Và tôi miễn cưỡng chuyển nhà đến bờ bên kia của Hoa Kỳ, sau khi bắt đầu dự án thực tập, tôi mau chóng hiểu ra, kỳ thực Sư phụ đã an bài rất tốt hết thảy rồi, là bản thân tôi sai sót, bởi vì ngộ tính của tôi thấp, bị chấp trước che mắt.

Thông qua học Pháp và nhìn lại chính mình, cuối cùng tôi đã thấy những thứ mà trước đó mình không thấy. Ở tầng diện người thường, tôi phát hiện dự án thực tập này đúng là mang đến cho mình cơ hội thực tập nhiều nhất và tốt nhất cần có trong lĩnh vực điều trị y tế. Cuối cùng tôi phát hiện, mình rất thích dự án thực tập này, nên tôi đã gia hạn một năm nữa để học hỏi thêm. Ở tầng diện tu luyện, nhóm bệnh nhân mà tôi tiếp xúc hàng ngày rất khó chịu, khiến tôi trải qua nhiều khảo nghiệm tâm tính, mà từ đó đề cao tâm tính.

Vì chuyển đến một thành phố mới, nên tôi có cơ hội tham gia hạng mục Đại Pháp mới, có thể giảng chân tướng cho nhiều chúng sinh. Ở thành phố mới, tôi còn tiếp xúc với những đồng tu trẻ khác, chúng tôi đã hình thành một nhóm tu luyện rất khăng khít của đệ tử Đại Pháp trẻ, khích lệ và giúp đỡ lẫn nhau trong tu luyện.

Bây giờ nghĩ lại, tôi nhận thấy khi mình khóc lóc và oán trách, tôi có tâm oán hận đối với Sư phụ. Tôi rất hối hận vì bản thân cảm thấy chán nản khi sự việc tiến triển không như ý; tôi rất hối hận vì bản thân hoài nghi an bài của Sư phụ. Giờ đây, tôi càng nhận thức sâu hơn, rằng coi như sự việc tiến triển không phù hợp với quan niệm người thường của mình lúc ấy, nhưng bất cứ việc gì trên con đường tu luyện của mình đều không phải là vô duyên vô cớ.

Khi dự án thực tập của tôi sắp kết thúc, một trường khảo nghiệm khác lại đến: Chính lúc còn chưa tới một tuần trước khi tôi chuẩn bị chuyển đến thành phố mới, tôi được thông báo rằng, đơn vị công tác mới không cho phép tôi bắt đầu công việc trong vòng ba tháng vì trục trặc thông tin. Tôi cảm thấy kinh ngạc, bất an và bối rối. Tôi đã chuyển xe và toàn bộ đồ đạc đến thành phố đó trước rồi, và đã thông báo với đơn vị công tác cũ rằng tôi sẽ rời đi. Sao họ có thể đối đãi với tôi như thế?

Khi tôi bấn loạn thu xếp thuê xe, tá túc trên ghế sofa ở nhà bạn, và tiếp tục ở lại chỗ cũ để làm việc, tôi đột nhiên nhận thấy, mình nên bình tĩnh, và nhắc nhở bản thân là một người tu luyện, mình không nên dễ dàng động tâm như vậy.

Tôi nhận ra mình tạm thời chưa thể rời đi, hẳn là có nguyên nhân, do đó tôi quyết định lấy tâm thái bình hòa để đối diện với hiện trạng. Khi tôi vứt bỏ quan niệm của người thường, mọi thứ liền thay đổi rõ rệt. Trong mấy tháng tiếp theo, tôi tình cờ có cơ hội giảng chân tướng cho hai đồng nghiệp mà tôi chưa từng nói chuyện; nhóm tu luyện của đệ tử trẻ ở địa phương của chúng tôi đã gặp nhau vài lần, chia sẻ sâu hơn về những khó khăn và nghi hoặc mà chúng tôi gặp phải trong tu luyện; tôi còn có cơ hội tham gia một hạng mục giảng chân tướng quan trọng tại khuôn viên trường đại học; một ngày trước khi tôi rời đi, tôi liên lạc với một đồng tu trẻ mới trở lại tu luyện Đại Pháp, và giới thiệu cô với các đệ tử Đại Pháp trẻ ở địa phương.

Khi tôi lên máy bay rời đi, tôi thành tâm cảm ơn Sư phụ. Cuối cùng tôi đã hiểu, Sư phụ cho mình cơ hội đáng quý nhường nào, để tôi có cơ hội đến một số địa phương mà tôi nên đi, tiếp xúc với những chúng sinh mà có lẽ tôi sẽ bỏ sót, và đề cao trong tu luyện. Giờ đây, địa phương mà tôi sống và làm việc chỉ có một mình tôi tu luyện Đại Pháp, tôi biết đây không phải ngẫu nhiên, tôi phải đi con đường của mình, bởi vì ở đây có những chúng sinh mà tôi cần cứu độ. Tôi sẽ kiên định tín niệm và chiểu theo an bài của Sư phụ, làm hết sức có thể, không bỏ sót bất cứ chúng sinh hữu duyên nào.

2. Buông bỏ chấp trước trong hạng mục Đại Pháp

Hai năm trước, tôi được mời làm người điều phối của nhóm nghe dịch bài phỏng vấn khán giả xem Shen Yun. Khi người điều phối trước đó mời tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là nói “không”, hoặc tôi trả lời không hứa, như vậy từ đây trở đi tôi có thể rút lui khi cảm thấy lượng công việc quá nhiều. Tuy rằng tôi đã làm công việc nghe dịch bài phỏng vấn trong rất nhiều năm, nhưng tôi không chắc mình có muốn gánh vác trách nhiệm lớn thế này hay không. Tuy nhiên tôi lại nghĩ, cảm thấy có lẽ là Sư phụ đang điểm hóa mình, đã đến lúc đảm nhiệm vai trò trọng yếu trong hạng mục Đại Pháp. Người điều phối cũ cũng đảm bảo với tôi, anh vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ, vì vậy tôi đã đồng ý.

Tuy nhiên, trước khi mùa diễn này bắt đầu, người điều phối này lại nói với tôi, anh sẽ rút lui khỏi nhóm để làm hạng mục truyền thông toàn thời gian. Trong năm tháng tiếp theo, tôi đã gặp đủ loại khảo nghiệm tâm tính. Bởi vì tôi vừa phải cân bằng công việc toàn thời gian của mình, hàng tuần lại phải nghe dịch bài phỏng vấn cho 20 đến 30 suất diễn, và điều phối quản lý các thành viên tham gia nhóm nghe dịch đến từ khắp nơi trên thế giới. Cho dù hàng tuần tôi đều gửi tin nhắn ít nhất một lần để nhờ giúp đỡ, nhưng rất khó tìm được người đến giúp. Đa số suất diễn đều không có người đăng ký tham gia, hoặc bài dịch của các suất diễn trong cả tuần cũng chỉ có vài người đăng ký tham gia. Có một số người đã đăng ký, nhưng không lên mạng làm việc đúng giờ đã định, phần lớn thời gian đều đến nửa đêm, vẫn là tôi tự nghe dịch bài phỏng vấn cho các suất diễn.

Trong mùa diễn này, mặc dù các thành phố có rất nhiều suất diễn cháy vé đã tăng thêm suất diễn mới, nhưng tôi không nhận được thông báo. Đến khi phóng viên gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi nhân viên dịch phỏng vấn đâu, hỏi tôi có thể làm nhanh hơn được không, vì thời gian của họ rất gấp, thì tôi mới biết. Mỗi khi xảy ra sự việc như vậy, tôi đều cảm thấy bất mãn và oán trách vì lượng công việc tăng lên, có khi tôi còn trả lời tin nhắn của người khác rất thô lỗ để họ biết sự bất mãn của mình.

Vì mỗi ngày sau giờ làm việc và mỗi ngày cuối tuần, tôi đều phải ở nhà, ngồi trước bàn để nghe dịch hết bài phỏng vấn này đến bài phỏng vấn khác, nên nó khiến tôi nhanh chóng cảm thấy bất mãn, oán hận và tức tối. Trong tâm tôi nổi lên rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc; cảm thấy oán hận người điều phối cũ đã quăng gánh nặng cho mình; cảm thấy bất mãn những đồng tu khác không đến giúp đỡ; cảm thấy tức tối những phóng viên không hiểu công việc nghe dịch cực khổ đến thế nào và không thông báo cho tôi việc tăng thêm suất diễn mới; cảm thấy mình thật đáng thương; cảm thấy tật đố vì mình buộc phải ở nhà trong khi có đồng tu đi nghỉ mát cuối tuần.

Sau khi mùa diễn Shen Yun kết thúc, nhớ lại mấy tháng vừa qua, tôi cảm thấy tự hào về bản thân. Bất kể quá trình đó gian khổ như vậy, có nhiều vấn đề như vậy, nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì, và điều phối một hạng mục lớn đến vậy. Tôi thầm nghĩ, nếu mình không giúp nghe dịch nhiều bài phỏng vấn đến vậy, thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi cảm thấy cống hiến của mình rất lớn. Vài tháng sau, khi đọc kinh văn “Tránh xa hiểm ác” của Sư phụ, tôi cảm thấy giống như “cây gậy bổng hát” cực lớn gõ lên đầu mình.

Tôi phát hiện, trong suốt mùa diễn, mình đều có cảm giác kiểu này: Tôi vì Shen Yun, vì Đại Pháp, mà đã bỏ thời gian rảnh rỗi của mình, nghe dịch nhiều bài phỏng vấn đến thế, hy sinh nhiều đến thế. Tôi chưa từng nghĩ đến có thể tham gia [hạng mục] là điều vinh diệu và hạnh phúc biết bao, bởi vì đây là cơ hội mà Sư phụ từ bi cho tôi, để tôi hoàn thành sứ mệnh của mình. Ngoài ra, tôi còn dùng công việc để biện hộ cho suy nghĩ phụ diện và chấp trước của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những đồng tu khác cũng đang cân bằng công việc toàn thời gian, gia đình, các hạng mục Đại Pháp khác và công việc nghe dịch bài phỏng vấn.

Thay vì oán hận những đồng tu không giúp mình, vì sao tôi không thể cảm ơn những đồng tu đã dành thời gian đến giúp đỡ chứ? Tôi chưa từng nghĩ đến, vì để tìm được khán giả có thể phỏng vấn, các phóng viên đã gian khổ và khó khăn biết bao, hơn nữa trong quãng thời gian rất gấp như thế, họ phải đăng bài viết có chất lượng cao trước khi chu kỳ tin tức kết thúc, vì sao tôi không thể nghĩ cho chỗ khó của họ, tận lực giúp đỡ họ? Còn có một điểm nữa, sao tôi có thể cho rằng thành phố tăng thêm suất diễn do nhu cầu cao sẽ tăng thêm công việc cho mình, rồi cảm thấy chán nản chứ? Tôi có bao giờ nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn chúng sinh sẽ có cơ hội được cứu vì điều này không? Sao tôi chỉ có thể nghĩ tới cảm xúc của mình thôi?

Sư phụ giảng:

“Thần xét vấn đề thì họ nhìn một cách chỉnh thể, nhìn một cách lập thể; con người chỉ là nhìn ở bề mặt. Có những lúc đệ tử Đại Pháp bên cạnh tôi, từng ý từng niệm của chư vị, biểu hiện của chư vị, tôi hoàn toàn không nhìn bề mặt chư vị và hành vi của chư vị, [mà] tôi nhìn động cơ thật sự kia của chư vị, tôi nhìn xem tư tưởng thật sự của chư vị căn bản đang nghĩ gì, đang làm gì. Trong quá trình này, nơi bề mặt đã biểu hiện ra những gì, tuy chúng là hành vi của chư vị, chư vị phải chịu trách nhiệm [về chúng], nhưng mà, tôi vẫn là nhìn căn bản của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền)

Sau khi đọc Pháp của Sư phụ, tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ. Tôi đã dịch bao nhiêu bài phỏng vấn cũng không quan trọng, bởi vì tôi thụt lùi trên con đường tu luyện, và không hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất này.

Sau khi có nhận thức và lý giải mới, tôi đã có thể lấy tâm thái hoàn toàn mới để đối diện với công việc dịch bài phỏng vấn Shen Yun năm 2024. Mặc dù có nhiều suất diễn hơn năm ngoái, và cũng thêm rất nhiều suất diễn vào giờ chót, nhưng tôi lại cảm thấy sự khích lệ và phấn chấn, tôi phải nỗ lực hết sức để hoàn thành bài dịch phỏng vấn cho mỗi suất diễn. Mặc dù phải tìm đủ nhân lực vẫn là một thử thách, nhưng tôi thành thật cảm ơn tất cả đồng tu đã đến giúp đỡ, ngay cả một số đồng tu chỉ giúp dịch một bài phỏng vấn.

Nhân lực trong nhóm của chúng tôi thường là thiếu nhất, khi chúng tôi cảm thấy không biết làm gì, Sư phụ sẽ từ bi an bài người đến giúp xuất hiện vào thời điểm bất ngờ. Tôi phát hiện, khi tôi nhìn lại chính mình, hướng nội tìm và tu tốt bản thân, hoàn cảnh xung quanh sẽ cải thiện.

Tu luyện ở nơi làm việc

Khoảng đầu năm nay, tôi đã bắt đầu công việc mới, và nhiều nhược điểm trong tu luyện của tôi đều bộc lộ ra. Phòng khám của chúng tôi phục vụ cho nhóm bệnh nhân có thu nhập thấp, họ có rất nhiều nhu cầu về điều trị y tế. Mặc dù thời khóa biểu của tôi đã chật kín bệnh nhân, mỗi lần thăm khám, tôi đều cố gắng làm nhiều việc nhất có thể, nhưng tôi chú ý đến hai đồng nghiệp khác ở phòng khám làm rất ít, họ thường từ chối nhận thêm bệnh nhân, họ ngồi trước máy tính và không có việc gì làm, vì phụ tá làm thay cho họ. Hàng ngày họ đều về sớm, còn tôi thì bận rộn khám chữa cho những bệnh nhân mà họ từ chối.

Sau khi bạn bè đồng nghiệp của tôi chú ý đến điểm này, họ bảo tôi nỗ lực làm việc thế này là không công bình. Họ đề nghị tôi phản ánh tình trạng này với cấp quản lý, và bắt đầu giảm bớt công việc, bởi vì nhân viên lười biếng tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, thế mà chúng tôi lại bị trách phạt vì kiên trì với đạo đức nghề nghiệp.

Tôi tự nhủ, là một người tu luyện, tôi có trách nhiệm làm tốt công việc của mình. Nhưng thuận theo thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy mình làm nhiều việc hơn cũng không có được sự coi trọng mà mình nên có. Tôi bắt đầu cùng với người khác oán trách đồng nghiệp của mình cũng như môi trường làm việc không tốt. Cảm giác phát tiết ngăn cản họ khiến tôi cảm thấy hài lòng, hơn nữa tôi thực sự cho rằng hai đồng nghiệp kia quá lười, không giống như tôi quan tâm bệnh nhân.

Sư phụ giảng:

“Còn khi bình luận một sự việc, chỉ nên bình luận việc tốt và xấu, không bình luận nhắm vào cá nhân. Hành vi một cá nhân có thể ở phương diện này không đúng, nhưng có thể ở các phương diện khác họ lại rất tốt. Cũng có người là do quan niệm khác nhau, còn bản chất thì lại là một việc khác. Làm được đến mức đối với ai cũng đều từ bi, đối với ai cũng đều yêu thương, thực sự không phải là việc một người bình thường có thể làm được, đặc biệt là làm việc gì cũng luôn mang theo tâm từ bi với chúng sinh mà làm thì lại càng khó. Thế nhưng đệ tử Đại Pháp nhất định cần phải làm được!” (Kinh tỉnh)

Lần đầu tiên tôi đọc đoạn Pháp này, cảm thấy Pháp của Sư phụ không nhắm thẳng vào mình. Tôi thầm nghĩ: “Thực ra, một số người tu luyện nên chú ý đến ngôn hành của mình hơn.” Tôi cũng không bao giờ đăng [bình luận] lên mạng xã hội, nên tôi cho rằng đoạn Pháp này không liên quan đến mình. Nhưng sau khi tham gia Pháp hội ở địa phương và hướng nội tìm, tôi đã minh bạch Sư phụ chỉ ra khuyết điểm lớn nhất của mình trong công việc.

Tôi nhận thấy rằng tôi có thể không tán thành với thái độ làm việc của hai đồng nghiệp kia, nhưng tôi đã không lấy từ bi chân chính để đối đãi với họ, càng không thể nói đến Nhẫn. Tôi không thể bỏ qua khuyết điểm của họ, hoặc công nhận họ có thể có những điểm thiện lương và cẩn thận mà tôi không có về phương diện nào đó. Điều dở hơn là, tôi cho rằng mình tốt hơn người khác, bởi vì mình nỗ lực làm việc, chưa từng công khai bày tỏ bất cứ suy nghĩ nào. Trên thực tế, tôi làm còn dở hơn, bởi vì tôi oán trách người khác ở sau lưng, dung dưỡng tâm oán hận.

Tôi nhận ra, tôi trường kỳ không coi nơi làm việc như một hoàn cảnh tu luyện, mà nghĩ nó giống như người thường, cho rằng đó là một nơi không thân thiện, mọi vấn đề đều xuất phát từ chỗ người khác, đây là một quan mà tôi hiện vẫn cố gắng vượt qua cho tốt. Tôi rất biết ơn Sư phụ để tôi nhận thấy chấp trước của mình, tôi sẽ nỗ lực trừ bỏ chúng.

Tu luyện thực sự không phải là chuyện dễ dàng, tôi còn rất nhiều tâm chấp trước cần phải trừ bỏ, ví như tâm sợ hãi, lười biếng, tự mãn và chấp mê vào điện thoại di động.

Bên trên là thể hội hữu hạn của tôi, nếu có chỗ nào không dựa trên Pháp, thì mong đồng tu từ bi chỉ rõ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/1/16/青年大法弟子-真正學會信師信法-485092.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/21/225565.html

Đăng ngày 05-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đệ tử Đại Pháp trẻ: Thực sự học được tín Sư tín Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Con trai tôi thay đổi kỳ diệu nhờ có Đại Pháp chỉ dẫnhttps://vn.minghui.org/news/280469-con-trai-toi-thay-doi-ky-dieu-nho-co-dai-phap-chi-dan.htmlMon, 03 Mar 2025 12:51:41 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280469[MINH HUỆ 29-07-2024] Tất cả các bậc cha mẹ đều mong muốn con mình thành đạt trong tương lai. Nhưng trong thời buổi hỗn loạn như hiện nay, liệu các bậc cha mẹ có thể giúp con cái họ thực hiện được […]

The post Con trai tôi thay đổi kỳ diệu nhờ có Đại Pháp chỉ dẫn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 29-07-2024] Tất cả các bậc cha mẹ đều mong muốn con mình thành đạt trong tương lai. Nhưng trong thời buổi hỗn loạn như hiện nay, liệu các bậc cha mẹ có thể giúp con cái họ thực hiện được mong muốn theo cách thông thường không? Theo kinh nghiệm của chúng tôi thì điều đó là không thể. Chúng ta thường xem việc nuôi dạy con cái là một bổn phận phải hoàn thành, trong khi trên thực tế, chỉ có Đại Pháp mới có thể thực sự giúp con cái chúng ta từ bỏ những thói quen xấu và trở thành các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, những người luôn nỗ lực tiến bước với tâm thái tích cực trong việc trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh. Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện về quá trình trưởng thành của con trai tôi.

Ngày nay, có lẽ cha mẹ nào cũng biết tác hại của trò chơi điện tử đối với trẻ em, nó khiến tâm trí trẻ bị lấp đầy những thứ bạo lực, không tập trung và học tập, suy nghĩ và hành vi của các em cũng bị ảnh hưởng. Những trẻ em nghiện chơi trò chơi điện tử thường có biểu hiện suy giảm toàn diện về khả năng học tập và phẩm chất đạo đức. Thậm chí một số người còn nói rằng những trò chơi như vậy có thể hủy hoại toàn bộ cuộc đời của một đứa trẻ. Nhưng làm thế nào để chúng ta có thể ngăn trẻ em tránh xa những cám dỗ độc hại tràn lan như vậy?

Khi còn ở Trung Quốc, con trai tôi học tại một trường tư thục có môi trường học tập khá tốt và ở đây không cho trẻ em chơi trò chơi điện tử. Tuy nhiên, các giáo viên không thể để mắt đến những gì các em làm sau giờ học, chẳng hạn như trong các hoạt động ngoại khóa hoặc các lớp học theo sở thích của các em.

Con trai tôi học cách chơi trò chơi điện tử từ một giáo viên của lớp học ngoại khóa khi chúng tôi đăng ký cho cháu học chơi môn cờ vây. Lúc đó chúng tôi không hay biết gì về chuyện này. Con trai biết chúng tôi sẽ không cho cháu chơi điện tử, vì vậy cháu đã giấu chúng tôi ngay cả sau khi cháu đã bị nghiện. Đến khi chúng tôi phát hiện ra, thì cháu đã bị cuốn vào trò chơi điện tử đến mức không thể kiểm soát được bản thân. Khi chúng tôi không cho cháu chơi, cháu sẽ hung hăng cãi lại và hành xử không còn giống như một đứa trẻ, chuyện này thật đáng sợ. Nhiều mâu thuẫn đã xảy ra giữa cha mẹ và con cái về vấn đề này. Cuối cùng, vợ tôi giận đến mức đập vỡ máy tính bảng của con trai nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được việc cháu chơi điện tử. Điểm số ở trường của con trai cũng giảm sút nghiêm trọng.

Vợ tôi trở nên tuyệt vọng. Cuối cùng cô ấy mới nghĩ ra: “Mình là một học viên Đại Pháp, mình không được phản ứng như một người thường về việc này. Chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể giúp con trai”. Vì vậy, cô ấy không còn giận con trai nữa và sắp xếp cho cháu tham gia một nhóm học Pháp hàng tuần tại nhà của một học viên tinh tấn. Căn phòng nơi các cháu học được trang trí hoa trông rất đẹp mắt, và sau buổi học cô ấy còn làm những món ăn nhẹ ngon miệng cho bọn trẻ. Bọn trẻ rất thích nhóm học và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các cháu, con trai cũng chia sẻ cách cháu hướng nội để loại bỏ các chấp trước của mình.

Một ngày nọ, cháu đưa tôi thiết bị máy tính mà cháu đã lén lút dùng để chơi trò chơi điện tử. Mặc dù vài ngày sau, cháu có chút hối hận vì đã đưa máy tính cho tôi nhưng cháu không bao giờ đòi lại. Nhóm học Pháp hàng tuần mà cháu tham gia đã giúp cháu rất nhiều và cuối cùng cháu đã hoàn toàn từ bỏ trò chơi điện tử ảnh hưởng đến cháu trong nhiều năm. Một ngày nọ, cháu nói với tôi sau buổi học Pháp rằng: “Bố ơi, bây giờ con cảm thấy mình không còn thích chơi trò chơi điện tử nữa”.

Sau đó, kết quả học tập ở trường của con trai cũng được cải thiện, việc học Pháp nhóm cũng đặt nền tảng vững chắc cho hành trình tu luyện sau này của cháu. Trong vòng chưa đầy sáu tháng, cháu được nhận vào lớp vũ đạo tại một trường nghệ thuật ở Hoa Kỳ.

Con trai tôi học nội trú tại trường khi cháu 13 tuổi. Thời gian đầu, cháu rất tinh tấn tu luyện và học hành chăm chỉ. Cháu tham gia lớp học Pháp tại trường có thời lượng một tiếng mỗi ngày, và nhờ các học viên lớn hơn gọi cháu dậy vào buổi sáng để luyện công cùng họ. Các giáo viên và bạn học của cháu đều quý mến cháu.

Nhưng theo thời gian, cháu bắt đầu lười biếng. Bạn bè xung quanh cháu là một số học sinh không tinh tấn lắm, một số em là người không tu luyện, và thậm chí một số em còn chơi trò chơi điện tử.

Rất may, nhà trường đã tổ chức họp phụ huynh thường xuyên, và giáo viên thường xuyên trao đổi với phụ huynh về tình hình của các con, đặc biệt là nếu có bất kỳ vấn đề nào với con em họ, chẳng hạn như đi học muộn hoặc vắng mặt không có lý do. Các giáo viên cũng sẽ nhanh chóng thông báo chi tiết cho phụ huynh biết qua email khi con em họ học không tốt.

Sau một thời gian, tôi biết được từ các giáo viên và bạn học của cháu rằng cháu không còn tinh tấn như hồi mới nhập học, và cháu không còn trân trọng môi trường học tập như trước nữa. Tôi thực sự lo lắng cho cháu, và nghĩ rằng nếu không có sự giúp đỡ và an bài của Sư phụ thì con trai tôi đã không thể có cơ hội học tập tại Hoa Kỳ. Nếu cháu không trân trọng cơ hội quý giá này để tu luyện và học tập chuyên môn, thì làm sao cháu có thể xứng đáng với lòng từ bi và sự an bài của Sư phụ?

Tôi đã nói chuyện với nhiều phụ huynh có kinh nghiệm để xin lời khuyên, và họ nói với tôi rằng điều quan trọng nhất là học Pháp cùng con trai, những việc còn lại không cần phải lo lắng. Tôi cũng đã nói chuyện với sáu học viên khác khi chúng tôi cùng nhau quảng bá Shen Yun và họ đều nói như vậy: “Hãy ở bên cạnh con trai anh và khuyến khích cháu học Pháp thường xuyên hơn”. Tôi nghe theo lời khuyên của họ và chuyển đến gần trường của con trai để có thể đón cháu sau giờ học.

Mỗi ngày, điều đầu tiên chúng tôi làm sau khi về nhà là học Chuyển Pháp Luân. Vài ngày sau, mỗi lần tôi đến đón cháu, cháu đều kể cho tôi nghe cháu tiến bộ nhanh thế nào trong các kỹ năng vũ đạo và thành tích học tập các môn văn hóa cũng cải thiện. Đôi khi cháu cũng kể cho tôi nghe rằng cháu đã tìm thấy một chấp trước khác và buông bỏ nó.

Sau khi chúng tôi tạo thành thói quen học Pháp, con trai tôi không bao giờ cần tôi phải nhắc cháu nữa. Mỗi ngày sau khi để cặp xuống, cháu sẽ gọi tôi học Pháp cùng cháu. Gần hai tháng sau, các giáo viên dạy múa hỏi cháu làm thế nào mà cháu có thể tiến bộ nhanh như vậy trong các kỹ năng vũ đạo. Các giáo viên bộ môn nói với tôi rằng cháu có thể trả lời nhanh các câu hỏi và giải thích cách giải các bài toán bằng tiếng Anh.

Giáo viên hỏi cháu có dành nhiều thời gian học ở nhà sau giờ học ở trường không. Cháu trả lời: “Không hẳn thế ạ. Cháu chỉ học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân với bố mỗi ngày, và đôi khi vào cuối tuần sẽ học hai hoặc ba bài giảng mỗi ngày ạ”.

Đại Pháp thực sự có thể cải biến mọi thứ. Trong vòng sáu tháng, con trai tôi đã được nhận vào một học viện nghệ thuật danh giá hơn. Quả thực là: > “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu đã cho tôi lời khuyên thiện ý!

Trên đây là một chút thể ngộ tu luyện của tôi, có chỗ nào không thỏa đáng, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/29/480176.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/23/219634.html

Đăng ngày 03-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Con trai tôi thay đổi kỳ diệu nhờ có Đại Pháp chỉ dẫn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Câu chuyện tu luyện của một tiểu đệ tử Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/280463-cau-chuyen-tu-luyen-cua-mot-tieu-de-tu-dai-phap.htmlMon, 03 Mar 2025 12:51:02 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280463[MINH HUỆ 16-6-2024] Tôi tên là Tiểu Liên, năm nay tôi lên 5 tuổi. Lúc còn rất bé, mẹ đã cho tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và âm nhạc Đại […]

The post Câu chuyện tu luyện của một tiểu đệ tử Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một tiểu đệ tử Đại Pháp tại Sơn Đông kể và được bố em chỉnh sửa ghi lại

[MINH HUỆ 16-6-2024] Tôi tên là Tiểu Liên, năm nay tôi lên 5 tuổi. Lúc còn rất bé, mẹ đã cho tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và âm nhạc Đại Pháp. Sau đó, mẹ lại cho tôi nghe rất nhiều bài tâm đắc thể hội và câu chuyện tu luyện của các tiểu đệ tử Đại Pháp trên phát thanh Minh Huệ. Dưới đây là trải nghiệm tu luyện của tôi đã được bố chỉnh lý lại, hy vọng có thể giao lưu cùng các tiểu đệ tử khác để chúng ta cùng tu luyện tinh tấn.

1. Được Sư phụ khai mở trí huệ

Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và giúp tôi nhận biết được rất nhiều chữ Hán, bao gồm một số chữ phồn thể. Mẹ kể rằng từ lúc tôi còn rất nhỏ và đang học nói, mẹ đã dạy tôi đọc từng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Từ nhỏ mẹ luôn chăm sóc tôi, mẹ thường đọc Hồng Ngâm cho tôi nghe trong lúc chơi cùng. Tôi vừa ngồi chơi vừa nghe mẹ đọc, cứ nghe như vậy đã giúp tôi ghi nhớ. Có lúc mẹ chưa kịp đọc đến thì tôi đã đọc nối tiếp trước rồi. Có lúc bố tan làm về, tôi liền cùng mẹ học thuộc Hồng Ngâm đã học lúc sáng. Cứ đọc và học thuộc như vậy nên đến bây giờ tôi đã có thể thuộc hết Hồng Ngâm I, Hồng Ngâm II cũng thuộc nhanh chóng. Hồng Ngâm III, Hồng Ngâm IV và cuốn Hồng Ngâm V bản chữ phồn thể tôi cũng có thể tự mình đọc hiểu được rất nhiều.

Sau khi dạy tôi đọc Hồng Ngâm, mẹ lại dạy tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Lúc mới đầu, mẹ đọc một vài từ trước rồi tôi đọc theo sau. Dần dần, tôi đọc được nhiều chữ hơn, thậm chí có thể đọc được cả một câu hoàn chỉnh. Lúc học Pháp tôi đều ngồi song bàn, ngồi được một lúc thì không sao nhưng hễ ngồi lâu là cảm thấy đau chân. Có một lần, tôi cũng theo mẹ ngồi song bàn học Pháp, chưa đọc xong nhưng tôi thấy chân rất đau nên đã òa khóc. Mẹ hỏi tôi có thể kiên trì không, tôi vừa học vừa nói có thể kiên trì. Cuối cùng tôi cũng có thể kiên trì đến lúc đọc xong. Thuận theo thời gian học Pháp ngày càng nhiều, hiện tại tôi có thể ngồi song bàn học Pháp một tiếng đồng hồ.

Cứ như vậy, tôi đã theo mẹ đọc xong một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân. Do ham chơi nên tôi đã lãng phí nhiều thời gian, đến giờ tôi mới đọc xong được một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sau đó mẹ lại dạy tôi học thuộc Luận Ngữ, tôi thấy học thuộc Luận Ngữ có độ khó cao. Mẹ vừa dạy tôi đọc và tôi cũng được Sư phụ khai mở trí huệ nên rất nhanh tôi có thể học thuộc Luận Ngữ và mục lục của cuốn Chuyển Pháp Luân. Hiện tại khi học Pháp hàng ngày, tôi có thể đọc thuộc Luận Ngữ và mục lục trong sách Chuyển Pháp Luân.

Mẹ để tôi tự đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân khi lên 4 tuổi. Trong quá trình đọc nếu có chữ nào chưa biết, mẹ sẽ ở bên dạy tôi. Lúc tự mình đọc, hầu như tôi vừa đọc vừa phải dừng lại vì có rất nhiều chữ tôi không nhận ra nên cần suy nghĩ mới có thể biết được chữ đó là gì. Trong một giờ đồng hồ tôi chỉ có thể đọc được hai đoạn ngắn hoặc một đoạn dài.

Trong quá trình đọc, đôi khi tôi thấy nản vì tốc độ đọc rất chậm, mẹ liền động viên tôi. Dần dần tôi có thể đọc được một câu hoàn chỉnh. Bố cũng động viên tôi và nói: “Khi nào bố đi làm về, hãy kể cho bố nghe hôm nay con đọc được mấy đoạn nhé!” Mỗi lần tôi kể với bố đã đọc được mấy đoạn, bố đều ôm tôi vào lòng và động viên tôi.

Hiện tại trong một giờ tôi có thể đọc được ba đến bốn trang. Đến hiện tại tôi có thể tự mình đọc xong một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi đọc sách tôi thường ngồi song bàn, nhiều lúc tôi bị đau chân đến nỗi phải kêu lên, nhưng mỗi lần đọc xong chân tôi lại hết đau. Đôi khi trong khi đọc sách, tôi nhìn thấy có một số chữ là màu vàng kim trông rất đẹp.

2. Sư phụ cho tôi nhìn thấy cảnh tượng mỹ hảo ở không gian khác

Mẹ thấy tôi còn nhỏ nên khi luyện công buổi sáng sớm thường không gọi tôi dậy luyện cùng. Vào một tối nọ, tôi nói với mẹ rằng ngày mai tôi sẽ cùng mẹ dậy sớm luyện công. Đến buổi sáng hôm sau, tôi nghe thấy âm thanh liền dậy luyện công cùng mẹ. Lúc luyện đến động tác “Đầu tiền bão luân”, tôi nhìn thấy rất nhiều rất nhiều đóa hoa sen và cả chim nữa, tôi hỏi mẹ tại sao trong nhà mình lại có chim? Từ trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy con chim nào đẹp như vậy, cả người đều là màu vàng kim.

Có lần, trong lúc tôi vừa chơi vừa học thuộc Hồng ngâm ở trong phòng có đặt Pháp tượng của Sư phụ thì nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ đang mỉm cười với tôi. Tôi liền nói với mẹ rằng sao Sư phụ lại cười với con? Mẹ nói rằng Sư phụ nhìn thấy tôi học thuộc Hồng Ngâm nên mỉm cười khích lệ tôi.

Tôi cũng có nhiều giấc mơ đáng nhớ. Vào một đêm nọ khi đang ngủ, tôi thấy mình nằm trong lòng bàn tay của Sư phụ với một cảm giác rất ấm áp và hạnh phúc. Còn có lần trong mơ, tôi cảm thấy thân thể rất thoải mái, mở mắt nhìn hóa ra tôi đang nằm trên một bông sen rất lớn. Sư phụ thường cho tôi nhìn thấy hoa sen ở không gian khác, đôi lúc là khi dâng hương lên Sư phụ, có lúc là đang đọc sách, có lúc là đang luyện công, tôi thấy rất vui.

Trong lúc đọc sách, tôi thường xuyên nhìn thấy có những chữ biến thành khá lớn, đôi khi đó là Sư phụ khích lệ, đôi khi là lời nhắc nhở của Sư phụ và cha mẹ dành cho tôi.

3. Phát tài liệu giảng chân tướng và cứu người

Khi tôi còn rất nhỏ và thậm chí chưa biết đi, mẹ đã bế tôi trên tay và đi đến các nơi công cộng để dán tài liệu giảng chân tướng. Mẹ nói tôi rất ngoan và dặn tôi không được làm ồn nên tôi không khóc hay làm phiền mẹ. Khi tôi lớn lên và biết đi, tôi đã tự mình leo lên cầu thang, vừa leo vừa tự động viên: “Tôi không mệt, tôi không mệt”. Tôi có tâm niệm nghĩ rằng mọi người nên mang tờ chân tướng về nhà đọc chứ không nên vứt đi, và sau khi đọc xong hãy cho người khác xem.

Có lần mẹ và tôi đi đến một khu phố có cổng bị khoá và không thể vào được. Từ xa, tôi thấy một cậu bé vừa tan học về và đang bò qua khe hở ở cổng để vào trong. Mẹ hỏi tôi có thể bò vào trong và nhấn nút trên tường để mở cổng không. Tôi gật đầu đồng ý và bước tới, lách qua khe cửa và chui vào bên trong. Vì nút mở cửa hơi cao nên tôi phải cố hết sức trèo lên bậc thang và ấn nút công tắc. Mẹ bước vào và ôm tôi thật chặt rồi khen tôi làm tốt. Lúc đó tôi nói với mẹ rằng: “Con không sợ, Sư phụ đang ở bên cạnh chúng ta”. Mẹ và tôi đều biết rằng không cần phải sợ và chúng tôi chỉ cần làm tốt phần công việc của mình là phân phát tài liệu giảng chân tướng và cứu người.

Bà nội thường đến chăm sóc tôi khi mẹ đi làm. Khi bà nội ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, tôi thường ở bên cạnh bà, chơi đùa và phát chính niệm hỗ trợ.

Có lần chúng tôi ra ngoài chơi, khi nhìn thấy một anh thanh niên ở đằng xa, tôi thì thầm với bà: “Bà đi nhanh lến đến giảng chân tướng cho anh này”. Bà nội vội bước tới giảng chân tướng cho anh và đề nghị anh thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi đã giúp bà nhắc lại tên của anh để ghi vào danh sách tam thoái khi bà không nghe rõ.

Bây giờ tôi đã lớn hơn, tôi có thể giúp mẹ đóng gói tài liệu chân tướng và tiếp tục cứu người.

4. Tìm hiểu văn hóa truyền thống

Mẹ thường dạy tôi học Pháp và đọc sách hàng ngày, còn cha dạy tôi chơi piano, khiêu vũ và ca hát. Ngoài việc lắng nghe những câu chuyện tu luyện của các tiểu đệ tử Đại Pháp trên radio Minh Huệ, cha mẹ còn tải xuống cho tôi những bộ phim hoạt hình hoặc video như Tam Tự Kinh, Thế giới kỳ diệu của chữ Hán và Vũ điệu thiên đường vào mùa xuân, để tôi có thể học được những chuẩn tắc làm người.

Tôi thích các điệu múa và bài hát trong chương trình Shen Yun, vì vậy cha đã cho tôi xem các video về điệu múa và bài hát của các nghệ sĩ trên trang web Shen Yun, chẳng hạn như Vương Thần nói về kỹ thuật múa cổ điển Trung Quốc, các bài hát Bel Canto truyền thống. Đôi khi, tôi không hiểu nên bố mẹ sẽ giải thích cho tôi và giúp tôi tập một số động tác nhảy mà bây giờ tôi có thể làm được.

Tôi cũng muốn múa các điệu múa cổ điển Trung Hoa như trong Shen Yun, và tôi thường thích duỗi chân và tập xoạc chân. Bố mẹ nói rằng khi tôi lớn lên, sẽ gửi tôi đến Học viện Nghệ thuật Phi Thiên ở Hoa Kỳ để học múa chuyên nghiệp. Tôi biết nơi đó rất xa, nhưng tôi ước mình có thể đến đó cùng cha mẹ.

5. Sư phụ đã tịnh hoá thân thể cho tôi

Có lần, mẹ đang cầm cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi đọc rất nghiêm túc thì đột nhiên tôi cảm thấy một luồng nhiệt ấm chạy từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, cảm giác rất thoải mái. Sau đó tôi kể với mẹ và mẹ nói rằng đây là Sư phụ tịnh hoá thân thể cho tôi.

Một đêm gần đây, tôi thấy toàn thân phát sốt và bắt đầu rên rỉ. Mẹ đắp chăn cho tôi và ôm tôi vào lòng rồi bật bài giảng Pháp của Sư phụ cho tôi nghe. Sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi không còn rên rỉ và ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, tôi vẫn thấy nóng và liên tục rên rỉ. Mẹ ôm tôi vào lòng và cùng bố xem video bài giảng Pháp của Sư phụ cho đến tận ba giờ sáng.

Lúc này cơ thể tôi vẫn còn rất nóng, tôi liên tục đạp chăn ra, rên hừ hừ và nói với mẹ: Mẹ ơi, con sợ lắm, khắp nơi đều tối đen. Sau đó, tôi nghe bố nói rằng tay tôi thỉnh thoảng bị run, chân tôi lạnh và cơ thể tôi rất nóng.

Mẹ vẫn tiếp tục bế tôi và để tôi nghe bài giảng Pháp của Sư phụ, đồng thời bà nội bảo cha phát chính niệm cho tôi. Cứ như vậy, cả bố, mẹ và bà nội cũng đến để phát chính niệm cho tôi.

Một lúc sau, bà nội dâng hương lên Sư phụ và bảo chúng tôi cùng đến quỳ xin Sư phụ trợ giúp. Sau đó mẹ bế tôi trở lại giường, bà nội, bố và mẹ tiếp tục phát chính niệm cho tôi và chúng tôi vẫn tiếp tục nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Một lúc sau, tôi ngủ thiếp đi và cơ thể không còn nóng nữa.

Đến sáng hôm sau, tôi không còn cảm thấy nóng mà lại có cảm giác khỏe hơn, thoải mái và dễ chịu. Mẹ nói rằng đây là nhờ đắc được Đại Pháp, nếu tôi không đắc Pháp, khi thấy tôi bị sốt như vậy thì mẹ đã phải đưa tôi đến bệnh viện ngay. Sau khi đắc Pháp, chúng ta cần tín Sư tín Pháp và Sư phụ sẽ gia trì giúp chúng ta vượt qua khảo nghiệm.

Lời kết

Tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu tôi. Trong tương lai, tôi sẽ cố gắng tu luyện tinh tấn, loại bỏ tâm ham chơi, ham ăn và nhiều chấp trước khác v.v. để trở thành một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi đạt tiêu chuẩn.

Trên đây là những trải nghiệm và hiểu biết của tôi trong quá trình tu luyện. Nếu có điều gì chưa phù hợp xin vui lòng chỉ ra.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/16/449997.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/17/219552.html

Đăng ngày 03-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Câu chuyện tu luyện của một tiểu đệ tử Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Câu chuyện tu luyện của Ỷ Ỷhttps://vn.minghui.org/news/280434-cau-chuyen-tu-luyen-cua-y-y.htmlSun, 02 Mar 2025 13:08:39 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280434[MINH HUỆ 14-12-2024] Cháu tên là Ỷ Ỷ, năm nay 8 tuổi, lớp 3 tiểu học, đây là lần đầu tiên cháu viết tâm đắc thể hội. Cháu đắc Pháp khi mới hơn 2 tuổi, vì lúc đó cháu không biết chữ, nên nhất […]

The post Câu chuyện tu luyện của Ỷ Ỷ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của tiểu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 14-12-2024] Cháu tên là Ỷ Ỷ, năm nay 8 tuổi, lớp 3 tiểu học, đây là lần đầu tiên cháu viết tâm đắc thể hội. Cháu đắc Pháp khi mới hơn 2 tuổi, vì lúc đó cháu không biết chữ, nên nhất nhất muốn mẹ phải hỗ trợ bên cạnh. Nhưng mẹ còn phải điện thoại giảng chân tướng, sau khi hai mẹ con học được một chút, mẹ nói: “Học đến đây nhé.” Cháu không trả lời. Hai mẹ con đành phải tiếp tục học, được một lúc sau, mẹ lại nói: “Được rồi, mẹ phải gọi điện thoại giảng chân tướng.” Cháu vừa nghe liền khóc: “Con vẫn muốn học! Con vẫn muốn học!” Mẹ không còn cách nào, đành phải tiếp tục học cùng cháu.

Cứ vậy, mẹ luôn dẫn dắt cháu học Pháp, cháu cảm thấy rất hạnh phúc. Sau đây xin chia sẻ câu chuyện tu luyện của cháu để cộng đồng tinh tấn.

1. Bị xe máy đâm ngã

Vào khoảng 6 giờ chiều ngày 13 tháng 8 năm nay, sau khi tan học tiếng Anh và trên đường về nhà, ngay khi đang chuẩn bị sang đường, thì bị một dì nọ đi xe máy đâm ngã xuống đất. Dì ấy lập tức xuống xe bước đến hỏi cháu: “Cháu vẫn ổn chứ? Cần đến bệnh viện không?” Cháu nói: “Không cần, không cần!” Lúc này người đi đường lần lượt chỉ trích dì ấy, có người nói báo cảnh sát, có người nói rằng camera hành trình đã ghi lại hết rồi. Cháu nghĩ chuyện này như vậy là xong rồi, nhưng kết quả vẫn phải gọi chú cảnh sát và bố mẹ đến. Sau khi mẹ đến, chú cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt. Chú cảnh sát hỏi cháu nhiều câu hỏi, ghi chép lại, sau đó chú ấy cầm tờ khai đi sang một bên. Lúc này mẹ cháu giảng chân tướng cho dì ấy: “Chúng tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, gặp chuyện đầu tiên biết nghĩ cho người khác, chị yên tâm, chúng tôi sẽ không gây phiền phức gì cho chị.” Dì ấy nghe vậy liên tục nói cảm ơn. Mẹ cũng giảng chân tướng cho chú cảnh sát. Sau đó mẹ chia sẻ với cháu rằng thực chất là dì ấy và chú cảnh sát đều đến để nghe chân tướng.

Khi đó cháu bị xe đâm rất đau, đầu gối chảy máu, rất muốn khóc. Nhưng nghĩ lại: Mình không thể khóc, nếu mình khóc, dì ấy sẽ lo lắng. Vì vậy cháu cố kìm nước mắt và về nhà. Sư phụ đã giảng cho chúng ta trong “Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân” rằng: “Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” Cháu không muốn dì ấy lo lắng.

Sau khi về nhà, trạng thái tinh thần của cháu ngày càng tốt hơn, chẳng mấy chốc lại nói cười vui vẻ. Bố nói: “Là Sư phụ bảo hộ con, con mới có thể chơi đùa chạy nhảy như vậy, hãy mau mau đến khấu đầu trước Sư phụ.” Cháu và mẹ đã khấu đầu trước Sư phụ, cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ tiểu đệ tử, Sư phụ đã tiêu trừ cho tiểu đệ tử một khối nghiệp lực rất lớn, cảm ân Sư phụ!

2. Tặng hoa sen nhỏ chân tướng

Trên tấm thẻ của hoa sen nhỏ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Từ nhỏ đến lớn, cháu chưa bao giờ dừng tặng hoa sen nhỏ, dù chỉ gặp ai đó một lần, cháu cũng hy vọng mang đến cho họ vẻ đẹp của Đại Pháp. Từ các cô giáo và các bạn ở trường mẫu giáo, đến các thầy cô và các bạn ở trường tiểu học, rồi đến cả những người qua đường, chỉ cần cháu gặp họ, cháu sẽ tặng hoa sen nhỏ cho họ.

Cháu đã tặng hoa sen nhỏ cho ba cô giáo ở trường mẫu giáo, có cô treo hoa sen trên máy tính, có cô treo trên túi xách, đều treo ở nơi rất dễ thấy.

Khi cháu tặng hoa sen nhỏ cho cô giáo lớp hai, mặc dù cô không nhận, nhưng đã đọc chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” viết trên hoa sen, cháu cũng rất vui.

Có lần, khi cháu muốn tặng hoa sen nhỏ cho bạn học, bạn ấy vừa nhìn thấy hoa sen nhỏ trong tay cháu liền rất vui. Đa số đều nhận hoa sen nhỏ cháu tặng, việc tặng hoa sen nhỏ khiến cháu cảm thấy rất vui.

3. Tu bỏ tâm bất chân

Còn nhớ có lần, cháu đã lấy trộm bút nguyên tử của anh trai. Anh ấy phát hiện mất bút nguyên tử, và khẳng định rằng chính cháu đã lấy. Cháu nói không có lấy, anh trai bèn đi mách mẹ. Mẹ tin lời cháu, vì cháu mà anh trai bị oan, cháu còn ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác. Lúc đó, cháu đói bụng, đi tìm đồ ăn, vừa bước một bước liền bị ngã. Cháu nghĩ không sao cũng không đau, sau khi đứng dậy, bước hai bước lại bị ngã. Cháu nghĩ chuyện gì thế này? Đi thêm hai bước nữa lại bị ngã. Lúc này cháu mới hiểu mình sai rồi, không thể lấy đồ của anh trai, như vậy là đi ngược lại với Chân-Thiện-Nhẫn. Sau này cháu sẽ tu bỏ tâm nói dối.

4. Tham gia học Pháp và luyện công tập thể

Từ năm lớp hai, cháu bắt đầu cùng mẹ đến công viên luyện công vào Chủ nhật hàng tuần. Hơn 4 giờ sáng đã phải dậy, ba lần đầu cháu còn có thể kiên trì, lần thứ tư bắt đầu luyện công là ngủ. Buổi sáng thức dậy rất buồn ngủ, nhưng cháu lại muốn cùng các cô chú học Pháp, luyện công, chia sẻ.

Cháu còn nhớ khi mới bắt đầu tham gia học Pháp tập thể, đến lượt cháu đọc một đoạn liền buồn ngủ. Sau đó mẹ chia sẻ với cháu rằng không thể ngủ khi học Pháp, đây là bất kính với Pháp, nếu rất buồn ngủ thì đứng dậy, và mẹ sẽ đứng dậy cùng cháu. Cháu không muốn đứng dậy, vì cảm thấy kỳ kỳ, mẹ lại bảo cháu cầm sách lên học Pháp. Cháu đã đồng ý, như vậy, cháu đã đột phá được quan buồn ngủ khi học Pháp. Thỉnh thoảng vẫn buồn ngủ, nhưng cháu tin rằng mình nhất định có thể chiến thắng cơn buồn ngủ. Cảm ân Sư phụ đã giúp cháu lấy đi ma ngủ.

Trên đây là một chút trải nghiệm và tâm đắc thể hội trong quá trình tu luyện của cháu. Nếu có chỗ nào không đúng, mong đồng tu chỉ ra giúp cháu.

Cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn đồng tu!

(Phụ trách biên tập: Nhậm Gia)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/12/14/綺綺的修煉故事-484068.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/9/225404.html

Đăng ngày 02-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Câu chuyện tu luyện của Ỷ Ỷ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thể hội tu luyện của một học sinh trung học: Đề cao tâm tính qua các mâu thuẫnhttps://vn.minghui.org/news/280221-the-hoi-tu-luyen-cua-mot-hoc-sinh-trung-hoc-de-cao-tam-tinh-qua-cac-mau-thuan.htmlMon, 24 Feb 2025 12:19:58 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280221[MINH HUỆ 18-10-2024] Cháu là một tiểu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đang học trung học cơ sở. Cháu tin rằng mình thật may mắn khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ […]

The post Thể hội tu luyện của một học sinh trung học: Đề cao tâm tính qua các mâu thuẫn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-10-2024] Cháu là một tiểu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đang học trung học cơ sở. Cháu tin rằng mình thật may mắn khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi.

Năm ngoái, cháu có một giấc mơ, trong đó có người nói với cháu rằng điểm tu luyện của các học viên khác nằm trong khoảng từ 50 đến 80, trong khi cháu chỉ đạt 3 điểm. Sau khi tỉnh dậy, cháu hiểu rằng Sư phụ đang nhắc nhở cháu phải tu luyện tinh tấn. Thế nhưng, do chấp trước quá lớn vào tâm an dật, cháu đã không cố gắng đề cao. Mãi cho đến khi kinh văn “Kinh Tỉnh” gần đây của Sư phụ được công bố, cháu mới nhận ra tính nghiêm túc của việc tu luyện và bắt đầu nỗ lực để thực tu. Khi đối chiếu trạng thái của mình với những lời giảng của Sư phụ, cháu nhận ra rằng mình đã không học Pháp trong một thời gian dài và tư tưởng của cháu chưa đạt được tiêu chuẩn của Pháp.

Trước đây, khi có mâu thuẫn với bạn cháu, cháu dùng cái lý và tư tưởng của người thường để đánh giá vấn đề và cho rằng lỗi thuộc về bạn ấy. Khi lời nói và hành động của bạn ấy không phù hợp với quan điểm của cháu, cháu đã coi thường bạn và thường mất kiên nhẫn với bạn ấy.

Sau khi nhận ra vấn đề của mình, cháu đã đối xử với bạn ấy tốt hơn. Nhưng dù bề ngoài cháu có vẻ đối xử tốt với bạn ấy, điều đó không xuất phát từ lòng tốt hay sự quan tâm thật sự, mà chỉ là vì cháu lo sợ rằng bạn ấy sẽ nói xấu cháu hoặc chúng cháu sẽ lại xảy ra mâu thuẫn. Vì động cơ của cháu mang tính ích kỷ, nên mỗi khi có việc bất đồng quan điểm, cháu vẫn cảm thấy không vui. Nếu tâm thái của cháu thực sự đạt đến tiêu chuẩn của một người tu luyện, cháu hẳn phải hiểu được rằng những mâu thuẫn này chính là cơ hội giúp cháu buông bỏ những chấp trước của mình.

Khi bắt đầu suy ngẫm sự việc từ góc độ của bạn mình, cháu nhận ra rằng mỗi khi chúng cháu xảy ra mâu thuẫn, bạn ấy cũng cảm thấy khó chịu. Nếu cháu biết tận dụng những mâu thuẫn đó để đề cao bản thân, cháu đã có thể tiêu trừ nghiệp lực và buông bỏ các chấp trước. Thực ra, mỗi lần tranh cãi đều là cơ hội để cháu đề cao, và cháu nên biết ơn bạn ấy. Trước đây, cháu luôn nghĩ rằng bạn ấy có mọi khuyết điểm mà cháu không thích. Sau này, cháu mới hiểu được rằng vấn đề không nằm ở bạn ấy, mà là ở cái tâm hẹp hòi và không thể bao dung người khác của chính cháu. Chính tâm oán giận của cháu đã khiến những mâu thuẫn kéo dài.

Cháu nhận ra rằng mình chưa buông bỏ chấp trước vào tự ngã. Cháu vẫn còn chấp vào danh tiếng của bản thân. Cháu thích được người khác khen là một người tốt và luôn nghĩ rằng bản thân đúng là như vậy. Mỗi khi làm việc tốt, cháu mong người ta sẽ nói lời tốt đẹp về mình, thay vì làm điều đó xuất phát từ lòng chân thành muốn giúp đỡ người khác.

Khi ở trường, cháu cũng chưa làm được “Chân”. Chẳng hạn, khi bạn cùng lớp hỏi cháu đáp án trong lúc làm bài kiểm tra, tôi đã nói ra đáp án. Dù biết rằng điều đó là sai, cháu vẫn sợ rằng nếu từ chối nói ra, các bạn sẽ không vui với cháu.

Khi có một người bạn phàn nàn về một bạn khác, đôi khi cháu đồng tình với bạn ấy dù trong tâm biết rằng như vậy là không đúng. Cháu hành xử như vậy là vì xuất phát từ tâm ích kỷ muốn bảo vệ bản thân. Cháu không muốn người khác nói xấu mình. Vì sợ bị chỉ trích, đôi khi cháu còn che giấu lỗi lầm của mình. Tất cả những điều này đều trái với nguyên lý “Chân”.

Có lần, khi cháu cố gắng nhìn nhận tình huống từ góc độ của bạn mình, cháu nhận ra rằng có lẽ cháu đã vô ý làm tổn thương bạn ấy, và điều đó khiến cháu rất buồn. Một hôm, trong khi học Pháp, cháu ngộ ra rằng không nên mãi chìm đắm trong sự hối tiếc về những chuyện đã qua.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta không thể cố ý làm hại các sinh linh; nhưng chúng ta cũng không thể câu nệ thái quá đến những sự việc nhỏ bé kia.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Cháu nhận ra rằng cảm giác buồn bã hay hối hận không giúp ích gì. Chúng chỉ là những quan niệm người thường. Cháu cần nhìn nhận mọi việc từ góc độ của Pháp. Cháu cũng không nên lo lắng thái quá miễn là cháu không cố ý làm tổn thương bạn ấy và cố gắng đối đãi với bạn ấy bằng lòng từ bi.

Vào đêm giao thừa, sau khi xem DVD chương trình biểu diễn Thần Vận, một lời bài hát thực sự khiến cháu cảm động:

“Cứu nhân bất nan nhân tâm tự kỷ lan”

(“Nhân Tâm Lan”, Hồng Ngâm VI)

Tạm dịch:

“Cứu người không khó, mà do nhân tâm ngăn trở chính mình”

(“Nhân tâm ngăn trở”, Hồng Ngâm VI)

Cháu nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp cho các bạn và thầy cô vì tâm sợ hãi của mình. Dù cảm thấy hổ thẹn và hối tiếc vì đã quá sợ hãi, cháu vẫn không thể vượt qua được nỗi sợ đó. Cháu biết rằng nếu thực sự quyết tâm hướng nội và loại bỏ những chấp trước của mình, điều đó sẽ không quá khó như cháu tưởng tượng. Chính tư duy của bản thân đã cản trở cháu, và chỉ khiến mọi việc trở nên khó khăn. Trong năm mới, cháu quyết tâm sẽ tinh tấn và tập trung vào việc cứu độ chúng sinh.

Cháu đã lên kế hoạch thức dậy và luyện các bài công pháp vào sáng mùng 1 Tết. Cháu tìm được một chiếc máy nghe nhạc, nhưng nó không hoạt động. Cháu không biết liệu nó có hoạt động lại được không, ngay khi cắm điện vào, cháu nghe thấy một tiếng động nhỏ từ máy. Cháu nghĩ: “Nó vẫn hoạt động!” Quả thật, nó đã hoạt động! Cháu cảm thấy Sư phụ đang khích lệ cháu. Cháu không ngờ một phép màu như vậy lại xảy ra với mình khi mà cháu không tinh tấn trong tu luyện. Sau đó, cháu đã thức dậy trước 6 giờ sáng để phát chính niệm. Mặc dù không thể thực hiện điều này mỗi ngày nhưng sẽ cố gắng làm tốt hơn trong tương lai.

Trong quá trình tu luyện của mình, cháu thường tránh né khó khăn và tìm kiếm con đường tắt. Cháu luôn hy vọng rằng bằng cách học Pháp, cháu có thể dễ dàng buông bỏ các chấp trước và thoát khỏi những phiền não của cuộc sống thường nhật. Cháu cũng hy vọng rằng sẽ tìm thấy động lực từ việc học Pháp để thúc đẩy bản thân tiến bộ mà không phải tốn quá nhiều công sức.

Việc học Pháp với tâm thái thế này cho thấy cháu có một chấp trước mạnh mẽ. Điều đó có nghĩa là học Pháp với tâm truy cầu, muốn trốn tránh khổ nạn và tìm con đường dễ dàng. Hầu hết thời gian, cháu chỉ nghĩ về bản thân là người tu luyện khi gặp phải khó khăn. Còn khi cảm thấy thoải mái và vui vẻ, cháu không muốn tu luyện tinh tấn mà chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống.

Cháu muốn chia sẻ thể hội tu luyện gần đây của mình để khích lệ các đồng tu. Có những lúc cháu không thích viết, nhưng cháu nhận ra rằng, là một người tu luyện, cháu nên chia sẻ những trải nghiệm của mình.

Việc viết ra những điều này đã giúp cháu hiểu rõ hơn và tâm trí rộng mở hơn. Cháu đã tìm lại được cảm nhận của việc đề cao tâm tính và củng cố thêm niềm tin vào việc tu luyện của mình.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/18/482980.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/8/221988.html

Đăng ngày 24-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thể hội tu luyện của một học sinh trung học: Đề cao tâm tính qua các mâu thuẫn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cách để giúp các học viên trẻ đề cao hơn nữahttps://vn.minghui.org/news/280219-cach-de-giup-cac-hoc-vien-tre-de-cao-hon-nua.htmlMon, 24 Feb 2025 12:19:39 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280219[MINH HUỆ 15-10-2024] Tôi là một học viên trẻ đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Mặc dù đắc Pháp ở độ tuổi rất sớm, tôi lại chưa từng tinh […]

The post Cách để giúp các học viên trẻ đề cao hơn nữa first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-10-2024] Tôi là một học viên trẻ đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Mặc dù đắc Pháp ở độ tuổi rất sớm, tôi lại chưa từng tinh tấn. Tôi chỉ học Pháp khi mẹ tôi thúc giục. Nếu mẹ không thúc giục, thì tôi sẽ không tự chủ động học Pháp.

Tôi vẫn luôn biết rằng Đại Pháp là tốt và tôi nên tinh tấn, nhưng lại không thể làm được mà không có sự đốc thúc của mẹ. Tôi sẽ cảm thấy thiếu thốn khi không đọc Chuyển Pháp Luân trong một thời gian dài. Tôi biết rằng cuộc đời tôi sẽ xa rời Đại Pháp nếu như tôi không học Pháp.

Sau khi kết hôn, tôi không còn sống chung với mẹ nữa. Tuy tôi đã chủ động cầm sách Đại Pháp lên và đọc, nhưng tôi vẫn không thể kiên trì làm điều đó qua thời gian. Trong sáu tháng vừa qua, tôi đã trải qua một quan nghiệp bệnh. Trong quá trình ấy, tôi đã tăng cường nỗ lực học Pháp. Chỉ khi đó tôi mới thay đổi trạng thái tu luyện của mình và nhận ra rằng tu luyện là một vấn đề nghiêm túc.

Thông qua trải nghiệm gần đây của mình, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu trẻ và các học viên Đại Pháp là phụ huynh cách giúp đỡ con của mình trở nên tinh tấn hơn trong tu luyện.

Nhận thức Pháp một cách lý tính là then chốt để trở nên tinh tấn

Tôi tin rằng nhiều đồng tu phụ huynh có thể có nỗi trăn trở tương tự. Họ biết rằng Đại Pháp là tốt, vì thế họ hy vọng con cái của mình có thể trở thành học viên để con họ không bị bỏ lại phía sau trong tiến trình Chính Pháp. Vì cái tình, họ thúc giục con cái của mình tu luyện tinh tấn, tuy nhiên thông thường thì thúc giục không có hiệu quả tốt. Nếu như đốc thúc quá mức, thì bạn lo rằng con cái sẽ nổi loạn. Nếu như đốc thúc không đủ, thì bạn lo rằng con cái sẽ không đọc sách Đại Pháp. Mẹ tôi cũng ở trong tình huống nan giải như thế.

Tuy nhiên, từ góc độ của một học viên trẻ, tôi muốn chia sẻ suy nghĩ của mình. Vì sao tôi không thể luôn duy trì trạng thái tinh tấn? Vì sao tôi không muốn học Pháp? Lý do rất đơn giản: tôi chưa ngộ ra các Pháp lý và chỉ mới có nhận thức trên bề mặt về Pháp. Cảm ngộ của tôi đơn thuần chỉ là một loại cảm xúc của người thường. Tôi biết Đại Pháp là tốt và dạy người ta đề cao tâm tính. Tuy nhiên loại thể ngộ này chỉ giúp tôi tiến lên trong một thời gian ngắn, tôi đã không thể tiếp tục tu luyện tinh tấn. Vì thế, khi mẹ đốc thúc tôi, tôi sẽ học Pháp. Nếu như mẹ không đốc thúc, tôi sẽ không học vì tôi bị cuốn hút bởi những video, trò chơi điện tử, tiểu thuyết của người thường và việc mua sắm.

Cảm giác mà tôi có khi đọc các sách Đại Pháp cũng giống như đọc một quyển sách được viết bởi người thường. Mẹ tôi nói rằng sách viết rất hay. Tôi biết điều đó và đồng tình với mẹ. Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần rồi và cảm thấy rằng tôi không cần phải đọc nữa. Vì sao mẹ cứ luôn muốn tôi đọc quyển sách đó?

Tôi biết rằng Sư phụ đã nói quyển sách này có thể chỉ đạo chúng ta trong tu luyện và dạy chúng ta các Pháp lý tại những tầng thứ khác nhau. Tuy nhiên, vì tôi không chủ động học Pháp, nên không thể nhìn thấy nhiều Pháp lý hơn. Tôi càng học Pháp ít, thì càng ít đề cao. Tôi đã rơi vào trong một vòng tuần hoàn ác tính.

Khi các đồng tu phụ huynh thúc giục con cái của mình học Đại Pháp, động cơ thường là do cái tình. Bạn không muốn con cái của mình phải chịu khổ thêm nữa trong vòng luân hồi bất tận giống như người thường. Hoặc là bạn muốn con của mình nhận ra rằng tu luyện rốt ráo là gì và giúp đỡ con dựa trên các Pháp lý. Hai động cơ khác nhau đó sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau hoàn toàn.

Đầu tiên, cha mẹ có trách nhiệm chăm sóc cho các học viên trẻ là con của mình. Đồng thời, con cái cũng là tấm gương phản ánh trạng thái tu luyện của người lớn. Nguyên nhân chủ yếu mà con họ không thể nhận thức Pháp một cách lý tính có thể là do phụ huynh cũng cần đề cao trên phương diện này.

Có phải là thể ngộ về Pháp của cha mẹ vẫn đang mắc kẹt lại trên tầng thứ bề mặt hay không? Nguyên nhân mà ban đầu bạn bước vào Đại Pháp là gì? Bây giờ bạn vẫn còn chấp trước này chứ? Bạn đã tìm ra những chấp trước căn bản của mình chưa? Nếu những câu trả lời này không rõ ràng, thì con cái bạn có thể cũng đang ở trong trạng thái tương tự như bạn. Bạn có thể kiên trì làm một việc trong thời gian dài, nhưng lực nhẫn nại của con bạn thì kém hơn. Tuy nhiên, về căn bản, những ai không nhận thức Pháp một cách lý tính đang trong tình trạng nguy hiểm và có thể dễ dàng bị cựu thế lực kéo xuống.

Một số học viên mà tôi biết đã từ bỏ đức tin sau khi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa dối lúc bị giam giữ, và một số đã chuyển sang tu các pháp môn khác để tránh bị bức hại. Tôi tin rằng việc này có nguyên nhân là do không thật sự nhận thức Pháp và không tìm ra các chấp trước căn bản của mình. Trong tình huống này, cha mẹ đã từ bỏ tu luyện. Những đứa trẻ được đốc thúc học Pháp khi còn nhỏ, nhưng sau đó đã mất đi môi trường tu luyện và cuối cùng lại ngày càng trở nên giống người thường.

Với tình huống này, tôi đề xuất các đồng tu hãy đọc Tinh tấn yếu chỉ, Tinh tấn yếu chỉ II, và Tinh tấn yếu chỉ III thêm vài lần và tìm kiếm vấn đề của bản thân. Dưới đây là một đoạn trích trong Kinh văn “Tiến đến viên mãn” thuộc Tinh tấn yếu chỉ II.

“Có người cho rằng Đại Pháp phù hợp với quan niệm khoa học của mình, có người cho rằng [nó] phù hợp với đạo lý làm người của mình, có người cho rằng [nó] phù hợp với bất mãn chính trị của mình, có người cho rằng Đại Pháp có thể cứu vãn đạo đức bại hoại của nhân loại, có người cho rằng Đại Pháp có thể trị khỏi bệnh của mình, có người cho rằng Đại Pháp và Sư phụ là chính phái, v.v. Con người tại thế gian mang những tâm theo đuổi truy cầu và nguyện vọng tốt đẹp như thế thì không có sai; nhưng là người tu luyện thì tất nhiên không thể được. Tuy rằng chư vị có thể từ tác dụng của những tư tưởng như thế mà nhập môn Đại Pháp, nhưng rồi trong quá trình tu luyện cần phải tự coi mình là người tu luyện; sau khi tinh tấn đọc sách và học Pháp thì nhận rõ được suy nghĩ nào của bản thân đã đưa đến tu luyện Đại Pháp vào lúc bản thân mình nhập môn Đại Pháp. Sau khi tu luyện một [giai] đoạn thời gian rồi, thì phải chăng vẫn còn là những suy nghĩ ban đầu, phải chăng là cái tâm ấy của con người vẫn lưu bản thân tại đó? Nếu như thế, thì không thể tính là đệ tử của tôi; chính vì tâm chấp trước căn bản kia chưa vứt bỏ, không thể ngay từ Pháp mà nhận thức Pháp.” (“Tiến đến viên mãn”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Chỉ có học các bài giảng Pháp của Sư phụ để tìm thiếu sót của bản thân và thật sự hiểu ra lý do vì sao bạn bước vào tu luyện, thì mới có thể giúp các học viên trẻ tốt hơn và cùng nhau đề cao.

Tôi đã tìm ra chấp trước căn bản của mình trong quá trình học Pháp. Chấp trước của tôi là Đại Pháp phù hợp với quan niệm và nguyên tắc hành xử của tôi, và đây là nguyên nhân vì sao tôi tin vào Đại Pháp. Khi Sư phụ bắt đầu yêu cầu chúng ta giảng chân tướng cho mọi người để họ cắt đứt liên hệ với ĐCSTQ bằng cách thoái xuất khỏi các tổ chức của nó, tôi đã mắc kẹt lại.

Tôi không biết làm cách nào để tránh bị hiểu lầm là đang tham gia vào chính trị. Vì vậy, mỗi khi nói về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó, tôi lại chần chừ và không biết nói như thế nào. Sâu trong tâm, tôi nghi ngờ rằng liệu việc thoái Đảng có phải là không tham gia vào chính trị hay không. Tuy nhiên, lúc đầu tôi chưa bao giờ nhận ra vấn đề này.

Sau này, tôi nhận ra rằng Đại Pháp là để chỉ đạo chúng ta tu luyện, chứ không phải ở đây là để phù hợp với bất kỳ đạo lý nào trong xã hội người thường. Là những học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta nên làm theo yêu cầu của Sư phụ mà không chần chừ, thay vì dùng quan niệm con người để đánh giá lời của Ngài. Sau khi tìm ra vấn đề này, tôi nhận ra vì sao tôi không thể hiểu được Chuyển Pháp Luân ngay cả khi tôi đã đọc cuốn sách này hàng chục lần khi còn là một đứa trẻ.

Loại bỏ cái tình để giúp đỡ các học viên trẻ tốt hơn nữa

Giả sử như các vấn đề được nhắc đến bên trên không tồn tại. Trong trường hợp đó, phụ huynh nên giao tiếp với con cái của mình thường xuyên dựa trên sự bình đẳng trong mối quan hệ. Bạn có thể nói với con về những chuyện nhỏ nhặt xảy ra xung quanh con và nói cho con biết rằng tu luyện là gì, mục đích của tu luyện, và những Pháp lý mà bạn đã ngộ được trong sách. Quá trình giao tiếp này cũng là quá trình tu luyện cho các học viên lớn tuổi. Mặc dù các học viên trẻ có thể trở nên nổi loạn, bạn không nên chú ý đến điều này khi đang cố gắng giúp đỡ họ. Đồng thời, bạn nên tận dụng cơ hội này để tu luyện bản thân.

Ví dụ, nếu bạn nghĩ rằng con của mình học Pháp không đủ, bạn sẽ cảm thấy con phải làm theo yêu cầu của mình. Vì vậy, bạn phải tìm ra chấp trước vào sự áp đặt đối với con cái và loại bỏ nó. Khi bạn loại bỏ cái tình này, thì hiệu quả của việc giao tiếp sẽ tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, giao tiếp mà có càng ít chấp trước thì càng khởi tác dụng mạnh mẽ và ảnh hưởng lớn hơn.

Nội dung trên đây là kinh nghiệm cá nhân của tôi trong tu luyện. Nếu như có điều gì không phù hợp với Pháp, xin hãy chỉ ra cho tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/15/483908.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/8/221994.html

Đăng ngày 24-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cách để giúp các học viên trẻ đề cao hơn nữa first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Học viên trẻ tại Úc bày tỏ lòng cảm ân và chúc mừng năm mới tới Sư phụ Lýhttps://vn.minghui.org/news/275725-hoc-vien-tre-tai-uc-bay-to-long-cam-an-va-chuc-mung-nam-moi-toi-su-phu-ly.htmlThu, 02 Jan 2025 16:48:36 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=275725[MINH HUỆ 28-12-2024] Khi năm mới 2025 đang đến gần, Barry, một học viên trẻ người Úc, cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí đã hồng truyền Đại Pháp, một món quà trân quý đối với toàn nhân loại. Anh nói: “Không ngôn từ nào có […]

The post Học viên trẻ tại Úc bày tỏ lòng cảm ân và chúc mừng năm mới tới Sư phụ Lý first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại Úc

[MINH HUỆ 28-12-2024] Khi năm mới 2025 đang đến gần, Barry, một học viên trẻ người Úc, cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí đã hồng truyền Đại Pháp, một món quà trân quý đối với toàn nhân loại. Anh nói: “Không ngôn từ nào có thể biểu đạt được lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ Lý.”

Barry đang học nghệ thuật nấu ăn và làm đầu bếp tại một cửa hàng cà phê. Tháng 8 năm 2023, khi Barry thấy chị gái bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh cũng đã bước vào luyện. Barry chia sẻ: “Ấn tượng đầu tiên của tôi về Pháp Luân Đại Pháp là Chân-Thiện-Nhẫn, ba chữ đó vô cùng ý nghĩa đối với tôi và chính điều đó đã đánh thức tôi.”

f07c4ac37884a352e02fbc026697d921.jpg

Barry cảm tạ Sư phụ Lý và kính chúc Sư phụ năm mới vui vẻ

Chân-Thiện-Nhẫn đã đánh thức tôi

Trước khi bước vào tu luyện, Barry cho biết anh chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi quan niệm của xã hội hiện đại như coi mình là trung tâm, đặt cảm xúc và lợi ích cá nhân lên hàng đầu. Anh cho biết nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp đã khiến anh vô cùng xúc động: “Quan điểm của tôi đã thay đổi, tôi nhận ra rằng con người nên vị tha và vũ trụ có đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn. Những nhận thức này đã thức tỉnh tôi. Tôi cảm thấy thật may mắn vì mình không còn bị ảnh hưởng bởi những phiền nhiễu của xã hội như nhiều người bạn cùng trang lứa nữa”.

Anh cũng cho biết: “Đối với tôi, Chân-Thiện-Nhẫn là tất cả, và tôi nhận ra đó là nguyên lý chỉ đạo căn bản mà tôi nên tuân theo trong mọi tình huống. Tôi tin tưởng vững chắc rằng Chân-Thiện-Nhẫn là nền tảng của vũ trụ và vạn sự vạn vật đều dựa trên nền tảng này. Khi tôi tuân theo nguyên lý này, bất kể gặp phải khó khăn hay thử thách nào, tôi đều có thể buông bỏ được chấp trước và tâm sợ hãi của mình. Lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm nền tảng, tôi cảm thấy an toàn và đầy dũng khí”.

Đề cao tâm tính

Barry kể rằng khi lần đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, vì đã quen với phương thức biểu đạt và ngôn ngữ của giới trẻ hiện đại nên anh cảm thấy rất khó lý giải những Pháp lý uyên thâm trong Chuyển Pháp Luân. Nhưng anh đã kiên trì dụng tâm học Pháp, vì để lý giải tốt hơn về tu luyện, sau giờ làm việc, anh đã tận dụng thời gian để đọc các bài giảng của Sư phụ. Anh cho biết: “Để bảo trì chính niệm, tôi học Pháp mỗi ngày—thường là từ 30 phút đến 2 giờ đồng hồ, tùy theo thơi gian cụ thể trong ngày của tôi”.

Theo thời gian, Pháp lý uyên thâm của Pháp Luân Đại Pháp đã dần cải biến anh. Anh chia sẻ: “Khi tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận thấy mỗi lần đọc, tôi lại có thêm lĩnh ngộ mới và có lý giải sâu sắc hơn về các Pháp lý. Trí tuệ ẩn chứa trong cuốn sách dường như từng tầng từng tầng không ngừng được triển hiện. Khi tư tưởng và hành xử của tôi phù hợp với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tiêu chuẩn nhận định tốt, xấu của bản thân cũng dần đề cao hơn. Mỗi lần đọc Chuyển Pháp Luân tựa như một hành trình mới—tư tưởng của tôi trở nên sáng suốt hơn và tiêu chuẩn đạo đức của tôi không ngừng nâng cao. Nguyên lý của Đại Pháp đã chỉ dạy tôi hướng nội tìm ở bản thân và nỗ lực tự hoàn thiện chính mình. Khi tôi chân chính học Pháp và tu luyện bản thân, chính niệm của tôi ngày càng kiên định. Nhờ đó tạo được nền tảng giúp tôi có thể vượt qua những thách thức, khó khăn và thực hành nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống và công việc của mình tốt hơn.”

Thân tâm thụ ích nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Barry cho biết thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh đã được thụ ích về cả tâm lẫn thân. Anh chia sẻ: “Trước khi tu luyện, tôi là người rất khó phân biệt đúng, sai. Tôi vẫn luôn tìm kiếm chân lý vĩnh hằng để phân biệt đúng sai, bởi tôi nhận ra rằng mọi thứ trong thế giới thực này đều là phù du và cuối cùng rồi cũng sẽ biến mất. Tuy nhiên, tôi tin rằng Chân-Thiện-Nhẫn là vĩnh hằng và sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi các nhân tố bên ngoài. Tín niệm này đã trở thành nền tảng cho tu luyện của tôi”.

Khi Barry bắt đầu nỗ lực nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo các Pháp lý được giảng trong Chuyển Pháp Luân, anh đã được chứng kiến ​​sự thần kỳ của Đại Pháp. Anh nói: “Khi tôi không ngừng hướng nội để tìm ra những chấp trước ẩn sâu, Sư phụ đã dần dần giúp tôi loại bỏ chúng, và tôi đã được thể nghiệm sâu sắc cảm giác thanh tỉnh và nhẹ nhõm—tôi cảm thấy như bản thân thực sự đã trở về bản ngã chân chính của mình và không còn bị gánh nặng bởi những cảm xúc tiêu cực nữa. Theo thời gian, tính khí của tôi dần trở nên điềm tĩnh, vị tha và kiên nhẫn hơn”.

Công việc của Barry là làm việc trong bếp, một môi trường mà sự tức giận và oán giận thường xảy ra, và rất nhiều người coi đó là chuyện bình thường. Ban đầu, anh cũng trải qua rất nhiều xung đột. Tuy nhiên, khi anh bắt đầu thực hành nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống và công việc của mình, anh đã tìm được cách đối đãi đúng đắn với mọi người. Anh nói: “Tôi hy vọng thông qua lời nói và hành xử của mình, những người xung quanh tôi sẽ dần thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và những thay đổi tích cực ở tôi”.

Khi anh tiếp tục hướng nội và buông bỏ những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực, anh nói: “Tôi thấy hành xử của mình đang có sự cải biến đáng kể. Tâm tôi trở nên bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn, tôi thấy khi bảo trì được trạng thái tường hòa, tôi có thể tìm ra nguyên nhân của sự hỗn loạn và bình thản giải quyết vấn đề.

Anh chia sẻ: “Khi ai đó phạm lỗi, tôi giữ bình tĩnh và nói với ngữ khí lịch sự và tôn trọng. Thay vì khiển trách họ, trước tiên tôi quy chính bản thân và bảo trì tâm thái nghiêm túc và từ bi. Tôi cố gắng lý giải tại sao họ lại biểu hiện không tốt. Tôi nhẹ nhàng nhắc họ hoặc đưa ra phản hồi rõ ràng và mang tính xây dựng để họ có thể nhận ra vấn đề nhưng không cảm thấy bị đổ lỗi hay chỉ trích.”

Sau khi Barry bắt đầu thực hành Chân-Thiện-Nhẫn, những người xung quanh anh nói rằng anh thiện hơn, kiên nhẫn hơn, chín chắn hơn và cảm xúc cũng ổn định hơn so với những người trẻ khác. Tất cả họ đều đánh giá cao việc anh không bị chi phối bởi cảm xúc, có thể giữ được thanh tỉnh và bình tĩnh khi đối mặt với những tình huống khó khăn.

Ngoài những lợi ích về mặt tinh thần, sức khỏe của Barry cũng trải qua một số thay đổi: “Tôi mắc một số bệnh như đau răng và đau tai. Tôi cho rằng đó là do tôi chấp trước vào việc nghe thứ nhạc hiện đại, chẳng hạn như nhạc remix và nhạc điện tử. Khi tôi buông bỏ những chấp trước này và ngừng nghĩ về đau đớn, tôi thấy các triệu chứng dần giảm bớt và hiện đã hoàn toàn biến mất.”

Barry cũng cân bằng việc tu luyện với cuộc sống hàng ngày. Anh dành một giờ để luyện các bài công pháp mỗi ngày. Ngày đầu tiên anh luyện bốn bài công pháp và hôm sau anh luyện bài công pháp thứ năm. Anh chia sẻ: “Tôi thấy sau khi luyện công xong, tôi cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng, và khi đi bộ, tôi cảm thấy như thể mình đang lướt trên mặt đất. Tình trạng thể chất của tôi được cải thiện đáng kể, và tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn, tràn đầy năng lượng hơn.”

Quyết tâm trợ Sư cứu độ chúng sinh

Tuy Barry chỉ mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn một năm, nhưng anh cảm thấy mình đã được thụ ích rất nhiều. Ngoài việc cảm tạ Sư phụ, anh cũng hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ hiểu được vẻ đẹp của Đại Pháp và chân tướng về cuộc bức hại của ĐCSTQ. Anh sử dụng các nền tảng mạng xã hội để cho mọi người thấy được sự thiện lương và ôn hòa của các học viên. Anh cũng cố gắng liễu giải mức độ mọi người hiểu lầm và nhìn nhận tiêu cực về Đại Pháp do những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ để có thể giảng chân tướng được tốt hơn. Anh cho biết: “Tôi tin rằng sâu thẳm trong nội tâm, hầu hết mọi người vẫn còn lương tri và có mặt minh bạch của mình”.

“Đối với những người cùng lứa tuổi, đặc biệt là thế hệ trẻ hơn, tôi biết họ có khuynh hướng tránh thảo luận liên quan đến cái gọi là chính trị. Do đó, tôi tập trung vào việc chia sẻ với họ về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và về những trải nghiệm tích cực của bản thân. Khi lời nói, hành động và tâm tôi thuần khiết, chân chính và thiện lương, thì tôi tin rằng điều đó sẽ xúc động đến mặt chân chính và thiện lương của những chúng sinh đang chờ được đắc cứu. Thông qua phương thức riêng của bản thân, tôi hy vọng có thể giúp người khác minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và góp phần chấm dứt cuộc bức hại”.

Barry hy vọng câu chuyện của mình sẽ truyền cảm hứng cho người khác. Anh nói: “Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi chiếc thang lên thiên thượng—tu luyện Đại Pháp. Khi một người hiểu được chân lý của vũ trụ và chân chính theo Đại Pháp, họ sẽ luôn tìm thấy ánh sáng ở cuối con đường, và trí tuệ sẽ thực sự được hiển lộ.”

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/28/487121.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/30/222762.html

Đăng ngày 02-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Học viên trẻ tại Úc bày tỏ lòng cảm ân và chúc mừng năm mới tới Sư phụ Lý first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Học sinh trung học: Tâm chấp trước muốn vào lớp nâng cao của tôihttps://vn.minghui.org/news/273539-hoc-sinh-trung-hoc-tam-chap-truoc-muon-vao-lop-nang-cao-cua-toi.htmlMon, 02 Dec 2024 14:12:41 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273539[MINH HUỆ 12-09-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở độ tuổi 16. Tôi xin chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện của mình với tư cách là một học sinh trung học phổ thông. Mọi người trong […]

The post Học sinh trung học: Tâm chấp trước muốn vào lớp nâng cao của tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Vi Ngữ, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-09-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở độ tuổi 16. Tôi xin chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện của mình với tư cách là một học sinh trung học phổ thông.

Mọi người trong gia đình tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì thế môi trường tu luyện của tôi vẫn luôn rất tốt. Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ và bà ngoại thường thúc giục tôi học Pháp nhiều hơn để tôi không bị rớt lại phía sau trong tu luyện. Tuy nhiên, tôi bị ảnh hưởng bởi những trào lưu trong xã hội và muốn tận hưởng cuộc sống nên đã không tinh tấn và không hoàn thành trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp trẻ. Mãi cho đến gần đây, tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi chưa từng bỏ rơi tôi và vẫn luôn chăm sóc tôi.

Điểm số cao bất ngờ của tôi trong kỳ thi tuyển sinh trung học

Đại Pháp đã luôn ban cho tôi trí huệ. Tôi thường đạt điểm tốt ở trường và rất xuất sắc trong các môn học thuộc lĩnh vực giáo dục khai phóng. Tuy nhiên, tôi không giỏi môn toán và khoa học. Điều này đã kéo điểm số trung bình tổng của tôi xuống. Trước kỳ thi tuyển sinh trung học, với điểm số dự đoán của tôi vào lúc đó, thì việc thi đậu vào một ngôi trường trung học tốt là không có khả năng. Tôi vô cùng lo lắng. Tôi đã ôn thi môn toán và khoa học cả ngày lẫn đêm và hầu như không ngủ chút nào.

Mẹ tôi nói rằng học Pháp là điều quan trọng nhất và tôi nên loại bỏ tâm chấp trước của mình. Vì thế tôi bắt đầu học Pháp nhiều hơn và cố gắng loại bỏ tâm truy cầu thành tích và danh lợi. Khi cầm sách Đại Pháp lên, tâm trí tôi trở nên tường hòa và tôi cảm thấy vô cùng tĩnh tại. Khi tra cứu điểm số trên mạng sau kỳ thi tuyển sinh trung học, tôi vẫn rất bình thản.

Hóa ra, tôi đạt vừa đủ điểm để được nhận vào một trường trung học phổ thông tốt. Điểm môn toán và khoa học của tôi ở mức cao nhất mà tôi từng đạt được, cao hơn 30 điểm so với kỳ thi thử trước đó của tôi. Dựa trên học lực môn toán và khoa học của tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể thi tốt đến vậy.

Ngoài ra, trường trung học mà tôi thi đậu vào không có ký túc xá. Tôi biết đây là an bài của Sư phụ từ bi để tôi có thể về nhà và học Pháp hàng ngày. Nếu như sống ở ký túc xá, thì tôi sẽ không có được môi trường như thế.

Tôi phải đối mặt với một khảo nghiệm mới trong tu luyện khi học kỳ mới bắt đầu. Nhà trường đã tổ chức cho tất cả học sinh phải ký tên vào một “bản cam kết chống tà giáo” qua mạng. Khi tôi mở ra xem, tôi nhìn thấy Pháp Luân Đại Pháp là nhóm đầu tiên trong danh sách. Tôi rất buồn vì một môn tu luyện tuyệt vời như thế lại bị bôi nhọ và tất cả học sinh phải đồng ý rằng nó là xấu.

Khi tôi về nhà và kể chuyện này với mẹ, mẹ tôi hỏi rằng tôi dự định làm gì. Tôi nói mình sẽ không ký tên, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc bỏ học. Nhưng sâu trong lòng, tôi sợ rằng các giáo viên sẽ gây áp lực bắt tôi phải ký. Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm của tôi. Ngay cả khi tôi là người duy nhất trong lớp không ký tên, giáo viên cũng không hề chất vấn điều gì.

Loại bỏ chấp trước, hoàn cảnh thay đổi

Mỗi ngày tôi tan học rất muộn và có rất nhiều bài tập về nhà. Tôi giải đãi việc học Pháp và kết quả là tâm tính tôi đã rớt xuống rất nhiều. Tôi không thể nào dứt được nỗi ám ảnh với điện thoại di động. Tôi không ôn tập kỹ lưỡng cho bài kiểm tra giữa học kỳ và vì thế đã không được xếp vào tốp 10 học sinh đứng đầu trong lớp của lớp.

Sau đó, tôi đã bắt đầu học tập chăm chỉ hơn và làm rất tốt trong kỳ thi cuối học kỳ. Ngay sau kỳ thi đó, các học sinh được tách ra để phân bổ vào các lớp chuyên giáo dục khai phóng và các lớp chuyên toán-khoa học, cả hai nhóm đều có lớp nâng cao và lớp thường. Vì tôi làm tốt trong kỳ thi cuối học kỳ nên tôi vô cùng mong đợi được xếp vào lớp nâng cao. Tuy nhiên, sau đó tôi được biết rằng nhà trường có phần vội vàng trong việc phân bổ học sinh và không thể chờ biết kết quả kỳ thi cuối học kỳ, nên đã ra quyết định dựa trên điểm số giữa học kỳ. Kết quả là, tôi không đạt chuẩn và không được xếp vào lớp nâng cao. Người bạn học có điểm số giữa học kỳ ngay trên tôi được xếp vào lớp nâng cao, trong khi tôi phải học ở lớp giáo dục khai phóng thường. Tôi đã rất tức giận.

Trong lớp học mới, điểm số của tôi đứng thứ nhì. Tuy nhiên vì đó không phải lớp nâng cao, nên hầu hết điểm số của học sinh đều ở mức trung bình. Không có mấy người muốn trả lời câu hỏi trong lớp và một số thậm chí còn ngủ gục trong giờ toán. Không khí lớp học tạo cho tôi cảm giác không gì ngoài sự hỗn loạn.

Nếu như quyết định được ban hành dựa trên bài thi cuối học kỳ, thì tôi dư đến 20 điểm so với ngưỡng đậu vào lớp nâng cao. Tâm tôi không yên và tôi bị mất ngủ vào ban đêm, lòng đầy ủy khuất. Tôi luôn tự hỏi vì sao mình bị xếp vào một lớp học kém đến thế và ngày nào cũng cảm thấy chán nản.

Bị can nhiễu bởi những nhân tố bên ngoài này và tâm truy cầu danh lợi, tôi bắt đầu suy nghĩ về rất nhiều thứ của người thường. Chẳng hạn như, tôi nghĩ về việc mình không thể bắt kịp với người khác, về việc tôi sẽ thi không tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, dẫn đến hủy hoại tương lai của mình. Danh tiếng của tôi bị hủy hoại và tâm tôi bị dẫn động bởi ham muốn về danh lợi. Trong thời gian này, trường đại học Phi Thiên đang tuyển sinh. Tôi đã học chơi đàn tỳ bà từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi muốn thi vào trường Phi Thiên và thoát khỏi môi trường tệ hại này. Có lẽ do tâm tôi bất thuần và những nguyên nhân khác, tôi đã không được nhận. Tôi cảm thấy tiêu cực và chán nản.

Sư phụ từ bi thấy tôi không ngộ được nên đã an bài cho tôi một cơ hội để đề cao. Dì tôi, một học viên tinh tấn và là người mà tôi vô cùng tôn trọng, đã đến thăm chúng tôi và mang cho tôi rất nhiều vật phẩm phục vụ cho việc tu luyện. Dì ấy đã giao lưu với tôi theo góc độ của Pháp, khuyên tôi buông bỏ tâm chấp trước, thúc giục tôi tinh tấn và nói rằng dì sẽ trông đợi xem tôi đề cao thế nào trong tu luyện. Dì còn mang đến cho tôi một kệ sách để đựng sách Đại Pháp và đặt nó bên cạnh giường của tôi, rất thuận tiện cho tôi đọc sách và học Pháp. Được dì tôi truyền cảm hứng, tôi đã bắt đầu đọc sách và học Pháp trở lại.

Có lần, khi đang học Pháp, một câu trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]” đã thấm thía vào trong tâm tôi:

“…vô cầu nhi tự đắc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Tôi nghĩ rằng chính là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi, nhắc nhở tôi hãy học tập chăm chỉ và không chấp trước hay truy cầu thành quả. Khi tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày, sự tiêu trầm của tôi đã phai nhạt đi.

Mẹ tôi cũng chia sẻ thể ngộ với tôi và nói rằng Sư phụ sẽ an bài tốt nhất cho chúng ta nếu như chúng ta ngừng truy cầu. Mọi thứ quả thực đã được an bài hoàn hảo rồi, bởi vì không có điều gì ngẫu nhiên trên con đường tu luyện của một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Những điều được an bài trên con đường tu luyện của tôi là để giúp tôi đề cao.

Hơn nữa, thực ra có một vài điểm tốt khi học ở trong lớp thường. Vì đó là lớp chuyên về các môn giáo dục khai phóng, nên hầu hết học sinh đều không giỏi toán, giống như tôi đây. Vì vậy, giáo viên toán được chỉ định dạy lớp tôi rất chu đáo và giảng bài chậm hơn để giúp đỡ các học sinh yếu môn toán. Điều này cũng làm tôi thay đổi, từ không hề thích học toán trở nên trông chờ được học toán, và điểm toán của tôi đã cải thiện rõ rệt.

Sau khi phân lớp, chúng tôi sắp đến đợt kiểm tra định kỳ hàng tháng đầu tiên. Dựa trên những kết quả này, học sinh nào đạt điểm tốt vẫn có thể được vào học lớp nâng cao. Tôi lại trở nên ám ảnh với việc này và bắt đầu suy nghĩ về nó mỗi ngày. Khi tôi học Pháp, có một suy nghĩ ẩn giấu trong tâm tôi rằng tôi nên được vào lớp nâng cao nếu như tôi học Pháp tốt.

Mẹ và bà ngoại tôi nhìn thấy chấp trước của tôi nên đã nói chuyện với tôi. Mẹ tôi nói: “Con cần phải buông bỏ chấp trước và không được nghĩ rằng ‘Mình đã học Pháp tốt, vì vậy mình nên thi tốt và được xếp vào lớp nâng cao.’ Tâm chấp trước mạnh mẽ như thế sẽ bị cựu thế lực lợi dụng: ‘Hãy nhìn đứa trẻ này xem. Con bé này quá chấp trước, vì thế chúng ta nên ngăn cản nó đạt được mục đích.’ Sau đó, nếu như con không đạt được, liệu con sẽ oán hận Đại Pháp chứ?”

Lời nói của mẹ đã đánh thẳng vào tâm chấp trước ẩn giấu của tôi. Điều này rất có tính nhắm thẳng, bởi vì nó liên quan đến việc ôm giữ tâm chấp trước mà học Pháp, hoàn toàn ngược lại với việc học Pháp với tâm thuần tịnh. Bà tôi cũng chia sẻ với tôi và nói: “Mục đích của việc đến thế gian con người là để phản bổn quy chân, chứ không phải để đạt được thứ này thứ khác ở nơi người thường. Những thành tựu đó không bao giờ kéo dài lâu.”

Đêm hôm đó, ba người chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều. Tôi ngộ ra rằng trong một thời gian dài, tôi vẫn luôn bị mắc kẹt trong lối sống truy cầu danh lợi của xã hội người thường. Ở trường, tôi đã học rất nhiều thứ phản truyền thống dưới hệ thống của Đảng Cộng sản. Các giáo viên thường tiêm nhiễm cho học sinh tư tưởng phải dẫn đầu để kiếm được nhiều tiền hơn. Thật quá dễ dàng để trầm mê trong xã hội này. Là những người tu luyện Đại Pháp, chúng ta phải nhận thức những điều này một cách rõ ràng, buông bỏ tâm truy cầu danh lợi và đi ngược dòng lên. Tôi nhận ra rằng mình đã:

“…lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (“Cảnh giới”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Vào lúc ấy, tôi đã có thể buông bỏ những chấp trước mạnh mẽ của mình.

Thậm chí là khi sắp tới kỳ thi và tôi tan học rất muộn, tôi vẫn quyết tâm học Pháp khi về đến nhà. Tôi nghe nhạc Đại Pháp để tẩy tịnh tâm trí của mình. Tôi có thể cảm nhận rằng mình đã buông bỏ được tâm chấp trước mạnh mẽ ấy. Tuy nhiên, khảo nghiệm tâm tính chưa bao giờ là dễ dàng. Đợt kiểm tra hàng tháng kéo dài trong hơn hai ngày. Hai môn học được kiểm tra vào ngày đầu tiên là những môn mà tôi thường học tốt.

Sau khi kết thúc ngày kiểm tra đầu tiên, tôi đã nói chuyện với bạn cùng lớp về bài thi và cho rằng mình đã mắc phải một vài lỗi. Tâm tôi đột nhiên trở nên nặng nề một lần nữa. Tôi tự nhủ: “Thế là xong. Mình lại bỏ lỡ cơ hội được vào lớp nâng cao rồi.” Chỉ khi đó tôi mới nhận ra mình vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ chấp trước được vào lớp nâng cao. Tôi tiếp tục thúc đẩy bản thân buông bỏ chấp trước và để cho mọi việc diễn ra một cách tự nhiên.

Khi có kết quả, ngạc nhiên thay, tôi được xếp đứng đầu trong lớp và còn có thứ hạng rất cao so với toàn thể học sinh mới vào trường. Thậm chí điểm toán của tôi còn khá cao và giáo viên toán đã tuyên dương tôi trước lớp, nói rằng điểm số của tôi đã cải thiện hơn 50% so với trước đây. Rốt cuộc, tôi đã được xếp vào lớp nâng cao như bản thân mong muốn. Điều này đã một lần nữa khiến tôi cảm ân sâu sắc đối với an bài từ bi của Sư phụ và sức mạnh siêu thường của Đại Pháp. Khi chúng ta buông bỏ tâm chấp trước thì không có gì là không thể.

Trên đây là một số thể ngộ trong tu luyện của tôi. Tôi hy vọng rằng những học viên trẻ khác giống như tôi hiện vẫn còn ám ảnh với điểm số sẽ buông bỏ tâm chấp trước và làm được:

“Tố nhi bất cầu” (“Đạo Trung”, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Làm mà chẳng cầu” (“Ở trong Đạo”, Hồng Ngâm)

Chúng ta hãy cùng nhau tu luyện tinh tấn. Nếu như có điều gì không phù hợp với Pháp, xin hãy từ bi chỉ rõ.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/12/481342.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/31/221431.html

Đăng ngày 02-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Học sinh trung học: Tâm chấp trước muốn vào lớp nâng cao của tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Đừng quên cứu những đứa trẻ xung quanh chúng tahttps://vn.minghui.org/news/273488-dung-quen-cuu-nhung-dua-tre-xung-quanh-chung-ta.htmlSat, 30 Nov 2024 11:30:55 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273488[MINH HUỆ 11-10-2024] Học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi thường hay nói về việc con cái của họ bị đầu độc bởi văn hóa đảng, vô thần luận ở trường học và những thứ độc hại mà bọn trẻ […]

The post Đừng quên cứu những đứa trẻ xung quanh chúng ta first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-10-2024] Học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi thường hay nói về việc con cái của họ bị đầu độc bởi văn hóa đảng, vô thần luận ở trường học và những thứ độc hại mà bọn trẻ xem trên điện thoại di động. Họ nói rằng họ cảm thấy rất bất lực trước việc này.

Sau khi thảo luận, chúng tôi đã nghĩ ra cách giúp đỡ bọn trẻ, đó là khuyến khích các cháu đọc các bài viết trên Tuần báo Minh Huệ và viết ra tâm đắc thể hội của bản thân. Thử nghiệm ban đầu đã thu được kết quả khá tốt, nên chúng tôi sẽ tiếp tục làm như vậy.

Sau đây là bài chia sẻ thể hội của một học sinh lớp 6 sau khi đọc cuốn sách “Trời ban hồng phúc”:

Ngày hôm nay, cháu cảm thấy rất may mắn khi được đọc cuốn “Trời ban hồng phúc” và đã có một số cảm ngộ sâu sắc.

Chúng ta sinh ra là con người, nên nhất định phải có đức. Nói về đức, đức không chỉ là thứ ở hình thức bên ngoài, mà quan trọng hơn là chúng ta phải nội tâm hóa nó. Người có đức không chỉ làm việc thiện mà còn có thiện niệm, mà thiện niệm là nền tảng của hành vi thiện lương của một cá nhân. Làm điều tốt là biểu hiện bên ngoài của thiện niệm của một cá nhân, hai phương diện này tương phụ tương thành cho nhau, thiếu một thứ là không được. Câu nói “Tích đức hành thiện” có lẽ cũng là cái đạo lý này.

Có người nói “Học Đại Pháp có thể cứu mạng”. Quả thực là Đại Pháp có thể cứu người, có thể cứu mạng, nhưng người như thế nào mới có thể được Đại Pháp cứu? Liệu Đại Pháp có thể cứu người chỉ mới đọc được vài trang sách Chuyển Pháp Luân, hay người có thể niệm trôi chảy chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” mà không thực sự tin vào Sư phụ và Đại Pháp, cũng không có thiện niệm trong tâm không? Khẳng định là không.

Trong cuốn “Trời ban hồng phúc” có một ví dụ về phương diện này: có một người đàn ông bình thường hàng ngày đều tích đức hành thiện. Tuy nhiên, một ngày nọ, ông ấy đổ bệnh và rơi vào tình trạng nguy kịch. Con trai của ấy bảo ông hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và khuyến khích ông đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng với mình. Dần dần, bệnh tật của ông ấy đã biến mất và sức khỏe dần dần khôi phục. Con trai của ông nói với ông rằng chính Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã cứu ông, chính Đại Pháp đã cứu ông.

Câu chuyện này cho chúng ta thấy rằng một người chỉ có thực sự tin vào Sư phụ và Đại Pháp, hành thiện tích đức thì mới có thể được cứu. Ngược lại, nếu một người thiếu đức và làm việc xấu ác, thì bất kể người đó có niệm hai câu chân ngôn đó tốt và thường xuyên đến thế nào, Đại Pháp cũng không thể cứu mạng người đó.

Trên đây là một cảm ngộ của cháu sau khi đọc “Trời ban hồng phúc”. Một người nhất định phải hành thiện tích đức, tín Sư tín Pháp, thì mới có thể gặp được đường sống trong cõi chết.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/11/483775.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/20/221305.html

Đăng ngày 30-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đừng quên cứu những đứa trẻ xung quanh chúng ta first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Phật ân hạo đãng của Sư tôn dẫn dắt tôi trên con đường tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/273208-phat-an-hao-dang-cua-su-ton-dan-dat-toi-tren-con-duong-tu-luyen.htmlWed, 20 Nov 2024 15:48:05 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273208[MINH HUỆ 24-10-2024] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi muốn chia sẻ cùng mọi người câu chuyện về quá trình tôi đã đề cao trong phương diện tu luyện cá nhân gần đây. Vào tuần cuối […]

The post Phật ân hạo đãng của Sư tôn dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 24-10-2024] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi muốn chia sẻ cùng mọi người câu chuyện về quá trình tôi đã đề cao trong phương diện tu luyện cá nhân gần đây.

Vào tuần cuối của tháng 12 năm 2019, chương trình biểu diễn Shen Yun ở địa phương kết thúc, cũng là lúc tôi kết thúc công việc trợ giúp các vấn đề an ninh cho hạng mục này thì tôi bắt đầu cảm thấy ngứa họng, dần dần chuyển thành ho khan. Ho khan kéo dài gần bốn tháng, lúc nặng, lúc nhẹ nhưng tựu trung thì ngày càng nghiêm trọng hơn. Tôi cũng nhận ra điều đó có liên quan đến trạng thái tu luyện của mình, nhưng tôi lại không sẵn sàng đối diện vấn đề bởi vì tôi có khúc mắc trong tâm đã ảnh hưởng đến tôi hơn mười năm. Quan nghiệp bệnh này như một “gậy bổng hát” Sư phụ dùng để giúp tôi giải khai nút thắt đã tồn tại trong suốt thời gian dài.

Tôi sinh ra trong một gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cách tôi học chữ như thế nào khi tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Mỗi chữ đều là hình tượng của một vị Thần, khi chữ lặp lại thì hình tượng cũng xuất hiện lại. Chỉ cần nhìn hình tượng một lần là tôi có thể nhận ra bất cứ khi nào vị Thần đó xuất hiện lại trong Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đắc Pháp như thế. Nhưng trước khi chúng tôi chuyển đến Hoa Kỳ, tôi chỉ là theo cha mẹ tu luyện.

Tôi nhớ rằng khoảng một năm sau khi chúng tôi chuyển đến Hoa Kỳ, lần đầu tiên tôi tiếp xúc với trò chơi điện tử. Mặc dù cha mẹ rất phản đối, nhưng lúc đó tôi cảm thấy trò chơi điện tử như một món đồ chơi mới rất tân kỳ, chơi rất vui. Hơn nữa, không giống như thế giới thực có giới hạn, người ta có thể tạo ra bất cứ thứ gì trong một thế giới ảo được lập trình trên máy tính. May mắn là nhờ môi trường gia đình, tu luyện cá nhân của tôi vẫn không bị tuột dốc.

Tuy nhiên, sau khi vào tiểu học, trạng thái tu luyện của tôi bắt đầu đi xuống, ngày càng tồi tệ. Do các áp lực trong cuộc sống, cha mẹ tôi cũng không có thời gian để đốc thúc tôi học Pháp, luyện công như trước kia. Giờ đây nhìn lại, khi ấy cha mẹ tôi phải vượt quan khó hơn tôi, còn tôi do áp lực bài vở cùng những việc hằng ngày không như ý mà dần dần ngày càng dựa vào những thứ bên ngoài để tìm kiếm sự giải thoát khỏi phiền muộn, từ trò chơi đến tiểu thuyết, đến các nhóm xã hội, rồi đến tình yêu nam nữ, đến ganh đua về kiến thức và năng lực để tìm kiếm sự thỏa mãn. Nhưng sau mười năm tìm tới tìm lui, lúc đó tôi nhận ra mọi thứ đều là khổ, dù thỏa mãn hay vui vẻ cũng vẫn khổ, mất mát hay khó chịu cũng là khổ.

Nhưng có một điều, trong quá trình đó, tôi vẫn luôn biết rõ ràng rằng con đường duy nhất để giải quyết các vấn đề tôi gặp phải chỉ có thông qua tu luyện. Chỉ cần tôi tu luyện tốt, mọi chuyện sẽ tan biến, cụ thể làm thế nào để tan biến thì tôi không rõ, nhưng tôi tin tưởng sâu sắc rằng Sư phụ có khả năng đó, Pháp có sức mạnh đó, vì cuốn sách đầu tiên tôi đọc chính là “Chuyển Pháp Luân”, nói cách khác, gốc rễ của Đại Pháp đã ăn sâu vào trong tâm tôi.

Nhưng tôi có một nút thắt trong tâm, một mặt, tôi biết mình không nên dùng việc học Pháp, luyện công như một biện pháp để tự giải thoát khỏi thống khổ trong người thường; mặt khác, là một con người, tôi muốn được vui vẻ hạnh phúc, nhưng tôi cũng biết rõ là không thể lợi dụng Đại Pháp để truy cầu hạnh phúc nơi thế gian, làm thế là sai. Vậy nếu ý nghĩa của hết thảy hành vi trong cuộc sống xã hội người thường là để đạt được những thứ như công việc lương cao, gia đình hạnh phúc, cuộc sống viên mãn, mà tu luyện trong người thường không phải để đạt được những điều đó, thì tu luyện rốt cuộc là để làm gì?

Chứng ho của tôi trở nên thực sự tồi tệ. Tôi không thể ngủ được và khó thở. Có lúc tôi còn cảm thấy mình sắp chết. Tôi đã cầu Sư phụ: “Xin hãy giúp con. Con không muốn phải chịu đựng nhiều thế này”. Nhưng rất nhanh tôi đã bài trừ niệm đầu đó bởi vì Đại Pháp ở đây không phải để giúp tôi hưởng thụ cuộc sống mà không đau đớn hay thống khổ. Khi tôi nhận ra câu trả lời cuối cùng trong cuộc đời mình đều là “khổ”, thì ý nghĩa tồn tại của tôi là gì? Sống là để khổ sao?

Trong khoảnh khắc này, tôi nhớ đến Shen Yun, tôi nhớ đến năm 2016 khi ngồi tại hội trường Pháp hội ở New York, Sư phụ liên tục nhắc đến từ “đệ tử Đại Pháp”. Tôi như bừng tỉnh, trong trạng thái đó, tôi đột nhiên hiểu rằng tôi “tồn tại vì Ngài” chứ không phải “vì tôi”, và tôi cần nhục thân này để “trợ Sư cứu người”, vì vậy tôi không thể để thân thể tử vong.

Tôi nhớ lúc đó khoảng 5-6 giờ sáng, tôi bò dậy gắng gượng luyện động công. Trong quá trình đó, Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi. Đờm trong mũi trong miệng tôi phun ra. Luyện công xong, toàn bộ chiếc khăn bông đầy đờm, chứng ho khan đã giảm được 8-9 phần. Trong 2 ngày tiếp theo, vấn đề khó chịu trên thân thể tôi trong 4 tháng qua đã hoàn toàn biến mất.

Tham gia quảng bá chương trình biểu diễn Shen Yun

Thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ hè năm 2021. Lúc đó, tôi vừa mới nghỉ một trong hai công việc của mình thì nghe nói Shen Yun sắp trở lại biểu diễn, vừa hay lúc ấy một thành phố bên cạnh thiếu người, tôi liền lái xe đến đó để hỗ trợ. Trong mấy tháng tiếp theo, nhờ giảm bớt thời gian làm việc, chỉ cần các thành phố phụ cận cần người là tôi sẽ lái xe đến hỗ trợ. Tôi nhận ra đây chính là một cơ hội tu luyện Sư phụ đã an bài cho tôi. Lúc đó, tôi có tiền tiết kiệm, có trợ cấp liên bang, không phải đi học, và cũng có một chút thu nhập. Nói cách khác, tôi có chút tiền và thời gian rảnh, tôi cảm thấy rõ đây là để tôi tham gia quảng bá chương trình biểu diễn Shen Yun.

Trong mấy tháng đó, tôi cũng gặp phải rất nhiều khó nạn. Lấy vài ví dụ, chẳng hạn như, bốn ngày trước khi tôi phải lái xe mấy tiếng đồng hồ đến thành phố lân cận A để giúp chuẩn bị việc hậu cần bếp núc thì tôi bị sốt, ho và mất vị giác. Khi tôi đi được nửa đường đến đó, còn 200 dặm nữa thì thời tiết bất chợt trở lạnh, và tuyết bắt đầu rơi dày.

Một tuần trước khi tôi lái xe đến thành phố B để giúp bán vé và hỗ trợ công tác an ninh cho Shen Yun, tôi bắt đầu ho lại. Sau đó, tôi mới nhận ra tôi cần mang thuốc giảm ho đã hết hạn trong phòng vứt đi; trong tình trạng cơ thể mệt mỏi cộng thêm lạnh, đói, khát, mệt mỏi, buồn ngủ, tôi vẫn giữ được trạng thái tinh thần ổn định để tham gia hỗ trợ Shen Yun.

Khoảng hơn một đến hai tiếng trước khi khán giả vào nhà hát ở thành phố C, bỗng nhiên phát hiện hệ thống bán hàng bị lỗi, nếu không giải quyết được thì chỉ có thể giao dịch bằng tiền mặt, v.v. Như thế, sẽ bất tiện cho khách hàng và ảnh hưởng đến việc bán vé của chúng tôi. Nhưng bất kể gặp phải điều gì, cuối cùng đều giải quyết được, mọi kết quả cuối cùng đều tốt đẹp.

Tại thời điểm đó, tôi ôm giữ một tâm thái như thế này khi trợ giúp Shen Yun, đó là, hết thảy khó khăn đều nhằm ngăn cản tôi, không để tôi làm việc trợ giúp Sư phụ cứu người. Nhưng tôi minh bạch rằng những gì tôi làm là trợ giúp Sư phụ cứu người, đó là trên hết, là điều Sư phụ muốn tôi làm, và việc Sư phụ an bài nhất định sẽ thành công. Cho nên mọi thứ muốn ngăn cản tôi, dù lớn đến đâu cũng không thể ngăn cản, bởi vì tôi tin rằng nếu Sư phụ muốn việc gì thành công, thì việc đó nhất định sẽ thành.

Trải qua mấy tháng đó, thể ngộ lớn nhất của tôi ở tầng thứ bấy giờ là: Bản thân tôi không sở hữu điều gì cả, bởi vì tôi đã phó thác toàn bộ cho Sư phụ, tôi không biết gì cả, bởi vì những trí huệ đó đều do Sư phụ cấp cho tôi; bản thân tôi không làm được gì cả bởi vì những năng lực đó cũng do Sư phụ ban cho tôi. Những khó khăn mà tôi trải qua, kỳ thực căn bản không phải là để ngăn trở tôi, mà là giống như một cái sàng, lọc những “chấp trước, dục vọng, tâm hữu cầu” trước khi tôi đề cao lên tầng thứ tiếp theo. Ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả những ma nạn, khó khăn đó đều là hảo sự.

Sư phụ dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện

Sau khi mùa diễn Shen Yun 2022 kết thúc vào tháng 6, tôi nhận ra phía trước là một giai đoạn tu luyện mới. Nếu mùa diễn Shen Yun có thể khảo nghiệm biểu hiện của một người tu luyện trước áp lực cao, thì trong thời kỳ không có Shen Yun chính là khảo nghiệm biểu hiện của người tu luyện trong trạng thái buông lơi, an dật. Có lẽ khi đối diện với áp lực, tôi có thể càng thêm kiên định, nhưng trong khi không có áp lực, liệu tôi có còn kiên định được hay không?

Ví dụ, trong hai ngày đầu sau khi Shen Yun ở thành phố chúng tôi kết thúc vào đầu năm 2022, tôi nằm trên giường mệt mỏi không muốn dậy, muốn ngủ, thư giãn bộ não đã căng thẳng trong mấy tháng liền. Sau đó, Sư phụ đã cho tôi gậy bổng hát. Khi tôi mở cửa vào nhà và quên chìa khóa trên tay nắm cửa, bị bố mẹ mắng một trận, tôi mới nhận ra Sư phụ đang nhắc nhở tôi về việc lơi lỏng chủ nguyên thần, rồi tôi mới nhanh chóng tỉnh táo lại để làm việc. Tôi tự hỏi tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tôi cũng nhận ra đây là hướng đi cho tu luyện tiếp theo của mình. Lúc đó, tôi cảm thấy Sư phụ như đang kéo tôi trở lại trạng thái cách đây mười năm khi tôi mới đến Mỹ, rồi giao cho tôi một bài thi mới. Những câu hỏi trong bài thi đều là những câu hỏi mà tôi đã làm cách đây mười năm, chẳng hạn như lựa chọn giữa trò chơi, tiểu thuyết và dục vọng. Chỉ có điều, những câu trả lời mà tôi đã điền cách đây mười năm đều sai, vì vậy Sư phụ muốn tôi thi lại. Tôi không thể bỏ qua, phải thi lại, nếu không thì việc tu luyện sẽ có lậu.

Trong quá trình suy nghĩ về vấn đề này, có một thời gian, nghiệp tư tưởng của tôi phản ánh rất mạnh, phát chính niệm thanh trừ lại xuất hiện, và Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng nghiệp tư tưởng của tôi giống như cỏ, cứ cắt rồi lại mọc vì rễ vẫn chôn dưới đất. Vậy nên, tôi đã nghĩ đến bài kinh văn “Nhổ tận gốc” trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ” của Sư phụ. Tôi liền đọc lại bài kinh văn này.

Sau khi đọc xong, ở tầng thứ lúc đó, tôi đột nhiên nhận ra nguyên nhân gốc rễ gây ra nghiệp tư tưởng của mình – đó là tôi đã không chân chính đứng trong Đại Pháp. Nói đơn giản, cảm giác đó giống như thế này: khi tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tôi thường cảm thấy có một khoảng cách giữa tôi với những gì tôi nói. Trước đây, tôi thường đối đãi Đại Pháp từ quan điểm của một kẻ ngoài cuộc. Đại Pháp đang bị bức hại, nhưng trong tư tưởng tôi đã nghĩ gì? Tôi đã làm gì? Tôi nghĩ đến sự ích kỷ của mình và sự tà ác, vị tư của cựu thế lực khi bức hại các đệ tử Đại Pháp trong tù ngục. Cựu thế lực đã sử dụng những thủ đoạn, gọi là để đánh ra chính niệm của các đệ tử Đại Pháp, để xem mỗi giây mỗi phút khi các đệ tử Đại Pháp hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, trong tâm trí của họ có gì và họ nhìn nhận Đại Pháp như thế nào khi gặp thống khổ. Nhận thức của tôi lúc đó là tôi cảm thấy mọi thứ cựu thế lực làm đều tà ác, không phải “Chân-Thiện-Nhẫn” mà Sư phụ yêu cầu. Nói cách khác, con đường của cựu thế lực là không thể đi qua.

Sư phụ từ bi lại điểm ngộ cho tôi, rằng mọi thứ đều ở trong Pháp. Tôi hiểu được việc tu luyện và hy vọng của bản nguyên sinh mệnh của tôi cần phải hoàn toàn đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Để đạt được điều này, học Pháp là con đường duy nhất, học tất cả những gì Sư phụ đã giảng, và phải học đi học lại.

Khi Sư phụ chỉ ra cho tôi tất cả những điều này, tôi quay lại và hoàn thành bài thi trước đó. Trước cám dỗ chiêu mời của dục vọng, chấp trước, thói quen, lúc đó tôi như không có cảm giác gì, những thứ đó đều buông bỏ hết. Loại cảm giác đó giống như điều Sư phụ giảng:

“Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])

Sau đó, dường như Sư phụ thấy tôi đã hoàn thành bài thi trước đó, ngay lập tức Ngài cho tôi một bài thi mới, đó là làm thế nào để dùng chính niệm kiên định như kim cương đối với Đại Pháp, dùng từ bi để giảng chân tướng, trợ Sư cứu người, chứng thực Đại Pháp, thanh trừ tà ác, bởi vì lúc đó việc quảng bá Shen Yun năm 2023 tại địa phương cũng sắp bắt đầu.

Sư phụ còn giúp tôi nhận ra rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là một tôn giáo, nhưng nó chống lại đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Nói cách khác, nó là một tà giáo. Và từ một góc nhìn khác mà nói, ĐCSTQ phản lại mọi thứ trong sinh mệnh của tôi. Vậy nên trong việc đồng hóa Đại Pháp, nếu tôi không thể nhận thức rõ ràng về điều này, không đặt đúng vị trí của mình và phủ nhận mọi yếu tố của tà đảng, thì tôi không thể hoàn toàn đồng hóa với Đại Pháp, như vậy chính là có lậu.

Sư phụ cũng đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc loại bỏ ảnh hưởng của ĐCSTQ. Vì tiếng mẹ đẻ của tôi là tiếng Trung, nên khi sử dụng tiếng Trung để học tập, nhận thức sự vật, đặc biệt trong quá trình trưởng thành, không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi nhiều độc tố mà ĐCSTQ cố ý để lại trong ngôn ngữ hiện đại. Trong ngôn ngữ đó đều có bóng dáng của tà đảng, vì vậy cần phải đối chiếu với Pháp, tìm ra những thứ trong bản thân mình bị nhuốm thứ văn hóa đảng đó và trừ bỏ chúng.

Tu trừ tâm oán hận

Trong thời gian này còn xảy ra một chuyện khiến tôi nhận ra an bài của cựu thế lực với mình, kỳ thực cũng là Sư phụ điểm hóa cho tôi, muốn tôi phủ định an bài của chúng.

Vào khoảng cuối tháng 7, tôi đã xảy ra một mâu thuẫn nhỏ với cha tôi. Cụ thể là, tôi cảm thấy tình trạng tu luyện xưa nay của ông đã ảnh hưởng đến tôi và những người khác. Vì chuyện này mà tôi đã tức giận, tâm tính bị ảnh hưởng trong gần hai ngày.

Nhưng vào ngày tiếp theo, Sư phụ từ bi đã để mẹ nói chuyện riêng với tôi về vấn đề này, vì Sư phụ thấy tôi chưa minh bạch. Sau đó, tôi đã giải thích quan điểm của mình, và mẹ tôi cũng nói rằng nhận thức của tôi có lý, nhưng bà cho rằng tôi nên nói ra ngay lúc đó. Tôi phản bác rằng cha tôi không chịu nghe, và tôi thậm chí đã viện dẫn Pháp lý để biện minh cho tình thế của mình. Mẹ không nói gì thêm và rời khỏi phòng. Sau khi bà rời đi, không hiểu sao tôi chợt cảm thấy rất kỳ lạ, dường như tôi đã làm sai, nhưng không biết cụ thể sai ở chỗ nào.

Vì vậy, tôi tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng tôi nhận ra rằng tôi đã viện dẫn Pháp lý để che giấu tâm oán hận và bất mãn đối với cha tôi. Pháp lý khẳng định là đúng. Nhưng khi tôi dùng trí huệ mà Pháp ban cho để chỉ trích lỗi lầm của người khác, trước hết đó là không Thiện. Thứ hai, xuất phát điểm của tôi không phải là Chân-Thiện-Nhẫn, mọi nguồn cơn trong lời nói của tôi, cái “tại sao” đều xuất phát từ tâm oán hận và bất mãn đối với cha tôi khiến lời nói của tôi dù có đúng, có lý đến đâu cũng đều là sai.

Đào sâu hơn, tôi nhận ra nguyên nhân tôi oán hận cha xuất phát từ phương pháp giáo dục của cha tôi sau khi ông ra tù. Qua thời gian, dần dần, tôi đã tích tụ rất nhiều oán hận đối với cha. Oán hận này, cộng với những nhân tố phụ diện khác không nghiêm trọng bằng “oán hận”, đã hình thành một ma tính thích “hủy diệt”. Nó ngày càng lớn mạnh. Trong quá trình trưởng thành, đến khi tôi phát hiện ra thì nó đã quá mạnh, và vì tôi tu luyện quá kém, tôi nhận ra rằng tôi không thể tiêu diệt nó, chỉ có thể cố gắng khóa chặt nó, kiềm chế quả bom hẹn giờ này.

Nhưng khóa chặt không có nghĩa là không bị ảnh hưởng. Ma tính này, trong điều kiện đã bị hạn chế, nhưng vẫn thay đổi tính cách của tôi trong hơn mười năm, khiến tôi trở nên tự ti, liên tục mắc sai lầm, dần dần lệch khỏi Chân-Thiện-Nhẫn. Khi tôi nhận ra ma tính đó đang hiển lộ, tôi nghĩ: Sư phụ đã cho tôi thấy nó, vậy nên tôi tuyệt đối không thể dung túng cho ma tính hoàn toàn trái ngược với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ này cư trú trong tôi. Vì vậy, tôi phải chủ động, triệt để tiêu diệt nó.

Nhưng muốn tiêu diệt nó, bước đầu tiên là phải gỡ bỏ nút thắt oán hận này. Nói cách khác, tôi cần phải nói chuyện với cha tôi về vấn đề này. Đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng kỳ thực đây chính là cách mà cựu thế lực lợi dụng cha tôi để áp đặt lên tôi sự bức hại và an bài suốt mười mấy năm qua, và nếu tôi còn muốn tu luyện tiếp, tôi phải hoàn toàn phủ nhận nó, dùng Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ đã dạy để giải quyết vấn đề.

Hơn nữa, ma tính này cũng có sinh mệnh. Trước khi tôi nói chuyện với cha tôi, nó phát ra một cảm giác hồi hộp, căng thẳng, khiến tôi sợ hãi đến mức tay run rẩy, muốn trì hoãn nói chuyện với cha, nhưng nó đã thất bại. Bởi vì tôi hiểu rằng chính là nó sợ hãi, chứ không phải tôi sợ hãi. Sau này cha tôi cũng nói với tôi rằng nút thắt oán hận này chỉ dựa vào ông hoặc chỉ dựa vào tôi đều không thể giải quyết được, phải cả hai bên cùng buông bỏ mới có thể gỡ bỏ nút thắt này.

Sư phụ điểm hóa cho tôi qua giấc mơ

Sư phụ cũng đã cho tôi trải nghiệm hai giấc mơ rất đặc biệt, đó là những giấc mơ mà chủ nguyên thần trải nghiệm trực tiếp trong không gian khác, và cả hai giấc mơ đều có tác động mạnh đến tôi.

Trong một giấc mơ, tôi như đang tham quan bảo tàng, trải nghiệm một chuyến du lịch vũ trụ, nhìn thấy những tàn tích, phế tích của nền văn minh đã bị hủy diệt ở một bộ phận trong vũ trụ. Trong bối cảnh đó, có nền văn minh bị một loại virus đặc biệt tiêu diệt, một khi loại virus này xuất hiện trong một nền văn minh, thì mọi thứ trong nền văn minh đó thế nào cũng sẽ bị hủy diệt, không thể cứu vớt.

Khi tôi quay lại hành tinh của mình, người ta phát hiện ra tôi đã bị nhiễm virus. Virus này lây lan một cách chậm chạp, và nó đi đến đâu, thì mọi thứ đều chết đến đó. Xi măng, người, hoa cỏ cây cối, tất cả sẽ trở thành màu trắng, trắng bạch, giống như những rạn san hô đã chết.

Nhưng bản thân người nhiễm bệnh không có bất kỳ cảm giác nào, không có bất kỳ đau đớn nào, không chết ngay lập tức, thậm chí virus còn ngăn chặn chủ thể chết vì bất kỳ lý do nào, phải sống cho đến khi nền văn minh đó bị hủy diệt mới chết. Đó là một trạng thái chờ chết, hoàn toàn tuyệt vọng không thể diễn tả, xung quanh không có sự sống, không có hy vọng. Mọi người đang cố gắng rời bỏ hành tinh đó.

Vậy là tôi trở về căn hộ trong tòa nhà, muốn trốn tránh sự tuyệt vọng, chờ đợi thời gian trôi qua bằng cách ngủ, nhưng khi tôi bước vào cửa thì thấy mẹ tôi đang ngồi trên sofa, tôi rất ngạc nhiên và nói: “Mọi người đều đang chạy trốn, mẹ không đi sao? Mẹ mau đi đi, xa con một chút thì mới có thể sống sót được”.

Mẹ tôi không để ý đến tôi, chỉ nói: “Ngoài trời thời tiết đẹp như vậy, con nên ra ngoài chơi đi”. Tôi nhìn ra ban công, bầu trời đầy mây đen, cuồng phong bão táp, tôi nghĩ thời tiết này hoàn toàn không tốt, tại sao mẹ lại nói như vậy?

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ ra mình là một người tu luyện, tôi chạy đến bồn rửa mặt rửa mặt không ngừng, sau đó Sư phụ giúp tôi nhận ra rằng trong tâm người tu luyện không có tuyệt vọng, không có mây đen, mà là ánh sáng, tràn đầy sự sống, tràn đầy hy vọng. Bởi vì trong tâm người tu luyện chứa đựng Pháp, Đại Pháp chính là ánh sáng và hy vọng của người tu luyện, và Sư phụ sẽ không mang đến cho tôi tuyệt vọng, vì vậy tôi (trong giấc mơ) gặp phải tình huống hoàn toàn tuyệt vọng là điều tuyệt đối không thể xảy ra, vậy chỉ có một lý do để giải thích tất cả những gì tôi gặp phải, đó là tất cả đều là giả, tôi chỉ đang mơ, tất cả đều là ảo ảnh. Ngay khi tôi xuất ra niệm đầu này, ngay lập tức tôi tỉnh dậy trong thế giới thực.

Trong một giấc mơ khác, bối cảnh dường như là tôi và cha tôi đang điều hành một doanh nghiệp trong một ngôi nhà ở Trung Quốc. Sau đó cha tôi bắt được một “kẻ trộm” đang ngủ trong tủ, không làm việc mà chỉ lấy tiền. Anh ta nói rằng mình có công việc tốt, vì vậy tôi đã hỏi anh ta một câu hỏi về hóa học, nhưng anh ta không trả lời được. Tôi cảm thấy anh ta đang nói dối, vì thế chúng tôi đã đuổi anh ta đi. Hành vi và ngữ khí của chúng tôi rất không lịch sự.

Anh ta cũng trở nên hùng hổ và đi về phía tôi. Tôi bỗng cảm thấy rất căng thẳng, hơi sợ nếu anh ta đột nhiên rút vũ khí thì phải làm sao. Tôi bèn chạy vào bếp lấy một cái chảo sắt, nghĩ rằng sẽ dọa anh ta. Nhìn thấy tôi cầm chảo, anh ta liền rút dao ra, vì vậy tôi cũng cầm một con dao làm bếp và đánh nhau với anh ta. Trong cuộc đối đầu, tôi cảm thấy dao của tôi đã chạm vào anh ta một chút, nhưng lúc đó tôi cũng không chắc đã chạm vào đâu, cho đến khi anh ta yếu dần, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng ngã xuống đất không còn sức đứng dậy, tôi mới bỗng nhớ ra mình là đến để cứu người, sao tôi có thể giết người được?

Sau đó, tôi bắt đầu khóc to, rất đau lòng. Nỗi buồn đau đó là vì thấy một sinh mệnh đang từ từ chết trước mắt tôi, mà tôi lại bất lực. Tôi vừa khóc vừa gọi Sư phụ, còn nói tôi hy vọng anh ta đừng chết, tôi không muốn tiếp tục làm tổn thương người khác vì bản thân mình nữa, tôi đã có hành động giết người để bảo vệ sự sống của mình, nhưng sinh tử của tôi vốn là do Sư phụ an bài, nếu Sư phụ an bài tôi chết, thì tôi còn gì không thể chấp nhận? Nói cách khác, nếu Sư phụ an bài tôi sống, thì dù thế nào tôi cũng sẽ sống, không cần tôi phải bảo vệ bản thân.

Tôi khóc và lật người anh ta lại, thấy bụng anh ta bị rạch toang ra, nhưng không chảy máu, nội tạng không bị tổn thương. Lúc đó tôi nhớ đến một đoạn Pháp trong Chuyển Pháp Luân: “Phần khe hở của nội tạng không có mạch máu”, vì vậy tôi đã nói với anh ta điều đó, để anh ta yên tâm, chỉ cần khâu lại thì sẽ không sao. Sau đó tôi vừa đỡ anh ta vừa gọi điện thoại cấp cứu, nhưng không thể nào gọi được. Rồi không biết tại sao bỗng có hai chiếc xe cứu hỏa Mỹ đến, hai người xuống xe, họ dường như biết mọi chuyện, không hỏi gì cả, chỉ mang cáng đến và đưa người đó đi. Trước khi đi, người đó chơi điện thoại, ngồi trên cáng mà sắc mặt rất tốt. Sư phụ còn cho tôi thấy một đoạn hình ảnh cho thấy nếu như lúc ấy tôi không cầm cái chảo thì sẽ không phát sinh sự tình này.

Ở tầng thứ hiện tại, tôi có thể nhận thức được rằng Sư phụ đã chỉ ra cho tôi một vấn đề lớn, đó là tâm ích kỷ. Sư phụ đã nói rất nhiều về các vấn đề liên quan đến tâm vị tư. Ở tầng thứ hiện tại, tôi lý giải rằng một trong những ý nghĩa mà Sư phụ điểm ngộ cho tôi qua giấc mơ là một sinh mệnh từ khi sinh ra bắt đầu dần dần trở nên ích kỷ, và quá trình dần dần trở nên ích kỷ đó chính là quá trình từ từ rời xa Chân-Thiện-Nhẫn và đi đến diệt vong. Nói cách khác, giống như những người trong giấc mơ từ từ chết đi, nhưng trong tất cả các hành vi đều có bóng dáng của “sự ích kỷ”. Hay nói một cách khác, trong quá trình trợ Sư cứu người, chẳng phải tôi cũng giống như trong giấc mơ, mang theo cảm giác nhìn một sinh mệnh đang từ từ chết ngay trước mắt mà tôi lại không thể làm gì để trợ giúp Sư phụ cứu người sao?.

Tôi viết ra bài chia sẻ này để bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ, mặc dù ngôn từ của tôi không thể diễn đạt hết lòng biết ơn của mình. Đồng thời, tôi cũng hy vọng bài chia sẻ này có thể mang lại tác động tích cực và khích lệ cho các học viên Đại Pháp trẻ tuổi tu luyện tinh tấn hơn.

Trong bối cảnh chính sách kế hoạch hóa gia đình lúc bấy giờ, cộng với sự bức hại đối với Đại Pháp, tôi có thể được sinh ra là nhờ sự bảo hộ của Sư tôn. Từ khi sinh ra cho đến nay, bất kể tôi tu luyện như thế nào, ngoảnh đầu nhìn lại, Sư phụ luôn luôn bảo hộ tôi.

Những nhận thức mà tôi đề cập ở trên chỉ là một phần nhỏ hiểu biết tại tầng thứ hữu hạn sở tại của tôi từ Đại Pháp vô biên. Nếu có điều gì không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.

(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/22/461402.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/24/221345.html

Đăng ngày 20-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Phật ân hạo đãng của Sư tôn dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Vượt qua cơn trầm cảm nặng và thuận lợi vào được đại họchttps://vn.minghui.org/news/273190-vuot-qua-con-tram-cam-nang-va-thuan-loi-vao-duoc-dai-hoc.htmlTue, 19 Nov 2024 12:41:49 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273190[MINH HUỆ 30-08-2024] Tôi là một phụ nữ 30 tuổi, lớn lên ở một thành phố lớn ở Trung Quốc. Tôi hiện đang đi làm sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình ở trường trung […]

The post Vượt qua cơn trầm cảm nặng và thuận lợi vào được đại học first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-08-2024] Tôi là một phụ nữ 30 tuổi, lớn lên ở một thành phố lớn ở Trung Quốc. Tôi hiện đang đi làm sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình ở trường trung học cấp ba cách đây 14 năm để chứng thực uy lực thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.

Các triệu chứng viêm ruột thừa biến mất

Năm 2010, tôi học lớp chuyên của một trường cấp ba hàng đầu trong tỉnh. Dưới hệ thống giáo dục của Trung Quốc, học sinh phải đối mặt với áp lực rất lớn để vào được đại học. Bài tập về nhà của các bộ môn là vô tận, và tôi thường phải học cho đến 11 giờ đêm, có khi đến tận sáng hôm sau.

Học sinh được xếp hạng vào giữa và cuối học kỳ. Sau mỗi kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm sẽ khen ngợi những học sinh đứng đầu lớp, phê bình những học sinh bị rớt lại phía sau, và nói chuyện với những học sinh bị điểm kém. Giáo viên thường nhấn mạnh vào tầm quan trọng của điểm số và việc vào được các trường đại học hàng đầu. Chúng tôi chịu rất nhiều áp lực.

Năm đầu tiên ở trường trung học, trong tiết hóa học, tôi bất ngờ cảm thấy đau ở vùng bụng dưới bên phải. Tôi khó lòng tập trung vào bài giảng của giáo viên, nhưng phải nhẫn chịu cơn đau và đợi đến khi tan học để về nhà nghỉ ngơi. Nhà trường đột nhiên đóng cửa trong vài ngày tiếp theo.

Các giáo viên trường cấp ba giao cho chúng tôi lượng bài tập về nhà trong một tuần. Tôi không ngừng bị đau bụng trong những ngày sau đó. Buổi tối, tôi bị chuột rút, trằn trọc và không ngủ được. Ban ngày thì tôi không thể ăn. Mẹ nấu cháo cho tôi, nhưng tôi cảm thấy buồn nôn sau khi ăn. Mẹ rất lo lắng và nhanh chóng tìm hiểu các triệu chứng của tôi trên mạng. Đó là các triệu chứng của bệnh viêm ruột thừa cấp tính.

Mẹ đến tiệm thuốc để mua cho tôi một ít thuốc bắc. Nhưng chúng không có tác dụng; tôi vẫn bị chuột rút vào ban đêm và không thể ngủ được.

Trong lúc tuyệt vọng vì đau đớn, tôi nghĩ đến Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình tôi đã từng tiếp xúc với Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, và chúng tôi đã chứng kiến sự chuyển biến sức khỏe thần kỳ của những người tu luyện. Trước đây họ từng mắc bệnh nhưng trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Những người bạn tu luyện Đại Pháp của chúng tôi bị buộc phải mất đi công việc, trở thành vô gia cư, gia đình ly tán bởi vì họ đã thỉnh nguyện hợp pháp cho quyền tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi sợ hãi và giấu đi các sách Đại Pháp và không dám nói với ai rằng chúng tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, trong tâm cầu niệm: “Xin Sư phụ cứu con. Con thực sự không thể chịu nổi nữa”. Thật bất ngờ, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Bụng tôi hết đau ngay lập tức! Cơn đau cấp tính kéo dài trong vài ngày khiến tôi không ăn không uống đã biến mất. Tôi đã được chữa lành mà không cần phải cắt ruột thừa!

Trầm cảm nặng biến mất sau khi tu luyện Đại Pháp

Do cơn đau, tôi không thể hoàn thành một số bài tập về nhà. Tôi rất lo sợ khi quay lại trường học. Ngày đầu tiên đi học lại, tôi không nộp bài tập môn Toán vì vẫn chưa làm. Giáo viên dạy môn Toán rất nghiêm. Lúc đó, ĐCSTQ đang điên cuồng bức hại Pháp Luân Đại Pháp nên tôi không dám nói với các thầy cô những gì tôi đã trải qua.

Buổi chiều, giáo viên dạy Toán đến bàn tôi và hỏi: “Sao hôm nay em không nộp bài tập về nhà? Đã xảy ra chuyện gì? Nói thật cho thầy biết đi”. Tôi chỉ có thể thì thầm rằng tôi đã không làm. Giáo viên dạy môn Toán giận run người và nói: “Vậy thì làm một lần và chép phạt một lần”. Cả lớp cười ầm lên. Nhưng tôi không dám nói năng gì. Sau giờ học, tôi sợ hãi và không dám trở lại trường nữa.

Giáo viên dạy tiếng Anh là chủ nhiệm lớp của tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc với học trò. Cô đã đến nhà tôi và cố gắng tìm hiểu tình hình. Chúng tôi chỉ có thể nói với cô rằng tôi bị bệnh vào những ngày đó và đã không hoàn thành bài tập. Chúng tôi không dám nói với cô vì sao tôi bình phục.

Khi cô đưa tôi trở lại lớp, tôi cảm thấy các bạn trong lớp đang nhìn tôi chằm chằm. Dần dần, tôi bắt đầu trốn học. Trạng thái tinh thần của tôi rất tệ, và tôi không muốn trở lại trường. Giáo viên dạy môn Vật lý là trưởng phòng tổng hợp. Sau khi biết được tình huống của tôi, thầy rất lo ngại và cùng cô giáo dạy tiếng Anh đến nhà tôi. Sau khi nói chuyện với tôi và cha mẹ tôi, thầy đề nghị tôi nên đi khám bác sĩ tâm thần.

Ngày hôm sau, cha mẹ đưa tôi đến bệnh viện tuyến tỉnh và chi 50 tệ để đăng ký tư vấn tâm lý. Nữ bác sĩ điều trị tâm thần hỏi tình trạng của tôi, tôi trả lời: “Con không muốn đi học”.

Cô ấy nói: “Nếu con cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải dùng thuốc điều trị tâm thần”. Sau khi nghe điều này, tôi thậm chí còn sợ hơn và hứa với cô ấy sẽ trở lại trường.

Sau buổi tư vấn tâm lý, chứng trầm cảm của tôi càng tệ hơn. Tôi sợ đến trường và đối mặt với sự chế giễu của các bạn. Tôi còn sợ cả việc đi ra ngoài và gặp mặt người lạ.

Tôi bị trầm cảm nặng. Tôi trốn ở nhà, cuộn người trên sàn và run lên vì sợ. Mẹ tôi lo lắng và khóc rất nhiều. Bà cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao. Không còn cách nào khác, chúng tôi nghĩ đến việc có nên thử tu luyện lại Pháp Luân Đại Pháp hay không.

Mẹ đưa tôi đến nhà của một học viên Đại Pháp tu lâu, người chúng tôi đã biết trước năm 1999. Bà ấy đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và đưa chúng tôi đến nhà của học viên Đại Pháp khác. Chúng tôi cùng đả tọa và đọc sách Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác của Sư phụ. Các Pháp lý của Đại Pháp đã điểm ngộ cho tôi: Tôi dần dần học cách đối mặt với sự chế giễu, áp lực và thất bại. Tôi bắt đầu trở nên can đảm, tự tin, mạnh mẽ và trạng thái tinh thần dần cải thiện.

Dưới sự hướng dẫn của các Pháp lý, tôi sẵn sàng đến trường. Tôi thản đãng đối mặt với sự chỉ trích và cười nhạo của các bạn cùng lớp và dần dần bù đắp cho những bài học đã bỏ lỡ. Đó là giai đoạn quan trọng nhất cho các lớp khoa học trong năm thứ hai của trường cấp ba. Tôi đã bỏ lỡ lớp Vật lý liên quan đến từ trường, và Vật lý là môn tôi học yếu nhất.

Nhưng tôi vẫn kiên trì tham gia nhóm học Pháp mỗi tuần và đọc một loạt kinh văn cùng các học viên khác. Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Một năm rưỡi sau, tôi được nhận vào trường đại học với điểm môn khoa học là 531 trong kỳ thi tuyển sinh đại học, mà không tham gia bất kỳ lớp học thêm nào. Có một bạn nữ trong lớp chuyên của chúng tôi, cũng bị trầm cảm và trốn học. Cha mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đến gặp nhiều chuyên gia tâm lý khác nhau, gồm cả chuyên gia tâm lý người Đức, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

Nếu không phải là sự bảo hộ và khai sáng của Sư phụ, tôi có lẽ đã nghỉ học vì trầm cảm nặng và không thể vào đại học và tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp.

Tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn của mình đến Sư phụ đã từ bi khổ độ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/27/482337.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/6/221522.html

Đăng ngày 19-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Vượt qua cơn trầm cảm nặng và thuận lợi vào được đại học first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cháu là tiểu đệ tử Đại Pháp của Sư phụhttps://vn.minghui.org/news/273142-chau-la-tieu-de-tu-dai-phap-cua-su-phu.htmlSun, 17 Nov 2024 13:09:47 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273142[MINH HUỆ 01-10-2024] Năm nay cháu 7 tuổi, từ nhỏ được bà ngoại chăm sóc, bà ngoại học Đại Pháp và dẫn dắt cháu học Pháp bất cứ lúc nào cháu rảnh rỗi. Nhưng đôi khi cháu rất ham chơi. Bây giờ […]

The post Cháu là tiểu đệ tử Đại Pháp của Sư phụ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của tiểu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Sơn Đông, Đại lục

[MINH HUỆ 01-10-2024] Năm nay cháu 7 tuổi, từ nhỏ được bà ngoại chăm sóc, bà ngoại học Đại Pháp và dẫn dắt cháu học Pháp bất cứ lúc nào cháu rảnh rỗi. Nhưng đôi khi cháu rất ham chơi.

Bây giờ cháu đã bắt đầu học “Chuyển Pháp Luân”, mỗi ngày cháu và bà ngoại cùng học vài chương, hôm nay cháu đã học đến Bài giảng thứ ba. Khi học Pháp thì cháu đọc, và bà ngoại sẽ xem giúp cháu, nếu có chữ nào không biết, bà sẽ dạy cháu. Bây giờ cháu đã nhận biết được hầu hết chữ trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Khi học Pháp, cháu và bà ngoại đều ngồi song bàn, đôi khi chân của cháu rất đau, bà ngoại nói với cháu rằng: Phải kiên trì, khi đau là những thứ màu đen đang chạy ra ngoài, sau một lúc sẽ hết. Vì vậy hễ học Pháp là cháu ngồi song bàn. Bắp chân của cháu vẫn còn khá cứng, nhưng cháu luôn ngồi song bàn cho đến khi học Pháp xong.

Bà ngoại dạy cháu học thuộc hàng chục bài thơ trong “Hồng Ngâm”, bà viết tiêu đề lên một tờ giấy và treo trên bàn cạnh giường, cháu luôn đọc một lần trước khi đi ngủ, sau khi đã học thuộc rồi, bà ngoại sẽ dạy cháu một bài thơ khác trong “Hồng Ngâm”, và cháu cứ học như thế. Ngoài ra, mỗi tối trước khi ngủ, cháu còn đếm ngón tay đọc thuộc 10 lần “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sư phụ hảo.” Ngày nào cũng vậy, ở nhà bà ngoại thì không bao giờ quên đọc, nhưng thỉnh thoảng khi về nhà mẹ, do ham chơi nên cháu đã quên đọc.

Bà ngoại còn thường xuyên dẫn cháu đi học Pháp tập thể, dẫn cháu đi phát tài liệu chân tướng cứu người, cháu đặc biệt sẵn lòng muốn đi cùng bà, cháu thích tặng cuốn chân tướng nhỏ cho người lớn, họ nhận rồi còn cảm ơn cháu, và cháu cảm thấy rất vui. Khi phát tài liệu, cháu đặt cuốn chân tướng nhỏ vào trong xe của mọi người, hoặc để ở cổng nhà của mọi người, hoặc phát trên các tầng của tòa nhà.

Khi cháu 6 tuổi, cháu chưa biết cách tu thế nào, bây giờ cháu 7 tuổi, cháu đã biết cách làm tốt rồi.

Hiện tại cháu đang học mẫu giáo, và sẽ lên lớp một vào đầu năm học. Cháu ghi nhớ Pháp của Sư phụ giảng: “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân). Có một bạn nam trong lớp chúng cháu đã tát vào mặt cháu sau giờ học, cháu không gây sự lại với bạn ấy, cũng không đánh lại bạn, trong tâm còn nói: Cảm ơn bạn! Hơn nữa cháu còn đọc thuộc bài thơ “Thùy thị thùy phi” (Ai đúng ai sai) trong “Hồng Ngâm III”.

Lần khác, một bạn nhỏ dùng đầu bút chì đâm vào ngón tay cháu, rất đau, cháu cũng tự nói trong tâm rằng: Cảm ơn bạn! Rồi cháu cũng đọc thuộc bài thơ “Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III”. Đôi khi anh trai ức hiếp cháu, cháu cũng cảm ơn anh ấy! Và lại đọc bài thơ “Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III”.

Còn có lần, cháu bị chảy máu cam khi đang ngủ trưa ở trường, cháu liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sư phụ hảo.” Và còn có thể đọc thuộc “Hồng Ngâm”, một lúc sau liền hết. Khi về nhà, cháu nói với bà ngoại, bà đã khen cháu, và nói rằng cháu thực sự là một tiểu đệ tử Đại Pháp, làm rất tốt! Cháu nói với bà ngoại: Vì chúng ta là người tu luyện nên phải làm tốt. Bà ngoại nói: Tiểu đồng tu, cháu đã làm thật tốt.

Cháu còn nói với các bạn nhỏ trong lớp rằng: Hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sư phụ hảo.” Sau này bạn sẽ học tập ngày càng giỏi, mẹ bạn sẽ ngày càng thích bạn hơn. Một số bạn không nghe, cháu cũng không biết làm sao, nhưng cũng có một số bạn thích nghe, trong tâm cháu cảm tạ Sư phụ!

Cháu là tiểu đệ tử Đại Pháp của Sư phụ, cháu rất vui, cháu phải vâng lời Sư phụ, và làm tốt. Cảm tạ Sư phụ!

(Phụ trách biên tập: Nhậm Gia)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/10/1/我是師父的大法小弟子-483370.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/2/221465.html

Đăng ngày 17-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cháu là tiểu đệ tử Đại Pháp của Sư phụ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>