Đề cao tâm tính - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Sun, 16 Mar 2025 09:14:18 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Trải nghiệm loại bỏ tâm tật đốhttps://vn.minghui.org/news/280893-trai-nghiem-loai-bo-tam-tat-do.htmlSun, 16 Mar 2025 09:14:18 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280893[MINH HUỆ 01-10-2024] Từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu được rằng tâm tật đố là rất nghiêm trọng và chúng ta phải loại bỏ nó. Sư phụ Lý thấy tôi có nguyện vọng […]

The post Trải nghiệm loại bỏ tâm tật đố first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-10-2024] Từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu được rằng tâm tật đố là rất nghiêm trọng và chúng ta phải loại bỏ nó. Sư phụ Lý thấy tôi có nguyện vọng muốn loại bỏ tâm tật đố nên đã an bài cho tôi cơ hội để tu bỏ tâm này.

Vào một ngày nọ, tôi đến làm việc tại một công trường xây dựng nơi tôi đã làm việc được hơn mười năm và tình cờ gặp một người dân làng đã trúng thầu xây dựng hai nhà máy. Anh ấy đã mời tôi cùng hợp tác vì biết tôi rất có năng lực trong lĩnh vực xây dựng, vậy nên tôi đã đồng ý. Tôi phụ trách mảng thợ xây, thợ mộc và thợ thép, cũng như lắp đặt dây chuyền, còn anh ấy chủ yếu đảm nhiệm việc tuyển công nhân.

Anh rể tôi điều hành một doanh nghiệp chăn nuôi gà trong vùng, và công việc kinh doanh của anh ấy không mấy suôn sẻ. Bố chồng nói với tôi: “Anh rể của con không nghe lời ai ngoài con, con xem liệu có thể cho anh rể đi làm chỗ con và hướng dẫn anh rể làm nghề xây dựng được không?”. Vì vậy, tôi đã sắp xếp cho anh ấy đến công ty tôi làm việc và cho anh làm cạnh mình để tiện hướng dẫn. Mặc dù anh ấy cố gắng làm việc chăm chỉ, nhưng anh học nghề vẫn không tốt, ngược lại anh ấy giỏi giao tiếp trong các mối quan hệ.

Sau khi nhà máy hoàn thành vào cuối năm, anh bạn tôi đã tăng giá thuê rất cao để kiếm lời. Anh ấy tự trả các khoản tiền cho bản thân, nhưng tôi lại không nhận được phần tiền của mình cho đến mùa thu năm sau. Vì vậy, tôi đã không chủ động liên lạc với anh bạn để tiếp tục hợp tác làm một nhà máy khác vào mùa xuân năm sau như thống nhất ban đầu, và anh ấy cũng cảm thấy ngại khi liên lạc lại với tôi.

Một ngày nọ, anh rể đến gặp tôi và nói: “Đối tác của em muốn anh làm việc cùng anh ấy”. Khi nghe vậy, tôi biết họ muốn làm việc cùng nhau mà không cần có tôi. Mặc dù lúc ấy tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng tôi biết cuộc sống của anh rể rất khó khăn nên tôi quyết định nghỉ việc để anh rể làm.

Nếu điều này xảy ra trước khi tôi tu luyện Đại Pháp thì tôi sẽ không chấp nhận cho họ làm việc cùng nhau. Con người ngày nay chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, không ai lại giao công việc được trả lương của mình cho người khác? Nhưng bây giờ tôi đã là một học viên, làm sao tôi có thể đi tranh giành lợi ích như người thường? Tôi phải tuân theo các yêu cầu của Đại Pháp, tôi nên nghĩ cho người khác và từ bỏ ham muốn lợi ích cá nhân. Nhưng tôi lại nhận ra tâm tật đố của mình đã bị phơi bày trong suốt quá trình này.

Sự hợp tác của họ không được suôn sẻ và gặp nhiều khó khăn. Anh rể không giỏi chuyên môn nên thường phải mang bản thiết kế đến nhờ tôi giúp vào buổi tối. Tôi đã giải thích kỹ lưỡng cho anh ấy và kỹ năng của anh ấy cũng dần được cải thiện. Anh rể cũng đến vay tiền tôi để trả lương cho công nhân, dù tôi không biết khi nào anh ấy có thể trả lại tiền nhưng tôi vẫn cho anh ấy vay. Lúc đầu, anh ấy vay hàng chục ngàn, và sau đó vay nhiều hơn. Tôi vẫn đưa cho anh ấy những gì mình có gồm cả thẻ ngân hàng và mật khẩu và bảo anh cứ sử dụng theo ý muốn. Tôi nghĩ điều này có thể giúp tôi tu bỏ chấp trước vào lợi ích và tâm tật đố.

Sư phụ đã giảng:

“…cái gì của chư vị thì sẽ không mất.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi có thể giữ được bình tĩnh.

Sau này, khi họ thiếu nhân công, anh rể đã nhờ tôi đến làm việc cho anh ấy. Khi họ thiếu nhân viên quản lý, anh rể đã nhờ tôi giúp anh quản lý công trường vì nếu công trường không được quản lý tốt thì khả năng thua lỗ rất cao.

Theo thời gian, anh rể đã trở thành ông chủ và tôi trở thành nhân viên của anh ấy. Đôi khi anh ấy không hài lòng, anh ấy sẽ nổi giận với tôi trước mặt mọi người, khiến một số đồng nghiệp không thể chịu đựng được và đứng ra bảo vệ tôi. Họ nói với tôi: “Sao anh rể của anh có thể đối xử với anh như vậy được? Anh nên dạy cho anh ta một bài học!”. Mỗi khi anh rể đối xử tệ với tôi, tâm tôi lại trào dâng sự khó chịu và bất công. Tôi nghĩ: “Nếu không có sự giúp đỡ về chuyên môn và tài chính của tôi thì làm sao anh rể có được vị trí như ngày hôm nay?!”. Ngay cả họ hàng của hai gia đình chúng tôi cũng nói như vậy.

Các dự án của họ dần dần trở nên lớn hơn và lợi nhuận cũng tăng lên. Tôi đã làm việc cho họ trong khoảng 5-6 năm. Trong thời gian đó, tôi liên tục nỗ lực để loại bỏ tâm tật đố của mình. Lúc đầu, tôi thường thấy bực tức vì đã nỗ lực để giúp anh rể rất nhiều. Sau này, khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi có thể tĩnh tâm suy xét kỹ hơn về vấn đề này, tôi nên có tâm thái như thế nào đối với anh rể? Mong muốn được khen ngợi, sự bất bình trong tâm và tâm tật đố chẳng phải đều là chấp trước của người thường sao? Chẳng phải tất cả chúng đều là những chấp trước mà người tu luyện nên loại bỏ sao? Nếu tôi tuân theo các yêu cầu của Đại Pháp và Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn thì tâm tôi sẽ không thấy bất bình. Bây giờ anh ấy là ông chủ của tôi, và tôi chỉ đang làm việc cho anh ấy, tại sao tôi phải bất bình?

Trong quá trình loại bỏ tâm tật đố, Pháp của Sư phụ đã giúp tôi ngộ được các Pháp lý sâu hơn và tâm tính của tôi đã được cải thiện rất nhiều. Tôi không còn bị tâm tật đố can nhiễu như trước, tôi cũng liên tục phát chính niệm để loại bỏ tâm này.

Tôi trở nên ngày càng thản đãng khi tâm tính của tôi được đề cao. Bất kể anh rể vay tôi bao nhiêu tiền, anh ấy có trả lại hay không, hoặc anh ấy đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn có thể giữ được bình tĩnh và đối xử với anh ấy bằng tâm thái từ bi. Bất kể họ kiếm được bao nhiêu tiền, tôi cũng không còn thấy tật đố nữa, tôi cảm thấy rất bình tĩnh và nghĩ rằng điều đó không liên quan gì đến tôi, đó là phúc phận của họ. Vì vậy, khi tôi làm việc cho họ, tôi không có suy nghĩ nào trong đầu, tôi chỉ làm những gì mình nên làm, là một người tốt và đề cao theo yêu cầu của Đại Pháp. Mọi người xung quanh tôi đều có thể thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp thông qua lời nói và việc làm của tôi.

Trải nghiệm tu bỏ tâm tật đố này đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, cho tôi thấy được uy lực vĩ đại của Đại Pháp và sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ để giúp các đệ tử đề cao tâm tính. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ! Để xứng đáng với lòng từ bi vô lượng của Ngài, tôi sẽ cố gắng tu luyện bản thân thật tốt, hoàn thành sứ mệnh của mình và trở về nhà cùng với Sư phụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/1/483428.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/22/221766.html

Đăng ngày 16-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trải nghiệm loại bỏ tâm tật đố first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trong việc nhỏ cũng cần phải chân chính thực tuhttps://vn.minghui.org/news/280788-trong-viec-nho-cung-can-phai-chan-chinh-thuc-tu.htmlThu, 13 Mar 2025 11:54:43 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280788[MINH HUỆ 05-02-2025] Gần đây, thông qua việc thực tu bản thân từ hai việc nhỏ, tôi đã đề cao tâm tính của mình. Tôi cảm nhận khá sâu sắc rằng: những việc nhỏ thường dễ bị xem nhẹ hoặc bỏ qua, thế […]

The post Trong việc nhỏ cũng cần phải chân chính thực tu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 05-02-2025] Gần đây, thông qua việc thực tu bản thân từ hai việc nhỏ, tôi đã đề cao tâm tính của mình. Tôi cảm nhận khá sâu sắc rằng: những việc nhỏ thường dễ bị xem nhẹ hoặc bỏ qua, thế nhưng với tu luyện mà nói thì lại rất quan trọng. Nếu có thể kịp thời đề cao lên từ những việc nhỏ, thì còn có thể tránh được những tình huống mà cuối cùng dẫn đến đại họa do tâm tính không đề cao lên được trong thời gian dài.

1. Một lần thay đổi trong thái độ với con trai

Một ngày nọ, tôi đang chép Pháp ở trong phòng khách. Con trai tôi cứ đi tới đi lui giữa phòng ngủ với phòng khách (đây là một kiểu thư giãn của thằng bé), khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi giơ tay ra định ngăn không cho con đi đi lại lại nữa. Khi tay đang giơ lên và miệng còn chưa thốt lên lời, đột nhiên tôi cảm thấy có gì không đúng. Tôi nghĩ: “Con trai đi lại như vậy là phù hợp ý muốn của con, có lẽ con đang cảm thấy khá vui vẻ. Còn tôi lại vì để bản thân không thấy phiền phức mà muốn ngăn con lại, đây chẳng phải là xuất phát từ tâm ích kỷ sao?”

Tôi liền thu tay lại và thầm nghĩ: “Mình nhất định phải tĩnh tâm lại, không để bị dẫn động”. Lúc này, một luồng nhiệt từ vi quan khuếch tán ra bề mặt thân thể. Hôm ấy, tôi đang bị sốt nhẹ, hơi chóng mặt, và luồng nhiệt ấy quét sạch hết những trạng thái bất chính này. Tôi biết rằng tâm tính, cảnh giới và tầng thứ của mình đã đề cao lên rồi.

Vì sao một việc nhỏ như thế lại dẫn đến một sự đề cao lớn trong tu luyện? Nguyên nhân phía sau là thế này: Con trai tôi vốn rất nghe lời, bảo làm gì thì làm nấy, không cho làm gì thì nó chắc chắn sẽ không làm. Vì thế, lâu dần tôi và vợ đã hình thành thói quen chỉ đạo, sai bảo con làm này làm kia, không cho làm này làm kia một cách tự nhiên. Tôi không xem con như chúng sinh để từ bi đối đãi, xem việc tôi xâm phạm lợi ích của con là điều hiển nhiên. Hôm nay, cuối cùng tôi đã nhận thức ra điểm này, tìm ra cái tâm ích kỷ của mình. Theo tôi, là một người tu luyện, việc thực tu bản thân là điều vô cùng quan trọng! Từ nay về sau, tôi quyết tâm thực tu bản thân, thay đổi triệt để thái độ đối với con trai.

2. Xếp hàng

Gần đây, Minh Huệ Net đăng bài phỏng vấn đặc biệt “Sư phụ của chúng tôi”. Trong bài viết, một học viên đã chia sẻ trải nghiệm cùng Sư phụ đi ăn tại nhà hàng tự phục vụ (buffet). Người học viên này sốt ruột muốn nhanh đi xếp hàng để lấy đồ ăn, nhưng phát hiện Sư phụ không hề vội chút nào.

Đọc đến đây, tôi nhớ đến trạng thái bản thân khi xếp hàng. Công ty chúng tôi cần xếp hàng khi ăn cơm; tan làm cũng phải xếp hàng đi ra khỏi cổng công ty, hơn nữa là còn xếp nhiều hàng chờ cùng một lúc. Tôi lúc nào cũng rất sốt ruột, mong nhanh đến lượt mình. Có khi còn tính toán, quan sát xem hàng nào lấy cơm nhanh hơn để lần sau sẽ xếp bên hàng đó; khi tan làm, thì nên đứng hàng nào để mau đến lượt mình hơn, để tránh phải đứng xếp hàng lâu trong cái lạnh mùa đông…

Đối chiếu với việc Sư phụ lấy bản thân làm gương để dạy đệ tử trong việc xếp hàng, rồi nhìn lại hành vi của tôi, thấy vô cùng hổ thẹn. Trong việc xếp hàng, sao tôi lại ích kỷ đến thế! Sau này tôi nhất định phải sửa đổi! Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy một khối vật chất bất hảo xoẹt một cái bị gỡ khỏi thân thể tôi.

Thấy bản thân đã đề cao tâm tính qua hai việc nhỏ này, tôi rất vui sướng. Tuy bề mặt chỉ là việc nhỏ, nhưng thứ được loại bỏ là tư tâm ích kỷ của tôi.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/5/490332.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/3/225704.html

Đăng ngày 13-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trong việc nhỏ cũng cần phải chân chính thực tu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Giờ tôi đã biết tinh tấn rồihttps://vn.minghui.org/news/280718-gio-toi-da-biet-tinh-tan-roi.htmlTue, 11 Mar 2025 12:46:46 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280718[MINH HUỆ 13-12-2024] Tôi là đệ tử trẻ đắc Pháp vào đầu năm 1999, tu luyện hơn 20 năm rồi, nhưng hổ thẹn là thời gian tinh tấn thì ít, mà thời gian buông lơi thì nhiều, gần một năm nay, tôi mới bắt đầu […]

The post Giờ tôi đã biết tinh tấn rồi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Cát Lâm

[MINH HUỆ 13-12-2024] Tôi là đệ tử trẻ đắc Pháp vào đầu năm 1999, tu luyện hơn 20 năm rồi, nhưng hổ thẹn là thời gian tinh tấn thì ít, mà thời gian buông lơi thì nhiều, gần một năm nay, tôi mới bắt đầu biết thế nào là dốc tâm tu luyện. Cảm tạ Sư phụ đã từ bi an bài và các đồng tu đã vô tư giúp đỡ, tôi mới từng chút từng chút đề cao lên trên.

1. Muốn tinh tấn thì phải từ bỏ điện thoại

Trong một thời gian rất dài, thẳm sâu nơi nội tâm tôi thực sự muốn tinh tấn, nhưng mãi vẫn không tinh tấn nổi. Bình thường đi làm, lúc không bận, tôi liền lướt lướt điện thoại, nền tảng mua sắm, hoặc là chương trình giải trí. Tôi không xem phim ảnh của Trung Quốc đại lục, vì biết trong đó có thứ của văn hóa đảng, nhưng lại thích xem phim truyền hình nhiều tập Âu Mỹ, Hàn Quốc, quen lúc ăn cũng phải cầm điện thoại lên xem một chút, có lúc còn xem lúc lái xe, có một lần suýt chút nữa là xảy ra tai nạn.

Điện thoại thực sự là thứ hại người, trong giảng Pháp. Sư phụ đã giảng rằng:

“Người ta nói rằng mắt nhìn gì thì không sao cả, không thích nhìn thì không nhìn nữa là được thôi. Không phải thế đâu, chư vị nhìn rồi thì nó tiến nhập vào, vì những thứ đó ở không gian khác chúng đều có thể phân [tách thân] thể, thời gian nhìn càng lâu thì tiến nhập vào càng nhiều. Xem TV, xem máy tính, dẫu bất kể là thứ gì hễ chư vị nhìn thì chúng đều tiến nhập vào. Trong đầu não và thân thể người ta nhiều những thứ đó rồi, thì hành vi của chư vị sẽ bị chúng khống chế. Lời chư vị nói ra, hình thức tư duy của chư vị, thái độ nhận thức sự vật của chư vị, đều sẽ chịu ảnh hưởng của chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Có lúc tôi còn bị dẫn động mà sinh vui buồn, cứ trầm mê vào đó, có lúc cũng biết lãng phí thời gian, nhưng vẫn không đột phá được, vì thế mà ý chí tinh tấn của tôi bị mài mòn, căn bản tinh tấn không lên nổi, hơn nữa còn không dậy sớm luyện công được, bình thường rất buông lơi, sống cuộc sống người thường, không đặt Đại Pháp và tu luyện vào vị trí trọng yếu, cũng căn bản không có trạng thái của người tu luyện, chính là trạng thái của một người thường.

Vì một lần bị tà ác quấy nhiễu, tôi liền triệt để cải biến trạng thái buông lỏng của mình, nhưng sau khi bị tà ác quấy nhiễu, tâm sợ hãi lại nổi lên, tôi lập tức cảnh giác, bắt đầu hướng nội tìm, phát chính niệm, xét lại trạng thái tu luyện của mình. Tuy bình thường tôi cà lơ phất phơ, nhưng thực sự đến thời khắc then chốt, tôi quả thật lại khởi tinh thần hẳn lên. Một lần tôi lên sân thượng nhìn bầu trời mà phát chính niệm, đang phát thì đột nhiên nghĩ ra là mình đã quá xem trọng cuộc sống người thường, hưởng thụ cuộc sống an dật, hoàn toàn bỏ quên sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp rồi. Lúc ấy, tôi thành tâm thành ý hối hận rồi, thành tâm nhận lỗi với Sư phụ, tôi nói tôi nhất định phải thay đổi, phát xuất một niệm kiên định: Mong Sư phụ lại cho con một cơ hội nữa, thỉnh Sư phụ làm chủ cho con, con không quy về tà ác quản, con không quy về tam giới quản, cảnh sát căn bản quản không được con! Lúc chân niệm của tôi phát xuất ra, chân tâm cảm thấy đúng là Sư phụ làm chủ cho tôi, tà ác thực sự không can nhiễu đến tôi được nữa rồi.

Tôi không xem điện thoại nữa. Trên đường đi làm thì nghe nhạc Đại Pháp, hoặc là đọc sách hay học thuộc Pháp. Mỗi ngày phát chính niệm thêm vào lúc 9 giờ sáng và 3 giờ chiều, phát chính niệm giờ toàn cầu cũng kéo dài ra, cố gắng thêm đến nửa tiếng đồng hồ. Trạng thái luyện công cũng cải biến từng chút từng chút, ban đầu vì sợ bị bức hại mà phát chính niệm cho bản thân, sau này, tôi đã phóng hạ bản thân, phát chính niệm giúp người khác. Qua lần này, tôi cảm nhận sâu sắc rằng các đồng tu trong tù thật không dễ dàng, tôi đều nỗ lực phát chính niệm giúp họ để giải thể tà ác ở các không gian khác.

Trạng thái tu luyện ba ngày câu cá hai ngày phơi lưới của tôi cuối cùng cũng có đột phá, cuối cùng hàng ngày tôi có thể dậy sớm rồi. Trước đây, lúc trạng thái của tôi tốt, hàng ngày từ 6 rưỡi sáng đến 7 rưỡi sáng, tôi luyện công một tiếng đồng hồ, có lúc tối lại luyện thêm tĩnh công, bây giờ tôi lúc tệ nhất mới như thế. Tinh tấn là từng chút từng giọt tích lũy thành, mà buông bỏ trạng thái buông lỏng cũng từng chút từng chút một, vậy nên thực sự không thể buông lỏng.

Có một lần, tôi đột nhiên ngộ được về tu luyện, vì sao gọi là tu luyện? Quá khứ, người tu luyện thời cổ đại đều cần nghiêm khắc yêu cầu bản thân như thế, phải chịu bao nhiêu khổ như thế, trạng thái buông lỏng của tôi hàng ngày mà gọi là tu luyện sao? Thế có thể viên mãn chăng? Tu luyện Đại Pháp chẳng phải cần gia tăng nỗ lực, gia tăng tinh tấn, gia tăng khả năng chịu khổ mới đúng chứ? Mỗi ngày đều đối đãi nghiêm túc? Vấn đề dễ hiểu thế này mà đúng là đến giờ, tôi mới phát hiện ra, mới ngộ ra.

2. Tham gia nhóm học Pháp, giúp đỡ lẫn nhau

Sư phụ giảng:

“Mà đó là Sư phụ bảo chư vị cứu trợ lẫn nhau, cùng lúc cứu người mà đồng thời độ chính mình, đó là chúng sinh thời mạt hậu cứu nhau.” (Viễn ly hiểm ác)

Tôi cảm nhận được sâu sắc rằng các đồng tu khi đang giúp đỡ lẫn nhau thực sự là đang cứu trợ lẫn nhau, tôi chân thành cảm tạ các đồng tu trong nhóm học Pháp đã giúp đỡ và các đồng tu khác mà tôi tiếp xúc trong tu luyện, nếu như thoát ly hoàn cảnh học Pháp tập thể, thì một cá nhân thực sự là rất khó tinh tấn lên được.

Hiện giờ, tôi tham gia hai nhóm học Pháp, tôi phát hiện các đồng tu khác nhau có ưu điểm khác nhau, là tương hỗ bổ trợ cho nhau. Khi tôi ở nhóm học Pháp A phát hiện ưu điểm của đồng tu A liền đem chia sẻ với đồng tu B ở nhóm học Pháp B, rồi lại chia sẻ về ưu điểm của đồng tu B với đồng tu A để làm gương và học tập, chúng tôi chia sẻ cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, khích lệ nhau, tôi phát hiện trạng thái tinh tấn là rất dễ lan truyền cho mọi người, nói ra đồng tu cũng có thể cùng nỗ lực cùng tinh tấn lên.

Ví như: A học Pháp từ trước đến giờ là ngồi song bàn lưng eo rất thẳng học Pháp, hai tay nâng sách, điểm này tôi và B đều không làm được. Đồng tu nói với tôi nhiều lần tôi cũng không muốn đột phá. Sau đó tôi thực sự coi trọng, muốn đột phá, tôi và đồng tu trong nhóm B cũng bắt đầu song bàn học Pháp. Gia đình đồng tu B viên dung rất tốt, thỉnh thoảng dùng tiêu chuẩn của người tu luyện yêu cầu bản thân, hướng nội tìm, họ hàng thân thuộc đều cho rằng Đại Pháp tốt, ngay chỗ đông người nơi công cộng cũng dám khen Đại Pháp tốt, phương diện chứng thực Pháp làm rất tốt. Tôi và đồng tu A là rất khiếm khuyết. Tôi liền kể chuyện của đồng tu B cho đồng tu A để biết làm thế nào hướng nội tìm trong quan gia đình, làm thế nào luôn luôn chứng thực Đại Pháp, chúng tôi cùng nhau học tập ưu điểm của đối phương. Tôi cũng đang suy ngẫm từng chút từng chút một, nỗ lực chứng thực Đại Pháp tốt trong công việc, gia đình và bạn bè, đột phá tâm sợ hãi để phát tài liệu chân tướng, trước đây tôi đều rất khiếm khuyết phần này.

3. Một chút cảm ngộ về nghiệp bệnh

Gần đây tiếp xúc với đồng tu bị ma nạn nghiệp bệnh, tôi phát hiện ra rằng đồng tu có ma nạn nghiệp bệnh không có thực sự nhận thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không thức tỉnh, có lúc là trạng thái ngầm thừa nhận, ngay cả khi muốn đột phá cũng có cảm giác có điểm lực bất tòng tâm. Tôi rất sốt ruột, chỉ có thể động viên đồng tu, lặng lẽ giúp đồng tu phát chính niệm. Sau khi về, tôi đột nhiên cũng có một chút nhận thức mới về nghiệp bệnh, nếu như ngộ không đúng, mong đồng tu chỉ ra chỉnh sửa.

Có đồng tu bị nghiệp bệnh bức hại không cử động nổi nữa, tay, chân không cử động được nữa. Nghĩ mà xem, thân thể là của chúng ta, chúng ta là chủ nhân của thân thể, thân thể nên là của chủ nguyên thần, chủ nguyên thần mới nên là chủ tể của thân thể, chủ nguyên thần quyết định, cánh tay, cẳng chân đều nên nghe theo mệnh lệnh của chủ nguyên thần. Tay, chân không thể cử động là không nghe mệnh lệnh của chủ nguyên thần nữa, vậy nghe mệnh lệnh của ai? Tôi ngộ rằng là nghe mệnh lệnh của linh thể không gian khác rồi. Người tu luyện chúng ta sao có thể để linh thể cấp thấp khống chế thân thể chứ? Chẳng phải là chủ ý thức không mạnh lắm nữa, giống như bệnh thần kinh không muốn quản thân thể nữa, thì linh thể, tín tức không gian khác mới có thể khống chế thân thể người. Vậy phải làm sao? Gia cường chủ ý thức, khởi tinh thần lên, phát chính niệm nhiều, học Pháp nhiều, học thuộc Pháp, hướng nội tìm, chân tâm tinh tấn, sửa đúng quan niệm tư duy của bản thân, chính niệm kiên định thì nhất định diệt trừ tà ác ở các không gian khác, chân chính để chủ nguyên thân làm chủ thân thể mà quyết định.

4. Phát huy sở trường hỗ trợ tốt kỹ thuật

Là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, tôi rất mừng vì được Sư phụ ban cho tài năng kỹ thuật, từ nhỏ tôi đã rất giỏi về công nghệ máy tính, thích làm những thứ khoa học kỹ thuật, hứng thú với nghiên cứu. Sau khi diễn đàn kỹ thuật đăng tải hộp công cụ V1.2 (hiện giờ đã cải tiến lên V1.3 rồi), tôi tự mày mò tải xuống và cài đặt hộp công cụ, rồi lại cài công cụ bảo mật cho máy tính của các đệ tử Đại Pháp tại địa phương, đảm nhận việc hỗ trợ kỹ thuật.

Một lần, thấy diễn đàn kỹ thuật chia sẻ cuốn hướng dẫn làm thẻ TF chân tướng ở chế độ read only chống ghi đè, tôi nghĩ hạng mục này thật tốt quá. Trước đây, địa phương có làm ổ USB chân tướng, nhưng ổ USB có nhiều hạn chế, khi mua ổ USB thì phải biết rõ bộ điều khiển chính của ổ USB là của hãng nào, còn cần phần mềm chuyên dụng để giải mã mới có thể làm ổ USB dạng read only chống ghi, tôi thấy không dễ làm. Thẻ TF không như thế, nó không có nhiều hạn chế như vậy, chỉ cần mua thẻ chất lượng tốt một chút, thông qua phần mềm do diễn đàn kỹ thuật cung cấp là có thể tạo thành thẻ TF dạng read only chống ghi đè rồi. Sau khi ghi video, audio chân tướng vào, thì dùng một cái máy đọc thẻ là được rồi. Bây giờ, hầu như ai cũng có điện thoại, đưa vào máy tính là xem được chân tướng rồi. Tôi liền bắt đầu nghiên cứu làm. Trong khi làm cũng đi đường vòng rất nhiều, gặp khó khăn lại lên diễn đàn kỹ thuật nhờ các đồng tu giúp đỡ, cũng giải quyết được từng cái một. Rồi tôi đem những khó khăn mà tôi gặp phải, cách giải quyết và mục chú ý, viết thành bài giao lưu và đăng lên diễn đàn để các đồng tu làm thẻ TF chân tướng dạng read only chống ghi đè bớt phải đi đường vòng, người lập post cũng ghi nhận nội dung trong bài tôi chia sẻ. Tôi đưa cách làm thẻ TF read only chống ghi đè này cho đồng tu điều phối địa phương, cung cấp thêm một phương pháp giảng chân tướng cho các đồng tu địa phương, tôi thấy hiệu quả rất tốt.

5. Coi trọng phát chính niệm, học Pháp tu luyện bản thân vô điều kiện

Từ trước đến giờ, tôi đều rất coi trọng phát chính niệm, tôi cảm nhận rõ ràng uy lực của phát chính niệm. Lúc trạng thái tốt, tôi có thể có cảm giác trước mắt sáng lên, giống như cả trường không gian đều trở nên trong trẻo. Một lần, tôi còn nhìn thấy thứ gì như sương mù phát xuất ra từ tay, minh hiển rõ rệt đủ để cảm thấy năng lượng trên tay. Mặc dù trước đây, tôi thường đơn bàn phát chính niệm, hẳn là do tâm an dật của tôi gây ra, hiện tại tôi bắt đầu song bàn phát chính niệm rồi, tôi có thể cảm nhận được giống như làn sóng năng lượng rất lớn xung quanh thân thể, vô cùng mỹ diệu.

Tôi cũng thường hay đến cục công an, đồn công an để phát chính niệm giải thể tà ác ở cự ly gần. Có một lần, tôi phát chính niệm xa xa, cảm thấy cục công an kia thật là bé nhỏ, chẳng là cái gì cả. Sau khi tố cáo Giang Trạch Dân, tôi bị đồn cảnh sát địa phương gọi điện quấy nhiễu. Ngày nào cũng vậy, cứ tối đến là tôi đến gần đồn cảnh sát quấy nhiễu tôi kia để phát chính niệm cự ly gần, kiên trì khoảng hơn một tháng, sau đó can nhiễu của tà ác kia cũng không còn nữa. Sau này, nghe rằng tà ác nói, lúc ấy, dù tìm tôi thế nào cũng tìm không ra. Tôi biết đây là Sư phụ từ bi bảo hộ tôi.

Bởi vì tôi từ nhỏ đã ưu tú về nhiều phương diện, nên tâm hiển thị tôi rất nặng, cho rằng bản thân rất tốt. Có một thời gian, tôi thế mà xuất hiện mầm mống tự tâm sinh ma, nhưng lại không tự biết. Khoảng thời gian đó, tôi không hề dâng hương cho Sư phụ, trong tâm rất ít trò chuyện với Sư phụ, lúc làm tốt thì cho rằng là do chính niệm của mình mạnh, hoàn toàn quên mất sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ, chính là một dạng tự phụ, ngạo mạn. Cảm ơn các đồng tu bên cạnh đã cảnh tỉnh. Khi viết bài giao lưu tâm đắc này, tôi chợt nhận ra vì sao người khác viết bài tâm đắc đều cảm tạ Sư phụ, còn tôi vì sao từ trước tới giờ đều không cảm tạ? Vì sao không nghĩ đến Sư phụ? Tôi bắt đầu sửa lại trạng thái không đúng đắn của mình, bắt đầu dâng hương cho Sư phụ, trong tâm thỉnh cầu Sư phụ gia trì chính niệm cho đệ tử, chú ý thanh trừ nhân tố không tín Sư tín Pháp, không kính Sư kính Pháp, tải về rất nhiều bài “Nhớ ơn Sư phụ” để nghe hàng ngày, cuối cùng giải thể được cái giả ngã ngạo mạn kia, quay về với tự kỷ khiêm tốn.

Cảm tạ Sư phụ từ bi an bài, để con gặp được đồng tu trong nhóm học Pháp hiện tại, để chúng con hỗ trợ giúp nhau đốc thúc tinh tấn, giờ đây con đã có thể học cách tìm ở bản thân, tu bản thân, và cải biến bản thân rồi. Cảm ơn các bài giao lưu trên Minh Huệ Net và các đồng tu với tâm vị tha thuần chính tu xuất ra từ Đại Pháp khi viết ra những bài giao lưu chất phác, không hoa mỹ đã động viên tôi tinh tấn, cũng cảm ơn các đồng tu làm phát thanh radio của Minh Huệ, âm thanh ôn hòa từ bi giúp tôi nhận thức được và bắt đầu sửa đổi nhân tố nóng vội của văn hóa đảng.

Giờ đây, tôi đã biết nỗ lực tinh tấn rồi, cảm thấy trước đây không nỗ lực tinh tấn thực sự rất hối hận, lãng phí nhiều thời gian như thế. Khi nỗ lực tinh tấn, tôi cảm thấy thực sự đang bước đi trên con đường Sư phụ an bài, hạnh phúc và vui vẻ thực sự phát ra từ nội tâm.

Trân quý cơ duyên với đồng tu bên mình, hãy cùng nhau hỗ trợ giúp đỡ nhau tinh tấn lên, cùng nhau đoái hiện thệ ước với Sư phụ về nhà, để Sư phụ bớt lo lắng một chút, vui vẻ hơn một chút.

Nếu có chỗ nào không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ ra và chỉnh sửa. Cảm tạ các đồng tu.

Hợp thập.

(Phụ trách biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/13/485760.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/13/225461.html

Đăng ngày 11-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Giờ tôi đã biết tinh tấn rồi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thiển đàm về “Tư”https://vn.minghui.org/news/280678-thien-dam-ve-tu.htmlMon, 10 Mar 2025 12:32:35 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280678[MINH HUỆ 18-02-2025] Trước đây, tôi từng có một quan điểm sai lầm, đó là tôi chỉ xác định làm những việc trong khả năng hiện có, hoặc phù hợp với cảnh giới tâm tính sở tại của mình. […]

The post Thiển đàm về “Tư” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-02-2025] Trước đây, tôi từng có một quan điểm sai lầm, đó là tôi chỉ xác định làm những việc trong khả năng hiện có, hoặc phù hợp với cảnh giới tâm tính sở tại của mình. Nghe thì có vẻ không sai, nhưng đào sâu xuống thì thực chất đây là loại nhận thức xuất phát từ tư tâm, bởi vì xuất phát điểm là lấy bản thân làm trung tâm, hơn nữa, tôi còn đặt ra rất nhiều quy tắc, tiêu chuẩn để làm việc.

Trước hết, tôi chỉ sẵn lòng làm những việc phù hợp với tâm ý của bản thân (kỳ thực đó là chấp trước vào nguyện vọng của mình), cảm thấy các đồng tu có thể phối hợp, có thể nghe theo mình, hoặc cảm thấy đồng tu tu luyện khá tinh tấn thì tôi mới nguyện ý làm. Ngược lại, tôi sẽ không chịu làm hoặc cứ trì hoãn. Kỳ thực, có một số việc đồng tu xử lý có chút khó khăn, mà tôi làm có khi chỉ mất vài ba phút hoặc trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, tôi đã không coi chúng là việc ưu tiên của mình, các tiêu chuẩn tôi đặt ra là vì bản thân, chứ không phải vì họ, không vì đại cục mà ưu tiên giải quyết.

Thứ hai, tôi không muốn quản bất cứ điều gì vượt quá khả năng hoặc tiêu chuẩn tâm tính của mình, nhưng thế nào là phạm vi năng lực chứ? Thế nào là tiêu chuẩn tâm tính đây? Người tu luyện chẳng phải yêu cầu bản thân càng cao càng tốt sao? Cứ muốn ‘làm ít một chút’ hay ‘đợi đã rồi làm’, tiềm ẩn trong tâm là có việc gì cũng đừng tìm tôi, việc gì cũng không liên quan tới tôi thì tốt quá. Đây cũng là biểu hiện của sự biến tướng, thoái thác trách nhiệm, là hành vi ích kỷ. Cách làm việc bị động, làm một cách cân đong đo đếm và không muốn làm, không tình nguyện làm nhiều, ẩn đằng sau đó đều có bóng dáng của “tư tâm”.

Năm ngoái có một quãng thời gian tôi cảm thấy tu luyện rất khó khăn. Trao đổi với một số đồng tu khác họ cũng có cảm giác như vậy, cảm thấy có chút không theo kịp. Sau đó, khi hướng nội, tôi nhận ra rằng nguyên nhân chính là tư duy vẫn còn dừng lại ở phương thức tu luyện trước đây. Nói cách khác, tôi vẫn bám vào các tiêu chuẩn cũ và không dùng tiêu chuẩn cao hơn để yêu cầu bản thân. Đó là lý do tại sao tôi không thể đề cao lên được.

Hồi tưởng lại con đường tu luyện, trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Sư phụ đã dẫn dắt chúng ta tu luyện (đương nhiên hiện nay cũng vậy), lúc bấy giờ chính là học Pháp, luyện công và hồng Pháp. Sư phụ đẩy chúng ta lên tới vị trí rồi mới bước vào tu luyện Chính Pháp. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, chúng ta chuyển sang giảng chân tướng cứu người, khi đó các đệ tử Đại Pháp đã thành thục trong Pháp rồi mới dốc sức phản bức hại. Tình hình thực tế là đại bộ phận học viên đều theo kịp, nhưng vẫn có người bị rớt lại phía sau.

Đến giai đoạn quá độ sang Pháp Chính nhân gian, hết thảy nhân tố, quan niệm đằng sau nhân tâm còn sót lại, hết thảy những gì không chính đều biểu lộ ra bề mặt. Chúng ta phải triệt để loại bỏ tận gốc của chúng, chính là “tư”, vì vũ trụ mới sẽ không dung nạp những sinh mệnh ‘vị tư, vị ngã’. Theo nhận thức của tôi, giai đoạn này là phải buông bỏ hết thảy tư tâm còn sót lại.

Ngẫm lại, kỳ thực, mỗi một giai đoạn Sư phụ đều điểm hóa, dẫn dắt và khích lệ chúng ta, cho chúng thời gian và cơ hội để quy chính. Sư phụ thậm chí đã cho chúng ta một gậy “bổng hát”, chỉ là chúng ta vẫn không dùng tâm để lắng nghe, dùng tâm để lĩnh ngộ và dùng tâm để sửa đổi mà thôi.

Giai đoạn nào tu luyện không tốt, chúng ta đều gây ra tổn thất và gặp khó khăn trong việc hoàn thành sứ mệnh của mình. Vậy những đồng tu vẫn luôn không tu, giả tu, không thực sự dụng tâm tu luyện, thì phải làm sao đây. Người ta đi bình thường, còn bạn có thể phải tăng tốc mới đuổi kịp mà chưa chắc đã đuổi kịp. Khoảng cách không phải do một ngày tạo thành. Khi những học viên khác đã xây xong tòa nhà cao tầng, thì bạn ngay cả nền móng còn chưa xây xong. Tuy nhiên, nghiệp lực đã nợ lẽ nào không cần hoàn trả sao? Chẳng lẽ nhân tâm cần đối diện trong tu luyện không cần phải tu bỏ từng chút một sao? Chẳng lẽ sứ mệnh và thệ ước cũng không cần thực hiện sao?

Viết đến những dòng này tôi cảm thấy trong tâm có chút nặng nề. Tôi đề nghị các đồng tu hãy dành thời gian ra để hướng nội thật sâu. Trách nhiệm và sứ mệnh không chỉ đơn thuần là ý nghĩa bề mặt, mà có nội hàm thâm sâu hơn. Sinh mệnh cũng không phải là khái niệm của một đời này, đệ tử Đại pháp không phải ai muốn cũng có thể trở thành được. Đó là danh hiệu thần thánh nhất. Vậy làm thế nào để thể hiện sự thần thánh ấy? Nội hàm đằng sau đó thâm sâu đến nhường nào? Chẳng phải cần suy nghĩ thật kỹ sao?

Đã đến lúc cần giải quyết trạng thái lấy chữ “tư” làm đầu rồi. Sư phụ đã giảng, “Thời khắc then chốt xem nhân tâm”. Hiện nay quả thực là thời khắc then chốt, thời khắc then chốt này không chỉ thể hiện mặt hướng thiện của nhân tâm, mà còn phơi bày mặt thiếu sót của nhân tâm. Vậy thì các đồng tu, chúng ta nên tập trung vào điều gì? Hướng ngoại hay hướng nội? Xuất phát điểm và mục đích của chúng ta là vì tư tâm của bản thân hay vì Pháp, vì chúng sinh?

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/18/490852.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/28/225667.html

Đăng ngày 10-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thiển đàm về “Tư” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thay đổi quan niệm, chân chính đắc Pháphttps://vn.minghui.org/news/280620-thay-doi-quan-niem-chan-chinh-dac-phap.htmlSat, 08 Mar 2025 13:23:46 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280620[MINH HUỆ 27-12-2024] Tôi đắc Pháp năm 2017 và là một đệ tử Đại Pháp ở nông thôn, năm nay 76 tuổi. Đắc Pháp được gần bảy năm rồi, nhưng tôi vẫn rất khó có được trạng thái mà một người tu luyện […]

The post Thay đổi quan niệm, chân chính đắc Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-12-2024] Tôi đắc Pháp năm 2017 và là một đệ tử Đại Pháp ở nông thôn, năm nay 76 tuổi. Đắc Pháp được gần bảy năm rồi, nhưng tôi vẫn rất khó có được trạng thái mà một người tu luyện nên có, chủ yếu là do quan niệm ngáng trở, học Pháp nhưng không đắc Pháp, thế nên vẫn chưa thay đổi được từ bản chất.

Nhờ sự điểm ngộ từng chút từng chút của Sư phụ từ bi vĩ đại, mấy năm gần đây, tôi cũng xem như có sự khai thông, thật sự cảm kích muôn phần. Dưới đây là một chút thể hội của tôi, thông qua đối chiếu với Pháp, hướng nội tìm trong bản thân, thay đổi quan niệm, từ đó chân chính đắc Pháp đề cao. Tôi muốn viết ra để chia sẻ cùng đồng tu và báo cáo với Sư phụ.

Trong thôn chỉ có một mình tôi là đệ tử Đại Pháp. Tôi tự học Pháp ở nhà, không có đồng tu nào khác. Tôi thường nghĩ: “Có được một đồng tu thì tốt biết mấy”. Một ngày nọ, một người họ hàng từ phương xa đến chơi nhà và nói về việc tu luyện. Cô ấy giúp tôi tìm được hai đồng tu, tôi vui mừng không xiết.

Ba chúng tôi cùng học Pháp, đôi khi cũng chia sẻ về việc tu luyện. Tôi học Pháp rất ít, học Pháp cũng không tinh tấn, tâm chấp trước quá nhiều, cái này chưa buông được, cái kia cũng chưa buông được. Đồng tu Ngọc dần dần có cái nhìn tiêu cực về tôi, nói tôi không tinh tấn. Tôi cảm thấy không vui và giữa hai chúng tôi thường xảy ra xung đột. Cô ấy nói tôi không tinh tấn, còn tôi lại nói cô ấy không tu khẩu.

Tôi không hiểu, việc mọi người cùng học Pháp vốn là một chuyện tốt, sao hai chúng tôi lại xảy ra xung đột? Khi này Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi: Đây là cơ hội cấp cho tôi để tôi đề cao tâm tính, đây là đang giúp tôi đề cao lên. Tôi bỗng chốc ngộ ra và cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Một buổi tối, đồng tu Ngọc đến nhà đồng tu Vệ để tìm tôi, nói rằng cô ấy muốn xin lỗi tôi. Nghe vậy, tôi đáp ngay: “Cô muốn xin lỗi tôi, nhưng tôi cũng đang muốn xin lỗi cô”.

Tôi nói thêm: “Dù chúng ta làm gì chứng thực Pháp và dù ở hoàn cảnh nào, giai tầng nào, thì đều phải gắn liền với việc tu luyện và đề cao tâm tính, phải học Pháp cho tốt, tu bản thân cho tốt, đây mới là điều Sư phụ muốn. Chỉ có luôn xem mình là người tu luyện, tu trong Pháp, thì những việc chúng ta làm ra mới có được uy đức, mới có thể vượt qua được mọi chướng ngại và khảo nghiệm. Đừng cho rằng nhận thức của mình là cao rồi, mà cần đặt Pháp ở vị trí tối thượng, luôn giữ khiêm nhường và tấm lòng tôn kính đối với Đại Pháp”.

Nghe xong, đồng tu Ngọc vô cùng xúc động, rồi vui vẻ trở về. Còn tôi, trong lòng cũng rất hân hoan.

Tối hôm đó, khi đả tọa, trong tâm tôi rất thoải mái. Trước đây tôi không thể ngồi song bàn nổi một tiếng đồng hồ, nhưng tối hôm ấy, tôi đã ngồi được hơn một tiếng. Tôi hiểu rằng đây chính là sự khích lệ của Sư phụ dành cho tôi, Sư phụ đang giúp tôi. Thật đúng là “tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Trên con đường tu luyện phía trước, tôi sẽ càng trân quý và nắm bắt tốt mọi cơ hội đề cao mà Sư phụ an bài để tôi cải thiện bản thân, để làm được thực tu, chân tu, theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, bước đi thật tốt con đường tu luyện, viên mãn theo Sư phụ trở về.

Cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các đồng tu!

Hợp thập.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/27/486558.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/24/225614.html

Đăng ngày 08-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thay đổi quan niệm, chân chính đắc Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ “sợ” đến “mong” luyện cônghttps://vn.minghui.org/news/280603-tu-so-den-mong-luyen-cong.htmlFri, 07 Mar 2025 12:53:09 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280603[MINH HUỆ 20-01-2025] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm rồi, nhưng tôi chưa bao giờ tự nguyện luyện công, dường như việc này đã trở thành một gánh nặng đối với tôi. Tôi coi luyện công như […]

The post Từ “sợ” đến “mong” luyện công first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 20-01-2025] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm rồi, nhưng tôi chưa bao giờ tự nguyện luyện công, dường như việc này đã trở thành một gánh nặng đối với tôi. Tôi coi luyện công như một nhiệm vụ phải hoàn thành mỗi ngày. Tôi đã hướng nội và nhận ra đó là tâm lười biếng, truy cầu an dật, và nghiệp của tôi khiến tôi phải vật lộn với nó.

Mãi cho đến gần đây, nhà tôi có khách đến chơi, đó là dì tôi. Bà là một Cơ Đốc nhân sùng đạo và rất quan tâm đến việc tu luyện. Tôi đã mời dì học Pháp, luyện công hàng ngày cùng tôi, và bà đã vui vẻ đồng ý. Bà có một mối lương duyên sâu sắc với Đại Pháp. Ngay từ đầu, bà đã có thể kiên trì ôm bão luân một tiếng đồng hồ, và đả tọa trong hai tiếng. Bà có bốn giấc mơ liên tiếp trong đó Sư phụ đã điểm hóa cho bà!

Để giúp dì luyện công chuẩn xác, tôi đã cẩn thận xem lại video hướng dẫn luyện công vài lần. Xem xong tôi thực sự sốc khi nhận thấy nhiều động tác luyện công của bản thân không chuẩn. Ví như khi thực hiện động tác “Như Lai quán đỉnh” trong bài công pháp thứ nhất, hai lòng bàn tay tôi lại hướng xuống dưới. Ở cuối bài công pháp thứ nhất, khi chuyển thế tay từ ‘Hợp thập’ sang ‘Điệp Khấu Tiểu Phúc’ ở trước bụng dưới, thay vì chỉ cần đưa hai tay xuống thì tôi lại đưa theo hình bán nguyệt. Khi luyện bài công pháp thứ ba, trong động tác hai tay xung quán ngược chiều, bàn tay khi quán xuống phải đặt ở ngay phía trước chân, vậy mà tôi lại luôn để sang bên cạnh chân. v.v. Dì nói với tôi: “Cháu phải luyện công chính xác vào; nếu không thì bằng như không luyện, và cơ thể không thể được chuyển hóa”. Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nghe điều này! Chẳng phải Sư phụ đang mượn lời bà để điểm hóa cho tôi sao?

Hai dì cháu tôi đã luyện công cùng nhau trong hơn một tháng. Nhờ đó, các động tác luyện công của tôi về cơ bản đã đạt chuẩn. Bây giờ, trải nghiệm luyện công của tôi khác hẳn trước đây: trường năng lượng rất mạnh mẽ, toàn thân tôi ấm lên, và tôi có thể cảm nhận được hai tay tôi chuyển động theo khí cơ mà Sư phụ đã cài. Nói chung, tôi cảm thấy rất thư giãn, thoải mái, và dễ chịu. Đây là trạng thái mà tôi chưa từng có trước đây. Tôi cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Cuối cùng, tôi không còn thấy sợ luyện công nữa, và tôi háo hức mong chờ luyện công. Trước đây, tôi chỉ muốn mau mau chóng chóng hoàn thành việc luyện công, nhưng giờ thì tôi muốn luyện công lâu hơn một chút. Tôi có cảm giác như được hòa tan trong Pháp.

Sư phụ giảng:

“Công chính là Pháp, Pháp chính là công, bản thân tinh thần chính là vật chất.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Houston”)

Tôi ngộ ra rằng khi động tác luyện công của chúng ta chuẩn xác (phù hợp với đặc tính của vũ trụ), thì chúng ta sẽ đạt đến trạng thái đồng hóa với đặc tính của vũ trụ, hòa tan trong Pháp, và cảm thấy thư giãn, thoải mái, và dễ chịu!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/20/488645.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/3/225705.html

Đăng ngày 07-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Từ “sợ” đến “mong” luyện công first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Loại bỏ chấp trước vào tình đồng tu để trở nên thuần tịnh hơnhttps://vn.minghui.org/news/280531-loai-bo-chap-truoc-vao-tinh-dong-tu-de-tro-nen-thuan-tinh-hon.htmlWed, 05 Mar 2025 12:51:26 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280531[MINH HUỆ 26-01-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2011. Không lâu sau, mọi bệnh tật của tôi như mất ngủ, viêm amidan và đau đầu đều biến mất. Tu luyện không chỉ giúp tôi cải thiện […]

The post Loại bỏ chấp trước vào tình đồng tu để trở nên thuần tịnh hơn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-01-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2011. Không lâu sau, mọi bệnh tật của tôi như mất ngủ, viêm amidan và đau đầu đều biến mất. Tu luyện không chỉ giúp tôi cải thiện sức khoẻ mà còn giúp mối quan hệ của tôi với người khác trở nên hài hòa. Nhờ nỗ lực hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được các quản lý cấp trên ở đơn vị công tác tín nhiệm và công nhận.

Pháp Luân Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Dưới đây tôi chia sẻ với các đồng tu về thể nghiệm “cảnh tùy tâm chuyển” của mình.

Trong công việc, tôi thường xuyên phải làm việc với nhiều bộ phận khác nhau. Khi mọi chuyện suôn sẻ, ai cũng nhã nhặn, lịch sự, nhưng khi có vấn đề phát sinh mà không tìm được cách giải quyết, việc đùn đẩy trách nhiệm không phải là chuyện hiếm.

Tôi từng có lần rơi vào tình huống này. Sau nhiều lần nỗ lực giải quyết vấn đề không có kết quả, đồng nghiệp kia đã quyết định đổ trách nhiệm cho bộ phận của tôi, mà tôi chính là trưởng bộ phận. Tôi đã tức giận. Biết là một người tu luyện, tôi không nên tức giận, nhưng cảm giác ủy khuất và căm phẫn uất hận thật khó tiêu trừ. Lúc đó đã hơn 9 giờ tối, vậy nên tôi quyết định gác vấn đề này sang một bên và về nhà ngồi đả toạ.

Lắng nghe giọng nói của Sư phụ và nhạc luyện công trong khi đả tọa đã giúp tôi dần bình tĩnh lại, lý tính của tôi đã khởi lên. Tôi nhớ Sư phụ dạy chúng ta tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Tôi nghĩ: “Là một người tu luyện, tôi phải Nhẫn được với hết thảy. Nếu họ cứ nhất mực muốn tôi phải gánh trách nhiệm, vậy thì tôi gánh. Đây chẳng phải là cơ hội mà Sư phụ an bài để nhắc nhở tôi buông bỏ tâm danh lợi sao”. Nghĩ vậy nên tôi đã nhượng bộ.

Tôi bắt đầu soạn email trong đầu mình. Nội dung nghe rất hợp tình hợp lý và giữ thể diện cho cả hai bên. Tôi cảm thán trước sự thần kỳ của Đại Pháp và thể hội được thế nào là khai trí khai huệ.

Sau khi đả toạ, tôi mở máy tính ra để viết email. Ngay khi máy tính khởi động xong, các thư điện tử mới bắt đầu xuất hiện hết cái này đến cái khác. Một trong số đó là đến từ vị quản lý muốn đẩy trách nhiệm cho phòng ban của tôi. Trong lòng tôi thoáng có chút căng thẳng, nghĩ rằng có lẽ họ lại gây khó dễ thêm cho tôi. Nhưng khi mở email ra, tôi sững sờ— đó là một lá thư xin lỗi! Cô ấy đã chủ động rút lại lời cáo buộc của mình!

Tôi không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt rồi đọc lại một lần nữa. Thái độ của cô ấy đã thay đổi 180 độ. Tôi kiểm tra lại thời gian của email thì thấy nó được gửi đến chính xác vào thời điểm tôi quyết định sẽ chịu trách nhiệm trong khi ngồi đả toạ. Hoá ra “cảnh tùy tâm chuyển” mà Sư phụ giảng là hoàn toàn có thật!

Kể từ đó, trong công tác, chỉ cần tôi hướng nội tìm, thì “cảnh tùy tâm chuyển” luôn mang lại cho tôi những bất ngờ theo hướng tích cực. Điều này càng củng cố thêm tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp.

Ma nạn của đồng tu khác là cơ hội tu luyện

Đồng tu A (hoá danh) và tôi rất thân thiết. Năm ngoái, cô ấy gặp khủng hoảng, chuỗi vốn của doanh nghiệp bị đứt. Cô ấy còn gặp một số vấn đề về sức khoẻ và mâu thuẫn trong gia đình cũng trở nên gay gắt.

Cô ấy hỏi tôi xin lời khuyên. Tôi cũng rất lo lắng muốn giúp cô ấy, nhưng mỗi lần chúng tôi chia sẻ thể ngộ, lời nói của tôi dường như không có tác dụng lắm với đối phương. Gần như mỗi ngày cô ấy đều than phiền với tôi, khiến tôi trở nên căng thẳng và lo lắng cô ấy có thể xảy ra chuyện.

Khi này, vai trái của tôi bắt đầu đau. Tôi biết là cựu thế lực đang lợi dụng sơ hở của tôi, ép nhập những thứ bất hảo lên tôi. Tôi hướng nội tìm và tìm ra hàng loạt chấp trước, nhưng tình hình không mấy cải thiện.

Tôi quyết định nhờ đồng tu B giúp đỡ. Cô ấy kiên nhẫn nghe trải nghiệm của tôi và nói: “Mỗi một người bạn gặp đều là đến để giúp bạn tu luyện. Mặc dù bề mặt đối phương dường như là đến để nhờ bạn giúp đỡ, nhưng bạn nên phải vô điều kiện hướng nội tìm, chứ không phải chăm chăm vào việc đưa ra lời khuyên cho họ.

Vì vậy, tôi vô điều kiện hướng nội tìm và nhận ra tôi có chấp trước vào tình đồng tu. Tôi nhận ra rằng cơn đau của đồng tu A bắt nguồn từ việc cô ấy không thể tự thoát ra khỏi khổ nạn. Cô ấy đã không muốn hướng nội tìm, thay vào đó, cô ấy lại than vãn về những khủng hoảng trong công việc và cuộc sống gia đình.

Tôi cũng nhận ra rằng tôi lo lắng cho đối phương, muốn kéo cô ấy ra khỏi vũng lầy, tuy nhiên trong quá trình đó bản thân tôi cũng rơi vào đó. A cũng thấy tôi không giúp được gì, nên cô ấy lại mắc kẹt trong cảm giác đau khổ và áy náy đan xen.

Lúc này tôi chợt nhận ra: chủ nguyên thần của đồng tu A chắc chắn là vì chấp trước nào đó của tôi mà đến, cô ấy đang trả giá bằng sự thống khổ của mình để giúp tôi tu bỏ chấp trước này– chấp trước của tôi chính là giải quyết sự việc từ góc độ của tình.

Tôi cảm thấy bước đầu tiên trong việc loại bỏ chấp trước này chính là thôi nghe những lời phàn nàn của đối phương, vì việc lắng nghe đó chính là đang làm cựu thế lực vui sướng. Đồng thời, việc từ chối lắng nghe cũng sẽ giúp đồng tu A tu khẩu, loại bỏ tâm ỷ lại của cô ấy và tôi cũng sẽ lý tính hơn.

Sau đó, khi đồng tu A gọi điện cho tôi, tôi hỏi việc có gấp không. Cô ấy trả lời rằng không gấp, vẫn là những vấn đề đó và cô ấy chỉ là muốn trút xả nó ra để thấy thoải mái hơn mà thôi. Lần này, thay vì trách cô ấy không hướng nội, tôi chỉ đơn giản nói rằng tôi đang rất bận. Cô ấy nói vậy để lần khác nói rồi cúp máy. Tôi đã hoàn thành bước thứ nhất, thành công kiểm soát bản thân và cũng tạo cơ hội cho đồng tu A tự đối diện với cảm xúc của cô ấy.

Bước thứ hai, tôi là tin rằng Sư phụ đang quản đồng tu A và cô ấy có khả năng tự vượt qua ma nạn của mình, tôi không cần lo lắng quá. Dần dần, A bắt đầu tập trung suy nghĩ cách thay đổi hoàn cảnh của mình. Cô ấy tích cực tham gia các khoá học marketing để mở mang kiến thức và ngừng gọi điện để than vãn với tôi.

Quá trình “cảnh tuỳ tâm chuyển” này mất hơn 6 tháng. Trong thời gian đó, tôi đã không ngừng dụng tâm học Pháp, tu tâm tính và hướng nội tìm để đào sâu gốc rễ. Nhờ những sẻ của đồng tu B, cuối cùng tôi đã hiểu được quan hệ nhân duyên giữa người với người, đặc biệt là giữa các đồng tu, thật sự là như thế nào.

Chúng ta không thể vì đồng tu gặp khổ nạn mà động tình, rồi tham dự quá nhiều vào vấn đề của đồng tu, đến mức quên rằng đây chính là những cơ hội để chúng ta hướng nội tìm.

Trên đây là thể ngộ hữu hạn của tôi. Xin hãy từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/26/488039.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/11/225427.html

Đăng ngày 05-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Loại bỏ chấp trước vào tình đồng tu để trở nên thuần tịnh hơn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Chuyển biến quan niệm, từ bi cứu chồnghttps://vn.minghui.org/news/280491-chuyen-bien-quan-niem-tu-bi-cuu-chong.htmlTue, 04 Mar 2025 12:44:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280491[MINH HUỆ 23-2-2024] Từ nhỏ tôi đã trải qua các phong trào vận động của ĐCSTQ như “Đại nhảy vọt”, nạn đói ba năm, “Cách mạng Văn hóa”, v.v. Tôi đã nếm trải đói khát, nghèo khó, sợ hãi, bị kỳ thị mà từ […]

The post Chuyển biến quan niệm, từ bi cứu chồng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 23-2-2024] Từ nhỏ tôi đã trải qua các phong trào vận động của ĐCSTQ như “Đại nhảy vọt”, nạn đói ba năm, “Cách mạng Văn hóa”, v.v. Tôi đã nếm trải đói khát, nghèo khó, sợ hãi, bị kỳ thị mà từ đó sinh bệnh, rồi bạo lực gia đình, cùng những khổ nạn khó nói thành lời. Câu chuyện của tôi có thể viết thành một bộ tiểu thuyết dài. Tôi có thể sống sót qua được tất cả là nhờ duyên phận với Đại Pháp, vậy nên bao nhiêu lần tôi đã tìm đến cái chết mà đều không thành, ở đây tôi không kể chi tiết.

Tu Đại Pháp, bước ngoặt lớn của cuộc đời

Tôi may mắn đắc Đại Pháp năm 1997, tu luyện không lâu, bệnh tật khắp thân đều khỏi, tâm tính cũng thăng hoa. Chồng tôi cũng không còn phải lo lắng trong nhà có người bệnh nữa. Tôi, từ một sinh mệnh đang trong tuyệt cảnh, trong vô vọng, hoang mang, đột nhiên có một bước ngoặt lớn. Tôi phấn chấn, vui mừng, hết thảy mọi nghi hoặc đều tìm được lời giải đáp! Cảm nhận khi đó quả thực là đi bộ cũng muốn nhảy lên vì vui sướng.

Chồng tôi làm cung ứng nguyên vật liệu cho một doanh nghiệp tư nhân, thường xuyên đi công tác. Tôi liền đưa cho anh một cuốn Chuyển Pháp Luân nhỏ, bảo anh ấy đọc trên tàu. Anh cũng rất vui vẻ đón nhận, sau khi về anh trả lại sách cho tôi, bảo rằng anh đã đọc hết rồi, sau này khi nào không đi làm nữa thì sẽ cùng tôi luyện Pháp Luân Công.

Phong vân đột biến, trong nhà không có ngày nào yên

Tôi tu luyện chưa đầy hai năm thì tập đoàn lưu manh Giang Trạch Dân của ĐCSTQ điên cuồng bức hại Pháp Luân Công, vu khống, hãm hại, bắt cóc, kết án, cưỡng bức lao động, cưỡng bức tẩy não, tra tấn, v.v., quả thực phô thiên cái địa, như thể trời sập, mây đen bao phủ, thậm chí còn tàn bạo, đê tiện hơn cả “Cách mạng Văn hóa”. Từ đó trở đi, gia đình tôi thực sự không có ngày nào yên. Cảnh sát và nhân viên tà đảng thường xuyên đến sách nhiễu, nhiều lần bắt cóc, giam giữ và đưa tôi đi cưỡng bức lao động, v.v. Hai con tôi đến trường bị kỳ thị, chồng tôi bị áp lực trong công việc, người thân bạn bè không hiểu, thậm chí có người thân còn xúi giục chồng ly hôn với tôi.

Dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp, tôi thực sự đã tu xuất được tâm đại nhẫn! Trong áp lực sợ hãi hiểm ác đó, khi tôi càng bị bắt cóc, bị bức hại thì chồng tôi lại càng đứng về phía tà ác, tạo thêm áp lực càng lớn đối với tôi. Tôi cảm thông cho tình cảnh của anh, không so đo với anh, lặng lẽ chịu đựng. Anh ấy còn từng sáng tác ra bốn câu vè phỉ báng người tu luyện không muốn cuộc sống tốt đẹp, còn dạy hai con những câu vè đó, đầu độc con trẻ. Tôi biết anh ấy bị mê hoặc bởi những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ và vì áp lực mà không phân biệt được thiện ác.

Từ bi và uy nghiêm đối đãi việc ly hôn

Sau khi cuộc bức hại xảy ra vào tháng 7 năm 1999, tôi đã nhiều lần đến Bắc Kinh thỉnh nguyện, chứng thực Pháp, chồng tôi đều không ngăn cản, bởi vì tôi làm rất chính. Tôi bảo anh ấy không cần lo lắng cho tôi và cũng nói lý do tại sao tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện, Đại Pháp đã cứu mạng tôi, cũng đồng nghĩa với việc cứu gia đình chúng ta, Pháp tốt như vậy lại bị bức hại, tu “Chân-Thiện-Nhẫn” cũng không được tu, con người còn có đường ra không? Mỗi lần đến Bắc Kinh tôi đều nói rõ ràng với anh ấy, vì vậy anh ấy không ngăn cản.

Chồng tôi là người nhút nhát, ĐCSTQ đã không từ thủ đoạn nào mà bức hại tôi, chỉ từ “20 tháng 7” năm 1999 khi cuộc bức hại bắt đầu đến năm 2000, tôi cũng không biết mình đã bị bắt cóc bao nhiêu lần, còn bị cưỡng bức lao động phi pháp. Tôi biết sự chịu đựng của chồng tôi đã đến cực hạn. Tôi nhớ một lần, sau khi bị giam giữ bức hại và trở về nhà, buổi tối anh ấy không ngủ, chỉ nằm trong chăn hút thuốc. Tôi vừa ngủ thiếp đi, anh ấy liền đẩy tôi dậy, cũng không nói gì. Cứ hễ tôi vừa thiếp đi là anh ấy lại đẩy tôi dậy.

Tôi liền không ngủ nữa, rồi nghĩ: Anh ấy muốn ly hôn với tôi, vì khi tôi vừa bị bắt cóc giam giữ, anh ấy đã đến nhà mẹ đẻ tôi nói muốn ly hôn. Nhưng sau khi tôi về, đối diện với tôi, anh ấy lại không nói ra được. Sư phụ dạy chúng ta gặp việc gì đều cần nghĩ cho người khác. Đúng vậy, tôi cần nghĩ cho anh ấy, nhưng cũng không thể để anh ấy phạm tội với Đại Pháp, như vậy anh ấy sẽ càng rơi vào cảnh thê thảm hơn.

Sau khi thức dậy, tôi bình hòa nói: “Em có chuyện muốn nói với anh, có phải anh luôn muốn ly hôn đúng không? Em cũng cần nghĩ cho anh, nếu anh thực sự không chịu đựng nổi nữa thì bây giờ mình ly hôn, không cần tìm người khác, chúng ta thỏa thuận ly hôn, tài sản tùy anh muốn thế nào cũng được, hai con cũng tùy anh, miễn sao anh thỏa mãn là được, quyết định xong rồi làm thủ tục là xong. Anh không cần trả lời em bây giờ, ngày hôm nay anh cứ suy nghĩ, đến tối trả lời em. Anh muốn ly hôn thì chúng ta ly hôn. Còn nếu anh nghĩ: Cô ấy luyện Pháp Luân Công cũng không làm chuyện xấu, trước đây một thân bệnh mà giờ đều khỏi rồi, muốn luyện thì cứ luyện, vậy thì anh không ly hôn nữa. Em là người tu luyện, vậy nên càng tu sẽ càng tốt, nhất định em sẽ đối xử với anh tốt hơn. Nhưng nếu không ly hôn, em có một điều kiện – từ nay về sau việc tu luyện của em, anh không được can thiệp! Em nói được là làm được, mong anh suy nghĩ kỹ! Tối nay trả lời em.”

Anh ấy không nói gì mà đi làm. Sau khi anh ấy đi, tôi ngồi ở bậc thềm trong sân, trong tâm khó tránh khỏi có chút thương cảm. Tôi tự hỏi: Nếu thực sự ly hôn, tôi làm gì để sống đây? Tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất, tôi cầm túi dệt đi nhặt phế liệu, tôi không sợ mất mặt, huống hồ còn chưa đến mức đó. Nhưng liệu có thể phải ly hôn không thì việc đó cũng không phải ai nói là được, duyên chưa hết thì ai muốn ly hôn cũng không ly hôn được, tôi cần chính lại hết thảy những gì bất chính, không để anh ấy lại phạm tội với Đại Pháp, giữa chính tà để anh ấy tự lựa chọn. Trí huệ trong Pháp là vô biên! Trong từ bi có uy nghiêm.

Buổi tối chồng tôi tan làm về nhà, vừa vào cửa đã thấy anh ấy dáng vẻ tươi cười, không phải chỉ khuôn mặt, mà cả người toát lên dáng vẻ tươi cười nói với tôi: “Mình không ly hôn nữa, em muốn luyện thế nào thì luyện.” Tôi cũng mừng cho anh ấy, anh ấy đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Điểm ngộ trong mộng cứu chồng

Tuy chúng tôi là những người trực tiếp bị bức hại và chịu áp lực lớn nhất, nhưng trong tâm chúng tôi có Đại Pháp, tâm chúng tôi thản đãng, chúng tôi không phạm tội, chúng tôi dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, làm người tốt hơn nữa, một mạch tiến đến cảnh giới của Thần, điều này trong tâm chúng tôi rất rõ. Nhưng người nhà trong tâm lại không chắc chắn, chịu đựng trong vô vộng. Từ Pháp lý, tôi biết họ cũng đang tiêu nghiệp tội, đó cũng là lựa chọn của bản thân họ trước khi hạ thế. Nhưng mỗi thời mỗi khắc đối diện với bức hại, áp lực từ mọi phương diện, thấp thỏm lo lắng, thậm chí đến nhìn ánh mắt của người khác thôi cũng thấy rất căng thẳng. Sau một thời gian dài, chồng tôi vẫn vô cớ nổi nóng với tôi, quanh năm không khi nào thấy anh cười.

Là người tu luyện, tôi rất thông cảm cho anh ấy. Vì vậy tôi thực sự muốn cứu anh ấy, tôi cần học Pháp nhiều hơn, chuyển biến mọi quan niệm không tốt về chồng, gia tăng dung lượng của bản thân, đối đãi với anh bằng tâm từ bi chân thành chứ không phải bằng cái tình nơi người thường. Vì vậy tôi giữ thái độ với anh đúng mực, không quá nhún nhường mà cũng không quá lấn át anh, tận lực quan tâm chăm sóc anh.

Một đêm, tôi mơ một giấc mơ: Tôi đi vào một căn phòng rất lớn, trên mặt đất đặt một cái nồi lớn, đường kính khoảng hai mét, nước bên trong đầy đến miệng nồi, nước có bọt rất bẩn, chồng tôi thân trần ngâm mình trong nước, người nghiêng nghiêng xuôi theo nồi, mặt úp xuống, nhìn giống như người chết, thân thể anh ấy lạnh cứng như thạch cao. Tôi bình thản đến gần anh ấy, tay phải đỡ đầu anh ấy, tay trái dùng sức bóp phía sau cổ anh ấy mấy cái, anh ấy nôn ra thứ nước bẩn giống như nước trong nồi. Trong ý thức của tôi, anh ấy sống lại rồi, nhưng liệu anh ấy có thể rời khỏi cái nồi đó không, thực sự có cứu được hay không còn phải xem anh ấy có chính niệm hay không, tức là có nhận thức đúng đắn về cuộc bức hại này hay không. Trong mộng tôi bình thản quay người đi.

Sau khi tỉnh dậy, tôi nghĩ mình nên kể cho anh, để anh ấy biết tình cảnh nguy hiểm của mình và có một lựa chọn sáng suốt. Vì vậy tôi chân thành, bình hòa kể lại giấc mơ này cho anh ấy nghe. Anh ấy không nói gì, xem ra anh biết đó là thật, tôi không nói dối. Cứu người cần có chừng mực, tôi không nói nhiều, để anh ấy tự suy nghĩ. Sau lần đó, thái độ của anh ấy chyển biến rõ rệt.

Cửu Bình xuất hiện, chồng có biểu hiện kỳ lạ

Sau khi Cửu Bình Cộng sản Đảng được công bố, chúng tôi sản xuất lượng lớn sách Cửu Bình. Cuốn sách này như một cây lao đâm trúng chỗ đau của tà linh ĐCSTQ, phơi bày bản chất thực sự của nó.

Một hôm, chồng tôi đột nhiên nổi trận lôi đình, từ bếp xông ra phòng khách, vừa chạy vừa la hét, trông như muốn lao vào đánh tôi. Tôi vừa nhìn là biết tà linh đang thao túng anh ấy, muốn lợi dụng chồng tôi để bức hại tôi, khiến chồng tôi phạm tội với đệ tử Đại Pháp. Tôi mỉm cười ngồi bên giường phát chính niệm nhắm vào anh ấy: “Diệt trừ tà linh cộng sản sau lưng anh ấy!” Sau đó niệm khẩu quyết chính Pháp. Vài giây sau anh ấy im lặng, yên tĩnh đi vào phòng rồi ngồi trước bàn trang điểm lấy bút ra luyện viết chữ. Lúc này đột nhiên mất điện, đèn tắt. Anh ấy đứng dậy nói: “Sao lại mất điện rồi?” Đi ra ngoài thấy tôi lập chưởng phát chính niệm, liền nhỏ giọng nói: “Anh ra ngoài xem nhà khác có điện không?” Tôi vẫn bất động, niệm lực tập trung. Chồng tôi quay về nói: “Nhà người khác đều có điện, chỉ có nhà mình mất điện.” Tôi vẫn bất động. Khoảng ba, bốn phút sau thì đèn sáng. Anh ấy lại ngồi trước bàn trang điểm viết chữ, khoảng nửa tiếng, tôi thấy xung quanh trường không gian của anh ấy trong sáng rồi, khi đó tôi mới dừng phát chính niệm.

Tôi mỉm cười bước đến trước mặt anh ấy nói: “Anh có biết tại sao vừa rồi đèn tắt, sau đó lại tự sáng không?” Anh ấy kinh ngạc như vừa tỉnh ra, rồi hỏi: “Đúng vậy, có chuyện gì vậy nhỉ?” Tôi nói: “Em nói ra anh tin thì tin, nếu không tin thì coi như nghe em kể chuyện cổ tích vậy. Vừa rồi anh ở trong phòng vừa chạy vừa la hét, đó là tà linh cộng sản thao túng anh, khiến anh rất khó chịu. Vừa rồi em là phát chính niệm cho anh, tiêu trừ tà linh. Nó liền giở trò, làm đèn tắt. Chỉ cần em không tập trung là nó liền chạy mất. Nhưng em đã không bị mắc lừa, em đã tiêu diệt nó, đèn đã sáng lại, thân thể anh hiện giờ thoải mái rồi chứ?” Anh ấy há hốc miệng, tròn mắt nhìn tôi một hồi rồi nói: “Chà! Trong nhà có tiên thê.”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/2/467398.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/23/215974.html

Đăng ngày 04-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Chuyển biến quan niệm, từ bi cứu chồng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cảm nhận sự thăng hoa tâm linh trong một lần học Pháphttps://vn.minghui.org/news/280440-cam-nhan-su-thang-hoa-tam-linh-trong-mot-lan-hoc-phap.htmlSun, 02 Mar 2025 13:09:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280440[MINH HUỆ 27-12-2024] Sư phụ dạy chúng ta rằng: “‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009 – Giảng Pháp tại các nơi IX). Về phương diện tu luyện hướng nội tìm, tôi […]

The post Cảm nhận sự thăng hoa tâm linh trong một lần học Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-12-2024] Sư phụ dạy chúng ta rằng: “‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009 – Giảng Pháp tại các nơi IX). Về phương diện tu luyện hướng nội tìm, tôi có một lần cảm nhận được sự thăng hoa tâm linh trong lúc học Pháp.

Tôi và đồng tu A đang chuẩn bị đến nhà đồng tu B học Pháp, thì cần làm chút việc. Khi bàn đến một chuyện, tôi thấy đồng tu A nói chuyện hơi rườm rà. Khi đó, tôi đã giành lời, mồm năm miệng mười nói hết xong, chúng tôi liền vội đến nhà đồng tu B học Pháp. Trên đường đi, lúc tôi và đồng tu A nói chuyện, đồng tu A bực bội đáp lại tôi một câu. Lúc ấy, tôi không hiểu ra làm sao, khẩu khí kiểu gì vậy? Có phải tôi đã sai ở đâu rồi? Tôi bèn nghĩ, hiểu ra rồi, vừa rồi tôi cắt ngang lời của bà ấy, không giữ lễ, thiếu tôn trọng, không cân nhắc đến cảm nhận của bà ấy, làm tổn thương sự tự tôn của bà ấy. Tôi nghĩ mình là người tu luyện, mình như thế chẳng phải tự cho rằng mình nói chuyện hay hơn bà ấy sao, đây chẳng phải là tâm hiển thị sao? Chẳng phải còn có một kiểu tâm đố kỵ vì xem thường đồng tu nữa sao? Nghĩ đến đây, nhận thức được cái sai của mình, thấy mình có lỗi với đồng tu, nhưng chưa kịp nhận lỗi với đồng tu, thì đã đến nhà đồng tu B rồi.

Lúc học Pháp, tôi học một cách nghiêm túc, thành kính. Trong quá trình cung kính học Pháp của Sư phụ, trong đầu tôi chợt bật những tâm hiển thị, tâm đố kỵ ấy của bản thân. Những nhân tâm bất hảo giống như những chất bẩn trong chai được đổ đi, từ đó có cảm giác thăng lên, trong phút chốc, thân tâm tràn ngập cảm giác mừng vui khi trừ bỏ được tâm chấp trước, tâm tính thăng hoa, khiến tôi đang ở chỗ học Pháp tập thể mà cảm động đến không cầm được nước mắt, dòng lệ cứ lăn dài, đọc Pháp của Sư phụ mà cứ nghẹn ngào. Khi ấy đồng tu hỏi tôi: “Sao chị lại khóc?” Tôi ngại ngùng nói một câu: “Tôi cảm động quá!”

Nhớ lại bình thường lúc xảy ra mâu thuẫn với đồng tu, có khi động chạm đến nhân tâm, chấp trước của bản thân, mà thống khổ không dứt, thậm chí cả đêm trằn trọc, hay coi những thứ không tốt kia là bản thân, coi là thứ tốt, mà cực lực bảo hộ nó. Hôm nay, tôi đột nhiên minh bạch rằng các chủng nhân tâm, chấp trước đều như vật chất bẩn trong chai, chỉ có đổ hết đi thì mới có thể khiến tâm tính đề cao lên. Đây mới là điều người tu luyện cần. Tôi thể hội rằng Sư tôn nhìn thấy đệ tử đã tìm ra đúng tâm chấp trước, có mong muốn cải chính, nên Sư phụ đã điểm hóa cho đệ tử, khiến đệ tử minh bạch tầng Pháp lý này. Sư phụ lại lấy đi phần chấp trước này của đệ tử ở không gian khác, vì thế mà đệ tử cảm nhận được thân tâm hạnh phúc như vậy.

Chúng ta trên con đường tu luyện, cảm nhận được Sư tôn luôn ở bên coi sóc đệ tử, điểm hóa cho đệ tử, mỗi khi gặp quan khó, mỗi bước đề cao đều không rời khỏi sự từ bi khổ độ của Sư tôn vĩ đại. Cảm ân Sư tôn, tạ ơn Sư tôn.

Tôi nhất định học Pháp thật tốt, tu tốt bản thân, giảng chân tướng nhiều, cứu nhiều chúng sinh, thực hiện đại nguyện tiền sử của bản thân, theo Sư phụ về gia viên chân chính

Tầng thứ có hạn, có chỗ nào không phù hợp với Pháp, mong đồng tu từ bi chỉ chính.

Biên tập: Lý Minh

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/27/485501.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/18/225533.html

Đăng ngày 02-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cảm nhận sự thăng hoa tâm linh trong một lần học Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trân quý cơ duyên tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/280394-tran-quy-co-duyen-tu-luyen-7.htmlSat, 01 Mar 2025 15:03:43 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280394[MINH HUỆ 02-01-2025] Tôi xin được chia sẻ cùng mọi người mội chút thể hội tu luyện gần đây của tôi. Ngày 1 tháng 6 năm nay, sau khi kết thúc hơn một năm nghỉ thai sản, tôi quay trở lại làm việc, tôi được […]

The post Trân quý cơ duyên tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 02-01-2025] Tôi xin được chia sẻ cùng mọi người mội chút thể hội tu luyện gần đây của tôi. Ngày 1 tháng 6 năm nay, sau khi kết thúc hơn một năm nghỉ thai sản, tôi quay trở lại làm việc, tôi được phân công sang phòng mới, nội dung công việc đều mới cả, hơn nữa còn rất nhiều, rất phức tạp, lại thêm tôi đã xa rời công việc suốt một thời gian, tôi phải rất cật lực mới có thể thích ứng được với công việc mới. Tôi thường xuyên phải làm thêm giờ, cuối tuần cũng phải làm thêm, về đến nhà lại bận việc nhà, chăm con, trạng thái tu luyện của tôi rất không tốt.

Ban đầu tôi định phản ánh với trưởng phòng xem có thể điều chỉnh nội dung công việc của tôi không. Nhưng rồi tôi thấy, làm vậy có thể gây khó cho trưởng phòng và các đồng nghiệp khác. Tôi nghĩ, quan nạn này cần dùng tâm thái của người tu luyện mới có thể qua được. May mắn là đoạn thời gian này tôi và đồng tu A đã hẹn cùng nhau học thuộc Pháp trên phòng học thuộc Pháp của RTC.

Đồng tu A cũng là một phụ nữ đi làm, con trai của cô ấy sắp 4 tuổi, còn con gái tôi gần 1 tuổi rưỡi, bởi vì bận rộn công việc và việc nhà, trạng thái tu luyện của cả hai chúng tôi đều không được tốt, học Pháp rất ít, hoặc cứ học Pháp là buồn ngủ, cho nên chúng tôi quyết định cùng nhau học thuộc Chuyển Pháp Luân. Lúc mới bắt đầu học thuộc, đồng tu A học một đoạn Pháp rất lâu vẫn chưa thuộc được, cô ấy sốt ruột, sao học mãi vẫn không thuộc. Tôi khích lệ cô ấy: “Không sao đâu, tĩnh tâm xuống, học thuộc chớ có vội, quan trọng là có thể lĩnh hội hàm nghĩa của Pháp, có thể học Pháp đắc Pháp.” Về sau đồng tu A có đột phá, nhiều lúc học thuộc còn nhanh hơn cả tôi. Rất nhiều lần, nội dung Pháp chúng tôi đọc hôm đó nhắm vào những khó khăn mà tôi đang phải đối mặt. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã điểm hóa cho tôi.

1. Coi nhẹ chấp trước vào tình thân quyến, tham gia điểm học Pháp

Khoảng một tháng trước, tôi có một giấc mộng: tôi đang ở trong lớp học ở trường, xung quanh bàn của tôi dán đầy miếng dán sticker, đột nhiên, không nhìn thấy sticker đâu, tôi nhìn đi nhìn lại cái bàn ba, bốn lần, sticker không hiểu sao không thấy nữa? Sau đó, cảnh trong mộng lại tiến sang cảnh tiếp theo: có người đưa tôi đi đến cổng sau của trường, mở khóa cổng và nói rằng tôi có thể rời đi, nhưng tôi không muốn đi, cảm thấy nếu đi là không quay lại được. Sau đó tôi tỉnh lại. Tôi ngộ rằng, miếng dán sticker thì dính, thể hiện bám rất chắc, miếng dán sticker không thấy nữa, chính là bản thân tôi đã phóng túng tu luyện, bước ra khỏi trường học biểu thị rằng nếu như tôi không trân quý cơ duyên tu luyện, tôi sẽ bị loại ra ngoài.

Lúc đó, tôi nghĩ mình không thể hài lòng với việc học Pháp trực tuyến được, tôi cần đến một điểm học Pháp để học Pháp trực tiếp với các đồng tu. Vì chồng tôi và tôi thay phiên nhau đến điểm học Pháp A gần nhà hơn nên tôi chỉ có thể đến đó hai tuần một lần, và thứ Ba tuần này là đến lượt chồng tôi. Bởi vậy, tôi quyết định tối hôm đó đi đến điểm học Pháp B ở khá xa, ước chừng đi mất hơn một tiếng. Khảo nghiệm hôm đó rất lớn, ban ngày làm việc tôi đột nhiên nhớ con gái quay quắt, có một loại cảm giác rất lo lắng, cứ phân vân không biết buổi tối nên đi học Pháp ở điểm học Pháp hay là về nhà với con. Tôi cảnh giác được đây là can nhiễu, bình thường việc làm không hết, buổi tối còn phải làm thêm 4 tiếng đồng hồ, tôi đâu có loại cảm giác lo lắng này, làm sao mà mới muốn đi đến điểm học Pháp liền có cảm giác khó chịu thế chứ? Đây là giả ngã, không phải chân ngã. Tôi bài trừ suy nghĩ này, tối đó đi đến điểm học Pháp. Mặc dù trước khi đi cảm thấy trở lực rất lớn, đau đớn thấu tâm can, nhưng thực sự đến rồi tôi mới biết rất tốt, trường năng lượng các đồng tu cùng nhau học Pháp rất mạnh, sau khi học Pháp tôi cảm thấy thân tâm nhẹ nhàng.

Các đồng tu nói với tôi thứ Sáu còn có buổi học thuộc Pháp tập thể. Vậy là thứ Sáu tôi lại đến điểm học Pháp B học thuộc Pháp cùng các đồng tu. Lần này trước khi đi tôi vẫn có cảm giác lo lắng đó, nhưng tôi nhớ đến bài chia sẻ trên Minh Huệ về một đồng tu đại lục ở trong trại giam, ác cảnh mang con trai của đồng tu đến, muốn lợi dụng tình thân khiến đồng tu buông bỏ tu luyện, nhưng đồng tu đại lục đã dứt khoát từ chối “chuyển hóa”, kiên tín Đại Pháp, tin rằng con mình đã có Sư phụ quản, đồng thời buông bỏ chấp trước vào tình thân. Sự kiên định của đồng tu đã khơi dậy chính niệm trong tôi, so sánh với đồng tu ấy, tôi chấp trước vào sự xa cách ngắn ngủi này thật quá buồn cười.

Trong khi cùng các đồng tu học thuộc Pháp, tôi phát hiện có hai loại nghiệp lực tư tưởng đã can nhiễu tôi bấy lâu nay. Một là chấp trước vào mua quần áo qua mạng, bởi vì sau khi sinh con thân thể tôi mập lên rất nhiều, có rất nhiều quần áo cũ không mặc vừa, hơn nữa, đi làm không thể ăn mặc quá tùy tiện được, cho nên tôi thường xuyên lướt điện thoại xem quần áo trên mạng. Trong đầu cứ hay nghĩ đến mua bộ quần áo này đẹp hay mua bộ quần áo kia đẹp, thực ra đằng sau đó là các nhân tâm như tâm sắc, tâm hiển thị, chấp trước vào tự ngã .v.v.. Một loại nghiệp tư tưởng nữa là muốn được thoải mái vào ngày nghỉ, muốn đưa con đi chơi, xem các trang blog chia sẻ các địa điểm vui chơi, lộ trình kế hoạch đi chơi, đây là tâm an dật, là ham muốn hưởng lạc, là nhân tâm mong ước một cuộc sống tốt đẹp.

Trong lúc tôi đang học thuộc Pháp, những tư tưởng này chốc chốc lại nổi lên, khiến tôi không có cách nào tĩnh tâm đọc Pháp, học thuộc Pháp. Bởi vì những chấp trước này đều là thuận theo sở thích của tôi, cho nên trước đây tôi không chú trọng, chỉ vào lúc học thuộc Pháp tập thể tôi mới nhận ra tính nghiêm trọng của những vấn đề này. Bởi vì tại không gian khác hết thảy đều có sinh mệnh, tôi càng xem các trang web mua quần áo thì lại càng cấp năng lượng cho những sinh mệnh thể bất hảo kia, lại càng bị nó khống chế. Cho nên về sau tôi liền ức chế những nhân tâm đó, phát chính niệm thanh trừ, thật sự cần mua quần áo thì đi ra cửa hàng mua, cố gắng không xem điện thoại.

2. Chấn chỉnh tâm thái và tư thế khi học Pháp

Có lần ở điểm học Pháp, một đồng tu chia sẻ rằng bản thân trước đây cứ nghĩ khi học Pháp lĩnh ngộ được Pháp lý gì đó mới là đề cao, nhưng gần đây đồng tu ấy đọc được điều Sư phụ giảng:

“Trong sách của tôi thì mỗi từng chữ, tại tầng thứ nông mà nhìn thì là một Pháp Luân; tại tầng thứ thâm sâu mà nhìn thì đều là Pháp thân của tôi, ngay cả bộ thủ ở bên cũng đều là có riêng, khi qua miệng của chư vị mà đọc ra, thì cũng là khác nhau. Khá nhiều người đã tu luyện ra công rất khá, khi đọc các chữ ra thì đều có hình tượng, từ miệng phát ra đều là Pháp Luân. Nói cách khác cuốn sách này không phải là một cuốn sách bình thường, tất nhiên nếu tầng thứ không đủ thì vẫn là không được [như thế]. Riêng bản thân việc có thể khiến chư vị đọc sách học Pháp thì đã đang đề cao, vì chúng ta chú trọng vào tu luyện tâm tính, bản thân việc nhận thức Ông từ lý tính đã là đề cao rồi.” (Kiến nghị tại Hội nghị Phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Bắc Kinh, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

Đoạn Pháp này của Sư phụ làm cho đồng tu ấy ngộ được rằng chỉ cần nghiêm túc, dụng tâm đọc sách học Pháp, cho dù lúc học Pháp không lĩnh ngộ được Pháp lý gì thì cũng là đang trong quá trình đề cao.

Chia sẻ này đã giúp ích cho tôi rất nhiều, bởi vì trước đây tôi cũng bị quan niệm này chướng ngại, cho nên hiện giờ lúc học Pháp, tôi yêu cầu bản thân phải luôn giữ tâm tôn kính, cố gắng ngồi song bàn, tư thế ngồi phải ngay ngắn, cố gắng nâng sách lên học, không đặt sách lên chân rồi khom lưng đọc, nếu như cảm thấy buồn ngủ thì thoa một ít dầu bạc hà là rất nhanh tỉnh táo lại. Hiện giờ trạng thái học Pháp của tôi so với trước đây đã cải thiện rất nhiều.

3. Học thuộc Pháp giúp tôi giữ vững tâm tính trong khảo nghiệm

Sau khi học thuộc Pháp, tôi phát hiện bản thân có thể kiểm soát nhân tâm của mình tốt hơn so với trước đây, có lúc niệm đầu rất xấu hoặc ma tính nổi lên, tôi có thể ý thức được, phủ định và phát chính niệm thanh trừ nó, không để cho nhân tâm dẫn động làm việc xấu. Ví như, lượng công văn tôi cần soạn mỗi tuần rất nhiều, tôi phát hiện ra tất cả công văn thuộc khu vực mà đồng nghiệp B phụ trách đều được giao cho tôi. Tôi nghĩ có lẽ do đồng nghiệp B là người khuyết tật. Nhưng đồng nghiệp B đã làm việc ở phòng này lâu rồi mà, rất nhiều việc cô ấy đã thạo lắm rồi, đôi khi tôi còn thấy cô ấy rảnh rang ngồi lướt điện thoại. Lúc này, tâm bất bình, tâm oán hận và tâm tật đố ở tôi trỗi dậy, tôi thực sự muốn đi phản ánh với trưởng phòng để điều chỉnh công việc. Nhưng rồi tôi nghĩ, không chừng kiếp nào đó tôi đã làm cô ấy tổn thương, Sư phụ đã dùng cách này để giúp tôi tiêu nghiệp và đề cao tâm tính. Dần dần, những tâm này nhạt đi và hiệu quả công việc của tôi được cải thiện rất nhiều.

Hôm sau ngày tôi đi học Pháp ở điểm học Pháp B, có một khách hàng gọi điện thoại đến mắng tôi xối xả gần nửa tiếng đồng hồ. Bởi vì tôi làm việc tại công ty điện lực, khi điều chỉnh giá điện tôi cần gọi điện thoại thông báo cho khách hàng, với một số khách hàng không liên lạc được, tôi sẽ gửi kèm cho họ văn bản giải thích về việc điều chỉnh giá điện phía sau hóa đơn tiền điện. Có điều khách hàng tôi gặp lần này chính là lãnh đạo cũ đã nghỉ hưu của công ty, ông ấy vừa bắt đầu đã nói: “Chất lượng của các cô bây giờ sao kém thế? Văn bản viết thế này à? Cô học chuyên ngành gì vậy?” v.v.. rất nhiều câu chất vấn với lời lẽ chê bai. Những lời của ông ấy lúc đó nghe rất kích động nhân tâm, tôi tự nhủ nhất định là bản thân hôm qua đi học Pháp, Sư phụ đã ban cho tôi cơ hội đề cao tâm tính, ông ấy trách mắng tôi là đang cấp đức cho tôi, là việc tốt. Tôi ngỏ ý cảm ơn chỉ bảo của ông ấy, bởi vì tôi mới đến phòng này, rất nhiều thứ vẫn còn đang học hỏi.

Xong cuộc điện thoại thì cũng đã đến giờ ăn trưa, mặc dù tôi tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm cảm thấy rất bức bối. Tôi rất muốn cùng các đồng nghiệp là người thường đi ăn trưa để trút bỏ một số tâm tình khó chịu, nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi mà nói với người thường những chuyện này chắc chắn tôi sẽ tạo khẩu nghiệp, tôi tuyệt đối không thể đi. Tôi nghĩ đến câu chuyện Hàn Tín chịu nhục chui háng, vì vậy tôi chọn dùng bữa ngay trước máy tính của mình, vừa ăn vừa vào Minh Huệ Net. Tôi nhớ lúc đó đọc được mấy bài chia sẻ đều nói phải nhìn vấn đề theo cách ngược lại, tôi nghĩ: “Phải rồi! Đây là hảo sự, sao mình lại khó chịu? Cần vui lên mới phải!”

Tôi lại nghĩ vì sao tôi không vui? Vậy là tôi hướng nội tìm tiếp, vì sao tôi gặp phải chuyện này? Tôi phát hiện bởi vì bản thân gần đây được giám đốc, trưởng phòng khen ngợi, cấp trên có ấn tượng rất tốt với tôi. Tôi thấy mình cũng đặc biệt, có chút lâng lâng. Tâm danh lợi, tâm hiển thị, tâm chứng thực bản thân trở nên rất mạnh. Hơn nữa, ngày hôm trước có một quản lý cấp dưới đề nghị tôi chỉnh sửa nội dung văn bản, mặc dù lúc đó tôi rất lịch sự cảm ơn góp ý của cô ấy, nhưng trong tâm tôi không muốn sửa chút nào, nghĩ văn bản tôi soạn rất ổn rồi, tôi làm rất đúng rồi. Do vậy, ngày hôm sau, khi bị khách hàng mắng mỏ, tôi cảm thấy tâm thể diện bị tổn thương, cảm thấy thật mất mặt, trong lòng không thoải mái. Ngoài ra, tôi còn phát hiện trước đây soạn thư cho khách hàng là đứng tại vị trí vì họ, là muốn giúp họ hiểu rõ tình huống, nên khách hàng dễ tiếp nhận. Nhưng gần đây tôi đã bị tâm chứng thực bản thân che mắt, cơ điểm làm việc của tôi đã biến thành chứng thực bản thân, nên mới bị khách hàng mắng. Sau khi minh bạch, tâm tôi bỗng nhiên rộng mở, không còn thấy buồn bã hay khó chịu nữa, chiều đến tôi tiếp tục bình tĩnh làm việc, cảm tạ Sư phụ vì sự đề cao tâm tính của đệ tử mà an bài cơ hội ma luyện nhân tâm cho tôi.

Lời kết

Hiện giờ, tôi tham gia hạng mục trên nền tảng RTC vào mỗi Chủ Nhật, từ 4 giờ đến 5 30 chiều. Đôi khi chồng tôi phàn nàn rằng dạo này thật khó để sắp xếp các chuyến đi chơi. Tôi sẽ giải thích với anh ấy rằng: “Vì hầu hết các đồng tu đều có gia đình cần viên dung, hoặc ra điểm du lịch để giảng chân tướng vào Chủ Nhật nên em mới có cơ hội làm hạng mục này, vì vậy chúng ta phải biết trân quý”.

Thế gian con người quá u mê, quá nhiều cám dỗ, rất dễ khiến người tu luyện mê lạc tâm trí, cảm tạ Sư phụ luôn coi sóc đệ tử, cảm ơn sự giúp đỡ của các đồng tu và hoàn cảnh tu luyện của nền tảng RTC. Pháp của Sư phụ và chia sẻ của các đồng tu đã khích lệ tôi, kéo tôi trở lại chính đạo của người tu luyện. Hiện giờ tôi nỗ lực tận dụng thời gian làm tốt ba việc, và cũng muốn đột phá vấn đề dậy sớm luyện công, tôi vẫn còn kém xa yêu cầu của Sư phụ, nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tu tốt bản thân, theo Sư phụ về nhà. Cảm ân Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Trên đây là tâm đắc giao lưu của tôi, có điều gì chưa đúng mong các đồng tu chỉ chính.

(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/2/484435.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/24/223824.html

Đăng ngày 01-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trân quý cơ duyên tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Chú trọng việc phát chính niệm, cải biến trạng thái không tinh tấnhttps://vn.minghui.org/news/280351-chu-trong-viec-phat-chinh-niem-cai-bien-trang-thai-khong-tinh-tan.htmlFri, 28 Feb 2025 11:55:08 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280351[MINH HUỆ 25-12-2024] Sư phụ đã nhiều lần nhắc đến trong các bài giảng của Ngài rằng: “tu luyện như thuở ban đầu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009) Mỗi lần học qua câu Pháp này, tôi đều […]

The post Chú trọng việc phát chính niệm, cải biến trạng thái không tinh tấn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2024] Sư phụ đã nhiều lần nhắc đến trong các bài giảng của Ngài rằng:

“tu luyện như thuở ban đầu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009)

Mỗi lần học qua câu Pháp này, tôi đều nghĩ trạng thái “tu luyện như thuở đầu” của mình như thế nào nhỉ? Sau nhiều lần hồi tưởng, điều hiện ra trong đầu tôi là: Khi tôi thực sự bước vào tu luyện là vào giữa mùa đông, mùa đông ở vùng Đông Bắc rất lạnh, buổi tối tôi đạp xe, quần áo mặc không dày lắm, trong tiếng gió bấc thổi vù vù, tôi vẫn thẳng người vui vẻ đạp xe băng băng trên đường để đến xem video bài giảng Pháp. Người tu luyện không được uống rượu, dù bạn bè có cố gắng thuyết phục thế nào, nói ra sao tôi cũng không uống. Trên đường đi thấy có ai đẩy xe không nổi, tôi liền tận lực giúp đỡ. Tay bị đứt một vết tôi cũng tự tìm xem mình sai ở đâu… Dạo đó, mỗi ngày bất kể gặp phải chuyện gì, trong tâm tôi đều cảm thấy vui vẻ.

Giờ đây ngẫm lại, hồi đó tôi đối với Pháp chính là hoàn toàn tin tưởng, không hề thỏa hiệp chút nào và chỉ làm theo những gì Sư phụ giảng. Một điều nữa là, tôi không sợ khổ.

Vậy trong giai đoạn tu luyện cuối cùng tiến tới viên mãn thì cần đạt tới trạng thái tu luyện thế nào? Một hôm, tôi gặp một đồng tu, chúng tôi trò chuyện và cô ấy nói với tôi rằng: Mỗi ngày cô ấy học thuộc một bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”, rồi đọc thêm một số bài giảng Pháp ở các nơi, ngày nào cũng lên trang Minh Huệ đọc bài chia sẻ, mỗi ngày đều không bỏ lỡ bốn thời điểm phát chính niệm, không sáng thì chiều ra ngoài giảng chân tướng, phát tài liệu, mấy đồng tu chỗ cô ấy đều đang học thuộc Pháp. Sau khi nghe điều này, tôi biết đây là Sư phụ điểm hóa cho tôi về tiêu chuẩn mà tôi nên hướng tới. Đệ tử Đại Pháp phải làm tốt ba việc, trước tiên cần học Pháp cho tốt. Tôi mỗi ngày cũng học thuộc Pháp, thường là khoảng sáu trang. Hiện nay, can nhiễu của điện thoại di động thực sự rất lớn, không chú ý một chút liền bị cuốn vào, lãng phí rất nhiều thời gian, đồng thời còn bị rót vào rất nhiều vật chất tà ác. Hiện giờ tôi tăng cường học thuộc Pháp, hễ có thời gian liền học thuộc Pháp. Lần trước tôi học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân mất 26 ngày. Nhưng tôi cảm thấy có phần chạy theo tốc độ, lần này tôi bắt đầu chú trọng đến chất lượng hơn.

Phát chính niệm là việc tôi làm tệ nhất. Tôi hiếm khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Không những trường không gian của bản thân tôi không chính, mà còn góp phần vào việc bức hại đối với các đồng tu. Một đồng tu ở cùng khu với tôi đi phát tài liệu chân tướng bị người ta tố cáo, bị đưa đến trại tạm giam. Mặc dù đồng tu đã trở về vì giả tướng nghiệp bệnh, nhưng tôi vẫn không chú trọng phát chính niệm. Cách đây mấy hôm, một đồng tu ở địa phương chúng tôi đã qua đời vì bị bức hại dưới hình thức nghiệp bệnh. Từ lúc nghe tin nhập viện đến khi qua đời chỉ vẻn vẹn một tuần, tuy là rất nhanh, nhưng tôi căn bản không hề coi trọng, một lần phát chính niệm cho đồng tu ấy cũng không có. Tôi đã nghiêm túc hướng nội tìm, thấy bản thân không chú trọng việc phát chính niệm, học Pháp hay buồn ngủ, luyện công buổi sáng không dậy nổi, chuông báo thức lúc 12 giờ đêm có cũng như không. Các thời điểm khác tôi phát chính niệm cũng chỉ như để hoàn thành nhiệm vụ. Tôi phải thay đổi trạng thái này, phải chú ý đến việc phát chính niệm. Tôi bèn lấy bản ghi âm tuyển tập về chú trọng phát chính niệm trên trang Minh Huệ mà đồng tu gửi cho tôi từ lâu ra nghe, vừa nghe tôi như thể được quán đỉnh, lập tức hiểu ra vì sao Sư phụ yêu cầu chúng ta phát chính niệm, và hiểu được tầm quan trọng của việc phát chính niệm một cách lý trí. Chúng ta cần phải thanh trừ hết thảy can nhiễu tà ác của cựu thế lực thì mới có thể hoàn thành đại nguyện từ tiền sử của mình là trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh.

Sau khi minh bạch, tôi và các đồng tu đã giới thiệu bản ghi âm tuyển tập về chú trọng phát chính niệm cho rất nhiều đồng tu. Đồng thời cũng nhấn mạnh rằng ngoài bốn thời điểm chính, chúng tôi tiếp tục duy trì thời gian phát chính niệm tập thể của địa phương vào 2 giờ đến 4 giờ chiều Chủ nhật hàng tuần. Có lần, bốn đồng tu chúng tôi cùng nhau phát chính niệm, tôi vừa phát liền ngồi được hai tiếng đồng hồ. Đây là lần đầu tiên sau cuộc bức hại ngày 20 tháng 7 xảy ra, tôi ngồi song bàn được hai tiếng. Sau đó, tu luyện của tôi đã có sự cải biến đáng kể. Tôi tìm lại được sự tự tin, tìm lại được trạng thái ngồi song bàn trong một giờ, chân đau một lúc rồi đỡ, một lát sau lại bắt đầu đau do tiêu nghiệp. Trước đây, tôi mới ngồi song bàn được một lúc, chưa cần bỏ chân xuống, chân đã tự tuột ra. Tôi cũng làm theo đề nghị của đồng tu, bắt đầu tăng số lần và kéo dài thời gian phát chính niệm. Buổi tối cứ đến 7, 8, 9, 10 giờ là phát, còn ban ngày vào các giờ chẵn tôi cố gắng phát nhiều hơn. Hàng ngày, lúc 10 giờ tối tôi rất buồn ngủ, tôi liền vừa đi lại vừa phát. Tôi nhận thấy sau khi phát chính niệm lúc 10 giờ xong, tôi có thể nghe thấy chuông báo thức 12 giờ đêm, tôi có thể ngồi dậy phát, có thể đi đi lại lại để phát, tôi đã có thể giống như đồng tu phát chính niệm lúc 12 giờ đêm. Hiện giờ, tôi vẫn đang kiên trì đột phá trạng thái lúc nửa đêm, còn việc luyện công buổi sáng tôi đã có thể đảm bảo. Sau khi coi trọng việc phát chính niệm, còn một phương diện khác cũng có cải thiện. Khi lên mạng để vào trang Minh Huệ, tôi hầu như không gặp khó khăn gì. Tôi cảm thấy điều này có liên quan đến việc tôi coi trọng phát chính niệm.

Tôi cảm thấy muốn làm được thực sự nghe theo lời Sư phụ, làm tốt ba việc, còn phải vận dụng tốt hướng nội tìm.

Trong cuộc sống hàng ngày, tôi và vợ tôi, cũng là đồng tu, thường xuyên xảy ra bất đồng ý kiến. Vợ tôi rất cố chấp và có nhiều nhân tố của văn hóa đảng. Hàng ngày, mặc dù chúng tôi kiên trì học Pháp, nhưng cô ấy không thường xuyên luyện công. Vì công việc của cô ấy rất bận, thường xuyên phải làm thêm giờ, nên việc nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa hầu như đều là tôi làm. Mỗi ngày đi làm về, vừa vào đến cửa, cô ấy đã bắt bẻ, hết cái này không tốt lại đến cái kia không đúng. Rất nhiều lúc tôi nghĩ: Cô cũng học Pháp, vậy mà khó chịu cái này, coi thường cái kia, tâm tật đố mạnh thế cô phải làm sao đây?

Ngăn đá tủ lạnh nhà tôi bị đóng một lớp băng rất dày, một hôm, vợ tôi bảo tôi có thời gian thì ngắt điện, để tan băng. Buổi tối nấu cơm xong, tôi liền ngắt điện, để cho băng tan. Con trai tôi thích nghịch nước, liền đến giúp, cháu dùng giẻ lau thấm nước đã tan. Tôi lấy hai cái chậu, cái nhỏ chuyên rửa rau đặt trong tủ lạnh, cái lớn dùng để rửa chân thì đặt bên ngoài, khi chậu nhỏ nhiều nước thì đổ vào chậu lớn. Lúc này, tôi có việc phải ra ngoài tìm gặp đồng tu, bèn đi một lát, khi tôi quay về, thấy con không còn ở chỗ tủ lạnh. Tôi liền bảo: Tủ lạnh tan hết băng rồi! Lập tức, vợ tôi giận dữ nói với tôi: “Anh không biết sạch sẽ là gì à, ghê quá, dùng chậu rửa chân để giặt giẻ lau bàn, anh vào nhà vệ sinh mà ăn cơm đi.” Thì ra con trai đã cho giẻ lau bàn vào chậu lớn. Tôi nhìn vợ tôi, có chút ấm ức và nói: Chuyện có chút xíu, em không cần phải tức giận như thế, chẳng phải anh vừa có việc cần đi ra ngoài một lát sao? Với lại em cũng ở nhà mà? Vợ tôi tiếp tục lớn tiếng như sắp đánh nhau, nói: “Anh đừng có nghĩ việc này là của tôi, đây đều là việc của anh!” Tôi không tranh cãi, thầm nghĩ: Mình không đúng chỗ nào, sai ở đâu nhỉ? Tôi chợt hiểu ra: Vợ tôi có biểu hiện không tốt bấy lâu nay là đang giúp tôi đề cao. Những vấn đề tôi cần đối mặt, những khổ nạn tôi cần chịu đựng, vậy mà tôi lại lấy tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mà tôi hiểu được áp lên người khác để thoái thác, che đậy. Điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là vấn đề của người khác, người khác nên làm thế nào, chứ không phải tôi sai ở đâu, tôi không đúng ở điểm nào. Tất cả những biểu hiện này khiến tôi nhận ra: Tôi có tâm coi thường người khác, tâm không muốn cho người khác nói, tâm tranh đấu, không thể thản nhiên đối diện với lời chỉ trích, vẫn chưa đạt đến trạng thái không oán không hận. Sau khi tôi hiểu rõ những điều này, vợ tôi, cũng là đồng tu, cũng trở nên thiện ý hơn, khi rảnh rỗi cô ấy không ngủ nướng nữa mà có thời gian liền tranh thủ học Pháp.

Tôi lại nghĩ bây giờ tôi nên làm như thế nào cho tốt? Nghĩ đến hiện trạng ở khu vực chúng tôi mà tôi không khỏi rơi lệ! Lại nghĩ về những tháng ngày huy hoàng đó, các đồng tu không ngại gian khổ, khó khăn, gần như đã đi khắp các hang cùng ngõ hẻm ở khu vực chúng tôi, trong vòng bán kính một tiếng rưỡi đi xe, phát từng tập tài liệu chân tướng cho hàng vạn hộ gia đình. Tôi đã được thấy biết bao khuôn mặt vui mừng rạng rỡ vì được cứu. Nhưng cũng có biết bao đồng tu đã bị bức hại đến chết vì nghiệp bệnh, biết bao đồng tu đã bị giam cầm, có người hiện nay vẫn còn ở trong ngục tối. Phần lớn đồng tu của chúng tôi hiện giờ, trong sự dày vò của ma nạn mà buông lỏng ý chí tinh tấn. Việc của Sư phụ vẫn chưa làm xong mà, vẫn còn rất nhiều chúng sinh chưa được cứu độ, chúng ta là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, chúng ta không thể tiêu trầm, phải làm tốt ba việc Sư phụ yêu cầu, trợ Sư chính Pháp cứu độ chúng sinh! Hãy tìm lại trạng thái tu luyện như thuở ban đầu, tìm lại trạng thái tốt nhất của người tu luyện, đừng phụ sứ mệnh!

Trên đây là thể ngộ cá nhân xin được chia sẻ cùng các đồng tu, có điều gì không thỏa đáng, mong các đồng tu chỉ chính.

(Phụ trách biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/25/485924.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/23/225600.html

Đăng ngày 28-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Chú trọng việc phát chính niệm, cải biến trạng thái không tinh tấn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Gia đình hoà thuận hơn sau khi tôi biết hướng nội tìmhttps://vn.minghui.org/news/280349-gia-dinh-hoa-thuan-hon-sau-khi-toi-biet-huong-noi-tim.htmlFri, 28 Feb 2025 11:54:51 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280349[MINH HUỆ 22-10-2024] Tôi thật may mắn khi cả ba thành viên trong gia đình đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thế nhưng, trong quá trình tu luyện và sinh hoạt hàng ngày, giữa chúng tôi lại thường xuyên xảy […]

The post Gia đình hoà thuận hơn sau khi tôi biết hướng nội tìm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-10-2024] Tôi thật may mắn khi cả ba thành viên trong gia đình đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thế nhưng, trong quá trình tu luyện và sinh hoạt hàng ngày, giữa chúng tôi lại thường xuyên xảy ra mâu thuẫn và ma sát.

Tôi tương đối hòa nhã và điềm tĩnh, còn chồng tôi lại thiếu kiên nhẫn và dễ nổi nóng, con trai thì tính cách hướng nội, không thích nói ra suy nghĩ của mình.

Mỗi khi chồng tôi nói chuyện với con trai, nếu thằng bé không trả lời thì anh ấy liền nổi cáu. Tôi theo bản năng sẽ bảo vệ con và dẫn đến xung đột với chồng. Hơn nữa, tôi còn cho rằng bản thân là người trầm tĩnh hơn, những gì tôi nói thường là đúng và chồng tôi nên lắng nghe ý kiến của tôi và anh ấy phải quy chính bản thân. Khi anh ấy không tiếp thu, tôi lại cảm thấy thất vọng, bực tức và dần dần bất mãn với anh ấy.

Tình trạng này kéo dài suốt một thời gian dài, cho đến khi tôi tham gia vào nền tảng RTC (một website mà các học viên dùng để gọi điện thoại cho người dân Trung Quốc, giảng chân tướng về cuộc bức hại và khuyên họ thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó). Việc trở thành một phần của hạng mục này đã giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của tôi.

Ban đầu khi tôi mới vào hạng mục, các đồng tu rất nhẫn nại và điềm tĩnh giải thích tài liệu đào tạo cho chúng tôi. Tôi cảm nhận được sự hoà ái và bình yên khi lắng nghe những thể hội tu luyện của họ, khiến tôi mong muốn được trò chuyện với họ nhiều hơn. Tôi cảm nhận được sự từ bi vô ngã của họ dành cho chúng sinh. Mỗi lần như vậy, trong đầu tôi lại vang lên lời Sư phụ giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Trong khoá đào tạo tám ngày, ngoài người đào tạo, tôi còn được gặp nhiều đồng tu khác. Tôi được thụ ích to lớn từ những chia sẻ thể hội tu luyện của họ và tôi đã thực sự học cách hướng nội tìm trong bản thân. Khi hướng nội, tôi nhận ra mình đã quá ích kỷ, chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, quá chấp trước vào tình thân quyến, đồng thời còn bị nghiệp tư tưởng can nhiễu.

Do đó, sau này mỗi khi gặp mâu thuẫn, tôi xin Sư phụ giúp tôi thanh trừ nghiệp tư tưởng và xin Sư phụ giúp đỡ, và tôi nói với Sư phụ rằng: “Con không muốn những chấp trước này. Con là đệ tử Đại Pháp, con sẽ dùng tâm từ bi để đối đãi với tất cả mọi người. Xin Sư phụ hãy giúp con thiện giải”. Đây đã trở thành cách tiếp cận của tôi mỗi khi gặp vấn đề và những xích mích trong gia đình tôi giảm đi rõ rệt, ba người chúng tôi ngày càng hòa hợp, con trai tôi cũng trở nên cởi mở hơn, còn chồng tôi cũng nhã tính đi nhiều.

Dưới đây tôi xin chia sẻ thể hội tu luyện của bốn đồng tu mà tôi thấy ấn tượng sâu sắc, cũng như góp phần giúp tôi đề cao.

Đồng tu thứ nhất chia sẻ kinh nghiệm về việc gọi điện thoại cho người dân ở Trung Quốc. Cô ấy kể rằng cô ấy từng gọi điện giảng chân tướng cho một người đến năm lần và cả năm lần đều bị mắng chửi thậm tệ. Thế nhưng cô ấy vẫn luôn từ bi đối đãi với ông ấy, chỉ một tâm cứu người. Cuối cùng, người đàn ông đó đã cảm động, đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và cảm ơn cô ấy. Khi kể lại chuyện này, cô ấy chỉ dùng vài câu ngắn gọn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự từ bi và tâm thuần tịnh của cô ấy. Sự thiện lương của cô ấy khiến tôi cảm thấy bình yên và vui vẻ, tôi chỉ có một suy nghĩ là: “Tôi cũng muốn trở nên từ bi giống như cô ấy và và cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa”.

Đồng tu thứ hai chia sẻ về cách mà cô ấy giúp một học viên khác vượt quan nghiệp bệnh. Người học viên kia đã không thể vượt qua quan nghiệp bệnh trong một thời gian dài và thậm chí không thể ra khỏi giường. Nhiều đồng tu đã đến nhà cô ấy để phát chính niệm thanh lý những nhân tố bất hảo đang bức hại cô ấy. Thế nhưng sau vài ngày, tình trạng bệnh của cô ấy không có cải thiện, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Mọi người bèn cùng nhau hướng nội tìm trong bản thân mình. Ngay ngày đầu tiên, sau khi cả tập thể cùng hướng nội, đã thấy tình hình của đồng tu kia có chút chuyển biến tốt lên. Thế là, mọi người bắt đầu mỗi người đều hướng nội tìm trong bản thân, và chỉ vài ngày sau, đồng tu kia đã hồi phục hoàn toàn.

Từ đó về sau, người đồng tu thứ hai này đều hướng nội bất cứ khi nào gặp vấn đề và luôn tìm những thiếu sót của mình. Mỗi lần cô ấy đều chính bản thân ngay lập tức, phát chính niệm loại bỏ đi những sũy nghĩ bất hảo và vấn đề tự động được hóa giải.

Hai trường hợp trên khiến tôi nhận ra rằng chỉ có chân chính hướng nội tìm trong bản thân, thì mới có thể chân chính đề cao tâm tính của mình, mới có thể tu xuất ra được tâm đại từ bi.

Đồng tu thứ ba nói rằng cô ấy nhận thấy khi trạng thái tâm lý của cô ấy không tốt, nó sẽ ảnh hưởng đến khả năng giảng chân tướng cứu người. Cô ấy nghĩ là chúng ta nên phát chính niệm trước khi giảng chân tướng và dùng tâm từ bi khi đối diện với chúng sinh. Khi đó, trường năng lượng hoà ái này có thể kích phát thiện niệm và phật tính của chúng sinh, qua đó dễ thức tỉnh họ hơn.

Đồng tu thứ tư chia sẻ một trải nghiệm của một học viên khác. Cha chồng của người học viên đó có vấn đề về trí nhớ và thường xuyên đại tiện ra bên ngoài nhà vệ sinh. Một hôm, ông cụ đại tiện trong phòng khách và học viên đó rất tức giận. Đúng lúc đó, chị gái của học viên ghé chơi nhà, khi học viên này phàn nàn với chị gái (cũng là người tu luyện) về việc này, chị gái nói: “Đây chẳng phải là chiếc thang lên trời của em đó sao?” Đồng tu lập tức ngừng than vãn và đi dọn dẹp đống chất thải đó.

Tôi nghĩ rằng chị gái của học viên đó nói đúng. Chúng ta thường gặp mâu thuẫn với người khác, bao gồm cả mâu thuẫn với đồng tu của mình. Nếu chúng ta đều xem mỗi mâu thuẫn gặp phải là một “chiếc thang lên trời”, thì chẳng phải sẽ vượt qua khảo nghiệm một cách dễ dàng hơn sao?

Trong quá trình hướng nội, tôi ngộ ra hết thảy những người hay sự việc mà tôi gặp, đều là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi, để tôi đề cao tâm tính. Vì vậy, khi gặp mâu thuẫn, tôi bèn rất tự nhiên mà lập tức hướng nội tìm thiếu sót của bản thân, tìm ra vấn đề về tâm tính của mình, những điểm mình làm chưa tốt, phát chính niệm loại bỏ những niệm đầu bất hảo và cầu xin Sư phụ giúp tôi thiện giải. Và rồi, mâu thuẫn đều tự nhiên được hóa giải.

Con xin cảm tạ ân cứu độ của Sư tôn. Con xin cảm tạ sự điểm hóa của Sư tôn.

Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ tu luyện hữu hạn của tôi. Nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi góp ý.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/22/483934.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/9/222010.html

Đăng ngày 28-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Gia đình hoà thuận hơn sau khi tôi biết hướng nội tìm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>