Đề cao tâm tính - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Sun, 10 Nov 2024 10:49:16 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Thoát thai hoán cốt sau khi tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/272952-thoat-thai-hoan-cot-sau-khi-tu-luyen.htmlSun, 10 Nov 2024 10:49:16 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272952[MINH HUỆ 24-08-2024] Tháng 4 năm 1997, tôi đã có được cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó, cuộc sống của tôi bắt đầu thoát thai hoán cốt. Trước khi tu luyện, […]

The post Thoát thai hoán cốt sau khi tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Hạ Lan, học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 24-08-2024] Tháng 4 năm 1997, tôi đã có được cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó, cuộc sống của tôi bắt đầu thoát thai hoán cốt.

Trước khi tu luyện, tôi là một người rất hay trả thù. Nếu ai đó gây chuyện, tôi sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để trả thù. Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để yêu cầu bản thân. Bất luận ở nhà hay ở cơ quan, mỗi khi gặp phải vấn đề, trước tiên tôi sẽ hướng nội tìm nguyên nhân ở chính mình và nghĩ đến người khác trước.

Một hôm, bất đắc dĩ tôi phải tiếp người thân của một cán bộ kỳ cựu đã nghỉ hưu. Bà ấy đã mắng tôi suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ nhưng tôi không hề động tâm. Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, vị cán bộ kỳ cựu đó đã bị bức hại, bị uất ức tới mức trầm cảm và mắc bệnh tâm thần. Người nhà ông ấy đã nhiều lần tới công ty đòi bồi hoàn chi phí y tế. Theo chính sách, chi phí y tế phải được bồi hoàn đầy đủ. Tuy nhiên, vì công ty chúng tôi làm ăn không tốt nên đã không hoàn trả đầy đủ cho ông ấy. Mỗi lần người nhà ông đến gặp chúng tôi, bà ấy lại gây chuyện ầm ĩ rất lâu. Hôm đó, các lãnh đạo vừa thấy bà ấy đến, họ đều kiếm cớ rời đi, còn lại có mình tôi tiếp bà.

Thấy các lãnh đạo đều đã đi hết, bà liền trút mọi tức giận lên tôi. Bà ấy hét to vào mặt tôi và chửi tôi thậm tệ. Tôi cảm thấy thật khó lọt tai. Tất cả nhân viên đều ùa ra xem. Một số người đứng trước cửa phòng để xem, một số khác đứng trên ban công tầng hai. Tôi thực sự cảm thấy mình bị mất mặt. Lúc này, tôi nhớ ra mình là học viên Pháp Luân Đại Pháp, không phải là một người thường, càng không nên chấp và tranh cãi với bà ấy. Vì vậy, tôi liên tục nhẩm “Chân-Thiện-Nhẫn” và không còn nghe thấy bà ấy la hét gì nữa, trong tâm tôi chỉ còn “Chân-Thiện-Nhẫn”.

Hơn hai giờ trôi qua, tôi nghe thấy bà ấy vừa khóc và tự tát vào miệng mình nói: “Tại sao tôi lại cư xử tệ như vậy, tôi có còn là người không? Lãnh đạo đi hết rồi và không để tâm đến tôi. Còn mỗi cô ấy tiếp tôi, vậy mà tôi lại hét vào mặt cô ấy. Tôi thực quá tệ, không biết phân biệt tốt xấu ra sao!” Tôi nghĩ Sư phụ nhìn thấy tâm tính của tôi đã đề cao nên đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này.

Sau khi người phụ nữ đó rời đi, mọi người vây quanh tôi hỏi: “Hôm nay chị làm sao thế? Bà ta chửi chị, nhưng chị không hề nói lại một lời. Chị cư xử hoàn toàn khác so với trước đây. Chị không còn là chị xưa kia nữa”.

Tôi nói với họ, “Tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và phải hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn”.

Hôm đó, một trưởng nhóm trẻ đã mời tôi ăn tối tối. Trưởng nhóm nói, “Chị à, tối nay em sẽ mời chị để em cũng cảm nhận được sức mạnh của Chân-Thiện-Nhẫn”.

Giúp một tù nhân bỏ ý định tự tử

Năm 2020, tôi bị giam giữ bất hợp pháp tại nhà tù Nữ Số 2 thành phố Thẩm Dương. Một buổi sáng, khi tôi vừa đến xưởng lao động cưỡng bức thì một tù nhân nắm lấy tay tôi và nói, “Tôi sẽ mãi nhớ tới chị. Chị là người tuyệt vời nhất!” Sau khi nói xong, bà ấy buông tay tôi ra và định rời đi. Lúc đó, tôi chợt cảm thấy bà ấy đang có ý định tự tử.

Tôi liền nắm chặt lấy tay bà ấy và bảo: “Đừng đi. Nếu có điều gì mà bà không thể vượt qua, hãy san sẻ với tôi“. Bà ấy nói, “Tôi không thể khiến chị gặp rắc rối. Lính canh đang theo dõi chúng ta”.

Trong trại giam, tù nhân không được phép cầm tay nhau, đặc biệt là đối với các học viên Pháp Luân Công. Lính canh sẽ trừng phạt nghiêm khắc họ. Tôi nghĩ cứu mạng người là quan trọng nhất và không để tâm đến điều đó. Tôi nói với bà ấy: “Mạng sống hết sức quý giá. Tự sát là một tội lớn. Có câu nói, ‘Nhân thân nan đắc; Trung thổ nan sinh; Chính Pháp nan ngộ’. Chỉ có thân người mới có thể đắc Pháp. Hết thảy mọi chúng sinh tại thế gian này đều tới đây để đắc Đại Pháp. Bà một mình hạ xuống nhân gian cũng chỉ vì chúng sinh trên thiên giới của bà. Nếu bà không thể trở về, chúng sinh trong thiên giới của bà sẽ bị tiêu hủy. Dù có gặp phải rắc rối nào đi chăng nữa, bà đều có thể vượt qua. Hãy nhìn các học viên Pháp Luân Đại Pháp: họ đang phải chịu đựng sự bất công lớn như vậy, nhưng họ vẫn có thể sống hòa ái mỗi ngày. Nếu có điều gì không rõ, bà cứ nói với tôi để xem tôi có thể giúp bà giải quyết được không”.

Hóa ra bà ấy thường xuyên bị đội trưởng đánh đập, quát mắng vì không hoàn thành nhiệm vụ. Bà ấy cũng không được phép mua thêm thức ăn. Thức ăn trong tù không đủ, nên các tù nhân đều phải tự mua thêm thức ăn để bổ sung. Thức ăn bà ấy mua trước kia đều bị lính canh tịch thu. Bà ấy bị kết án 12 năm tù vì tội lừa đảo. Trong hai năm qua, vì không hoàn thành chỉ tiêu được giao nên bà ấy không được giảm án. Bà ấy đã 63 tuổi rồi và còn phải ở tù 10 năm nữa. Bà ấy nghĩ rằng không biết liệu mình có thể sống ở trong tù thêm 10 năm nữa hay không, tốt hơn hết là chấm dứt mọi chuyện.

Tôi nắm lấy tay bà và trò chuyện với bà hơn hai giờ đồng hồ. Trưởng nhóm và lính canh trực đều đang theo dõi, nhưng không ai ngăn cản tôi nói chuyện. Rất nhiều tù nhân trong xưởng cũng nhìn chúng tôi. Sau đó, bà ấy nói, “Cảm ơn chị đã cứu mạng tôi.”

Bà ấy kể rằng đêm hôm trước bà đã thức trắng, định sáng hôm sau sẽ lấy chiếc kéo ở xưởng đâm vào tim mình để tự tử. Tuy nhiên, buổi sáng khi nhìn thấy tôi, bà cảm thấy có một sức mạnh vô hình đã khiến bà dừng lại. Tôi nói, “Chẳng phải Sư phụ đang trông chừng và cứu bà đó sao?!” Bà nói, “Đừng lo, chắc chắn sau khi ra tù tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công.” Chúng tôi cùng nhau cảm ân Sư phụ từ bi vĩ đại! Sau đó, rất nhiều tù nhân đã nói với tôi, “Ngoài Pháp Luân Công ra, ai quan tâm đến mạng sống của tù nhân đây?!”

Trải qua hơn 20 năm tu luyện, tôi có thể cảm nhận được mọi thời khắc Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, chăm sóc, điểm hóa cho tôi, Ngài đã vì tôi mà gánh chịu khổ nạn, tiêu trừ nghiệp lực cho tôi, mặc dù tôi chưa từng gặp Sư phụ. Đại Pháp thật thần kỳ đã tịnh hóa tâm tôi, ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh, và khiến tôi hiểu được ý nghĩa của nhân sinh. Thật khó để báo đáp ân Sư.

Con xin cảm ân Sư phụ, cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/24/481089.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/9/221172.html

Đăng ngày 10-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thoát thai hoán cốt sau khi tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Phiền toái tiêu tan khi buông bỏ tâm sợ hãi và tâm giữ thể diệnhttps://vn.minghui.org/news/272926-phien-toai-tieu-tan-khi-buong-bo-tam-so-hai-va-tam-giu-the-dien.htmlSat, 09 Nov 2024 11:00:56 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272926[MINH HUỆ 01-09-2024] Tôi là đệ tử lâu năm, nhưng trạng thái tu luyện lúc tốt lúc tệ, tâm sợ hãi, tâm giữ thể diện mãi vẫn chưa buông bỏ được, cả con đường đi đều là vấp ngã chật vật. Nhưng Sư phụ hoàn […]

The post Phiền toái tiêu tan khi buông bỏ tâm sợ hãi và tâm giữ thể diện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 01-09-2024] Tôi là đệ tử lâu năm, nhưng trạng thái tu luyện lúc tốt lúc tệ, tâm sợ hãi, tâm giữ thể diện mãi vẫn chưa buông bỏ được, cả con đường đi đều là vấp ngã chật vật. Nhưng Sư phụ hoàn toàn không buông bỏ tôi, một người đệ tử không chịu phấn đấu này, cấp cho tôi hết cơ hội này đến cơ hội khác để buông bỏ các loại tâm chấp trước.

Những ngày gần đây, chồng tôi trong người không thoải mái, đến bệnh viện khám, đi cả hai bệnh viện khám đều nói rằng bị sỏi thận, còn rất nghiêm trọng nên không thể làm thủ thuật xâm lấn tối thiểu, mà chỉ có thể trị liệu bằng phẫu thuật, và được xếp lịch ngày 10 tháng 8 đi làm phẫu thuật. Nhưng lúc này đồn cảnh sát địa phương lại đến quấy nhiễu, trước đây đồn cảnh sát cũng thường hay đến cửa quấy nhiễu. Mỗi lần như vậy, chồng tôi không cãi lộn thì cũng phớt lờ tôi, rồi sinh ra bức bối trong lòng. Tôi cũng mỗi lần như vậy lại oán hận anh ấy không giúp mình, lại còn lúc nào cũng quản tôi, hạn chế tự do của tôi, không hướng nội tìm bản thân. Tôi thấy tinh thần của chồng sa sút, thân thể và tâm trạng đã đến ngưỡng chịu đựng cực hạn của anh ấy. Tôi biết đây là Sư phụ dùng hình thức này để tôi buông bỏ tâm sợ hãi và cái tình đối với người thân và tu xuất thiện tâm.

Tôi tĩnh tâm xuống học Pháp nhiều hơn, không ngừng phát chính niệm. Tôi đột nhiên ý thức được cơ điểm của tôi là sai, tôi giống như vì để không bị bức hại mới phát chính niệm, vẫn luôn bị cựu thế lực dắt mũi đi, tôi chỉ có quy chính cơ điểm của bản thân, mới có thể quy chính người bên cạnh. Trước đây, tôi làm gì nghĩ gì cũng là đứng trên góc độ vị tư; đệ tử Đại Pháp tương lai đều là đắc quả vị to lớn, tôi vậy mà lại tự tư như thế này, nghĩ đến thực là hổ thẹn. Lần này, tôi lại phát chính niệm, cảm giác dung lượng biến thành to lớn lên.

Tối đến tôi về nhà, chồng tôi kể, ban ngày đồn cảnh sát đến quấy nhiễu. Anh ấy kể: Anh không cho họ vào nhà, chúng ta không phạm pháp. Họ làm vậy là đột nhập nhà riêng của dân, là họ phạm pháp, nếu còn không đi anh sẽ báo cảnh sát ngay. Kết quả họ quấy nhiễu được một lúc rồi rời đi. Chồng tôi còn dặn dò tôi sau này làm việc hãy cần cẩn thận một chút. Tôi vội nói: Anh làm đúng lắm, anh đã duy hộ chính nghĩa, anh còn ngăn cảnh sát ở đồn tạo nghiệp nữa, thiện ác có báo là thiên lý đó.

Sáng ngày hôm sau, chồng đến bệnh viện chuẩn bị trước khi phẫu thuật, lại khám một lần nữa, kết quả kiểm tra không thấy sỏi thận đâu nữa, nên không cần làm phẫu thuật nữa. Tôi nói đây là duy hộ chính nghĩa mà đắc được phúc báo. Chồng tôi vui mừng như đứa trẻ, cũng được dịp chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp. Qua đây, đệ tử xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi trông nom, bảo hộ đệ tử!

Sáng hôm sau, tôi đi làm, vừa xuống dưới lầu, một người hàng xóm đã qua hỏi tôi: Đồn cảnh sát đang tìm cô, còn lái xe cảnh sát đến, nói cô có án lệ, khung cảnh thật đáng sợ. Trước đây, tôi không thích giảng chân tướng cho người quen, sợ họ chỉ điểm tôi sau lưng. Tôi biết đây là Sư phụ an bài cơ hội đắc cứu cho chúng sinh và để tôi buông bỏ tâm giữ thể diện. Tôi lập tức buông bỏ tâm xuống và giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy cũng hiểu ra ngọn ngành sự tình và rất ủng hộ cách làm của tôi. Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu, tôi mới nhớ ra tôi còn phải đi làm. Tôi nói: Chị à, lần tới, chúng ta lại nói chuyện nhé, tôi phải đi rồi. Kết quả, đến chỗ làm vừa kịp giờ, không bị muộn. Mỗi lần tôi ra ngoài giảng chân tướng về đều vừa kịp giờ đi làm, chưa từng bị muộn. Tôi biết đây đều là an bài xảo diệu của Sư phụ.

Con xin một lần nữa cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/1/481404.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/12/219930.html

Đăng ngày 09-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Phiền toái tiêu tan khi buông bỏ tâm sợ hãi và tâm giữ thể diện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tu bỏ oán hận, bước ra khỏi ma nạnhttps://vn.minghui.org/news/272922-tu-bo-oan-han-buoc-ra-khoi-ma-nan.htmlSat, 09 Nov 2024 11:00:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272922[MINH HUỆ 06-07-2024] Năm 1996, tôi hân hoan trong niềm vui đắc Pháp. Lúc đó, tôi vừa mới tốt nghiệp, không mang quá nhiều quan niệm hay chấp trước mà bước vào tu luyện Đại Pháp. Hồi đó, tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày, […]

The post Tu bỏ oán hận, bước ra khỏi ma nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục

[MINH HUỆ 06-07-2024] Năm 1996, tôi hân hoan trong niềm vui đắc Pháp. Lúc đó, tôi vừa mới tốt nghiệp, không mang quá nhiều quan niệm hay chấp trước mà bước vào tu luyện Đại Pháp. Hồi đó, tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày, không cầu danh cũng không cầu lợi, ngày nào cũng sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, quả thực vô cùng hạnh phúc!

Khi đó tôi nghĩ: Người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn thực sự làm được chân thành, thiện lương và nhẫn nhịn, đúng là cảnh giới thuần khiết vô tư! Nhưng bản thân tôi còn cách rất xa với yêu cầu của Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Dưới đây tôi sẽ viết ra quá trình tu bỏ tâm oán hận, tâm lợi ích và tâm tranh đấu do những mâu thuẫn nảy sinh trong nhiều năm với những người hàng xóm bên cạnh nhà tôi. Tôi muốn phơi bày nó, giải thể và tu bỏ nó.

Cha tôi là một người đàn ông trung hậu và thiện lương, khi còn sống ông đã giúp đỡ nhà hàng xóm bên trái không ít. Hồi đó, Cục Lâm nghiệp phá dỡ nhà cửa, bố tôi đã xin cho người hàng xóm bên trái được một căn nhà trống cạnh nhà chúng tôi. Bố tôi nói với nhà hàng xóm bên trái rằng: “Khi nào cất nhà, nhà của anh xây cao bằng nhà tôi nhé.” Ông ấy đã đồng ý. Rốt cuộc, sau khi bố tôi qua đời, lúc nhà ông ấy xây, lại làm cao hơn nhà tôi tới chục phân. Ông ấy còn thường xuyên đổ rác, tuyết và nước bẩn ra trước cổng nhà tôi. Mùa đông, đường xá đóng băng trơn trượt. Tôi nói với ông ấy: “Bác đừng đổ nước bẩn qua đây nữa.” Nhưng ông ấy lại cho rằng trong phạm vi 6m tính từ nhà tôi đều là khu vực chung.

Năm ngoái, nhà kho của gia đình tôi bị nhà ông ấy đè lấn mà bị nghiêng 10cm, ông ấy dùng tấm ván lớn, dài đóng đinh chỗ nghiêng đó lại, rồi biến chỗ đó thành đất nhà ông ấy. Trưởng khu phố và Ủy ban xây dựng đến tìm ông ấy, nhưng ông ấy chối biến không nhận. Họ đều bảo rằng ông ta chẳng cần biết lý lẽ gì hết.

Có dì Lý từng sống ở đây, thấy tường bên trái nhà tôi bị nghiêng. Tôi nói: “Nhà hàng xóm bên trái đã lấy gạch đá đè xuống đó.” Dì ấy nói: “Dì tìm ông ấy nói chuyện, ngôi nhà của ông ấy là do bố cháu lấy cho. Bố mẹ cháu đều mất cả rồi, ông ấy không thể bắt nạt tụi nhỏ như vậy được.”

Hàng xóm bên phải nhà tôi có việc gì cần giúp thì tôi đều giúp đỡ. Mỗi lần ông ấy vay tiền, tôi đều giúp ông. Khoảng sân nhà tôi giáp với nhà hàng xóm bên phải vốn có một nhà kho đã bị phá bỏ, nên tôi muốn xây lại một nhà kho ở vị trí ban đầu. Người hàng xóm bên phải không cho xây, nói rằng nó che khuất ánh sáng mặt trời chiếu vào nhà ông. Trong nhà tôi có cái thùng gỗ cao chưa đến một mét, ông ấy không cho tôi để nó bên ngoài cửa sổ nhà tôi, nói rằng nó ngăn ánh nắng chiếu vào nhà ông.

Mùa xuân năm nay, tôi sửa chữa nhà kho trong sân nhà, có cả sáu người làm công cũng đến. Hàng xóm hai bên đều không cho sửa. Vợ người hàng xóm bên trái cầm xẻng chửi ầm lên, bảo đó là đất nhà bà ấy, nhà tôi không được động tới.

Họ hàng của tôi thấy nhà hàng xóm hai bên thật quá vô lý. Tôi sửa lại nhà kho trong sân nhà tôi họ không cho, tôi để thùng gỗ trong sân nhà mình họ cũng ngăn cấm, không chỉ tìm xương trong trứng, mà còn mắng chửi người ta như mụ đàn bà chua ngoa. Đúng là ức hiếp người ta quá lắm. Người họ hàng bảo tôi: “Cháu vẫn còn có thể sống ở đây à? Hãy mau mau bán nhà rồi mua nhà chung cư mà ở đi.”

Mấy hôm sau, vì ngói trên kho nhà tôi bị lệch, trời mưa dột vào nhà. Bạn tôi đến nhà giúp tôi chỉnh cho mấy viên ngói trên nhà kho ngay ngắn lại. Khi bạn tôi đang chỉnh lại, nhà hàng xóm bên phải bước ra, nói: “Không được.” Bà ấy chửi té tát và lấy gậy đánh bạn tôi. Lúc đó, tôi không nhịn được cãi nhau với bà ấy và báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, bà ấy vẫn chửi rủa. Lúc này, em trai tôi cũng bước ra. Em trai tôi giận đến mức huyết áp tăng cao. Tôi nói huyết áp của em tôi tăng cao và phải đến bệnh viện, bà ấy mới quay về nhà và thôi quát tháo.

Lúc đó, tôi thực sự rất tức giận, tâm tranh đấu, tâm oán hận của tôi nổi lên. Tôi nghĩ: Khi cha tôi còn sống, người hàng xóm bên trái rất biết điều. Sau khi cha tôi qua đời, họ lấy oán báo ơn. Họ thực sự quá vô nhân tính khi bắt nạt hai chị em chúng tôi. Đôi khi tôi tự nhủ: “Thật khổ quá, phải lấy ác trị ác để đấu lại với họ thôi.” Nhưng tôi lại nghĩ: Nếu làm như vậy, thì chẳng phải tôi là người thường sao? Đây chẳng phải là do cựu thế lực an bài sao? Muốn hủy hoại tôi sao? Vì vậy, tôi niệm đi niệm lại:

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”

(Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa

(Ai đúng ai sai, Hồng Ngâm III)

Tôi niệm đi niệm lại hơn trăm lần, đồng thời khi đang học đến mục “Mất và được” trong “Chuyển Pháp Luân”, tôi ngộ ra rằng: Do tôi chưa buông bỏ được chấp trước vào danh-lợi-tình, gặp quan khó này là do những ma nạn do thường ngày tôi tu chưa tốt tạo thành. Nỗi thống khổ khi vượt quan đúng là tê tâm liệt phế, cắt bỏ cái tâm lợi ích này đúng là khiến người ta như xẻo tim khoan xương vậy.

Đồng thời, sau khi các đồng tu biết chuyện này, một số đồng tu đã đến chia sẻ với tôi, giúp tôi đề cao từ trong Pháp. Một số đồng tu giúp tôi phát chính niệm để thanh lý trường không gian cũng như hết thảy nhân tố tà ác can nhiễu việc học Pháp và luyện công của tôi.

Trong khi giao lưu, có đồng tu đã kể một câu chuyện khiến tôi giữ được thiện tâm, mang chứa những điều tốt, không giữ trong tâm điều ác, người xấu, và những điều không tốt. Tôi kể câu chuyện này cho em trai tôi và em trai rất tán đồng.

Thông qua không ngừng học Pháp, tôi đã minh bạch rằng mọi thứ đều có quan hệ nhân duyên; trước đây, tôi có thể đã từng làm tổn hại hàng xóm hai bên nhà mình, cho dù họ đối xử với tôi thế nào, tôi cũng không thể oán hận họ. Cùng với đó, tôi phải cảm tạ những mâu thuẫn mà hàng xóm hai bên đã gây ra, nó đã ma luyện tâm tính của tôi, giúp tôi tu bỏ chấp trước vào lợi ích, đồng thời khiến tôi học cách bao dung. Bản thân tôi vẫn phải hoàn trả món nợ nghiệp đã nợ từ đời này sang đời khác.

Tôi chuyển biến quan niệm, rồi mọi chuyện cũng thay đổi. Hàng xóm hai bên đều bày tỏ sẵn lòng hòa giải với gia đình tôi, họ nói rằng: “Anh em xa không bằng láng giềng gần, chúng ta nên đối xử thật tốt với nhau.” Người hàng xóm bên phải nói: “Nhà cháu cứ xây nhà kho đi, cao thấp thế nào cũng được, xây lúc nào cũng được.” Tôi nói: “Lẽ ra hôm đó cháu không nên tranh cãi với các bác, cháu đã sai, cháu xin lỗi các bác.” Để thể hiện sự hữu hảo, tôi đã tặng họ mấy món đồ nên họ rất vui. Đúng là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Chuyển Pháp Luân).

Nhờ tu luyện, tôi mới thể ngộ được: Thế nào là tu? Tu từ trong ma nạn. Thế nào là luyện? Luyện từ trong ma nạn. Tu luyện 28 năm qua, con xin cảm tạ Sư phụ đã dẫn dắt bằng Pháp, giúp đệ tử tu bỏ tâm oán hận, bước ra khỏi ma nạn, hướng đến quang minh.

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/6/479360.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/1/219777.html

Đăng ngày 09-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tu bỏ oán hận, bước ra khỏi ma nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Nghi tâmhttps://vn.minghui.org/news/272923-nghi-tam.htmlSat, 09 Nov 2024 11:00:36 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272923[MINH HUỆ 12-07-2024] Tháng 10 năm 2022, đồng tu dì Vương lúc tưới rau trong sân bị vấp ngã gãy chân, phải nằm tại bệnh viện vài tháng, muốn lúc về tìm một người giúp việc chăm sóc cho. Đồng tu liền giới […]

The post Nghi tâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 12-07-2024] Tháng 10 năm 2022, đồng tu dì Vương lúc tưới rau trong sân bị vấp ngã gãy chân, phải nằm tại bệnh viện vài tháng, muốn lúc về tìm một người giúp việc chăm sóc cho. Đồng tu liền giới thiệu tôi.

Dì Vương 78 tuổi, chồng bà đã hơn 80 tuổi, nhưng không tu luyện. Chồng dì Vương nói mỗi tháng lương 2.500 tệ. Tôi muốn nghỉ bốn ngày. Chồng dì Vương nói: “Cô nghỉ thì không có ai chăm sóc bà ấy, tôi trả cho cô thêm tiền, cô đừng nghỉ.” Tôi trả lời: “Cháu không nghỉ cũng được, đều là đồng tu cả, cũng không cần thêm tiền đâu.”

Nhà dì Vương ở tầng trệt, đặc biệt vào những ngày đông, việc tương đối nhiều. Tôi vừa xong việc liền tranh thủ thời gian học Pháp. Tôi thấy cuốn Chuyển Pháp Luân của dì Vương có nhiều chữ chưa được chỉnh sửa, có chữ lại sửa sai, lại xem những sách Đại Pháp khác của bà thì thấy cũng bị như vậy. Cứ thế, mỗi ngày xong việc tôi lại sửa chữ.

Làm được hai tháng, dì Vương nói thân thể bà đã tốt lên nhiều rồi, vì điều kiện kinh tế nên không thuê tôi nữa. Nhưng con gái dì Vương không để tôi đi, cô ấy nói với mẹ mình: “Chân mẹ vừa mới đỡ một chút thôi, mồng 9 trời lạnh, mẹ đừng đi lại mà ảnh hưởng đến chân. Mẹ muốn cho cô giúp việc nghỉ việc, sau này có vấn đề gì thì đừng có tìm con, con không biết đâu đấy!” Mấy ngày hôm ấy, giữa tôi và dì Vương xuất hiện mâu thuẫn, dì Vương nói tôi ăn trộm sách Đại Pháp của bà. Tôi giải thích ba lần mà bà cũng không nghe. Ban đầu, tôi còn có thể giữ vững tâm tính, để cho dì Vương nói gì cũng không lên tiếng. Có một hôm, tôi đang luyện công, dì Vương đi qua, nói tôi ăn trộm bao nhiêu sách Đại Pháp của bà, còn nói rất khó nghe. Tôi thầm nghĩ: Lúc đầu trả lương cũng không cao, đến cả ngày nghỉ cũng không có, tôi cũng không cần tiền của họ đến thế, sao có thể ăn trộm sách của bà ấy chứ? Tôi hoài nghi bà ấy dùng cách này để bảo tôi tự xin nghỉ việc, như thế mới có cách giải thích cho con gái. Lúc này tâm lợi ích, tâm tranh đấu, tâm oán hận, tâm bất mãn, tâm tự ti tự trách của tôi cứ ào ào tuôn ra. Hôm ấy, tôi không giữ vững được tâm tính mà tranh cãi với bà ấy.

Tôi làm ở nhà dì Vương tổng cộng là hai tháng mấy ngày, sau khi kết toán tiền lương rõ ràng, tôi đem tiền cất vào vali. Vì dịch bệnh nên phong tỏa vẫn chưa mở, quần áo, chăn mền đều không tiện lấy ra, tôi rời đi mà chỉ cầm vài cuốn sách Đại Pháp của mình.

Mấy hôm sau, tôi qua nhà dì Vương lấy đồ đạc, phát hiện tiền trong vali bị lộn xộn, đếm sao cũng thiếu mất 300 tệ. Tôi nghĩ: 5.000 tệ để gọn gàng trong ví tiền, để ở ngăn ngoài cùng của vali, khóa kéo vẫn khóa, tiền để bên trong có làm sao cũng không rơi ra được, không thể rơi ra ngoài được, tôi cho tay vào mò mấy lần cũng không thấy. Tôi nghi phải chăng dì Vương nói tôi ăn trộm sách Đại Pháp của bà, tức không chịu được nên lấy mất 300 tệ của tôi? Nhưng tôi nghĩ, đây cũng là để tôi buông bỏ tâm lợi ích đi, bèn không lên tiếng, rồi chào hỏi họ và rời đi.

Ngày hôm sau, tôi lại cần dùng cái vali này, tôi nghĩ thử kiểm tra lại lần nữa xem sao, kết quả vừa bới ra một cái liền tìm ra 300 tệ. Lúc ấy, tôi chân tâm tôi nói với dì Vương: Thật xin lỗi! Cháu không nên hoài nghi dì.

Tôi nghĩ, lúc dì Vương nghi tôi trộm sách Đại Pháp của bà, tôi đã không hướng nội tìm, ngược lại còn khởi lên nghi tâm, hoài nghi bà ấy mượn cớ đuổi tôi đi, kết quả liền xuất hiện giả tưởng thiếu mất 300 tệ, may mà lúc đó tôi không lên tiếng.

Tôi lại nghĩ: Lúc đầu, khi dì Vương nghi tôi trộm sách Đại Pháp của bà, phải chăng cũng là nhìn thấy giả tướng gì rồi? Nếu không thế thì bà ấy đã không bực bội đến thế. Tôi ngộ ra: Sự xuất hiện của nghi tâm có thể liên quan đến những nhân tâm khác. Vì để buông bỏ cái nghi tâm này, nên mới xuất hiện mấy giả tướng kia. Trước kia, tôi chỉ toàn nhìn vào nghi tâm của đối phương, thì ra là nghi tâm của chính mình cũng rất nặng.

Một chút thể hội. Có chỗ nào không phù hợp, mong đồng tu từ bi chỉ ra chỉnh sửa.

(Phụ trách biên tập: Nhiệm Gia)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/12/479506.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/9/219886.html

Đăng ngày 09-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Nghi tâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tu luyện đề cao tại trại Hè múa cổ điển Trung Quốchttps://vn.minghui.org/news/272918-tu-luyen-de-cao-tai-trai-he-mua-co-dien-trung-quoc.htmlSat, 09 Nov 2024 10:59:30 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272918[MINH HUỆ 22-08-2024] Năm nay tôi 13 tuổi. Tôi sinh ra ở Trung Quốc và đến Hoa Kỳ khi 8 tuổi. Đây là lần thứ hai tôi tham gia trại Hè múa cổ điển Trung Quốc do Trung tâm Khảo thí […]

The post Tu luyện đề cao tại trại Hè múa cổ điển Trung Quốc first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Mỹ Hàm, một tiểu đệ tử Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 22-08-2024] Năm nay tôi 13 tuổi. Tôi sinh ra ở Trung Quốc và đến Hoa Kỳ khi 8 tuổi. Đây là lần thứ hai tôi tham gia trại Hè múa cổ điển Trung Quốc do Trung tâm Khảo thí Nghệ thuật Shen Yun tổ chức.

Bên cạnh những tiến bộ về vũ đạo và tu luyện, tôi vẫn nhớ một số điều thú vị từ trại Hè năm ngoái: tiệc nướng, chơi té nước, tổ chức sinh nhật và các trò chơi vui nhộn khác.

Trong trại Hè năm nay, các giáo viên không chỉ sắp xếp nhiều hoạt động vui chơi hơn cho chúng tôi mà còn bổ sung các khóa học vũ đạo phong phú hơn, với tiêu chuẩn cao hơn. Đặc biệt, chúng tôi được dạy cách thể hiện vận vị của múa truyền thống Trung Quốc. Đối với tôi, điều quan trọng hơn nữa là mình đã có những tiến bộ mới trong tu luyện cá nhân.

Một lần hướng nội tìm

Có lần, trong khi luyện công tập thể, học viên trước mặt tôi luyện không nghiêm túc, điều đó khiến tôi không vui và có chút tức giận. Tôi nghĩ, sao học viên đó có thể luyện như vậy?

Sau khi hoàn thành các bài công pháp, tôi bình tĩnh lại và hướng nội, nhận ra mình có tâm tật đố khi thấy học viên đó có thể lười biếng và luyện một cách thoải mái như vậy, nhưng còn tôi lại không thể buông lỏng như cậu ấy. Tôi ý thức được rằng suy nghĩ này không tốt. Ở trại Hè này tôi được coi là một người chị gái, làm sao có thể chỉ vì thấy các bạn khác luyện không tốt mà bản thân cũng muốn làm biếng? Tôi nên là tấm gương cho các học viên khác thay vì bị ảnh hưởng bởi họ.

Ngày hôm sau, tôi liền thực sự nghiêm túc luyện công. Khi mở mắt ra, tôi ngạc nhiên thấy rằng những học viên bình thường hay nghịch ngợm cũng đang luyện công nghiêm túc. Tôi nhận ra rằng đó là vì tôi đã vượt qua được khảo nghiệm tâm tính này, vì vậy một cách tự nhiên họ đã luyện công tốt.

Sư phụ giảng:

“Có những người mà về tu luyện xem ra rất tinh tấn, cũng đang học Pháp, cũng đang luyện công, nhưng, không hướng nội tìm, không hướng nội tìm ấy, mọi người nghĩ xem, đó chẳng phải chính là người thường mà. Người thường có ai hướng nội tìm chăng? ” (Giảng Pháp tại Pháp Hội New York năm 2015)

Thực ra, rất nhiều khi biểu hiện hành vi của người khác chính là để khảo nghiệm bản thân chúng ta. Khi nhìn thấy lỗi lầm của người khác, chúng ta không nên chỉ nghĩ đến lỗi lầm của họ, mà trước tiên hãy hướng nội và xem bản thân có điều gì cần cải thiện không.

Tâm oán trách cản trở sự tiến bộ của tôi

Tôi và một học viên khác đã mắc một số lỗi trong động tác vũ đạo, giáo viên đã nhắc nhở chúng tôi nhiều lần, nhưng chúng tôi vẫn không sửa được. Trong buổi tập tiếp theo, chúng tôi lại mắc lỗi tương tự. Sau giờ học, giáo viên đã chỉ ra lỗi của chúng tôi một cách nghiêm túc.

Tôi cảm thấy ngữ khí của giáo viên đối với tôi có phần gay gắt hơn một chút, liền cho rằng giáo viên thiên vị, đối xử không công bằng. Sau đó, tôi hướng nội và thấy rằng mình có tâm oán trách và phàn nàn mạnh mẽ.

Sư phụ giảng:

“[Nếu] cứ không tiếp thu chỉ trích và phê bình, cứ hướng ngoại mà chỉ trích, cứ phản bác ý kiến và phê bình của người khác, [thì] đó là tu luyện sao? Đó là tu luyện thế nào vậy? ” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi chỉ để ý đến thái độ của giáo viên đối với tôi và phàn nàn về điều đó, nhưng không nghĩ đến lý do tại sao giáo viên lại phê bình tôi. Tôi đã không để tâm đến lời của giáo viên, vì vậy mãi không thể cải thiện.

Buồn ngủ khi học Pháp

Tôi cũng thường cảm thấy buồn ngủ khi đang học Pháp, nếu thấy các bạn khác đang chơi đùa hoặc đang ngủ, tôi cũng cảm thấy mình buồn ngủ, muốn đi ngủ. Sau đó tôi tự tìm lý do bào chữa rằng sau một ngày mệt mỏi, ngủ một chút cũng được. Nhưng tôi lập tức nhận ra mình đang học Pháp, sao có thể muốn ngủ là ngủ? Học Pháp là việc rất nghiêm túc, quyết không thể thuận theo tâm an dật mà làm biếng.

Trong cuộc thảo luận sau khi học Pháp, giáo viên đã kể cho chúng tôi một câu chuyện trong một bài chia sẻ rằng có những con ma ngủ đang can nhiễu các học viên. Tôi hiểu rằng suy nghĩ muốn ngủ của tôi trong khi học Pháp là do sự can nhiễu của ma. Tôi quyết định rằng khi học Pháp chủ ý thức phải thanh tỉnh, nhanh chóng thanh trừ can nhiễu mỗi khi cảm thấy buồn ngủ. Như vậy sẽ không bị ma khống chế nữa.

Sư phụ giảng:

“Đây chính là nghiệp tư tưởng đang cản trở nghiêm trọng chư vị và không để chư vị đọc sách và học Pháp. Nó khiến chư vị buồn ngủ, khiến chư vị ngủ, khiến chư vị mất chính niệm và chính giác; thậm chí khi nó sốt ruột còn hiện ra để can nhiễu chư vị, còn có thể hiện ra trong tư tưởng [chư vị].” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999])

Sư phụ cũng giảng:

“Vậy còn không minh bạch sao? Nghiệp tư tưởng và can nhiễu ngoại lai đang khởi tác dụng, nó ngăn không để chư vị thăng hoa. Bởi vì sự thăng hoa của chư vị sẽ tiêu trừ nó; tôi đã giảng là tôi sẽ tiêu nghiệp cho chư vị. Khi nó thật sự bị tiêu trừ, nó sẽ thật sự giải thể, nó có chịu vậy không? Nên nó sẽ liều mạng để kháng lại. Nếu chư vị coi những thứ này là một phần của chư vị, thì chư vị sẽ không đắc Pháp được, vì Pháp là cấp cho chư vị, tuyệt đối không thể cấp cho nghiệp lực đó đâu! Cho nên [chư vị] phải vượt qua nó, bất kể buồn ngủ thế nào, [chư vị] cần phải vượt qua nó, ức chế nó, thanh trừ nó. Lúc chư vị vượt qua quan này, thì cũng là lúc mà nó bị tiêu trừ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999])

Bây giờ tôi đã minh bạch chân tướng về việc buồn ngủ khi học Pháp. Lần tiếp theo khi cảm thấy buồn ngủ, tôi sẽ phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi, giúp tôi loại bỏ can nhiễu và vượt qua chướng ngại này.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/22/480961.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/28/219710.html

Đăng ngày 09-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tu luyện đề cao tại trại Hè múa cổ điển Trung Quốc first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Vượt qua rào cản bằng chính niệm trong khi tu luyện và cứu độ chúng sinhhttps://vn.minghui.org/news/272804-vuot-qua-rao-can-bang-chinh-niem-trong-khi-tu-luyen-va-cuu-do-chung-sinh.htmlTue, 05 Nov 2024 12:20:11 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272804[MINH HUỆ 15-08-2024] Tôi là một học viên 81 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 5 năm 1994. Thấm thoát đã 30 năm trôi qua, tôi đi được đến ngày hôm nay là nhờ sự dẫn dắt và […]

The post Vượt qua rào cản bằng chính niệm trong khi tu luyện và cứu độ chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-08-2024] Tôi là một học viên 81 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 5 năm 1994. Thấm thoát đã 30 năm trôi qua, tôi đi được đến ngày hôm nay là nhờ sự dẫn dắt và bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Một ngày nọ, tôi đến một khu chợ để phát tài liệu giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công). Tôi thấy một dãy cửa hàng, liền phát lần lượt, khi tôi phát gần xong thì có người lao ra khỏi cửa hàng, chỉ vào tôi và la lớn: “Bà ấy là Pháp Luân Công. Mau bắt lấy bà ta!“ Một số người lao về phía tôi. Tôi thầm phát chính niệm, rồi xoay người và chạy vào con hẻm gần nhất. Con ngõ nhỏ yên tĩnh và vắng vẻ lạ thường mặc dù phía sau tôi có tiếng la hét ầm ĩ. Tôi đi qua một số con hẻm yên tĩnh, ra khỏi khu chợ chính, rồi đi đến lối vào chợ. Khi tôi quay đầu nhìn lại, khu chợ trước đây vắng tanh giờ lại đông nghẹt người, như thể tôi vừa mới đi qua một không gian khác vậy. Tôi nhận ra mình đã trốn thoát thành công nhờ sự giúp đỡ từ bi của Sư phụ.

Đột phá rào cản bằng chính niệm

Tôi đã trải qua một thời gian dài nghiệp bệnh. Một buổi sáng, đùi trái của tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, vừa nóng, vừa đau, vừa ngứa. Lúc đầu tôi không để ý, nhưng đến chiều cơn đau trở nên dữ dội đến mức tôi đứng không nổi, ngồi không xong, nằm xuống cũng khó khăn. Tối hôm đó, chân tôi lại xuất hiện các nốt phát ban có kích thước bằng hạt đậu nành. Ngoài nóng rát, chân tôi còn ngứa và đau như thể tôi bị kim đâm, đau đến tận xương tủy.

Sau khi nhận ra đây là can nhiễu của cựu thế lực, tôi đã phát chính niệm cùng con gái. Mặc dù cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng cơn đau vẫn còn dữ dội đến mức tôi không thể ngủ được. Sáng sớm hôm sau, tôi nhanh chóng thức dậy, cố gắng hoàn thành luyện công và các triệu chứng có phần giảm bớt. Nhưng mấy ngày tiếp theo, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn và chúng có vẻ ngoài giống như nhiễm bệnh zona, lan từ lòng bàn chân trái lên đến mông. Tôi bị sốt, đau đớn và các vết phát ban thậm chí còn tiết ra dịch màu vàng. Dịch vàng chảy đến đâu, các vết phát ban mới lại xuất hiện đến đó. Tôi không thể ngủ được suốt ba ngày ba đêm.

Tôi phủ nhận giả tướng nghiệp bệnh này và quyết tâm duy trì luyện công buổi sáng và ra ngoài giảng chân tướng. Tôi cũng không ngừng hướng nội tìm, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân gốc rễ. Tôi liên tục thanh trừ các giả tướng bệnh zona. Bất cứ khi nào tôi mạo hiểm ra ngoài để giảng chân tướng, tôi không thể ngồi mà chỉ có thể đứng. Bất cứ khi nào cơn đau trở nên tồi tệ hơn, tôi sẽ đi chậm lại và thầm nhẩm:

“Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Đôi khi cơn đau đến cực hạn, tôi tự nhắc nhở mình: “Sinh mệnh của ta là do Đại Pháp tạo ra, là một lạp tử của Đại Pháp, là do Chân-Thiện-Nhẫn cấu thành, là thân thể kim cương bất hoại, không thể bị giả tướng mê hoặc”. Tôi vừa bước đi chậm rãi vừa tự nhắc nhở mình, người khác cũng không nhận ra sự bất thường ở tôi. Dù đi chậm, mất nhiều thời gian hơn, nhưng nhìn thấy chúng sinh được cứu, tôi cảm thấy mừng cho họ đến nỗi quên mất cơn đau của chính mình.

Giả tướng nghiệp bệnh này kéo dài gần năm tháng. Đôi khi cơn đau dữ dội đến mức tôi trở nên chán nản, nhưng tôi biết Sư phụ đang gánh chịu nhiều hơn thay cho tôi. Ngay khi các nốt phát ban sắp lan sang chân bên kia, dịch vàng đột nhiên ngừng chảy và chúng không còn lan rộng ra nữa. Tôi vô thức cảm thấy rằng dịch vàng hiện đang chảy ở một không gian khác, đẩy độc tố ra khỏi cơ thể tôi.

Vài ngày sau, các triệu chứng zona của tôi bắt đầu thuyên giảm, một sáng, khi thức dậy để luyện công, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể mình có gì đó bất thường. Tôi phát hiện ra chân phải của tôi trở nên ngắn hơn chân trái. Mỗi khi tôi đứng lên hoặc ngồi xuống, toàn bộ cơ thể tôi đều nghiêng về bên phải. Lúc đó tôi không hề động tâm, cũng không sợ hãi, lập tức dùng chính niệm để chỉ đạo bản thân, rằng: “Tôi là Thần! Không gì có thể ngăn cản tôi, tôi quyết không thừa nhận an bài của cựu thế lực!” Khi tôi luyện bài công pháp thứ ba, tôi phát hiện mình không thể giờ cánh tay lên. Nhưng tôi không từ bỏ và tiếp tục cố gắng. Lúc đó tôi cảm thấy một lực bên ngoài đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi và nhấc chúng lên. Tôi biết Sư phụ đang giúp đỡ và khích lệ tôi.

Mấy tháng sau khi tôi xuất hiện giả tướng zona, một cục u lớn, mềm đột nhiên xuất hiện ở lưng tôi. Mỗi khi khối u di chuyển, cơ thể tôi sẽ bị lệch sang trái hoặc sang phải theo hướng di chuyển của nó. Ngoài các cơn đau dữ dội, tôi còn sụt cân nhanh chóng và cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa.

Vào lúc đó, đủ loại nhân niệm nổi lên. Có lúc, tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi Sư phụ có còn quản tôi không. Tôi ngay lập tức nhận ra suy nghĩ bất chính này và phủ định nó. Thông qua việc tăng cường học Pháp và nhiều lần chia sẻ với con gái, chúng tôi quyết định triệt để phủ nhận an bài của cựu thế lực khỏi suy nghĩ và hành động của mình, thay vì chịu đựng một cách thụ động.

(1) Đầu tiên, tôi loại trừ mối liên hệ giữa các triệu chứng của mình và bệnh zona. Người thường cho rằng phát ban không được tiếp xúc với nước, tôi không thừa nhận điều đó, liền đi tắm rửa (trước đó tôi chỉ dám lau khô). Quả nhiên khi tôi tắm, rất nhiều thứ giống như vỏ cứng đã bị nước tắm cuốn đi. Tôi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều và biết rằng mình đang đi đúng hướng.

(2) Tiếp theo, tôi quyết định không lại cảm thụ nỗi đau và những hạn chế mà bọn chúng đem đến cho tôi, cần làm gì thì tôi làm nấy. Đồng thời, Sư phụ cũng điểm hóa cho tôi:

“Kinh tu kỳ tâm,
Công luyện kỳ thân.”
(Đồng hóa, Hồng Ngâm I)

Tôi kéo dài thời gian luyện công, tăng phát chính niệm lên một giờ mỗi lần, kiên trì giảng chân tướng mỗi ngày và gia tăng cường độ học Pháp. Tôi hoàn toàn giao phó bản thân cho Sư phụ, kiên định tín Sư tín Pháp, đồng thời phủ nhận triệt để mọi suy nghĩ phụ diện.

Với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã thành công vượt qua kiếp nạn này sau hơn nửa năm. Mặc dù kéo dài thời gian rất lâu, nhưng qua khảo nghiệm này, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc tăng cường học Pháp, luyện công và tin tưởng vô điều kiện vào Sư phụ và Pháp. Hơn nữa, việc tín Sư tín Pháp vô điều kiện không chỉ ở lời nói, mà phải thực sự làm được, phải trừ bỏ mọi suy nghĩ của con người, vượt qua mọi tư duy phụ diện mới có thể kiên định chính niệm, mới có thể phá trừ giả tướng.

Giảng chân tướng cứu người, dùng chính niệm vượt quan

Từ năm 2000, tôi bắt đầu ra ngoài để giảng chân tướng trực tiếp, đến năm 2009, tôi phối hợp với các đồng tu để giảng chân tướng trên quy mô lớn hơn. Mỗi sáng sớm, tôi đều đeo một túi lớn tài liệu chân tướng đến gặp các đồng tu. Chúng tôi đi khắp các thôn làng xung quanh, phát tài liệu đến tận mỗi nhà. Cho dù mùa đông khắc nghiệt hay mùa hè nóng bức, ngày nào chúng tôi cũng qua các ngõ lớn hẻm nhỏ để giảng chân tướng cứu chúng sinh, ngay cả phong cảnh bên đường chúng tôi cũng không màng để ý. Ngày này qua ngày khác, thậm chí trong suốt đại dịch COVID-19 chúng tôi cũng chưa khi nào dừng lại. Dưới đây là một vài sự việc trong khi tôi giảng chân tướng.

Sau bốn ngày, tôi lại có thể ra ngoài giảng chân tướng

Có lần chúng tôi đến một công trường xây dựng lớn để giảng chân tướng và phát tài liệu. Những công nhân di cư từ nông thôn nồng nhiệt chào đón chúng tôi, “Pháp Luân Công đến rồi!” Chúng tôi trả lời: “Các bạn vất vả quá. Chúng tôi đến đây để mang lại cho các bạn bình an, may mắn và phúc báo!” Ba chúng tôi phân nhau giảng chân tướng, phát tài liệu và tặng thẻ bình an cho họ. Hầu hết công nhân đều tiếp nhận chân tướng và đồng ý làm tam thoái. Một số thậm chí còn cầm thẻ bình an và vui vẻ nói: “Tôi có Thần Phật bảo hộ rồi!”

Đến 11 giờ sáng, chúng tôi hoàn thành việc phát tài liệu và thẻ bình an, danh sách ghi tên để làm tam thoái cũng đã xong, có tới 90 người. Chúng tôi phấn khởi lên đường về nhà.

Ở công trường xây dựng có một con mương sâu, phải đi vòng một đoạn dài để đi qua. Hai đồng tu đi cùng tôi đã chọn cách nhảy qua đó. Thấy cả hai đồng tu đều vượt qua thành công, tôi cũng không do dự mà nhảy theo. Tuy nhiên, tôi đã không nhảy qua được và ngã sấp mặt xuống mương. Lúc ấy tâm trí tôi lập tức trở nên trống rỗng, còn hai đồng tu thì hoảng sợ nhanh chóng kéo tôi lên. Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói với họ: “Không sao đâu, chúng ta về nhà đi”. Sau khi đi được một đoạn, đầu óc tôi mới tỉnh hẳn và mọi cảm giác đau đớn và khó chịu ập đến. Vất vả và cố gắng lắm, cuối cùng tôi cũng về đến nhà và ngủ thiếp đi.

Chiều hôm đó, tôi thức dậy học Pháp và tình cờ nhìn vào gương. Mặt và môi tôi sưng đến mức gần như không thể mở miệng. Chỗ sống mũi cũng đau đớn bất thường. Nhưng tôi mặc kệ, tiếp tục học Pháp và làm tài liệu chân tướng như thường lệ.

Khi phát chính niệm vào đêm hôm đó, tôi bắt đầu tự vấn bản thân để xác định nguyên do tại sao mình lại ngã, bởi tai nạn này không thể xảy ra mà không có lý do. Nhiều người làm tam thoái sáng hôm đó đã khiến tôi sinh tâm tự mãn, tâm hoan hỉ và tâm tham công đức. Sau khi phát hiện ra những suy nghĩ xấu này, tôi bắt đầu phát chính niệm để tiêu diệt chúng.

Sáng hôm sau, ngủ dậy soi guông tôi thấy toàn bộ khuôn mặt mình sưng lên tím tái. Mí mắt tôi sưng lên thành hai đường rạch, sống mũi tôi bị gãy và môi tôi trông giống như hai cây xúc xích lớn màu đỏ nâu. Thực sự là vô cùng thê thảm! Con gái tôi đã sốc khi nhìn thấy bộ dạng đó của tôi. Cháu cố bôi thuốc vào mặt tôi, nhưng tôi đã ngăn cháu lại. “Mẹ có Sư phụ quản, mẹ sẽ sớm bình phục!” Tôi tiếp tục tăng cường học Pháp, luyện công và phát chính niệm ở nhà.

Đến ngày thứ ba, mặt tôi hết sưng nhưng vẫn còn bầm tím. Tôi cầu xin Sư phụ, “Mặt con thế này sao có thể đi giảng chân tướng được? Xin Sư phụ giúp con loại bỏ màu tím này đi!” Sau đó, tôi nhẹ nhàng lau mặt bằng một miếng gạc. Màu tím dần rơi khỏi mặt tôi như bột màu một cách kỳ diệu! Khuôn mặt tôi trở lại bình thường ngoại trừ một vết sẹo trên sống mũi.

Vậy là, vào ngày thứ tư, tôi lại tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng. Các đồng tu đã rất sửng sốt khi nhìn thấy tôi, một đồng tu làm bác sỹ nói với tôi rằng, một người bình thường bị thương như vậy sẽ phải mất ba tháng để phục hồi như thế!

“Nguy hiểm đến vậy mà chị vẫn cứu người, các chị là những người giỏi nhất!”

Mới đây có một sự việc khác khiến tôi đặc biệt cảm động. Hai ngày trước, khi đang đi trên đường để giảng chân tướng, một ông già đi xe đạp đột nhiên dừng lại trước mặt tôi và giơ ngón tay cái lên hào hứng nói: “Pháp Luân Công hảo! Chị già như vậy rồi mà vẫn liều mạng cứu người. Thật sự xuất sắc!”

Thấy tôi không nhận ra, ông ấy liền kể cho tôi nguyên do chúng tôi gặp nhau. Hóa ra cách đây 20 năm, tôi đã giảng chân tướng, tặng bùa hộ mệnh và giúp ông ấy làm tam thoái. Ông ấy xúc động nói với tôi: “Tóc chị đã bạc, vậy mà sau bao nhiêu năm chị vẫn kiên trì nỗ lực. Thật tốt quá! Nguy hiểm đến vậy mà chị vẫn cứu người, các chị là những người giỏi nhất!” Sau khi nghe những lời ông ấy nói, nước mắt tôi bắt đầu trào ra, và tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng.

Trong đại dịch COVID-19, người cao tuổi qua đời nhiều nhất, nhưng vẫn có nhiều người cao tuổi đã làm tam thoái vượt qua một cách suôn sẻ và an toàn. Mặc dù người thân, hàng xóm, già trẻ, đều mắc bệnh, nhưng những người cao tuổi này vẫn khỏe mạnh vì họ mang thẻ bình an và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mỗi ngày. Nhờ vậy, họ đã nhận được Thần Phật phù hộ. Khi chúng tôi gặp lại, những người này nắm tay tôi và bày tỏ lòng biết ơn. Tôi nói với họ, “Đây đều là Sư phụ từ bi của chúng tôi ban phước. Hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi!”

Kiên trì học thuộc Pháp

Sư phụ đã nhiều lần nhấn mạnh rằng các đệ tử Đại Pháp cần học Pháp cho nhiều, học pháp cho tốt, dĩ Pháp vi Sư. Những đệ tử lâu năm, những người đã trải qua nhiều thăng trầm trên con đường tu luyện, đều hiểu tầm quan trọng của việc học Pháp.

Tôi bắt đầu học thuộc Pháp vào năm 2005. Lúc đầu, tiến độ của tôi cực kỳ chậm. Nhưng với sự kiên trì và nỗ lực không ngừng, Pháp bắt đầu in sâu vào trí nhớ của tôi và những Pháp lý từ nông cạn đến thâm sâu bắt đầu triển hiện. Sau nhiều năm kiên trì, giờ đây tôi có thể học thuộc lòng một bài giảng mỗi ngày.

Thông qua việc học thuộc Pháp, tôi thấy mình buông bỏ được những ham muốn và chấp trước của con người, mở rộng khả năng nhẫn nại, năng lực phân biệt thật giả cũng tăng lên. Khi tôi gặp phải vấn đề lớn, các Pháp lý tương ứng lại hiện lên trong tâm trí tôi, hướng dẫn tôi giải quyết theo cách đúng đắn.

Bất cứ khi nào đạt đến trạng thái nhập tâm khi học thuộc Pháp, tôi lại thấy tầng tầng Phật, Đạo, Thần xuất hiện trên các trang sách, tôi còn thấy mỗi trang đều có Pháp thân của Sư phụ đang đả tọa. Cảm giác thật sự được hòa tan trong Pháp thật huyền diệu, từ bi và tường hòa biết bao!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/15/480484.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/26/221028.html

Đăng ngày 05-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Vượt qua rào cản bằng chính niệm trong khi tu luyện và cứu độ chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hành trình loại bỏ tâm oán hậnhttps://vn.minghui.org/news/272740-hanh-trinh-loai-bo-tam-oan-han.htmlMon, 04 Nov 2024 13:44:12 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272740[MINH HUỆ 01-09-2024] Anh cả bên gia đình chồng tôi đều được mọi người công nhận là một người hiếu thuận, thiện lương, khoan dung và có trách nhiệm. Thế nhưng, một người anh cả như thế lại khiến tôi sinh […]

The post Hành trình loại bỏ tâm oán hận first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Thiên Vũ, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-09-2024] Anh cả bên gia đình chồng tôi đều được mọi người công nhận là một người hiếu thuận, thiện lương, khoan dung và có trách nhiệm. Thế nhưng, một người anh cả như thế lại khiến tôi sinh tâm bất mãn vì một sự việc.

Năm 2023, mẹ chồng tôi phải nhập viện. Do tuổi cao, bà không thể tự lo liệu cho bản thân nên cần người chăm sóc cả ngày 24/24 giờ. Anh cả đã nghỉ hưu nên anh đảm nhận việc trông nom bà vào ban đêm nhiều hơn, còn các em trai, em dâu sẽ vào viện thay anh khi có thời gian. Mọi người đều cảm thấy anh cả trông bà vào ban đêm rất vất vả nên buổi sáng ai vào viện thay ca cho anh đều giục anh mau về nhà sớm để nghỉ ngơi.

Một hôm, vào sáng sớm, tôi vừa tới bệnh viện liền nói: “Bác cả, bác mau về nhà đi, cả đêm đã không nghỉ ngơi được mấy rồi, bác đã vất vả rồi. Anh ấy nói: Mẹ vừa mới tiêm nên anh trông bà thêm một lát nữa. Tôi nói: không sao, có em đây rồi, anh mau về đi! Lúc này, bác cả thường ngày vốn rất ôn hòa đột nhiên lại nổi xung lên với tôi: “Ai mệt? Tôi không mệt! Lần nào đến, ai cũng cứ giục tôi đi, mọi người đều thấy tôi không thuận mắt, mọi người đều không muốn nhìn mặt tôi”.

Tôi vội giải thích: “Bác cả, anh hiểu lầm rồi. Chúng em đều thương anh, thấy anh chăm sóc mẹ vất vả, nên muốn anh mau được về nhà để nghỉ ngơi một chút, thư giãn một chút.”

Ai ngờ bác cả vừa nghe tôi nói vậy thì lại càng giận hơn: “Tôi không mệt! Nhất là cô [chỉ tôi và chồng tôi], mỗi lần vợ chồng cô đến, tôi còn chưa chuẩn bị xong đã bảo tôi mau mau về đi. Tôi biết vợ chồng cô thương tôi, nhưng kiểu thái độ như vậy không thể được. Hơn nữa, tôi có bắt mọi người phải đến đâu. Sau này, mọi người muốn thì đến, không muốn đến thì một mình tôi có thể tự chăm sóc mẹ!”. Nói xong, anh ấy đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Tôi đứng lặng bên giường bệnh, toàn thân choáng váng, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Tâm ủy khuất, oán hận, bất bình, tự ái, thể diện,… trào dâng đến nghẹt thở. Tôi cảm thấy máu dồn lên, mặt đỏ phừng phừng, phẫn nộ mà đành nuốt nước mắt vào trong.

Tôi từ từ ngồi xuống, điều chỉnh suy nghĩ rồi tự hỏi bản thân: “Mình đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm rồi, khảo nghiệm trước mặt sao lại không thể chịu nổi lấy một chút như thế chứ?” Nghĩ tới nghĩ lui, dần dần tôi bình tĩnh lại và nhắc nhở bản thân: đó là để mình đề cao tầng thứ, để mình tu nhẫn. Trong tâm, tôi liên tục niệm: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân). Dần dần, tâm tôi đã nhẹ nhõm hơn chút ít và tiếp tục chăm sóc mẹ chồng.

Một lúc sau, anh hai cùng chị dâu tới thăm mẹ chồng. Vừa bước vào, anh chồng đã hỏi: “Anh cả đã về nhà chưa?” Anh ấy vừa hỏi như vậy thì lập tức bộ dạng tức giận của anh cả lại hiển hiện ra trước mắt tôi. Bề mặt tôi mỉm cười rất bình tĩnh nhắc lại những lời mà anh cả vừa nói, nhưng kỳ thực trong tâm lại như sông biển đảo lộn, rất hỗn loạn. Hai người nhìn nhau rồi an ủi tôi bằng những lời như đừng nên chấp nhặt với anh ấy. Rõ ràng là trong con mắt của họ, họ không hoàn toàn tin rằng anh cả lại nói ra những lời như vậy. Lúc đó, cái tâm kia của tôi, càng thêm ủy khuất, cảm thấy cái tâm oán hận và bất bình đã được tiêu trừ sau khi vừa niệm vài câu Pháp trong Chuyển Pháp Luân giờ lại đột nhiên nổi lên. Tôi thầm nghĩ, chồng tôi ghét nhất việc tôi phải chịu ủy khuất nên nỗi khổ tâm chất chứa này tôi cần trút sang anh ấy! Bằng không, nỗi buồn phiền này thật rất khó chịu đựng!

Tối hôm đó, khi về nhà, tôi kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra trong ngày với chồng. Không ngờ, chồng tôi lại ngạc nhiên hỏi: “Em có chắc là mình không thêm thắt gì chứ? Anh ấy đã quá vất vả rồi, còn so đo với anh ấy nhiều như vậy làm gì?” Tôi há hốc miệng, sững người đứng đó. Tôi đã không nhận được sự an ủi như mong đợi. Đột nhiên, tôi cảm thấy như anh cả của chồng đang ức hiếp tôi, còn chồng tôi thì lại vu oan rằng tôi đang làm chuyện bé xé ra to. Ngẫm lại bao nhiêu năm qua đã phó xuất cho nhà bố mẹ chồng, bất kể là về tinh thần hay là về vật chất, thì đều nhiều hơn rất nhiều so với bố mẹ đẻ của mình, nghĩ vậy tôi bắt đầu gán tất cả mọi người trong gia đình nhà chồng là “kẻ vô ơn”. Tôi cảm thấy thân thể mình bị tâm ủy khuất và phẫn hận kia tập kích đến không còn sức lực.

Thuận theo việc học Pháp và phát chính niệm, tâm oán hận kia đã bị tiêu trừ không ít, thân thể tôi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Sau lần đó, anh chồng vẫn tiếp tục chăm sóc mẹ chồng tôi. Cứ vài ngày, tôi lại đến thăm bà một lần và mua một số đồ thiết yếu hàng ngày. Mỗi khi gặp anh cả, tôi đều lễ phép chào hỏi anh ấy như thường lệ. Tôi cứ tưởng rằng mình không oán, không hận nữa, cũng không còn nhắc đến chuyện này với người thân hay bạn bè nữa nên vì thế cho rằng cái tâm oán hận đó đã không còn nữa. Nhưng kỳ thực không phải như vậy! Chỉ cần bản thân chịu một chút ủy khuất, nghe một chút lời lẽ hơi khó chịu, là tâm oán hận đó lại bắt đầu trỗi dậy. Tuy rằng tôi vẫn đang không ngừng học Pháp, phát chính niệm và cũng hiểu sứ mệnh trọng đại của đệ tử Đại Pháp là gì, nhưng cái tâm oán hận này vẫn còn đó như hình với bóng.

Chớp mắt đến cuối tháng Chạp, chồng tôi hẹn tôi về nhà bố mẹ chồng nấu ăn và dọn dẹp. Tuy ngoài miệng tôi đồng ý nhưng trong tâm thì phản kháng. Tôi vừa lái xe vừa phẫn uất nghĩ về tất cả những điều có lỗi với tôi trước đây. Đến nhà bố mẹ chồng, tồi vừa dừng xe và trong nháy mắt khi đóng cửa xe thì ngón tay tôi đã bị kẹp vào cửa. Tôi bị một trận đau nhói tim, ngay khi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, tôi rút ngón tay ra thì thấy móng tay của ngón áp út đã tím đen rồi. Nỗi oán hận được thay thế bằng sự đau đớn, bỗng nhiên tôi bừng tỉnh: “Mình sai rồi, mình không được oán trách nữa!”.

Tôi tiếp tục học Pháp để trừ bỏ tâm oán hận này, đồng thời phát chính niệm để diệt trừ oán hận, tôi cũng lắng nghe chia sẻ của các học viên xem làm thế nào để loại bỏ tâm oán hận. Nhưng vì sao tâm oán hận này thời gian lâu như vậy vẫn không loại bỏ được chứ? Tôi thực sự cần tĩnh tâm lại, đào sâu bản thân từ gốc rễ!

Tôi phát hiện ra rằng bản thân học Pháp, phát chính niệm để loại bỏ tâm oán hận, thứ loại bỏ ấy chỉ là bề mặt, là lớp vỏ, chứ chưa loại bỏ tâm oán hận này từ gốc rễ, không biết căn nguyên của tâm oán hận này là từ đâu. Sư phụ giảng:

“… hướng nội tìm là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington, D.C. năm 2009).

Vì vậy, tôi bắt đầu đào sâu hướng nội.

Trong cuộc sống, tôi được chồng chiều chuộng, con cái yêu thương và có điều kiện sống cực kỳ tốt. Điều này khiến tôi bề mặt thì khiêm tốn, khiêm nhường nhưng kỳ thực từ trong xương cốt là cái tâm đặt mình trên cao, kiêu ngạo hống hách, không để người khác nói. Và cái cảm giác ưu việt hơn người ấy thường biểu hiện ra trong lời nói cử chỉ của bản thân một cách không tự biết, từ đó hình thành ở tôi tâm hiển thị và tâm hoan hỷ rất mạnh mẽ, rồi từ đó mà sinh ra tâm coi thường người khác, tâm thích được khen, thích được ngưỡng mộ. Đào sâu hơn, tôi phát hiện ra khi hết thảy những tâm này bị xung động, thì sinh mệnh oán hận kia sẽ ngoi lên. Thì ra là những tâm này đang nuôi dưỡng cái tâm oán hận đó! Mang theo nhiều chấp trước nặng nề như vậy, thì sao có thể đề cao? Sao có thể giảng chân tướng cho thế nhân?

Sư phụ yêu cầu chúng ta hướng nội khi gặp vấn đề

Trong phòng bệnh, khi tôi bảo anh chồng về nhà nghỉ ngơi, thực sự là tôi vốn có ý tốt với anh ấy. Nhưng tôi mang giọng điệu uy quyền, mệnh lệnh như kiểu nữ nhân có thể gánh nửa bầu trời của văn hóa Đảng. Thiết nghĩ, nếu tôi dùng lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa và khiêm tốn mà một phụ nữ cần có trong văn hóa truyền thống thì anh ấy làm sao có thể nổi giận với tôi chứ?!

Anh cả của chồng tôi cũng đã từng là một học viên Đại Pháp, nhưng sau này do cuộc bức hại của ĐCSTQ nên anh ấy lại bước sang Phật giáo. Tôi coi thường anh ấy khi từ bỏ Đại Pháp vì sợ bị bức hại, không thích thói quen chi tiêu bốc đồng, lãng phí vô độ và vì sự thiếu vệ sinh của anh ấy. Như vậy, cho dù biểu hiện là vì muốn tốt cho anh ấy nhưng sâu thẳm bên trong, tâm coi thường của tôi vẫn còn đó, cái tâm muốn tốt cho anh ấy kia là bất thuần, vậy nên anh ấy nghe tôi nói liệu có thể thoải mái chăng? Cứ hướng nội như vậy, tôi phát hiện ra mình cũng chưa thực sự tốt với anh ấy! Vì vậy, khi anh ấy bất ngờ nổi giận với tôi, tâm tự ái, tức giận bất bình cố thủ trong tâm đã xung kích mãnh liệt đến tự ngã. Tuy tôi đã cố nhẫn, không nổi giận và không tranh cãi với anh, nhưng đó cũng chỉ là cái nhẫn đẫm lệ.

Kỳ thực, trong nhiều năm anh chồng chăm sóc mẹ chồng tôi, buổi tối anh ấy còn không thay đồ, cũng không có lấy một đêm được ngủ yên giấc. Vì sợ không nghe được những lúc mẹ chồng tôi gọi nên anh ấy đã nằm ngủ trên chiếc ghế sofa ở gần bà, anh ấy đã ngủ như vậy trong suốt bốn năm mà không hề phàn nàn hay oán hận, chịu đựng những điều mà rất nhiều người không thể chịu được. Trong kỳ nghỉ Tết, một đêm trước khi mẹ chồng nhập viện, bà bị sốt nên tôi đã thức trắng đêm để chăm bà. Anh chồng liên tục nói với mọi người trong nhà rằng: “Cô ấy cả đêm không được ngủ, suốt cả đêm đã không được ngủ rồi!” Giọng anh ấy đầy quan tâm, thương xót cho tôi. Kỳ thực, trong suốt những năm qua, anh ấy đã trải qua biết bao đêm mất ngủ, nhưng anh ấy lại chưa từng phàn nàn thương xót bản thân!

Sư phụ đã thông qua chồng tôi, bạn bè và đồng tu để điểm hóa cho tôi, giúp tôi đề cao, nhưng tôi vẫn mang theo Pháp lý mà tìm khuyết điểm của người khác, không suy xét đến giới hạn chịu đựng của đối phương. Một người anh tốt như vậy vì sao lại nổi giận với tôi? Đó chẳng phải là bản thân tôi cần tu sao?! Đó là để các chủng nhân tâm như tâm tự ái, tâm đặt mình trên cao, tâm hiển thị, tâm oán hận,… của tôi được phơi bày ra, để tôi loại bỏ chúng từ gốc rễ. Mà “Pháp bảo” để nhổ bỏ những tâm này chính là hướng nội tìm xem bản thân đã sai ở đâu, nghĩ nhiều hơn đến cảm thụ của người khác.

Từ đó trở đi, tâm oán hận kéo dài hàng tháng trời của tôi đối với anh chồng đã hoàn toàn được tiêu trừ. Khi ngẫm về cái gọi là thống khổ đã qua ấy, tôi cảm thấy tựa như một làn gió xuân nhẹ nhàng đã thổi qua, tôi đã thực sự thể hội được niềm vui khi được đề cao trong Pháp!

Con vô cùng cảm tạ ân cứu độ của Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/1/481252.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/16/221242.html

Đăng ngày 04-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hành trình loại bỏ tâm oán hận first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Học cách hướng nội trong quá trình vượt quanhttps://vn.minghui.org/news/272558-hoc-cach-huong-noi-trong-qua-trinh-vuot-quan.htmlWed, 30 Oct 2024 15:48:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272558[MINH HUỆ 05-09-2024] Tôi đã ở Nhật Bản hơn 20 năm, với cuộc sống và hoàn cảnh tu luyện khá thoải mái, tôi bình ổn làm ba việc, cuộc sống gia đình và công việc đều khá thuận lợi, cũng không gặp sóng gió […]

The post Học cách hướng nội trong quá trình vượt quan first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 05-09-2024] Tôi đã ở Nhật Bản hơn 20 năm, với cuộc sống và hoàn cảnh tu luyện khá thoải mái, tôi bình ổn làm ba việc, cuộc sống gia đình và công việc đều khá thuận lợi, cũng không gặp sóng gió lớn, mỗi ngày đều được đắm chìm trong hồng ân của Đại Pháp.

Nhưng mà tu luyện không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Vì để chúng ta tu luyện, Sư phụ từ bi đã an bài cho mỗi đệ tử chúng ta một con đường tu luyện hoàn chỉnh, để chúng ta có thể thông qua các hình thức khác nhau mà trừ bỏ nhân tâm, chấp trước, đồng thời tiêu trừ nghiệp lực đã tích từ đời này qua đời khác. Đối với tôi mà nói, kể từ khi rời khỏi vị trí điều phối của RTC sau hơn 10 năm đảm nhiệm vai trò này, khổ nạn của tôi mới thực sự bắt đầu. Đối mặt với những mâu thuẫn phát sinh, những hiểu lầm và bất công bên ngoài, tôi biết trong tu luyện đó đều là hảo sự, tôi nhắc nhở bản thân rằng nhất định cần vượt qua thật tốt quan này, phải giữ vững tâm tính, quy chính bản thân theo Pháp, lúc đó tôi cũng cố hết sức để giữ im lặng, không tranh biện và bất động tâm.

Bây giờ ngẫm lại, sai lầm lớn nhất của tôi là sau khi không làm điều phối nữa, tôi lại không tiếp tục lên nền tảng RTC để gọi điện thoại giảng chân tướng, như vậy chẳng khác nào tự mình làm mất đi hoàn cảnh tu luyện của bản thân tại RTC. Bởi vì khu vực của tôi cũng không có mấy học viên, tôi gần như rơi vào trạng thái độc tu, bản thân đột nhiên giống như diều đứt dây, phiêu phiêu bạt bạt không tìm được phương hướng. Tuy rằng sau đó tôi tham gia một số hạng mục hải ngoại, nhưng lại cảm thấy không cách nào thích ứng, không thể dung nhập được, lực độ cứu người của bản thân cũng dường như bị ức chế không thể nào phát huy được, vô cùng khổ não.

Khi nghĩ đến những đồng tu đã cùng phối hợp với tôi trong hơn 10 năm hiện mỗi ngày vẫn đều đang tinh tấn giảng chân tướng, còn tôi lại không thể cùng mọi người kề vai sát cánh cùng nỗ lực cứu người, tâm oán hận, tâm tật đố và tâm hướng ngoại của tôi tất cả đều nổi lên. Trong tâm tôi bắt đầu oán trách những người đã gây tổn hại cho tôi, đẩy tôi đến tình trạng này, thậm chí tôi còn có chút buông xuôi, đem tinh lực của bản thân dồn vào công việc kinh doanh người thường của mình.

Nhưng Sư phụ từ bi không muốn thấy tôi rớt xuống nên đã an bài để một số đồng tu thường xuyên đến hỏi thăm tôi, để tôi cảm nhận được sự ấm áp từ các đồng tu, cũng để tôi khởi lên chính niệm, không thể lại tiếp tục như vậy được, nhất định phải đột phá trạng thái không đúng đắn này.

Một hôm, tôi gặp đồng tu A, vì cô ấy biết việc tôi vượt quan, nên hôm đó chúng tôi đã chia sẻ rất lâu. Cô ấy kể với tôi khi gặp vấn đề cô ấy đã hướng nội như thế nào, và chia sẻ thể hội của bản thân trong việc đào sâu từng tầng từng tầng để hướng nội. Những điều đó cũng khởi tác dụng lớn đối với tôi. Một khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày cô ấy đều gửi tin nhắn động viên tôi: “Chị hãy bỏ tâm hướng ngoại, cần nhìn vào chính mình. Hàng ngày, đối với nhất tư nhất niệm của bản thân đều cần đào sâu hướng nội (hãy đào thật sâu!)”. Những lời nhắc nhở này dần dần khiến tôi chuyển biến được thói quen hướng ngoại mỗi khi gặp vấn đề và bắt đầu hướng nội tìm ở chính mình bất kể bản thân đúng hay sai. Vậy là tôi bắt đầu tĩnh tâm tìm ở chính mình, khi đó tôi mới nhận ra hóa ra điều mà trước đây tôi vẫn cho là “hướng nội” đó thực ra là quá nông cạn, quá hời hợt.

Tôi thấy chân chính hướng nội không thể chỉ đơn giản là suy nghĩ một chút ở bề mặt, mà cần phải đào sâu từng tầng từng tầng mà suy xét. Tôi phải rất tĩnh tâm mới có thể làm được. Trong quá trình đào sâu hướng nội, tôi phát hiện ra rằng con người đối với vấn đề của chính mình đều khá mập mờ, luôn có một loại ý thức tự bảo vệ bản thân một cách vô thức, và trong vô thức thường trốn tránh đi tìm căn nguyên của những đau thương và thống khổ của bản thân sau khi bị tổn thương. Bởi vì bề ngoài luôn cho rằng đều là lỗi của người khác, cho nên mới nghĩ rằng bản thân không có vấn đề và dễ dàng bỏ qua thứ khiến bản thân khó chịu nhất, rồi lại đi tìm ở phương diện khác. Tất nhiên, cũng có thể tìm ra một mớ chấp trước và nhân tâm, nhưng sau đó lại qua loa hời hợt bỏ đó rồi từ từ mà tu. Một hôm, tôi nói chuyện điện thoại với đồng tu A, tôi chia sẻ rằng mình đã tìm ra được rất nhiều chấp trước của bản thân nhưng sao tìm ra được rồi mà vẫn không bỏ được chứ? Cô ấy đáp: ‘Đó là chị vẫn đào chưa đủ sâu, còn cần phải đào sâu hơn nữa. Điều đó chứng tỏ rằng chị vẫn chưa thực sự nhận thức được thứ đó dơ bẩn đến nhường nào. Nếu như chị phát hiện trên thân mình dính phân, chị có còn muốn nó nữa hay không? Chị sẽ không muốn thứ đó trên thân mình dù chỉ một phút, phải vậy không?

Tôi lại tiếp tục hướng nội, phía mặt minh bạch bảo tôi rằng mình không thể cứ mãi tránh né, cho qua vấn đề này được. Tôi tự hỏi: “Tại sao bản thân lại thấy khổ? Thấy khó chịu?” Tôi hồi tưởng lại toàn bộ quá trình cũng như chi tiết của sự việc như xem lại một thước phim vậy, rồi tiếp tục tìm xem bản thân đã khởi tâm gì, động niệm thế nào. Tôi phát hiện ra rằng phương diện nào càng không muốn nhớ lại thì lại càng là vấn đề bản thân thấy khó chịu, vậy đó chính là phương diện càng cần phải tiếp tục đào sâu. Giống như việc làm sạch một vết thương bị thối rữa vậy, càng đào sâu xuống vết thương thì lại càng đau, nhưng không được sợ, hãy không ngừng tự hỏi chính mình, tìm ở chính mình, phân tích chính mình, như vậy mới đúng! Chỉ cần phương diện nào bản thân bị động tâm thì đằng sau đó nhất định là có điều cần tu.

Trong hai ngày tiếp theo, tôi tiếp tục đào sâu từng tầng từng tầng, đào sâu đến mức tâm tình bản thân trở nên vô cùng tồi tệ. Khi chia sẻ với đồng tu A, cô ấy nhắc nhở tôi: “Sự khó chịu đó không phải là chị, mà là nghiệp lực và nhân tâm của chị sắp bị tiêu trừ nên chúng khó chịu, chị hãy cứ tiếp tục đào sâu.”

Sư phụ đã giảng:

“Khổ trên bề mặt, trên hình thức đều không đáng kể gì cả, mà cái khổ thực sự xẻo tim thấu xương là lúc cắt xả cái tâm kia, khi vứt bỏ chấp trước mới là khổ nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])

Tôi liền minh bạch rằng thì ra quá trình thống khổ này chính là quá trình oan tâm thấu xương trừ bỏ chấp trước. Theo bản năng, con người thường cự tuyệt thống khổ, thế nhưng lý trong tu luyện là phản lại, vậy nên nhất định phải chuyển biến quan niệm, phải từ trong phản lý mà tu xuất lai. Trong khi trừ bỏ chấp trước và dứt bỏ quan niệm, phương diện đó có thể là thứ mà bản thân không muốn đụng phải nhất bởi thống khổ rất dễ dàng bỏ qua nó và đi tìm ở phương diện khác.

Sau khi minh bạch được những điều này, tôi tiếp tục đào sâu hướng nội, tôi đã tìm ra được chấp trước được ẩn giấu rất sâu bên trong. Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể được đưa lên, cũng có thể bị hạ xuống, không cầu danh, chỉ toàn tâm muốn làm tốt công việc mà thôi. Thế nhưng cái tâm tự cho mình là đúng, thích được người khác công nhận kia, đó chẳng phải cũng là tâm cầu danh sao? Những tâm này đều ẩn giấu rất sâu, đến mức bản thân chưa từng ý thức ra được. Cái tâm này xem ra không lớn, nhưng trong nháy mắt ngộ ra được ấy, đột nhiên tôi cảm thấy chấn động tâm linh, các tế bào của thân thể cũng reo lên vui sướng! Sau khi tìm ra được căn nguyên, tâm tình tôi bỗng sáng tỏ thông suốt. Tôi thực sự có thể buông bỏ được rồi! Trước kia tôi vẫn luôn muốn mở sách, vẫn luôn hướng nội đào sâu vào cái vật chất khiến tôi không mở nổi sách kia, thì tại thời khắc này toàn bộ đều bị giải thể!

Cũng trong khoảng thời gian này, một đồng tu mà tôi quen đã qua đời vì nghiệp bệnh. Trước khi mất, cô ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn khiến tôi vô cùng chấn động, cô ấy nói: “Tôi chân thành đề nghị chị nên quay lại nền tảng RTC. Nếu tôi là chị, chắc chắn tôi sẽ quay lại. Đối với chị mà nói, điều trọng yếu nhất là cứu độ chúng sinh hay là những thứ gì khác mà bản thân chị không thể buông bỏ? Tất nhiên, chị có thể nói, rằng những hạng mục khác cũng có thể cứu độ chúng sinh. Hãy thứ lỗi cho tôi khi nói một cách thẳng thắn, sứ mệnh của chị, sở trường của chị càng có thể phát huy đầy đủ tại RTC. Điều tôi ghen tị nhất với mọi người là có thể có cơ hội cứu độ chúng sinh, vậy nên tôi thấy mọi người thực sự không trân quý cho lắm. Con người ấy, một chút những chuyện nhỏ nhặt kia, vẫn cứ buông tới buông lui mà không buông nổi. Tôi thực sự vô cùng hối hận. Sư phụ đã cho tôi cơ hội hết lần này đến lần khác, nhưng tôi đều không nhận ra vấn đề này, đều không ngộ ra được việc tu luyện trân quý nhường nào! Tôi hổ thẹn với Sư phụ! Tôi đã nói ra những điều từ tận đáy lòng mình. Có gì thất lễ mong chị thứ lỗi. Tôi thực sự rất ghen tị với mọi người!” Sau khi đọc tin nhắn của cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và quyết định nghe theo lời của cô ấy quay trở lại nền tảng RTC, kiên định gọi điện thoại cứu người.

Trong quá trình trở lại RTC và thầm lặng gọi điện thoại, liên tục có rất nhiều thông tin truyền đến tai tôi, vô tình tôi cũng hiểu được những phương diện chưa hoàn thiện của nền tảng và nguyên nhân của vấn đề. Khi đó, trong tâm tôi thấy rất lo lắng, về sau ngẫm lại thấy đó có thể là để tôi tu, xem tâm tôi có bị động hay không. Tôi chỉ tập trung làm tốt việc của mình là được. Dần dần, tôi đã buông tâm xuống. Một hôm, khi đang nghe “Câu chuyện về Milarepa”, tôi chấn động khi nghe một đoạn nói về việc cần tu xuất “tâm vị tha”. Đúng vậy! Đó chẳng phải là Sư phụ đang điểm hóa cho sao! Tôi không thể không nói khi thấy vấn đề, làm một người không muốn mất lòng ai, bởi điều này sẽ ảnh hưởng đến lực độ cứu người và sự đề cao chỉnh thể của nền tảng từ nay về sau! Tôi cần thiện ý đưa ra kiến nghị và lặng lẽ viên dung chỉnh thể.

Kỳ thực, cũng vào khoảng thời gian này, Shen Yun đến Nhật Bản biểu diễn, tôi tham gia trợ giúp ở hậu trường và thực sự cảm nhận được Phật quang phổ chiếu. Ngày hôm đó, khi xem nửa đầu của buổi diễn, tôi cảm thấy vô vàn năng lượng ùa vào tôi, tôi cứ không ngừng khóc. Đến nửa sau buổi diễn, cổ họng tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tôi lái xe khoảng hai giờ đồng hồ để về nhà, trên đường cứ nghĩ đến là lại khóc, tôi đã khóc cả chặng đường về nhà. Tôi nghĩ, phía minh bạch của tôi nhất định hẳn đã thấy Sư phụ ở không gian khác thanh lý thân thể cho tôi và ban cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp.

Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu thấy đau nhức khắp thân thể và bị sốt. Đến ngày thứ hai và thứ ba, cổ họng tôi khản đặc đến mức nói không thành tiếng. Nhưng sang ngày thứ tư, tôi đã hoàn toàn bình thường. Ngay khi tôi chuẩn bị phát chính niệm vào buổi tối hôm đó, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn từ Tổng điều phối bảo tôi quay trở lại RTC. Tôi biết hẳn đó là sự an bài của Sư phụ, Sư phụ muốn tôi quay trở lại.

Sau đó, tôi đã có hai cuộc thảo luận hiệu quả với các điều phối viên của RTC. Tôi cũng nêu ra những vấn đề mà mình đã thấy được và đề xuất các giải pháp. Nhờ Sư phụ an bài, tôi đã quay trở lại RTC, tôi định sẽ âm thầm viên dung chỉnh thể, tiếp tục tận dụng hết khả năng có thể của mình để cứu người.

Ngẫm lại lần vượt quan này, tôi nhận ra ban đầu góc độ tôi nhìn nhận vấn đề là hướng ngoại, dùng Pháp đo lường người khác, rất nhiều việc nghĩ không thông, cảm thấy thật khó mà tin nổi, rằng sao lại phát sinh sự việc như thế này chứ?! Đó là nhân niệm. Sau khi thực sự biết hướng nội, tôi cảm thấy vật chất ở không gian khác cũng bị giải thể, nghiệp cũng được tiêu, tâm tính cũng đề cao lên, quan đã vượt qua được. Nếu như không gặp đại quan oan tâm thấu xương như thế này, lại vẫn tiếp tục như trước đây hưởng thụ hoàn cảnh thoải mái, thì những chấp trước ẩn giấu rất sâu kia sao có thể bị trừ bỏ? Tôi thực sự thể hội được rằng hết thảy an bài của Sư phụ đều là tốt nhất, cũng cảm nhận được sự thù thắng vĩ đại khi tu luyện Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Tôi nghĩ bất kể quan cần vượt qua là về phương diện tâm tính hay trên thân thể, chúng ta đừng ngại, hãy thử buông bỏ những quan niệm, học cách đào sâu vào chính mình để tìm ra căn nguyên gây ra chấp trước rồi loại bỏ nó, từ đó đề cao bản thân, đó chính là đang chân chính thực tu.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/5/476492.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/17/221261.html

Đăng ngày 30-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Học cách hướng nội trong quá trình vượt quan first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Khảo nghiệmhttps://vn.minghui.org/news/272498-khao-nghiem-2.htmlMon, 28 Oct 2024 08:35:53 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272498[MINH HUỆ 26-09-2024] Tôi đắc Pháp 19 năm trước, khi đó tôi 27 tuổi. Trong quãng thời gian này, tôi đã trải qua rất nhiều trắc trở. Từ đó, tôi tiếp thu bài học giáo huấn, minh bạch đạo lý, như vậy mới có thể tiếp […]

The post Khảo nghiệm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đức

[MINH HUỆ 26-09-2024] Tôi đắc Pháp 19 năm trước, khi đó tôi 27 tuổi. Trong quãng thời gian này, tôi đã trải qua rất nhiều trắc trở. Từ đó, tôi tiếp thu bài học giáo huấn, minh bạch đạo lý, như vậy mới có thể tiếp tục bước trên con đường tu luyện Đại Pháp. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với mọi người, gần đây tôi vượt qua hai quan nghiệp bệnh như thế nào, trên thực tế hai quan nghiệp bệnh này là khảo nghiệm về tín Sư tín Pháp.

1. Chẩn đoán: Có lẽ là ung thư

Trong cơ thể tôi có đặt vòng tránh thai, năm ngoái tôi đến bệnh viện để lấy nó ra. Trong quá trình kiểm tra, bác sỹ phát hiện vùng bụng của tôi có rất nhiều khối u. Theo kinh nghiệm của bà, những khối u này có lẽ sẽ phát triển thành ung thư, vì vậy bà đề nghị tôi làm thêm một bước kiểm tra và hóa nghiệm. Mới đầu tôi đã đồng ý và đặt lịch hẹn. Khi rời khỏi phòng khám, tôi bị sốc và không thể tiếp nhận kết quả kiểm tra mà mình nghe được, mặc dù chưa có chẩn đoán chính xác, nhưng tôi có thể bị ung thư, điều này khiến tôi không biết nên làm sao.

Tôi nhận ra tu luyện của mình hữu lậu, tôi cần phải suy xét lại về việc tu luyện của mình và nhanh chóng đề cao bản thân. Tôi bắt đầu hướng nội tìm, phân tích hành vi của mình, tìm ra chỗ thiếu sót của mình. Đối với tôi, việc khó nhất chính là ở nhà một mình, bởi vì nghiệp tư tưởng [của tôi] rất mạnh. Khi tôi ở một mình, tôi luôn nghĩ mình sẽ chết rất nhanh. Những nghiệp tư tưởng này mạnh lắm, đến mức tôi không có sức để suy xét bằng chính niệm. Và như vậy, ba ngày đã trôi qua.

Không lâu sau, tôi kể cho một đồng tu nghe tình huống của mình. Sau khi cô nghe chẩn đoán của bác sỹ, cô rất kinh ngạc, và đề nghị tôi đến bệnh viện. Tôi nhận ra, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình để ứng phó với tình huống này — chỉ có nghiêm khắc làm theo yêu cầu của Sư phụ, thì tôi mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Ba ngày sau, tôi bình tĩnh hơn một chút. Tôi gọi điện thoại cho bác sỹ, và hủy lịch hẹn. Bởi vì tôi biết, ngoài Sư phụ ra, không có người nào có thể giúp mình, thuốc cũng không thể giúp được.

Sư phụ giảng:

Tuy ngôn tu luyện sự
Đắc khứ tâm trung chấp
Cát xả phi tự kỷ
Đô thị mê trung si
Tạm dịch:
Tuy nói việc tu luyện
Phải buông chấp trong tâm
Cắt bỏ không phải mình
Đều là si trong mê
(Khứ Chấp, Hồng Ngâm II)

Khi tôi bắt đầu hướng nội tìm, tôi đã tìm thấy chấp trước ở một số phương diện như sau.

Hai năm trước, tôi bắt đầu tiếp nhận chương trình đào tạo. Khi tôi còn học ở trường đại học và chưa kiếm được tiền, vấn đề trong gia đình đã xuất hiện. Một loạt yêu cầu khó khăn ập đến với tôi. Ngoài ra, trường học và công ty cách nhà rất xa, tôi đặt việc học hành lên hàng đầu, mỗi ngày một rời xa Đại Pháp hơn. Khi về nhà, tôi rất mệt, gần như không học Pháp, không luyện công, tôi cũng không chú ý phát chính niệm. Lâu dần, tôi xuất hiện trạng thái của người thường, trở nên kiêu ngạo và chua ngoa. Tôi nói sau lưng người khác, dùng cơ trí của mình để nhục mạ người khác. Tôi đã trở thành một người rất kiêu ngạo và tự tư, tôi làm tổn thương rất nhiều người. Khi thấy vấn đề này của mình, tôi rất xấu hổ, và quyết định phải làm tốt hơn. Tôi hiểu rằng mình nên chia sẻ những điều này với mọi người, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ, sợ mất mặt. Tôi cảm thấy mình sẽ bị phê bình và chê cười, những điều này sẽ khiến trạng thái của mình tệ hơn.

Với sự an bài của Sư phụ, cuối cùng tôi có thể chia sẻ những điều này với đồng tu ở nhóm học Pháp. Lần đó sau khi kết thúc học Pháp và [chúng tôi] bắt đầu chia sẻ tâm đắc thể hội, một đồng tu nói về trạng thái của anh khá trên bề mặt. Tôi nhớ, khi đó tôi rất tức giận, bởi vì tôi đã nhìn thấy cái tâm sĩ diện, bảo vệ bản thân của đồng tu này. Anh ta là tấm gương [phản chiếu] tôi khi ấy. Sau đó, tôi quyết định đột phá cái tâm xấu hổ và nghiệp tư tưởng ngăn cản mình, chia sẻ với mọi người những điều xảy ra với mình. Trong quá trình chia sẻ, tôi nói từng chữ đều rất khó khăn, lưng tôi lạnh ngắt, còn đổ mồ hôi nữa. Đối với tôi, việc khắc phục cái tâm xấu hổ và sợ mất mặt rất khó. Nhưng lần giao lưu này rất quan trọng đối với nhóm học Pháp của chúng tôi, bởi vì không chỉ có tôi muốn giữ thể diện, ngại nói về những sai sót của bản thân. Trước lần này, nhóm học Pháp của chúng tôi không có ai thẳng thắn nói về tình huống của mình giống như vậy.

Tối hôm đó, sau khi tôi chia sẻ xong, một luồng những thứ dơ bẩn lập tức rời khỏi thân thể của tôi, cơ thể trở nên nhẹ nhàng. Cuối cùng, không có đồng tu nào cười tôi, trái lại họ còn rất lo cho tôi. Tôi nhận thức được, cảm giác xấu hổ này là kế hoạch mà cựu thế lực muốn tách tôi ra khỏi tập thể, [nên] tôi cần phải phá vỡ sự an bài này.

Sau khi trầm tĩnh, hàng ngày tôi lại bắt đầu luyện công, học Pháp và phát chính niệm. Tôi không ngừng hướng nội tìm, quy chính bản thân. Đôi khi tôi bị đau bụng, đối với tôi, đó là một tín hiệu, cho thấy tôi cần tiếp tục nỗ lực, bởi vì tôi vẫn chưa tìm thấy chấp trước căn bản.

2. Khảo nghiệm sinh tử

Sau đó, trạng thái của tôi dường như có chuyển biến tốt. Nhưng tôi vẫn chưa tìm được chấp trước của mình, vì vậy cựu thế lực đã lợi dụng chấp trước mà tôi nhìn không thấy để tiếp tục bức hại tôi.

Tháng 2 năm nay, tôi chuẩn bị cho kỳ thi cuối khóa, áp lực trở nên lớn hơn. Đồng thời, hoàn cảnh gia đình cũng trở nên hết sức căng thẳng, chồng tôi muốn bỏ tôi và con, anh viết thư cho tôi, bảo tôi từ đây về sau tự nuôi bản thân. Tình huống của tôi khi ấy là, hai tháng sau, tôi sẽ có kỳ thi cuối khóa, tôi không có công việc, và không có tiền để trả tiền thuê phòng cho tháng sau. Ba ngày sau khi chồng viết thư nói với tôi ý định của anh, tôi phải trả tiền phòng, nếu không thì tôi và con trai sẽ phiêu bạt đầu đường xó chợ. Tôi rơi vào bẫy của cựu thế lực. Con trai còn đi học cũng cảm thấy lo lắng trước tình huống này. Dưới áp lực tâm lý như vậy, tôi đã đưa ra một quyết định. Tôi sẽ không tranh luận với chồng, tôi tin Sư phụ, Sư phụ có quyền quyết định cuối cùng. Sau đó, tôi phát chính niệm liên tục trong ba ngày, thanh trừ trường không gian của mình, cự tuyệt sự bức hại của cựu thế lực. Đến sập tối ngày thứ ba, chồng tôi đã chuyển khoản để trả tiền phòng. Mấy tuần sau, anh bị rụng ba cái răng trong một tuần, anh vội vàng đến bác sỹ nha khoa, bởi vì ngay cả cười, anh cũng không cười được. Sau sự việc này, anh thừa nhận mình không chú ý tu khẩu, thái độ [của anh] đối với tôi cũng trở nên ôn hòa.

Một quãng thời gian sau kỳ thi cuối khóa, bệnh tình của tôi tệ hơn. Tôi xuất huyết liên tục trong hai tuần. Một ngày nọ, tôi nhận ra, mặc dù mình luôn học Pháp, luyện công và phát chính niệm, nhưng bệnh tình của mình không có chuyển biến tốt, trái lại ngày càng nghiêm trọng hơn. Tôi cảm thấy năng lượng đang rời khỏi thân thể của mình, cơ thể của tôi xuất hiện một số trạng thái mới mà trước đó tôi chưa từng trải qua, tôi cảm thấy giống như có một cái ống cắm vào huyệt mệnh môn của mình, hút năng lượng từ trong cơ thể của mình. Tôi trở nên ngày càng suy yếu.

Tôi nhận ra, cựu thế lực muốn lấy đi sinh mệnh của mình, tôi cần gấp sự trợ giúp của đồng tu, bởi vì chỉ có sự giúp đỡ của mọi người, thì tôi mới có thể vượt qua quan khó.

Tôi nhanh chóng viết thư cho nhóm học Pháp, nói rằng tôi cần giúp đỡ, tình huống của tôi rất gay go và vượt khỏi sức chịu đựng của tôi. Tất cả mọi người đều hồi đáp, họ gọi điện thoại cho tôi và khích lệ tôi. Khi trời sập tối, một đồng tu đến thăm tôi, toàn thân tôi run rẩy, tôi bị sốt, toàn thân không có sức, ý thức của tôi cũng không tỉnh táo. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, phát chính niệm. Sau đó, vào một thời điểm nhất định, cả nhóm học Pháp đều phát chính niệm cho tôi. Hai giờ sau, trạng thái của tôi ổn định lại, ý thức cũng hồi phục. Hôm đó, tôi cảm nhận được tâm từ bi thần thánh của các đồng tu, tâm từ bi của bậc giác giả.

Khảo nghiệm lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với lần đầu tiên. Cựu thế lực dám tiến thêm một bước để bức hại tôi, tôi nhận ra mình phải hướng nội tìm sâu hơn. Tôi phát hiện rằng, mình luôn sợ chồng rời khỏi gia đình, tôi có tâm tật đố, có tình cảm và tâm oán hận mạnh mẽ đối với anh. Tôi còn có dục vọng đối với anh, chính dục vọng đó đã mang đến cho tôi những vấn đề sức khỏe này.

Gần đây, tôi giao lưu với một đồng tu. Cô từ bi chỉ ra, tôi có văn hóa Đảng cũng như biểu hiện của văn hóa Đảng ở tôi. Cô nói tôi độc đoán, nói chuyện không nhẹ nhàng, nóng tính. Tôi còn có tư tưởng bất hảo và tình, tôi nắm chặt cái tình và quan niệm của con người, không muốn buông tay. Tôi còn có tâm tranh đấu, vì tính cách này nên tôi không thể bảo trì tâm tính của mình. Cô khuyên tôi buông hết mọi thứ trong tâm, bởi vì là người tu luyện, chúng ta không cần những thứ này. Cô [nói] đúng.

Tôi rất biết ơn Sư phụ chỉ ra cho mình thông qua đồng tu này. Tôi chưa từng suy ngẫm về bản thân từ góc độ văn hóa Đảng. Sau lần giao lưu đó, tôi bắt đầu chú ý đến ngữ khí của mình, trong xung đột, tôi bảo trì sự trầm tĩnh, vứt bỏ tâm oán hận, không oán trách bất cứ người nào, bất kể tình huống gì, tôi cũng không nghĩ xấu và nói xấu người khác. Tôi để hết thảy chiểu theo sự an bài của Sư phụ, thuận theo tự nhiên, nhìn nhận vấn đề một cách lạc quan và tích cực.

Kể từ khi tôi thoát khỏi văn hóa Đảng, mối quan hệ trong gia đình của tôi đã được cải thiện, trạng thái của tôi cũng được cải thiện. Sau khi tôi tìm được công việc, ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng phát hiện ra, bầu không khí trong nhóm đột nhiên trở nên hài hòa, chúng tôi đùa giỡn, vui vẻ khi ở cùng nhau.

Cảm tạ Sư phụ từ bi đã truyền Đại Pháp trân quý nhường này cho chúng con.

(Phụ trách biên tập: Nhậm Gia)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/26/考驗-483262.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/14/221217.html

Đăng ngày 28-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Khảo nghiệm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tại sao tôi chểnh mảng trong tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/272496-tai-sao-toi-chenh-mang-trong-tu-luyen.htmlMon, 28 Oct 2024 08:35:32 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272496[MINH HUỆ 23-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trước đó, tôi có nhiều vấn đề về sức khỏe bao gồm bệnh tim và bệnh phổi. Tôi bị ngộ độc thuốc trừ sâu nên cơ thể […]

The post Tại sao tôi chểnh mảng trong tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trước đó, tôi có nhiều vấn đề về sức khỏe bao gồm bệnh tim và bệnh phổi. Tôi bị ngộ độc thuốc trừ sâu nên cơ thể đau nhức và thường đi tiểu ra máu. Tôi đau đớn, kiệt sức và không thể đi làm. Tôi tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp khi cuộc đời dường như không còn hy vọng.

Lúc đầu, tôi chỉ luyện bốn bài công pháp đầu, không học Pháp hoặc luyện bài công pháp thứ năm. Mặc dù vậy, tôi vẫn thể nghiệm được điều kỳ diệu: chưa đến hai tuần, tất cả cơn đau nhức đều biến mất. Tôi trở nên khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Không từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với sự từ bi của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện được một tháng, quận chúng tôi tổ chức một buổi chia sẻ tâm đắc thể hội. Các học viên hối thúc tôi nói về trải nghiệm của mình bởi tôi dường như là người có những sự thay đổi nhiều nhất. Tôi bỏ hút thuốc, uống rượu và đánh bạc sau khi bắt đầu tu luyện, và nước da tái nhợt của tôi đã chuyển sang hồng hào.

Quyết tâm tu luyện

Chưa đến một năm sau, vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vì tôi mới bước vào tu luyện và không dành nhiều thời gian học Pháp nên không biết phải làm gì. Tôi nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp quá tốt, tại sao chúng tôi không được phép tu luyện?” Tuy có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi quyết tâm tiếp tục tu luyện cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa.

Quyết tâm của tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi và lo ngại, nhưng đối mặt với áp lực quá lớn, tôi không biết phải làm sao. May mà, cùng với việc học Pháp thường xuyên và sự trợ giúp từ các học viên, mong muốn của tôi là tiếp tục tu luyện và làm gì đó cho Sư phụ và Đại Pháp trở nên mạnh mẽ.

Tôi phân phát những cuốn sách nhỏ và đĩa CD về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng học cách làm đĩa CD và in những cuốn sách nhỏ và lịch. Tôi tin mọi thứ tôi làm là vì Sư phụ và Đại Pháp. Tôi chưa từng nghĩ những gì tôi làm là cho bản thân, hoặc Sư phụ muốn chúng ta gây dựng uy đức cho bản thân mình. Mãi cho đến sau này, tôi mới minh bạch những điều Sư phụ giảng.

Tìm ra chấp trước

Cách đây vài năm, tôi bắt đầu hướng nội tìm chấp trước của mình. Các học viên khác cũng cố gắng giúp tôi. Tôi đã không tìm ra nguyên nhân đằng sau sự buông lơi của bản thân trong việc tu luyện và giảng chân tướng.

Chị tôi, cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đến thăm tôi và đề nghị tôi viết bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi không muốn viết. Tôi không biết phải viết thế nào vì tôi chỉ học đến lớp sáu. Tôi cũng cảm thấy trạng thái tu luyện của mình không tốt. Tôi không có dự định sẽ tham gia cùng các đồng tu tổ chức sinh nhật của Sư phụ vì tôi cảm thấy rất tệ về việc tu luyện của mình.

Sau khi chị tôi thuyết phục, tôi nói sẽ cố gắng viết bài. Nguyên nhân chính là vì tôi có thể là học viên duy nhất còn sót lại, đã tham gia Pháp hội ở quận chúng tôi vào năm 1998. Ngay khi chị tôi đi khỏi, tôi bắt đầu thấy lo. Đầu não tôi trống rỗng và tôi không biết phải viết điều gì. Tôi cảm thấy bất an vì không hiểu tại sao mình lại chểnh mảng, tôi quyết định để lại vấn đề cho ngày hôm sau.

Sư phụ đã đánh thức tôi. Sau chuyến thăm của chị, tôi có một giấc mơ. Tôi lập tức ngộ ra rằng: Tôi không còn chủ động làm bất cứ việc gì để cứu người, và lý do chính là tôi chấp trước vào thời gian. Thẳm sâu trong tâm, tôi đang mong đợi Chính Pháp kết thúc, và niệm đầu này đã ẩn sâu trong một thời gian dài.

Thuận theo thời gian, tôi đã hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân trong việc học Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tôi đã tu luyện nửa vời. Sự chểnh mảng của tôi biểu hiện ra là sự lười biếng. Thời gian trôi qua, cựu thế lực đã bức hại tôi đủ mọi phương diện. Tôi bận rộn làm nông cả ngày và không còn thời gian để làm việc khác. Tôi kiệt sức và mắc nợ nần. Trong gia đình cũng phát sinh mâu thuẫn. Thật khó để tôi chịu được áp lực duy trì sinh kế. Tôi dựa vào vay nợ để trả tiền cho mảnh ruộng tôi làm nông. Sau khi tất cả hóa đơn được chi trả xong, hầu như không còn dư được một đồng. Nếu có việc gì xảy ra cần dùng đến tiền, tôi phải vay mượn.

Vì tôi không học Pháp đầy đủ, nên không nhận ra mình đang bị cựu thế lực bức hại. Là học viên Đại Pháp và chủ của gia đình, tôi tin rằng trách nhiệm của tôi là chu cấp cho gia đình. Cựu thế lực đang cố gắng ngăn cản tôi tu luyện. Tôi không thể học Pháp, không thể bắt kịp quá trình Chính Pháp của Sư phụ, và mắc nợ. Tôi đã nghĩ đến việc kết thúc sinh mệnh nhưng đã từ bỏ ý nghĩ đó vì đây là đi ngược lại với những lời giảng của Sư phụ. Tôi cầu xin Sư phụ tha thứ cho tôi. Tôi khóc khi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con vẫn muốn tu luyện. Xin Sư phụ đừng từ bỏ con“.

Tôi luôn cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ. Ví dụ: mỗi bữa ăn, tôi đều ăn hành lá chấm nước tương. Tôi biết người tu luyện nên tránh những thứ có mùi vị nồng đậm như hành sống, nhưng đó là loại rau duy nhất tôi có được vì tôi tự trồng. Tôi hiếm khi về nhà vì như vậy sẽ khiến tôi đau buồn. Tôi sống trong một căn nhà làm bằng thùng container trong năm năm. Tôi không nhớ mình đã sống sót bằng cách nào nữa.

Sư phụ giúp tôi qua vượt qua từng khổ nạn. Nếu tôi là một người thường, làm nông cả ngày mà chỉ ăn cơm với hành thì sẽ không thể. Khối lượng công việc của tôi làm bằng ít nhất hai người đàn ông làm. Một người bình thường không thể chịu đựng nổi. Tôi may mắn vì được Sư phụ chăm sóc, bảo hộ.

Mặc dù tôi có một số hiểu biết nhất định về Pháp, nhưng sự chểnh mảng học Pháp khiến tôi buông lơi trong tu luyện. Tôi hài lòng với bản thân, vì tin rằng khối lượng công việc tôi làm cho Đại Pháp vượt quá nhiều học viên khác làm. Tôi đã rớt vào cái bẫy của danh, nhưng không nhận ra cho đến khi Sư phụ chỉ ra cho tôi.

Tôi chỉ nhận ra điều này khi bắt đầu hồi tưởng lại quá trình tu luyện của mình. Nếu tôi chiểu theo những lời Sư phụ giảng và tu luyện như thuở đầu, thì sau ngần ấy năm, tôi đã có thể giúp được hàng ngàn người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Ngược lại, tôi chỉ giúp được 100 người. Tôi biết điều này còn cách quá xa so với những gì Sư phụ muốn.

Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Tôi sẽ học Pháp nhiều hơn và quy chính bản thân dựa trên Pháp để có thể cứu nhiều chúng sinh hơn, hoàn thành thệ nguyện và trợ Sư chính Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/23/481501.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/12/221197.html

Đăng ngày 28-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tại sao tôi chểnh mảng trong tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Đề cao từ những việc nhỏhttps://vn.minghui.org/news/272477-de-cao-tu-nhung-viec-nho.htmlSun, 27 Oct 2024 09:09:23 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272477[MINH HUỆ 17-09-2024] Một học viên Pháp Luân Đại Pháp cần có một môi trường tu luyện tốt, nhưng làm thế nào để người tu luyện có thể cải biến môi trường xung quanh đây? Cách duy nhất là […]

The post Đề cao từ những việc nhỏ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-09-2024] Một học viên Pháp Luân Đại Pháp cần có một môi trường tu luyện tốt, nhưng làm thế nào để người tu luyện có thể cải biến môi trường xung quanh đây? Cách duy nhất là đề cao bản thân, một học viên tinh tấn có thể thay đổi hoàn cảnh, khiến họ có được môi trường tốt và theo đó có thể làm tốt ba việc.

Đối với đệ tử Đại Pháp mà nói, chúng ta không lựa chọn hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh được hình thành trong quá trình tu luyện của chúng ta. Sư phụ đã giảng:

“thực ra chính là: nhân tố của mình cải biến hoàn cảnh của mình.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009])

Bất cứ lúc nào, chúng ta không được quên rằng chúng ta là người tu luyện, đây là nhân tố căn bản trong quá trình tu luyện của chúng ta.

Sau khi nhận thức được điều này, tôi quyết định thay đổi cách hành xử và tu khẩu trong gia đình. Tôi bị lãng tai và hay nói to. Bây giờ tôi chú ý hạ thấp giọng khi nói chuyện. Khi đóng cửa, tôi giữ tay nắm cửa và đóng cửa thật nhẹ tránh gây ra tiếng động. Khi đi trong nhà hay ngoài hành lang, tôi bước từng bước nhẹ nhàng cố gắng không tạo ra tiếng vang. Khi mua sắm hàng hóa, đồ dùng, tôi cố gắng không kén chọn. Mọi việc tôi đều chiểu theo Pháp, khi gặp sự việc gì, trước tiên tôi bình tĩnh lại, rồi chiểu theo Pháp để hành xử, cuối cùng làm tốt các việc.

Tôi tĩnh tâm trước khi học Pháp, cố gắng dành nhiều thời gian hơn để học Pháp. Còn về phương diện luyện công, tôi xem video dạy các bài công pháp của Sư phụ và điều chỉnh các động tác tương ứng của mình cho chuẩn xác.

Sau khi thực hiện những điều này, tôi nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều. Gia đình cũng ghi nhận và thích những thay đổi nhỏ của tôi, điều này giúp tôi tự tin hơn trong việc tu luyện. Một thành viên trong gia đình tôi nói, “Trước đây, khi đóng cửa, bà thường làm ồn, giờ thì không còn tiếng động nữa, giọng nói của bà cũng nhỏ nhẹ hơn. Bà giống như một người khác vậy.”

Tôi trả lời, “Sư phụ dạy chúng tôi phải nghĩ cho người khác trước. Tôi đang cố gắng nghiêm túc làm theo lời dạy của Ngài, cẩn thận xem xét hành động của mình, trở thành một người tốt và biết nghĩ đến người khác trước.” Tôi nhận ra rằng trong tu luyện không có việc nào là nhỏ cả.

Tôi cũng nhận ra rằng nếu các học viên Đại Pháp tu luyện tinh tấn, sẽ có tác dụng to lớn trong việc cứu độ chúng sinh. Nếu chúng ta làm không tốt, điều đó sẽ gây ra những tác động tiêu cực và cản trở việc chúng sinh được đắc cứu.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để yêu cầu bản thân nghiêm khắc chiểu theo các Pháp lý trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Tôi sẽ tinh tấn từ những việc nhỏ để đề cao bản thân, và làm tốt ba việc.

Tôi thường tự nhủ: “Khi học Pháp mình có nhận thức được nội hàm của Pháp hay không? Mình đã làm hết sức khi giảng chân tướng cho người thường về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại chưa? Từng câu, từng chữ trong kinh sách Đại Pháp đều do Sư phụ giảng, mình đã làm theo sự chỉ dạy của Sư phụ đến mức nào? Mình đã đáp ứng được tiêu chuẩn của Pháp chưa? Mình đã hiểu và làm mọi việc theo các Pháp lý khi gặp khổ nạn và khảo nghiệm chưa? Tại sao mình không thể làm điều đó”

Tôi thành tâm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, từ nay trở đi, con phải tu luyện tinh tấn. Nhất định phải lấy Pháp làm thầy, tu luyện thật tốt theo yêu cầu của Sư phụ, và trở về gia viên cùng Ngài!”

Trên đây là thể ngộ cá nhân ở tầng thứ hiện tại. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ giúp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/17/481645.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/18/221280.html

Đăng ngày 27-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đề cao từ những việc nhỏ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Mẩu chuyện tu luyện gần đây về đột phá đại quan nghiệp bệnhhttps://vn.minghui.org/news/272414-mau-chuyen-tu-luyen-gan-day-ve-dot-pha-dai-quan-nghiep-benh.htmlThu, 24 Oct 2024 12:04:26 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272414[MINH HUỆ 19-06-2024] Tôi đã tu luyện gần 30 năm. Nhìn lại con đường tu luyện mà tôi đã đi qua, mỗi bước đi đều được Sư phụ gia trì. Tôi sẽ tiếp tục tiến về phía trước để chứng thực Pháp và cứu độ […]

The post Mẩu chuyện tu luyện gần đây về đột phá đại quan nghiệp bệnh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hà Bắc

[MINH HUỆ 19-06-2024] Tôi đã tu luyện gần 30 năm. Nhìn lại con đường tu luyện mà tôi đã đi qua, mỗi bước đi đều được Sư phụ gia trì. Tôi sẽ tiếp tục tiến về phía trước để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Càng tu luyện, tôi càng nhận ra rằng mình thật hạnh phúc và Sư phụ thật vĩ đại, thật từ bi. Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với mọi người một mẩu chuyện tu luyện của tôi trong việc vượt quan nghiệp bệnh.

Buổi sáng Tết Nguyên Tiêu năm 2024, tôi thức dậy để luyện công, mà tay phải đột nhiên bị chuột rút. Khi luyện động công chân tôi đứng không vững và run rẩy, cơ thể tôi ngả về phía trước, cánh tay phải cũng cảm thấy khó cử động và đau buốt. Tôi thầm nghĩ chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không để tâm. Sau bữa sáng, tôi hỏi con gái: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, chúng ta ăn sủi cảo vào bữa trưa nhé?” Con bé nói mẹ cứ đi làm việc của mẹ đi (ý chỉ việc giảng chân tướng, con gái rất ủng hộ tôi tu luyện). Hôm nay, tôi không đi làm. Vì vậy, tôi đạp xe vào thôn để giảng chân tướng. Sau khi giảng và thoái xuất cho bốn người, đến lúc viết tên họ, tay tôi lại không linh hoạt lắm, chữ viết xiên xẹo nguệch ngoạc không ra hình dạng gì, còn chiếc xe đạp của tôi thì đổ nghiêng ngả. Lúc ấy, tôi thấy hơi hoảng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Về nhà thôi. Tôi về nhà lúc 11h10, con gái tôi và những người khác đang làm sủi cảo, tôi gói sủi cảo nhưng tay cử động khó khăn, lúc đó, tôi cũng không kể gì với con gái. Sau bữa ăn, những người khác trở về nhà. Suy nghĩ trước tiên của tôi là đây là tiêu nghiệp, nên tôi không để tâm và đi học Pháp nhóm vào buổi chiều.

Đến sáng hôm sau khi luyện động công, hai chân tôi không ngừng run rẩy, đứng không vững, cơ thể đổ về phía trước và cánh tay phải cũng không cử động được. Các triệu chứng vẫn y hệt ngày hôm qua, nhưng trong thâm tâm, tôi minh bạch rằng tôi không thừa nhận đây là bệnh. Tôi liền câu thông với các bộ phận thân thể mình: “Ta là đệ tử Đại Pháp. Chúng ta là một chỉnh thể. Hãy hợp thành sức mạnh, chân đừng run, cánh tay giơ lên, và đừng lắc động tới lui. Tay và chân các bạn đều là bộ phận của cơ thể tôi, hãy nghe theo tôi chỉ huy, chớ động, chớ động qua lại, đứng vững, đứng vững nào, kiên cường, kiên cường nào. Sư phụ đang ở ngay trước mặt chúng ta, mỉm cười nhìn chúng ta đó, hãy ra dáng một đệ tử Đại Pháp nào.” Sau khi luyện như vậy và nói chuyện với thân thể của mình trong một tiếng rưỡi, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành bài động công.

Ngày thứ hai của Tết Nguyên Tiêu là ngày đầu tiên đi học tiểu học sau kỳ nghỉ lễ hàng năm. Tôi có nhiệm vụ cháu ngoại thứ hai đến trường vì cháu đang học lớp 1 tiểu học. Mỗi ngày, bố cháu sẽ đưa cháu đến nhà tôi, rồi đi làm, còn tôi sẽ đạp xe đưa cháu đến trường. Nhà tôi cách trường rất gần, chỉ mất 6-7 phút đi xe đạp. Hôm đó, tôi nói với con rể: “Hôm nay, con đưa cháu đến trường nhé, chân mẹ bị vọp bẻ rồi.” Con rể nói: “Chân mẹ vọp bẻ thế nào? Con đưa cháu đến trường, sau đó chúng ta đến bệnh viện xem nhé?” Tôi nói: “Con biết mẹ là đệ tử Đại Pháp, mẹ có Sư phụ quản. Đây không phải là bệnh. Mẹ chỉ cần tìm ra nguyên nhân xem chỗ nào chưa làm tốt thì sẽ khỏi thôi.” Con rể không hiểu, nói: “Làm sao mẹ có thể không đến bệnh viện được chứ?” Tôi nói: “Được rồi! Đừng nói với ai cả, con cứ đi làm đi.” Con rể nói sẽ nghe lời mẹ và buổi trưa sẽ nói chuyện sau.

Sau đó, tôi tĩnh tâm xuống, tìm nguyên nhân xem tại sao hai chân tôi không thể đi nổi, cứ như bị trói bằng dây thừng vậy, chân nặng trĩu đến mức không nhúc nhích được. Tôi tự nhủ, tại sao điều này lại xảy ra? Khẳng định là bản thân làm chưa tốt? Có lậu ở đâu? Tôi tự vấn bản thân hết lần này đến lần khác. Lúc này, tôi tìm ở bản thân theo Pháp của Sư phụ, tôi rất sốc khi tìm thấy một đống tâm chấp trước, như tâm hiển thị, tâm đố kỵ, tâm tranh đấu, tâm tự cao tự đại, tâm sắc, tâm tự cho mình là đúng, tâm nóng nảy, và tâm tham món lợi nhỏ. Mang theo những tâm này thì làm sao bước đi được đây? Chỉ tu bề mặt chứ không tu tâm. Tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sai rồi.” Tôi cũng nói với Sư phụ trong tâm: “Nếu quan này là do Ngài an bài, con sẽ tiếp nhận khảo nghiệm. Đệ tử là người tu luyện và không có bệnh. Nếu là cựu thế lực an bài, mưu đồ khuất phục ta, hòng khiến ta khủng hoảng thì sẽ không thành công. Ta không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Ta là đệ tử Đại Pháp và chỉ quy về Sư phụ quản.”

Trong ba ngày liên tiếp, tôi học Pháp, hướng nội tìm, nhưng cũng không thấy đỡ, tôi vẫn không xuống cầu thang được. Một đồng tu đến nhà tôi, thấy vậy, cô ấy rất sốc, vừa khóc, vừa chia sẻ với tôi. Cô ấy động viên tôi: “Chị nhất định phải vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ, nhất định sẽ có thể vượt qua được quan này.” Tôi nói tôi có tín tâm và sẽ không bao giờ làm mất danh dự của Đại Pháp, chứ đừng nói đến làm Sư phụ thất vọng, mong cô ấy đừng nói với các đồng tu khác, rằng mọi người đều rất bận, đừng làm phiền các đồng tu khác nữa. Tôi có quyết tâm vượt qua khảo nghiệm. Tôi nói rằng Sư phụ đã điểm hoá cho tôi trong giấc mơ cách đây vài ngày. Trong giấc mơ, trước mặt tôi là một ngọn núi lớn, thẳng đứng từ đỉnh xuống. Tôi nghĩ, làm sao mình có thể vượt qua đây? Tôi nghĩ hay đi qua bằng con đường khác nhỉ? Bên phải tôi là một con đường quanh co khúc khuỷu. Ngay khi tôi thò tay ra và nắm lấy một sợi dây, tôi vận hết khí lực toàn thân, chân đằng trên, đầu bên dưới, cố sức leo lên. Tôi thầm nhủ sợi dây này thật là chắc chắn. Sau khi tỉnh dậy tôi vẫn còn dùng sức. Giờ thì tôi đã minh bạch rằng Sư phụ sớm đã điểm hoá cho tôi rồi, nhưng tôi đã không ngộ. Sư phụ xin hãy tin tưởng đệ tử, con nhất định có thể vượt qua khảo nghiệm này. Đồng tu cũng khích lệ tôi hết lần này đến lần khác, nói: Sư phụ đã bảo chị rồi, có thể vượt qua được mà, tin tưởng Đại Pháp, tin tưởng Sư phụ, nhất định phải chính niệm đầy đủ. Lúc đồng tu rời đi, còn giúp tôi đem rác đi vứt. Tôi vô cùng biết ơn đồng tu.

Đến ngày thứ năm, một đồng tu khác biết chuyện và đã chủ động giúp đỡ tôi, chia sẻ với tôi, phát chính niệm và học Pháp cùng tôi. Tôi kể đêm qua tôi nằm mơ, một con ma sắc đã truy đuổi tôi xuyên qua rừng cây, đuổi đến một căn phòng. Tôi nói với chủ nhà: “Ai tới gọi cửa cũng đừng có mở.” Vừa nói xong, ma sắc đã tiến vào phòng và làm ô uế lên người tôi, rồi tôi hét lên, nó liền bỏ chạy. Tỉnh dậy, tôi tức không chịu nổi, bèn lấy khăn lau khắp thân trên một lượt, sau đó quỳ xuống đất cầu xin Sư phụ. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi tiêu hủy quỷ sắc dục, quăng nó ra ngoài chín tầng mây, hoá nó thành nước, và dùng công năng để trấn yểm nó, vĩnh viễn không để cho nó hại người được nữa. Việc tôi nghiến răng nghiến lợi khi nói chuyện đã thể hiện nỗi căm hận sâu sắc, phản ánh văn hóa đảng. Đồng tu nói rằng điều này là để loại trừ văn hóa đảng ra khỏi văn hóa đảng, vì vậy đồng tu mang cho tôi một ổ USB nhỏ có chứa các video như “Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản” (Cửu bình), “Giải thể Văn hóa Đảng” và “Loại bỏ Văn hóa Đảng”.

Tôi sinh năm 1949, một mạch lớn lên trong môi trường của tà đảng, nào là tâm phòng bị, tâm oán hận, tâm tranh đấu, và tâm tự cao tự đại. Văn hoá đảng đầy mình, chính tôi thậm chí còn không phát hiện ra, thật quá đáng sợ, bao nhiêu thứ dơ bẩn như vậy, làm sao tôi có thể theo Sư phụ về nhà đây? Tôi liền tiếp thu lời khuyên của đồng tu và đọc đi nghe lại “Cửu bình”. Mặc dù trước đây, tôi đã đọc rồi, nhưng không hề nhập tâm. Đến ngày thứ sáu, con gái tôi nói sẽ đi tỉnh học 20 ngày và hỏi tôi có nên đi không. Tôi bảo: Con cứ đi đi. Con đi rồi cũng đừng gọi điện cho mẹ, đừng quấy rầy mẹ, mẹ là đệ tử Đại Pháp, có Sư phụ quản, còn có các đồng tu giúp đỡ. Tôi nghĩ đây chẳng phải do Sư phụ an bài sao? Yêu cầu tôi tĩnh tâm xuống học Pháp và hướng nội.

Đồng tu cách ba ngày đến một lần để mua thực phẩm và nấu ăn cho tôi. Nhóm học Pháp của chúng tôi cũng đến học Pháp với tôi. Một đồng tu phát chính niệm với tôi hơn một giờ mỗi ngày, sau đó giao lưu bàn luận, trao đổi ý kiến ​​và cùng nhau học Pháp vào buổi chiều. Trong năm ngày tiếp theo, đôi chân của tôi về cơ bản đã có thể đứng vững trong lúc luyện công, không còn bị run rẩy liên hồi nữa. Tôi không còn đổ tay khi phát chính niệm. Về cơ bản, tôi đã có thể kiểm soát được, càng ngày càng tốt hơn. Tinh thần của tôi vẫn rất tốt. Tôi học hai bài giảng “Chuyển Pháp Luân” và luyện công ba giờ đồng hồ mỗi ngày và học kinh văn giảng Pháp ở các nơi vào buổi tối, nghe “Giải thể văn hóa Đảng” trong giờ ăn.

Một hôm, khi tôi đang học Pháp, đến đoạn Sư phụ giảng:

“Tu luyện chân chính là tu thẳng cái tâm của chư vị, gọi là ‘tu tâm tính’.” (Chuyển Pháp Luân)

Pháp bỗng tiến nhập vào tâm trí tôi, tôi thoáng chốc minh bạch ngay. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên. Nhất định phải tu tâm mình, mặc dù tôi đã tu luyện nhiều năm như vậy, dù tôi đã học thuộc “Chuyển Pháp Luân” bảy lần, nhưng lại không thể học Pháp nhập tâm, nước mắt lã chã rơi vì phấn khích. Tôi song thủ hợp thập: “Cảm tạ Sư tôn, cảm tạ Sư tôn đã điểm ngộ. Đệ tử không đạt được như Ngài kỳ vọng, khiến Sư phụ nhọc tâm rồi.”

Đồng tu sáng nào cũng phát chính niệm cho tôi và học Pháp vào buổi chiều. Đến chiều ngày thứ mười, sau khi học Pháp xong, đồng tu khích lệ tôi xuống lầu, tôi ở tầng ba. Tôi đã nghe theo đề xuất này, từ từ vịn vào lan can để bước xuống cầu thang. Chân tôi thấy khá hơn nhiều, đồng tu thấy thế cũng rất cao hứng. Thế là tôi đi bộ hai vòng quanh sân ở dưới nhà.

Đến sáng ngày thứ mười một, đồng tu và tôi phát chính niệm xong. Khoảng 10 giờ, tôi và đồng tu cùng đi xuống cầu thang, tôi còn dắt xe đạp ra đường. Tôi không lên xe đạp mà đi bộ 50-60 bước, rồi dừng lại nghỉ một lúc. Tôi ra ngoài hơn nửa giờ và phân phát được năm bộ tài liệu, tôi cảm thấy rất vui. Sư tôn vĩ đại đã đánh thức tôi khi thấy đệ tử này cứ ở một tầng thứ mà chưa ngộ ra. Tôi có nhiều tâm chấp trước chưa buông bỏ, nhưng cứ luôn nghĩ mình đã làm tốt ba việc, luyện công cũng không bỏ sót ngày nào, phát chính niệm bảy, tám lần một ngày, giảng chân tướng và phát tài liệu cũng làm không ít. Tôi suốt ngày dương dương tự đắc, được người khác khen ngợi còn thấy rất cao hứng, coi thường người khác, nghị luận sau lưng người khác, không tu khẩu, văn hóa Đảng đầy mình, làm sao có thể theo Sư phụ về nhà đây?

Cứ như vậy, mỗi ngày chúng tôi phát chính niệm, hướng nội tìm, và học Pháp, mà nửa tháng vèo trôi qua. Sau khi phát chính niệm vào mỗi buổi sáng, chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng và phân phát tài liệu. Nhưng chân tôi không đạp xe được nên tôi đẩy xe đi. Đôi khi đi được năm, sáu bước, tôi lại phải dừng lại nghỉ một lúc, chân nặng trĩu cất bước không nổi, nên rất khó chịu. Tôi hết lần này đến lần khác cầu Sư phụ gia trì, cắn răng kiên trì mỗi ngày, nhưng tinh thần tôi rất tốt. Cứ như thế, tôi chỉ đi những nơi gần, không thể đi những nơi xa được. Ngày nào cũng luyện chân, tập lên xuống xe nhưng chân vẫn run rẩy. Chiều ngày 20, sau khi học xong một bài giảng, tôi xuống lầu tập xe đạp. Tôi đẩy mạnh chân và lên xe. Dưới sự gia trì của Sư phụ, tôi đã đạp xe được nửa giờ. Đến ngày 21 và 25, tôi đạp xe ra chợ. Đến ngày 22, tôi càng cảm thấy tự tin hơn. Với sự khuyến khích của đồng tu, tôi đã vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ. Khi ra ngoài tôi cầu Sư phụ gia trì, sau đó tôi đạp xe đi giảng chân tướng. Sáng hôm đó, tôi đã khuyên thoái được tám người và phát được sáu tấm bùa hộ mệnh.

Hiện tại, tôi đã bình thường và có thể đến những nơi xa để giảng chân tướng. Cảm tạ Sư tôn, cảm ơn các đồng tu.

Do trình độ văn hóa và tầng thứ tu luyện hữu hạn, tôi không sao bày tỏ hết được cảm nhận chân thực của đệ tử đối với Sư phụ. Tôi chỉ muốn nói với các đồng tu rằng chỉ cần chúng ta vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ thì không có khó khăn nào ngăn trở được chúng ta. Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc và thật thần kỳ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/19/478259.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/18/219567.html

Đăng ngày 24-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Mẩu chuyện tu luyện gần đây về đột phá đại quan nghiệp bệnh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>