Bài viết của Tâm Hải, một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào nửa năm cuối của năm 1997. Ngay sau đó, tôi đã có một giấc mơ mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ: Có hai người bảo vệ đứng trước cổng của một trường học lớn. Một trong hai người đó hỏi tôi có muốn học Pháp Luân Công không. Tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay và vui vẻ nói: “Vâng, tôi muốn học!” Họ không nói gì cả và để tôi đi thẳng vô trường. Sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn còn cảm giác vui mừng .

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi rất yếu ớt và thường đau ốm quanh năm. Tôi mắc nhiều căn bệnh gồm viêm khớp, viêm phế quản và hen suyễn. Tôi không thể ngủ ngon và mắt tôi thường bị sưng. Bác sĩ nói rằng bệnh hen rất khó chữa và tôi phải chịu đựng nó suốt đời. Tôi cố gắng thử những phương pháp điều trị khác nhưng không hiệu quả. Gia đình, họ hàng và bạn bè của tôi tất cả họ đều lo lắng cho tôi. Một tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tất cả các chứng bệnh của tôi đều đã khỏi.

Điểm luyện công địa phương của chúng tôi có khoảng 40 học viên. Chúng tôi học Chuyển Pháp Luân và luyện các bài động công vào khoảng giữa 6 giờ cho đến 7 giờ sáng, sau đó luyện bài tĩnh công thiền định vào khoảng giữa 7 giờ cho đến 9 giờ sáng hàng ngày. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn trong suốt giai đoạn đó. Tất cả các chứng bệnh của tôi đều biến mất. Tôi làm hết công việc nhà hàng ngày như nội trợ, coi quản doanh nghiệp của gia đình, và việc đồng áng mà không cảm thấy mệt. Gia đình, bà con họ hàng và bạn bè đều vui mừng cho tôi. Tất cả họ đều tin rằng Pháp Luân Công đã mang đến phép màu, và vài người trong số đó cũng đã bắt đầu tu luyện.

Mặc dù bị bức hại, tâm tôi chưa bao giờ lay chuyển

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Họ bắt giam các học viên, khám nhà và sách nhiễu người nhà của học viên. Tình cảnh thật bi thương, giống như bầu trời đã bị đổ sập xuống. Chồng tôi lo rằng tôi sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của cháu trai nên khi nhìn thấy tôi đọc các sách của Pháp Luân Công, ông ấy đã giận dữ và bắt đầu đánh, mắng và đỗ lỗi cho tôi. Tuy vậy, tâm tôi vẫn một lòng kiên định: tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện.

Vào thời điểm đó tôi kinh doanh buôn bán quần áo. Những lúc vắng khách, tôi thường đọc các bài giảng Pháp. Vì không được học hành đầy đủ nên có nhiều chữ trong sách Chuyển Pháp Luân mà tôi không biết đọc. Vì thế tôi luôn luôn nhờ những người khác chỉ bảo cho mình những khi gặp từ mà tôi không hiểu. Tôi quyết tâm cho dù khó khăn cỡ nào thì tôi cũng phải hiểu hết toàn bộ chữ trong sách. Sư phụ nhìn thấy sự quyết tâm của tôi và đã giúp tôi. Sau vài đêm không ngủ, cuối cùng tôi đã có thể đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tuy nhiên, tôi chỉ tập trung vào học chữ mà không đặt nặng việc tu tâm tính. Sư phụ đã an bài nhiều quan khảo nghiệm để tôi đề cao nhưng tôi luôn luôn để lỡ những cơ hội đó.

Khi chồng tôi đánh và đổ trách nhiệm cho tôi, tôi luôn cho rằng ông ấy có lỗi: “Ông ấy không nên đối xử với mình như thế!” Tuy nhiên, tôi đã không hướng nội để tìm ra những thiếu sót của bản thân. Chẳng hạn như, có lần ông ấy nói rằng cây cọ tôi dùng để viết các biểu ngữ về Pháp Luân Công có mùi khó chịu. Sau đó ông ấy bắt đầu đánh tôi và tôi đã đánh trả lại. Kết quả là ông ấy không gặp vấn đề gì sau trận ẩu đả, nhưng tay tôi thì bị sưng tím đến mấy ngày mới hết.

Chồng tôi đã thay đổi tốt hơn

Trong sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã liên tục nhắc nhở chúng ta hướng nội. Các bài viết trên trang web Minh Huệ về cách hướng nội đã thực sự truyền động lực cho tôi. Tôi cũng thảo luận vấn đề này với các đồng tu. Từ đó, tôi cảm thấy tâm tính của mình được đề cao nhanh chóng.

Trước đây, tôi thường than phiền việc chồng tôi không phụ giúp việc nhà, nhưng bây giờ tôi chỉ nhìn vào điểm tốt của ông ấy. Ví dụ, mỗi khi cảnh sát hay nhân viên trong tổ dân phố đến nhà sách nhiễu tôi, thì ông ấy luôn nói tốt về Pháp Luân Công. Ông ấy nói với họ rằng các chứng bệnh của tôi được chữa khỏi là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Công và các học viên đều là người tốt.

Một hôm vào khoảng nửa đêm, có ba cảnh sát đến nhà để bắt giữ tôi. Chồng tôi đã khiển trách họ dữ dội đến mức họ phải bỏ đi! Thỉnh thoảng, ông ấy giúp tôi một chút trong việc giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người khác. Bất cứ khi nào các đồng tu đến nhà chúng tôi, ông ấy đều vui vẻ chào đón họ.

Thông qua viêc không ngừng học Pháp, tôi đã thay đổi quan niệm. Bởi vì chồng tôi không thích làm việc nhà, nên tôi sẽ làm việc đó. Tôi giặt giũ quần áo của ông ấy và gấp chúng gọn gàng mà không hề phàn nàn. Chồng tôi thích ăn trái cây, nên tôi mua trái cây tươi cho ông ấy mỗi ngày. Tôi cũng mua những bộ quần áo mà ông ấy thích.

Bây giờ tâm tôi đã rộng mở hơn rất nhiều vì tôi biết nghĩ cho người khác trước. Chồng tôi không đánh hay trách mắng tôi nữa. Thêm vào đó, nếu ai đó đề cập đến Pháp Luân Công thì ông ấy luôn luôn giải thích sự thật về cuộc bức hại.

Đau răng biến mất sau khi hướng nội

Sau khi học được cách hướng nội, tôi luôn nhìn vào thiếu sót của bản thân. Ví dụ, có lần cả nhà tôi dùng bữa ở một nhà hàng. Một trong số các món ăn thì rất ngon và tôi đã muốn nấu thử lại món đó tại nhà. Sau đó tôi bắt đầu bị đau răng. Nó làm tôi đau đến phát khóc. Tôi hướng nội và tìm ra mình có tâm chấp trước vào hương vị.

Sư phụ giảng,

“Thực nhi bất vị – Khẩu đoạn chấp trước.” (“Đạo Trung”, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Ăn chẳng theo vị – Miệng dứt chấp trước.” (“Đạo Trung”, Hồng Ngâm)

Sau rất nhiều năm tu luyện, tôi vẫn còn chấp trước vào khẩu vị ăn uống. Tôi nhận lỗi với Sư phụ rằng mình đã sai và phát chính niệm cùng lúc. Trong vòng một giờ, cơn đau răng đã biến mất.

Bị trách mắng vì đã không từ bi

Có một lần chồng tôi nhặt được một cái ví ở trên đường. Trong ví có một ít tiền mặt, 6 cái thẻ ngân hàng, một chứng minh nhân dân, và một chìa khóa. Ông ấy cầm cái ví quay lại khu phố và thông báo: “Có người đã đánh rơi cái ví. Bây giờ người đó chắc sẽ rất lo lắng. Tôi phải đem cái ví này đến đồn cảnh sát. Vợ tôi nói tôi nên nghĩ cho người khác và thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi cũng muốn trở thành một người tốt.”

Tất cả hàng xóm đều biết tôi là một học viên Pháp Luân Công. Họ nhận xét: “Vợ ông là một người tốt!”

Sau đó, chồng tôi đem cái ví đến đồn cảnh sát mà không để lại bất cứ thông tin cá nhân nào của ông ấy.

Sau khi quay về nhà, ông ấy kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra. Tôi nói: “Ông phải yêu cầu cảnh sát ghi nhận lại. Ngày nay, cảnh sát rất không trung thực. Nếu họ nhân cơ hội lấy luôn cái ví thì người bị mất sẽ rất buồn.”

Chồng tôi quay lại đồn cảnh sát. Một nữ cảnh sát đang trong ca trực ở bàn tiếp tân. Cô ấy từ chối kiểm tra bên trong cái ví và có vẻ rất khó chịu. Vì vậy, chồng tôi đã nói với cô ấy: “Tại sao cô ở đây? Trách nhiệm của cô là gì? Cô từ chối kiểm tra cái ví. Vậy những chữ ‘phục vụ nhân dân’ treo trên tường có nghĩa gì? Cô đang phục vụ nhân dân đó sao?”

Một cảnh sát khác nghe thấy và đi đến nói: “Cháu đã ghi nhận lại việc bàn giao. Chủ của cái ví đã đến và nhận lại nó rồi.”

Chồng tôi nói: “Vậy thì cậu đưa cho tôi số điện thoại của người đánh rơi cái ví. Tôi muốn gọi điện hỏi cho an tâm.”

Người cảnh sát đó đưa cho chồng tôi số điện thoại. Chồng tôi gọi và biết rằng người đánh rơi đã thực sự nhận lại ví.

Ông ấy về đến nhà và kể cho tôi nghe. Khi nghe ông ấy nói đã chất vấn và khiển trách người nữ cảnh sát thì tôi cảm thấy hả hê vui sướng. Nói chung, tôi không thích cảnh sát kể từ lúc họ bắt giữ tôi nhiều lần. Sáng hôm sau, chồng tôi lại nổi xung và đổ lỗi cho tôi về vụ việc đó.

Tôi hướng nội nhiều lần nhưng không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Sau đó, Sư phụ giúp tôi nhớ lại cuộc hội thoại của chúng tôi, nhắc nhở tôi rằng mình đã vui mừng khi người nữ cảnh sát bị khiển trách. Đúng, tôi đã thù hận cảnh sát và thật sự không có tâm từ bi. Nhưng trong cuộc bức hại này, cảnh sát cũng đang bị bức hại. Họ tuân theo mệnh lệnh để bức hại các học viên Pháp Luân Công. Nếu họ không nhận ra sự thật thì tương lại họ sẽ như thế nào? Tình trạng của họ quả là không may! Tôi nên từ bi hơn nữa đối với họ. Sau khi nhận ra thiếu sót của mình, chồng tôi đã trở lại là ông ấy trước đây ngay lập tức. Hướng nội thật sự là Pháp bảo!

Hàng ngày, tôi và các đồng tu đi ra ngoài để giảng chân tướng và khuyến khích mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bây giờ mỗi khi chúng tôi bị từ chối hay la mắng, tôi luôn luôn hướng nội: “Mình đã thực sự học Pháp tốt chưa? Mình có đủ từ bi, tử tế không?” Điều kỳ diệu là, sau khi tôi hướng nội, tình huống thường chuyển biến ngay lập tức!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/14/356683.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/7/167501.html

Đăng ngày: 16-2-2018: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share