Bài viết một học viên Trung Quốc ở Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 03-12-2017] Tôi đã trải qua một khoảng thời gian dài bị can nhiễu của nghiệp bệnh từ cuối tháng 6 đến đầu tháng 11. Nó bắt đầu với các triệu chứng giống như bị cúm, sau đó tai của tôi đã có vấn đề, tai phải mất thính giác hơn ba tháng. Tôi tin rằng đây là sự can nhiễu phát sinh do những thiếu sót trong tu luyện cá nhân.

Trong suốt bốn tháng, tôi đã không giảm tốc việc giảng chân tướng, hoặc nghỉ việc. Đó là thời kỳ tu luyện khó khăn vì tôi phải liên tục hướng nội tìm chấp trước và thực sự loại bỏ chúng. Từng bước tôi tiếp tục đào sâu vào vấn đề tâm tính.

Buông bỏ tâm an dật

Chấp trước đầu tiên là tâm an dật. Con gái tôi rời nhà tới học ở New York, cùng lúc đó, một số hạng mục Đại Pháp mà tôi đang làm không cần đến sự hỗ trợ của tôi. Trong khi tìm kiếm các cơ hội khác để giảng chân tướng, tôi thấy mình có nhiều thời gian hơn. Trong nhiều tháng, tôi đã ngủ 7-8 giờ mỗi ngày, và mất rất nhiều thời gian cho việc bếp núc, ăn uống, và cũng trở nên chấp vào cuộc sống gia đình.

Tôi đã dành rất nhiều thời gian học Pháp và luyện công, nhưng tôi đã không thanh tỉnh khi học Pháp, luyện công và phát chính niệm.Thời gian đó rất quý giá khi con tôi ở nhà, vì vậy tôi đã tập trung hoàn toàn. Bây giờ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, tôi đã không còn trân quý thời gian như đáng ra tôi nên làm. Đây là một cuộc tranh đấu lâu dài, tôi đã học được cách theo dõi những ý niệm của mình và chính lại bản thân nhanh nhất có thể.

Chấp trước vào ăn ngủ đã dần dần bị loại bỏ. Miễn là tôi không ăn quá nhiều vào buổi tối, tôi không gặp vấn đề gì với việc dậy sớm. Cách đây một tháng, một học viên đã đề nghị hàng ngày học Pháp cùng tôi qua điện thoại sau khi phát chính niệm vào lúc 2 giờ sáng. Việc đó có hiệu quả tốt đến mức kinh ngạc. Ban đầu, tôi đã ngủ lại sau khi học. Bây giờ, hầu hết thời gian tôi có thể hoàn thành hai giờ luyện công ngay sau khi học Pháp. Thời gian ngủ hàng ngày của tôi đã giảm từ 8 giờ xuống còn 5 giờ.

Gần đây tôi đã tới một thành phố xa hơn để giảng chân tướng. Một buổi sáng thứ sáu, tôi rời khỏi thành phố lúc 3 giờ sáng và trở lại làm việc trước 7 giờ. Tôi không cảm thấy buồn ngủ trong suốt 3 giờ 45 phút lái xe. Đó là một bước đột phá lớn trong việc buông bỏ chấp trước vào đồ ăn, thức uống, ngủ và tâm lo sợ khi lái xe đường dài.

Sợ phản bội

Thứ hai là chấp trước sợ bị phản bội. Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã chứng kiến ​​cha phản bội mẹ tôi vì một người phụ nữ trẻ hơn khi ông ngoài 50 tuổi. Anh trai tôi đã phản bội vợ mình vì một cô gái trẻ khi anh ngoài 40. Trong tâm tôi, thế gian đầy dối trá. Đây là chấp trước căn bản làm cho tôi bước vào tu luyện cách đây 18 năm. Năm 2011, tôi đã chứng kiến ​​cuộc khủng hoảng gia đình của hai học viên sau khi hai học viên nam 40 tuổi có tình cảm với một học viên nữ 26 tuổi. Tôi đã mất lòng tin đối với tất cả các học viên xung quanh mình, bao gồm cả chồng tôi. Tôi nghĩ rằng điều này sớm hay muộn cũng có thể xảy ra trong cuộc hôn nhân của chúng tôi, vì tôi tin rằng tất cả đàn ông đều như vậy. Vì lý do này, tôi liên tục mâu thuẫn với chồng và đã đặt câu hỏi rằng liệu mình có nên kết hôn với anh hay không. Tôi ước rằng mình sống độc thân để có thêm thời gian tu luyện cá nhân.

Trong cuộc tranh cãi với chồng cách đây ba tháng, anh ấy hỏi tôi: ‘‘Em có thực sự cân nhắc đến ly hôn hay không? Nếu như vậy, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu’’. Không trả lời anh ấy, tôi ngồi xuống và bắt đầu đả tọa. Tâm tôi dần dần tĩnh lại, và tự hỏi, ly dị có là một giải pháp khả thi hay không?

Vào thời điểm khá đặc biệt trong cuộc đời, tôi đã nghĩ đến tất cả các câu lạc bộ mà tôi đã tới để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Những người quyền quý này đã tổ chức kỷ niệm ngày cưới tại các buổi gặp mặt của câu lạc bộ giống như những buổi sinh nhật. Tôi đã từng tự hỏi tại sao họ lại làm vậy. Một câu trả lời tuyệt vời xuất hiện trong khi tôi đả tọa. Hôn nhân không chỉ cuộc sống của cá nhân. Đó là nền tảng của xã hội nhân loại. Đây là một một ví dụ cho con cháu chúng ta rằng chúng ta có thể giải quyết mâu thuẫn. Nó giống như làm việc cho một tổ chức trong 17 năm hoặc vận hành cơ sở kinh doanh gia đình trong ba thế hệ. Khi bạn có thể duy trì một nghề hoặc vận hành một cơ sở kinh doanh gia đình trong một thời gian dài, điều đó thực sự đã là thành công. Kỷ niệm ngày cưới là một biểu tượng của sự thành công trong việc duy trì hôn nhân. Mỗi cặp vợ chồng cần phải trải qua nhiều mâu thuẫn để có được thành công này.

Nước mắt tuôn rơi. Với câu trả lời rõ ràng này, tôi ngộ ra rằng hôn nhân không phải là cảm xúc cá nhân. Đó chính là một trách nhiệm, dù mình có hạnh phúc hay không. Với câu trả lời rõ ràng này, tôi đã nói với chồng rằng sẽ không đề cập đến việc ly hôn nữa. Vì thế chúng tôi đã không có tranh đấu với nhau.

Niệm đầu bất hảo

Đào sâu vào tâm sợ hãi này, tôi tìm thấy chấp trước luôn lên kế hoạch cho điều tệ hại nhất. Khát khao một cuộc sống tốt đẹp là tốt cho mọi người, nhưng đối với các học viên, tất cả những khổ nạn là vì sự đề cao của chúng ta. Vì vậy chúng ta nên thay đổi quan niệm của mình. Một hôm, khi chồng tôi vô lý quát vào mặt tôi, cái tai điếc của tôi đột nhiên lại nghe được, mặc dù chỉ một phần. Thông qua việc này, tôi ngộ ra rằng mình nên thay đổi quan niệm của người thường và coi việc bị ngược đãi là hảo sự. Nếu tôi phải lựa chọn giữa bị ai đó lăng mạ hay bị bệnh, tôi thà bị lăng mạ.

Sự khởi đầu của nghiệp bệnh này cũng trùng hợp với mâu thuẫn của tôi với một điều phối viên hạng mục. Anh ấy không tham gia tích cực trong một hạng mục, nhưng không cho phép tôi điều phối.

Tôi đã làm việc cho hạng mục này trong 17 năm, bằng cách hỗ trợ anh sau hậu trường. Chúng tôi đã tụt lại phía sau khá nhiều nên chúng tôi đã chặn tiến trình của toàn bộ Hoa Kỳ. Mặc dù tôi lo cho hạng mục này như lo lắng cho con mình, tôi cũng không có ý định và không có khả năng phụ trách nó. Trong nhiều năm, tôi đã lo lắng về tương lai của nhóm này, đặc biệt là khi điều phối viên không tinh tấn.

Tâm lo sợ vẫn ám ảnh khi tôi viết bài này, buộc tôi phải đào sâu tìm nguyên nhân. Liệu tôi có chấp vào việc giảng chân tướng trong hạng mục này hay không? Có nhiều cách để giảng chân tướng. Nếu điều phối viên hoặc hạng mục này không thành công, tôi có thể tìm cách khác, hoặc một học viên khác sẽ thay thế. Tôi không thể thay đổi con đường tu luyện của người khác. Lo lắng về vấn đề đó chỉ tạo ra vô số rắc rối cho mình. Tôi luôn muốn mọi thứ phát triển theo hướng của mình. Khi sự việc không xảy ra theo cách đó, tôi trở nên khó chịu hoặc nỗ lực thêm nữa để cứu vãn nó. Đã đến lúc tôi đánh giá lại tình hình, phân bổ thời gian và năng lượng vào nơi thật sự cần thiết.

Tâm tật đố và tình

Việc phàn nàn phối viên cũng có yếu tố tật đố vì tôi đã làm nhiều việc hơn anh ta nhưng sự cống hiến của tôi chưa bao giờ được ghi nhận. Nó cũng bao hàm chấp trước vào tình, vì chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong 17 năm và tôi coi anh như người nhà. Tôi đã hết sức cố gắng để giúp anh trong nhiều năm. Tôi cần phải để anh ấy đi trên con đường tu luyện của mình, ngay cả nếu anh ấy từ bỏ tu luyện. Ai cũng đều phải đi con đường riêng của mình.

Tâm hiển thị

Chấp trước cuối cùng mà tôi phát hiện ra đó là tâm hiển thị. Tôi sinh ra đã có năng khiếu về toán và khoa học. Cha mẹ đã cho tôi vào một trường trung học không tốt, nhưng tôi đã giành được giải nhất trong cuộc thi quốc gia. Do đó, tôi đã được nhận vào một trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, sau đó tới một viện nghiên cứu có uy tín ở Mỹ để theo học cao học. Khi tôi tốt nghiệp, viện này, vốn được xếp hạng đầu trên thế giới trong năm đó, đã nhận tôi làm nhân viên chính thức. Bất cứ khi nào giảng chân tướng cho người thường, tôi luôn tự thể hiện mình là một nhà khoa học. Vẻ tự hào ra mặt luôn luôn khiến mọi người nghĩ rằng tôi là một giáo sư, nhưng không phải như vậy. Tôi không nói dối về công việc của mình, nhưng mọi người lại hiểu nhầm.

Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra rằng mọi người thường ca ngợi khi tôi giảng chân tướng, và hai tai của tôi cảm thấy tệ hơn. Tôi quyết định giới thiệu lai lịch của mình ở mức thấp hơn. Tôi đã sửa lại phần giới thiệu cá nhân giảng chân tướng, sau đó gửi nó tới nhiều nhóm. Hai ngày sau, tai tôi khỏi hoàn toàn.

Tiếp tục hướng nội

Tóm lại, tôi đã học được cách không bao giờ buông bỏ khi gặp khổ nạn nghiệp bệnh kéo dài. Chúng ta nên tiếp tục hướng nội và đề cao. Tu luyện là hết sức nghiêm túc và lâu dài. Tôi vẫn đang phải vật lộn với một số chấp trước, và hy vọng rằng bài viết này sẽ là lời nhắc nhở cho tôi và các học viên khác vẫn còn đang trải qua quan nghiệp bệnh.


Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/3/166622.html

Đăng ngày 18-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share