Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2017] Đã 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ năm 2000, tôi đã học thuộc sách Chuyển Pháp Luân. Vào thời điểm đó, qua các bài kinh văn của Sư phụ, tôi biết các học viên ở khu vực Trường Xuân đã học thuộc Pháp. Tôi nhận ra rằng để học Pháp tốt, tôi phải học thuộc Pháp. Bạn chỉ có thể ghi nhớ Pháp khi bạn có tâm thuần tịnh. Sau đó bạn mới có thể ngộ được nội hàm thâm sâu của Pháp.

Giam giữ không thể ngăn cản tôi học Pháp

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp tàn bạo. Tháng 11 năm 2000, khi tôi bị cảnh sát bắt và giam giữ bất hợp pháp trong trại tạm giam, tôi đã học thuộc được mục “Chân chính đưa con người lên cao tầng” trong sách Chuyển Pháp Luân và hai đoạn đầu trong mục “Tầng khác nhau có Pháp của tầng khác nhau”. Tâm trí tôi trống rỗng, ngoại trừ đoạn Pháp mà tôi vừa mới ghi nhớ.

Lúc mới bắt đầu giam giữ chúng tôi, các lính canh yêu cầu chúng tôi phải làm việc nặng nhọc, và sau đó, có lẽ do chính niệm của chúng tôi, họ không còn ép chúng tôi phải làm việc nữa. Lịch trình hàng ngày của tôi bao gồm ăn sáng, luyện bài công pháp thứ nhất và thứ ba chín lần, và luyện bài công pháp thứ hai trong khoảng một giờ đồng hồ.

Sau bữa trưa khi mọi người đã ngủ, tôi ngồi đả tọa. Sau khi đả tọa, tôi đến một nơi yên tĩnh để nhẩm Pháp. Tôi nhẩm đọc lớn tiếng và một vài tù nhân sẽ đến gần chỗ tôi để nghe. Kết quả là, một số người đã học Pháp, một số người được khai mở thiên mục, trong khi một số khác được khỏi bệnh. Một tù nhân thậm chí còn bảo vệ Pháp Luân Đại Pháp trước thẩm phán. Tôi nghĩ tất cả những người này đều có nhân duyên tiền định với Sư phụ.

Về cơ bản chúng tôi học Pháp cùng nhau mỗi ngày. Chúng tôi cũng học thuộc Hồng Ngâm. Ngoài ra, chúng tôi có thể học thuộc một số bài kinh văn trong cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ như thể chúng tôi đang trong một nhóm học Pháp bình thường. Chúng tôi thực hiện việc đó mỗi ngày. Tôi cảm thấy hối tiếc vì trước đây đã học Pháp quá ít.

Tôi bị giam giữ bất hợp pháp trong 15 tháng và cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thời gian. Tôi nghĩ nếu mình có thể học thuộc cả cuốn Chuyển Pháp Luân thì thật tốt, nhờ vậy tôi sẽ có Pháp ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào chúng tôi cần, đồng thời chiểu theo Pháp để đề cao tâm tính. Tôi xin Sư phụ gia trì để tôi có thể về nhà sớm tiếp tục học thuộc Pháp.

Ngày 9 tháng 2 năm 2002, tôi trở về nhà. Không lâu sau Tết Nguyên đán, tôi hỏi con gái về cuốn Chuyển Pháp Luân của mình, nhưng cháu đã không trả lại cho tôi. Tôi biết cháu sợ tôi có thể bị bắt đi một lần nữa vì đọc Pháp. Vào thời điểm đó, cháu chỉ mới 20 tuổi và phải sống một mình ở nhà trong khi bố mẹ ở trong tù. Thật không dễ dàng cho con gái chúng tôi khi phải chịu đau khổ như thế suốt hơn một năm; tuy nhiên, cháu vẫn ủng hộ bố mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi bị kết án ba năm tù và vẫn đang ở trong tù. Tôi nói với con gái: “Nếu con không đưa cho mẹ cuốn sách, mẹ không thể sống được, vì cuốn sách đó là cuộc sống của mẹ.” Cháu đã nghe lời.

Học thuộc sách Chuyển Pháp Luân lần thứ hai

Lần đầu tiên, tôi phải mất hơn một năm để học thuộc xong sách Chuyển Pháp Luân.

Năm 2008, con gái tôi nhờ tôi đến Quảng Châu để giúp cháu làm việc nhà. Khi đến một nơi không quen thuộc, tôi không thể nói chuyện với người người dân ở đó về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp vì tôi không biết tiếng Quảng Đông. Vì vậy, tôi bắt đầu học thuộc sách Chuyển Pháp Luân lần thứ hai. Việc đó như thể tôi chưa từng đọc cuốn sách vậy. Tôi đã học từng câu từng câu, nhưng lần này thì dễ dàng hơn. Tôi cảm thấy có khác biệt trong lần đọc này.

Mỗi tối, tôi học đến 1 giờ sáng và tiếp tục học khi thức dậy vào buổi sáng. Thường thì tôi sẽ học Chuyển Pháp Luân trong những giấc mơ và tự tỉnh dậy khi đang học Pháp. Tâm hồn tôi đắm chìm trong Pháp. Con gái tôi đã chỉ trích những gì tôi làm ở quanh đây, nhưng tôi không bị dao động. Tôi không tranh đấu lại. Tôi biết mình cần phải đối xử tốt với người khác dù họ không tử tế với mình.

Trong ba tháng, tôi đã học thuộc xong sách Chuyển Pháp Luân lần thứ hai. Bây giờ, tôi bắt đầu học thuộc lại lần thứ ba. Tôi có rất nhiều cảm xúc và thể ngộ để chia sẻ.

Đề cao trong khi học Pháp

Khi tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân, tôi không có nhiều quan niệm của người thường. Khi vừa được thả ra khỏi tù, tôi học đến đoạn:

“…chiểu theo đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ mà tu luyện; vứt bỏ [hết] những dục vọng, tâm không tốt, ý định hành động xấu ở người thường.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt hiểu ra tu luyện là như thế nào! Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua câu Pháp này. Tôi chiểu theo lời dạy này để tự nhắc nhở mình, không làm tổn thương người khác, không tạo ra mâu thuẫn và khi người khác làm tổn thương tôi, tôi coi nó như một khảo nghiệm để hướng nội tìm.

Đôi khi rất nhiều quan niệm người thường nổi lên. Tôi lập tức trấn áp chúng với ý nghĩ rằng đó không phải là mình. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và không nên có quan niệm này. Không gian của tôi lập tức được tịnh hóa.

Sư phụ giảng:

“…[chư vị] nhất định phải kiên trì đến nghe giảng bài, chỉ cần chư vị đi vào giảng đường [lớp học này], thì triệu chứng [bệnh] nào của chư vị cũng mất; sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.” (Chuyển Pháp Luân)

Lời dạy của Sư phụ đã giúp tôi hiểu được tầm quan trọng của việc học Pháp. Chỉ qua việc học Pháp tốt, bạn mới có thể thăng hoa nhanh chóng, loại bỏ những chấp trước xấu của người thường và tiến đến viên mãn nhanh hơn.

Mỗi lần gặp khảo nghiệm về nghiệp bệnh, đầu tiên tôi sẽ học Chuyển Pháp Luân và sau đó luyện công. Tôi cảm thấy tốt hơn ngay sau đó. Nếu đó là sự can nhiễu từ cựu thế lực, tôi sẽ phát chính niệm nhiều hơn. Tôi học Chuyển Pháp Luân thường xuyên; đôi lần nước mắt lăn dài trên má. Thậm chí tôi muốn khóc rất lâu. Đến nỗi tâm tôi cảm nhận được từng chữ. Điều đó rất xúc động. Trong một vài lần, tôi có thể cảm thấy bản thân đang ở trong những không gian khác và biết Sư phụ đã làm nhiều điều thần kỳ cho mình. Tôi cũng rất xúc động vì điều này. Tại thời điểm này, không có lời nào có thể diễn tả hết được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Tu bản thân trong khi học Pháp

Trong Bài giảng thứ tư, tôi đọc được đoạn:

“…mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)

Đôi khi, tôi thực hiện nó chỉ vì lợi ích của việc đó. Đó là tâm ích kỷ.

Năm 2013, tôi bị gãy tay. Tôi không thể cử động hay sử dụng đũa hoặc thìa. Tôi phải sử dụng tay trái để giữ chiếc thìa và chồng tôi phải đút thức ăn cho tôi. Bàn tay tôi sưng lên, thâm đen. Khi sự việc xảy ra, tôi không hề có ý định đi bệnh viện. Việc đầu tiên tôi làm là về nhà và luyện công. Mặc dù tay tôi cử động không chính xác nhưng tôi được cơ chế mà Sư phụ đã cấp cho chỉnh lại. Tôi kéo thời gian luyện mỗi bài công pháp càng nhiều càng tốt. Một vài giờ sau, vào bữa tối, tôi đã có thể cầm thìa và ngày hôm sau có thể cầm đũa. Trong giai đoạn này, các đồng tu đến học Pháp và phát chính niệm cùng tôi. Chúng tôi đã tiêu hủy hoàn toàn can nhiễu của tà ác trong các không gian khác và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Một tuần sau, tôi đã có thể đi xe đạp và giúp chồng mình việc trong cửa hàng. Một tháng sau, tôi hoàn toàn bình phục.

Gần đây, khi trang web Minh Huệ kêu gọi gửi bài chia sẻ cho Pháp hội Trung Quốc lần thứ 14, tôi đã quyết định viết về kinh nghiệm học thuộc Pháp của mình, nhưng tay tôi bắt đầu đau nhức trở lại. Tôi tự nhủ liệu Sư phụ có giúp mình chữa lành bàn tay không. Tuy nhiên, nó lại trở nên tồi tệ hơn, ảnh hưởng đến việc học Pháp và luyện các bài công pháp. Mặc dù tôi đã phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu của cựu thế lực, nhưng việc đó cũng không giúp ích.

Vì vậy, tôi quyết định hướng nội tìm. Tôi nhớ đến câu chuyện về một học viên đã không lấy chiếc iPhone bị bỏ quên trong phòng vệ sinh công cộng. Tôi thật ngưỡng mộ cô ấy, và sau đó nhận ra rằng mình đã bảo chồng thu nhặt rau người khác bỏ đi để nuôi gà. Tôi thấy rằng chúng tôi không thể tiếp tục làm điều này nữa. Đây là đang truy cầu cái lợi nhỏ nhặt. Sau khi nhận ra điều này, tình trạng của tôi tốt hơn và trong hai ngày bàn tay của tôi đã trở lại bình thường.

Tôi đánh giá cao tầm quan trọng của việc học Pháp. Tôi phải xem xét tâm tính để đề cao và nhận thức tất cả những tư tưởng của mình, để đảm bảo rằng chúng phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/12/356605.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/4/166625.html

Đăng ngày 16-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share