Bài viết của một học viên Thái Lan

[MINH HUỆ 29-8-2017] Tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên vào năm 2016. Tất cả thành viên gia đình tôi đều là Phật tử và từ nhỏ tôi đã đi viếng chùa. Tôi rất thích thiền định, và vẫn luôn đi tìm kiếm chân Pháp. Tôi thường dành thời gian được nghỉ học, thời gian rảnh để tham dự các khóa tu thiền và luôn tuân theo giới luật cho đến khi tôi kết hôn và sinh hai con.

Chồng tôi và gia đình bên chồng cũng rất sùng đạo. Họ thường xuyên đi chùa và cúng dường cho chùa. Tôi cũng thích đi chùa. Sau khi kết hôn, tôi chuyển đến sống tại một tỉnh khác, ở đó tôi gặp một tăng nhân mà tôi cảm nhận được có mối liên kết nào đó với mình. Từ đó trở đi, tôi tập trung vào việc tu luyện và đọc kinh Phật cho đến khi tôi quy y. Cả gia đình tôi có mối quan hệ mật thiết với ngôi chùa ấy.

Đọc sách Chuyển Pháp Luân

Một ngày nọ, tôi gặp một trong những môn đồ của vị sư đó. Chúng tôi gặp nhau và nói chuyện với nhau một cách tình cờ. Anh cho tôi mượn một quyển sách và bảo tôi hãy đọc nó. Anh ta đề nghị tôi đọc một mạch cho đến hết quyển sách.Tôi đã nhận lấy nó. Quyển sách ấy có tựa đề là Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận quyển sách mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Lần đầu tiên đọc sách, tôi cảm thấy nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ quyển sách. Trong khi đọc sách, tôi có thể cảm nhận dòng năng lượng hình xoắn ốc đang xoáy trên đỉnh đầu của tôi.

Tôi nhận ra rằng quyển sách này có một uy lực phi thường nhưng thời điểm đó tôi chưa quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ con đường tu luyện theo Phật gia mà tôi đang đi đã tốt rồi và không cần thiết phải thay đổi – chưa nói đến việc nó có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa gia đình tôi với ngôi chùa mà tôi đang quy y. Tôi không thể cải đạo được. Tuy nhiên, tôi vẫn đọc quyển sách cho đến cuối. Một lần nọ, tôi đặt quyển sách trên chiếc bàn cạnh giường. Khi tôi sắp rời khỏi phòng, tôi nhìn quanh và bất chợt thấy ánh sáng rực rỡ cạnh giường. Tôi bước tới để xem. Đó là Chuyển Pháp Luân đang lấp lánh ánh sáng. Tôi cảm thấy rằng quyển sách này đúng là không phải sách thường. Thời điểm đó tôi chỉ đọc sách và chưa luyện công.

Sau đó tôi học năm bài công pháp từ một học viên. Người học viên ấy đã đến ngôi chùa mà tôi thường lui tới để hướng dẫn tập công cho tôi. Luyện động tác đầu tiên, tôi đã cảm nhận được dòng năng lượng tuần hoàn xuyên suốt cơ thể tôi. Tôi không nhận ra rằng tu luyện phải chuyên nhất. Tôi đã nghĩ rằng có thể tu luyện cả hai pháp môn cùng lúc, bởi vì cả hai đều thuộc về Phật gia. Tôi vẫn đi chùa mỗi chủ nhật. Một ngày nọ, tôi không thể đi được, tôi bị cảm sốt và không còn chút năng lượng.

Một quyết định khó khăn

Tôi gọi điện thoại cho một học viên. Anh ấy bảo rằng đã đến lúc chọn lựa một pháp môn tu luyện, nhưng tôi rất bối rối. Tôi không thể từ bỏ Phật giáo. Hàng đêm tôi đều đọc kinh và ngồi thiền. Nếu tôi từ bỏ Phật giáo, tôi không còn đọc kinh nữa, không thể tỏ lòng kính trọng các tăng nhân cũng như không ngồi thiền nữa. Tôi không thể chấp nhận một sự thay đổi lớn như thế. Tôi nghĩ nếu phải lựa chọn, tôi sẽ chọn những gì mà tôi đã quen thuộc. Nhưng từ thẳm sâu trong tâm, tôi không thể từ bỏ Đại Pháp. Trong lúc ngủ trưa, có một thứ gì đó cố gắng đánh thức tôi thức dậy luyện công. Tôi không muốn điều đó, nên giả vờ ngủ ngồi. Tôi thấy tôi ở không gian khác đang luyện năm bài công pháp một cách nhẹ nhàng tuyệt đẹp. Tôi rất ngạc nhiên. Nhục thân tôi vẫn còn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh đang ngồi đó. Từ khi đắc Pháp, tôi có cảm giác bồn chồn không giải thích được như thế.

Mỗi lần có ý nghĩ từ bỏ Đại Pháp, thân thể tôi lại cảm thấy bứt rứt, tim đập liên hồi. Có một sự lo lắng không thể tả được, đến mức tôi nghĩ có điều gì không ổn với tôi. Cuối cùng, tôi quyết định đến chùa và thiền nhập thất để quyết định lựa chọn con đường tu luyện nào. Tôi xuất nguyện rằng nếu Pháp Luân Đại Pháp là tiền duyên của tôi, tôi sẽ có thể có được điểm hóa để tôi có thể tiếp tục mà không do dự thêm nữa.

Ngày đầu tiên thiền nhập thất, tôi bị giằng xé bởi một sự xung đột nội tâm mạnh mẽ. Đây không phải là lần đầu tiên tôi ngồi thiền theo phương cách của Phật giáo.Tôi muốn quay lại cách luyện nhập định thâm sâu như cũ nhưng không thể. Tôi thấy một tôi khác độc lập với tôi đang liên tục luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có suy nghĩ: “Ai muốn luyện cứ luyện. Tôi sẽ vẫn tiếp tục tu theo pháp môn cũ của tôi.” Nó cứ xung đột mãi như thế cho đến lúc tôi không thể chịu được nữa, và khi tôi quyết định đi ngủ, tôi nghe thấy những lời giảng Pháp suốt đêm. Từ trong tâm tôi hiểu rằng những gì Sư phụ giảng đều đúng đắn và chân chính. Âm thanh rất rõ ràng và tôi hiểu rằng tôi không thể từ bỏ Đại Pháp. Ngày kế tiếp tôi bắt đầu luyện năm bài công pháp trong khi vẫn còn ngồi thiền định.

Từ bỏ những giáo lý cũ

Khi tôi từ bỏ những giáo lý cũ, tôi cảm nhận thân thể nhẹ nhàng khoáng đạt. Tôi cảm nhận luồng năng lượng dồi dào khi luyện công. Tôi bắt đầu ngộ ra Đại Pháp là khác biệt với những quan niệm khác ngay khi tôi còn ở trong chùa. Một buổi tối khi đang luyện bài công pháp thứ năm, tôi cảm thấy thân thể tôi đang trôi trong vũ trụ. Ánh sáng lấp lánh khắp nơi, bao trùm toàn bộ vũ trụ. Sư phụ nói với tôi rằng đây là sự tưởng thưởng dành cho tôi. Ánh sáng là uy lực của Đại Pháp Sư phụ ban cho tôi là để cứu độ chúng sinh; uy lực của Đại Pháp sẽ mang lại nhiều lợi ích cho chúng sinh. Tôi cúi đầu cảm tạ Sư phụ.

Sau khi rời khỏi chùa, tôi xác định sẽ tu luyện và nói chuyện với những ai vẫn còn đang do dự trong việc lựa chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tự tin rằng mình đã lựa chọn đúng. Tôi nói với gia đình tôi rằng tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chỉ duy nhất Pháp Luân Đại Pháp mà thôi. Chồng tôi thấy tôi kiên quyết như thế nên cũng quyết định tu luyện cùng tôi. Chúng tôi bắt đầu tu luyện cùng nhau, giúp nhau vượt qua khổ nạn, những khảo nghiệm mà Sư phụ an bài hoặc do cựu thế lực sắp xếp.

Thật may mắn vì tôi có khả năng tiếp thu nhanh và ngộ tính tốt. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể ngộ Pháp và tiêu nghiệp một cách nhanh chóng. Con trai và con gái tôi cũng được Sư phụ chăm sóc, và nghiệp lực của chúng cũng được lần lượt tiêu trừ. Chúng tôi không còn phải lo lắng cho các con vì chúng tôi tin rằng Sư phụ đang chăm sóc cho chúng. Cả hai cháu có vẻ đều có sự đề cao tâm tính. Các con tôi thường nói: “Nếu ai đó đánh chúng con, chúng con sẽ không đánh lại. Nếu ai đó chửi mắng chúng con, chúng con sẽ không đáp lại.” Chúng cố gắng để không mất đức. Điểm số của chúng cũng được cải thiện đáng kể.

Đại Pháp đã cứu mạng tôi

Một ngày nọ, tôi đi ra khỏi nhà để làm một vài việc lặt vặt, nhưng tôi có một cảm giác không tốt trước khi đi. Khi nhìn vào bức ảnh gia đình tôi thấy không có tôi trong ảnh nữa. Tôi nghĩ có lẽ đó là ảo giác và không suy nghĩ về điều đó, nhưng nó để lại cho tôi cảm giác bất an.

Tôi lái chiếc ô tô cũ mà tôi thường ít dùng. Trong lúc lái xe trên đường, đột nhiên trời đổ mưa to, và tầm nhìn hạn chế. Tôi quyết định dừng xe ven đường và đọc Chuyển Pháp Luân trong khi chờ mưa tạnh. Khi xe chưa dừng lại thì tôi bị mất lái. Vài phút sau tôi nhận ra đèn báo hiệu cảm nhiệt trong xe bật sáng. Khi tôi giảm tốc độ để đánh lái vào làn đường phía trong thì chiếc ô tô phía trước bị mất kiểm soát và quay tròn trên đường. Nó đụng nhẹ vào xe tôi trước khi văng ra khỏi đường.

Lúc đó tôi không sợ hãi. Tôi cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ bao bọc thân thể tôi. Hai tay tôi vẫn còn ôm cứng vô lăng. Nếu lúc đó tôi không giảm tốc độ, và vẫn lái theo chiếc ô tô kia với vận tốc nhanh như thế thì chắc chắn chiếc ô tô kia đã đụng tôi, cả hai xe sẽ cùng lao ra khỏi đường. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi và tôi phải trả nghiệp bằng tai nạn này. Giống như Sư phụ giảng, chúng ta sẽ không sợ hãi vào thời điểm đó. Khoảng một giờ sau tai nạn, tôi bắt đầu run lên và trở nên sợ hãi.

Giới thiệu Đại Pháp với mẹ và dì

Sau khi quyết tâm tu luyện theo Đại Pháp, tôi nói với mẹ và dì tôi rằng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thoạt đầu, họ không thể chấp nhận, vì cả gia đình tôi đều rất sùng đạo Phật. Họ luôn thành kính tín tâm vào tín ngưỡng của mình. Họ liên tục hỏi rằng liệu tôi có chắc chắn về sự thay đổi này không. Tôi chỉ ra cho họ thấy rằng tôi đã quyết tâm và kiên định, rằng tôi vô cùng tôn kính Sư phụ Lý Hồng Chí. Từ đó họ không còn cố gắng buộc tôi dừng lại nữa.

Cả mẹ và dì tôi đã xem chương trình biểu diễn nghệ thuật Shen Yun tại Đài Loan với tôi. Sau khi đi về, cả hai rất thích thú và mong muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một đồng tu và tôi đã hướng dẫn họ luyện công. Từ đó họ nói rằng họ sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách tinh tấn. Họ bắt đầu học Pháp và luyện công mỗi ngày.

Thời gian đầu, họ trải qua vô số khổ nạn và khảo nghiệm để vượt qua và đề cao thể ngộ gồm cả việc tiêu trừ nghiệp lực. Có nhiều khổ nạn khác nhau, bao gồm cả can nhiễu của cựu thế lực, nghiệp tư tưởng hoặc nghiệp bệnh. Khi họ đối mặt với khổ nạn, tôi hỗ trợ và khích lệ họ. Tôi tin rằng những hạt giống tu luyện đã được gieo mầm khi họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Chúng ta phải nghiêm khắc với chính mình

Trong tu luyện, tôi cố gắng làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu học viên thực hiện, tập trung vào việc loại bỏ các chấp trước và thanh lý bản thân. Tôi cố gắng kiểm soát tất cả những ý niệm can nhiễu đến việc tuân theo những lời dạy của Sư phụ, là tùy kỳ tự nhiên và không nghĩ về quá khứ nữa. Tôi tin tưởng rằng Sư phụ luôn an bài những gì tốt nhất cho học viên. Chúng ta chỉ cần tập trung vào tu luyện, không rời xa Pháp, không bê trễ, và lấp những chỗ sơ hở có thể bị cựu thế lực lợi dụng. Khi một sự việc xảy ra, tôi dùng Pháp để quyết định phải xử trí như thế nào.

Thời gian đầu, tôi vẫn sinh hoạt theo cách của người thường. Tôi xem tin tức, lướt Facebook, tham gia vào nhiều mạng xã hội như một người thường trong xã hội hiện tại. Tuy nhiên, một đêm khi đang luyện tĩnh công, tôi ngộ ra rằng tôi cần dừng vào Facebook. Nó làm mất thời gian của tôi, và thỉnh thoảng những thứ xấu thuận theo những gì chúng ta đọc mà tiến vào. Nhưng tôi vẫn chưa thể dừng lại, và lần kế tiếp khi tôi lên mạng, tôi lại muốn vào đó xem tin như thường lệ. Lần này khi tôi mở trang Facebook, gương mặt tôi tê cứng và nóng bừng. Có một luồng năng lượng xông từ hai mắt lên đỉnh đầu. Tôi đau đầu kinh khủng và cảm giác đầu rất nặng. Hai mắt tấy lên và chảy nước mắt.

Tôi lập tức đóng nó lại và ngộ rằng tôi không nên lướt Facebook. Tôi nên dùng thời gian để học Pháp. Từ lúc đó, tôi đã đối đãi khác đi với tất cả phương tiện truyền thông. Tôi không còn xem TV và lướt Facebook nữa. Tôi dành thời gian liên tục đọc sách của Đại Pháp và học Pháp. Nội hàm của Pháp ngày càng triển hiện thêm cho tôi. Khi đến thời điểm chúng ta cần ngộ ra một Pháp lý nào đó, Sư phụ sẽ cho triển hiện ra cho chúng ta và trợ lực để giúp chúng ta ngộ Pháp.

Tôi hiểu rằng tại sao Sư phụ cần phải nghiêm khắc với những học viên đắc Pháp gần đây vì không còn nhiều thời gian dành cho tu luyện nữa. Những yêu cầu cho những học viên đắc Pháp muộn là nghiêm khắc. Sư phụ không muốn học viên lãng phí thời gian vào những việc vô bổ của người thường. Chúng ta nên tu luyện và đề cao tầng thứ nhanh hơn nữa để có thể theo kịp. Cơ thể sẽ chuyển biến liên lục khi bạn đề cao tầng thứ, miễn là bạn không dừng tu luyện hoặc buông lơi.

Những thay đổi ở tôi thật rõ ràng. Môi trường của tôi trở nên tốt hơn, tôi thấy thanh thản hơn, và tôi nhìn thấu hơn những huyễn tượng của thế gian. Nó giống như lớp trầm tích sâu thẳm trong tôi được lần lượt gỡ bỏ thông qua các khảo nghiệm. Tôi quyết tâm buông bỏ các chấp trước. Mỗi khi vượt qua một khảo nghiệm, tầng thứ của tôi đề cao một cách nhanh chóng. Sư phụ đã đẩy những lớp trầm tích ra khỏi tôi cho đến khi tôi trong suốt như thủy tinh. Tâm tôi thuần tịnh, trống rỗng và luôn luôn nhẹ nhàng.

Giống như Sư phụ giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi. Biến đổi gì? Những truy cầu chấp trước những thứ xấu của mình, chư vị sẽ quẳng chúng đi. Lấy một ví dụ, một chiếc chai đựng đầy thứ dơ bẩn, xiết nút thật chặt; ném nó xuống nước, thì nó chìm ngay đến đáy. Chư vị đổ những thứ bẩn đi, càng đổ nhiều ra thì nó lại càng có thể nổi lên cao hơn; [nếu] đổ hết [thứ bẩn] ra ngoài, [thì] nó nổi hẳn lên trên.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu xem nhẹ mọi việc và thuận theo tự nhiên, không áp lực cũng không áp đặt, bởi vì mỗi thay đổi nên đến một cách tự nhiên. Mỗi khi một vấn đề xảy ra, tôi biết rằng Pháp lập tức sẽ triển hiện. Mỗi từng ý nghĩ và hành động được đặt định bởi Pháp, sẽ luôn đúng đắn và chân chính. Không có hoạch định nào trong cuộc đời, không còn quan niệm cũng không còn kỳ vọng vì mọi việc đều đã được Sư phụ và Pháp an bài. Chúng ta chỉ cần tu luyện tinh tấn mà thôi.

Sư phụ chăm sóc gia đình tôi

Bây giờ cả gia đình tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi cũng rất tinh tấn. Ông ấy học Pháp bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Trước khi tu luyện, ông ấy có một cuộc sống như bao người: kinh doanh, xác lập những mục tiêu phải hoàn thành và là trụ cột của gia đình. Nhưng sau khi bắt đầu học Pháp, ông ấy từ bỏ rất nhiều những chấp trước này trong khi vẫn hoàn thành phận sự của mình. Chúng ta nên thực hiện tốt những gì thuộc về trách nhiệm của chúng ta mà không có bất kỳ chấp trước nào. Chồng tôi có nghĩa vụ nuôi sống gia đình, và ông ấy làm tốt việc đó. Tôi có nghĩa vụ chăm sóc con cái, và tôi làm việc này không có bất cứ mục tiêu hay kỳ vọng nào. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ chăm sóc cho cả hai đứa nhỏ và tôi chỉ cần tùy kỳ tự nhiên. Nghĩa vụ của tôi là chăm sóc và hỗ trợ các con. Tôi tin tưởng rằng Sư phụ sẽ bảo hộ chúng.

Bất kể việc gì xảy ra với tôi từ khi tôi bắt đầu tu luyện đến giờ, tôi luôn cảm thấy tôi rất may mắn vì gia đình tôi và tôi đã được đắc Pháp vào thời khắc gần kết thúc. Tôi rất hạnh phúc vì Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi và gia đình tôi. Tôi xin cảm ơn những đồng tu đã cho tôi những lời khuyên trên con đường tu luyện này. Trong quá trình tu luyện, những lời khuyên ấy đã giúp tôi đi đúng hướng. Lúc nào cũng có thể đi lệch khỏi Pháp, đặc biệt khi thể ngộ còn nông cạn. Hôm nay, chính niệm của tôi đã mạnh mẽ. Với suy nghĩ chân chính và thuần tịnh, tôi có thể phát chính niệm mạnh mẽ.

Trong khi làm ba việc, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi, và khích lệ những học viên mới không bỏ cuộc và tập trung vào tu luyện. Với những ai mới đắc Pháp và vẫn còn đang phân vân lựa chọn con đường tu luyện, hoặc không dám từ bỏ con đường cũ, tôi biết rằng rất khó khăn, nhưng trước hết hãy đọc toàn bộ quyển sách Chuyển Pháp Luân.

Trong tu luyện Đại Pháp, tâm tính của bạn thực sự là thước đo. Miễn là bạn có đức tin, niềm tin và quyết tâm, Pháp sẽ triển hiện cho bạn những nội hàm sâu sắc hơn và cao tầng hơn, vốn ngoài sức tưởng tượng của bạn và ngoài sự hiểu biết của người thường. Sư phụ Lý Hồng Chí là người duy nhất truyền ra chân Pháp của vũ trụ.

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ nhất)

Miễn là bạn còn tu luyện, Sư phụ sẽ luôn ở bên bạn.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/29/165214p.html

Đăng ngày 17-9-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share