Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-2-2017] Đã hơn 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không tu luyện tốt, ngay cả khi tôi đã làm ba việc và tỏ ra khá tinh tấn trên bề mặt.
Gần đây tôi đã học được cách làm thế nào để thực sự tu luyện và hướng nội vô điều kiện.
Giảng chân tướng tù nhân về Pháp Luân Công
Năm 2005, tôi bị bắt giữ phi pháp vào. Sau khi được thả, tôi đã nghĩ mình được tự do nhờ chính niệm của mình.
Khi tôi nhận ra chồng tôi đã hối lộ 20.000 tệ cho công tố viên, tôi đã than phiền với anh ấy thay vì hướng nội. Chồng tôi là một học viên mới đắc Pháp được một năm. Anh nhận ra mình đã làm sai và cố chịu đựng những lời than phiền của tôi.
Họ tiếp tục bắt tôi trước kỳ Thế Vận hội Bắc Kinh 2008 và giam tôi hơn 30 ngày.
Đây quả thực là một cơ hội tốt để giảng chân tướng cho các tù nhân. Cuối cùng, tôi đã giúp cho 23 người trong phòng giam biết chân tướng về Pháp Luân Công và thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó.
Lúc đó vị trưởng phòng giam, từng là quản lý công ty bất động sản, đã nói rằng ông ấy muốn tu luyện Pháp Luân Công.
Vị trưởng phòng nói: “Trong đời tôi đã gặp nhiều người tốt, nhưng tôi ấn tượng về các học viên Pháp Luân Công nhất. Nếu tôi được gặp Pháp Luân Công sớm hơn, thì tôi đã không rơi vào hoàn cảnh như thế này.”
Hối hận vì chưa vượt qua được khảo nghiệm
Thay vì được tự do, họ lại chuyển tôi đến một trại tẩy não, nơi những người nhà của học viên được lệnh phải thuyết phục học viên từ bỏ tu luyện. Với tôi, thì người nhà bị tác động chính là mẹ tôi, mẹ tôi đã khóc và gây áp lực cho tôi.
Lúc đó tôi không hướng nội và không nhận ra đó là can nhiễu ở cái tình con người. Thay vào đó, tôi lại bắt đầu than phiền với chồng, nói anh vẫn còn tâm sợ hãi.
Vì không tu luyện tốt, tôi nhận ra tôi đã không qua được khảo nghiệm vì tôi đã làm không tốt ở trại tẩy não – tôi đã viết cam kết sẽ từ bỏ tu luyện – điều này đã để lại vết nhơ trên con đường tu luyện của tôi. Tôi hối hận vô cùng và đã viết tuyên bố phủ nhận cam kết đó chỉ hai ngày sau khi được thả.
Cuối cùng đã học được cách hướng nội
Phụ đạo viên ở thành phố chúng tôi bị bắt giữ phi pháp vào năm 2016, và nhiều nơi cũng bị lục soát. Đối mặt với nghịch cảnh như vậy, tôi nhận ra bản thân cần thực sự hướng nội chứ không phải chỉ làm một cách hời hợt.
Hai vợ chồng tôi thường học Pháp cùng nhau và chia sẻ thể ngộ của mình.
Sư phụ giảng:
“Hàng ngày cứ luyện mấy bộ động tác ấy, vậy có thể tính là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp không? Không nhất định [là vậy]. Bởi vì tu luyện chân chính cần chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính chúng tôi đề ra mà [tự] yêu cầu, cần phải thật sự đề cao tâm tính bản thân; ấy mới là tu luyện chân chính. Chư vị cứ luyện các động tác ấy, [nhưng] tâm tính không đề cao lên, không có năng lượng lớn mạnh để gia trì mọi thứ, [thì] chưa nói chuyện tu luyện được; chúng tôi cũng không thể coi chư vị là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Trước đây mỗi khi tôi đọc đến đoạn này, tôi thường quy điều này cho chồng tôi, trong khi anh ấy lại chỉ tay về phía tôi.
Tôi không chấp nhận những gì anh nói và nghĩ rằng tôi đã làm ba việc nhiều hơn anh ấy, vì tôi đã tu luyện lâu hơn, và là một người tu luyện tốt hơn.
Gần đây khi chúng tôi đọc lại đoạn này, tôi nhận ra là Sư phụ đang nói về bản thân tôi. Khi tôi chia sẻ ý nghĩ này với chồng tôi, anh ấy lập tức nói anh chưa tu luyện tốt và phải nỗ lực nhiều hơn. Kết quả là, chúng tôi không còn tranh luận về vấn đề này nữa.
Thay đổi vẻ bề ngoài sau khi hướng nội
Con dâu tôi đã nói dối tôi, nếu như là trước đây thì tôi sẽ oán giận nó, bởi con người ngày nay thường cư xử như vậy.
Tuy nhiên, tôi lại coi việc này như cơ hội đề cao tâm tính. Tôi tự hỏi: “Tại sao con dâu lại nói dối mình? Có phải trước đây mình đã nói dối? Mình có chiều theo Chân-Thiện-Nhẫn không?”
Có lần con trai tôi còn nói tôi trước mặt cháu trai: “Chỉ có cháu nội là khiến mẹ vui; mọi người đều làm mẹ không vui.”
Tôi đã xử lý tình huống này theo cách khác với quá khứ.
Tôi nói: “Con đã làm rất tốt, con đã làm những điều tốt nhất cho công việc và gia đình. Nếu mẹ thấy không vui thì mẹ cần buông bỏ chấp trước của mẹ.”
Một trong những phụ đạo viên đã than phiền trong lúc chia sẻ và nói: “Tôi cũng muốn thoải mái lắm, tôi cũng muốn ngồi nhà và học Pháp. Nhưng ai sẽ làm những việc này?”
Tôi đã hướng nội tìm xem mình có chấp trước an nhàn không. Hiện tại tôi không còn như trước, tôi không còn giữ tâm oán hận với phụ đạo viên này, thay vào đó là thấu hiểu và khoan dung.
Trong quá khứ, khi tôi làm ba việc, tôi thường cảm thấy áp lực, như thể tôi phải làm hết các việc là bởi vì tôi phải đền đáp công ơn Sư phụ đối với mình.
Từ khi tôi học cách hướng nội, tôi đã có hiểu biết sâu sắc hơn về các tiêu chuẩn của Pháp và không còn cảm thấy áp lực khi làm ba việc nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/14/343034.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/8/162428.html
Đăng ngày 8-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.