Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-12-2016] Sư phụ giảng rằng:

“Học Pháp tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, luyện công tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, trừ tình huống bức hại cực kỳ nghiêm trọng, các nơi bên ngoài Trung Quốc đều nên làm như vậy. Không có lý do không làm, nó quan hệ tới vấn đề con người tương lai đắc Pháp luyện công, do đó, luyện công và học Pháp tập thể là không thể không có.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Sau khi học đoạn Pháp này, Viên [bí danh] và Vũ [bí danh] đã quyết định giúp đỡ các học viên khác trong khu vực của họ, những người đang cách xa yêu cầu của Pháp. Một số người vì quá bận rộn với công việc nên thường tự học Pháp ở nhà, không tham gia các nhóm học Pháp, từ đó trở nên buông lơi việc tu luyện và không thể vượt qua những khổ nạn của bản thân. Một số lại không thể đến vì có tâm sợ hãi.

Viên đã tìm hai điều phối viên và chia sẻ suy nghĩ của mình với họ. Mọi người đều ủng hộ ý kiến về việc giúp đỡ những học viên đó và họ phân chia các việc ra để thực hiện.

Thiết lập một nhóm học Pháp cho những học viên thường bận công việc hàng ngày

Viên và Vũ liên lạc với một đôi vợ chồng học viên, cả hai người họ đều làm việc suốt cả tuần.

Người vợ từng làm ba việc rất tốt và người chồng cũng từng tham gia các buổi giảng Pháp của Sư phụ ở Trường Xuân. Vì lịch làm việc quá bận rộn, nên họ không có thời gian tham gia học Pháp nhóm.

Sau khi trao đổi tình hình với họ, Viên và Vũ đã đề nghị hai học viên khác học Pháp cùng cặp vợ chồng này, họ rất vui mừng. Người chồng nói: “Điều này thật tuyệt. Tôi sẽ bảo chị vợ tham gia cùng.”

Kể từ đó, người chồng học Pháp đều đặn và cũng giảng chân tướng tại nơi làm việc của mình. Nhờ đó, một trong những đồng nghiệp của anh cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Giúp một học viên phải chăm sóc người chồng bị ốm

Sư phụ giảng rằng:

“Khi tôi thấy có một số học viên đến từ Trung Quốc Đại Lục, bèn phó thác cho họ rằng hãy bảo những học viên nào chưa bước ra thì hãy nhanh chóng bước ra, những học viên bị mê lạc ấy, cần thật nhanh tìm họ giảng chân tướng, nếu không họ sẽ phải đối mặt với kết cục bi thảm nhất.” (Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Bà Dung từng tham gia nhóm học Pháp. Sau này, chồng bà bị đột quỵ phải nằm liệt giường. Vì bà là người duy nhất chăm sóc cho ông nên bà hiếm khi đến được nhóm học Pháp. Bà tự học Pháp và luyện công ở nhà, bà từ chối nhận bất cứ tài liệu Đại Pháp nào.

Sau một thời gian, bà xuất hiện [giả tướng] nghiệp bệnh, bà bị gãy tay và bắt đầu uống thuốc. Khi các học viên khác đến thăm bà, bà nói: “Chồng tôi bệnh rất nặng, tôi phải chăm sóc ông ấy.”

Viên và Vũ đã đến nhà bà và chia sẻ: “Chúng cháu sẽ đến nhà để học Pháp cùng cô.” Bà nói rằng đây quả là một ý tưởng hay và cảm ơn họ.

Khi bà Dung nói với chồng mình về những gì mà Viên và Vũ đã đề xuất, chồng bà không đồng ý vì ông từng là một quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và tâm trí ông vẫn bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp.

Tuy nhiên, tâm ông bắt đầu cởi mở hơn, ông nói với bà: “Tôi nhận ra tôi đã làm bà liên luỵ. Bà có thể đến nhà của người khác để học. Nhưng để chắc chắn trước đó bà nên buộc tôi lên giường để tôi không bị ngã xuống [đất].”

Lần này chính niệm của bà Dung đã đủ mạnh để giúp bà vượt qua khổ nạn này. Bằng cách học Pháp cùng các học viên khác, bà đã tinh tấn trở lại và thường xuyên đề cao tâm tính.

Ở nhà, bà bắt đầu giảng chân tướng cho chồng, ông trở nên thông cảm hơn và nói: “Bà không cần đi ra ngoài để học Pháp nữa. Hãy bảo mọi người đến đây. Tôi sẽ học Pháp cùng bà.”

Kể từ khi học Pháp, sức khoẻ của chồng bà cũng dần tốt hơn.

Đưa hai vợ chồng quay lại nhóm [học Pháp]

Cả hai vợ chồng ông A đều là học viên. Ông A tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhưng ông chỉ học Pháp và luyện công ở nhà.

Thời gian sau, ông xuất hiện [giả tướng] nghiệp bệnh, biểu hiện giống như bệnh thận, do đó ông thường xuyên đến bệnh viện để chạy thận.

Biết được việc này, Viên và Vũ đã đến nhà và nói chuyện với ông. Viên nói: “Trong kinh văn mới nhất, Sư phụ có giảng rằng các học viên Đại Pháp phải tham gia học Pháp nhóm như vậy chúng ta mới có thể cùng nhau đề cao. Chúng tôi hi vọng ông có thể tham gia cùng mọi người.”

Ông A nói: “Chúng tôi đã rời nhóm quá lâu rồi. Chúng tôi sẽ tham gia. Cám ơn các bạn rất nhiều.”

Khi học Pháp chung cùng nhau, Viên và Vũ phát hiện ông A có khá nhiều vấn đề. Ví dụ, ông vẫn đang dùng bản Chuyển Pháp Luân cũ và thường thêm những điều của bản thân vào trong Pháp.

Nhờ sự giúp đỡ của các học viên khác, ông đã chính lại những thiếu sót của mình và đề cao tâm tính. Bây giờ ông đã hiểu được trách nhiệm to lớn của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Đưa các học viên đã ngừng tu luyện quay trở lại

Hà Hoa [bí danh] làm việc cho một bệnh viện và giữ chức trưởng khoa. Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, cô đã bị bắt giữ và giam cầm.

Họ tống giam cô vì cô đã đến quảng trường Thiên An Môn để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Sau 10 năm bị giam giữ, cô cũng đã được thả nhưng lại không liên lạc được với bất cứ học viên nào.

Mẹ của cô là hàng xóm của Vũ. Hà Hoa đã đến thăm mẹ cô trong dịp Tết Nguyên đán. Biết cô đã trở về, Viên quyết định khuyên cô quay lại tu luyện.

Ngay khi nhìn thấy Vũ, cô bắt đầu khóc, rồi nói: “Sức khoẻ của tôi lại xấu đi và tôi không muốn tiếp tục công việc. Điều tôi thực sự mong muốn là dành thời gian cùng các đồng tu.”

Vũ trả lời: “Cô nên tiếp tục công việc của mình, vì Sư phụ yêu cầu chúng ta tu luyện [phù hợp] với xã hội người thường. Nhiều học viên đều có công việc.”

Hà Hoa hỏi: “Tiến trình Chính Pháp hiện nay đang ở giai đoạn nào rồi?”

Viên nói: “Hiện tại Sư phụ yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc. Có nghĩa là chúng ta cần học Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng.”

Hà Hoa không biết chút gì về những việc này. Vũ đã viết cho cô các chỉ dẫn.

Khi họ đang nói chuyện. Cha của Hà Hoa về nhà và nhìn thấy họ đang đứng cùng nhau. Cha cô vô cùng tức giận và hét lên với Vũ: “Cô đã huỷ hại con gái tôi. Từ bây giờ, tôi sẽ không cho phép cô gặp con tôi!” Ông ấy liên tục giám sát và không cho con gái ông gặp lại Vũ.

Khi Hà Hoa quay lại làm việc, cô bắt đầu dành thời gian mỗi ngày để học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người.

Sau khi tu luyện tinh tấn trở lại, cô đã thuyết phục được nhiều người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Thậm chí cô đã gửi tên của rất nhiều người đã thoái ĐCSTQ tới cho Vũ. Kết quả của tất cả những nỗ lực đó là việc cô Hà Hoa đã khoẻ mạnh trở lại.

Ông Cao là một tài xế taxi. Trong khi ngồi trong taxi của ông Cao, Vũ bắt đầu giảng chân tướng cho ông. Ông Cao hỏi: “Cô là học viên Pháp Luân Đại Pháp à?” Cô ấy đã trả lời là đúng.

Ông nói tiếp: “Tôi thường tình cờ gặp những người giảng chân tướng cho mình. Tôi từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã bị cảnh sát bắt giữ và đánh đập. Sau khi được thả ra, tôi quá sợ đến nỗi từ bỏ tu luyện. Nhưng trong tâm tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Cô nói: “Ông hãy nhanh quay lại tu luyện đi.”

Cảm thấy có chút sợ hãi, ông Cao đã không tin Vũ. Chúng tôi hỏi ông: “Khi ông ở trong trại tạm giam, ông có biết học viên nào không?” Ông đã đưa cho Vũ tên của một học viên khác.

Vũ tình cờ biết người đó và tiếp tục: “Nếu ông thực sự muốn tiếp tục tu luyện, hãy quay lại tu luyện nhé. Và xin đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này một lần nữa.”

Chúng tôi hỏi học viên mà ông Cao biết để liên lạc và giúp đỡ ông tham gia nhóm học Pháp. Hiện nay, ông khá tinh tấn và làm các việc Đại Pháp rất tốt, chẳng hạn như lắp đặt các đĩa vệ tinh NTDTV và phối hợp với các học viên khác để truyền rộng chân tướng về cuộc bức hại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/5/-338278.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/9/162118.html
Đăng ngày 9-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share