Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-2-2017] Tôi muốn chia sẻ một vài bài học từ những học viên ở khu vực mình, những người không đối đãi nghiêm túc với việc tôn kính cuốn sách Chuyển Pháp Luân.
Vài ngày trước tôi tới thăm một học viên. Cô vừa khóc vừa nói với tôi về việc cô đã vô tình làm tổn hại đến bức ảnh của Sư phụ ở trước cuốn sách. Chồng cô đã từng mắc phải một số bệnh nan y và phải nhập viện hai lần. Họ đã phải chi trả rất nhiều tiền để chạy chữa bệnh tật, nhưng chẳng ích gì. Học viên này đã khuyên chồng cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh nghe theo lời khuyên của vợ, và sau khi anh bước vào tu luyện, Sư phụ đã gỡ bỏ các bệnh tật của anh từng cái một. Giờ đây, anh chỉ còn một chút khó chịu thôi.
Người vợ in “Luận ngữ” mới ra nhưng lại không thay thế bản cũ theo chỉ dẫn. Cô chỉ kẹp bản mới vào cuốn sách. Khi chồng cô đọc, thì anh lại lấy ra và để “Luận ngữ” mới trên bàn. Người vợ nghĩ rằng đó là “Luận ngữ” cũ. Cô cầm trang “Luận ngữ” [mới] đứng trước ảnh Sư phụ trên tường và nói: “Pháp thân của Sư phụ, xin mời Ngài rời khỏi những trang này.” Sau đó cô vò nát chúng và ném vào thùng rác. Khi chồng cô đọc sách lần sau, anh rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng trang có ảnh Sư phụ trống không! Lúc đầu người vợ nghĩ đó là do chồng cô bất kính khi đặt sách quá gần chân mình. Khi cô không tìm được Luận ngữ mới ở trong cuốn sách, cô mới nhận ra rằng thực tế là lỗi của mình. Cô cho tôi xem cuốn sách với trang giấy trống mà đáng lẽ ra có ảnh [Sư phụ] ở đó, và vừa nói vừa khóc: “Đó là lỗi của tôi. Sư phụ đang phạt tôi. Chị có nghĩ rằng Sư phụ vẫn còn quản tôi không?” Tôi nói: “Có, chắc chắn Sư phụ vẫn quản cô. Nếu không thì Ngài đã không cảnh báo cho cô bằng trang giấy trống đó.”
Một đôi vợ chồng khác là học viên nhờ tôi giúp họ đăng một bài trên Minh Huệ để nghiêm chính thanh minh về việc họ bất kính với những cuốn sách Đại Pháp. Năm 1999, khi cuộc đàn áp bắt đầu, họ đã giấu những cuốn sách Đại Pháp của mình, nhưng lại không bao bọc chúng cẩn thận. Tất cả ngoại trừ hai cuốn sách đều bị ngấm nước, và ảnh của Sư phụ trong hai cuốn sách còn lại thì bị hư nát. Khi họ đốt những cuốn sách không thể đọc được nữa, người vợ thấy một đám mây huyền bí bay lên trời. Sau đó, họ mua một bộ sách khác và đưa hai cuốn sách bị hỏng kia cho một học viên lớn tuổi sống một mình ở quê. Một ngày, bà phát hiện ra hai cuốn sách đó biến mất, trong khi không ai có thể mượn được sách của bà. Bà hỏi: “Phải chăng là Sư phụ đã thu hồi chúng lại?”
Vài năm trước, một học viên khác đưa cuốn sách của mình cho đứa con nhỏ. Đứa trẻ đã vẽ bậy lên cuốn sách. Sau này, khi cô mở cuốn sách ra thì thấy mỗi trang đều trống không. Cô lo lắng đưa cuốn sách cho các học viên khác xem và hỏi: “Không còn một từ nào, sao lại có thể như vậy?”
Một đôi vợ chồng học viên khác làm rìa sách bị bôi đen. Khi tôi mở cuốn sách, tôi thấy Sư phụ đang khóc trong bức ảnh của Ngài. Người vợ giải thích rằng chồng cô không rửa sạch tay bẩn trước khi đọc sách. Không ai trong số họ tu luyện tinh tấn. Người chồng thì luôn bận rộn với việc kiếm tiền. Người vợ thì để nghiệp bệnh kéo dài. Ảnh của Sư phụ trên tường nhà họ bị bám đầy bụi. Tôi lau ảnh và đưa sách về nhà để làm sạch, nhưng Sư phụ vẫn khóc trong bức ảnh trong sách của họ. Tôi biết Sư phụ vẫn phải buồn rầu vì họ vẫn còn buông lơi trong tu luyện.
Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Có người không nâng ngộ tính lên được; có người lấy cuốn sách này của tôi mà tuỳ tiện vẽ vẽ vạch vạch vào đó. Những ai đã khai [mở] thiên mục trong chúng ta đều thấy rằng, cuốn sách này nhìn là thấy ngũ quang thập sắc, lấp lánh ánh vàng kim, mỗi chữ đều là hình tượng Pháp thân của tôi. Nếu tôi nói lời giả thì chính là lừa đảo mọi người; đường vẽ kia từ bút của chư vị là đen thui, chư vị dám tuỳ tiện vẽ lên đó là sao? Chúng tôi đang làm gì tại nơi đây? Chẳng phải đưa chư vị tu lên trên là gì? Có những sự việc chư vị cũng cần suy nghĩ một chút; cuốn sách này có thể chỉ đạo chư vị tu luyện; chư vị có nghĩ rằng nó trân quý hay không? Chư vị bái Phật có thể làm cho chư vị tu luyện chân chính không? Chư vị rất thành kính, chẳng dám chạm khẽ vào tượng Phật, hàng ngày đốt hương cho tượng; vậy mà chư vị dám làm hư hại Đại Pháp vốn thật sự có thể chỉ đạo chư vị tu luyện.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Trong số những học viên mà tôi biết, hầu hết những người thiếu tôn kính với Đại Pháp và Sư phụ thì đều không tu luyện tinh tấn. Tôi rất lo lắng về họ. Sư phụ vô cùng trân quý chúng ta. Tại sao một số học viên lại không tự biết trân quý chính mình? Làm sao để chúng ta có thể thức tỉnh họ?
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/2/342514.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/9/162125.html
Đăng ngày 9-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.