Bài viết của Tuệ Liên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-8-2015] “Dì ơi, dì đã cứu cả gia đình và bà của cháu. Dì thật là phi thường! Dì thật sự tuyệt vời! Cháu cảm ơn dì, cảm ơn dì!”

Đó là những gì mà cậu lái xe bỏ trốn nói với tôi khi lần đầu tiên gặp tôi.

Đó là vào tháng 7 năm 1999, một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Khi tôi đang đạp xe thì một chiếc xe jeep lao thẳng vào tôi với tốc độ cực nhanh.

Tôi bị bắn xa hơn gần 10 mét, túi của tôi bay ra và chiếc xe đạp thì trở thành một đống phế liệu. Khi tôi tỉnh lại, một đám đông lớn đang vây quanh tôi.

Tôi cử động tay và chân mình. Không hề có vấn đề gì. Thậm chí da của tôi còn không bị trầy xước. Chỉ có một vết sưng cỡ một quả trứng trên cánh tay.

Nhưng chiếc xe jeep đã bỏ trốn, gây tai nạn rồi bỏ trốn.

Những người chứng kiến khẳng định rằng tôi cần đi đến bệnh viện. Tôi nói mình vẫn ổn và cảm ơn sự quan tâm của họ. Tôi đi đến chỗ chiếc xe đạp của mình. Một người qua đường đã nói với tôi đừng động vào hiện trường vụ tai nạn. Ai đó đã viết biển số của chiếc xe jeep lên bức tường gần đó.

Một người cảnh sát đến và nghe lại những gì đã xảy ra từ những người chứng kiến. Anh yêu cầu tôi đi đến bệnh viện với mình.

“Không, tôi không bị thương. Tôi sẽ không đi.”

Anh ấy nói: “Chị không còn trẻ. Hãy đến đó kiểm tra. Nếu chị có một vấn đề gì từ trước, thì chị có thể đổ lỗi cho người lái xe bỏ trốn đó.”

“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể làm điều đó. Tôi đã từng bị bệnh ung thư. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã khỏi hoàn toàn tất cả bệnh tật của mình. Sư phụ tôi đã bảo hộ tôi ngày hôm nay, nếu không tôi đã chết. Tôi cần phải chiểu theo nguyên lý của mình nhiều hơn.”

Tôi bắt đầu đi bộ về nhà. Viên cảnh sát đi theo tôi và hỏi tôi đang đi đâu.

“Về nhà.”

Anh ấy cùng đến nhà tôi, và gặp con gái tôi. “Mẹ của cháu bị một chiếc xe hơi đâm khá nặng. Hãy chăm sóc tốt cho bà ấy.”

Khi anh ấy rời đi, con gái tôi hỏi liệu điều đó có thực sự xảy ra không.

Tôi nói: “Có, và Sư phụ đã bảo hộ mẹ.”

Hai ngày sau đó, tôi được gọi đến đồn cảnh sát. Tôi nói rằng mình không muốn đi.

Người đó nói: “Chị phải đến. Nếu chị không đến, tôi sẽ bị khiển trách.” Nên tôi đã đi.

Cảnh sát đã tìm thấy người lái xe bỏ trốn đó. Cậu ấy bị tịch thu giấy phép và bị phạt 30.000 nhân dân tệ. Họ bồi thường cho tôi 5.000 nhân dân tệ, và đề nghị tôi ký giấy rồi nhận tiền.

Tôi nói: “Ồ không! Tôi không thể nhận tiền. Tôi đã vô bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ tôi đã bảo hộ và cứu mạng tôi trong vụ tai nạn đó. Làm sao tôi có thể nhận tiền được?”

Vị trưởng đồn trở nên thiếu kiên nhẫn. “Có chuyện gì xảy ra với chị vậy? Những người khác thì phàn nàn về việc không nhận được tiền bồi thường, còn chị thì lại từ chối. Chúng tôi cứ phải thuyết phục chị.”

Tôi cảm ơn lòng tốt của họ. “Tôi biết anh muốn giúp tôi và tôi đánh giá cao tấm lòng của anh. Nhưng nếu anh tạm đình chỉ giấy phép lái xe của người lái xe đó, thì cậu ấy sẽ kiếm sống thế nào?”

Bấy giờ tất cả những người trong số họ đều kinh ngạc. “Chị vẫn còn nghĩ cho người lái xe bỏ trốn đó ư? Chị không hề tức giận cậu ta sao?”

Vài ngày sau, tôi lại được mời đến đồn cảnh sát. “Chị hãy đến đây. Tôi không muốn bị khiển trách vì chị không có mặt ở đây.”

Đó là người lái xe, một người ở độ tuổi 30. Khi trông thấy tôi, cậu ấy chạy đến và quỳ xuống trước mặt tôi. “Dì ơi, dì thật là phi thường! Dì thật sự tuyệt vời! Cháu cảm ơn dì, cảm ơn dì! Dì đã cứu cả gia đình và bà của cháu…”

Trước khi cậu ấy nói xong, tôi kéo cậu ấy lên và bắt tay cậu. “Làm sao tôi có thể cứu được bà của cậu?”

“Bà của cháu năm nay đã 84 tuổi. Bà chỉ có mình cháu là cháu trai. Bà rất buồn khi biết rằng cháu đã đâm trúng người nào đó rồi chạy trốn khỏi hiện trường vì quá sợ hãi. Bà đã không ăn không uống gì và gia đình cháu không thể gọi bà dậy. Cả gia đình cháu đã đến và cùng nhau chăm sóc bà. Cháu đã nói với bà rằng dì không chỉ từ chối bất kỳ khoản bồi thường nào mà còn nói đỡ cho cháu. Dì có trái tim của một vị Phật. Bà cháu đã tỉnh lại và thấy nhẹ nhõm. Cháu cảm ơn dì, cảm ơn dì.”

Tôi nói: “Nếu cháu thực sự muốn cảm ơn một người nào đó, cháu hãy cảm ơn Sư phụ của dì. Ngài đã dạy cho dì nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn.”

Người thanh niên trẻ trả lời đầy biết ơn. “Dì đã trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công ư? Cháu phải nói với người cha đang bị đột quỵ của cháu. Cháu cũng sẽ bảo ông tu luyện!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/9/313790.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/20/152155.html

Đăng ngày 03-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share