Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc
[MINH HUỆ 24-01-2015] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu.
Gia đình tôi chuyển từ Thượng Hải đến một thị trấn hẻo lánh xinh đẹp ở nước Úc vào tháng 02 năm 2012. Điều này đã cho phép tôi lập một điểm luyện công mới trong thị trấn nhỏ này.
Nỗ lực thu thập chữ ký thỉnh nguyện nâng cao nhận thức về cuộc đàn áp
Lần đầu tiên khi đến thị trấn, tôi không chắc chắn làm thế nào vì là đệ tử Đại Pháp duy nhất quanh vùng. Ngoài việc tham gia dịch thuật cho Đài truyền hình Tân Đường Nhân và thời báo Đại Kỷ Nguyên, tôi vẫn cảm thấy một sự thiếu sót trong việc giảng chân tướng cho người dân địa phương. Rồi tôi phát hiện có nhiều nhà thờ trong thị trấn và định đột phá tại những nơi đó.
Tôi đã đến thăm nhà thờ Anh giáo địa phương lớn nhất. Sau khi tôi nói với vị linh mục về việc tôi bị bức hại như thế nào ở Trung Quốc, ông ấy đã nhiệt tình giúp tôi sắp xếp một cuộc hẹn với vị thượng nghị sĩ địa phương. Sau đó, tôi gửi một văn bản pháp lý phác thảo những điều bản thân trải qua trong cuộc đàn áp của mình tới thượng nghị sĩ, và bà ấy đã chuyển nó tới bộ trưởng ngoại giao đương nhiệm.
Vào tháng 06 năm 2013, tôi nhận được một trả lời chính thức từ bộ trưởng ngoại giao. Ông nói trong thư: “Chính phủ cho rằng lệnh cấm của Trung Quốc đối với Pháp Luân Công và việc đối xử với các học viên là vi phạm các tiêu chuẩn nhân quyền quốc tế.”
“Chính phủ thực thi cách tiếp cận mạnh mẽ và nhất quán trong việc tham gia vào vấn đề nhân quyền của Chính Phủ Trung Quốc và liên tục đẩy mạnh mối quan tâm tới Trung Quốc về việc đối xử với các học viên Pháp Luân Công.”
Khoảng tháng 05 năm 2013, tôi được giới thiệu tới một học viên Tây phương từng học tại một trường đại học địa phương. Chúng tôi muốn tổ chức một buổi trình chiếu bộ phim tài liệu Trung Quốc Tự Do. Chúng tôi kêu gọi các nhà thờ Anh Giáo, Công giáo, Hợp nhất giáo chính của thị trấn, liên đoàn giáo hội và nhận được sự ủng hộ của các linh mục. Học viên Tây phương chịu trách nhiệm về việc trình chiếu, còn tôi nói về những trải nghiệm thực tế của mình khi bị đàn áp tại Trung Quốc, cung cấp những bằng chứng xác thực cho những câu chuyện trong bộ phim tài liệu. Chúng tôi đã phối hợp suôn sẻ và có kết quả rất tốt.
Trước khi trình chiếu, linh mục của Hợp nhất giáo (Uniting Church) đã dành một buổi cầu nguyện ngày chủ nhật để cầu nguyện chấm dứt cuộc bức hại.
Trong buổi trình chiếu được tổ chức tại nhà thờ lớn nhất ở một thị trấn gần đó, vị linh mục địa phương đã rất nhiệt tình. Ông liên lạc với giám mục phụ trách toàn bộ khu vực, điều đó cho phép chúng tôi giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc đàn áp tới người giám mục.
Một người “dì” cao tuổi – không thể nói tiếng Anh và tôi cùng nhau tiếp tục giảng chân tướng về Pháp Luân Công ở trung tâm mua sắm chính của thị trấn và thu thập chữ ký thỉnh nguyện kêu gọi chấm dứt cuộc đàn áp. Chúng tôi thông báo với mọi người về việc mổ cắp nội tạng sống của ĐCSTQ từ các đệ tử Đại Pháp còn sống cùng những việc làm độc ác khác và người dân địa phương đã sớm biết được sự thật về cuộc đán áp.
Với sự hỗ trợ của các bạn đồng tu đến từ Melbourne, chúng tôi đã tổ chức một hoạt động kiến nghị phản bức hại quy mô lớn tại trung tâm thành phố. Đó là một ngày thứ bảy đông đúc và nhiều chữ ký đã được thu thập. Một số người thậm chí còn rơi nước mắt khi nghe về việc các học viên Pháp Luân Công đang bị tra tấn tàn bạo như thế nào. Chúng tôi đã thu thập được hàng nghìn chữ ký và cung cấp nhiều tài liệu về cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Đề cao tâm tính trong những khổ nạn gia đình
Tôi đã gặp rất nhiều khảo nghiệm về tâm tính, đặc biệt là đối với gia đình mình. Khi đảm nhận các hạng mục Đại Pháp và tham gia luyện công ngoài trời, tôi gặp phải khổ nạn về gia đình. Lần đầu tiên khi tôi đến Albury, gia đình tôi vẫn chưa nhận được thị thực thường trú, vì vậy vợ tôi đặc biệt lo lắng về việc liệu chúng tôi có được phép ở lại nước Úc vĩnh viễn không. Khảo nghiệm này xảy đến rất kịch liệt và bất ngờ. Sư phụ đã giảng rất rõ trong Chuyển Pháp Luân:
“Chư vị làm việc khác thì họ không quan tâm đến chư vị; nguyên [luyện công] là việc tốt, nhưng họ cứ không chịu để chư vị yên. Thực ra họ giúp chư vị tiêu nghiệp, nhưng tự họ không biết. Họ không hề gây sự với chư vị ở bề mặt, còn trong tâm lại rất tốt với chư vị; không phải như thế, [mà] cơn nóng giận thật sự xuất ra từ nội tâm. Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.”
Sau đó, tôi nhận ra rằng, trên thực tế, những khổ nạn gia đình này là để cho tôi đề cao. Nếu tôi không đề cao tâm tính của mình, tôi không thể nâng cao thể ngộ về các Pháp lý của Đại Pháp, và không thể phủ nhận sự can nhiễu từ cựu thế lực, thì khi đó vợ tôi sẽ bị lợi dụng và phải chịu đựng những đau khổ cho đến khi tôi đề cao tầng thứ của mình.
Giữa tháng 07 năm 2012, khi gia đình tôi đến Melbourne, cũng là thời gian trùng với Pháp hội tại Úc và cuộc diễu hành phản đối bức hại. Trên đường đi, tôi nói mình sẽ tham gia vào cuộc diễu hành. Vợ tôi đã có ý kiến hoàn toàn trái ngược và làm quá lên bằng việc đe dọa mở cửa xe và nhảy ra ngoài.
Chúng tôi đang đi với tốc độ hơn 100km một giờ nhưng tôi vẫn không động tâm. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu và ôn tồn thuyết phục cô ấy. Cô ấy đã bình tĩnh lại. Cuối cùng, tất cả các thành viên trong gia đình tôi đã sẵn sàng tham gia cuộc diễu hành. Cô ấy cũng đã có một ấn tượng rất tích cực về Đại Pháp.
Vào tháng 08 năm 2013, chúng tôi đã có một buổi chiếu phim Trung Quốc Tự Do trong một nhà thờ vào buổi tối. Sau đó, đã có một phiên hỏi đáp. Trong các khán giả có một thành viên của một tổ chức nhân quyền, và đã có một cuộc thảo luận rất sôi nổi.
Vợ tôi làm việc tại một nhà hàng địa phương, và tôi đã lên kế hoạch đón và đưa cô ấy về nhà tối hôm đó. Nhưng tôi đã quên mất, và ông chủ của cô ấy đã phải đưa cô ấy về nhà. Khi tôi về đến nhà, cô ấy đã rất tức giận và bỏ ra ngoài. Trời rất lạnh vào tháng tám, và cô ấy chỉ mặc một chiếc áo đồng phục nhà hàng. Sau khoảng nửa giờ, tôi đi ra ngoài một vài lần đề tìm nhưng không thể tìm thấy cô ấy ở đâu.
Cuối cùng, tôi phát hiện ra cô ấy đang ngồi trên bậc cửa, run rẩy và mất kiểm soát. Ngay lập tức tôi đưa cô ấy vào giường và bật chăn điện lên, nhưng cô ấy vẫn còn run.
Tôi nhận ra rằng đây là sự can nhiễu rất nghiêm trọng. Tôi quyết định nhờ Sư phụ giúp đỡ để giải thể nó, và, chỉ trong vòng vài giây, cô ấy đã lấy lại ý thức và làm như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Cô ấy đã hoàn toàn bình phục.
Một lần khi cô ấy nghe tin đồn rằng các đệ tử Đại Pháp được trả tiền để đi đến lãnh sứ quán Trung Quốc giảng chân tướng. Tôi đảm bảo với cô ấy rằng điều đó là không đúng sự thật, rằng tôi biết một số học viên đã đi đến lãnh sự quán, nhưng cô ấy không tin tôi.
Sau đó, tôi nói với cô ấy: “Em biết Đảng Cộng sản tà ác đã chi ra những khoản tiền lớn vào cuộc đàn áp chúng ta cả ở quê nhà và nước ngoài. Nếu những học viên giảng chân tướng ở đại sứ quán bị tiền bạc chi phối, thì ác Đảng sẽ phải trả cho họ nhiều tiền hơn, và sẽ không còn bất kỳ học viên nào tại lãnh sứ quán nữa.” Cô ấy cuối cùng cũng hiểu ra và không bao giờ đề cập đến vấn đề này nữa.
Đối mặt với cuộc đàn áp ở Trung Quốc, vợ tôi đã rất dũng cảm. Khi tôi bị cơ quan An ninh Quốc gia giam giữ bí mật hơn 10 tháng, gia đình không bao giờ có được bất kỳ tin tức nào của tôi. Cô ấy đã đem theo con gái nhỏ của chúng tôi và tìm tôi trong hầu hết các trại tạm giam ở Thượng Hải.
Bế tắc nối tiếp bế tắc đã khiến cô ấy trở nên tuyệt vọng, nhưng cô ấy đã không bỏ cuộc và cùng tôi vượt qua tất cả những khổ nạn. Cô ấy phải chịu đựng rất nhiều và những gì cô đã trải qua thật đáng kinh ngạc.
Nhưng đôi khi trong lúc làm các công tác Đại Pháp khẩn cấp, tôi đã bỏ quên các vấn đề gia đình và cảm xúc của cô ấy, điều này thường làm cho cô ấy giận dữ. Đôi khi, tôi không thể nhẫn chịu được, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng mình đã không hành xử như một học viên chân chính. Sau đó, tôi đã cải thiện việc học Pháp của mình và tập trung vào việc đề cao chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Kết quả là, tình hình đã được cải thiện dần lên.
Truyền thông địa phương giúp quảng bá Đại Pháp
Một thời gian ngắn sau khi đến thị trấn nhỏ, tôi mở một điểm luyện công ở trung tâm của quảng trường thành phố, và bắt đầu nói với những cư dân địa phương về Đại Pháp. Một vài người trong số họ đã tiếp cận tôi để tìm hiểu các bài công pháp và học Pháp.
Một ngày cuối tuần trên quảng trường, khi tôi đang luyện các bài công pháp thì một biên tập viên của một tờ báo địa phương hỏi liệu cô ấy có thể chụp một vài tấm ảnh và phỏng vấn tôi không. Tôi đồng ý.
Một vài tuần sau đó, biên tập viên và một nhiếp ảnh gia đến để phỏng vấn chúng tôi. Một bài biết về trải nghiệm và nhận thức về tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi đã được đăng trên tờ báo địa phương lần đầu tiên. Tôi cũng gửi tới biên tập viên bản báo cáo riêng của tôi về việc mình bị bức hại, và cô ấy đã xuất bản nó trong năm lần phát hành tiếp theo của tờ báo, nó đã phơi bày thành công chính sách bức hại Đại Pháp và giới thiệu Đại Pháp một cách tích cực.
Một lần khác, khi tôi đang luyện các bài công pháp tại quảng trường, một nhiếp ảnh gia của tờ báo lớn nhất địa phương hỏi liệu ông ấy có thể chụp những bức ảnh về tôi không. Tôi chắc chắn hoan nghênh như một cơ hội để quảng bá Đại Pháp.
Ngày ông ấy đến chụp ảnh, hai người mới cũng vừa bắt đầu học các bài công pháp. Ông đã ghi lại các câu trả lời của tôi cho câu hỏi của mình cùng với nhạc, video luyện công, hình ảnh các bài công pháp của chúng tôi. Ông đã xuất bản một video trên Youtube.
Khi ông ấy trình chiếu các video cho ông chủ của mình tại tờ báo, ông chủ đã quyết định gửi một phóng viên chuyên trách viết một bài viết về trải nghiệm của tôi, và đăng trên báo. Bài viết này là một phương tiện quảng bá Đại Pháp, và nhiều người đã đến tu luyện.
Điều thú vị là, kể tử khi người nhiếp ảnh gia làm ra video về câu chuyện của tôi, cuộc sống của ông ấy đã trải qua một sự thay đổi tích cực.
Do công việc của tôi và việc học hành của con gái, nên gia đình tôi đã rời khỏi thị trấn nhỏ vào đầu năm nay. Người học viên Tây phương cũng đã hoàn thành việc học của mình tại trường đại học địa phương. Các hoạt động Đại Pháp ở thị trấn cũng tạm thời dừng lại.
Trên đây là báo cáo tu luyện cá nhân tôi trong việc giảng chân tướng về cuộc bức hại và quảng bá Đại Pháp tại một thị trấn nhỏ. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn tất cả các bạn đồng tu!
(Chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp ở Úc)
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/24/148080.html
Đăng ngày 21-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.