Bài viết của một học viên Đại Pháp đến từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-06-2014] Tôi đã may mắn đắc Pháp vào tháng 10 năm 1996. Ngay sau đó, tất cả các bệnh tật của tôi biến mất và tôi hưởng rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp về cả thể chất và tinh thần. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy trong cuộc đời mình.
Mặt đối mặt giảng chân tướng cho cảnh sát
Bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, chế độ Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp. Vì nhà tôi là một điểm luyện công Pháp Luân Công nên đã bị người của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) địa phương theo dõi.
Cảnh sát trưởng trong khu vực đã đến nhà tôi và bảo tôi giao lại bất cứ cuốn sách Đại Pháp nào mà tôi có và viết một tuyên bố rằng tôi sẽ không tập luyện Pháp Luân Công nữa. Tôi nói với ông ấy một cách bình tĩnh về việc Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt ra sao, làm thân thể chúng tôi mạnh khỏe và loại trừ bệnh tật như thế nào. Tôi nói: “Cảnh sát trưởng, trách nhiệm của ông là bảo vệ cái tốt, trừng phạt cái xấu và bảo đảm cuộc sống và tài sản của công dân. Nếu ông bức hại Pháp Luân Đại Pháp, ông là đang bức hại những người tốt. Cuộc đàn áp này sẽ dẫn đến ngày càng nhiều người xấu hơn, và xã hội sẽ trở nên bất ổn định. Trong tình cảnh đó sẽ thực sự khó khăn để con cái chúng ta trở thành người tốt.”
Cảnh sát trưởng nói trước mặt những người khác: “Tôi không thể làm gì được cả. Chúng tôi đều đã trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa. Có những điều rõ ràng là đúng, nhưng chính phủ nói là sai. Nếu chúng tôi không thực hiện theo chính phủ, chúng tôi cũng sẽ bị bức hại. Sau khi tôi lắng nghe chị, tôi biết tôi cần phải làm gì trong tương lai. Những người tốt cuối cùng sẽ được phúc báo.” Tôi biết ông đã hiểu chân tướng.
Ngay sau đó, vị cảnh sát trưởng chuyển đi. Sau đó, một viên cảnh sát khác đến nhà để quấy rối tôi. Anh ta hỏi tôi còn tập luyện Pháp Luân Công nữa không và nói rằng tôi sẽ bị đưa đến một trung tâm tẩy não nếu tôi vẫn tập luyện. Tôi hỏi anh ta: “Anh muốn nghe sự thật hay dối trá? Nếu anh muốn nghe những lời giả dối, tôi sẽ không nói chuyện nữa. Nếu anh muốn nghe sự thật, tôi sẽ cho anh biết ngay bây giờ. Tất cả các bệnh tật của tôi đã được chữa khỏi bởi vì tập luyện Pháp Luân Công. Nếu tôi không luyện Pháp Luân Công, tôi có thể đã chết.”
Sau đó, tôi hỏi anh ấy: “Nếu anh là tôi, anh sẽ chọn sống hay chết?” Anh đã bị sốc và hỏi: “Có thực sự nghiêm trọng thế không?” Tôi nói: “Tất cả các học viên đều muốn trở thành người tốt và được khỏe mạnh. Nó không giống với những điều tuyên truyền trên truyền hình đã nói.” Anh ấy hiểu và nói với tôi: “Được rồi. Chị có thể tập luyện ở nhà.” Anh ấy không bao giờ quấy nhiễu tôi nữa. Không chỉ vậy, khi sở cảnh sát thành phố điều tra xem tôi còn tập luyện Pháp Luân Công hay không, anh ấy đã bảo vệ tôi.
Trước khi trở thành một học viên, tôi rụt rè, nhút nhát và kín đáo. Tu luyện Đại Pháp đã cho tôi sự can đảm và trí huệ để giảng chân tướng mặt đối mặt với cảnh sát.
Đột phá những khổ nạn với sự trợ giúp của Sư phụ
Năm 2005, điểm tài liệu thông tin Đại Pháp địa phương của chúng tôi đã bị phá hoại bởi các nhà chức trách, và gia đình học viên vận hành điểm tư liệu đã bị bắt giữ. Máy tính, máy in, và các vật dụng khác không liên quan nhưng tất cả đều bị lấy đi. Vào lúc đó tôi chịu trách nhiệm phân phối các bài chia sẻ, tuần báo Minh Huệ, và các tài liệu giảng chân tướng khác. Khi tôi nghe tin này, tôi đã kể lại với một học viên khác. Khi nghĩ về các tài nguyên Đại Pháp bị mất, chúng tôi cảm thấy rất buồn và bắt đầu khóc.
Chúng tôi hiểu rằng tất cả chúng tôi đã có thiếu sót mà góp phần vào việc các học viên bị bắt, đặc biệt là tôi. Tôi đã liên lạc nhiều nhất với hai học viên đó. Học viên bị bắt đã chia sẻ kinh nghiệm với tôi không lâu trước đó và cho biết họ đã phải chịu rất nhiều áp lực. Họ đã làm việc thực sự vất vả ngoài đồng và cũng cần sản xuất các bài viết mới, tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác cho hơn 300 học viên tại khu vực của chúng tôi. Họ hầu như không có thời gian để học Pháp và luyện công. Học viên nam đã quá bận rộn làm các tài liệu giảng chân tướng đến nỗi anh thường không có cả thời gian để ngủ. Nhưng đôi khi tôi chỉ đến giúp anh ấy đóng gói.
Học viên nam muốn dạy tôi cách in bài từ máy tính. Tôi nói rằng tôi không biết nhiều về máy vi tính và không cố gắng hết sức để học và chia sẻ gánh nặng với anh ấy. Điều phối viên và tôi đã hướng nội và thấy rằng cả hai chúng tôi đã có chấp trước ỷ lại vào người khác. Chúng tôi đã không làm theo hướng dẫn để cho các điểm tài liệu gia đình nở rộ ở khắp mọi nơi. Chúng tôi đã bị tà ác lợi dụng, gây ra một tổn thất rất lớn với Đại Pháp, làm gia tăng khổ nạn cho các bạn đồng tu, và tạo ra những trở ngại để cứu người trong khu vực địa phương.
Hai tuần sau khi hai học viên này bị bắt, mười sĩ quan cảnh sát mặc thường phục xông vào nhà tôi để bắt tôi. Tôi phát chính niệm và nhờ Sư phụ gia trì giúp cho tôi loại bỏ các nhân tố tà ác đang kiểm soát cảnh sát. Tất cả các sách Đại Pháp của tôi ở trong phòng tôi, nhưng tôi không cho phép các cảnh sát nhìn thấy chúng.
Vào lúc đó, chồng tôi làm việc tại một trang trại, đã trở về nhà. Khi anh nhìn thấy tình trạng lộn xộn mà cảnh sát đã gây ra, anh hỏi họ tại sao họ lại lục lọi nó. Cảnh sát nói rằng đó là vì tôi tập luyện Pháp Luân Công. Chồng tôi nói: “Pháp Luân Công là tốt. Pháp Luân Công dạy con người trở thành tốt.” Khi cảnh sát thấy rằng chồng tôi đã hiểu sự thật và bảo vệ tôi, họ đã nói dối anh và nói rằng một số học viên đã báo cáo tôi và họ chỉ muốn hỏi tôi một số câu hỏi tại đồn cảnh sát. Chồng tôi đã bị lừa và đồng ý đi với tôi đến đồn cảnh sát.
Tôi đã nói với Sư phụ trong tâm của mình: “Sư phụ, không ai trong nhà con phải đi đến đồn cảnh sát ngày hôm nay. Con có thiếu sót và con sẽ quy chính chúng trong Pháp. Tà ác không xứng đáng bức hại con.” Tôi đã sử dụng chính niệm của mình để khắc chế cảnh sát tại chỗ. Tôi nói với họ rằng tôi có một số việc cá nhân cần quản và họ nên chờ tôi. Tôi bước đi, và không ai trong số họ ngăn cản tôi.
Vào ban đêm, khi tôi về nhà, chồng và hàng xóm của tôi tất cả đều thuyết phục tôi tạm thời tránh mặt ở đâu đó. Tôi không đi xa và chỉ hành động như một đệ tử Đại Pháp chân chính. Tôi vẫn tiến hành kinh doanh và giảng chân tướng cho khách hàng.
Cân bằng quan hệ nhân duyên với chồng tôi
Chồng tôi thích chơi mạt chược. Anh đã mất tiền lương của mình vào cờ bạc và sau đó vay tiền để tiếp tục chơi. Khi anh không thể trả các món nợ của mình, những chủ nợ của anh đến tìm tôi và yêu cầu tôi phải trả. Tôi đã rất xấu hổ. Lúc đó tôi chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đấu đá và tranh cãi với chồng mình thường xuyên. Chồng tôi có tính khí nóng nảy, và anh tranh luận với tôi một cách lớn tiếng. Điều này làm con cái chúng tôi khó chịu và làm tôi kiệt sức. Do áp lực về thể chất và tinh thần, tôi đã có rất nhiều bệnh tật và cảm thấy rằng cuộc sống quá khó khăn.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng tất cả khổ nạn của tôi là do nghiệp. Tôi hiểu rằng lý do chồng tôi đã không đối xử tốt với tôi hẳn là vì tôi đã không đối xử tốt với anh trong một kiếp sống trước đây. Tôi cần phải trả món nợ mà tôi đã mắc nợ.
Sau này khi anh về nhà muộn vì cờ bạc, tôi không phàn nàn hay chỉ trích anh nữa. Tôi chăm sóc anh mọi lúc và làm tốt công việc của riêng mình. Khi anh nổi giận với tôi vô cớ, tôi tha thứ cho anh. Thỉnh thoảng khi nó rất khó để chịu đựng, tôi nhẩm Pháp của Sư phụ. Sau khi học và đọc thuộc Pháp, khả năng chịu đựng của tôi tăng lên. Khi anh nổi giận với tôi một lần nữa, tôi không còn cảm thấy khó chịu. Tôi nói với anh một cách tử tế: “Tức giận không tốt cho sức khỏe của anh. Nếu em không làm tốt điều gì đó, anh có thể chỉ cho em biết để có thể sửa đổi.”
Sau khi tâm tính của tôi được đề cao và thay đổi hành vi của mình, chồng tôi cũng thay đổi rất nhiều. Đôi khi anh giúp tôi làm công việc đồng áng. Tuy nhiên, anh vẫn không hiểu tại sao tôi giảng chân tướng và phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Anh sợ rằng một người nào đó sẽ báo cáo tôi với cảnh sát. Một lần khi tôi giảng chân tướng với một khách hàng trong cửa hàng của tôi, anh bước vào và nghe điều đó. Anh đã rất tức giận và hét vào mặt tôi ở trước mặt khách hàng. Tôi giữ vững tâm tính của mình và không tranh luận với anh.
Sau đó, tôi kiên nhẫn giảng rõ sự thật với anh: “ĐCSTQ tà ác vu khống Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp. Nó cũng bắt bớ người dân Trung Quốc trong các phong trào chính trị trong quá khứ và phạm tội ác rất lớn. Loại bỏ ác đảng này là Thiên ý. Nếu người dân không hiểu rõ bản chất tà ác của ĐCSTQ và thoái xuất khỏi nó và các tổ chức liên đới của nó, họ sẽ bị kéo xuống cùng với nó. Thế giới đã bị lừa dối và bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ tà ác. Em giảng rõ chân tướng cho công chúng để cứu người. Em biết anh quan tâm đến em và sợ rằng ai đó có thể báo em với chính quyền. Nhưng em đang cứu người và sẽ yên ổn dưới sự bảo hộ của Sư phụ và Pháp.”
Sau này khi chồng tôi thấy tôi đang giảng chân tướng, anh đã giúp tôi. Khi nghe ai đó nói những lời xấu về Đại Pháp, anh nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ĐCSTQ là tà ác. Đôi khi anh lái xe máy để giúp tôi phân phát tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng khác cho các bạn đồng tu. Tôi nhìn thấy những thay đổi trong anh, và hiểu rằng Đại Pháp đã cân bằng những mâu thuẫn của chúng tôi mà lưu lại từ những đời trước. Chồng tôi chấp nhận Đại Pháp và đã được những phúc báo. Anh vốn bị hen phế quản mãn tính và viêm màng phổi. Anh dùng thuốc trong một thời gian dài, nhưng bệnh không hết. Bây giờ tất cả các bệnh tật của anh đã biến mất và anh không bao giờ dùng bất kỳ loại thuốc nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/27/直面警察讲真相-293961.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/28/2272.html
Đăng ngày 03-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản